-Hù!!!
-Á!!! Tên khốn Duật Thiên nhà cậu đứng lại cho tôi! - San San vung cặp lên đuổi theo cậu bạn chết dẫm đang vừa chạy vừa nhe nhẻn ngoác mồm ra cười.
Tiêu San là con gái độc nhất của Tiêu Gia, xinh xắn, đáng yêu, mỗi tội...nấm lùn. Duật Thiên, con thứ hai của chủ tịch Văn của tập đoàn Trần thị, đẹp trai cao ráo, đôi mắt màu xanh biếc thừa hưởng từ người mẹ mang quốc tịch Anh. Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cho tới giờ vẫn luôn thân với nhau theo một cách lố bịch.
Thiên có khuôn mặt và thân hình đẹp lại đa tài nên thường được nữ sinh trong trường để ý, mỗi giờ giải lao là mỗi giờ chật vật với Thiên khi bị nữ sinh bám theo thành từng nhóm. San San không có tài cán, chỉ là một cô gái bình thường, cô dần tự ti vì nghĩ mình không xứng đứng cạnh một người nổi trội như cậu, cô hay tránh mặt cậu, càng ngày càng xa cậu hơn. Thiên cũng dần nhận ra San đang giữ khoảng cách với mình nên cậu càng dấn tới để phá vỡ khoảng cách cô tạo ra.
........
- MẤY NGƯỜI LÀM ƠN ĐỪNG BÁM THEO TÔI NỮA!!!- Cậu gào lên với đám nữ sinh khi công cuộc bám chân Tiểu San lại thất bại, tuy nhiên đám nữ sinh vẫn chưa buông tha, cứ nhao nhao mời cậu đi đây đi đó cùng họ. Trong bất lực và điên tiết, Thiên rút chiếc dao lam trong cặp ra:
-- mấy người yêu khuôn mặt này đúng không?..Nói rồi cậu rạch lên mặt mình một vệt sâu, máu chảy dài trên má kéo xuống cằm, giọt máu đỏ tươi nhẹ rơi xuống nền gạch trắng. Đám nữ sinh khẽ kêu lên, tuy muốn cản nhưng không ai dám tới gần cậu lúc này.
--Tôi đã huỷ nó rồi làm ơn BUÔNG THA TÔI ĐI!- Thiên quay lưng đi như lướt băng qua khoảng sân rộng lớn nhảy lên một chiếc limousine đợi sẵn ở cổng. đám nữ sinh chỉ biết bàng hoàng nhìn nhau.
Nghe thấy tiếng con trai bước vào nhà, ông Văn vui vẻ rời tâm trí khỏi cuốn sách, ngước lên định chào đứa con trai yêu quý thì vừa nhìn thấy mặt con, ông đã giật hết cả mình:
-- Th..Thiên! con làm sao thế này?- ông kéo con ngồi xuống ghế, bà Amanda thấy con bị thương liền vội đi lấy hộp y tế, thấy dưới nhà ồn ào Thừa Phong cũng nhanh chân chạy xuống lầu xem xét tình hình.
-- có chuyện gì vậy hả Thiên, sao con lại ra nông nỗi này...? Amanda lo lắng hỏi con. Thiên rời khỏi sự quan tâm nhiệt tình của mẹ: Bố mẹ đừng lo, là tự con làm ra, cả nhà ăn trước, con lên phòng.
Khép cánh cửa lại sau lưng, quăng mình lên giường với tâm trạng lộn xộn. Cánh cửa mở hờ, Thừa Phong bước vào nhẹ nhàng ngồi cạnh Thiên:
--Em trai yêu quý của tôi, hôm nay em sao vậy Thiên, có ai ngốc tới mức... tự rạch mặt mình không chứ?
Im lặng...........
-- Vì Tiểu San?
Nghe tới đây Thiên bật dậy, tròn hai mắt ngạc nhiên: - ủa, gì anh cũng đoán ra hả? anh nhìn thấu tâm can em luôn sao?
Thừa Phong bật cười xoa đầu đứa em trai ngốc: -- có gì kể anh nghe đi?
-- Tiểu San đang giữ khoảng cách với em....( công cuộc kể lể bắt đầu: ready--> STARS =)) Thiên kể anh trai nghe mọi khó khăn của cậu.
Thừa Phong nghe xong nở nụ cười nhẹ động viên Thiên: -Tuy có hơi điên nhưng anh nghĩ em làm đúng, lần sau đừng vậy, cả anh và bố mẹ đau lòng lắm đấy, ai nỡ nhìn máu mủ ruột thịt của mình bị thương nặng như vậy. Thiên gật đầu lia lịa ra chiều ăn năn.
-Á!!! Tên khốn Duật Thiên nhà cậu đứng lại cho tôi! - San San vung cặp lên đuổi theo cậu bạn chết dẫm đang vừa chạy vừa nhe nhẻn ngoác mồm ra cười.
Tiêu San là con gái độc nhất của Tiêu Gia, xinh xắn, đáng yêu, mỗi tội...nấm lùn. Duật Thiên, con thứ hai của chủ tịch Văn của tập đoàn Trần thị, đẹp trai cao ráo, đôi mắt màu xanh biếc thừa hưởng từ người mẹ mang quốc tịch Anh. Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cho tới giờ vẫn luôn thân với nhau theo một cách lố bịch.
Thiên có khuôn mặt và thân hình đẹp lại đa tài nên thường được nữ sinh trong trường để ý, mỗi giờ giải lao là mỗi giờ chật vật với Thiên khi bị nữ sinh bám theo thành từng nhóm. San San không có tài cán, chỉ là một cô gái bình thường, cô dần tự ti vì nghĩ mình không xứng đứng cạnh một người nổi trội như cậu, cô hay tránh mặt cậu, càng ngày càng xa cậu hơn. Thiên cũng dần nhận ra San đang giữ khoảng cách với mình nên cậu càng dấn tới để phá vỡ khoảng cách cô tạo ra.
........
- MẤY NGƯỜI LÀM ƠN ĐỪNG BÁM THEO TÔI NỮA!!!- Cậu gào lên với đám nữ sinh khi công cuộc bám chân Tiểu San lại thất bại, tuy nhiên đám nữ sinh vẫn chưa buông tha, cứ nhao nhao mời cậu đi đây đi đó cùng họ. Trong bất lực và điên tiết, Thiên rút chiếc dao lam trong cặp ra:
-- mấy người yêu khuôn mặt này đúng không?..Nói rồi cậu rạch lên mặt mình một vệt sâu, máu chảy dài trên má kéo xuống cằm, giọt máu đỏ tươi nhẹ rơi xuống nền gạch trắng. Đám nữ sinh khẽ kêu lên, tuy muốn cản nhưng không ai dám tới gần cậu lúc này.
--Tôi đã huỷ nó rồi làm ơn BUÔNG THA TÔI ĐI!- Thiên quay lưng đi như lướt băng qua khoảng sân rộng lớn nhảy lên một chiếc limousine đợi sẵn ở cổng. đám nữ sinh chỉ biết bàng hoàng nhìn nhau.
Nghe thấy tiếng con trai bước vào nhà, ông Văn vui vẻ rời tâm trí khỏi cuốn sách, ngước lên định chào đứa con trai yêu quý thì vừa nhìn thấy mặt con, ông đã giật hết cả mình:
-- Th..Thiên! con làm sao thế này?- ông kéo con ngồi xuống ghế, bà Amanda thấy con bị thương liền vội đi lấy hộp y tế, thấy dưới nhà ồn ào Thừa Phong cũng nhanh chân chạy xuống lầu xem xét tình hình.
-- có chuyện gì vậy hả Thiên, sao con lại ra nông nỗi này...? Amanda lo lắng hỏi con. Thiên rời khỏi sự quan tâm nhiệt tình của mẹ: Bố mẹ đừng lo, là tự con làm ra, cả nhà ăn trước, con lên phòng.
Khép cánh cửa lại sau lưng, quăng mình lên giường với tâm trạng lộn xộn. Cánh cửa mở hờ, Thừa Phong bước vào nhẹ nhàng ngồi cạnh Thiên:
--Em trai yêu quý của tôi, hôm nay em sao vậy Thiên, có ai ngốc tới mức... tự rạch mặt mình không chứ?
Im lặng...........
-- Vì Tiểu San?
Nghe tới đây Thiên bật dậy, tròn hai mắt ngạc nhiên: - ủa, gì anh cũng đoán ra hả? anh nhìn thấu tâm can em luôn sao?
Thừa Phong bật cười xoa đầu đứa em trai ngốc: -- có gì kể anh nghe đi?
-- Tiểu San đang giữ khoảng cách với em....( công cuộc kể lể bắt đầu: ready--> STARS =)) Thiên kể anh trai nghe mọi khó khăn của cậu.
Thừa Phong nghe xong nở nụ cười nhẹ động viên Thiên: -Tuy có hơi điên nhưng anh nghĩ em làm đúng, lần sau đừng vậy, cả anh và bố mẹ đau lòng lắm đấy, ai nỡ nhìn máu mủ ruột thịt của mình bị thương nặng như vậy. Thiên gật đầu lia lịa ra chiều ăn năn.