Cả ngày học hành mệt mỏi, lại thêm mấy cái bài tập nhóm buổi trưa nữa làm tôi đuối ơi là đuối. Lững thững bước ra khỏi trường với bộ mặt thảm hại, đi được vài bước thì tên người yêu đáng ghét ở đâu chui ra hù một cái suýt xỉu, lần nào cũng thế, hôm nào mà tôi xỉu thiệt thì đừng có nói sao xui.
-Đang mệt mà anh lúc nào cũng giỡn được.
Tôi đưa bộ mặt bực bội ra làm người yêu cuống lên dỗ dành liền.
-Anh xin lỗi, hôm nay học mệt lắm hả?
-Ừm.
-Người yêu đừng giận nữa, anh dẫn người yêu đi ăn nha.
-Ờ, mà xe anh đâu rồi?
-Anh gửi ngoài kia để đi bộ với em cho thích.
Người yêu đúng là dẻo miệng, nhưng mà công nhận đi bộ như thế này vẫn thích hơn.
-Hôm nay anh làm về sớm thế?
-Anh nhớ người yêu không chịu được nên phải chạy về đây.
Người yêu tôi chắc xem phim Hàn nhiều quá nên mới có lời thoại ngọt ngào thế này đây, thảo nào cái cô Anna Hồng Hạnh gì đó cứ theo hoài không dứt.
-Người yêu thích ăn gì nào?
-Bánh tráng trộn.
-Hả??
Chắc xưa giờ người yêu chẳng biết mấy món lề đường cho sinh viên này đâu, đã vậy hôm nay tôi sẽ cho người yêu ăn thử cho biết với thiên hạ.
-Ngon lắm, bảo đảm người yêu sẽ thích cho xem.
Đi theo tôi mà mặt người yêu lo lắng, đâu phải cho uống thuốc độc đâu mà làm gì sợ dữ vậy không biết. Người yêu không quen ngồi bên lề đường rồi, đã vậy còn cầm bánh tráng trộn ăn nữa chứ, cái mặt hài ơi là hài.
-Ăn đi, ngon lắm luôn đó.
-Cái này ăn được hả?
Tôi giả vờ giận dỗi đứng lên.
-Anh không thích thôi đi về.
Thấy tôi giận người yêu hốt hoảng ngay lập tức kéo tôi ngồi xuống lại rồi ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hít hà thương ơi là thương.
Ăn xong, tôi dẫn người yêu đi ăn đủ thứ món trên đường đến khi no cành hông mới chịu về, mấy món này chỉ có con gái bọn tôi thích là nhiều, nhưng chiều tôi nên người yêu mới ăn chung cho tôi vui vậy thôi, yêu người yêu chết mất.
-Còn sớm, về nhà anh coi phim xíu rồi anh chở về nhé.
Tất nhiên là đồng ý rồi, dạo này không hiểu sao cứ thích quấn lấy người yêu thôi.
Mới vừa nằm trên đùi người yêu chưa đầy một phút thì bụng tôi quặn đau kinh khủng, chắc tại lúc nãy ăn uống linh tinh nên mới thế.
-Em sao thế?
Thấy tôi ôm bụng nhăn nhó, người yêu lo lắng rối rít, nhưng sợ bị la cái tội ăn bậy bạ nên tôi không dám nói, đến khi chịu không nổi nữa tôi mới rên rỉ, mặt mày xanh mét.
- Em đau bụng quá người yêu ơi.
- Đau lắm hả? Để anh xem.
- A, em chết mất, đau quá.
Tôi lăn lộn trên ghế làm người yêu hốt hoảng.
- Anh đưa đi bệnh viện.
Vừa đỡ tôi ngồi dậy thì cơn buồn nôn ập tới, tôi chạy ào vô toilet nôn hết ra, vừa đau vừa mệt tôi khụy luôn trong đó, không còn xíu sức lực nào để đứng lên nữa. Người yêu cũng không tránh khỏi, mặc dù rất đau nhưng vẫn cố nén bế tôi ra xe đến bệnh viện. Vừa lái xe người yêu cứ nhìn sang trông chừng mà thương ơi là thương.
-Người yêu có đau lắm không? Tôi đưa tay qua nắm tay người yêu mà thương kinh khủng, cũng tại tôi nên người yêu mới phải ăn uống lung tung như vậy.
-Anh là con trai mà, đau xíu có gì đâu, em ráng xíu nữa là tới bệnh viện rồi.
-Em đau hết chịu nổi rồi người yêu ơi.
Tôi đau ơi là đau, tay ôm bụng lăn qua lăn lại trên ghế làm người yêu lo đến toát mồ hôi hột. Đưa tôi đến cổng cấp cứu thì người yêu cũng hết sức luôn, thế là hai đứa cùng lúc nằm viện. Mãi đến khi tỉnh lại mới biết hai đứa bị ngộ độc thực phẩm hơi bị nặng, nếu không kịp vô bệnh viện sẽ rất nguy hiểm.
Huy biết tin liền vô trông chừng, ngồi nhìn hai đứa tôi nằm trên hai giường mà lắc đầu không hiểu.
-Hai người làm gì đến nỗi bị cùng một lúc thế này?
Tôi chẳng dám nhìn Huy, cái mặt thảm hại của tôi làm Huy không giận nữa, đi đến ngồi bên giường tôi.
-Lần sau đừng có mà ăn uống bậy bạ nữa nhé, bé thấy trong người sao rồi, có đỡ hơn không?
Tôi lắc lắc đầu, người vừa đau vừa chóng mặt, tôi mệt mỏi nhắm tịt mắt lại. Người yêu bèn quay sang nói với Huy.
-Chú về lo công việc đi, ở đây có anh rồi.
-Hai người nằm đây thì ai mà lo?
-Không sao, anh tự lo được.
Trước khi về, Huy còn đến giường nựng yêu tôi một cái, dặn dò mấy câu mới đi làm người yêu xụ mặt một đống, nhìn dễ thương chết mất.
-Người yêu ơi, người yêu đỡ hơn chưa?
Người yêu không thèm trả lời, quay lưng về hướng tôi giận dỗi, cũng may hai đứa ở phòng riêng, chứ ở mấy phòng tập thể kia chắc họ cười chết quá.
-Người yêu giận em hả?
-Ừm.
Vẫn còn giận, người yêu trả lời cộc lốc, người gì đâu mà ghen dễ sợ luôn. Hết cách, tôi phải quay sang dùng khổ nhục kế.
-Người yêu ơi, em đau quá à.
Không thèm quay người lại luôn, công nhận người yêu cứng rắn dữ, nhưng cũng được một xíu không thấy động tĩnh gì, người yêu mềm lòng đứng lên, cố gắng lê bước tới giường tôi.
-Đau lắm hả?
-Không quan tâm mà.
Đến lượt tôi giận dỗi, gì chứ mấy chiêu khổ nhục kế này tôi giỏi lắm. Thấy nước mắt tôi chảy ra là người yêu hết giận quan tâm tôi liền.
-Anh xin lỗi, người yêu đau lắm sao? Thương lắm cơ.
Người yêu nằm xuống bên cạnh, tay xoa xoa bụng tôi tình cảm lắm.
-Ghét anh lắm.
-Lần sau mà thân mật với Nhật Huy nữa là chết với anh.
Hai đứa nằm thủ thỉ với nhau cho đến khi bác sĩ bước vào thấy la cho một trận mới chịu về chỗ, vậy mà vẫn còn lỳ, hễ bác sĩ mà vừa ra ngoài là người yêu lại chạy qua giường tôi nằm chung, cứ như trẻ con vậy đó, thật bó tay với người yêu luôn.
Cả ngày học hành mệt mỏi, lại thêm mấy cái bài tập nhóm buổi trưa nữa làm tôi đuối ơi là đuối. Lững thững bước ra khỏi trường với bộ mặt thảm hại, đi được vài bước thì tên người yêu đáng ghét ở đâu chui ra hù một cái suýt xỉu, lần nào cũng thế, hôm nào mà tôi xỉu thiệt thì đừng có nói sao xui.
-Đang mệt mà anh lúc nào cũng giỡn được.
Tôi đưa bộ mặt bực bội ra làm người yêu cuống lên dỗ dành liền.
-Anh xin lỗi, hôm nay học mệt lắm hả?
-Ừm.
-Người yêu đừng giận nữa, anh dẫn người yêu đi ăn nha.
-Ờ, mà xe anh đâu rồi?
-Anh gửi ngoài kia để đi bộ với em cho thích.
Người yêu đúng là dẻo miệng, nhưng mà công nhận đi bộ như thế này vẫn thích hơn.
-Hôm nay anh làm về sớm thế?
-Anh nhớ người yêu không chịu được nên phải chạy về đây.
Người yêu tôi chắc xem phim Hàn nhiều quá nên mới có lời thoại ngọt ngào thế này đây, thảo nào cái cô Anna Hồng Hạnh gì đó cứ theo hoài không dứt.
-Người yêu thích ăn gì nào?
-Bánh tráng trộn.
-Hả??
Chắc xưa giờ người yêu chẳng biết mấy món lề đường cho sinh viên này đâu, đã vậy hôm nay tôi sẽ cho người yêu ăn thử cho biết với thiên hạ.
-Ngon lắm, bảo đảm người yêu sẽ thích cho xem.
Đi theo tôi mà mặt người yêu lo lắng, đâu phải cho uống thuốc độc đâu mà làm gì sợ dữ vậy không biết. Người yêu không quen ngồi bên lề đường rồi, đã vậy còn cầm bánh tráng trộn ăn nữa chứ, cái mặt hài ơi là hài.
-Ăn đi, ngon lắm luôn đó.
-Cái này ăn được hả?
Tôi giả vờ giận dỗi đứng lên.
-Anh không thích thôi đi về.
Thấy tôi giận người yêu hốt hoảng ngay lập tức kéo tôi ngồi xuống lại rồi ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa hít hà thương ơi là thương.
Ăn xong, tôi dẫn người yêu đi ăn đủ thứ món trên đường đến khi no cành hông mới chịu về, mấy món này chỉ có con gái bọn tôi thích là nhiều, nhưng chiều tôi nên người yêu mới ăn chung cho tôi vui vậy thôi, yêu người yêu chết mất.
-Còn sớm, về nhà anh coi phim xíu rồi anh chở về nhé.
Tất nhiên là đồng ý rồi, dạo này không hiểu sao cứ thích quấn lấy người yêu thôi.
Mới vừa nằm trên đùi người yêu chưa đầy một phút thì bụng tôi quặn đau kinh khủng, chắc tại lúc nãy ăn uống linh tinh nên mới thế.
-Em sao thế?
Thấy tôi ôm bụng nhăn nhó, người yêu lo lắng rối rít, nhưng sợ bị la cái tội ăn bậy bạ nên tôi không dám nói, đến khi chịu không nổi nữa tôi mới rên rỉ, mặt mày xanh mét.
- Em đau bụng quá người yêu ơi.
- Đau lắm hả? Để anh xem.
- A, em chết mất, đau quá.
Tôi lăn lộn trên ghế làm người yêu hốt hoảng.
- Anh đưa đi bệnh viện.
Vừa đỡ tôi ngồi dậy thì cơn buồn nôn ập tới, tôi chạy ào vô toilet nôn hết ra, vừa đau vừa mệt tôi khụy luôn trong đó, không còn xíu sức lực nào để đứng lên nữa. Người yêu cũng không tránh khỏi, mặc dù rất đau nhưng vẫn cố nén bế tôi ra xe đến bệnh viện. Vừa lái xe người yêu cứ nhìn sang trông chừng mà thương ơi là thương.
-Người yêu có đau lắm không? Tôi đưa tay qua nắm tay người yêu mà thương kinh khủng, cũng tại tôi nên người yêu mới phải ăn uống lung tung như vậy.
-Anh là con trai mà, đau xíu có gì đâu, em ráng xíu nữa là tới bệnh viện rồi.
-Em đau hết chịu nổi rồi người yêu ơi.
Tôi đau ơi là đau, tay ôm bụng lăn qua lăn lại trên ghế làm người yêu lo đến toát mồ hôi hột. Đưa tôi đến cổng cấp cứu thì người yêu cũng hết sức luôn, thế là hai đứa cùng lúc nằm viện. Mãi đến khi tỉnh lại mới biết hai đứa bị ngộ độc thực phẩm hơi bị nặng, nếu không kịp vô bệnh viện sẽ rất nguy hiểm.
Huy biết tin liền vô trông chừng, ngồi nhìn hai đứa tôi nằm trên hai giường mà lắc đầu không hiểu.
-Hai người làm gì đến nỗi bị cùng một lúc thế này?
Tôi chẳng dám nhìn Huy, cái mặt thảm hại của tôi làm Huy không giận nữa, đi đến ngồi bên giường tôi.
-Lần sau đừng có mà ăn uống bậy bạ nữa nhé, bé thấy trong người sao rồi, có đỡ hơn không?
Tôi lắc lắc đầu, người vừa đau vừa chóng mặt, tôi mệt mỏi nhắm tịt mắt lại. Người yêu bèn quay sang nói với Huy.
-Chú về lo công việc đi, ở đây có anh rồi.
-Hai người nằm đây thì ai mà lo?
-Không sao, anh tự lo được.
Trước khi về, Huy còn đến giường nựng yêu tôi một cái, dặn dò mấy câu mới đi làm người yêu xụ mặt một đống, nhìn dễ thương chết mất.
-Người yêu ơi, người yêu đỡ hơn chưa?
Người yêu không thèm trả lời, quay lưng về hướng tôi giận dỗi, cũng may hai đứa ở phòng riêng, chứ ở mấy phòng tập thể kia chắc họ cười chết quá.
-Người yêu giận em hả?
-Ừm.
Vẫn còn giận, người yêu trả lời cộc lốc, người gì đâu mà ghen dễ sợ luôn. Hết cách, tôi phải quay sang dùng khổ nhục kế.
-Người yêu ơi, em đau quá à.
Không thèm quay người lại luôn, công nhận người yêu cứng rắn dữ, nhưng cũng được một xíu không thấy động tĩnh gì, người yêu mềm lòng đứng lên, cố gắng lê bước tới giường tôi.
-Đau lắm hả?
-Không quan tâm mà.
Đến lượt tôi giận dỗi, gì chứ mấy chiêu khổ nhục kế này tôi giỏi lắm. Thấy nước mắt tôi chảy ra là người yêu hết giận quan tâm tôi liền.
-Anh xin lỗi, người yêu đau lắm sao? Thương lắm cơ.
Người yêu nằm xuống bên cạnh, tay xoa xoa bụng tôi tình cảm lắm.
-Ghét anh lắm.
-Lần sau mà thân mật với Nhật Huy nữa là chết với anh.
Hai đứa nằm thủ thỉ với nhau cho đến khi bác sĩ bước vào thấy la cho một trận mới chịu về chỗ, vậy mà vẫn còn lỳ, hễ bác sĩ mà vừa ra ngoài là người yêu lại chạy qua giường tôi nằm chung, cứ như trẻ con vậy đó, thật bó tay với người yêu luôn.