Nhìn Duy lúc này thật bình yên, không còn sự lạnh lùng trên khuôn mặt điển trai nữa. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền cỏ, Moon bước đi trong khu vườn. Đôi mắt đen long lanh nhìn ráo rác khắp nơi và dừng tại nơi góc vườn. Nhẹ nhàng tiến lại phía Thiên Duy, nhìn người con trai trước mắt mình. Moon không thể tin nổi trên thế gian này lại có một người con trai hoàn hảo đến thế. Một cái đẹp làm say mê biết bao người khi nhìn anh.
Một mùi hương dịu nhẹ quen thuộc thoang thoảng đâu đây khiến Duy khẽ mở đôi mắt nhìn người đứng trước mắt mình. Moon giật mình khi Duy mở mắt nhìn cô nhóc với cái nhìn lạnh giá, sắc nhọn.
- Biến!- Duy.
- Mi nói gì?- Moon bực tức.
- Biến!- Duy.
- Ta không biến.- Moon.
- Biến!- Đôi mắt sâu hút nhìn Moon với cái nhìn lạnh lùng băng giá.
- Mi!- Moon uất ức.
Moon chỉ tay về phía Duy nhưng anh chẳng thay đổi thái độ cũ mà có lẽ lại càng phát triển nó hơn khiến Moon sợ hãi lùi lại mấy bước và rời khỏi khu vườn. Duy lại nhắm mắt chìm và sự bình yên của chính anh.
-------------------
Cô vẫn nằm trên giường bệnh với bao nhiêu là thiết bị trên người, đôi hàng mi vẫn khép. Không còn vẻ lạnh lùng nữa nhưng nét mặt cô là một nỗi buồn ẩn sâu. Nhưng vẻ đẹp của cô thì lại khiến người ta nhìn phải say lòng cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Anh ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn kia nhưng sao nó lạnh quá anh chỉ còn biết xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà truyền sự ấm áp. Anh ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần mà trong lòng xót xa.
- Cô phải tỉnh dậy! Còn rất nhiều điều cần cô đó.- Anh.
- Cô còn ba cô mà. Chắc hẳn ba cô rất lo cho cô. Sẽ như thế nào khi ba cô biết được rằng con gái ông không muốn tỉnh lại?- Anh nhìn cô chán chứa tia hi vọng.
Nhưng tất cả đều chìm trong sự yên ắng, chỉ có tiếng thiết bị kêu và tiếng thở đều đều trả lời anh.
Người con gái đang nằm đây nhưng anh có cảm giác cô đang xa xa dần anh. Con tim anh đang yếu mềm vì người con gái này.
Tạch.
Tiếng cửa mở kéo anh ra khỏi bao suy nghĩ bộn bề. Sky cùng Scorpio bước vào trong phòng với nét mặt lo lắng.
- Tiểu thư sao rồi?- Scorpio nhìn anh lo lắng hỏi.
- Qua tình trạng nguy hiểm nhưng có tỉnh lại hay không là do cô ấy.- Anh.
- Cảm ơn anh đã cứu tiểu thư chúng tôi.- Sky.
- Ừ!- Anh.
- Chúng tôi sẽ đưa tiểu thư trở về biệt thự.- Scorpio.
- Bây giờ sao?- Anh nhìn Scorpio.
- Có lẹ sẽ thế!- Scorpio.
- Nhưng cô ấy còn rất yếu.- Anh nhìn Scorpio.
- Tiểu thư ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Chủ tịch cũng đã trở về nên tiểu thư sẽ được chuyển về chăm sóc.- Scorpio.
-...- Im lặng.
Trong giây phút này anh chỉ còn biết nhìn người con gái trên giường bệnh kia mà cầu mong cho cô sẽ mau tỉnh lại. Cô đang say trong một giấc ngủ thật dài và giấc ngủ đó ngắn hay dài phụ thuộc và chính cô.
Cả ba người nhìn cô chỉ biết thở dài, ai cũng cầu mong cô sẽ tỉnh lại.
"Mẹ à! Mẹ... mẹ... tỉnh lại nói chuyện với con đi mẹ... mẹ đã hứa với con mẹ sẽ khỏe lại mà,mẹ... mẹ hứa sẽ không bỏ con lại một mình mà. Bác... sĩ! Làm ơn cứu mẹ cháu đi! Làm... ơn... cứu mẹ cháu!
Một cô bé đầu tóc rối bù, chiếc váy trắng tinh khôi của cô thấm đầy máu, hai bàn tay chỉ một màu đỏ tươi. Nhưng cô bé không quan tâm mà quỳ xuống cầu xin vị bác sĩ cứu lấy mẹ cô. Tất cả đều vô vọng khi cô bé nhận được cái lắc đầu buồn bã của vị bác sĩ. Cô bé khóc nước mắt lăn dài trên gò má. Giờ phút này cô bé chỉ biết ôm người mẹ thân thương của cô mà khóc, chỉ vài phút nữa thôi người ta sẽ mang mẹ cô bé đi xa cô bé mãi mãi. Tất cả đều sụp đổ và không còn chút hi vọng nào đối với cô bé nữa.
Vài y tá bước vào kéo chiếc khăn
- Lọ thuốc này?- Sky.
- Đúng thế lọ thuốc zx sẽ cứu tiểu thư.- Moon.
- Nhưng liệu có được không!- Sky và Scorpio.
- Em có biết về chút các thành phần chứa trong zx trong đó có chứa chất kháng độc nhưng chúng ta cũng phải nhanh đưa tiểu thư tới bệnh viện vì nó chỉ có tác dụng ngăn cản sự lây lan độc tố thôi.- Moon.
- Vậy chúng ta nhanh chóng về trụ sở chính thôi.- Sky.
- Anh lái máy bay về trụ sở chính nhanh lên.- Scorpio nói qua bộ đàm cho anh biết.
Hai chiếc máy bay nhanh chóng bay đi trở về trụ sở chính.
Phương đang rất lo lắng,trên tay cầm điện thoại đi đi lại lại trong máy bay.
- Có tín hiệu chưa?- Phương.
- Chưa có thưa tiểu thư.- Vệ sĩ.
- Chết tiệt.Tìm nhanh cho tao,toàn một lũ ăn hại.- Phương.
- Nhưng theo tôi nghĩ tiểu thư nên nhờ cậu Thiên Duy giúp.- Vệ sĩ.
- Mày câm mồm cho tao.Nó ngu xi thì biết làm gì.- Phương.
- Tiểu thư sai rồi cậu chủ là một thiên tài......- Vệ sĩ.
- Im đi.Tao tự biết cách không cần mày nói.- Phương
Không khí trở nên yên lặng chỉ có tiếng bước chân của Phương và tiếng thở đều đều của m.n.Bỗng tiếng chuông vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt đó.
I've watched you look away
Tell me is it really so hard to say?
Oh, this has been my longest day
Sitting here close to you
Knowing that maybe tonight we're through
[ Con nghe thưa ba!]
[ Tình hình thế nào rồi?]
[ Chưa tìm được hai chiếc máy bay đó thưa ba!]
[ Ăn hại! Thiên Duy nói sao?]
[ Con chưa gọi cho em ấy.]
[ Mày không lấy lại lô vũ khí đó thì mày nên chết đi!]
Tút.....tút
Tiếng tút dài đầy giận dữ khiến cho Phương rùng mình sợ hãi.Mở điện thoại bấm số gọi.
Tút.....tút
Tiếng tút lạnh lùng vẫn kéo dài mà chưa có người nghe máy làm cho Phương bực tức và mất sự kiên nhẫn.
[...........]
[ Mày làm gì mà nghe máy lâu vậy?]
[...........]
[ Mày câm à? Tao hỏi không trả lời?]
[Nói]
[ Mày.....!Lô vũ khí đã bị mất ba cần mày tìm xem nó đang ở vị trí nào nếu xác nhận được ai thì càng tốt]
Tút...tút
Đầu dây bên kia tắt máy lạnh lùng làm cho Phương càng tức giận hơn.
- Mày được lắm! Tao cho mày biết thế nào là phép lịch sự.- Phương nói nhỏ.
----------------------
Hai chiếc máy bay hạ cánh xuống trụ sở chính của Snow Queen,m.n tiến lại phía chiếc máy bay chở lô vũ khí.
- Tiểu thư! Sao lại là mi?- Moon nhìn anh đang bế cô ra khỏi máy bay thì ngạc nhiên.
- Người lúc nãy chính là cậu? Sao cậu lại?- Sky và Scorpio
- Thảo nào tiểu thư lại bắt mi thực hiện việc cướp lô vũ khí.- Moon.
- Giờ không phải là lúc hỏi, mau cho cô ấy tới bệnh viện đi.- Anh.
- Anh mau gọi bác sĩ Bryan.- Moon.
- Anh đã gọi rồi,bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ. Chúng ta đưa tiểu thư vào phòng phẫu thuật đi.- Sky.
- Mau lên m.n.Tránh để tiểu thư cử động nhé!- Moon.
Cô được đưa vào phòng phẫu thuật với bao nhiêu sự lo lắng của m.n.Trong không gian của phòng phẫu thuật bác sĩ Bryan cùng các y tá đang thực hiện việc loại trừ chất độc và ca mổ để lấy viên đạn trong mạn sườn của cô, Moon cùng m.n thì đứng ngoài lo lắng nhìn đồng hồ,thời gian trôi qua khá lâu mà vẫn chưa có kết quả.Anh đang rất lo lắng cho cô, mỗi một giây trôi qua trong lúc này đối với anh nó dài như một thế kỉ.
Cạch
Cửa phòng mở sau tiếng, bác sĩ Bryan trong chiếc áo blu trắng bước ra trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi,nét mặt có chút mệt mỏi.
Anh và m.n lao nhanh tới chỗ bác sĩ Bryan.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?- Anh.
- Tiểu thư sao rồi bác sĩ?- Moon,Sky và Scorpio đồng thanh.
- Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có một điều kì lạ là chất độc không hề phát tán nhanh mà nó bị chặn lại tại mạch máu dẫn truyền vào tim,dường như trong tim cô ấy