thì mũi dao khác đang lao tới lần này là liền ba mũi dao chứ không phải một nữa, chúng đang tiến về phía cô với tốc độ rất nhanh. Nhanh như cắt cô ngả người ra sau tránh cả ba mũi dao. Những cử động mạnh để tránh mũi dao khiến vết thương trên mạn sườn phải của cô đau nhói và bắt đầu rỉ máu. Nhưng dường như người phóng dao rất hận cô chính vì thế mà mũi dao vẫn được phóng ra. Cô quyết định không né nữa mà đối diện với mũi dao. Một mũi dao nữa đang lao tới rất nhanh.
Vèo... vèo.
Mũi dao đang lao tới phía cô rất nhanh, một nụ cười nửa miệng tàn độc.
"Mày chết đi!"
Phập.
Tiếng da thịt kêu nghe thật ghê rợn, dòng máu đỏ tươi đang chảy, mùi tanh nồng của máu phả vào mũi khiến cô khó chịu. Con dao đã được cô dùng các ngón tay kẹp lại giờ nó đang nằm yên vị ở giữa ngón tay trỏ và ngón tay giữa, do mũi dao lao nhanh nên nó đã gây ra một vết thương khá dài trên ngón tay giữa của cô. Cầm lại mũi dao và phi ngược trở lại phía lùm cây cách đó không xa.
- Ra đi.- Cô giọng lạnh lùng.
Phập.
Mũi dao lao về phía lùm cây xuyên thẳng qua lùm cây đó và cắm thẳng vào một thân câu.
- Khá lắm.- Giọng khinh thường.
Một người con gái từ trong lùm cây bước ra với nụ cười trên môi.
- Là cô?- Cô.
- Mày không ngờ à? Là tao! Phan Thùy Nhung.- Nhung.
-...- Im lặng.
Đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Nhung một lượt khiến cho Nhung có chút run sợ.
- Mày không phải nhìn tao với ánh mắt đó.- Nhung.
- Muốn trả thù?- Cô.
- Đúng! Có thù thì phải trả thôi. Và mày cũng giám cướp anh Quân từ tay tao.- Nhung.
- Cướp?- Cô.
- Đúng! Vì mày.- Nhung.
- Tại sao?- Cô.
- Nếu mày không xuất hiện thì anh ấy đã là của tao rồi.- Nhung.
- Hoang tưởng.- Cô.
- Mày im đi. Hôm nay mày phải chết.- Nhung.
- Làm được?- Cô.
- Sao không chứ? Chúng mày đây ra hết đây.- Nhung hét lên.
Từ các thân cây gần đó lần lượt từ cô gái bước ra trên tay cầm dao và thanh típ dài, tất cả hai mươi người nhìn cô với con mắt chế diễu.
Máu trên tay cô vẫn chảy, vết thương bên mạn sườn càng rỉ máu, máu thấm đẫm qua băng và thấm lên cả chiếc áo trắng đồng phục của cô, đau nhói, cơ thể cô như không có xương vậy. Lúc này cô rất muốn gục xuống nền cỏ xanh mướt kia nhưng lý trí không cho phép cô làm điều đó. Cô vẫn chịu đựng cơn đau ê ẩm.
- Sao mày hãi rồi à?- Nhung giọng mỉa mai.
- Cô ta sợ rời chị Nhung ơi! Nhìn mặt cô ta trắng bệch ra kìa.- Một cô gái lên tiếng.
- Để xem mày còn giám tát tao nữa không?- Nhung.
Tiếp đó là những tiếng cười đầy ghê rợn của những con người kia.Cô quét đôi mắt lạnh giá nhìn Nhung và các cô gái. Tiếng cười im bặt mà thay vào đó là không khí lạnh giá tột độ.
- Đáng thôi.- Cô.
- Mày... mày! Chúng mày xông lên đánh nó cho tao.- Nhung hét lên đầy tức giận.
Khi nghe hiệu lệnh tất cả hai mươi cô gái tiến tới chỗ cô với ánh mắt đầy khinh bỉ. Nhung nở một nụ cười ma quái.
"Mày phải chết"
Nhanh chóng cô rút từ trong chiếc vòng bông tuyết một chiếc kim, vòng qua hai mươi cô gái đang tiến về phía mình với vận tốc của gió. Lần lượt các cô gái ngã xuống nền cỏ xanh mướt mà không một tiếng động. Nhung mất hẳn nụ cười chuyển dần sang ngạc nhiên sau đó là sợ hãi. Cô dừng lại tại vị trí cũ cũng là lúc cô không còn chịu được nữa mà khuỵ xuống nền cỏ xanh êm dịu kia. Chiếc áo đồng phục thấm đẫm màu đỏ của máu, vết thương đau ê ẩm, mùi máu tanh nồng sộc vào mũi khiến cô càng đau và khó chịu hơn. Nhung nhìn thấy cô trong tình trạng đó thì vui mừng rút con dao ra và nhằm hướng cô mà phi. Mũi dao lao nhanh về phía cô sắc nhọn. Trong giây phút nguy hiểm đó cô không còn sức lực để tránh nữa mà cô dùng sức mình
[ Tiếp
- Thôi chào cháu ta còn có việc.Chuyển cho ta nhanh nhé!- Ông Leo đứng lên chìa tay ra.
- Vâng! Cháu sẽ cho người chuyển ngay.Để cháu tiễn bác!.- Phương cũng đứng lên chìa tay ra bắt tay với ông Leo.
- Thôi khỏi cháu. Ta gửi lời chào tới ông Trần.- Ông Leo.
- Vâng! Cháu thay mặt ba cảm ơn bác!- Phương.
- Ừ!- Ông Leo bước đi rời khỏi sảnh chính.
Phương nhìn theo ông Leo lên xe và mất dần phía xa xa.Một nụ cười toả nắng trên môi.Từ thang máy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp một vẻ đẹp quý phái bước ra và đi lại phía Phương.
- Con gái giỏi lắm! Mẹ sẽ kêu người làm cho con một chiếc vòng độc quyền và đẹp nhất.- Bà Kim( m.n xem lại
- Con gái của mẹ mà lúc nào chả giỏi.Mà mẹ hứa đó nha!- Phương.
- Ừ! Mẹ hứa!- Bà Kim.
Thiên Duy bước ra từ thang máy làng cho hai mẹ con bà Kim giật mình. Duy muốn ra vườn hoa cho thoải mái, Duy lướt qua mẹ con bà Kim như không hề tồn tại hai người đó. Bà Kim nhìn Duy nhếch môi tạo nụ cười nửa miệng.
- Em trai thấy chị và mẹ không chào sao? Mày đúng là loại vô học.- Phương.
- Thôi con à! Em nó đã ngu thì nói thế chứ nữa cũng vậy thôi.- Bà Kim.
Duy vẫn coi hai người họ như cát bụi còn lời họ nói như muỗi ruồi vo ve bên tai
- Thôi con đi chuyển lô vũ khí cho ông Leo đã.Tạm bye mẹ!-Phương.
- Ừ! Bye con yêu!- Bà Kim.
Phương rời khỏi ngôi biệt thự, bước lên chiếc Lamborghini màu đen và khuất dần. Theo sau là những chiếc môtô và vài chiếc máy bay.Sau phút sau vài chiếc xe tải và vài chiếc xe Ferrari Enzo lao vút đi theo đường khác.
Duy đi chậm dãi ngắm nhìn những chậu lan đất và một và khóm hoa hồng trắng, không khí thật trong lành. Cậu bước về phía tây cuối góc của khu vườn nơi đây chỉ có vài chậu cây cảnh và những bông hoa tigôn nhưng đặc biệt tại đây lại có một cây hoa đào to trơ trụi vài lá nhưng nó vẫn vươn cao hơn so với cây trong vườn. Trên thân cây có vài vết khắc đường nét nhưng không rõ là gì vì nó đã mờ nhạt theo thời gian.Duy đứng hồi lâu ngắm nhìn cây hoa đào, chạm nhẹ tay lên thân cây bỗng nhiên thân cây phát ra tia sáng xanh lục nhưng Duy vội vàng bám chặt thân cây làm tia sáng xanh biến mất. Gió vẫn thổi nhè nhẹ làm cho những chiếc lá và cành cây rung rinh tạo ra âm thanh vui tai và trầm lắng như muốn ru ngủ mọi vật vậy.Duy ngồi xuống gốc cây hoa đào,tựa đầu lên thân cây, nhắm mắt cảm nhận gió nhè nhẹ thổi và không khí trong lành.
Giới thiệu nhân vật mới: Đỗ Thúy Hằng t. và Ông Leo m.n sẽ rõ sau nhé giờ nói cũng hơi dài.
Hàng loạt các xe theo sau chiếc Lamborghini thì đồng loạt chia ra các ngả đường và những chiếc máu bay cất cánh từ căn hầm của biệt thự họ Trần giờ cũng mất dạng trên bầu trời. Chiếc Lamborghini màu đen đang lao nhanh trên đường theo sát bên hai bên là hai chiếc xe cùng loại, dừng lại tại khách sạn Thiên Tử- một khách sạn cao cấp bậc nhất tại Việt Nam của tập đoàn Mars, bước xuống xe và nhanh chóng vào khách sạn theo sao là tên vệ sĩ.Nhân viên khách sạn thấy Phương thì đồng loạt cúi đầu cung kính chào.
- Tiểu thư.- Các nhân viên.
Phương không mảy may để ý tới những người nhân viên kia mà chỉ bước đi tới thang máy trên môi còn nở một nụ cười khinh bỉ,bấm thang máy lên sân thượng của khách sạn.
Tinh...tinh.
Thang máy báo hiệu đã lên tới nơi và từ từ mở cửa ra,Phương bước ra khỏi thang máy thì cũng là lúc chiếc máy bay - bay thấp xuống ngay tại sân thượng khách sạn mà không hề gây ra tiếng động nào để làm mọi người phải chú ý mà nếu có bất chợt nhìn thất thì họ cũng chỉ nghĩ đó là quả kinh khí cầu thôi vì toà khách sạn này rất cao những tầng đó là khoảng cách rất cao không thể nhìn rõ mọi vật.
Phương bước lên máy bay,từ từ cất cánh và lao vút trên bầu trời mất hút trong những đám mây.
Trên máy bay........
Phương đang ngồi sau tên phi công sau là tên vệ sĩ lúc nãy và dưới nữa là và tên chuyên gia đã chế tạo chiếc máy bay này và cả những chuyên gia về an ninh.
- Lô hàng đang ở đâu?- Phương.
- Thưa tiểu thư lô vũ khí đang trước chúng ta km nữa.-Vệ sĩ .
- Tăng tốc độ.Phải tới sát bên lô vũ khí.Nói chúng đánh lạc hướng bọn cớm và Fbi để chúng không nhận ra lần này ta giao hàng bằng máy bay.Không được sơ xót gì.- Phương.
- Rõ! - Vệ sĩ .
Người phi công cố gắng lái thật nhanh để đuổi kịp chiếc máy bay trên kia.
Một chiếc máy bay với kiểu thiết kế đặc biệt đang bay sát theo sau chiếc máy bay chở lô vũ khí.Scorpio đang lái máy bay,cô ngồi ngay ghế trên đầu bên cạnh Scorpio còn Moon và Sky ngồi ngay hàng ghế sau và sau là người do Sky tuyển chọn trong bang để hỗ trợ.
Khuôn mặt thiên thần được che đi bởi chiếc mặt nạ màu bạc, đôi mắt sâu hút đang nhìn chăm chú vào chiếc laptop,những ngón tay thon dài đang di chuyển nhanh nhẹn trên bàn phím cảm ứng của chiếc laptop, cô đang tìm cách thâm nhập vào máy chủ của chiếc máy bay chở lô vũ khí.
- Tiểu thư! Trong chiếc máy bay kia đâu là chiếc báy bay chứa lô vũ khí?- Moon trong chiếc mặt nạ màu tím than.
- Chiếc thứ từ trái vào trong.-Cô.
- Ồ! Ông ta thật lợi hại nhìn vẻ ngoài của chiếc máy bay không ai nghĩ nó lại là chiếc máy bay có các thiết bị tiên tiến nhất của thế giới.- Moon
- Tiến thẳng lên chiếc thứ từ trái vào, ép sát nó và khiến nó thụt lùi lại sau.- Cô.
- Vâng!- Scorpio trong chiếc mặt nạ màu đen.
- phút để lọt vào trong đó.- Cô.
- Tiểu thư! Tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ này.- Sky trong chiếc mặt nạ màu xanh.
- Không. Người này.- Cô chỉ tay về phía một người con trai trong người mà Sky chọn.
- Vâng!- Người con trai.
- Mở cửa máy bay ra.- Cô.
- Rõ!- Scorpio.
Cửa của máy bay từ từ mở ra người con trai nhận lệnh của cô giờ cũng chuẩn bị xong.Chiếc máy bay giờ đã bay sát với chiếc máy bay chở lô vũ khí,một cú nhảy hoàn hảo từ máy bay này sang máy bay kia của người con trai.Nhờ sự xâm nhập làm nhiễu máy tính chủ trong phút của chiếc máy bay chở lô vũ khí nên chưa biết sự xuất hiện của một người lạ đang đứng trên nóc máy bay mà vẫn chỉ cố gắng nhắm bắn chiếc máy bay đang ép sát mình.
- Tiểu thư! Cậu ta sao có thể.....- Sky.