mẹ con nó đang tíu tít dưới nhà bếp, hôm nay là chủ nhất cu Bo không đi nhà trẻ. hai mẹ con nó đang làm cơm, nó muốn tự tay nấu ăn cho con hơn là để người làm làm cho, mới chỉ có một tuần thôi mà nhìn thằng nhok đã khá hơn rất nhiều, có vẻ mập hơn được chút xíu, nhìn vào đã thấy có tý da tý thịt. hắn cũng không đến công ty. hắn ngồi trong phòng sách nghiên cứu gì đó rồi xuống dưới nhà xem mẹ con nó làm, từ ngày nó tai nạn khỏe lại, căn nhà này đã có chút sinh khí vì có nhiều tiếng cười hơn và đặc biệt có tiếng trẻ con thường xuyên hơn < cu Bo nói chuyện đó mà >
một tuần nay bữa nào hắn cũng có mặt ở nhà để ăn cùng mẹ con nó và không đi đêm nữa, hết việc công ty là về nhà. nó cũng thấy lạ nhưng không thèm hỏi, nó hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với hắn. nó và hắn dường như hai thế giới tồn tại song song vậy. cu Bo thì xuốt ngày bám váy mẹ, ngoài ra chẳng theo ai, hắn thì thằng bé không theo rồi, nhìn cái tướng lạnh như tiền kia của hắn thằng bé thể nào mà chả sợ, không sợ hơi phí.
- Bo – hắn kêu.
- dạ, ba.
- qua đây với ba con.
nó vẫn ôm cu Bo trong lòng nhìn hắn thách thức, kiểu ” ngon nhào vô ” và cùng cu Bo tít mắt xem hoạt hình. lâu lâu lại phá lên cười và vỗ tay. hắn tức xì khói, nhíc lại gần hai mẹ con nó. kéo lấy cu Bo ra khỏi lòng nó đặt vào trong lòng mình. hắn nhìn nó nhướn mày kiểu ” cô thua rồi nhé ” vậy. nó mặc kệ, dù sao hai người cũng là cha con mà tách ra sao được, thấy hắn thương con nó cũng bớt được một nỗi lo, lo sau này thằng nhỏ ………..
- tôi đưa hai mẹ con đi công viên nhé – hắn nói
- gì?
- tôi nói là tôi sẽ đưa hai mẹ con đi công viên chơi
- cu Bo, con đi không? – nó hỏi
- dạ, con thích lắm. mình đi nha mẹ – cu Bo nghe được đi chơi là hớn hở lắm lăng xăng kéo hắn lên phòng thay đồ.
nó nhìn hắn thay đồ cho con mà phát bực cả lên, đúng là vô dngj mà, mỗi cái việc thay đồ cho con bất kỳ thằng đàn ông nào cũng biết làm còn hắn thì không. chọn đồ chả hợp gì cả, nó đành phải thay lại. hôm nay nó mặc quần bò, áo phông và tóc cột cao, đi đôi giầy cao gót, trông thật nổi bật. hắn cũng đóng bộ lịch lãm < chắc định cua gái đó mà > kaki nâu, sơ mi trắng, nike trắng.
đến công viên, hắn mua kem cho cả nhà < ba cái đó > đứng xem thú trong công viên, thằng bé dật dật quần hắn
- gì thế Bo?
- con muốn đi ………
- aizzzzzzzz, đợi chút, chịu khó nhịn, đừng có bậy ở đây đó. – hắn nhăn mặt sốc cu Bo đi, nhìn cái tướng hắn chạy cũng đẹp nữa, đúng là con người hoàn hảo mà. nó khoanh tay đứng nhìn hai cha con hắn chạy đi.
phải nói hắn đẹp trai, cao ráo, dáng hắn ít nhất cũng phải 1m80, chân hắn dài thật. nó đi cả giày cao gót cũng chỉ có cao bằng tai hắn < trời chị cao vậy ^^ >.
cả gia đình đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, ba người đi đến đâu cũng như là tỏa sáng đến đó vậy, hàng ngàn ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ nhìn vào ba người. hắn đã có vợ và con đi bên cạnh nhưng mà cái mặt của hắn thật là có tài cua gái, gái vẫn bám theo sau ầm ầm và reo hò ầm ỹ.
- con kia là vợ của ảnh hả? sao sấu vậy trời < nhìn lại đi cưng, người ta đẹp như hoa hậu đó, đồ mặt rỗ ạh >
- xinh mà, còn xinh hơn cả hoa hậu nữa đó
- càn lâu, xấu hoắc à, không đẹp bằng tôi nữa.
- trời đừng có đu dây điện, à không dù là cáp treo bà nà thì cô cũng bị rơi thôi, thôi xuống đi cho người khác nhờ, xấu mà còn bày đặt.
- không đúng sao? cô ta xấu hoắc, ảnh chỉ lấy về theo lệnh của ba mẹ ảnh thôi chứ ảnh làm gì yêu loại người xấu như thế? đã xấu lại mồ côi, lại còn không có học nữa < mày là người có học đó hả? từng lời nói của kẻ có học là thế này à? thấy gớm. >
người ngưỡng mộ thì nói một kiểu, người ganh tỵ ghen ghét nói một kiểu. nó nhếch mội cười khinh bỉ, còn hắn thì im lặng không nói gì, hắn không đoán được trong lòng nó đang nghĩ gì, bị người ta đụng chạm vậy mà không có phản ứng gì sao?
một cô gái đụng phải hắn, cô gái khá xinh ăn mặc khá được không đến nỗi hở hang hàng hóa nhưng cũng thuộc hạng cáo già giả nai. hắn nhíu mày, cô gái ngã xuống đất. hắn bất ngờ, nó thì đứng im, tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con mình, còn tay kia của thằng bé là hắn nắm.
cô gái kia khóc, nhiều người xúm lại xem, hắn cũng chẳng hiểu gì, tự đi, tự đụng vào hắn rồi tự khóc. còn nó thì đang nhịn cười, cu Bo thì đưa hai hột nhãn < đôi mắt > nhìn ba rồi quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn người đang ngồi dưới đất đó
- có chuyện gì thế nhỉ?
- không biết được, thấy tự nhiên ngồi khóc trước mặt người ta như vậy không biết có chuyện gì
- giời ơi, chắc lại thấy trai đẹp nên ăn vạ đó mà.
- đúng là ghê gớm thật.
- mà sao hắn ta không chút phản ứng thế nhỉ?
- bộ mù hả? vợ con người ta bên cạnh kìa, làm gì có chuyện đi động vào người khác?
- cũng phải vợ cậu ta xinh thế cơ mà. thằng bé con kia dễ thương quá.
hàng loạt những lời bàn tán vang lên
- thôi đứng dậy đi, ngồi đó ăn vạ không ích gì đâu, đường rộng thế này không đi lại cứ nhằm mặt ck tôi mà đi vào. mọi người thấy sao ạh? vợ chồng con cái chúng tôi đi rất gọn đúng không? và đường còn rất rộng, không ai động vào cô gái này hết, vậy mà cô ấy lại ngồi trước mặt chồng tôi khóc, với một người vợ khi thấy chồng mình bị người khác làm cái trò này thì mọi người sẽ làm gì ạh? – nó nói từng lời hướng vào cô gái kia như xoáy vào lòng vậy.
- phải rồi, đứng dậy đi, đừng có ăn vạ nữa, đứng dậy đi.- nhao nhao
cô gái quê quá không biết làm gì đành ấm ức đứng dậy, không chịu buông tha còn cố tình vịn và hắn nữa, và loạng choạng ngã vào người hắn, hắn bị nó kéo qua một bên khiến cô gái xuýt thì ngã lần hai. cô gái hạm hực mím môi nhìn nó tóe lửa. hắn vẫn im lặng không nói gì. cúi xuống bế cu Bo lên và cầm tay nó bước đi, nhưng cô gái đó lại níu nó lại, hắn khững lại quay lại nhìn.
vẫn là một cuộc chiến tranh trong im lặng. nó cũng chả báu bở gì hắn nhưng trong giấy đăng ks kết hôn, trên danh nghĩa pháp luật nó và hắn là vợ ck nên nó không thể cho nhưng loại vớ vẩn này động vào hắn được, mặt nó hơi tái < đã báo cơ thể nào vốn sẵn yếu đuối mà, từ khi nó nhập vào mới khác thôi >.
- cô làm gì vợ tôi vậy? – hắn thấy người nó hơi run lên và mặt tái xanh hắn mới mở mồm
- ….cô …cô ta không xứng với anh.- cô gái đó nói
- hơ. việc gia đình tôi không cần cô quan tâm. xứng hay không tự tôi biết. không lẽ cô xứng với tôi hơn cổ?
- vâng. em đẹp, em giàu, em có học. em mới xứng với anh
- ồ. vậy sao? thế mà nãy giờ hành động của cô lại nói lên cô là người vô giáo dục chứ. vạy là tôi nhầm sao? cô là người có học vậy xin cho tôi hỏi con người như thế nào mới được gọi là người hoàn hảo? – nó chen và.
-…………………………- im lặng không nói được
- không nói được chứ gì? vậy để tôi nói cho mà nghe: người nào tự biết mình kém cỏi thì người đó gần đạt đến sự hoàn hảo. đơn giản thế mà cũng không biết à? – nó nói chuyện mà ai cũng phải khâm phục, dịu dàng dứt khoát, lời nào lời nấy ăn sâu vào tiềm thức mỗi người.
- cô ….- cô gái đó đưa tay lên định tát nó, nó cho cô gái đó tát mình một cái nhưng đến tay bên kia nghĩa là tay phải đó, nó chụp lại. hắn thấy nó bị tát thì bực mình ghê lắm, thằng nhok Bo thì khóc thét lên vì mẹ mình bị đánh. hắn phải dỗ dành mãi mà không được.
” rắc ” tiếng xương gãy nhỏ khẽ vang lên chỉ đủ để người trong cuộc nghe thấy. mựt nó vẫn tái mét như bị đánh đến sợ hãi vậy, tay kia nắm lấy cánh tay cô gái, ánh mắt rưng rưng kiểu sắp khóc, nhưng thực chất nó đã dùng lực bẻ gãy cánh tay cô gái đó và khả năng tàn phế đến với cô gái là rất cao, vì nó đã ra tay thì không bao giờ được lành lặn. nó rơi nước mắt khóc kiểu như bị đánh đau khóc vậy. còn cô gái thì cảm giác nhói đau ở tai và không còn cảm giác được gì nữa, chỉ thấy cổ tay mình đau và không cử động được thôi.
- tôi và cô không quen không biết, sao cô lại hành động ngu ngốc đến vậy? vậy mà cũng xứng là người có học sao? về mà đợi tin gia đình phá sản đi – hắn đe dọa, động ai chứ động đến người của hắn thì dù có là ai đi nữa hắn cũng tìm hiểu cho ra và cho cả gia đình tán gia bại sản thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên được
- yên tâm đi, tai cô có 100^ nguy cơ tàn phế – nó cúi xuống tai cô gái thì thầm đủ để cô gái nge ngoài ra thì không ai biết nó nói gì. cô gái mặt xanh lét, vội vã chạy đi, vừa chạy vừa quay lại nhìn vẻ mặt sợ hãi
- về thôi, không đi chơi nữa – nó khều hắn
nó vào nhà khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, cu Bo tự đi lên phòng, thằng nhok biết điều nên để khong gian riêng cho ba mẹ mình
- việc vừa rồi ……..
- không cần anh quan tâm, chẳng qua tôi không muốn bồ của anh có loại vô xỉ như vậy nên tôi giúp anh loại một người thôi, sao? muốn cảm ơn tôi không?
- cô ….không phải lúc nãy khóc sao?
- khóc? anh nhầm rồi. đó không phải là khóc, chẳng qua là tôi thừa nước nên cho nó đi ra bớt chút thôi.
- cô nói gì cô ta mà cô a có vẻ sợ hãi vậy?
- nói gì đâu? tôi chỉ nói cánh tay cô ta có 100% khả năng tàn phế thôi
- tại sao?
- tôi mà ra tay thì không ai không có thương tật, anh từ nay cẩn thận cho tôi, không thì tôi ……….- ” rắc ” nó bóp cái ly trong tay làm hắn rùng cả mình – sẽ như nó đó.
hắn thoáng giật mình. tay nó không bị sao hết. hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ lo nó sẽ bits tay. hắn từ bây giờ phải nhìn lại nó rồi.
- chán nhỉ? đúng là lâu ngày không xử dụng đến sức, cả cái ly cũng bóp khong xong nữa,- nó nhìn mấy mảnh thỷ tinh dưới sàn nói
- cô ……. đã thay đổi. cô có phải là vợ tôi không nữa vậy?
- nghe rõ đây ” đồ khôn’, tôi không phải là vợ anh ” nó nói rồi đi thẳng lên trên lầu bỏ lại cái mặt ngơ ngơ của hắn đứng chết lặng dưới nhà …..
mẹ con nó đang tíu tít dưới nhà bếp, hôm nay là chủ nhất cu Bo không đi nhà trẻ. hai mẹ con nó đang làm cơm, nó muốn tự tay nấu ăn cho con hơn là để người làm làm cho, mới chỉ có một tuần thôi mà nhìn thằng nhok đã khá hơn rất nhiều, có vẻ mập hơn được chút xíu, nhìn vào đã thấy có tý da tý thịt. hắn cũng không đến công ty. hắn ngồi trong phòng sách nghiên cứu gì đó rồi xuống dưới nhà xem mẹ con nó làm, từ ngày nó tai nạn khỏe lại, căn nhà này đã có chút sinh khí vì có nhiều tiếng cười hơn và đặc biệt có tiếng trẻ con thường xuyên hơn
một tuần nay bữa nào hắn cũng có mặt ở nhà để ăn cùng mẹ con nó và không đi đêm nữa, hết việc công ty là về nhà. nó cũng thấy lạ nhưng không thèm hỏi, nó hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với hắn. nó và hắn dường như hai thế giới tồn tại song song vậy. cu Bo thì xuốt ngày bám váy mẹ, ngoài ra chẳng theo ai, hắn thì thằng bé không theo rồi, nhìn cái tướng lạnh như tiền kia của hắn thằng bé thể nào mà chả sợ, không sợ hơi phí.
- Bo – hắn kêu.
- dạ, ba.
- qua đây với ba con.
nó vẫn ôm cu Bo trong lòng nhìn hắn thách thức, kiểu ” ngon nhào vô ” và cùng cu Bo tít mắt xem hoạt hình. lâu lâu lại phá lên cười và vỗ tay. hắn tức xì khói, nhíc lại gần hai mẹ con nó. kéo lấy cu Bo ra khỏi lòng nó đặt vào trong lòng mình. hắn nhìn nó nhướn mày kiểu ” cô thua rồi nhé ” vậy. nó mặc kệ, dù sao hai người cũng là cha con mà tách ra sao được, thấy hắn thương con nó cũng bớt được một nỗi lo, lo sau này thằng nhỏ ………..
- tôi đưa hai mẹ con đi công viên nhé – hắn nói
- gì?
- tôi nói là tôi sẽ đưa hai mẹ con đi công viên chơi
- cu Bo, con đi không? – nó hỏi
- dạ, con thích lắm. mình đi nha mẹ – cu Bo nghe được đi chơi là hớn hở lắm lăng xăng kéo hắn lên phòng thay đồ.
nó nhìn hắn thay đồ cho con mà phát bực cả lên, đúng là vô dngj mà, mỗi cái việc thay đồ cho con bất kỳ thằng đàn ông nào cũng biết làm còn hắn thì không. chọn đồ chả hợp gì cả, nó đành phải thay lại. hôm nay nó mặc quần bò, áo phông và tóc cột cao, đi đôi giầy cao gót, trông thật nổi bật. hắn cũng đóng bộ lịch lãm kaki nâu, sơ mi trắng, nike trắng.
đến công viên, hắn mua kem cho cả nhà đứng xem thú trong công viên, thằng bé dật dật quần hắn
- gì thế Bo?
- con muốn đi ………
- aizzzzzzzz, đợi chút, chịu khó nhịn, đừng có bậy ở đây đó. – hắn nhăn mặt sốc cu Bo đi, nhìn cái tướng hắn chạy cũng đẹp nữa, đúng là con người hoàn hảo mà. nó khoanh tay đứng nhìn hai cha con hắn chạy đi.
phải nói hắn đẹp trai, cao ráo, dáng hắn ít nhất cũng phải m, chân hắn dài thật. nó đi cả giày cao gót cũng chỉ có cao bằng tai hắn .
cả gia đình đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, ba người đi đến đâu cũng như là tỏa sáng đến đó vậy, hàng ngàn ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ nhìn vào ba người. hắn đã có vợ và con đi bên cạnh nhưng mà cái mặt của hắn thật là có tài cua gái, gái vẫn bám theo sau ầm ầm và reo hò ầm ỹ.
- con kia là vợ của ảnh hả? sao sấu vậy trời
- xinh mà, còn xinh hơn cả hoa hậu nữa đó
- càn lâu, xấu hoắc à, không đẹp bằng tôi nữa.
- trời đừng có đu dây điện, à không dù là cáp treo bà nà thì cô cũng bị rơi thôi, thôi xuống đi cho người khác nhờ, xấu mà còn bày đặt.
- không đúng sao? cô ta xấu hoắc, ảnh chỉ lấy về theo lệnh của ba mẹ ảnh thôi chứ ảnh làm gì yêu loại người xấu như thế? đã xấu lại mồ côi, lại còn không có học nữa
người ngưỡng mộ thì nói một kiểu, người ganh tỵ ghen ghét nói một kiểu. nó nhếch mội cười khinh bỉ, còn hắn thì im lặng không nói gì, hắn không đoán được trong lòng nó đang nghĩ gì, bị người ta đụng chạm vậy mà không có phản ứng gì sao?
một cô gái đụng phải hắn, cô gái khá xinh ăn mặc khá được không đến nỗi hở hang hàng hóa nhưng cũng thuộc hạng cáo già giả nai. hắn nhíu mày, cô gái ngã xuống đất. hắn bất ngờ, nó thì đứng im, tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con mình, còn tay kia của thằng bé là hắn nắm.
cô gái kia khóc, nhiều người xúm lại xem, hắn cũng chẳng hiểu gì, tự đi, tự đụng vào hắn rồi tự khóc. còn nó thì đang nhịn cười, cu Bo thì đưa hai hột nhãn nhìn ba rồi quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn người đang ngồi dưới đất đó
- có chuyện gì thế nhỉ?
- không biết được, thấy tự nhiên ngồi khóc trước mặt người ta như vậy không biết có chuyện gì
- giời ơi, chắc lại thấy trai đẹp nên ăn vạ đó mà.
- đúng là ghê gớm thật.
- mà sao hắn ta không chút phản ứng thế nhỉ?
- bộ mù hả? vợ con người ta bên cạnh kìa, làm gì có chuyện đi động vào người khác?
- cũng phải vợ cậu ta xinh thế cơ mà. thằng bé con kia dễ thương quá.
hàng loạt những lời bàn tán vang lên
- thôi đứng dậy đi, ngồi đó ăn vạ không ích gì đâu, đường rộng thế này không đi lại cứ nhằm mặt ck tôi mà đi vào. mọi người thấy sao ạh? vợ chồng con cái chúng tôi đi rất gọn đúng không? và đường còn rất rộng, không ai động vào cô gái này hết, vậy mà cô ấy lại ngồi trước mặt chồng tôi khóc, với một người vợ khi thấy chồng mình bị người khác làm cái trò này thì mọi người sẽ làm gì ạh? – nó nói từng lời hướng vào cô gái kia như xoáy vào lòng vậy.
- phải rồi, đứng dậy đi, đừng có ăn vạ nữa, đứng dậy đi.- nhao nhao
cô gái quê quá không biết làm gì đành ấm ức đứng dậy, không chịu buông tha còn cố tình vịn và hắn nữa, và loạng choạng ngã vào người hắn, hắn bị nó kéo qua một bên khiến cô gái xuýt thì ngã lần hai. cô gái hạm hực mím môi nhìn nó tóe lửa. hắn vẫn im lặng không nói gì. cúi xuống bế cu Bo lên và cầm tay nó bước đi, nhưng cô gái đó lại níu nó lại, hắn khững lại quay lại nhìn.
vẫn là một cuộc chiến tranh trong im lặng. nó cũng chả báu bở gì hắn nhưng trong giấy đăng ks kết hôn, trên danh nghĩa pháp luật nó và hắn là vợ ck nên nó không thể cho nhưng loại vớ vẩn này động vào hắn được, mặt nó hơi tái .
- cô làm gì vợ tôi vậy? – hắn thấy người nó hơi run lên và mặt tái xanh hắn mới mở mồm
- ….cô …cô ta không xứng với anh.- cô gái đó nói
- hơ. việc gia đình tôi không cần cô quan tâm. xứng hay không tự tôi biết. không lẽ cô xứng với tôi hơn cổ?
- vâng. em đẹp, em giàu, em có học. em mới xứng với anh
- ồ. vậy sao? thế mà nãy giờ hành động của cô lại nói lên cô là người vô giáo dục chứ. vạy là tôi nhầm sao? cô là người có học vậy xin cho tôi hỏi con người như thế nào mới được gọi là người hoàn hảo? – nó chen và.
-…………………………- im lặng không nói được
- không nói được chứ gì? vậy để tôi nói cho mà nghe: người nào tự biết mình kém cỏi thì người đó gần đạt đến sự hoàn hảo. đơn giản thế mà cũng không biết à? – nó nói chuyện mà ai cũng phải khâm phục, dịu dàng dứt khoát, lời nào lời nấy ăn sâu vào tiềm thức mỗi người.
- cô ….- cô gái đó đưa tay lên định tát nó, nó cho cô gái đó tát mình một cái nhưng đến tay bên kia nghĩa là tay phải đó, nó chụp lại. hắn thấy nó bị tát thì bực mình ghê lắm, thằng nhok Bo thì khóc thét lên vì mẹ mình bị đánh. hắn phải dỗ dành mãi mà không được.
” rắc ” tiếng xương gãy nhỏ khẽ vang lên chỉ đủ để người trong cuộc nghe thấy. mựt nó vẫn tái mét như bị đánh đến sợ hãi vậy, tay kia nắm lấy cánh tay cô gái, ánh mắt rưng rưng kiểu sắp khóc, nhưng thực chất nó đã dùng lực bẻ gãy cánh tay cô gái đó và khả năng tàn phế đến với cô gái là rất cao, vì nó đã ra tay thì không bao giờ được lành lặn. nó rơi nước mắt khóc kiểu như bị đánh đau khóc vậy. còn cô gái thì cảm giác nhói đau ở tai và không còn cảm giác được gì nữa, chỉ thấy cổ tay mình đau và không cử động được thôi.
- tôi và cô không quen không biết, sao cô lại hành động ngu ngốc đến vậy? vậy mà cũng xứng là người có học sao? về mà đợi tin gia đình phá sản đi – hắn đe dọa, động ai chứ động đến người của hắn thì dù có là ai đi nữa hắn cũng tìm hiểu cho ra và cho cả gia đình tán gia bại sản thân bại danh liệt, không ngóc đầu lên được
- yên tâm đi, tai cô có ^ nguy cơ tàn phế – nó cúi xuống tai cô gái thì thầm đủ để cô gái nge ngoài ra thì không ai biết nó nói gì. cô gái mặt xanh lét, vội vã chạy đi, vừa chạy vừa quay lại nhìn vẻ mặt sợ hãi
- về thôi, không đi chơi nữa – nó khều hắn
nó vào nhà khuôn mặt vẫn điềm tĩnh, cu Bo tự đi lên phòng, thằng nhok biết điều nên để khong gian riêng cho ba mẹ mình
- việc vừa rồi ……..
- không cần anh quan tâm, chẳng qua tôi không muốn bồ của anh có loại vô xỉ như vậy nên tôi giúp anh loại một người thôi, sao? muốn cảm ơn tôi không?
- cô ….không phải lúc nãy khóc sao?
- khóc? anh nhầm rồi. đó không phải là khóc, chẳng qua là tôi thừa nước nên cho nó đi ra bớt chút thôi.
- cô nói gì cô ta mà cô a có vẻ sợ hãi vậy?
- nói gì đâu? tôi chỉ nói cánh tay cô ta có % khả năng tàn phế thôi
- tại sao?
- tôi mà ra tay thì không ai không có thương tật, anh từ nay cẩn thận cho tôi, không thì tôi ……….- ” rắc ” nó bóp cái ly trong tay làm hắn rùng cả mình – sẽ như nó đó.
hắn thoáng giật mình. tay nó không bị sao hết. hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ lo nó sẽ bits tay. hắn từ bây giờ phải nhìn lại nó rồi.
- chán nhỉ? đúng là lâu ngày không xử dụng đến sức, cả cái ly cũng bóp khong xong nữa,- nó nhìn mấy mảnh thỷ tinh dưới sàn nói
- cô ……. đã thay đổi. cô có phải là vợ tôi không nữa vậy?
- nghe rõ đây ” đồ khôn’, tôi không phải là vợ anh ” nó nói rồi đi thẳng lên trên lầu bỏ lại cái mặt ngơ ngơ của hắn đứng chết lặng dưới nhà …..