Nàng tỉnh dậy, vẫn làm bộ mờ mịt.
Ta muốn đi, lại bị nàng cự tuyệt, điều ta nói hợp tình hợp lý, nhưng ta không nghĩ nàng lại đáp ứng yêu cầu của ta.
Nàng giả vờ thành kính, muốn dụ ta mắc mưu.
Nhưng ta không nghĩ tới…… Nàng lại có ý kia với ta……
Không phải nàng muốn ăn ta, mà là muốn “ăn” ta.
Nàng không biết hình rắn của ta, nhưng nàng lại có ý khác.
Kinh hoảng thất thố của ta lại tăng vài phần, từ trước đến nay mọi người luôn sợ ta, hiện giờ sao nàng dám đối với ta…… câu này ta nói không nên lời.
Khoảnh khắc nàng nuốt viên thuốc kia, ta đã tin nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng chảy máu mũi.
Đây là lại muốn dụ dỗ ta.
Ta lùi về phía sau hai bước, để phòng ngừa nàng có mưu đồ gây rối.
Ta không ngờ nàng lại sợ máu, hôn mê bất tỉnh ngay trước mặt ta.
Dáng vẻ ngây thơ của nàng dường như không phải giả vờ.
Nàng hỏi ta, kinh văn này có thể chỉ niệm cho mình nàng không.
Ta có chút sững sờ, mấy năm nay chưa bao giờ có ai hỏi ta chuyện này.
Nhưng nàng dường như rất để ý câu trả lời của ta.
Ta bị ma quỷ sai khiến trả lời nàng, dường như nhịp tim ta tăng lên, ta nói kinh ta niệm chưa từng giảng tụng cho ai.
Nàng lại nói, muốn ta lên giường nằm nghỉ.
Nàng sao có thể, sao có thể không biết kiêng dè chút nào.
Trái tim tĩnh lặng đã lâu của ta đập nhanh, ngay sau đó cự tuyệt nàng.
Khi nàng nói lời này, không có chút đắn đo, ánh mắt trong veo như ăn cơm uống nước.
Ta một lòng hướng về bồ đề, giờ phút này lại bị lời nàng nói làm rối lòng.
Nàng đột nhiên nâng mặt ta lên, một luồng hơi ấm xâm chiếm cơ thể ta, ta sửng sốt, tay nàng có độ ấm, độ ấm là thứ ta không có.
Nàng nhìn chằm chằm mắt ta, cố gắng nhìn thấy gì đó từ chúng.
Nhưng ta lại thấy được chính mình ở trong mắt nàng.
Rõ ràng là ta nhưng lại mới mẻ.
Đôi mắt nàng trong veo, sáng lấp lánh, như người dẫn lối trong đêm tối, dẫn ta tìm được con đường giải thoát mà ta vẫn luôn tìm kiếm.
Nếu Phật Tổ không thể độ ta, ta cầu nàng độ ta.
Đồng thời, nàng sợ ta, sợ thân rắn của ta, ghét ta giống như mọi người.
Nếu ta cầu nàng độ, nàng biết sự thật, cũng sẽ không chịu độ.
Nửa đêm, ta nghe thấy nàng khóc thút thít, liền đưa chiếc khăn gấm đã giặt sạch qua, nàng lập tức ngừng khóc, chắc là ta đã an ủi đúng cách.
Ta nhịn không được nhìn nàng, khẩn cầu nàng cứu ta khỏi biển khổ.
Nhưng ta lại sợ nàng từ chối, nàng nói chuyện hành sự gọn gàng dứt khoát, chuyện này cứ để sau đã.
Ta sợ nhất là ban đêm, đuôi rắn của ta sẽ không tự chủ mà hiện hình. Ta thấy nàng đột nhiên trợn mắt, nhất định là phát hiện đuôi rắn của ta.
Ta chờ tiếng hét của nàng, sự ghét bỏ của nàng, nhưng không có, mà nàng nói sẽ chịu trách nhiệm với ta?
Lời này có ý gì?
Tóm lại, nàng chưa phát giác hình rắn của ta, những lo lắng của ta cuối cùng được dập tắt.
Yêu cầu của ta vẫn chưa nói ra miệng thì đã đến ngày thứ bảy. Nàng muốn đưa ta đi, ta muốn ở lại, nhưng khó có thể mở miệng, cuối cùng vẫn không nói.
Ta tặng chuỗi Phật châu kia cho nàng, khi nói chuyện với Lưu thí chủ, ta ám chỉ nếu nàng muốn có thể tới tìm ta.
Ta đợi nàng ba ngày, khi ta chép kinh, tụng niệm ở trước Phật, lòng đã không có cách nào bình lặng như trước.
Ngày thứ tư, ta chờ được nàng.
Ta thấy bóng dáng nàng vội vàng rời đi, nhanh chóng bung dù theo sau, rồi lại không muốn để nàng nhìn thấy sự luống cuống của ta, ta bước đi thong thả, nôn nóng xen lẫn thấp thỏm.
Nàng vẫn có dáng vẻ thơ ngây như vậy, thế gian này chỉ có nàng khờ dại, chỉ có nàng có thể độ ta.
Nhưng nàng lại trả lại Phật châu cho ta, trong lòng ta run lên. Phải chăng nàng cảm thấy ta không thích hợp, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta.
Ta sợ không bày tỏ tâm ý e rằng không còn cơ hội nữa, từ chối cũng được, chất vấn cũng được, ta phải thẳng thắn.
Nhưng nàng lại nói mình thích ăn rắn, muốn bắt toàn bộ rắn trong thành.
Ta lập tức hoảng loạn, nàng quả thực ghét ta như thế, nàng ghét rắn, ta dứt khoát nói ra những lời đó.
Đã thế rồi, ta còn dây dưa sẽ là sai lầm.
Ta không thể tĩnh tu trước Phật nữa, ta trở về núi rừng, nơi này không có người, ta định ở lại hơn trăm năm ngàn năm, ta tự độ hóa mình.
Lưu thí chủ biết tình hình của ta từ chỗ muội muội ta, đem việc này làm điều kiện báo cho nàng.
Ta muốn gặp nàng, nhưng nàng không muốn thấy ta.
Nàng tới núi hoang, ta không muốn quấy rầy, nhưng ta vẫn khát cầu độ hóa, cầu nàng độ ta.
Nàng quả nhiên sợ ta.
Ta nản lòng thoái chí.
Nhưng nàng lại dừng lại nhìn ta.
Ta bốc cháy lên hy vọng.
Nàng nói sẽ đưa thức ăn cho ta, còn xin ta đừng ăn hòa thượng.
Lời này của nàng, đến tột cùng có bao nhiêu thật giả.
Từ đó về sau, nàng thường tới gặp ta.
Mới đầu, ta cực câu nệ, ta sợ sẽ dọa nàng.
Về sau, ta thử lim láp lòng bàn tay nàng, nàng sẽ nhìn vào mắt ta cười tiếng cười trong trẻo.
Ta lại tiến thêm một bước, dùng lưỡi rắn lim mặt nàng.
Khuôn mặt nàng hồng nhuận trắng nõn, không thiếu huyết sắc như ta.
Nàng còn nói, nàng thích hòa thượng kia.
Thích…… là ý gì? Có phải nàng đang gợi ý cho ta, nhưng ta không dám thực hiện bước kia vì sợ thất bại.
Nàng thổ lộ tâm sự với ta, ta không được việc khác, nhưng Lưu thí chủ còn nợ ta một chuyện, ta muốn giúp nàng.
Nhưng ta vẫn do dự, nàng có nguyện ý độ ta không?
Nàng không muốn sống mà xông vào hoàng cung, cả người đầy thương tích.
Lúc này ta mới biết nàng cũng có một mặt như vậy, kiên cường lại bốc đồng.
Ta cứu nàng về, nhờ muội muội chiếu cố. Ta không biết lời nàng nói là thật hay giả, thật khó tìm được một người như vậy trên đời, ta ở thế gian nhiều năm như thế chỉ gặp được một người như vậy.
Thương thế nàng chưa lành đã rời đi.
Ta vừa lo lắng cho vết thương của nàng, vừa tự hỏi liệu có phải nàng rời đi vì ta không.
Nhưng việc này dù sao cũng phải làm rõ, ta không thể chờ đợi nữa, nàng sẽ rời đi, sẽ rời đi không chút do dự.
Ta vốn tưởng rằng nàng không thể tiếp nhận ta, lại không nghĩ nàng lại chất vấn vì sao ta không nói sớm.
Nàng còn nói, nàng thích ta, thích tất cả của ta.
Nàng nguyện độ ta, ta muốn vào đời, nàng độ ta vào đời.
Ta cùng nàng đi qua thanh xuân tươi đẹp, bầu bạn với nàng bước qua nửa trăm năm, ở bên khi nàng có tóc bạc.
Ta chưa thực sự tỉnh, vẫn luôn ở trong mộng.
Sinh tử như bóng đêm, ta chỉ mong giấc mộng này vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, mãi mãi ở lại nơi này.
⊇ HOÀN ⊆