- Lọ thuốc này?- Sky.
- Đúng thế lọ thuốc zx03 sẽ cứu tiểu thư.- Moon.
- Nhưng liệu có được không!- Sky và Scorpio.
- Em có biết về chút các thành phần chứa trong zx03 trong đó có chứa chất kháng độc nhưng chúng ta cũng phải nhanh đưa tiểu thư tới bệnh viện vì nó chỉ có tác dụng ngăn cản sự lây lan độc tố thôi.- Moon.
- Vậy chúng ta nhanh chóng về trụ sở chính thôi.- Sky.
- Anh lái máy bay về trụ sở chính nhanh lên.- Scorpio nói qua bộ đàm cho anh biết.
Hai chiếc máy bay nhanh chóng bay đi trở về trụ sở chính.
Phương đang rất lo lắng,trên tay cầm điện thoại đi đi lại lại trong máy bay.
- Có tín hiệu chưa?- Phương.
- Chưa có thưa tiểu thư.- Vệ sĩ.
- Chết tiệt.Tìm nhanh cho tao,toàn một lũ ăn hại.- Phương.
- Nhưng theo tôi nghĩ tiểu thư nên nhờ cậu Thiên Duy giúp.- Vệ sĩ.
- Mày câm mồm cho tao.Nó ngu xi thì biết làm gì.- Phương.
- Tiểu thư sai rồi cậu chủ là một thiên tài......- Vệ sĩ.
- Im đi.Tao tự biết cách không cần mày nói.- Phương
Không khí trở nên yên lặng chỉ có tiếng bước chân của Phương và tiếng thở đều đều của m.n.Bỗng tiếng chuông vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt đó.
I've watched you look away
Tell me is it really so hard to say?
Oh, this has been my longest day
Sitting here close to you
Knowing that maybe tonight we're through
[ Con nghe thưa ba!]
[ Tình hình thế nào rồi?]
[ Chưa tìm được hai chiếc máy bay đó thưa ba!]
[ Ăn hại! Thiên Duy nói sao?]
[ Con chưa gọi cho em ấy.]
[ Mày không lấy lại lô vũ khí đó thì mày nên chết đi!]
Tút.....tút
Tiếng tút dài đầy giận dữ khiến cho Phương rùng mình sợ hãi.Mở điện thoại bấm số gọi.
Tút.....tút
Tiếng tút lạnh lùng vẫn kéo dài mà chưa có người nghe máy làm cho Phương bực tức và mất sự kiên nhẫn.
[...........]
[ Mày làm gì mà nghe máy lâu vậy?]
[...........]
[ Mày câm à? Tao hỏi không trả lời?]
[Nói]
[ Mày.....!Lô vũ khí đã bị mất ba cần mày tìm xem nó đang ở vị trí nào nếu xác nhận được ai thì càng tốt]
Tút...tút
Đầu dây bên kia tắt máy lạnh lùng làm cho Phương càng tức giận hơn.
- Mày được lắm! Tao cho mày biết thế nào là phép lịch sự.- Phương nói nhỏ.
----------------------
Hai chiếc máy bay hạ cánh xuống trụ sở chính của Snow Queen,m.n tiến lại phía chiếc máy bay chở lô vũ khí.
- Tiểu thư! Sao lại là mi?- Moon nhìn anh đang bế cô ra khỏi máy bay thì ngạc nhiên.
- Người lúc nãy chính là cậu? Sao cậu lại?- Sky và Scorpio
- Thảo nào tiểu thư lại bắt mi thực hiện việc cướp lô vũ khí.- Moon.
- Giờ không phải là lúc hỏi, mau cho cô ấy tới bệnh viện đi.- Anh.
- Anh mau gọi bác sĩ Bryan.- Moon.
- Anh đã gọi rồi,bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ. Chúng ta đưa tiểu thư vào phòng phẫu thuật đi.- Sky.
- Mau lên m.n.Tránh để tiểu thư cử động nhé!- Moon.
Cô được đưa vào phòng phẫu thuật với bao nhiêu sự lo lắng của m.n.Trong không gian của phòng phẫu thuật bác sĩ Bryan cùng các y tá đang thực hiện việc loại trừ chất độc và ca mổ để lấy viên đạn trong mạn sườn của cô, Moon cùng m.n thì đứng ngoài lo lắng nhìn đồng hồ,thời gian trôi qua khá lâu mà vẫn chưa có kết quả.Anh đang rất lo lắng cho cô, mỗi một giây trôi qua trong lúc này đối với anh nó dài như một thế kỉ.
Cạch
Cửa phòng mở sau 3 tiếng, bác sĩ Bryan trong chiếc áo blu trắng bước ra trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi,nét mặt có chút mệt mỏi.
Anh và m.n lao nhanh tới chỗ bác sĩ Bryan.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?- Anh.
- Tiểu thư sao rồi bác sĩ?- Moon,Sky và Scorpio đồng thanh.
- Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có một điều kì lạ là chất độc không hề phát tán nhanh mà nó bị chặn lại tại mạch máu dẫn truyền vào tim,dường như trong tim cô ấy
[ Tiếp
và rạng ngời hơn ngày hôm qua rất nhiều.
- Ốm sao còn làm?- Cô nhàn nhạt nói.
- Em cũng khoẻ rồi tiểu thư! Cảm ơn tiểu thư đã cứu em và quan tâm em.- Linh An.
-Ừ!- Cô.
- A!Tiểu thư chị dậy sớm quá.- Moon chạy tới ôm cổ cô.
- Ừ! Nhanh lên còn đi học.-Cô.
- Vâng!- Moon.
Moon buông cô ra và cùng cô ngồi xuống bàn ăn.
- Vú ơi anh Scorpio và Sky chưa xuống ạ?- Moon.
- Chưa con à!- Vú Tâm.
- Lại hai con heo lười.- Moon.
Scorpio và Sky bước vào nhà ăn.
- Nè nhóc kia sao lúc nào cũng nói xấu tụi anh vậy?- Scorpio.
- Tiểu thư!- Sky và Scorpio cúi đầu chào cô và tiến về bàn ăn.
Cô khẽ gật đầu và bắt đầu bữa ăn sáng.
Còn Moon vẫn tiếp tục cuộc chiến với Scorpio.
- Em nói sự thật mà.- Moon.
- Chú ý ăn đi.- Cô.
- Vâng!- Moon.
- Ngồi xuống ăn cùng đi để kịp giờ đi nhập học trường mới.- Cô nhìn Linh An nhẹ nhàng nói.
- Không em không giám.-Linh An.
- Tiểu thư đã nói thì em cứ tự nhiên đi.- Moon.
- Nhưng em.- Linh An.
- Em cứ ngồi xuống đi.- Moon.
- Vâng! Em cảm ơn.- Linh An.
Linh an bước tới bàn ăn và ngồi xuống.Cô lại tiếp tục bữa ăn sáng.Mọi người ai cũng chăm chú ăn.
Không khí lúc này chỉ nghe thấy tiếng dĩa, đĩa và cốc kêu.
h...
Tại biệt thự họ Nguyễn...
Ánh nắng ấm áp chiếu qua những ô cửa kính phản chiếu vào trong phòng tạo nên những tia sáng đủ sắc màu làm cho căn phòng trở nên đẹp, nó xua tan đi cái giá lạnh của đêm qua làm căn phòng trở ấm áp hơn. Anh đang ngồi trên bàn, đôi mắt cafe chăm chú nhìn vào màn hình laptop với hàng loạt chữ, các dãy chữ vẫn chạy nhanh trên màn hình. Anh đã thức trắng đêm để đọc tất cả tài liệu về nọc rắn để nghiên cứu loại độc dược mới theo yêu cầu của ông Trần.Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của anh.
Đôi mắt cafe rời màn hình nhìn chiếc điện thoại trên bàn rồi lại nhìn màn hình laptop, xong vài thao tác trên máy tính anh gấp nó lại với lấy ly sữa nóng mà người hầu đã mang lên uống cạn ly sữa,đứng lên đi vào phòng tắm.
Sau phút anh trở ra với đồng phục trường Royalty, chiếc áo sơ mi màu trắng khoác bên ngoài chiếc áo vest màu đen cổ áo có chút viền trắng, trên ngực áo là chiếc huy hiệu trường hình con chim ưng dùng cánh nâng bông tuyết và dưới hình đó là chữ Royalty,chiếc quần jen mào đen.Với chiếc balo trên bàn và ra khỏi phòng.
Chiếc Ferrari Enzo màu đen huyền bí lao vút đi để lại sau ánh nắng ấm áp và những hạt bụi.
Đường phố mọi người đang hoà mình vào ánh nắng ấm áp, tất cả đều vội vã và hối hả cho một ngày mới. Trên vỉa hè những bông hoa lộc vừng nhỏ màu đỏ rực đang nở rộ, hoa còn rơi nhiều trên nền đất tạo cho nơi đó một màu sắt tuyệp đẹp. Mùi hương thơm thoang thoảng làm cho con người ta cảm giát dễ chịu hơn.
Anh dừng xe tại nhà xe của trường rồi đi lên lớp. Những học sinh nữ nhìn thấy anh thì như bắt được vàng, người thì đứng như tượng mơ màng người thì chạy theo sau ý ới gọi tên anh.
Đôi mắt cafe nhìn họ làm ai cũng lạnh sống lưng không giám gọi tên anh nữa. Bước vào lớp đôi mắt anh đảo quanh tìm kiếm một ai đó nhưng không thấy.
Reng......reng.
Tiếng chuông vang lên làm cho bao học sinh buồn rầu vì lại bắt đầu những tiết học căng thẳng. Cô và Moon bước vào lớp, Moon thấy mỗi anh thấy lạ nên chạy lại hỏi.
- Ê! Tên chết bầm kia đâu? Hắn đi học muộn à?- Moon vỗ vai anh.
- Không! Quang bị đau chân không đi được.- Anh.
- Cho đáng đời.- Moon.
Moon về chỗ của mình với mộc cảm xúc khó tả, Moon không biết mình đang vui hay lo lắng nữa.
" Mình sao thế nhỉ cảm xúc khó tả quá."
Khi cô về chỗ thì một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn và rất ấm áp nó như làm tan chảy tảng băng lạnh giá trong trái tim cô. Cô đảo đôi mắt său hút nhìn anh.
- Cô là con chủ tịch tập đoàn Sunlight đứng đầu thế giới. Tại cô lại là mục tiêu để ông trùm Trần tìm cách hại?- Anh nói nhỏ đủ để cô và anh nghe.
Đôi mắt cô thoáng chút buồn nhưng rồi lại trở về vẻ lạnh lùng.
- Anh điều tra tôi?- Cô nói nhỏ.
- Không! Nhưng nếu có điều tra thì cũng có rất ít thông tin.- Anh.
- Ông ta phải trả giá cho những gì ông ta làm.- Cô lạnh lùng nói, đôi mắt sâu hút nhìn anh đầy sự căm ghét.
Anh từ từ buông tay cô và anh đã ngồi sụp xuống ghế như mất hoàn toàn linh hồn. Cô trở về chỗ ngồi vẫn khuôn mặt lạnh băng.
Hành động vừa rồi xảy ra rất nhanh nên mọi người không ai biết nhưng lại không qua được mắt Moon, tuy Moon không nghe cuộc nói chuyện nhưng lại biết sơ qua vì trên ánh mắt anh Moon đọc được suy nghĩ đó.
Giờ học bắt đầu khi cô giáo bước vào lớp.
Cô nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng đang nhảy nhót trên những bông hoa, làn gió mát thổi nhè nhẹ và lọt vào trong lớp nó làm tóc cô bay bay.Đôi mắt sâu hút có chút buồn được giấu sau vẻ lạnh lùng.