- Tôi phải đuổi theo – hắn bàng hoàng nhìn chiếc xe lao kinh hoàng trên đường mà bất lực, hắ tính chạy vào lấy xe thì bị Hùng ngăn lại làm hắn sôi máu – Tránh ra, tôi phải đi theo chiếc xe đó
- Đến bar cái đã – Nhật ôn tồn bảo hắn – Bọn chúng sẽ không làm gì Ngọc đâu
Cả đám nhanh chóng lướt moto đến quán bar, hắn cho tụ hết đàn em lại chờ lệnh, vào căn phòng cách âm – phòng mấy nam hay tụ lại để bàn bạc việc sổ sách, hắn lấy điện thoại ra tìm cái chấm đỏ trên mản hình nhưng không thấy
- Em tìm cái gì đó – Tráng thấy hắn lạ nên tần ngần hỏi
- Em có gắn định vị trên nhẫn em tặng cho cô ấy nhưng giờ dò thì không thấy tín hiệu. 1 là nó đã bị hỏng, 2 là bọn nó đã biết, nhưng cả hai trường hợp trên là bất khả kháng
- Thiết bị ấy có giới hạn phạm vị là bao nhiêu vậy??? – Tuyết đột nhiên lên tiếng, cô lôi từ trong cặp ra một chiếc latop
- Khoảng 10km – hắn không hiểu nhưng vẫn trả lời
Tuyết đột nhiên nhếch mép, cô lại lôi ra một cặp kính, khi Tuyết đeo vào thì nhìn cô càng sắc xảo hơn, có thể giết người bằng ánh mắt
- Nhẫn của cậu kết hợp với vòng tay của tôi thì sẽ có bán kính mở rộng hơn 50km, đưa điện thoại cho tôi
Khi vừa nhận được điện thoại từ tay hắn thì tay bên kia của Tuyết đang làm việc cấp tốc tren bàn phím, các dãy số cứ chạy ngang dọc trước màn hình latop. Chưa đầy 5 phút thì màn hình ại hiện ra một tia đỏ loé lên trên màn hình
- Ngọc đang ở toà nhà Grand Queen tầng 10, dãy A, cách đây khoảng 30 km – Tuyết ngưng bấm nói rõ vị trí của cái chấm đỏ trên màn hình, sau đó lại rút cái điện thoại ra gọi cho ai đó – Alo, Nam à, chuẩn bị một số đàn em đến khu vực chung của Top.7 đi, chúng ta phải san bằng đia phận của lão hói hách dịch kia
Tắt máy, Tuyết tháo cặp kính xuống thở nhẹ, trừ Trang thì ai cũng có dấu chấm hỏi to đùng, chẳng hiểu cái chuyện gì đang xảy ra
- Tôi có thể hiểu chuyện này như thế nào đây – hắn nhíu mày lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đang hiện rõ sự lo lắng
- Cái vị trí Top 2 cả nước chính là bọn tôi, rất nhàn hạ trong việc quản lí bang nên hầu như mọi thông tin về người đứng đầu bang là con số 0 chỉ biết có một hội phó là lộ diện, tôi biết các cậu có một số khó khăn với một gã đầu hói rất nham hiểm và nham nhở vì các cậu bước chân vào cái thế giới này chủ yếu để kinh doanh nên các cậu chưa biết cái thế giới này khắc nghiệt như thế nào đâu!! – Tuyết từ tốn giải thích
- Sao không nói từ đầu – hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn khá giỏi trong việc che giấu cảm xúc
- Xin lỗi, Ngọc là người kêu tôi đừng nói vì không muốn các cậu dính cái khắc nghiệt trong thế giới đêm này – Tuyết ánh lên một tia sắt đá
Hắn thản nhiên thả rơi cái li xuống đất, nhưng nó không vỡ vì dưới nền là một tấm thảm, hắn tiếp tục:
- Ý cô là Ngọc chặn tất cả mối nguy hiểm về việc tranh chấp quyền lực ở đây sao?? Giống cái li này sao?? – hắn tối sầm mặt nhìn chiếc li nằm lăn lóc trên tấm thảm
Tuyết im bặt không nói gì, đến khi có một đàm em của hắn chạy vào, mặt tái đi:
- Hội phó Top 2 đã đến khu vực của chúng ta, giờ sao anh hai
- Cho họ vào – hắn trầm giọng lên tiếng
Nam bước vào nhận thấy không khí im ắng, nặc mùi ám khí cũng thấy ngột ngạt theo, sau khi quét một lượt khắp căn phòng thì chợt thốt lên:
- Ơ…Sao em lại ở đây??? – Nam chỉ vào Trang
Nghe giọng quen quen liền ngước mặt lên cũng ngạc nhiên không kém:
- Ủa?? Không phải giờ này anh đang khảo sát thị trường bên Mĩ sao??
Trong tình hình căng thẳng như thế này còn hỏi thăm sức khoẻ, việc làm của nhau làm cả đám tò mò, Kiệt xoay li rượu lên tiếng:
- Bà chị quen ông hội phó này sao??
- Người yêu cũ mà – Trang và Nam đồng thanh đáp
Lại môt bất ngờ, nghe Nam phải đi theo ba qua Nhật làm gì đó 3 tháng mới về nhưng Tuyết không ngờ sang đó ông này cũng đi lung tung ghê gớm, khẽ liếc Nam rồi trở về vấn đề chính:
- Ngọc bị bắt rồi, kêu anh em chuẩn bị ngày mai đi san bằng chỗ của lão hói luôn
Hắn im lặng nhưng chợt lên tiếng:
- Sao không phải là bây giờ
- Ta cần thời gian, tôi biết cậu lo cho Ngọc. Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không làm gì Ngọc đâu, ít nhất là từ giờ đến lúc bọn chúng gọi điện cho cậu – Tuyết lại trầm ngâm suy nghĩ
Vừa lúc ấy, điện thoại hắn reo lên với một số lạ, liếc mắt nhìn cả đám cũng biết nhân vật đang gọi tới là lão hói Tuyết nhắc tới, hắn bắt máy, bên kia đầu dây là giọng một phụ nữ:
- Chào con trai!! Chắc con biết bạn gái con đang ở chỗ mẹ phải không??
- Thứ nhất: Tôi biết chính xác chỗ Ngọc đang ở đâu nên bà không cần phải nói. Thứ hai: BÀ KHÔNG PHẢI MẸ TÔI – điều thứ hắn thì hắn gằn giọng lên như muốn nghiền nát một thứ gì đó
- Thôi được rồi, ta sẽ không gọi vậy nữa. Vào vấn đề chính luôn, ngày mai con sẽ phải đưa cho ta giấy tờ san lại vị trí của con bây giờ cho người yêu của ta bằng không thì….còn biết rồi đấy ….Hahahaha……- người phụ nữ vội đổi kiểu xưng hô, cách nói đủ cho biết bà ta rất thâm hiểm đã thế trước khi cúp máy bà ta lại kèm theo một nụ cười hả hê để chọc tức hắn
Tắt máy, hắn chợt nhận ra những ánh mắt khó hiểu giành cho hắn, từ từ ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh hắn bắt đầu giải thích cho mọi người hiểu. Mẹ hắn có 1 người em gái song sinh, mẹ hắn hiền từ bao nhiêu thì em trái ngược hoàn toàn, khi cưới ba hắn thì mẹ hắn mới phát hiện mình không thể mang thai. Ba mẹ hắn đành tìm đến cô em đó, bà ta sẽ mang thai hộ mẹ hắn với điều kiện trong vòng 9 năm kể từ khi hắn lên 10 thì phải chu cấp cho bà ta 100 triệu mỗi tháng, vì mong muốn có con nên ba mẹ hắn nhận lời. Cùng vì đã mang thai hắn nên lúc nào bà ta đến thăm cũng chọc vào tâm trí hắn rằng bà ta là mẹ ruột bằng những câu nói đùa suồng sã đến kinh tởm, điều này làm mẹ hắn rất buồn ….
- Tình nhân….??Lão hói dại gái!! – Tuyết phán câu xanh rờn khi nghe hết chuyện của hắn
Về phía nó thì đang bị trói chặt tay vào thành giường, hai chân bị xích phía cuối giường và nó đang nằm trên giường đánh một giấc no nê mà chẳng cần biết hai thằng côn đồ nhìn nó với ánh mắt kì dị. Đời nào khi nghi tin bị bắt làm con tin mà nó còn đòi ăn cơm rồi bây giờ lăn ra ngủ say sưa
- Con bé sao rồi?? – người phụ nữ ấy buóc vào phòng kiểm tra
- Như chị thấy, nó ăn xong ngủ luôn, thật là chằng biết sợ là gì – 1 tên cúi đầu lễ phép nói
- Không sao, ngày mai ta sẽ cho nó biết thế nào là hành hạ - bà ta cười mà sát khí bao quanh căn phòng đến nỗi hai tên kia không dám hó hé câu nào cho đến khi bà ta rời phòng
Sáng hôm sau, cả đám chuẩn bị tiến bước tới chỗ của lão hói, ờ thì lão ta là một con người khá xảo quyệt nhưng chắc tại bản tính đó nên đầu hắn trọc lóc, được vài sợi lưa thưa, lão chỉ được cái dáng ra vẻ làm quan to chứ trong mắt bọn nó lão như cái giẻ lau nhà lâu ngày không giặt
Trên đường đi, Trang có gọi điện cho ai đó trông có vẻ rất bí mật, đã thế còn cười một cách nham hiểm, Kiệt thấy thế liền phóng xe lên trước bấm còi gây sự chú ý của cô
- Gọi điện cho người yêu sao mà cười một mình thế bà chị
- Cậu ghen à?? – Trang lườm xéo Kiệt móc một câu làm anh rú ga vọt lên trước. Ừ thì công nhận bà chị đúng kiểu Kiệt tìm nhưng bà chị này có vẻ rất vô cảm với con trai …Cưa bà chị này thì cần rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đó Kiệt bỗng nhoẻn miệng cười, thế mới là tình yêu chứ!!! Nhật vọt qua anh không quên quẳng lại một câu: “ Thằng điên”
Quay ại chỗ nó, hiện giờ nó đang ăn sáng cùng với lão hói và mẹ hờ của hắn. Mới sáng sớm ngủ dậy thì thấy hai thằng canh chừng ngủ gục nên nó đi xuống dưới nhà làm lão hói với mẹ hờ cảu hắn ngạc nhiên, nó còn tỉnh hơn cả những đứa tỉnh nữa. Xuống dưới nhà còn hỏi có cây đánh răng hay không, còn sai ngay bà hầu kế bên làm bữa sáng 3 người
- Cháu biết ta là ai không?? – lão hói bắt đầu lên tiếng
- Biết. Ông là bang chủ của bang Dreath, tên bang là tên ông, sở hữu trí óc không đến nỗi nào và thủ đoạn không thiếu, ngoài ra ông còn có một người vợ luôn đứng sau giúp đỡ ông bằng những chiêu trò rất thâm hiểm và người đó không ai khác chính là người kế bên tôi đây.. Cháu nói vậy đúng chưa??- nó cười hì hì nhìn 2 người đang trố mặt nhìn nó. Nó là ai, sao lại biết rõ lai lịch của ông đến thế chứ?? Nhưng không quan tâm, lão chỉ quan tâm tới xấp giấy tờ sang nhương lại chỗ đứng trong cái thế giới đêm này
- Hết giờ!! Tên kia, trói bạn gái con trai ta lại đi – mẹ hờ của hắn ra lệnh cho tên vệ sĩ đang cầm sẵn dây thừng ở ngoài
Nó vẫn cười, nụ cười rất khác, cái nụ cười của nó đủ làm cho căn bếp nồng nặc mùi ám khí
- Sao cháu lại cười như thế, cháu không sợ sao?? – lão hói nhướn mày nhìn nó
- Không lẽ bây giờ phải khóc lóc, van xin hay nguyền rủa ông hay sao, dù gì ông cũng đang mong bạn trai tôi đến mà …..Mong ông sẽ sống sót – nó bị trói tay dắt đi chầm chậm vẫn đủ để làm 2 người kia lạnh gáy
- Để xem cháu sống được đến lúc đó hay không thôi – người phụ nữ nhẹ nhếch môi đi theo sau lưng nó
Trong lúc đó, cả bọn đang tập trung tại bar của hắn, cả bọn chưa bao giờ thấy hắn nóng ruột và sặc mùi thuốc súng như bây giờ, ngồi trong phòng mà có cảm tưởng như sắp ra trận
- Tập trung đủ chưa – hắn đột nhiên cất giọng dù không ai nói gì
- Dạ rồi – bên ngoài một giọng nói cất lên, khi hắn cảm thấy lo lắng về một điều gì đó quan trọng thì tất cả các giác quan của hắn rất nhạy, giống như vừa rồi khi không ai biết gì thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới
Nghe xong câu đó, cả bọn đứng lên chuẩn bị cho hánh trình cứu con bé khó ưa của hắn. Ngoài cái đám mặc đồ đen đang hoành hành trên đường thì có hai chiếc xe ô tô đang theo sát tuyến bên kia, hạ nhẹ cửa kính xe nhìn qua bên đám bọn nó, Trang nhìn qua khẽ gật đầu và bên ô tô nhận được ám hiệu thì liền rú ga đi trước
Grand Hotel – bọn nó đã đến nơi, hắn vội vàng rút điện thoại gọi cho người phụ nữ ấy
- Con yêu đến rồi phải không, cứ vào hết đi, ta sẽ tiếp đón thật nồng hậu
Hắn ngắt máy, tay siết chặt vào cái điện thoại, Nhật đến kiềm chế cơn bão sắp đến:
- Nó sống dai lắm, yên tâm đi
- Anh Nhật nói đúng đấy, Ngọc sẽ ổn mà – Tuyết cũng đến bên trấn an hắn
- Đi thôi – hắn nghe thế cũng lấy lại được bình tĩnh, nếu nó mà xây xước chỗ nào thì h8an1 cũng không để yên cho bà ta
Bước vào cánh cổng, ngay lập tức có người xông ra, đàn em của hắn xông vào chặn đường, tạo cơ hội cho cả đám chạy nhanh vào trong cũng với số đàn em còn lại. Khởi đầu mà quân số mất quá nửa, bước đến cánh cửa tiếp theo thì gặp 1 nhóm người phi dao lia lịa về phía cả đám, nhanh chóng di chuyển, nhường số người đó cho mấy tụi đàn em rồi đi tiếp
- Còn nhiều người không?? – Kiệt quay lại nói với một người con trai, chắc là người chỉ huy đám em
- Chưa đến 100 – trả lời rất nhanh sau khi luót về phía đằng sau
Qua từng cánh cửa, đàn em cứ thế thưa dần, cả đám nguyền rủa cái nơi này sao lại có nhiều cửa đến thế. Đến cánh cửa cuối cùng, khi mở ra thì một con dao phi ngay mặt hắn nhưng hắn nhanh chóng bắt được con dao ấy phi về phía xuất phát của con dao
- Khá lắm – giọng nói người đàn bà ấy cất lên
- Tôi phải đuổi theo – hắn bàng hoàng nhìn chiếc xe lao kinh hoàng trên đường mà bất lực, hắ tính chạy vào lấy xe thì bị Hùng ngăn lại làm hắn sôi máu – Tránh ra, tôi phải đi theo chiếc xe đó
- Đến bar cái đã – Nhật ôn tồn bảo hắn – Bọn chúng sẽ không làm gì Ngọc đâu
Cả đám nhanh chóng lướt moto đến quán bar, hắn cho tụ hết đàn em lại chờ lệnh, vào căn phòng cách âm – phòng mấy nam hay tụ lại để bàn bạc việc sổ sách, hắn lấy điện thoại ra tìm cái chấm đỏ trên mản hình nhưng không thấy
- Em tìm cái gì đó – Tráng thấy hắn lạ nên tần ngần hỏi
- Em có gắn định vị trên nhẫn em tặng cho cô ấy nhưng giờ dò thì không thấy tín hiệu. là nó đã bị hỏng, là bọn nó đã biết, nhưng cả hai trường hợp trên là bất khả kháng
- Thiết bị ấy có giới hạn phạm vị là bao nhiêu vậy??? – Tuyết đột nhiên lên tiếng, cô lôi từ trong cặp ra một chiếc latop
- Khoảng km – hắn không hiểu nhưng vẫn trả lời
Tuyết đột nhiên nhếch mép, cô lại lôi ra một cặp kính, khi Tuyết đeo vào thì nhìn cô càng sắc xảo hơn, có thể giết người bằng ánh mắt
- Nhẫn của cậu kết hợp với vòng tay của tôi thì sẽ có bán kính mở rộng hơn km, đưa điện thoại cho tôi
Khi vừa nhận được điện thoại từ tay hắn thì tay bên kia của Tuyết đang làm việc cấp tốc tren bàn phím, các dãy số cứ chạy ngang dọc trước màn hình latop. Chưa đầy phút thì màn hình ại hiện ra một tia đỏ loé lên trên màn hình
- Ngọc đang ở toà nhà Grand Queen tầng , dãy A, cách đây khoảng km – Tuyết ngưng bấm nói rõ vị trí của cái chấm đỏ trên màn hình, sau đó lại rút cái điện thoại ra gọi cho ai đó – Alo, Nam à, chuẩn bị một số đàn em đến khu vực chung của Top. đi, chúng ta phải san bằng đia phận của lão hói hách dịch kia
Tắt máy, Tuyết tháo cặp kính xuống thở nhẹ, trừ Trang thì ai cũng có dấu chấm hỏi to đùng, chẳng hiểu cái chuyện gì đang xảy ra
- Tôi có thể hiểu chuyện này như thế nào đây – hắn nhíu mày lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đang hiện rõ sự lo lắng
- Cái vị trí Top cả nước chính là bọn tôi, rất nhàn hạ trong việc quản lí bang nên hầu như mọi thông tin về người đứng đầu bang là con số chỉ biết có một hội phó là lộ diện, tôi biết các cậu có một số khó khăn với một gã đầu hói rất nham hiểm và nham nhở vì các cậu bước chân vào cái thế giới này chủ yếu để kinh doanh nên các cậu chưa biết cái thế giới này khắc nghiệt như thế nào đâu!! – Tuyết từ tốn giải thích
- Sao không nói từ đầu – hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn khá giỏi trong việc che giấu cảm xúc
- Xin lỗi, Ngọc là người kêu tôi đừng nói vì không muốn các cậu dính cái khắc nghiệt trong thế giới đêm này – Tuyết ánh lên một tia sắt đá
Hắn thản nhiên thả rơi cái li xuống đất, nhưng nó không vỡ vì dưới nền là một tấm thảm, hắn tiếp tục:
- Ý cô là Ngọc chặn tất cả mối nguy hiểm về việc tranh chấp quyền lực ở đây sao?? Giống cái li này sao?? – hắn tối sầm mặt nhìn chiếc li nằm lăn lóc trên tấm thảm
Tuyết im bặt không nói gì, đến khi có một đàm em của hắn chạy vào, mặt tái đi:
- Hội phó Top đã đến khu vực của chúng ta, giờ sao anh hai
- Cho họ vào – hắn trầm giọng lên tiếng
Nam bước vào nhận thấy không khí im ắng, nặc mùi ám khí cũng thấy ngột ngạt theo, sau khi quét một lượt khắp căn phòng thì chợt thốt lên:
- Ơ…Sao em lại ở đây??? – Nam chỉ vào Trang
Nghe giọng quen quen liền ngước mặt lên cũng ngạc nhiên không kém:
- Ủa?? Không phải giờ này anh đang khảo sát thị trường bên Mĩ sao??
Trong tình hình căng thẳng như thế này còn hỏi thăm sức khoẻ, việc làm của nhau làm cả đám tò mò, Kiệt xoay li rượu lên tiếng:
- Bà chị quen ông hội phó này sao??
- Người yêu cũ mà – Trang và Nam đồng thanh đáp
Lại môt bất ngờ, nghe Nam phải đi theo ba qua Nhật làm gì đó tháng mới về nhưng Tuyết không ngờ sang đó ông này cũng đi lung tung ghê gớm, khẽ liếc Nam rồi trở về vấn đề chính:
- Ngọc bị bắt rồi, kêu anh em chuẩn bị ngày mai đi san bằng chỗ của lão hói luôn
Hắn im lặng nhưng chợt lên tiếng:
- Sao không phải là bây giờ
- Ta cần thời gian, tôi biết cậu lo cho Ngọc. Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không làm gì Ngọc đâu, ít nhất là từ giờ đến lúc bọn chúng gọi điện cho cậu – Tuyết lại trầm ngâm suy nghĩ
Vừa lúc ấy, điện thoại hắn reo lên với một số lạ, liếc mắt nhìn cả đám cũng biết nhân vật đang gọi tới là lão hói Tuyết nhắc tới, hắn bắt máy, bên kia đầu dây là giọng một phụ nữ:
- Chào con trai!! Chắc con biết bạn gái con đang ở chỗ mẹ phải không??
- Thứ nhất: Tôi biết chính xác chỗ Ngọc đang ở đâu nên bà không cần phải nói. Thứ hai: BÀ KHÔNG PHẢI MẸ TÔI – điều thứ hắn thì hắn gằn giọng lên như muốn nghiền nát một thứ gì đó
- Thôi được rồi, ta sẽ không gọi vậy nữa. Vào vấn đề chính luôn, ngày mai con sẽ phải đưa cho ta giấy tờ san lại vị trí của con bây giờ cho người yêu của ta bằng không thì….còn biết rồi đấy ….Hahahaha……- người phụ nữ vội đổi kiểu xưng hô, cách nói đủ cho biết bà ta rất thâm hiểm đã thế trước khi cúp máy bà ta lại kèm theo một nụ cười hả hê để chọc tức hắn
Tắt máy, hắn chợt nhận ra những ánh mắt khó hiểu giành cho hắn, từ từ ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh hắn bắt đầu giải thích cho mọi người hiểu. Mẹ hắn có người em gái song sinh, mẹ hắn hiền từ bao nhiêu thì em trái ngược hoàn toàn, khi cưới ba hắn thì mẹ hắn mới phát hiện mình không thể mang thai. Ba mẹ hắn đành tìm đến cô em đó, bà ta sẽ mang thai hộ mẹ hắn với điều kiện trong vòng năm kể từ khi hắn lên thì phải chu cấp cho bà ta triệu mỗi tháng, vì mong muốn có con nên ba mẹ hắn nhận lời. Cùng vì đã mang thai hắn nên lúc nào bà ta đến thăm cũng chọc vào tâm trí hắn rằng bà ta là mẹ ruột bằng những câu nói đùa suồng sã đến kinh tởm, điều này làm mẹ hắn rất buồn ….
- Tình nhân….??Lão hói dại gái!! – Tuyết phán câu xanh rờn khi nghe hết chuyện của hắn
Về phía nó thì đang bị trói chặt tay vào thành giường, hai chân bị xích phía cuối giường và nó đang nằm trên giường đánh một giấc no nê mà chẳng cần biết hai thằng côn đồ nhìn nó với ánh mắt kì dị. Đời nào khi nghi tin bị bắt làm con tin mà nó còn đòi ăn cơm rồi bây giờ lăn ra ngủ say sưa
- Con bé sao rồi?? – người phụ nữ ấy buóc vào phòng kiểm tra
- Như chị thấy, nó ăn xong ngủ luôn, thật là chằng biết sợ là gì – tên cúi đầu lễ phép nói
- Không sao, ngày mai ta sẽ cho nó biết thế nào là hành hạ - bà ta cười mà sát khí bao quanh căn phòng đến nỗi hai tên kia không dám hó hé câu nào cho đến khi bà ta rời phòng
Sáng hôm sau, cả đám chuẩn bị tiến bước tới chỗ của lão hói, ờ thì lão ta là một con người khá xảo quyệt nhưng chắc tại bản tính đó nên đầu hắn trọc lóc, được vài sợi lưa thưa, lão chỉ được cái dáng ra vẻ làm quan to chứ trong mắt bọn nó lão như cái giẻ lau nhà lâu ngày không giặt
Trên đường đi, Trang có gọi điện cho ai đó trông có vẻ rất bí mật, đã thế còn cười một cách nham hiểm, Kiệt thấy thế liền phóng xe lên trước bấm còi gây sự chú ý của cô
- Gọi điện cho người yêu sao mà cười một mình thế bà chị
- Cậu ghen à?? – Trang lườm xéo Kiệt móc một câu làm anh rú ga vọt lên trước. Ừ thì công nhận bà chị đúng kiểu Kiệt tìm nhưng bà chị này có vẻ rất vô cảm với con trai …Cưa bà chị này thì cần rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đó Kiệt bỗng nhoẻn miệng cười, thế mới là tình yêu chứ!!! Nhật vọt qua anh không quên quẳng lại một câu: “ Thằng điên”
Quay ại chỗ nó, hiện giờ nó đang ăn sáng cùng với lão hói và mẹ hờ của hắn. Mới sáng sớm ngủ dậy thì thấy hai thằng canh chừng ngủ gục nên nó đi xuống dưới nhà làm lão hói với mẹ hờ cảu hắn ngạc nhiên, nó còn tỉnh hơn cả những đứa tỉnh nữa. Xuống dưới nhà còn hỏi có cây đánh răng hay không, còn sai ngay bà hầu kế bên làm bữa sáng người
- Cháu biết ta là ai không?? – lão hói bắt đầu lên tiếng
- Biết. Ông là bang chủ của bang Dreath, tên bang là tên ông, sở hữu trí óc không đến nỗi nào và thủ đoạn không thiếu, ngoài ra ông còn có một người vợ luôn đứng sau giúp đỡ ông bằng những chiêu trò rất thâm hiểm và người đó không ai khác chính là người kế bên tôi đây.. Cháu nói vậy đúng chưa??- nó cười hì hì nhìn người đang trố mặt nhìn nó. Nó là ai, sao lại biết rõ lai lịch của ông đến thế chứ?? Nhưng không quan tâm, lão chỉ quan tâm tới xấp giấy tờ sang nhương lại chỗ đứng trong cái thế giới đêm này
- Hết giờ!! Tên kia, trói bạn gái con trai ta lại đi – mẹ hờ của hắn ra lệnh cho tên vệ sĩ đang cầm sẵn dây thừng ở ngoài
Nó vẫn cười, nụ cười rất khác, cái nụ cười của nó đủ làm cho căn bếp nồng nặc mùi ám khí
- Sao cháu lại cười như thế, cháu không sợ sao?? – lão hói nhướn mày nhìn nó
- Không lẽ bây giờ phải khóc lóc, van xin hay nguyền rủa ông hay sao, dù gì ông cũng đang mong bạn trai tôi đến mà …..Mong ông sẽ sống sót – nó bị trói tay dắt đi chầm chậm vẫn đủ để làm người kia lạnh gáy
- Để xem cháu sống được đến lúc đó hay không thôi – người phụ nữ nhẹ nhếch môi đi theo sau lưng nó
Trong lúc đó, cả bọn đang tập trung tại bar của hắn, cả bọn chưa bao giờ thấy hắn nóng ruột và sặc mùi thuốc súng như bây giờ, ngồi trong phòng mà có cảm tưởng như sắp ra trận
- Tập trung đủ chưa – hắn đột nhiên cất giọng dù không ai nói gì
- Dạ rồi – bên ngoài một giọng nói cất lên, khi hắn cảm thấy lo lắng về một điều gì đó quan trọng thì tất cả các giác quan của hắn rất nhạy, giống như vừa rồi khi không ai biết gì thì hắn lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới
Nghe xong câu đó, cả bọn đứng lên chuẩn bị cho hánh trình cứu con bé khó ưa của hắn. Ngoài cái đám mặc đồ đen đang hoành hành trên đường thì có hai chiếc xe ô tô đang theo sát tuyến bên kia, hạ nhẹ cửa kính xe nhìn qua bên đám bọn nó, Trang nhìn qua khẽ gật đầu và bên ô tô nhận được ám hiệu thì liền rú ga đi trước
Grand Hotel – bọn nó đã đến nơi, hắn vội vàng rút điện thoại gọi cho người phụ nữ ấy
- Con yêu đến rồi phải không, cứ vào hết đi, ta sẽ tiếp đón thật nồng hậu
Hắn ngắt máy, tay siết chặt vào cái điện thoại, Nhật đến kiềm chế cơn bão sắp đến:
- Nó sống dai lắm, yên tâm đi
- Anh Nhật nói đúng đấy, Ngọc sẽ ổn mà – Tuyết cũng đến bên trấn an hắn
- Đi thôi – hắn nghe thế cũng lấy lại được bình tĩnh, nếu nó mà xây xước chỗ nào thì han cũng không để yên cho bà ta
Bước vào cánh cổng, ngay lập tức có người xông ra, đàn em của hắn xông vào chặn đường, tạo cơ hội cho cả đám chạy nhanh vào trong cũng với số đàn em còn lại. Khởi đầu mà quân số mất quá nửa, bước đến cánh cửa tiếp theo thì gặp nhóm người phi dao lia lịa về phía cả đám, nhanh chóng di chuyển, nhường số người đó cho mấy tụi đàn em rồi đi tiếp
- Còn nhiều người không?? – Kiệt quay lại nói với một người con trai, chắc là người chỉ huy đám em
- Chưa đến – trả lời rất nhanh sau khi luót về phía đằng sau
Qua từng cánh cửa, đàn em cứ thế thưa dần, cả đám nguyền rủa cái nơi này sao lại có nhiều cửa đến thế. Đến cánh cửa cuối cùng, khi mở ra thì một con dao phi ngay mặt hắn nhưng hắn nhanh chóng bắt được con dao ấy phi về phía xuất phát của con dao
- Khá lắm – giọng nói người đàn bà ấy cất lên