- Cô gái đó quả thực làm ta rất bất ngờ.Hãy dặn dò Linh An cẩn thận đừng lộ sơ hở và cũng hạn chế liên lạc với Linh An để đảm bảo an toàn.- Ông Trần.
- Vâng! - Vệ sĩ 1.
- Hãy giao cho cậu Quân những gì ta cần cậu ta làm, nhớ rằng phải theo dõi cậu ta thật chặt.- Ông Trần.
- Vâng thưa ông chủ!- Vệ sĩ 1.
- Thả phu nhân ông Nguyễn ra còn việc của ông Nguyễn ta sẽ giải quyết.Ngày mai có chuyến giao hàng quan trọng nhớ phải cẩn thận.- Ông Trần.
- Vâng!- Vệ sĩ 1.
Không khí trong xe trở nên yên lặng.
Một nụ cười thích thú trên môi,khuôn mặt có vài nết nhăn theo thời gian, đôi mắt to tròn ánh lên tia sằc nhọn và lạnh lẽo.Những tên vệ sĩ cảm giác lạnh sống lưng.
--------------------
Màn đêm lạnh giá đã qua đi và thay vào đó là những tia nắng mặt trời ấm áp nó làm tan đi cái không khí lạnh giá từ đêm qua.Vài giọt sương còn đọng lại trên những tán lá trong veo nhưng lại lạnh lẽo. Tiếng chim hót líu lo chào ngày mới với ánh nắng chan hoà sau ngày mưa giá lạnh kia.Các cô hầu trong căn biệt thự họ Trần đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Một chàng trai ngồi trên cửa sổ, khuôn mặt đẹp hoàn mỹ như được tạo hoá chạm khắc tỉ mỉ,đôi hàng mi đang khép lại.Ánh nắng ấm áp như đang hôn lên khuôn mặt anh.Chiếc áo sơ mi bị tung 3 cúc để lộ bộ ngực vạm vỡ quyến rũ.
Cộc....cộc
- Thưa cậu chủ! Em mang bữa sáng lên cho cậu.- Cô hầu gái giọng run run.
-.......- Im lặng.
Anh vẫn ngồi tựa vào cửa sổ,đôi mắt vẫn nhắm lại.
Tạch...
Cô hầu gái không thấy ai mở cửa nên liều mở cửa bước vào.Căn phòng lạnh lẽo cho dù ánh nắng ấm áp đã chiếu rọi.
Trước mặt cô cậu chủ đang ngồi tựa trên cửa sổ đẹp hút hồn.Cô hầu gái cứng đờ người, đôi mắt nhìn cậu chủ, tay run run.
Choang....
Âm thanh vang vọng,khay thức ăn trên tay cô hầu gái rơi xuống vỡ tan. Những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà.
- Cậu chủ! Em...em không...cố ý.Em sẽ mang...khay khác lên....- Cô hầu gái run rẩy,vẻ mặt lo sợ cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh.
Anh vẫn tựa trên cửa sổ, đôi hàng mi vẫn khép.
- Biến.- Anh giọng lạnh lùng.
Cô hầu gái giật mình, vẻ mặt lo sợ,đứng lên và vội vàng ra khỏi phòng vì sợ cậu chủ sẽ nổi giận thì không sống nổi.
Tạch..
Cô hầu gái vội và hít thở lấy ôxi,vẻ mặt vẫn còn sợ hãi và run rẩy.
Anh mở mắt nhìn những mảnh thủy tinh trên sàn nhà,bước xuống đi thẳng vào nhà tắm xả nước trên vòi hoa sen.Dòng nước mát lạnh chảy xuống mặt anh nó khiến anh xua đi mệt mỏi và càng như muốn xua tan đi những mảnh kí ức.Cởi phăng chiếc áo sơ mi ném xuống nền nhà tắm anh cứ để nước chảy xuống mặt.
Tách....tách.
Tiếng nước chảy càng làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tạch.
Hai cô hầu gái bước vào vẻ mặt lo lắng và run sợ, đảo mắt nhìn quanh không thấy anh chỉ nghe tiếng nước chảy thì hai cô hầu bớt run hơn.Khẽ đặt khay thức ăn trên bàn,nhanh chóng quét dọn những mảnh vỡ thủy tinh trước khi anh ra.Xong việc hai cô hầu nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
---------------
Cùng lúc này tại biệt thự họ Hoàng lúc này không khí trở nên tươi tắn hơn khi ánh nắng ấp áp chiếu xuống làm cho những bông hoa hồng bắt đầu chớm nở.
Cô bước nhẹ nhàng trên từng bậc thang bộ,trong lòng cô có chút nhẹ nhõm.Bước khỏi cầu thang bộ,nhẹ nhàng di chuyển về phía nhà ăn.
- Tiểu thư!- Các cô hầu cúi đầu cung kính và đồng thanh chào cô.
Cô khẽ gật đầu,cô nhìn thấy một cô gái đang cặm cụi lau dọn nhà bếp.Thấy có tiếng chào thì cô gái đó ngước lên nhìn về phía cô và nở một nụ cười toả nắng.
- Em chào tiểu thư!- Linh An.
Cô khẽ gật đầu, nhìn cô gái chăm chú,khuôn mặt cô gái tươi tắn và rạng
[ Tiếp
- Lát con sẽ biết thôi.Giờ chúng ta về nhà nào. Nhanh lên nào các con.- Bà ân cần bế cô bé lên và bước đi.
- Con bé này chỉ có ăn là nhanh thôi.- Cậu bé lắc đầu tỏ vẻ bó tay.
Cậu bé bước theo bà và họ trở về nhà. Ánh nắng mùa xuân lan toả khắp mọi nơi mang bao hạnh phúc cho mỗi con người."
Đôi môi anh đào khẽ mấp máy "Mẹ....mẹ ơi! Con yêu mẹ! Hai ơi! Em nhớ hai!".Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thiên thần.
- Mẹ ơi! Hai ơi!- Cô bật dậy sau giấc ngủ dịu êm đó.
Đôi mắt sâu hút nhìn xung quanh căn phòng rồi cô nhẹ nhàng với lấy chai nước lọc trên bàn và uống. Dòng nước mát lạnh đang chảy dần xuống cuống họ, nó làm cho tâm trang cô ổn hơn.Bước tới bàn lấy chiếc laptop cô lại quay trở lại giường ngồi xuống mở laptop, màn hình mát trắng xoá không có gì cô đặt nhẹ bàn tay trên bàn phím từ lập tức màn hình hiện lên một loạt các dãy số, lướt nhẹ bàn tay trên bàn phím cảm ứng gõ nhẹ các con số giải mã, màn hình được giải mã và cô bắt đầu làm việc với những con số lằng nhằng kia.
Đôi mắt sâu hút chăm chú nhìn vào những con số nhỏ bé đang hiện trên màn hình thì một email được gửi đến là của Moon. Cô mở email ra và đảo đôi mắt sâu hút nhìn những dòng chữ vội soạn tin nhằn và gửi lại.
[ Tiểu thư em đã gặp cô gái lúc sáng và cô gái đó xin được ở lại trong biệt thự. Chị có đồng ý để cô gái đó ở lại không chị?]
[ Hãy để cô bé đó ở lại và giúp cô bé làm hồ sơ đi học lại]
[ Vâng!Em sẽ thực hiện ngay]
Cô lại trở về làm việc với những con số chằng chịt và phức tạp kia.
Cùng lúc đó Moon từ phòng tầng xuống tầng báo tin cho Linh An, bấm chiếc đồng hồ chỉnh về phòng cần quan sát hình ảnh Linh An đang ngồi trên giường nói chuyện với Vy hiện trên màn hình, nở một nụ cười Moon cho trở về màn hình đồng hồ và bước đi.
Cộc...cộc
-Tiểu thư! Tôi mang bữa trưa lên cho tiểu thư.- Vú Tâm.
- Vú vào đi.- Cô.
Vú Tâm mở cửa bước vào, bước lại phía cô đặt khay bữa trưa xuống bàn bên cạnh cô.
- Tiểu thư ăn bữa trưa đi ạ như vậy mới có sức làm việc tiếp được.- Vú Tâm.
Cô ngừng gõ trên bàn phím đảo đôi mắt sâu hút nhìn vú Tâm và chiếc khay.
- Làm phiền vú đổi ly sữa kia bằng cafe sữa cho con.- Cô.
- Tiểu thư cứ uống cafe mãi sẽ hại sức khoẻ lắm, tiểu thư nên uống sữa nhiều một chút.- Vú Tâm.
- Đổi.- Cô.
- Vâng! Tôi sẽ đổi ngay.- Vú Tâm.
Vú Tâm vội vàng bước ra khỏi phòng cô và nhanh chóng đi đổi ly sữa nóng kia bằng ly cafe sữa.
Cùng lúc đó tại phòng Vy, Moon đã thông báo cho Linh An rằng cô bé sẽ đã được chấp nhận cho ở lại biệt thự và cũng sẽ được đi học nên cô bé vui lắm ôm chầm lấy Moon khóc trong hạnh phúc.
- Em muốn đi cảm ơn tiểu thư, chị cho em đi gặp tiểu thư đi chị.- Linh An.
- Mai em sẽ được gặp tiểu thư còn bây giờ hãy tĩnh dưỡng cho tốt đi.- Moon.
- Vâng!- Linh An.
- Thôi chị về phòng.Bye em.- Moon.
Moon bước đi trở về phòng.
Cô đang nhìn những con số trên màn hình thì bỗng hệ thống an ninh phát hiện một tín hiệu lại tại phòng của Vy sau đo di chuyển dần về phòng Moon. Cô lướt nhẹ trên bàn phím trở về camera phòng Vy vài phút trước sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Moon.
[ Tháo con chíp định vị và máy nghe lén trên người em xuống. Đừng để cô ta phát hiện ra.Chị sẽ làm lại một loại khác.]
[ Cô gái đó là người gián điệp?]
[ Ừ! Đừng sang phòng chị hãy sang phòng trống bất kì và đợi phút]
[ Vâng!]
Cô trở lại màn hình vi tính và lại tiếp tục làm việc.