vào buổi sáng tại thành phố Luân Đôn nhộn nhịp , có một cô bé cùng với chiếc xe đạp của mình , một mình , cô bước đi mặc cho dòng người đang chen chúc nhau :
- Thiệt tình , đã bảo là cậu ta sẽ chở mình đi học thế mà dạo này không thấy tăm hơi - nó buồn bã nhìn lên bầu trời ánh nắng ban mai của mùa xuân như đang sưởi ấm cho trái tim nhỏ bé của nó .
- Chắc đang bận với vị hôn thê yêu vấu rồi đây , mình có nên tìm cậu ta không nhỉ ,.....- đột nhiên tiếng của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của nó .
- Này , bà bị khùng à .... , có xe đạp sao lại không chạy.....mà dẫn bộ thế kia - cậu thở gấp vì đã chạy theo nó một quãng đường dài .
- Đỡ hơn ông , có xe hơi riêng mà lại đi bộ , như vậy mới điên - nó chỉ chỉ vào người cậu tỏ vẻ chăm chọc .
- Kệ tui , mà thôi cho tui quá giang đi
- Ờ , cũng được
- Vậy lên xe đi tôi chở
- Ờ - nó và cậu leo lên xe đạp của nó , bánh xe bắt đầu lăn thật chậm rãi , nó tựa vào lưng cậu * nó thật lớn * nhưng nó sẽ thích hơn nếu đó là lưng của hắn .
- Này , đừng nói là bà dựa vào lưng tôi ngủ đó nha , dậy đi kẻo chảy dãi lên áo tôi bây giờ
- Ngủ cái đầu ông , mà tôi ngủ đâu có bao giờ chảy dãi đâu
-Ờ không có mà lúc trước đi cắm trại trường trên xe buýt ai ngủ quên mà chảy dãi đến ướt áo tôi mà chẳng thèm dậy vậy ta
- Cái ông này , chuyện xa lắc xa lơ rồi còn nhắc lại làm chi - nó đánh vào lưng cậu , cảm giác cô đơn khi thiếu vắng hắn gần như đã tan biến đi hết , nó cười nói với cậu thật vui vẻ .Nhưng không hề biết rằng tại một nơi gần đó trên một chiếc xe limo màu đen hắn đang nhìn nó vui vẻ bên người con trai khác :
- Chết tiệt , mình làm như thế này là vì cái gì vậy chứ - hắn tức giận , các vết thương trên người hắn là do hắn tập chạy xe đạp như đang bắt đầu rỉ máu .
- Này , anh phải cẩn thận các vết thương chảy máu rồi này , mà tại sao anh lại bị thương vậy -Elizabeth lấy khăn tay lau những vết thương cho hắn
- Không có gì đâu - rốt cuộc thứ cảm giác này là gì lúc thì nó lại nhẹ nhàng êm ái , lúc thì lại vô cùng đau nhói , nhưng những thứ cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn ở bên nó....
--------------------------------giờ ra chơi tại trường Royal -----------------------------------------
- Này bà đi căn tin với tôi đi , thằng Hạo lại chơi trốn tìm với bà Nhiên rồi
- Ờ , bụng của tôi cũng biểu tình rồi
- đi thôi - cậu kéo tay nó đến chổ căn tin , thì chọn ngay một bàn tại góc khuất
- Hai bạn dùng gì
- Một cái ham bơ gơ đặc biệt và một ly nước cam - nó và cậu đồng thanh
- Này đừng có bắt chước tôi chứ - đồng thanh tập hai
- Còn lâu, tôi mới bắt chước ông / bà - đồng thanh tập 3
- hai cô cậu đúng 1 cặp đôi dễ thương nhỉ - chị phục vụ bàn khẽ mỉm cười
- Cái giề - đồng thanh tập 4
- Thôi được rồi , 2 suất ham bơ gơ đặc biệt và 2 ly nước cam tôi đi lấy đây - nói rồi chị phục vụ đi mất , bỏ lại nó và cậu đang giằng co với nhau xem ai là người nói trước ( cái lúc đồng thanh ấy ) , đột nhiên hắn và elizabeth xuất hiện :
- Anh coi kìa , đó có phải là cô gái bảo rằng thích anh đó hay sao , mới có mấy ngày mà đã kiếm được một anh chàng khác , tôi khâm phục cô thật , đồ con gái trơ trẽn . hai người đang giằng co thì đột nhiên dừng lại vì phát hiện có nhân vật quan trọng ghé thăm .
- Là Mít , cậu đến tìm tui à - nói rồi nó chạy lại nắm lấy tay hắn
- Buông ra , tôi đến đây là chỉ nói với cô là đừng đến tìm tôi và gọi tôi bằng cái tên gớm ghiết đó nữa , tôi đi đây - hắn giật phắn tay nó ra và bước đi cùng với vị hôn phu của mình :
-nhưng ... tại sao lại như vậy chứ ...
- tôi nói cho cậu biết, rồi sẽ có một ngày , cậu nhận ra rằng tôi mới chính là người yêu cậu nhất ....Mít à -với áng mắt đượm chút buồn nó nhìn hắn.
- Chắc chắn sẽ không có ngày đó đâu và sau này xin cô đừng đến xuất hiện trước mặt tôi nữa- hắn nói với giọng lạnh lùng
giờ đây nỗi buồi lại tiếp tục được biệu hiện qua gương mặt nó . về phía cậu ,sau khi phân tích sự việc thì cậu cũng hiểu ra được tình hình hiện tại , có thể nói đây là cơ hội tốt để cho cậu giành lại nó từ tay hắn , nhưng không hiểu sau cậu lại không thích như vậy , cậu thích đường đường chính chính cướp nó từ tay hắn , như vậy mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu .
------------------------------------------------ tại phòng của hội học sinh -------------------------
*cốc côc*
- vào đi
- Lâu rồi không gặp , Lê Hoàng Lâm - cậu nói với vẻ đùa cợt
- Tìm tôi có việc gì
- Đúng là bà Băng nói phải , cậu bây giờ còn lạnh hơn cả Bắc Cực
- Có gì nói nhanh đi
- thôi mà đừng đối xử tệ bạc với bạn bè cũ như vậy chứ
- Bạn bè ?tôi không quen cậu
- Đương nhiên là cậu không nhớ rồi , bởi vì ba của cậu đã bịt miệng tất cả những bạn bè cũ của cậu không cho họ nói gì về quá khứ của cậu
- vậy còn cậu
- Tôi hả , cho tôi cả núi vàng tôi cũng chả cần , bây giờ tôi chỉ cần một người ...
- là ai ?
- Nè sao lại chuyển chủ đề qua tôi rồi , tôi tới đây là để kể về quá khứ của cậu mà
- vậy kể đi
- Này cậu không thể nói nổi từ làm ơn à
- Kể đi nói nhiều quá
- Cậu .... nếu không phải vì Băng Băng còn lâu tôi mới giúp tên mặt lạnh khó ưa như cậu . Thật ra lúc nhỏ cậu rất là .....bla bla bla . Sau một hồi lâu anh đã kể xong .
- Thôi tôi đi đây - nói rồi anh vụt đi mất
- Mình ....là người như vậy sau ....- thế là hắn ngồi đó suy ngẫm về cái gọi là quá khứ của mình đến quên luôn cả thời gian , thoáng chốc đã đến tối
- Này , anh yêu đã đến tối rồi , em đến đón anh nè - Elizabeth đến và phá tan sự yên tĩnh của căn phòng .
- ờ đi thôi - thế là Elizabeth kéo tay của hắn lên chiếc xe limo màu trắng của mình khi cô chưa kịp chạy xe đi thì có một đám côn đồ khoảng 100 tên chặn trước đầu xe
- Xuống xe đi con nhỏ kia
- Nhưng mà ....
- không nhưng nhị gì hết và tên kia mày xuống xe luôn đi - do đang mãi mê suy nghĩ về cái quá khứ của mình nên anh chẳng màn sự việc xung quanh cứ làm mọi việc trong vô thức , cho đến khi tiếng la của Elizabeth vang lên
Ahhhhhhhhhhhhhhh ....đừng mà tôi xin các anh , đừng đánh tôi nữa tôi sắp có tiền rồi , tôi sẽ trả các anh mà ....
- Tôi nghe tôi nói câu đó đến phát chán rồi, công ti của mấy người đã phá sản rồi chấp nhận sự thật đi , hay tôi chặt 1 cánh tay của cô ...nhỉ
- Đừng đừng mà , anh ta là con trai của Lê Hoàng Nam là chủ Tịch của rất nhiều công ti lớn , mấy anh chỉ cần bắt cóc cậu ta thì có thể kiếm cả bộn tiền đấy nên ...làm ơn .
- Chà chà , với vẻ mặt của cô thì có vẻ không nối dối nhỉ - Thế là tên cầm đầu hướng sự chú ý về phía hắn , lập tức có 2 tên mỗi tên nắm một cánh tay của hắn còn tên cầm đầu thì cầm một khúc cây to
-Bây giờ tao sẽ cho mày ngủ một lát ...- chưa kịp nói xong thì tên đại ca đã hưởng trọn một cú đá từ một đứa con gái không ai khác ngoài nó .
- Không ai được bắt nạt cậu ta ngoài tui ra - thế là 99 tên côn đồ trừ tên thủ lĩnh đang giữ con nhỏ Elizabeth đều nhằm về hướng nó mà tấn công mặc dù không biết trên tay nó cầm vật gì nhưng nhìn có vẻ rất là quý giá , đến nỗi mà khi bị đánh đến toàn thân bầm dập nhưng nó cũng chẳng chịu buôn cho đến khi ...
ó é òe é - tiếng xe của cảnh sát vang lên thế là bọn côn đồ chỉ còn cách ba chân bốn cẳng mà chạy cho đến khi không còn tên nào thì ....
- cậu đến chậm quá a lết , tui bị bầm dập hết rồi nè .
- Này , Mít cậu có sau không vậy - nó lập tức chạy lại chổ hắn mà không hề quan tâm đến vết thương của mình .
- Tôi ... xin lỗi , vì đã không giúp dc gì cho cô , tôi đúng là một kẻ vô dụng mà... - hắn tức giận tay nắm thành quyền đấm thẳng xuống đất .
- Cậu không cần phải lo cho tui đâu , mấy vết thương này chỉ là chuyện nhỏ thôi , mà này tôi muốn cho cậu xem cái này đừng lo về sau tui sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu - nói rồi nó mở vật mà nó cầm trên tay , thế là một đàm đom đóm bay lên tạo cho khung cảnh xung quanh thật lung linh và ảo diệu
-xong rồi , tui đi đây , tạm biệt cậu ...
- khoan ... đã
vào buổi sáng tại thành phố Luân Đôn nhộn nhịp , có một cô bé cùng với chiếc xe đạp của mình , một mình , cô bước đi mặc cho dòng người đang chen chúc nhau :
- Thiệt tình , đã bảo là cậu ta sẽ chở mình đi học thế mà dạo này không thấy tăm hơi - nó buồn bã nhìn lên bầu trời ánh nắng ban mai của mùa xuân như đang sưởi ấm cho trái tim nhỏ bé của nó .
- Chắc đang bận với vị hôn thê yêu vấu rồi đây , mình có nên tìm cậu ta không nhỉ ,.....- đột nhiên tiếng của cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của nó .
- Này , bà bị khùng à .... , có xe đạp sao lại không chạy.....mà dẫn bộ thế kia - cậu thở gấp vì đã chạy theo nó một quãng đường dài .
- Đỡ hơn ông , có xe hơi riêng mà lại đi bộ , như vậy mới điên - nó chỉ chỉ vào người cậu tỏ vẻ chăm chọc .
- Kệ tui , mà thôi cho tui quá giang đi
- Ờ , cũng được
- Vậy lên xe đi tôi chở
- Ờ - nó và cậu leo lên xe đạp của nó , bánh xe bắt đầu lăn thật chậm rãi , nó tựa vào lưng cậu nó thật lớn nhưng nó sẽ thích hơn nếu đó là lưng của hắn .
- Này , đừng nói là bà dựa vào lưng tôi ngủ đó nha , dậy đi kẻo chảy dãi lên áo tôi bây giờ
- Ngủ cái đầu ông , mà tôi ngủ đâu có bao giờ chảy dãi đâu
-Ờ không có mà lúc trước đi cắm trại trường trên xe buýt ai ngủ quên mà chảy dãi đến ướt áo tôi mà chẳng thèm dậy vậy ta
- Cái ông này , chuyện xa lắc xa lơ rồi còn nhắc lại làm chi - nó đánh vào lưng cậu , cảm giác cô đơn khi thiếu vắng hắn gần như đã tan biến đi hết , nó cười nói với cậu thật vui vẻ .Nhưng không hề biết rằng tại một nơi gần đó trên một chiếc xe limo màu đen hắn đang nhìn nó vui vẻ bên người con trai khác :
- Chết tiệt , mình làm như thế này là vì cái gì vậy chứ - hắn tức giận , các vết thương trên người hắn là do hắn tập chạy xe đạp như đang bắt đầu rỉ máu .
- Này , anh phải cẩn thận các vết thương chảy máu rồi này , mà tại sao anh lại bị thương vậy -Elizabeth lấy khăn tay lau những vết thương cho hắn
- Không có gì đâu - rốt cuộc thứ cảm giác này là gì lúc thì nó lại nhẹ nhàng êm ái , lúc thì lại vô cùng đau nhói , nhưng những thứ cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn ở bên nó....
--------------------------------giờ ra chơi tại trường Royal -----------------------------------------
- Này bà đi căn tin với tôi đi , thằng Hạo lại chơi trốn tìm với bà Nhiên rồi
- Ờ , bụng của tôi cũng biểu tình rồi
- đi thôi - cậu kéo tay nó đến chổ căn tin , thì chọn ngay một bàn tại góc khuất
- Hai bạn dùng gì
- Một cái ham bơ gơ đặc biệt và một ly nước cam - nó và cậu đồng thanh
- Này đừng có bắt chước tôi chứ - đồng thanh tập hai
- Còn lâu, tôi mới bắt chước ông / bà - đồng thanh tập
- hai cô cậu đúng cặp đôi dễ thương nhỉ - chị phục vụ bàn khẽ mỉm cười
- Cái giề - đồng thanh tập
- Thôi được rồi , suất ham bơ gơ đặc biệt và ly nước cam tôi đi lấy đây - nói rồi chị phục vụ đi mất , bỏ lại nó và cậu đang giằng co với nhau xem ai là người nói trước ( cái lúc đồng thanh ấy ) , đột nhiên hắn và elizabeth xuất hiện :
- Anh coi kìa , đó có phải là cô gái bảo rằng thích anh đó hay sao , mới có mấy ngày mà đã kiếm được một anh chàng khác , tôi khâm phục cô thật , đồ con gái trơ trẽn . hai người đang giằng co thì đột nhiên dừng lại vì phát hiện có nhân vật quan trọng ghé thăm .
- Là Mít , cậu đến tìm tui à - nói rồi nó chạy lại nắm lấy tay hắn
- Buông ra , tôi đến đây là chỉ nói với cô là đừng đến tìm tôi và gọi tôi bằng cái tên gớm ghiết đó nữa , tôi đi đây - hắn giật phắn tay nó ra và bước đi cùng với vị hôn phu của mình :
-nhưng ... tại sao lại như vậy chứ ...
- tôi nói cho cậu biết, rồi sẽ có một ngày , cậu nhận ra rằng tôi mới chính là người yêu cậu nhất ....Mít à -với áng mắt đượm chút buồn nó nhìn hắn.
- Chắc chắn sẽ không có ngày đó đâu và sau này xin cô đừng đến xuất hiện trước mặt tôi nữa- hắn nói với giọng lạnh lùng
giờ đây nỗi buồi lại tiếp tục được biệu hiện qua gương mặt nó . về phía cậu ,sau khi phân tích sự việc thì cậu cũng hiểu ra được tình hình hiện tại , có thể nói đây là cơ hội tốt để cho cậu giành lại nó từ tay hắn , nhưng không hiểu sau cậu lại không thích như vậy , cậu thích đường đường chính chính cướp nó từ tay hắn , như vậy mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu .
------------------------------------------------ tại phòng của hội học sinh -------------------------
cốc côc
- vào đi
- Lâu rồi không gặp , Lê Hoàng Lâm - cậu nói với vẻ đùa cợt
- Tìm tôi có việc gì
- Đúng là bà Băng nói phải , cậu bây giờ còn lạnh hơn cả Bắc Cực
- Có gì nói nhanh đi
- thôi mà đừng đối xử tệ bạc với bạn bè cũ như vậy chứ
- Bạn bè ?tôi không quen cậu
- Đương nhiên là cậu không nhớ rồi , bởi vì ba của cậu đã bịt miệng tất cả những bạn bè cũ của cậu không cho họ nói gì về quá khứ của cậu
- vậy còn cậu
- Tôi hả , cho tôi cả núi vàng tôi cũng chả cần , bây giờ tôi chỉ cần một người ...
- là ai ?
- Nè sao lại chuyển chủ đề qua tôi rồi , tôi tới đây là để kể về quá khứ của cậu mà
- vậy kể đi
- Này cậu không thể nói nổi từ làm ơn à
- Kể đi nói nhiều quá
- Cậu .... nếu không phải vì Băng Băng còn lâu tôi mới giúp tên mặt lạnh khó ưa như cậu . Thật ra lúc nhỏ cậu rất là .....bla bla bla . Sau một hồi lâu anh đã kể xong .
- Thôi tôi đi đây - nói rồi anh vụt đi mất
- Mình ....là người như vậy sau ....- thế là hắn ngồi đó suy ngẫm về cái gọi là quá khứ của mình đến quên luôn cả thời gian , thoáng chốc đã đến tối
- Này , anh yêu đã đến tối rồi , em đến đón anh nè - Elizabeth đến và phá tan sự yên tĩnh của căn phòng .
- ờ đi thôi - thế là Elizabeth kéo tay của hắn lên chiếc xe limo màu trắng của mình khi cô chưa kịp chạy xe đi thì có một đám côn đồ khoảng tên chặn trước đầu xe
- Xuống xe đi con nhỏ kia
- Nhưng mà ....
- không nhưng nhị gì hết và tên kia mày xuống xe luôn đi - do đang mãi mê suy nghĩ về cái quá khứ của mình nên anh chẳng màn sự việc xung quanh cứ làm mọi việc trong vô thức , cho đến khi tiếng la của Elizabeth vang lên
Ahhhhhhhhhhhhhhh ....đừng mà tôi xin các anh , đừng đánh tôi nữa tôi sắp có tiền rồi , tôi sẽ trả các anh mà ....
- Tôi nghe tôi nói câu đó đến phát chán rồi, công ti của mấy người đã phá sản rồi chấp nhận sự thật đi , hay tôi chặt cánh tay của cô ...nhỉ
- Đừng đừng mà , anh ta là con trai của Lê Hoàng Nam là chủ Tịch của rất nhiều công ti lớn , mấy anh chỉ cần bắt cóc cậu ta thì có thể kiếm cả bộn tiền đấy nên ...làm ơn .
- Chà chà , với vẻ mặt của cô thì có vẻ không nối dối nhỉ - Thế là tên cầm đầu hướng sự chú ý về phía hắn , lập tức có tên mỗi tên nắm một cánh tay của hắn còn tên cầm đầu thì cầm một khúc cây to
-Bây giờ tao sẽ cho mày ngủ một lát ...- chưa kịp nói xong thì tên đại ca đã hưởng trọn một cú đá từ một đứa con gái không ai khác ngoài nó .
- Không ai được bắt nạt cậu ta ngoài tui ra - thế là tên côn đồ trừ tên thủ lĩnh đang giữ con nhỏ Elizabeth đều nhằm về hướng nó mà tấn công mặc dù không biết trên tay nó cầm vật gì nhưng nhìn có vẻ rất là quý giá , đến nỗi mà khi bị đánh đến toàn thân bầm dập nhưng nó cũng chẳng chịu buôn cho đến khi ...
ó é òe é - tiếng xe của cảnh sát vang lên thế là bọn côn đồ chỉ còn cách ba chân bốn cẳng mà chạy cho đến khi không còn tên nào thì ....
- cậu đến chậm quá a lết , tui bị bầm dập hết rồi nè .
- Này , Mít cậu có sau không vậy - nó lập tức chạy lại chổ hắn mà không hề quan tâm đến vết thương của mình .
- Tôi ... xin lỗi , vì đã không giúp dc gì cho cô , tôi đúng là một kẻ vô dụng mà... - hắn tức giận tay nắm thành quyền đấm thẳng xuống đất .
- Cậu không cần phải lo cho tui đâu , mấy vết thương này chỉ là chuyện nhỏ thôi , mà này tôi muốn cho cậu xem cái này đừng lo về sau tui sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu - nói rồi nó mở vật mà nó cầm trên tay , thế là một đàm đom đóm bay lên tạo cho khung cảnh xung quanh thật lung linh và ảo diệu
-xong rồi , tui đi đây , tạm biệt cậu ...
- khoan ... đã