"Trương Dương…..Ta trúng đạn rồi…!"
"Trúng đạn?"
Trái tim Trương Dương đột nhiên đập kịch liệt, nâng Lưu Bưu lên bãi cỏ, nương theo ánh đèn lờ mờ có thể thấy, phần eo trên y phục Lưu Bưu quả nhiên có một lỗ đạn.
"Đừng lo lắng, không việc gì, sẽ không có việc gì cả!"
Trương Dương dùng răng cắn xé y phục của Lưu Bưu, lúc này, trong lòng Trương Dương nổi lên sự hối hận nặng nề, hắn không ngớt dày vò tự trách bản thân, nếu không vì mình tính toán sơ xuất, nếu không phải mình muốn giết chết thủ hạ của Liêu ca, thì Lưu Bưu sẽ không bị thương.
Tựa hồ, mỗi lần Lưu Bưu bị thương đều là vì hắn!
Lần trước cùng Lữ Phi đánh nhau bị đánh cho xương cốt nát vụn, bây giờ lại bị trúng thương, một phát đạn này, chính ra phải là mình chịu, bởi vì vị trí đó vốn phải là mình ngồi.
"Ô ô…! Trương Dương, ta có chết hay không? Ta vẫn còn chưa kết hôn mà! Nhà ta chỉ có ta là con một….! Ô ô… Trương Dương, ta không muốn chết a…! Trương Dương….!" Lưu Bưu khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn dụa, bộ dáng như sắp chết tới nơi.
"Đúng a….! Ngươi lập tức sắp chết rồi, đạn bắn trúng chỗ yếu hại mà, ngươi còn có di ngôn gì thì mau nói đi, cứ rề rà khóc lóc kể lể mãi thì sợ rằng sẽ không kịp nữa đâu, ai…!" Trương Dương thở dài nói.
"Ô ô…! Ta không muốn chết a…! Ô ô… Trương Dương, đáp ứng ta một việc, ngươi nhất định phải giúp ta làm!" Đột nhiên, bộ mặt Lưu Bưu vốn đang khóc nức nở lại biến thành cắn răng nghiến lợi nói.
"Khục khục….! Nói đi, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi!"
"Ngươi còn nhớ tên cảnh sát ở huyện H kia không?"
"Cái tên đã bắt ngươi hả?"
"Ân ân, chính là hắn đó! Ngày đó ta ở trạm xe chỉ hỏi đường một tiểu muội muội, tiểu muội muội đó thấy ta mặc y phục rất có cá tính, bị ta dọa đến khóc ngất. Vừa lúc đó một chiếc xe cảnh sát liền đến bắt ta, mịa kiếp, tiểu muội muội đó cũng đi mất luôn, tên cảnh sát kia dám không thả ta đi, ngươi cũng biết đấy, bọn chúng sau khi bắt ta đi, lúc thẩm vấn đã vả vào tai ta vài cái, mịa kiếp, cha mẹ ta dù bực bội đến mấy cũng không đánh ta, vậy mà ta bị hắn đánh……!"
"Ngươi có muốn ta giết hắn không?" Trương Dương đổ mồ hôi, khó trách cảnh sát kia phải cùng hắn dây dưa, té ra là có xô xát với tên Lưu Bưu biến thái này.
"Không không…..! Cái đó lại không cần, giúp ta tạt tai hắn vài cái là được, nói là đánh giúp ta!" Lưu Bưu hung ác nói.
"Nga, chuyện nhỏ này, hay là ngươi tự mình xử lý đi, ta chẳng muốn quản đâu!" Trương Dương cười tít mắt đem đồ vật cầm trong tay đưa cho Lưu Bưu nói.
"A……… Đây là cái gì?" Lưu Bưu mở to hai mắt nhìn đồ vật đen sì sì trong tay nói.
"Đầu đạn! Sau khi đầu đạn bắn xuyên qua hộp chuyên dụng dự phòng rồi đến khi bắn vào phần eo ngươi thì đã không còn lực nữa, trên thực tế, đầu đạn chỉ vừa mới găm vào da trên cơ thể ngươi một chút mà thôi, phần lớn đều là ở bên ngoài, vì như thế nên ta dùng tay vừa cầm lập tức rớt ra, chỉ chảy một ít máu, không việc gì cả."
"Thực sao? Thế tại sao ta lại có cảm giác đau như vậy?" Lưu Bưu kinh ngạc sờ sờ phía sau mình.
"Lão Đại, ngươi ngay cả dùng kim chọc một cái cũng thấy đau chứ? Huống chi là một viên đạn, hơn nữa, viên đạn này lúc ấy rất nóng. Tự nhiên sẽ có cảm giác đau đớn~" Trương Dương giải thích.
"Ha ha ha….! Bưu đại gia ta không cần phải chết, không cần chết a!" Lưu Bưu mạnh mẽ đứng dậy cười ha ha như điên dại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Sau một trận trêu đùa, hai người lại kiểm tra chiếc xe một lần, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh, viên đạn bắn trúng Lưu Bưu kia sau khi bắn xuyên qua hộp chuyên dụng sau đó lại bắn thủng chiếc mũ bảo hiểm rẻ tiền cất bên trong hộp, nếu không có chiếc mũ bảo hiểm này, thì vận số của Lưu Bưu đã không tốt như vậy.
Mà mặt khác, vị trí viên đạn bắn vào càng khiến cho hai người thêm sợ hãi hơn, viên đạn vừa vặn bắn vào đáy hộp, nếu hơi lệch một chút thì đã bắn trúng vào khoang dầu, nếu thực sự bắn vào khoang dầu, thì hai người bọn họ trên cơ bản không có khả năng đứng ở chỗ này cười hô hố rồi.
"Bây giờ chúng ta làm gì? Có phải lại tới công viên hay không?" Lưu Bưu hỏi.
"Công viên khẳng định không thể đi, vạn nhất đám người kia thông qua cái điện thoại ta vất lại tra được những tên học sinh đó, biết ngươi thích đến công viên tụ tập thì chúng ta lập tức xong đời, hơn nữa, với bộ dáng này của chúng ta bây giờ chỉ cần ló đầu ra đi trên đường, khẳng định là 100% không đến mười phút, cảnh sát lập tức sẽ mời chúng ta đi uống trà, bây giờ chúng ta tìm một tiệm uốn tóc, rất nhiều tiệm uốn tóc mại dâm đều đóng cửa chừng bốn giờ sáng. Bây giờ đã gần tới giờ đóng cửa, chúng ta dứt khoát phải cuỗm một gian cửa hang nán lại đến sáng sớm, thuận tiện cũng lấy mấy bộ y phục mặc vào……!"
"Tiệm uốn tóc? Hắc hắc, ta thích!" Lưu Bưu vẻ mặt dâm đãng cười nói.
"A a, ngươi đừng tới làm loạn nha, chúng ta phải làm việc, mặc dù những cô gái đó không phải hàng đẹp, công việc vốn không phải là làm ăn, thế nhưng, một khi ngươi dưới loại tình huống đó làm ra việc gì đó quá giới hạn, từ trên góc độ pháp luật mà nói, chính là cưỡng gian đó! Hơn nữa, chúng ta không thể tạo thêm rắc rối, chúng ta không biết rõ ràng cảnh sát có nhúng tay vào hay không, những người chết kia có kinh động đến giới báo chí hay không, nếu kinh động tới cảnh sát, chúng ta bắt buộc phải ngay lập tức thoát khỏi tỉnh thành, nếu cảnh sát không biết, vậy thì chúng ta ít nhất còn có thể nán lại tỉnh thành hai ngày!"
"Đại ca, ta ngẫm lại thấy không được? Ta bây giờ cả người bị thương, cũng chỉ có thể suy nghĩ, hơn nữa, cũng bị dày vò cả đêm không ngủ, buồn bực a…!" Lưu Bưu mặt chau mày ủ, thấy Trương Dương nói dễ dàng, mà phần eo hắn vẫn đang đau rát, khiến Lưu Bưu có chút hoài nghi Trương Dương có phải vì an ủi hắn mà lừa hắn hay không.
Hai người tìm một con phố tương đối yên tĩnh, quả nhiên tìm thấy được một mục tiêu thích hợp, hơn nữa, vận khí cực tốt, bởi vì cửa tiệm kia đang chuẩn bị đóng cửa.
Trong cửa hàng có sáu tiểu thư cùng một đôi vợ chồng, hai người sau khi bước vào cửa lập tức không chế cả cửa tiệm, dưới ngọn chủy thủ lóe hàn mang của Trương Dương, một đám tiểu thư cùng vợ chồng ông chủ đều chạy tới phòng nghỉ, đương nhiên, khiến bọn họ sợ hãi nhất không phải là chủy thủ, mà là máu tươi ướt đẫm loang lổ trên người Trương Dương.
Khống chế cửa tiệm xong, Trương Dương đẩy xe máy tiến vào, sau đó đóng cánh cửa kính lại, rèm cửa sổ cũng kéo chặt, đèn biển quảng cáo bên ngoài cũng tắt luôn.
Sau khi kiểm tra tình hình cửa tiệm một lần cuối, lúc hai người ngồi trong phòng nghỉ cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, cưỡi một chiếc xe máy, bên ngoài người đầy vết máu mà lêu lổng ngoài đường tuyệt đối là chuyện rất nguy hiểm.
"Mọi người yên tâm, chúng ta không phải cướp tiền cũng không phải cướp sắc, cũng sẽ không gây hại đến tính mạng, chúng ta chỉ nán lại nơi này đến tám giờ sáng rồi sau đó sẽ rời đi, ta cũng không bắt cóc người nào, mọi người nên phối hợp một chút….! Đúng rồi, trên người ngươi có bao nhiêu tiền?" Trương Dương quay đầu lại hỏi Lưu Bưu.
"Nga…. Có hơn bốn ngàn…!" Lưu Bưu cầm chiếc ví da đã lục lọi trong thi thể lần trước ra rồi đếm một lần nói.
"Ân, đưa cho ta!" Trương Dương tiếp nhận mấy tờ giấy bạc cầm ở trong tay, bắt đầu phát tiền cho đám tiểu thư kia, mỗi người bốn trăm. "Ta biết, mọi người đều là vì cuộc sống, mà chúng ta cũng là vì cuộc sống, chút tiền này, coi như bồi thường các ngươi, hy vọng mọi người không nên làm ra bất cứ động tác sai lầm nhỏ nào!"
Sau khi phát bốn trăm cho mỗi người trong đám tiểu thư, Trương Dương đem toàn bộ hơn hai ngàn còn lại đưa cho bà chủ.
"Ông chủ, ngươi có thể mở cửa tiệm này, chắc hẳn cũng biết người biết ta, ta làm được như thế đã đủ nghĩa khí rồi, ta hi vọng các ngươi có thể tắt hết điện thoại di động đi!" Trương Dương dùng chủy thủ nhẹ nhàng gõ gõ vào bàn trà thủy tinh, phát ra thanh âm lanh canh thanh thúy thật dễ nghe.
"Huynh…. huynh đệ yên tâm, mọi người tắt hết điện thoại di động, đặt lên bàn trà, nếu vị đại ca này cần điện thoại di động của chúng ta, ta sẽ chịu trách nhiệm mua cho các ngươi mỗi người một cái điện thoại mới!" Lúc ông chủ nói xong, đã xung phong đem điện thoại di động tắt đi rồi đặt lên trên bàn, hơn nữa ra hiệu cho đám nữ nhân của mình rút đường dây điện thoại để bàn ra.
Ông chủ quả nhiên là người đã trải qua việc đời, hơn nữa rất biết ăn nói, đầu tiên làm nhẹ lòng đám tiểu thư. Trương Dương không khỏi âm thầm gật đầu, hắn thích giao tiếp cùng với loại người thông minh như thế, nếu gặp được một ông chủ ngu xuẩn, thực sự là rất phiền toái, giết chết những nhân vật hắc đạo thì không có hậu họa gì, nếu như giết chết một người bình thường, vậy thì cả cuộc đời của bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc quang minh chính đại quay trở lại thành phố C. nữa.
Sau khi khuyên giải an ủi đám nữ nhân có chút rối loạn kia xong, Trương Dương và Lưu Bưu hai người lúc này mới yên tâm thay nhau tắm rửa, lại lấy hai bộ y phục của ông chủ mặc vào, ông chủ là người mập mạp, Lưu Bưu mặc vào ngược lại rất vừa người. Còn Trương Dương mặc vào lại rộng thùng thình, thoạt nhìn hết sức tức cười, thấy Lưu Bưu hắc hắc cười lạnh, như thể cuối cùng cũng được báo cừu lần mặc y phục trước vậy.
Rửa mặt xong, lúc này sáu tiểu thư gặp Trương Dương bọn họ coi như ôn hòa, không còn sợ hãi như lúc đầu, tự nhiên tựa vào nhau ngủ trên ghế sofa, hiển nhiên, các nàng làm cái công việc buôn da bán thịt này tới bây giờ cũng không dễ dàng, đã rất mệt rồi, ngược lại vợ chồng ông chủ vẫn cố gắng chống đỡ không ngủ.
Trương Dương bảo Lưu Bưu cũng tựa lên ghế sofa ngủ một hồi, còn hắn thì cùng vợ chồng hai người mắt to trừng mắt bé, ai cũng không dám ngủ.
Hai vợ chồng không ngủ là bởi vì đây là cửa tiệm của mình, còn có sáu tiểu thư, bọn họ phải có trách nhiệm.
Mà Trương Dương không ngủ cũng là không có cách nào khác, mặc dù vợ chồng hai người họ đều tỏ ra rất biết điều phối hợp, nhưng một khi mình thực sự ngủ di rồi, cũng không biết sẽ làm ra hành động gì nữa.
Thời gian từng lúc trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên.
Trương Dương mở TV vặn nhỏ âm lượng bắt đầu xem tin tức thời sự, nếu cảnh sát địa phương nhúng tay, khẳng định sẽ đưa lên bản tin thời sự, dù sao, một người một đêm giết chết sáu người, đây đã là vụ án lớn rồi, cảnh sát địa phương sau khi biết được cũng sẽ không dám giấu diếm.
Mà loại án hình sự xã hội đen chém giết nhau này cũng là tin tức nhà báo chú ý nhất, Trương Dương tin rằng, chỉ cần cảnh sát địa phương nhúng tay vào, cho dù là sáng sớm không phát tin, thì buổi trưa cũng sẽ phát tin….
Tác giả La Bá Đạo: "Các huynh đệ, cảm động a, ngày hôm qua vẫn còn khoảng cách 150 tấm phiếu tháng, hôm nay cũng chỉ còn cách 50 tấm phiếu tháng thôi, các huynh đệ, cố gắng thêm nữa đi, tiêu diệt vị trí thứ ba, tiến quân vào đệ nhất!"