Úc Tử Khê giả bộ như không nghe thấy gì, ánh đỏ trong mắt hắn chợt lóe, kiếm Hồng Lưu lập tức mang Lạc Trường Ca xuống máu loãng, bay về phía cửa sống.
Máu loãng vẫn đang liên tục dâng lên tràn qua mắt cá chân, cẳng chân và đầu gối của Úc Tử Khê.
Nhưng Úc Tử Khê lại chẳng đếm xỉa gì, chỉ mê mẩn nhìn chằm chằm Sở Hàn mặc bạch y mà mình nâng trong lòng bàn tay.
Úc Tử Khê: "Sư tôn ơi, bây giờ người như vậy trông đáng yêu lắm."
1
Sở Hàn quay mặt đi, ngạo kiều bảo: "Đừng có dùng từ đáng yêu để miêu tả ta." Dù sư phụ ngươi có size thế nào thì ta vẫn là sư phụ của ngươi, là uy nghiêm mà ngươi khó bề vượt qua!
Tuy Úc Tử Khê đã chờ ở Cổ Lăng hai năm, sớm đã miễn dịch với máu loãng, nhưng chung quay máu loãng ở đây hiếu thắng hơn những thứ ở núi Ác Linh, Sở Hàn vẫn có hơi lo lắng: "Tử Khê, con thật sự không sao chứ?"
Úc Tử Khê sửng sốt một hồi mới hiểu Sở Hàn đang ám chỉ cái gì, hắn chợt mỉm cười đáp: "Tất nhiên là không sao, sư tôn đừng lo."
Ngay vào lúc này, máu loãng đã dâng đến đùi Úc Tử Khê, mà kiếm Hồng Lưu cũng đã quay trở lại.
Theo kiếm ý phát ra, quả thật có một tấm đồng cổ có thể di chuyển được ở cửa sống, chất liệu có hơi khác với những chỗ khác. Kiếm Hồng Lưu thử đụng một chút, có thể nhúc nhích.
Giọng Lạc Trường Ca truyền ra từ hộp bí mật: "Nếu được thì chúng ta mau đi đi, cái hộp này tồi tàn quá à. Ta không muốn chờ trong đây thêm một phút giây nào nữa."
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi: "Không muốn ở trong, thế ngươi muốn bơi trong máu loãng à?"
Lạc Trường Ca lập tức đáp: "Không được, ta thấy tình trạng hiện giờ cũng khá tốt đó chứ."
"Không tồi, có thể nhận thức được điều này thì chứng minh rằng ngươi vẫn chưa đần." Sở Hàn vươn tay gãi lòng bàn tay Úc Tử Khê: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Úc Tử Khê khép hờ Sở Hàn trong lòng bàn tay trái rồi áp lên ngực, sau đó lao vào máu loãng.
Dưới máu loãng, trong tầm nhìn đỏ thẫm, oán linh bán trong suốt dâng trào, có người không chân cũng có kẻ không tay, thậm chí có kẻ chỉ có đầu.
Nhưng mắt nhìn chẳng thấy, tai lại có thể nghe.
Tiếng ác linh tru lên liên tục vang lên bên tai Sở Hàn, tiếng này đè lên tiếng khác, tiếng sau thê thảm hơn tiếng trước, có con gần như còn gào rách cả họng.
Sở Hàn cuộn người trong lòng bàn tay Úc Tử Khê, lòng thầm khó chịu, y khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng đáng sợ như vậy mà sao năm đó bé biến thái có thể chịu đựng được.
Úc Tử Khê cần phải nín thở trong máu loãng nên không thể nói chuyện, hắn cảm nhận được Sở Hàn cuộn người lại, cho rằng y đang sợ nên lập tức dùng tay phải khẽ vỗ lên tai trái vài cái, tựa như đang dỗ em bé.
Kiếm Hồng Lưu dẫn đường ở phía trước, Úc Tử Khê theo phía sau, càng đi về phía trước thì ác linh tụ tập càng nhiều, nhưng họ như chịu chấn động nào đó, chỉ chen xung quanh cách Úc Tử Khê ba thước, sợ hãi không dám tiến lên.
Ác linh tụ tập ngày càng nhiều, tiếng kêu bi thảm và tiếng gào thét ngày càng lớn, Sở Hàn định che tai lại, nhưng vẫn chẳng che được tiếng ồn liên tục truyền đến.
Sở Hàn lo lắng, mấy thứ chết tiệt này kêu to thế không biết tai của bé biến thái chịu được không?
Ngay vào lúc này, Úc Tử Khê đột nhiên dừng lại, mà kiếm Hồng Lưu dẫn đường cũng dừng lại, mũi kiếm chỉ một tấm đồng hình vuông, sát mép có vết khảm rất rõ ràng, không như một chỉnh thể với căn phòng đồng bịt kín này.
Sát khí trong mắt Úc Tử Khê hiện lên, tay phải tụ khí áp lên tảng đồng kia, linh lực cả người dọc theo linh mạch không ngừng truyền đến tay phải, cũng cùng lúc tuôn ra trong nháy mắt.
Đùng đoàng đùng đoàng, tấm đồng vốn nguyên vẹn bắt đầu lan ra vô số vết rạn từ chỗ lòng bàn tay. Ngay sau đó, Úc Tử Khê lại chợt giục sức lòng bàn tay, rầm —— một tiếng, tấm đồng hoàn chỉnh vỡ thành mảnh nhỏ chừng móng tay cái, một hành lang cao nửa người hiện ra trước mắt.
Hành lang mở ra trong nháy mắt, hồng lưu huyết thủy lập tức ùng ục ùa vào, cũng nháy mắt ngập cả hành lang.
Kiếm Hồng Lưu dẫn đầu đi vào, dò đường theo hướng máu loãng chảy, Úc Tử Khê theo sát phía sau...
Khi Sở Hàn lần nữa nhìn thấy mặt trời, ba người đã đến vùng biển hoang mà họ đã từng đến.
Cả người Úc Tử Khê ướt đẫm, quần áo dán vào da, nước liên tục nhỏ xuống từ tóc.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh sáng màu vỏ quýt xuyên qua tầng mây chiếu lên hồng lưu huyết thủy nhuộm đỏ mặt biển, lúc làn sóng trôi lững lờ, nắng sớm lập lòe tựa vàng chảy sóng sánh.
Mùi máu tươi theo gió biển mặn và ẩm ướt ngập cả bờ tràn vào mũi Sở Hàn, khiến y nhịn không được mà hắt xì vài cái.
Úc Tử Khê đang lau nước trên mặt vội nâng Sở Hàn lên trước mặt, lo lắng hỏi: "Sư tôn người sao thế? Vừa rồi ngâm trong nước lâu quá nên cảm lạnh rồi sao?"
Sở Hàn lắc đầu: "Không phải, chỉ là mũi ta có hơi ngứa. Nhưng rõ ràng máu loãng sôi nổi cả bóng bóng, sao lại lạnh thế?"
Úc Tử Khê cười híp mắt: "Vì trong đó toàn là oán linh, tất nhiên là lạnh rồi."
Sở Hàn lại hỏi: "Vậy con, có từng bị thương không?"
Úc Tử Khê lắc đầu: "Chưa từng."
"Vậy là tốt rồi." Sở Hàn nhảy xuống khỏi tay Úc Tử Khê, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên chân vừa đáp đất thì nửa người đã chìm trong cát.
Sở Hàn: "......"
Lúc này, Lạc Trường Ca cũng bò ra khỏi hộp bí mật, vừa thấy Sở Hàn như vậy thì lập tức cười hả hả. Nhưng vừa cười được hai tiếng đã bị Sở Hàn thả Phù nhân nhỏ ra, nó giẫm một chân xuống cát rồi lại gạt chân hai lần, Lạc Trường Ca chỉ còn lộ ra cái đầu.
Lạc Trường Ca khiếp sợ: "A Sở, sao Phù nhân nhỏ này của ngươi to quá vậy!" Ít nhất phải gấp ba kích thước hiện tại của hắn!
"Không phải là nó to, mà là bây giờ ngươi quá nhỏ." Sở Hàn phủi phủi đầu, đứng trong bãi cát ngửa mặt nhìn Úc Tử Khê thật lớn trước mặt, "Mau biến bọn ta về đi, nhỏ như vậy rất không tiện."
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn be bé dưới đất, yếu ớt nói: "Sư tôn ơi, thuật pháp biến lớn ta vẫn chưa luyện xong."
Sở Hàn đứng trong bãi cát & Lạc Trường Ca chôn trong cát: "!!!"
Ê trai ơi, nói thiệt đó hả?
Lạc Trường Ca suýt chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu: "Vậy ý của con là trước mắt chúng ta chỉ có thể nhỏ như vậy?"
Úc Tử Khê sờ cằm: "Đúng vậy."
Sở Hàm mệt tim: "Vậy khi nào con mới luyện xong?"
Úc Tử Khê thoáng nghĩ rồi nói: "Có thể là mười ngày nửa tháng."
"Rốt cuộc là mười ngày, hay nửa tháng thế? Hai cái này cách nhau không ít đâu." Lạc Trường Ca túm lấy chuôi kiếm Hồng Lưu rồi bò ra khỏi bãi cát.
"Không rõ nữa." Úc Tử Khê bấm một cái hỏa quyết, hong khô y phục trên người và tóc, sau đó duỗi ngón trỏ đến trước mặt Sở Hàn, "Sư tôn, ta kéo người lên."
Sở tiên sư anh minh một đời hiện giờ phải khuất phục dưới một ngón tay của người khác, hứ!
Sở Hàn vươn vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay xương khớp rõ ràng của Úc Tử Khê.
Úc Tử Khê thu tay lại, nhét Sở Hàn vào vạt áo trước của mình.
Lưng Sở Hàn dán vào ngực Úc Tử Khê, hai tay y bấu vạt áo hắn, phần ngực trở xuống được quần áo hắn bao phủ, phần ngực trở lên lộ ra bên ngoài, hai tay ôm một hạt dưa vừa được Úc Tử Khê đưa cho.
Sở Hàn cau mày: "Con đặt ta ở đây làm gì?" Còn cho ta hạt dưa to như vậy, cái này là cố tình coi ta là hamster đấy à!
Đầu ngón tay Úc Tử Khê sờ đầu Sở Hàn: "Bây giờ sư tôn quá nhỏ, đặt ở chỗ khác ta sợ sẽ mất, đặt ở chỗ này ta vừa cúi đầu là có thể thấy ngay, khá an toàn, ta cũng an tâm nữa."
Nghe cũng hơi có lý... Sở Hàn cắn đầu nhọn hạt dưa một miếng: "Vậy tạm thời ở đây đi."
Lạc Trường Ca đứng trên kiếm Hồng Lưu, vừa nhảy nhót vung vẩy đôi tay bé tí vừa lớn tiếng kêu: "Vậy ta thì sao? Ta nhỏ bé như vậy cũng rất dễ bị mất tiêu đó, còn rất dễ bị dẫm trúng nữa!"
Nhưng dù hắn có nhảy nhót thế nào, có kêu thế nào, có khoa tay múa chân thế nào thì Úc Tử Khê cũng chẳng để ý đến hắn. Song Sở Hàn vẫn nhớ đến hắn, nhưng vừa mở miệng đã có người khác nói trước, à không, là khoa tay ra hiệu trước.
Thương Dung đeo một cái tay nải nhỏ màu xanh lam, tay cầm thanh loan đao màu đen đi đến trước mặt Lạc Trường Ca, khoa tay ra hiệu: Ngươi om sòm như vậy, người khác muốn không chú ý đến ngươi cũng khó, sao có thể để ngươi mất tiêu được.
Lạc Trường Ca không đồng ý: "Ai nói? Ngươi coi nè, ta vừa kêu lớn tiếng như vậy, ồn thế mà Úc sư điệt không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy, nên ta rất dễ bị mất tiêu đó."
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Không phải là người ta không nghe thấy, mà là chả buồn để ý đến ngươi.
Khoa tay ra hiệu xong, Thương Dung lập tức xách hắn lên, vừa thả Lạc Trường Ca lên lòng bàn tay thì hắn đã tay chân nhanh nhẹn bò lên đầu Thương Dung, sau đó oai phong lẫm liệt khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu y, hoài nghi hỏi: "Nhóc câm à, sao ngươi lại ở đây?"
Thương Dung ra hiệu: Ta sợ các ngươi xảy ra chuyện nên mới đến đây tiếp viện, không ngờ các ngươi còn ra nhanh hơn ta nghĩ.
Lạc Trường Ca gật đầu: "Thì ra là thế, có điều ngươi nói ngươi đến tiếp viện, nghĩa là nếu sau một khoảng thời gian mà không thấy bọn ta ra, ngươi sẽ đi cứu bọn ta sao?"
Thương Dung muốn gật đầu, nhưng vì trên đỉnh đầu còn có một chiếc Lạc Trường Ca mini nên đành dùng tay ra hiệu: Phải.
Lạc Trường Ca khó hiểu: "Vậy nhốt bọn tay hồng lưu huyết thủy, dù là ngươi có tu vi rất cao cũng chỉ cần chạm vào một cái là sẽ bị hòa tan, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Úc sư điệt của ta, không sợ thứ này sao?"
Thương Dung ra hiệu: Ta sợ, nhưng cái bóng của ta được luyện ra từ máu loãng này, hắn không sợ.
Lạc Trường Ca ồ một tiếng, lại hỏi: "Không phải ngươi là người của thành chủ sao, sao tự dưng lại quay đầu đến giúp bọn ta?"
Thương Dung im lặng nửa ngày mới ra hiệu: Không muốn nói.
Lạc Trường Ca nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Rất tốt, vậy thì không nói."
Sở Hàn cắn hạt dưa thủng một lỗ thủng, vừa cúi đầu thì thấy cái bóng của Thương Dung, y hỏi: "Cái Bóng của ngươi đã quay về vị trí, thế Liễu Vẫn Đạo..."
Y còn chưa nói xong, Cái Bóng của Thương Dung đột nhiên gập lại, duỗi lưng ngút trời: "Chạy rồi."
Lạc Trường Ca vừa thấy Cái Bóng là ôm chặt phát quan của Thương Dung: "Bóng huynh, cục u đen thui nhô lên trên đầu ngươi sẽ không phải... là ta đâu nhỉ?"
Cái Bóng biến ra hình người, chỉ chỉ cái cục trông hệt như Lạc Trường Ca, động tác cũng hoàn toàn đối xứng: "Chính ngươi cũng không nhận ra sao?"
Lạc Trường Ca chậc một tiếng: "Thấy một mình khác giống hệt với mình, thật sự rất là lạ."
Cái Bóng cười nói: "Giống chỗ nào, hắn không nói chuyện, không làm việc, chỉ trông giống hệt ngươi mà thôi."
Thương Dung nhíu mày ra hiệu: Sao ngươi lại ra đây?
"Nhịn sắp chết mà còn không thể ra ngoài hít thở không khí sao?" Cái Bóng duỗi tay chọc chọc Lạc Trường Ca trên đỉnh đầu Thương Dung, "Nhỏ thật đó, thật muốn nặn ngươi thành một viên tròn rồi giấu vào túi."
Lạc Trường Ca từ chối: "Nhưng ta cũng chẳng muốn bị người nặn thành một viên tròn rồi giấu vào túi đâu."
Thương Dung trừng Cái Bóng, khoa tay ra hiệu: Trở về cho ta.
Cái Bóng cắt ngang: "Tốt xấu gì cũng cùng là một người, đừng có dữ như vậy chứ."
Nói xong, Cái Bóng lập tức yếu ớt về lại trên mặt đất.
Lạc Trường Ca nhìn xuống Sở Hàn trong ngực Úc Tử Khê: "Chúng ta đã biết phương pháp lấy Cốt Đinh ra, có phải nên về Vân Xuyên rồi không?"
Úc Tử Khê vừa cúi đầu thì trông thấy hạt dưa đã bị Sở Hàn cắn mất một nửa. Hắn cười hỏi: "Sư tôn phải về rồi ư?"
Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Về thôi."
Úc Tử Khê chớp mắt: "Ta thì sao?"
Sở Hàn lạnh lùng nói: "Đương nhiên con cũng về cùng ta." Chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn à?
Lạc Trường Ca gãi cằm: "Bây giờ tu sĩ các đại tiên môn vẫn đang bận vây đánh hắn, ngươi chắc chắn muốn dẫn hắn về Vân Xuyên?"
Chuyện lần trước Úc Tử Khê bắt tu sĩ các phái huyễn thuật vẫn chưa xong, trong nhất thời vẫn sẽ không kết thúc, bây giờ dẫn hắn về Vân Xuyên thì không khác gì mang mục tiêu sống về cả.
Sở Hàn biết Lạc Trường Ca đang lắng cái gì, nhưng đây là chàng dâu của y, đâu thể nào cứ như vậy mà để người ở Cổ Lăng được.
Sở Hàn: "Chúng ta âm thầm về Vân Xuyên, cố gắng giấu, nếu giấu không được thì ta sẽ có cách giải quyết." Tuy y vẫn chưa nghĩ ra cách nên giải quyết thế nào, nhưng xe đến trước núi ắt có đường.
Lạc Trường Ca: "Ngươi vui là được."
Sở Hàn cảm thấy trên đỉnh đầu có ánh mắt vô cùng nóng bỏng đang nhìn mình, da đầu y tê rần, vừa ngẩng đầu thì thấy Úc Tử Khê mang vẻ mặt kích động nhìn y.
Sở Hàn thoáng thất thần, vì ôm hạt dưa không kỹ nên nó rơi tuột xuống,
Sở Hàn: "Con nhìn ta làm gì?"
Úc Tử Khê nhấc Sở Hàn ra khỏi ngực, nâng đến trước mặt.
Thân thể này của Sở Hàn thật sự quá nhỏ, hơi thở của Úc Tử Khê phả vào người Sở Hàn như một trận gió, thổi đến mức khiến cả người Sở Hàn ngứa ngáy.
Úc Tử Khê cười toe toét: "Sư tôn, người tốt quá."
Sở Hàn nhìn đôi môi của Úc Tử Khê ngày càng cách gần mình, hai tay nhỏ che mắt: "Con làm gì đó?"
Vừa dứt lời, cả người đã bị Úc Tử Khê hôn lên.
Sở tiên sư quá nhỏ, không đủ hôn, vừa hôn một cái đã hôn cả người từ trên xuống dưới...
Thường Dung thấy trên đỉnh đầu nhúc nhích, sau đó một vật nhỏ màu xanh lam lập tức một đường rơi xuống, bẹp một tiếng ngã vào bãi cát.
Thương Dung vừa định khom người nhặt lên thì nghe Lạc Trường Ca nằm trong bãi cát đẩy tay từ chối: "Đừng, trước tiên đừng nhặt ta lên, để ta bình tĩnh một lát... Ta đang thấy cái gì vậy?"
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Đồ đệ của bạn chí cốt của ngươi hôn bạn chí cốt của ngươi.
Lạc Trường Ca sững sờ: "......" Bạn chí cốt của ta bị đồ đề nhà y nuôi nhiều năm hôn, sau đó bạn chí cốt của ta đỏ mặt, sau đó vẻ mặt thẹn thùng chứa tình...
Thật lâu sau, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng bừng tỉnh: "Hai người này yêu nhau bao giờ thế?!!"
Thương Dung khinh bỉ khoa tay ra hiệu: Giờ ngươi mới biết hả?
Máu loãng vẫn đang liên tục dâng lên tràn qua mắt cá chân, cẳng chân và đầu gối của Úc Tử Khê.
Nhưng Úc Tử Khê lại chẳng đếm xỉa gì, chỉ mê mẩn nhìn chằm chằm Sở Hàn mặc bạch y mà mình nâng trong lòng bàn tay.
Úc Tử Khê: "Sư tôn ơi, bây giờ người như vậy trông đáng yêu lắm."
1
Sở Hàn quay mặt đi, ngạo kiều bảo: "Đừng có dùng từ đáng yêu để miêu tả ta." Dù sư phụ ngươi có size thế nào thì ta vẫn là sư phụ của ngươi, là uy nghiêm mà ngươi khó bề vượt qua!
Tuy Úc Tử Khê đã chờ ở Cổ Lăng hai năm, sớm đã miễn dịch với máu loãng, nhưng chung quay máu loãng ở đây hiếu thắng hơn những thứ ở núi Ác Linh, Sở Hàn vẫn có hơi lo lắng: "Tử Khê, con thật sự không sao chứ?"
Úc Tử Khê sửng sốt một hồi mới hiểu Sở Hàn đang ám chỉ cái gì, hắn chợt mỉm cười đáp: "Tất nhiên là không sao, sư tôn đừng lo."
Ngay vào lúc này, máu loãng đã dâng đến đùi Úc Tử Khê, mà kiếm Hồng Lưu cũng đã quay trở lại.
Theo kiếm ý phát ra, quả thật có một tấm đồng cổ có thể di chuyển được ở cửa sống, chất liệu có hơi khác với những chỗ khác. Kiếm Hồng Lưu thử đụng một chút, có thể nhúc nhích.
Giọng Lạc Trường Ca truyền ra từ hộp bí mật: "Nếu được thì chúng ta mau đi đi, cái hộp này tồi tàn quá à. Ta không muốn chờ trong đây thêm một phút giây nào nữa."
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi: "Không muốn ở trong, thế ngươi muốn bơi trong máu loãng à?"
Lạc Trường Ca lập tức đáp: "Không được, ta thấy tình trạng hiện giờ cũng khá tốt đó chứ."
"Không tồi, có thể nhận thức được điều này thì chứng minh rằng ngươi vẫn chưa đần." Sở Hàn vươn tay gãi lòng bàn tay Úc Tử Khê: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Úc Tử Khê khép hờ Sở Hàn trong lòng bàn tay trái rồi áp lên ngực, sau đó lao vào máu loãng.
Dưới máu loãng, trong tầm nhìn đỏ thẫm, oán linh bán trong suốt dâng trào, có người không chân cũng có kẻ không tay, thậm chí có kẻ chỉ có đầu.
Nhưng mắt nhìn chẳng thấy, tai lại có thể nghe.
Tiếng ác linh tru lên liên tục vang lên bên tai Sở Hàn, tiếng này đè lên tiếng khác, tiếng sau thê thảm hơn tiếng trước, có con gần như còn gào rách cả họng.
Sở Hàn cuộn người trong lòng bàn tay Úc Tử Khê, lòng thầm khó chịu, y khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng đáng sợ như vậy mà sao năm đó bé biến thái có thể chịu đựng được.
Úc Tử Khê cần phải nín thở trong máu loãng nên không thể nói chuyện, hắn cảm nhận được Sở Hàn cuộn người lại, cho rằng y đang sợ nên lập tức dùng tay phải khẽ vỗ lên tai trái vài cái, tựa như đang dỗ em bé.
Kiếm Hồng Lưu dẫn đường ở phía trước, Úc Tử Khê theo phía sau, càng đi về phía trước thì ác linh tụ tập càng nhiều, nhưng họ như chịu chấn động nào đó, chỉ chen xung quanh cách Úc Tử Khê ba thước, sợ hãi không dám tiến lên.
Ác linh tụ tập ngày càng nhiều, tiếng kêu bi thảm và tiếng gào thét ngày càng lớn, Sở Hàn định che tai lại, nhưng vẫn chẳng che được tiếng ồn liên tục truyền đến.
Sở Hàn lo lắng, mấy thứ chết tiệt này kêu to thế không biết tai của bé biến thái chịu được không?
Ngay vào lúc này, Úc Tử Khê đột nhiên dừng lại, mà kiếm Hồng Lưu dẫn đường cũng dừng lại, mũi kiếm chỉ một tấm đồng hình vuông, sát mép có vết khảm rất rõ ràng, không như một chỉnh thể với căn phòng đồng bịt kín này.
Sát khí trong mắt Úc Tử Khê hiện lên, tay phải tụ khí áp lên tảng đồng kia, linh lực cả người dọc theo linh mạch không ngừng truyền đến tay phải, cũng cùng lúc tuôn ra trong nháy mắt.
Đùng đoàng đùng đoàng, tấm đồng vốn nguyên vẹn bắt đầu lan ra vô số vết rạn từ chỗ lòng bàn tay. Ngay sau đó, Úc Tử Khê lại chợt giục sức lòng bàn tay, rầm —— một tiếng, tấm đồng hoàn chỉnh vỡ thành mảnh nhỏ chừng móng tay cái, một hành lang cao nửa người hiện ra trước mắt.
Hành lang mở ra trong nháy mắt, hồng lưu huyết thủy lập tức ùng ục ùa vào, cũng nháy mắt ngập cả hành lang.
Kiếm Hồng Lưu dẫn đầu đi vào, dò đường theo hướng máu loãng chảy, Úc Tử Khê theo sát phía sau...
Khi Sở Hàn lần nữa nhìn thấy mặt trời, ba người đã đến vùng biển hoang mà họ đã từng đến.
Cả người Úc Tử Khê ướt đẫm, quần áo dán vào da, nước liên tục nhỏ xuống từ tóc.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh sáng màu vỏ quýt xuyên qua tầng mây chiếu lên hồng lưu huyết thủy nhuộm đỏ mặt biển, lúc làn sóng trôi lững lờ, nắng sớm lập lòe tựa vàng chảy sóng sánh.
Mùi máu tươi theo gió biển mặn và ẩm ướt ngập cả bờ tràn vào mũi Sở Hàn, khiến y nhịn không được mà hắt xì vài cái.
Úc Tử Khê đang lau nước trên mặt vội nâng Sở Hàn lên trước mặt, lo lắng hỏi: "Sư tôn người sao thế? Vừa rồi ngâm trong nước lâu quá nên cảm lạnh rồi sao?"
Sở Hàn lắc đầu: "Không phải, chỉ là mũi ta có hơi ngứa. Nhưng rõ ràng máu loãng sôi nổi cả bóng bóng, sao lại lạnh thế?"
Úc Tử Khê cười híp mắt: "Vì trong đó toàn là oán linh, tất nhiên là lạnh rồi."
Sở Hàn lại hỏi: "Vậy con, có từng bị thương không?"
Úc Tử Khê lắc đầu: "Chưa từng."
"Vậy là tốt rồi." Sở Hàn nhảy xuống khỏi tay Úc Tử Khê, nhưng vì cơ thể quá nhỏ nên chân vừa đáp đất thì nửa người đã chìm trong cát.
Sở Hàn: "......"
Lúc này, Lạc Trường Ca cũng bò ra khỏi hộp bí mật, vừa thấy Sở Hàn như vậy thì lập tức cười hả hả. Nhưng vừa cười được hai tiếng đã bị Sở Hàn thả Phù nhân nhỏ ra, nó giẫm một chân xuống cát rồi lại gạt chân hai lần, Lạc Trường Ca chỉ còn lộ ra cái đầu.
Lạc Trường Ca khiếp sợ: "A Sở, sao Phù nhân nhỏ này của ngươi to quá vậy!" Ít nhất phải gấp ba kích thước hiện tại của hắn!
"Không phải là nó to, mà là bây giờ ngươi quá nhỏ." Sở Hàn phủi phủi đầu, đứng trong bãi cát ngửa mặt nhìn Úc Tử Khê thật lớn trước mặt, "Mau biến bọn ta về đi, nhỏ như vậy rất không tiện."
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn be bé dưới đất, yếu ớt nói: "Sư tôn ơi, thuật pháp biến lớn ta vẫn chưa luyện xong."
Sở Hàn đứng trong bãi cát & Lạc Trường Ca chôn trong cát: "!!!"
Ê trai ơi, nói thiệt đó hả?
Lạc Trường Ca suýt chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu: "Vậy ý của con là trước mắt chúng ta chỉ có thể nhỏ như vậy?"
Úc Tử Khê sờ cằm: "Đúng vậy."
Sở Hàm mệt tim: "Vậy khi nào con mới luyện xong?"
Úc Tử Khê thoáng nghĩ rồi nói: "Có thể là mười ngày nửa tháng."
"Rốt cuộc là mười ngày, hay nửa tháng thế? Hai cái này cách nhau không ít đâu." Lạc Trường Ca túm lấy chuôi kiếm Hồng Lưu rồi bò ra khỏi bãi cát.
"Không rõ nữa." Úc Tử Khê bấm một cái hỏa quyết, hong khô y phục trên người và tóc, sau đó duỗi ngón trỏ đến trước mặt Sở Hàn, "Sư tôn, ta kéo người lên."
Sở tiên sư anh minh một đời hiện giờ phải khuất phục dưới một ngón tay của người khác, hứ!
Sở Hàn vươn vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay xương khớp rõ ràng của Úc Tử Khê.
Úc Tử Khê thu tay lại, nhét Sở Hàn vào vạt áo trước của mình.
Lưng Sở Hàn dán vào ngực Úc Tử Khê, hai tay y bấu vạt áo hắn, phần ngực trở xuống được quần áo hắn bao phủ, phần ngực trở lên lộ ra bên ngoài, hai tay ôm một hạt dưa vừa được Úc Tử Khê đưa cho.
Sở Hàn cau mày: "Con đặt ta ở đây làm gì?" Còn cho ta hạt dưa to như vậy, cái này là cố tình coi ta là hamster đấy à!
Đầu ngón tay Úc Tử Khê sờ đầu Sở Hàn: "Bây giờ sư tôn quá nhỏ, đặt ở chỗ khác ta sợ sẽ mất, đặt ở chỗ này ta vừa cúi đầu là có thể thấy ngay, khá an toàn, ta cũng an tâm nữa."
Nghe cũng hơi có lý... Sở Hàn cắn đầu nhọn hạt dưa một miếng: "Vậy tạm thời ở đây đi."
Lạc Trường Ca đứng trên kiếm Hồng Lưu, vừa nhảy nhót vung vẩy đôi tay bé tí vừa lớn tiếng kêu: "Vậy ta thì sao? Ta nhỏ bé như vậy cũng rất dễ bị mất tiêu đó, còn rất dễ bị dẫm trúng nữa!"
Nhưng dù hắn có nhảy nhót thế nào, có kêu thế nào, có khoa tay múa chân thế nào thì Úc Tử Khê cũng chẳng để ý đến hắn. Song Sở Hàn vẫn nhớ đến hắn, nhưng vừa mở miệng đã có người khác nói trước, à không, là khoa tay ra hiệu trước.
Thương Dung đeo một cái tay nải nhỏ màu xanh lam, tay cầm thanh loan đao màu đen đi đến trước mặt Lạc Trường Ca, khoa tay ra hiệu: Ngươi om sòm như vậy, người khác muốn không chú ý đến ngươi cũng khó, sao có thể để ngươi mất tiêu được.
Lạc Trường Ca không đồng ý: "Ai nói? Ngươi coi nè, ta vừa kêu lớn tiếng như vậy, ồn thế mà Úc sư điệt không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy, nên ta rất dễ bị mất tiêu đó."
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Không phải là người ta không nghe thấy, mà là chả buồn để ý đến ngươi.
Khoa tay ra hiệu xong, Thương Dung lập tức xách hắn lên, vừa thả Lạc Trường Ca lên lòng bàn tay thì hắn đã tay chân nhanh nhẹn bò lên đầu Thương Dung, sau đó oai phong lẫm liệt khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu y, hoài nghi hỏi: "Nhóc câm à, sao ngươi lại ở đây?"
Thương Dung ra hiệu: Ta sợ các ngươi xảy ra chuyện nên mới đến đây tiếp viện, không ngờ các ngươi còn ra nhanh hơn ta nghĩ.
Lạc Trường Ca gật đầu: "Thì ra là thế, có điều ngươi nói ngươi đến tiếp viện, nghĩa là nếu sau một khoảng thời gian mà không thấy bọn ta ra, ngươi sẽ đi cứu bọn ta sao?"
Thương Dung muốn gật đầu, nhưng vì trên đỉnh đầu còn có một chiếc Lạc Trường Ca mini nên đành dùng tay ra hiệu: Phải.
Lạc Trường Ca khó hiểu: "Vậy nhốt bọn tay hồng lưu huyết thủy, dù là ngươi có tu vi rất cao cũng chỉ cần chạm vào một cái là sẽ bị hòa tan, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Úc sư điệt của ta, không sợ thứ này sao?"
Thương Dung ra hiệu: Ta sợ, nhưng cái bóng của ta được luyện ra từ máu loãng này, hắn không sợ.
Lạc Trường Ca ồ một tiếng, lại hỏi: "Không phải ngươi là người của thành chủ sao, sao tự dưng lại quay đầu đến giúp bọn ta?"
Thương Dung im lặng nửa ngày mới ra hiệu: Không muốn nói.
Lạc Trường Ca nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Rất tốt, vậy thì không nói."
Sở Hàn cắn hạt dưa thủng một lỗ thủng, vừa cúi đầu thì thấy cái bóng của Thương Dung, y hỏi: "Cái Bóng của ngươi đã quay về vị trí, thế Liễu Vẫn Đạo..."
Y còn chưa nói xong, Cái Bóng của Thương Dung đột nhiên gập lại, duỗi lưng ngút trời: "Chạy rồi."
Lạc Trường Ca vừa thấy Cái Bóng là ôm chặt phát quan của Thương Dung: "Bóng huynh, cục u đen thui nhô lên trên đầu ngươi sẽ không phải... là ta đâu nhỉ?"
Cái Bóng biến ra hình người, chỉ chỉ cái cục trông hệt như Lạc Trường Ca, động tác cũng hoàn toàn đối xứng: "Chính ngươi cũng không nhận ra sao?"
Lạc Trường Ca chậc một tiếng: "Thấy một mình khác giống hệt với mình, thật sự rất là lạ."
Cái Bóng cười nói: "Giống chỗ nào, hắn không nói chuyện, không làm việc, chỉ trông giống hệt ngươi mà thôi."
Thương Dung nhíu mày ra hiệu: Sao ngươi lại ra đây?
"Nhịn sắp chết mà còn không thể ra ngoài hít thở không khí sao?" Cái Bóng duỗi tay chọc chọc Lạc Trường Ca trên đỉnh đầu Thương Dung, "Nhỏ thật đó, thật muốn nặn ngươi thành một viên tròn rồi giấu vào túi."
Lạc Trường Ca từ chối: "Nhưng ta cũng chẳng muốn bị người nặn thành một viên tròn rồi giấu vào túi đâu."
Thương Dung trừng Cái Bóng, khoa tay ra hiệu: Trở về cho ta.
Cái Bóng cắt ngang: "Tốt xấu gì cũng cùng là một người, đừng có dữ như vậy chứ."
Nói xong, Cái Bóng lập tức yếu ớt về lại trên mặt đất.
Lạc Trường Ca nhìn xuống Sở Hàn trong ngực Úc Tử Khê: "Chúng ta đã biết phương pháp lấy Cốt Đinh ra, có phải nên về Vân Xuyên rồi không?"
Úc Tử Khê vừa cúi đầu thì trông thấy hạt dưa đã bị Sở Hàn cắn mất một nửa. Hắn cười hỏi: "Sư tôn phải về rồi ư?"
Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Về thôi."
Úc Tử Khê chớp mắt: "Ta thì sao?"
Sở Hàn lạnh lùng nói: "Đương nhiên con cũng về cùng ta." Chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn à?
Lạc Trường Ca gãi cằm: "Bây giờ tu sĩ các đại tiên môn vẫn đang bận vây đánh hắn, ngươi chắc chắn muốn dẫn hắn về Vân Xuyên?"
Chuyện lần trước Úc Tử Khê bắt tu sĩ các phái huyễn thuật vẫn chưa xong, trong nhất thời vẫn sẽ không kết thúc, bây giờ dẫn hắn về Vân Xuyên thì không khác gì mang mục tiêu sống về cả.
Sở Hàn biết Lạc Trường Ca đang lắng cái gì, nhưng đây là chàng dâu của y, đâu thể nào cứ như vậy mà để người ở Cổ Lăng được.
Sở Hàn: "Chúng ta âm thầm về Vân Xuyên, cố gắng giấu, nếu giấu không được thì ta sẽ có cách giải quyết." Tuy y vẫn chưa nghĩ ra cách nên giải quyết thế nào, nhưng xe đến trước núi ắt có đường.
Lạc Trường Ca: "Ngươi vui là được."
Sở Hàn cảm thấy trên đỉnh đầu có ánh mắt vô cùng nóng bỏng đang nhìn mình, da đầu y tê rần, vừa ngẩng đầu thì thấy Úc Tử Khê mang vẻ mặt kích động nhìn y.
Sở Hàn thoáng thất thần, vì ôm hạt dưa không kỹ nên nó rơi tuột xuống,
Sở Hàn: "Con nhìn ta làm gì?"
Úc Tử Khê nhấc Sở Hàn ra khỏi ngực, nâng đến trước mặt.
Thân thể này của Sở Hàn thật sự quá nhỏ, hơi thở của Úc Tử Khê phả vào người Sở Hàn như một trận gió, thổi đến mức khiến cả người Sở Hàn ngứa ngáy.
Úc Tử Khê cười toe toét: "Sư tôn, người tốt quá."
Sở Hàn nhìn đôi môi của Úc Tử Khê ngày càng cách gần mình, hai tay nhỏ che mắt: "Con làm gì đó?"
Vừa dứt lời, cả người đã bị Úc Tử Khê hôn lên.
Sở tiên sư quá nhỏ, không đủ hôn, vừa hôn một cái đã hôn cả người từ trên xuống dưới...
Thường Dung thấy trên đỉnh đầu nhúc nhích, sau đó một vật nhỏ màu xanh lam lập tức một đường rơi xuống, bẹp một tiếng ngã vào bãi cát.
Thương Dung vừa định khom người nhặt lên thì nghe Lạc Trường Ca nằm trong bãi cát đẩy tay từ chối: "Đừng, trước tiên đừng nhặt ta lên, để ta bình tĩnh một lát... Ta đang thấy cái gì vậy?"
Thương Dung khoa tay ra hiệu: Đồ đệ của bạn chí cốt của ngươi hôn bạn chí cốt của ngươi.
Lạc Trường Ca sững sờ: "......" Bạn chí cốt của ta bị đồ đề nhà y nuôi nhiều năm hôn, sau đó bạn chí cốt của ta đỏ mặt, sau đó vẻ mặt thẹn thùng chứa tình...
Thật lâu sau, cuối cùng Lạc Trường Ca cũng bừng tỉnh: "Hai người này yêu nhau bao giờ thế?!!"
Thương Dung khinh bỉ khoa tay ra hiệu: Giờ ngươi mới biết hả?