Lúc ta tới cửa cung, trước mắt đầy hoang tàn, nơi này đã không còn hoàng cung ngày thường nữa.
Ta có một lối thoát, ta muốn mang phụ hoàng rời đi theo bí đạo viết trong sách.
Lúc này, đại thần cũng lần lượt phản chiến, hướng về phía chính đạo của nam nữ chính.
Ta quen thuộc với hoàng cung, nên tìm được phụ hoàng sớm hơn người khác một bước.
Phụ hoàng già đi hai mươi tuổi, tóc mai lấm tấm bạc. Ông ngồi trên ngôi vị hoàng đế giống như đang chờ đợi cái chết đến.
Ta không màng dung nhan chạy lên cầu ông ấy đi cùng ta, không đi sẽ bị nam chính chém bay đầu, treo lên tường thành phơi nắng.
Phụ hoàng nói, quân chủ chết vì xã tắc, mất đi giang sơn chẳng khác gì lấy mạng ông ấy, cho nên ông ấy không đi.
Ông ấy còn nói, là phụ hoàng có lỗi với Ương Nhi, về sau Ương Nhi không còn là công chúa nữa rồi.
Thật ra ta không quan tâm cái vị trí công chúa gì đó, ta chỉ muốn có người thân, người yêu bên cạnh, nhưng một điều cũng không thực hiện được.
Kết quả, ta chỉ có thể giữ được mạng của mình.
Nhưng ta lại không muốn đi nữa, một cuộc sống cái gì cũng không có, tồn tại thật là buồn tẻ.
Phụ hoàng bảo Tiểu Thúy mau dẫn ta đi, trì hoãn nữa sẽ không kịp.
Hoá ra, cái mật đạo kia là phụ hoàng chuẩn bị cho ta, ông ấy đã sớm biết có hôm nay.
Nhưng mà, tại sao Tiểu Thúy còn tới nhanh hơn cả ta?Ta chạy đi.
Bí đạo có đầy đủ nước, có lương khô giúp ta sống sót, nhưng ta lại không có tâm trạng ăn uống.
Nội dung của mấy trang này, ta không nhớ rõ lắm. Nếu trong sách ta đã chạy ra, vì sao vẫn sẽ chết.
Lúc ta đang nghi hoặc thì chợt nhìn thấy có một thanh đại đao giơ lên dưới ánh lửa trên vách tường. Bóng dáng mơ hồ, nhưng ta thấy rất rõ ràng.
Tiểu Thúy tiếc nuối nói: “Điện hạ, xin lỗi, đi theo người ta cũng phải sống những ngày đào vong, nhưng nếu lấy đầu người đi lĩnh thưởng, sẽ được ngàn lượng hoàng kim.”
Ta không giãy giụa, Tiểu Thúy là thị vệ của ta, võ nghệ cao cường, ta trốn không thoát.
Ta nhắm mắt lại: “Trước khi chết còn có thể đổi cho ngươi chút đồ, mạng này đáng giá.”
Tiểu Thúy do dự, hắn nghẹn ngào, một đại hán chín thước vậy mà lại khóc, hắn nói: “Điện hạ, người đối xử với ta rất tốt, nhưng con người đều ích kỷ, người tới địa phủ cũng đừng trách ta.”
Hắn vẫn hạ quyết tâm tàn nhẫn, đại đao kia sắp rơi xuống.
Ta đã sẵn sàng nghênh đón cái chết, chết có lẽ là giải thoát. Ta không trốn được kết cục trong sách.
Cuộc đời của nữ phụ ác độc giống như một trò cười.
Nhưng ta nghe thấy tiếng đao rơi leng keng trên mặt đất.
Ta mở mắt ra, là đại hắc xà.
Cuối cùng, kẻ cứu giúp ta lại là nó.
Ta nói cảm ơn với nó.
Vào lúc này, khả năng chịu đựng đau đớn và thể lực của ta đã tới cực hạn. Sau niềm vui và nỗi buồn tột độ, ta dần dần mất đi ý thức.
Ta được một cô nương nhặt về nhà, cô nương này chính là người ngày ấy hỏi hòa thượng khi nào hoàn tục. Ta cảm kích nàng có ơn thu nhận, nhưng lại không muốn thân cận với nàng.
Ta là một quỷ hẹp hòi, tính cách rất khó chịu, chẳng trách hòa thượng không thích ta.
Cô nương cho rằng ta còn đau nên vội bưng thuốc tới cho ta uống.
Ta bưng chén thuốc, không có tiền đồ mà hốc mắt ươn ướt. Ta thận trọng hỏi nàng xem nàng có tin tức của hòa thượng hay không.
Ta sợ nàng nói không có, nhưng càng sợ nàng nói có.
Cô nương xinh đẹp cười: “Hôm qua, ta còn gặp hắn.”
Ngọn lửa khó khăn lắm mới nhen nhóm của ta bị dội tắt kêu xèo xèo. Quả nhiên hòa thượng vì trốn ta mới rời đi, nhưng vẫn liên hệ với những người khác, đặc biệt là Lưu Kỳ Ngọc còn gạt ta.
Đến một cơ hội gặp lại hắn cũng không cho ta.
Tay của ta căng phát đau, dường như không bưng nổi chén thuốc này.
“Sao ngươi không hỏi ta hắn ở đâu?” Cô nương ngước đôi mắt màu xanh lá tuyệt đẹp sáng ngời kia lên, trông rất giống lá trúc.
Ta ấp úng, tiếp nhận sự trợ giúp của người ta, còn có khúc mắc với người ta, ta thật là tệ.
“Vậy hắn ở đâu?”
Ta thật là không biết cố gắng, quản không được cái miệng này của mình!
Rõ ràng hòa thượng chán ghét ta, ta còn mỏi mắt trông mong đi tìm người ta, làm người ta bị dọa chạy mất.
Cô nương cố ý úp úp mở mở, không nói rõ với ta, đôi mắt cong thành hình trăng non: “Ngày mai hắn sẽ tới đây, ngươi tự mình hỏi hắn đi.”
Ngày mai? Tới đây?
Không phải hoà thượng đã hoàn tục, còn cùng cô nương này thành thân đấy chứ?
Lưu Kỳ Ngọc gạt ta là vì hòa thượng đã hoàn tục, có gia thất?
Lòng ta quặn thắt, lo sợ bất an hỏi cô nương: “Hắn biết ta ở chỗ này sao?”
Hắn chán ghét ta như vậy, có khi nào sẽ đuổi ta đi không? Hẳn là sẽ không, khi hắn tuyệt giao với ta cũng chưa từng nói nửa lời nặng nề, tính nết của hắn quá tốt.
Ta cắn chặt môi dưới, ta ở đây thì thế nào, dù sao hắn cũng đã có thê tử, ta không thể dây dưa nữa.
Cô nương chỉ cười dịu dàng, không nói gì nữa.
Nụ cười này giống hệt hòa thượng, thực sự có tướng phu thê.
Lòng ta chua xót.
Lúc trước ta là công chúa, có thế lực, có uy nghiêm, hắn không dám thẳng thừng từ chối ta. Hiện giờ, ta hai bàn tay trắng, còn bị truy nã, hẳn là hắn sẽ trực tiếp bảo ta rời đi, tránh ta quấy nhiễu thanh tịnh của hắn.
So với sự rộng lượng của cô nương ta càng có vẻ hẹp hòi.