Ta có lòng kiêu hãnh và phẩm giá của riêng mình, ít nhất ta đã từng là công chúa.
Ta vẫn muốn giữ thể diện ở trước mặt người mình thích.
Trong đầu ta hình dung ra dáng vẻ của hòa thượng hiện giờ. Có lẽ đầu hắn đã bắt đầu mọc tóc, nhưng thời gian chưa lâu, nên tóc trên đầu hắn chắc chỉ mới lên được một chút, sờ vào có lẽ cứng như râu nam tử.
Tại sao ta vẫn nghĩ về hắn, hắn hiện giờ đã là…… phu quân người khác.
Nửa đêm, ta rời khỏi tiểu viện của nữ tử, nhưng ta tạm thời vẫn chưa biết mình phải đi đâu.
Trời đất bao la, nhất định sẽ có chỗ cho ta dung thân.
Đây là ngoại ô, cách viện tử ta mua không xa lắm. Ta vẫn còn ngân lượng, đến lúc đó làm buôn bán nhỏ cũng đủ cho ta trang trải quãng đời còn lại.
Phụ hoàng chết, chính xác là kết cục được an bài trong sách, còn kết cục của ta, lúc này đã thay đổi.
Ta không nhìn thấy con đường phía trước, từ nhỏ lúc ta ra ngoài đều có Tiểu Phương đi cùng, Tiểu Thúy sẽ lo liệu mọi thứ trên đường đi. Hện giờ, cảnh còn người mất, chỉ còn ta.
Vì ta nhảy xe ngựa nên bị xây xát khắp người, chân còn bị bong gân. Trong lúc sơ ý ta vấp phải cục đá, đến cục đá cũng muốn đối nghịch với ta. Ngay khi ta cho rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với đất mẹ, thì có thứ gì đó quấn quanh eo ta!
Vẫn là đại hắc xà kia.
“Điện hạ!”
Rắn biết nói? Ta ở chung với nó lâu như vậy, chưa bao giờ nghe thấy nó nói chuyện.
Hơn nữa…… Giọng nói này có chút quen thuộc.
Giống với giọng của hòa thượng, phút cuối cùng, ta vẫn bị ảo giác, thật là không cứu được.
Hắc xà lại mở miệng: “Ta là Tĩnh Khánh, ta vẫn luôn gạt điện hạ, là ta có lỗi.”
Ta ngây ngẩn cả người, sao con rắn này còn bắt chước cách nói chuyện của hòa thượng chứ?!
Ta và nó bốn mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt màu đen kia ta thấy được khuôn mặt của mình. Đôi mắt nó mờ sương, hình như nó đang khóc.
“Ngươi thật là…… Đại sư?”
Lòng ta rối như tơ vò, cũng không phải là khó tiếp thu sự giao tiếp vượt giống loài này, mà là…… tại sao hắn không nói sớm?!
Hắc xà quay đầu đi, từ từ đặt ta xuống đất, chỉ là không nhìn ta nữa.
Nhưng ta cũng không còn tự tin, khí phách hiên ngang như lúc trước.
Cuối cùng là hắn lên tiếng trước: “Điện hạ……”
Ta gục đầu xuống: “Ta đã không còn là công chúa.”
Nhưng hắn vẫn tiếp tục gọi ta là điện hạ, hắn nói: “Điện hạ vẫn là công chúa của ta.”
Ta gào khóc, ôm lấy thân rắn, sờ lên vảy của hắn: “Phụ hoàng của ta không còn, phủ công chúa của ta cũng không còn, ta không có nhà.”
Hắn dùng lưỡi lim đi những giọt nước mắt rơi xuống của ta, ở trước mặt hắn ta khóc như một đứa trẻ.
Hắn nói: “Ta mang điện hạ về nhà…… Điện hạ cần phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói trước đây.”
Hắn biến thành hình người, vẫn thanh tuấn như vậy, cao hơn ta chừng một cái đầu rưỡi. Ta khóc mệt mỏi dựa vào trong lòng hắn, mặc dù không có độ ấm, lại cho ta ấm áp mà không ai có thể cho được.
Hóa ra, hắn vẫn chưa từng rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta.
Ngày ấy, hắn cho rằng ta nhìn thấu thân phận của hắn, cố ý nói những lời đó cho hắn nghe, câu hắn chưa kịp nói ra miệng đó là: “Bần tăng dự định hoàn tục.”
Nhưng ta căn bản không nghe hắn nói hết.
Ta cho rằng ta tự mình đa tình, nhưng hắn còn khó chịu hơn ta nhiều.
Khi quay lại, cô nương đợi chúng ta đã lâu, nàng gọi một tiếng lanh lảnh: “Ca, sao huynh tới sớm vậy?”
Hắn nói: “Không còn sớm, tới chậm một bước, công chúa của ta đã đi rồi.”
Ta vì những lần bổ não của ta trước đây mà cảm thấy không có chỗ dung thân. Bọn họ là huynh muội, vậy mà ta lại âm thầm đau buồn lâu như vậy.
Đêm khuya, ta ôm eo hắn, cả người hắn cứng đờ không dám thở mạnh.
Hắn ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Ta không có nhiệt độ cơ thể.”
Ta nói, không sao.
“Ban đêm, ta không thể khống chế được mình biến trở lại nguyên hình, có thể sẽ dọa nàng.” Hắn lo lắng thấp thỏm nói.
Ta tiếp tục nói, không sao.
Hoá ra, không chỉ có mình ta lo lắng mình không hoàn mỹ, khuyết điểm bị đối phương vạch trần, hắn và ta đều giống nhau.
Ta ôm mặt hắn hôn lên: “Chỉ cần là chàng, ta đều thích. Hình người thích, hình rắn cũng thích.”
Hắn không nói gì, nhưng ta nghe được tiếng tim hắn đập cực nhanh.
Ta cũng vậy.