lại tại một bóng hình đơn độc bên khung cửa sổ, trái tim Phương bất chợt đập nhanh hơn. Từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng khiến nó càng trở nên lạnh giá hơn, sương đêm phủ trên khung cửa sổ và phủ cả trên người con trai đó. Cái giá lạnh ngấm sâu vào trong cơ thể lạnh buốt. Gió cũng thổi tung mái tóc dài của Phương, toàn thân Phương lạnh toát. Thiên Duy vẫn ngồi trên cửa sổ, dựa lưng lên thành, đôi mắt sâu hút vẫn nhắm lại mặc cho sự có mặt của Phương. Mùi hương nam tính thoang thoảng càng làm cho Phương mê mẩn, bước gần đến bên Thiên Duy nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp hoàn mĩ, từ từ ngả vào lòng Thiên Duy. Mùi hương hăng hắc khiến Duy khó chịu mở mắt ra. Lúc này một cơ thể đang nằm trọn trong vòng tay Duy, ẻo lả rúc đầu vào ngực Duy.
- Em trai chị yêu em mất rồi!- Phương.
-...- Im lặng.
Đôi mắt sâu hút lạnh lẽo chứa tia chết người nhìn ra phía bầu trời.
- Em trai chị...- Phương.
- Biến!- Duy.
- Em... em.- Phương.
- Biến!- Duy.
- Mày!- Phương đứng thẳng lên trợn mắt nhìn Duy.
-....- Im lặng.
- Mày được lắm tao phải có được mày!-Phương.
- Biến mau!- Duy nhìn Phương với tia lạnh lẽo đầy chết chóc.
Phương sợ hãi lao ra khỏi phòng mà trong lòng không can tâm. Bước xuống cởi phăng chiếc áo sơ mi ném vào thùng rác, khẽ bước vào nhà tắt xả nước từ vòi hoa sen. Duy muốn xoá hết mùi bẩn thỉu của người làm chị kia.
Ông Trần đang ngồi trên bàn cặm cụi đọc sấp tài liệu, lúc này ông thật hiền từ, đôi mắt to tròn không ẩn chứa sự tàn độc và nguy hiểm mà nó ôn nhu hơn, nét mặt có chút mệt mỏi. Khẽ đặt sấp tài liệu xuống bàn tự lưng ra ghế lấy tay ray ray thái dương. Liệu có ai biết rằng một ông trùm mafia lại có lúc mệt mỏi? Ngoài trời gió không ngừng thổi, không khí lúc này yên ắng, cái giá lạnh tràn vào phòng làm sấp tài liệt trên bàn bay tung. Gió vẫn thổi vẫn lùa vào căn phòng qua những ô cửa sổ làm cho cơ thể ông run lên vì lạnh. Đôi mắt to tròn tàn độc khẽ mở nhìn về phía cửa sổ, những ngôi sao nhỏ bé đang lấp lánh trên bầu trời chợt một nụ cười hiện lên giữa bầu trời với muôn vàn ngôi sao lấp lánh kia khiến cho ông giật mình với lấy chiếc điều khiển bấm cho các cửa sổ đóng lại và rèm cửa buông xuống. Cả căn phòng làm việc rộng lớn với những ánh đèn sáng rực, điều hoà đã được tự động bật nhưng cũng không xua tan đi được sự lạnh giá trong căn phòng. Ông khẽ thở dài, tựa lưng lên ghế nhắm mắt cảm nhận.
Cộc... cộc.
- Em mang món súp lên cho anh nè!- Bà Kim.
- Vào đi.- Ông Trần.
Tạch... tạch.
Âm thanh khô khốc vang lên trong không gian vắng lặng, bà Kim bưng khay đựng bát súp bước vào phòng và đóng cửa lại tiến lại phía bàn làm việc khẽ đặt khay đựng bát súp lên bàn.
- Em nói quản gia nấu cho anh đó. Anh ăn đi cho nóng.- Bà Kim.
- Cứ để đó ra ngoài đi.- Ông Trần.
- Anh... anh!- Bà Kim.
- Còn gì nữa?- Ông Trần.
- Anh tha cho con bé Phương nhé! Nó sẽ cẩn thận hơn lần sau.- Bà Kim.
- Còn có lần sau?- Ông Trần.
- Tuyệt đối không! Em xin anh tha cho nó.- Bà Kim.
- Thôi ra ngoài đi.- Ông Trần.
- Anh tha cho nó chỉ lần này thôi.- Bà Kim.
- Ra ngoài!- Ông Trần tức giận quát.
Khuôn mặt ông đầy vẻ tức giận, đôi mắt sâu chứa sự tàn độc đỏ ngầu. Bà Kim thấy vậy thì không khỏi run sợ, mặt tái nhợt.
- Em sẽ... ra ngay.- Bà Kim.
Tạch... tạch.
Bà Kim bước ra ngoài tạo ra hàng loạt những âm thanh phá tan bầu không khí yên ắng. Ông Trần khẽ thở dài, đôi mắt tàn độc trở nên buồn rầu, khuôn mặt có chút xót xa. Không gian vẫn yên tĩnh chỉ còn ông trong căn phòng rộng này. Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho con người ta phải sợ hãi.
[ Tiếp
xuống.
- Cô nhóc đó chuyên chế bom?- Anh.
- Ừ!- Cô.
- Vậy nghiên cứu độc dược mới là cô?- Anh.
- Bang chủ Shade, con chủ tịch tập đoàn địa ốc, gia nhập mafia?- Cô.
- Đúng. Cô thông tin rất nhanh.- Anh.
-........- Im lặng.
Anh cũng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh mắt cô.
- Mày giỏi lắm!Chúng mày đâu lại đây.- Linh.
Một tốp nam nữ chừng - người tiến lại sau lưng Linh, trên môi nở nụ cười thích thú.
Moon tiến lại phía cô gái đang nằm đau đớn dưới sàn đỡ cô gái lên,chăm chú nhìn những vết thương trên người cô gái.Cô gái kia đầu tóc thì bù xù,trán xưng vù trên môi có dòng máu đỏ tanh nồng chảy ra nhưng cũng đang khô lại, bàn tay trái của cô gái đầy máu đỏ tươi những mảnh thủy tinh còn cắm vào lòng bàn tay cô gái mùi máu tanh khiến người ta thấy kinh tởm.Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi.
- Giờ này mày còn thanh cao được sao?- Linh nhếch môi cười nửa miệng.
Cô rời khỏi chỗ và tiến lại phía Moon, quét đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Linh và những người con lại khiến cho họ lạnh sống lưng nhưng cũng không khỏi si mê vì vẻ đẹp thiên thần của cô, ai cũng cứng đờ người nhìn cô.Nhẹ nhàng đỡ cô gái kia đứng lên,để lại câu nói lạnh lùng và bỏ đi.
- Một lũ sói hoang.- Cô.
Tất cả mọi người bàng hoàng nhìn bóng cô khuất dần.Anh cũng chạy theo cô và đỡ cô gái kia cùng vào bệnh viện.Moon nở một nụ cười thích thú nhìn Linh và những người đằng sau.
- Một lũ sói hoang.- Moon.
- Mày! Tao muốn hỏi mày chút.- Linh.
- Mày tính hỏi cô gái vừa rồi là ai đúng không?- Moon.
- Đúng!- Linh.
- Là chị tao Kim Ánh Tuyết.- Moon.
- Kim Ánh Tuyết sao?- Linh.
- Sao mày tò mò gì nữa nào?- Moon.
- Không.Thôi chúng mày rút đi.-Linh.
- Nhưng chị ơi....- Đồng thanh.
- Im đi! Rút ngay cho tao.- Linh.
- Vâng!- Đồng thanh.
- Ta thắc mắc tại sao khi thấy chị ta thì mi đổi ý định vậy?- Moon.
- Không có gì.- Linh vẫn bước đi.
Reng......reng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.Tất cả mọi học sinh đều rời khỏi canteen trở về lớp.
I've watched you look away
Tell me is it really so hard to say?
Oh, this has been my longest day
Sitting here close to you
Knowing that maybe tonight we're through
Tiếng chuông điện thoại vang lên Moon rút điện thoại và bấm trả lời.
[ Em nghe nè!]
[ Tiểu thư đâu em? Anh gọi cho tiểu thư không được]
[ Chị ấy đưa một cô gái bị thương vào bệnh viện rồi.]
[ Ừ! Em nói với tiểu thư là giờ nữa ông ta sẽ giao lô vũ khí]
[ Vâng!]
Tút.....tút.
Moon vừa đi vừa lướt nhanh bàn phím và gọi.
[ Sao thế nhóc]
[ Anh đang ở bệnh viện nào?]
[ Bệnh viện Tâm Đức gần trường]
[ Phòng bao nhiêu?]
[ Phòng dãy ]
Tút...tút.
Kết thúc cuộc nói chuyện Moon phóng xe lao đi hoà cùng với dòng người và dòng xe trên đường.
------------------
Tại bệnh viện Tâm Đức.....
Phòng dãy .......
Cô gái kia đã được băng bó vết thương và đang nằm trên giường.
- Mình cảm ơn bạn đã cứu mình mà còn là lần thứ .- Cô gái.
- Ừ! - Cô.
- Tại sao lại bị đánh mà tên gì học lớp nào?- Anh.
- Mình tên Hằng học lớp D, mình làm đổ nước cam lên áo Linh.- Hằng.
- Ừ!- Anh.
- Bạn tên gì?- Hằng.
- Tuyết.- Cô.
- Còn bạn là Quân hoàng tử lạnh lùng của trường?- Hằng.
- Ừ!- Anh.
- Vậy bạn gái lúc nãy tên là gì vậy?- Hằng.
- Moon.- Cô.
- Mình có thể làm bạn với các bạn được không?- Hằng
-.........- Im lặng.
- Được. - Anh.
- Hay quá cảm ơn mọi người.- Hằng.
- Ừ!- Anh.
Cô nhìn ra khung cửa sổ ngoài kia ánh nắng vàng ấm áp đang lan toả khắp mọi nơi.Người ta thường nói mùa thu đẹp nhất trong năm đúng thế mùa thu rất đẹp nó không quá nóng như mùa hè và cũng chẳng lạnh giá như mùa đông nó chỉ làm cho con người ta cả thấy ấm áp thôi.
Chiếc Lamborghini phanh gấp trước cửa bệnh viện Tâm Đức, Moon bước ra khỏi xe vội vã vào bệnh viện, sau Moon là bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Bước trên dãy hành lang tìm kiếm phòng dãy ,dừng chân trước phòng Moon đẩy cửa bước vào.
- Chào mọi người. - Moon.
- Chào bạn.- Hằng nở một nụ cười tươi.
- Nhóc đến nhanh đó.- Anh.
- Ta mà lại.- Moon.
- Bạn không sao là ổn rồi mình có chuyện muốn nói với chị mình một chút xin phép mọi người nhé!- Moon nhìn cô.
Hiểu ý Moon cô bước ra ngoài theo sau là Moon.
Ngoài hành lang của bệnh viện....
Cô và Moon cùng bước đi trên dãy hành lang rời phòng để tránh bị rò rỉ thông tin.
- Có chuyện?- Cô.
- Anh Sky nói giờ nữa ông ta sẽ giao lô vũ khí.- Moon.
- Ừ! Giờ đi mau.- Cô.
Cả hai cùng bước đi trên dãy hành lang rời khỏi bệnh viện, một ánh mắt đang nhìn cô mất dần trong dòng người ở bệnh viện.
- Thôi nghỉ ngơi cho khoẻ đi tôi về trường.- Anh.
- Hay bạn ở đây chơi một chút nữa cho mình đỡ buồn.- Hằng.
- Không! - Anh lạnh lùng nói và bước ra khỏi phòng.
- Thôi vậy cũng được! Bạn đi cẩn thận nhé!- Hằng nói với theo.
Anh cũng vội vã rời khỏi bệnh viện trên chiếc môtô phân phối lớn để lại sau một màng khói bụi kì ảo và những tiếng môtô vang vọng.
Két.....két
Chiếc Lamborghini phanh gấp trước căn biệt thự họ Hoàng làm cho bánh xe tiếp xúc mạnh với mặt đường tạo ra những tia lửa nhỏ bắn toé lên. Cô và Moon nhanh chóng vào nhà, những cô hầu đang nói chuyện vui vẻ thấy cô thì im bặt và chỉ lặng lẽ cung kính chào cô.
- Tiểu thư!- Đồng thanh.
-.........- Im lặng.
Cô nhìn các cô hầu một lượt bằng ánh mắt sâu hút lạnh lùng rồi nhẹ nhàng bước tới thang máy và bấm lên tầng còn Moon vào thang máy bên cạnh thanh máy cô vừa bước vào bấm lên tầng . Các cô hầu hoảng sợ mặt mày tái nhợt khi bắt gặp ánh mắt của cô.Không khí trong căn biệt thự trở nên u ám và lạnh giá.
--------------------
Tại biệt thự họ Trần......
Hàng loạt vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài.Ngay giữa sảnh chính của căn biệt thự một người con gái có khuôn mặt khá xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh trong veo, đôi môi đỏ như những cánh hoa hồng nhung đỏ, bộ váy hồng dịu nhẹ có đính những hạt cườm lấp lánh trên vùng eo khiến cho cô gái càng trở nên quý phái và đẹp say lòng người, cô gái ngồi tại một bàn ăn lớn và đối diện cô gái là một người đàn ông trung tuổi trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nết nhăn của thời gian.
- Haha.Ta không ngờ con gái ông Trần lại đẹp mê hồn đến vậy.- Người đàn ông.
- Bác Leo quá khen rồi cháu cũng chỉ là một cô gái như bao cô gái thôi.- Cô gái nở một nụ cười.
- Ấy ấy Phương tiểu thư lại khiêm tốn rồi. Con gái tôi được một nửa như cô là ta đã vui lắm rồi.- Ông Leo.( Phương đã được nhắc sơ qua trong
- Cảm ơn vì lời khen của bác nhưng con gái bác cũng rất giỏi mà!- Phương.
- Nó chỉ giỏi nghịch và phá hoại thôi.- Ông Leo.
- Còn nhỏ ai mà chả nghịch phá hả bác? Rồi cô nhóc sẽ chín chắn khi lớn hơn chút nữa cháu tin là thế.- Phương.
- Ừ! Ta cũng mong là thế. Thôi ta quay lại công việc nào.- Ông Leo.
- Vâng! Bác cần số bom loại nào? Súng loại nào? - Phương.
- Ta cần loại súng HĐP mới nhất do Thiên Duy chế tạo và cả loại bom UOT.-Ông Leo.
- Vâng nhưng cả hai loại này mới chế tạo nên số lượng có hạn chế mong bác thông cảm có thể thay thế phần thiếu kia bằng các loại súng và bom khác nữa nhé bác?- Phương.
- Ta đồng ý.Chỉ cần có loại súng và bom kia thôi. Nếu lô hàng này tốt ta sẽ kí hợp đồng lâu dài với ba cháu.- Ông Leo.
- Bác cứ yên tâm.- Phương.