tìm được tiểu thư không thì già này chết cũng không tìm được tiểu thư.- Bà lão nói trong nước mắt.
Khi nghe những lời bà lão nói khiến Moon choáng váng đứng không vững, tâm trạng lúc này của Moon là sự thất vọng, chen lẫn sự căm ghét. Một niềm tin đặt vào một người hoàn toàn sụp đổ, trái tim đau nhói lên như có hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim, vết thương đang rỉ máu.
- Cháu không tin! Bà gạt cháu đúng không? Bà gạt cháu đúng không bà? Bà nói đi!- Moon lay thật mạnh vai bà lão.
- Đó là sự thực thưa tiểu thư.- Bà lão.
- Cháu không tin! Chị ấy không gạt cháu đâu! Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây.- Moon hét lên trong tuyệt vọng.
- Tiểu thư nên nhớ rằng nhà họ Hoàng đã hại ông chủ. Họ phải trả giá cho tất cả!- Bà lão.
- Ba cháu! Tại sao họ lại làm thế chứ? Tại sao?- Moon hét lên đau đớn.
- Tất cả vì đồng tiền.- Bà lão.
- Không thể nào!- Moon.
Trái tim Moon như bị ai bóp nghẹt lấy, giờ thì cô nhóc không còn biết tin ai nữa vì tất cả những điều cô nhóc nghe là của chính người quản gia của gia đình trước kia thì sao có thể nhầm lẫn được nhưng người mà cô nhóc tin tưởng suốt bao năm qua chả nhẽ lại gạt cô? Sự thù hận của Moon luôn sôi sục trong lòng và Moon luôn mong sẽ có ngày trả thù cho ba nhưng lúc này thì Moon lại không muốn trả thù vì người mà Moon phải trả thù lại là người mà rất mực yêu thương và quý trọng. Tâm trạng cô nhóc rơi vào hỗn loạn, bế tắc không có cách nào thoát ra nổi.
Nở một nụ cười đầy đắc ý thoáng qua rồi vụt tắt, ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn xót xa, đầy thương cảm.
- Cháu có muốn ta giúp cháu trả thù nhà họ Hoàng không?- Ông Trần.
- Tiểu thư! Họ đã hại ông chủ tiểu thư không thể tha thứ cho họ được! Tuyệt đối không!- Bà lão.
- Cháu nên nhớ rằng nhà họ Hoàng mới là kẻ thù của cháu!- Ông Trần.
- Họ là kẻ thù? Họ đã giết hại ba?- Moon.
- Đúng thế! Họ đã hại ông chủ. Họ khiến tiểu thư phải mồ côi.- Bà lão.
Đôi mắt đen long lanh trở nên đỏ ngầu chứa đựng sự đau đớn, xót xa và cả sự thù hận nhìn thẳng vào không gian vô định.
- Tôi muốn ông giúp tôi trả thù họ!- Moon.
- Tốt! Ta sẽ giúp cháu!- Ông Trần tiến lại phía Moon vỗ vai cô nhóc.
Bỗng một cơn gió thổi qua khiến cho những tên sát thủ và vệ sĩ ngã từ từ xuống nền đất làm cho ông Trần rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ông hiểu ra đó là loại thuốc mê nên ông ngừng hít thở, Moon thấy vậy thì ngừng hít thở trong vài giây. Khi tất cả ngất đi chỉ còn lại Moon và ông Trần thì một cô gái xuất hiện với một chiếc mặt nạ bạc, bộ đồ đen và mái tóc buộc cao.
- Tiểu thư!- Moon.
- Tiểu thư? Cô ta là? Kẻ thù của cháu đó!- Ông Trần.
Ông Trần nhìn thật kỹ cô gái bí ẩn trước mặt mình, nhưng ngoài đôi mắt xanh biển thì ông không thể nhìn ra ai. Trên người cô gái có một mùi hương dịu nhẹ mà ông cảm thấy rất quen nhưng không biết nó là hương gì. Moon nhìn cô gái trước mặt đang tiến nhanh về phía mình thì không khỏi giật mình lùi lại về phía sau, cứ như thế kẻ tiến thì kẻ lùi. Cô gái dừng lại phía ông Trần rút súng ra chĩa thẳng về phía ông Trần.
- Ông hãy trả lại mẹ cho tôi.- Cô gái lạnh lùng nói.
Ông Trần bỗng dưng bất động khi nghe giọng nói của cô gái nhưng rồi ông cố gắng trẫn tĩnh lại để xác định lại và tỏ vẻ bình thản.
- Hoàng Yến Nhi! Mày nghĩ một con nhãi như mày có thể bắn được tao?- Ông Trần nhìn Moon bằng cái nhìn thúc dục.
- Mau đi đi!- Cô gái dục Moon.
- Sao tôi không thể chứ?- Cô gái.
- Ha ha mày nhầm rồi!- Ông Trần.
- Tôi nhầm ư? Hoàn toàn không! Ông phải trả giá.- Cô gái.
Cô gái nắm chặt khẩu súng và bóp cò.
[ Tiếp
- Viên đạn có tẩm độc giờ tính mạng đang rất nguy kịch.Tiểu thư nói "loại độc Taipan".- Anh.
- Anh mau lái lại gần chúng tôi sẽ có cách.-Scorpio.
-Có chuyện gì vậy anh?- Moon.
- Viên đạn có độc.Tình hình rất nguy cấp chúng ta phải nhanh lên không tiểu thư....-Scorpio.
M.n trong máy bay hoảng hốt khi nghe Scorpio báo tin xấu đó.
- Không tiểu thư không thể trúng độc được.Không!Tiểu thư!- Moon hét lên trong đau đớn những giọt nước mắt lăn dài.
- Em bình tĩnh nào!- Sky.
- Không tiểu thư!- Moon.
Anh nhìn cô đang lịm dần đi mà trong lòng đau thắt và mất bình tĩnh.
-Không cô mở mắt ra đi.- Anh.
- Bông....tuyết! Hoa....đào! Mẹ....ơi!- Cô.
Cô dần dần lịm đi,trên môi cô vẫn còn mấp máy " Bông.......tuyết" và cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
- Không cô tỉnh lại đi.Cô không được ngủ mà.Tỉnh lại đi! Vì cứu tôi mà cô phải thế sao? Cô phải tỉnh lại không tôi sẽ ân hận suốt đời.- Anh hét lên trong đau đớn.
Vết thương đã ngừng chảy máu,Bàn tay cô buông thõng,từ tay cô một vật rơi xuống.
Cong....
Anh nhìn xuống sàn máy bay nơi phát ra âm thanh, trên sàn một chiếc vòng cổ màu trắng tinh khiết,hình bông tuyết lấp lánh trông thật đẹp mắt.Anh nhặt chiếc vòng cổ lên, một chiếc vòng cổ hình bông tuyết trong suốt nó phát ra những tia sáng lấp lánh trông rất bắt mắt,trên đó có khắc chữ TU rất nhỏ.Đó là chiếc vòng trong lúc anh bị ngạt thở do người trên máy bay đã cài sẵn chế độ hẹn giờ đóng hết mọi cửa lại,đóng lại sẽ khiến cho người bên trong thiếu oxi sẽ chết, cô đã giật từ cổ ra để dùng nó cắt kính cho anh thở.
" Đây chẳng phải vật mà cô ấy dùng để cắt cửa kính cứu mình sao?"
- Tiểu thư ngất rồi.- Anh nói qua bộ đàm.
- Không thể nào.- Scorpio
- Tiểu thư sao hả anh?- Moon.
- Tiểu thư ngất rồi.- Scorpio.
- Không! Em phải cứu tiểu thư.Chị ấy...!- Moon.
- Em bình tĩnh lại đi.- Sky.
- Tiểu thư là người chế độc dược chắn chắn sẽ nói loại độc hoặc thuốc giải.-Sky.
- Đúng rồi.- Moon.
- Tiểu thư nói loại độc rắn Taipan.-Scorpio.
- Em có nghe nói loại này cũng rất độc nhưng không biết có không.- Moon.
- Tìm thử đi nào nhỡ may có.- Sky.
- Không có anh à.Vậy giờ sao đây? Tiểu thư sẽ chết mất.- Moon
M.n cố gắng lục tìm nhưng không có bỗng nhiên từ chỗ cô ngồi lúc nãy một lọ thuốc màu trắng trong suốt rơi xuống tạo ra âm thanh vang vọng làm m.n ai cũng nhìn xem đó là gì?
- Lọ này là?- Sky.
- Là lọ thuốc zx được tiểu thư chế từ nọc rắn Belcher.Không lẽ nào? Tiểu thư được cứu rồi.- Moon hét lên.
- Em nói vậy là sao?- Scorpio.
- Không sao rồi anh à!-Moon ôm cổ Sky hét lên sung sướng.
- Em nói cho bọn anh biết đi xem nào.Tại sao tiểu thư được cứu?- Sky và Scorpio.
- Tiểu thư an toàn rồi.- Moon.
Moon vui sướng và khóc trong nước mắt còn Sky và Scorpio thì ngơ ngác không hiểu gì.
Cô vẫn tựa trên vai anh trong tình trạng hôn mê sâu,trên môi cô vẫn không ngừng mấp máy.Vết thương đã khô lại,đôi môi anh đào vẫn thâm đi vì độc. Anh đảo đôi mắt cafe nhìn cô và vết thương mà trong tim nhói đau.Anh đã yêu cô rồi sao?Liệu đó là tình yêu hay sự thương hại?Chính anh cũng rõ nữa.Nhẹ nhành tháo chiếc mặt nạ màu bạc trên khuôn mặt cô có lẽ trong lúc này anh rất muốn nhìn ngắm cô.Vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh thoát nhưng không kém sự kiêu sa cô giống như một thiên thần xuống trần gian với một sứ mệnh chăng? Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang lăn dài trên khuôn mặt thiên thần, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt mà trong lòng như có hàng nghìn mũi kim xuyên thẳng vào tim đau nhói.
" Em khóc? Em rất đau đúng không? Ai đã khiến trái tim em băng giá đến thế? "
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô,khẽ vuốt những ngọn tóc trên khuôn mặt cô.
" Trong một khu vườn trồng rất nhiều những khóm hoa tỉ muội,những bông hoa nhỏ bé và có màu trắng tinh khôi đang đung đưa trước gió tỏa sắc hương thơm ngát khiến cho con người ta có cảm giác thoải mái khi bước vào nơi này.Một cô bé và cậu bé đang tung tăng chạy nhảy trong vườn hoa tỉ muội với nụ cười hạnh phúc nở trên môi khiến cho bao trái tim phải rung đông mọi cảnh vật như tươi sáng hơn, tiếng cười giòn tan trong ánh nắng ban mai của mùa xuân mang lại bao hạnh phúc. Xa xa đó là một người phụ nữ có vẻ đẹp tự nhiên, dịu nhẹ nhưng không kém phần kiêu xa,người phụ nữ đang tự trên vai người đàn ông và nở nụ cười hạnh phúc còn người đàn ông với vẻ nghiêm nghị và có chút tàn độc trong đôi mắt đang mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc dài đen óng mượt của người phụ nữ,họ nhìn về phía cô bé và cậu bé.Bất chợt cô bé chạy đến bên người đàn ông.
- Ba ơi! Ba có thương con không?- Cô bé.
Người đàn ông nhẹ nhàng ngồi xuống ôm cô bé vào lòng.
- Có chứ con gái yêu! Con là thiên thần trong lòng ba mẹ.- Người đàn ông.
- Con cũng thương ba mẹ nhất! Con rất thích những chú gấu to và những trò chơi trong công viên.- Cô bé.
- Mai cả nhà ta sẽ đi công viên con gái yêu của ba chịu không nào?- Người đàn ông.
- Vâng! Yêu ba nhất!- Cô bé.
- Con chỉ giỏi nịnh ba thôi! - Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
- Con yêu mẹ và ba nhất luôn!- Cô bé.
- Nhóc này! Lúc nào cũng yêu nhất yêu nhất chỉ nịnh là giỏi thôi.Thế anh xếp thứ mấy?- Cậu bé tiến lại phía cô bé.
- Anh cũng thứ hai thôi! - Cô bé.
- Anh tưởng anh được thứ nhất chứ?- Cậu bé.
- Tại hai bắt nạn em nên chỉ thứ hai thôi.- Cô bé.
- Nhóc giỏi lắm! Vậy anh phải bắt nạt em dài dài.- Cậu bé.
- Vậy hai còn mãi ở thứ hai dài dài.- Cô bé.
- Anh chả cần thứ nhất đâu thứ hai là ổn rồi hi.- Cậu bé.
- Hai....toàn bắt nạt em.Không chơi với hai nữa.- Cô bé tỏ vẻ giận dỗi.
Người đàn ông và người phụ nữ nhìn các con mỉm cười hạnh phúc.
- Thôi nào các con! Ai cũng nhất được chưa nào? - Người đàn ông.
- Vâng thư ba! Em tha cho hai đó nha!- Cô bé.
- Nhóc này bày đặt nữa.Anh không tha cho nhóc thì thôi nhóc lại tha cho anh.- Cậu bé.
- Huhu ba mẹ ơi! Hai bắt nạt con không chịu đâu huhu.- Cô bé chạy đi trong hờn dỡi.
- Con bé này lại thế rồi.- Người phụ nữ.
Ai cũng nở một nụ cười và chỉ lắc đầu nhìn về phía cô bé.
- Thôi chúng ta vào nhà thôi nào.- Người đàn ông.
Trong ánh nắng ban mai của mùa xuân mang một niềm hạnh phúc đến cho họ."
Mọi người trong máy bay thì ngơ ngác không hiểu chuyên gì cả.
- Em nói rõ hơn đi.Tiểu thư được ai cứu.- Sky và Scorpio.
- Lọ thuốc này sẽ cứu tiểu thư.- Moon cầm lọ thuốc zx lên.
- Lọ thuốc này?- Sky.