Thấy Khánh bước vô phòng, tôi vội lên tiếng trước.
-Không có gì.
-Xạo ke, bình thường toàn cãi nhau, hôm nay bỗng dưng im lặng lạ thường.
Mặt Khánh buồn thấy rõ vậy mà nói không có chuyện gì ai tin chứ, đã vậy chơi thân với nhau bao lâu rồi, chả lẽ tôi không hiểu tính cậu ta.
-Tôi không thích anh ta.
Khánh hất mặt nhìn tên Nhật Nam ở bên ngoài, thì ra là vậy, hèn gì cái mặt cứ như đưa đám làm tôi bật cười ha hả.
-Trời ạ, tôi cũng có ưa gì anh ta đâu mà.
-Thật không?
-Nhìn mặt tôi giống nói xạo lắm hả?
Giờ mới thấy gương mặt Khánh giãn ra, người gì đâu mà tâm trạng thất thường thấy ớn. Mà sao Khánh lại không thích anh ta cơ chứ, thôi kệ không thèm quan tâm chuyện không liên quan này nữa.
-Bụng bà sao thế?
-Ăn nhiều thứ quá nên đau thôi.
-Ngốc, bụng đã yếu mà còn ăn uống lung tung, có ngày tào tháo rượt chết cho biết.
Nghe cách nói chuyện của Khánh là biết tâm trạng của cậu ấy đã bình thường trở lại, không hiểu sao tôi sợ nhất cái kiểu giận rồi lầm lầm lì lì không thèm nói chuyện của cậu ta dễ sợ.
-Lấy độc trị độc mà ba.
-Điên.
Khánh nhéo mũi làm tôi la hét inh ỏi cả nhà, chắc chán sống rồi đây.
-Ông điên thì có, biết tui mới đi sửa mũi về không hả?
-Phẫu thuật thất bại đúng không? Hèn gì nhìn bà ghê quá.
-Ghê cái đầu ông, về đi cho tui ngủ coi.
-Vậy về nhé, tối mà bị tào tháo rượt thì gọi tôi mang thuốc qua cho nha.
Nói xong Khánh ra về, chẳng biết cậu ta nói thật hay nói đùa nữa, tôi mà bị đau bụng thật thì cậu ta coi như đêm nay khỏi ngủ với tôi cho biết.
Hai đứa tôi giỡn dữ quá làm tên Nhật Nam bên ngoài đứng ngồi không yên, một trai một gái chui vô phòng, đã vậy còn la hét inh ỏi ai biết đã xảy ra chuyện gì cơ chứ. Thấy vậy, mẹ tôi mới nói cho anh ta yên tâm.
-Hai đứa này thân nhau lắm, nên chuyện này cũng bình thường thôi con.
-Dạ.
Nói vậy thôi chứ cặp mắt anh ta cứ hóng hớt về phía cửa phòng là mẹ tôi biết ngay, một lúc sau Khánh ra về anh ta mới chịu đứng lên.
-Cô, cho con vào trong đưa cái này cho Gia Ân rồi ra ngay ạ.
Được mẹ tôi cho phép, anh ta sướng rơn người mở cửa phòng đi vào, tôi vội giả bộ ngủ xem anh ta muốn làm gì.
-Đúng là heo, mới than đau bụng đây đã ngủ khò rồi.
Nhật Nam làu bàu trong miệng rồi kéo chăn đắp cho tôi. Gì vậy nè, sao anh ta lại hành động dễ thương như vậy chứ, tim đập mạnh muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Vậy mà còn chưa chịu về, anh ta cúi xuống hôn lên trán tôi một cái rồi mới đi, tên này đúng là to gan sao lại dám lợi dụng lúc người ta ngủ mà sàm sỡ chứ. Nhưng hình như tôi cũng rất thích thứ cảm giác này thì phải. Ngoài trời mưa rả rích, nhưng trong lòng tôi lại ấm áp lạ thường, đêm nay chắc sẽ có một giấc ngủ thật ngon với những giấc mơ đẹp đây.
….
Sáng thức dậy với tâm trạng cực kỳ phấn chấn, vừa mở mắt ra đã nhận được tin nhắn của Nhật Nam .
-Hôm nay tôi không có ở nhà nên không cần đến làm, còn nữa, tôi không đón cô đi được nên nhớ đi đến đúng giờ.
Mừng ơi là mừng, lâu lâu mới được một ngày rảnh rang như vậy. Đi đến đó một mình cũng hơi lo, hay là mình không đi ta. Nhưng cơ hội đâu phải khi nào cũng có, chẳng phải mình đang phấn đấu để sau này có một công việc thật tốt sao, vì mẹ phải gạt bỏ nỗi sợ hãi để đi thôi. Với lại, chỗ đó cũng đủ thứ thành phần, có gì đâu phải sợ cơ chứ. Nói vậy thôi chứ tôi cũng còn chút lo lắng.
-Nhật Nam, tự nhiên tôi sợ quá à, hay là tôi không đi đâu.
-Lắm lời, có tôi đây mà sợ gì chứ. Cô mà không đi đừng có trách tôi.
Tin nhắn của Nhật Nam sặc mùi hù dọa nhưng lại làm tôi yên tâm hơn, tối nay nhất định phải lấy hết dũng khí để đi một lần cho biết với người ta mới được.
….