Đã hết bảy ngày bảy đêm, hòa thượng phải đi.
Ta nhìn hắn lên xe ngựa, miễn cưỡng vẫy tay, nước mắt lưng tròng: “Đại sư, không có ta ngươi cũng nên tụng kinh cho tốt, phải sống thật tốt, tu hành thật tốt, phải tồn tại thật tốt nhé, đại sư!”
Hắn không nói với ta một lời nào, chỉ để lại chuỗi Phật châu kia cho ta, quay đầu đi không ngoảnh lại.
Nhưng…… Xe ngựa mới đi không bao lâu đã dừng lại ở bên đường.
Ta mím môi, trong lòng cười trộm, chẳng lẽ là hòa thượng không muốn đi nữa, muốn quay trở lại.
Ta không biết xấu hổ mà nghĩ, với mị lực của bản công chúa sao có thể có chuyện đến nửa câu hòa thượng cũng không nói chứ, nhất định là hắn thần phục, luyến tiếc trước vẻ đẹp của bản công chúa.
Ta đuổi kịp mới thấy, quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều.
Là nữ chính đáng ghét kia tìm tới cửa.
Con gái của Bột Dương Hầu, Lai An quận chúa Lưu kỳ Ngọc, ghét cái ác như kẻ thù, một phần “ác” đó có ta.
“Tĩnh Khánh đại sư, là nàng ta làm khó dễ ngài sao?” Lưu kỳ ngọc quan tâm hỏi.
Ta xách váy tiến lên, lửa giận đầy người, sắc mặt đương nhiên không tốt: “Hắn thế nào liên quan gì đến ngươi?”
Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận.
Dáng vẻ này giống hệt phụ nhân chanh chua la lối khóc lóc, lăn lộn chửi đổng. Hòa thượng vốn không thích ta, như thế càng làm hắn cách ta ngày càng xa.
“Kể từ sau buổi giảng đó, lần sau quay lại chùa Khai An không thấy bóng dáng của Tĩnh Khánh sư phụ nữa.” Nàng cười lạnh: “Không phải là ngươi giam giữ người, thì còn có thể là gì?”
Ta nhất thời nghẹn lời, nàng nói xác thật không sai, nhưng ta cũng không thể đấu võ mồm thua.
“Bản công chúa vui, ngươi dựa vào cái gì quản ta?”
Ta lại hối hận, điêu ngoa tùy hứng đã hoàn toàn được chứng thực, lần sau ta nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói chuyện, nhất định!
Nhưng ta đã nói sai hai lần.
Ta ủy khuất nhìn về phía hòa thượng, sao hắn vẫn không nói lời nào, hay là, hắn ngại vạch trần chuyện ta làm với hắn, làm bẩn sự trong sạch của hắn.
Còn nữa! Tại sao Lưu Kỳ Ngọc thường xuyên đi tìm hắn?!
Hay là hắn cũng thích nữ chính, người theo đuổi nữ chính đông đảo, không phải hắn cũng là một trong số đó chứ.
Ta càng ủy khuất, nhưng không để lộ ra mặt.
Hòa thượng lắc đầu, nữ chủ còn muốn ngăn hắn lại, hắn chắp tay trước ngực, gật đầu với hai người bọn ta ý bảo hắn phải rời khỏi.
“Ngày sau nếu có nghi hoặc, có thể đến chùa tìm bần tăng.”
Hòa thượng còn nhìn ta thêm một cái, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt ta nhìn về phía hắn lại vội vàng né tránh.
Chắc hẳn lời này là hắn nói với nữ chính.
Hòa thượng đi rồi, Lưu Kỳ Ngọc vẫn không dừng lại. Nàng ta từ trước đến nay luôn tràn đầy năng lượng, giống như mặt trời nhỏ.
Nhưng bản công chúa cũng không kém!
Nàng nghi ngờ mà nhìn về phía ta: “Tại sao Tĩnh Khánh sư phụ lại nói chuyện thay ngươi? Có phải ngươi dùng chuyện gì đó áp chế đại sư hay không?”
Ta khinh thường mà cười lạnh: “Phải thì sao?”
Sao nàng lại thích xen vào việc người khác như thế, hơn nữa ta còn có chút ghen ghét với nàng, nàng biết hòa thượng sớm hơn ta nhiều.
“Làm ảnh hưởng người khác tu hành cũng không phải là chuyện tốt, ngươi……”
Nàng dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo, nhưng ta nghe không vào. Nàng còn chưa nói xong, đã có một gã sai vặt hổn hển chạy tới, nói là chỗ phát cháo ngoài thành đã dựng xong, mọi người đều đang đợi nàng qua đó.
Ta còn chưa kịp tranh luận với nàng, Lưu Kỳ Ngọc đã vội vã rời đi.
Ta không để việc này ở trong lòng, chỉ vì hòa thượng kia, dường như hắn đã mang tim ta đi rồi.
Ngày thứ nhất hoà thượng đi, nhớ hắn.
Ngày thứ hai hoà thượng đi, nhớ hắn.
Ngày thứ ba hoà thượng đi, ta rất nhớ hắn! Ta cầm Phật châu, tựa như thấy được đôi đồng tử màu đen của hắn.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Hòa thượng, ngươi thật tàn nhẫn!