Sau khi trở lại thành phố C, sắc trời vẫn còn sớm sủa, hai người sau đó lại đi cắt tóc, cạo râu ria sạch sẽ bảnh bao rồi Trương Dương cùng Lưu Bưu trở về nhà, dựa theo phân tích phán đoán thì bọn họ đã rời khỏi thành phố C hơn mười ngày, thủ hạ của Mãi Mãi Đề chắc chắn tưởng rằng bọn họ đã cao chạy xa bay rồi.
Có điều hai người cũng không dám sơ ý, khi đến một chỗ cách nhà Lưu Bưu không xa, hai người quan sát kỹ lưỡng tứ phía gần hai giờ mà không thấy có gì bất thường mới bắt đầu dè dặt đi về phía nhà Lưu Bưu.
Nhà Lưu Bưu nằm ở khu tập thể chính phủ, cha Lưu Bưu là một cán bộ chức nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được. Thế nhưng ông có thâm niên làm việc tại cơ quan chính quyền hơn hai mươi năm nên cũng có tư cách ưỡn thẳng ngực, và một ít vị lãnh đạo ngược lại cũng cấp cho ông Lưu vài phần thể diện.
Ông Lưu vốn từng khuyên bảo Lưu Bưu học hành cho tốt, sau này dựa vào các mối quan hệ sẽ xin cho Lưu Bưu làm nhân viên công sở. Thế nhưng trong đầu Lưu Bưu cả ngày đều là ảo tưởng mê hoặc, hắn chỉ muốn làm một bậc đại ca thét mưa gọi gió cơ. Lưu gia đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng chán chê nhưng Lưu Bưu vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, ông Lưu cũng không có biện pháp hiệu quả hơn nên đành buông xuôi mặc kệ hắn.
Cũng may là ông Lưu mặc dù không có "thu nhập phụ" của quan chức nhưng bà Lưu cũng nhạy bén tháo vát đi kinh doanh, mở một cửa hàng bán buôn sinh ý rất tốt, cuộc sống cả nhà xem như là cũng khá giả. Nếu Lưu Bưu có thể nghe lời thì Lưu gia có thể xem như một gia đình tuyệt hảo rồi.
Hiện tại là 6 giờ chiều, Lưu Bưu đặc biệt chọn đúng giờ giấc này vì lúc đó ông Lưu sẽ về nhà ăn cơm, bà Lưu cũng sẽ từ cửa hàng về nấu cơm, loại sinh hoạt này theo ghi nhớ của Lưu Bưu từ khi lớn lên vẫn duy trì như thế.
"Cốc cốc …!"
"Cốc cốc …!"
Lưu Bưu và Trương Dương lên tầng ba gõ cửa, trái tim hai người không khỏi đập loạn nhịp dữ dội. Bọn họ lo lắng nhất chính là đe dọa từ Mãi Mãi Đề có thể động chạm đến người thân trong nhà.
"Két!" Khóa cửa vừa hở ra, cửa lập tức mở, hai người liếc nhìn lẫn nhau, nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
"Thằng nhóc con, mày còn nhớ về nhà a …?"
Cửa vừa mở, một nguời đàn bà cao lớn mạp mạp ngay lập tức vỗ cả bàn tay to bè lên đầu Lưu Bưu một cái, Lưu Bưu tựa hồ biết sẽ bị như vậy nên nhanh nhẹn tránh ra, cơ thể to lớn như gấu ngựa của hắn bất ngờ chui qua dưới nách nữ nhân béo tháo chạy vào.
"U … tiểu Trương a … vào đây vào đây …! Mau tới đây! Vào ăn cơm với nhà bác nào …!"
Người đàn bà vẻ mặt còn đang phẫn nộ vừa nhìn thấy Trương Dương thì lập tức cười đến híp tịt cả mắt lại, nhiệt tình xăng xái kéo tay Trương Dương rồi đóng cửa, đâu còn bộ dạng hung thần ác sát như lúc đầu nữa.
Người đàn bà này chính là bà Lưu, mẹ của Lưu Bưu. Bất kể là ngũ quan hay vóc người của Lưu Bưu đều cùng một khuôn mẫu với bà.
"A … tiểu Trương đến …? Lại đây lại đây … ngồi đây …!" Trương Dương sau khi bị bà Lưu lôi kéo liền đi theo bà Lưu vào phòng khách, một người trung niên đeo kính, trắng nhợt có vẻ gầy yếu đang ngồi đọc báo cạnh bàn ăn, thức ăn trên bàn đã bày sẵn rồi chỉ còn thiếu bát đũa.
"Cháu chào Lưu bá!"
Trương Dương thường xuyên đến đây, rất quen thuộc với người trong nhà. Theo Lưu Bưu nói, nhà họ ngoại trừ để Trương Dương đến, còn lại đám bạn xấu bị nghiêm cấm tiến vào. Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên đến đây Trương Dương lập tức có sự kích động muốn sặc cười, vì lúc hắn lần đầu tiên thấy ông bà Lưu thì cả người si ngốc, đây là một gia đình làm người ta kinh ngạc. Ông Lưu trầm mặc ít nói, cả ngày đọc sách đọc báo mà bà Lưu là một người lớn giọng, tính tình nóng nảy, vóc người như một con gấu Bắc cực, đứng cùng một chỗ với Lưu phụ như đôi đũa lệch hiện lên vẻ đặc biệt tức cười……….
Trương Dương từng thở dài, cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể sinh ra quái vật như Lưu Bưu.
Làm cho Trương Dương cảm thán là cả hai ông bà Lưu không hề hỏi mấy hôm nay Lưu Bưu đi đâu mà chỉ hỏi một câu "Còn tiền tiêu không?" Rồi thế là xong …
Lúc ăn cơm, vẫn giống y như các lần trước, bà Lưu thao thao bất tuyệt rồi lại không ngừng gắp thức ăn cho phụ tử hai người, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, hai bố con tựa hồ cũng rất ăn ý, cắm đầu ăn cơm, không nói câu nào, ngược lại Trương Dương xui xẻo bị Lưu mẫu hỏi tới hỏi lui một hồi, mất cả thời gian ăn cơm.
"Thằng nhóc, mày cũng sắp tốt nghiệp rồi, mày phá hoại ở trường mấy năm chắc cũng không học được cái gì, giờ mày tính thế nào?" Bà Lưu gắp thức ăn vào bát Lưu Bưu, hỏi.
"Con …"
"Mày cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, cửa hàng của mẹ đã bảo dành lại cho mày thì tùy mày dày vò phá phách thế nào mặc sức, chỉ cần không lêu lổng ở bên ngoài là được!" Bà Lưu căn bản không để cho Lưu Bưu có cơ hội nói chuyện, lập tức nói.
"Khái khái …!" Ông Lưu ho khan một tiếng.
"Ông già, có chuyện thì cứ nói, còn nếu đánh rắm thì để sau đi, đang ăn cơm, ông hết việc hay sao mà ho khan làm gì?"
"À …! Tôi nghĩ, Bưu nhi còn nhỏ, bà để nó trông tiệm thì không bệnh cũng thành tật, tôi thấy, xem nó tự mình muốn làm gì, trước tiên tìm công việc đã, kiếm tiền là việc nhỏ, chủ yếu để gia tăng kiến thức, trải nghiệm để cho nó biết kiếm tiền cũng không phải dễ dàng …" Ông Lưu xấu hổ nhìn thoáng qua Trương Dương nói.
"Uy uy, ông nó, ông có phải hồ đồ rồi không? Bưu nhi nhỏ như vậy mà ông để cho nó đi tìm việc vất vả làm gì?" Bà Lưu giận dữ, lấy đũa cốc cho ông Lưu một cái, ông già phản ứng cũng rất nhanh, thân thể lập tức lùi ra sau một bước, chiếc đũa gõ vào khoảng không, cũng còn may mà bà Lưu không đứng lên truy sát.
Trương Dương chứng kiến mà đổ mồ hôi lạnh, gia đình này cũng quá, quá biến thái mà …!
Làm cho Trương Dương chịu không nổi là "Bưu nhi" với lại "còn nhỏ", Trương Dương nhìn Lưu Bưu đang cắm đầu cắm cổ mãnh liệt ăn cơm, thật sự nhìn không ra chỗ nào nhỏ, tay chân đều gần bằng lưng hắn. Chỗ nào nhỏ? Nhỏ ở đâu nhỉ?
"Ta chỉ là đề nghị, đề nghị thôi …" Ông Lưu thấy bà Lưu thu đũa lại ngồi xuống bàn ăn cơm, phảng phất như cái gì cũng chưa xảy ra.
"Bưu nhi, con nói xem, con bây giờ muốn làm gì? Nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho, cửa hàng của mẹ mỗi tháng có thể kiếm được mấy ngàn đấy!" Bà Lưu dụ dỗ nói.
"Mẹ … con … con chuẩn bị cùng Trương Dương đến vùng duyên hải tìm việc làm …!" Lưu Bưu không dám nhìn mẹ, cúi gầm đầu nói ấp úng.
"A … con … con muốn ra ngoài ư …?" Bà Lưu đột nhiên đứng phắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Bưu.
"Con …"
"Mẹ nuôi con khôn lớn như thế bây giờ con không cần mẹ nữa sao?" Nước mắt bà Lưu tự nhiên tí tách rơi xuống, nước mắt nước mũi chan hòa, nhìn như thương tâm muốn chết.
"Mẹ, mẹ đừng khóc giả vờ nữa, có người ngoài ở đây đấy!" Lưu Bưu bất mãn gắt khẽ.
"Nga … vậy con nói đi, rốt cục con muốn giúp mẹ trông cửa hàng hay muốn ra ngoài làm thuê?"
Nhìn bà Lưu quệt tay một phát nước mắt thoắt cái liền biến mất, lại khôi phục bộ dáng hung thần ác sát, Trương Dương sửng sốt không rõ chuyện gì, nhưng nhìn qua Lưu Bưu và ông Lưu thì có vẻ chuyện này cũng thường xuyên xảy ra …
"Làm thuê!"
"…" Bà Lưu ngơ ngác nhìn Lưu Bưu một hồi, nói: "Được rồi, làm thuê thì làm thuê, nhớ kỹ, không lăn lộn nổi nữa thì về nhà, mẹ chỉ có một người con trai thôi, biết chưa?"
Làm cho Trương Dương rất bất ngờ chính là hắn nghĩ rằng Lưu Bưu sẽ phải tốn một hồi miệng lưỡi để thuyết phục ai dè bà Lưu quả nhiên lập tức đồng ý luôn.
"Mẹ không phải nói nhảm sao? Ba cũng đồng ý rồi mẹ còn nói nhiều cái gì? Chúng ta là gia đình dân chủ, ba đã đồng ý cơ bản chính là quyết định rồi, mẹ cứ yên tâm, lần này ra ngoài con trai bảo bối khi quay lại sẽ mua cho mẹ một căn nhà thật to, lấy một người vợ xinh đẹp về nhà giúp mẹ trông cửa hàng, giúp mẹ nấu cơm giặt giũ, được không?"
"Được, hảo nhi tử, quả nhiên có triển vọng, không hổ là người nhà Lưu gia!" Bà Lưu tươi cười mừng rỡ, vẻ mặt tán dương.
"Người nhà Lưu gia … ta nhìn cũng không thấy người nhà Lưu gia chỗ nào cả? Ngược lại ta còn nghĩ rằng là người nhà Trần gia cơ …" Ông Lưu lẩm bẩm một mình.
"Lão bất tử này, Trần gia, Lưu gia không phải đều là con ông sao? Ông có phải không cần nữa không hả, không cần thì để Bưu nhi đổi sang họ của ta ngay!" Bà Lưu lại quay lại cốc một cái nhưng ông Lưu vẫn nhanh nhẹn tránh thoát.
"No rồi, Trương Dương, ăn no chưa?"
"… Ăn no rồi …!" Trương Dương còn chưa ăn hết nửa bát cơm đã bị gia đình này làm cho hoa cả mắt, đâu còn có tâm tư ăn cơm nữa, vốn đang muốn nói chưa no nhưng nhìn vẻ mặt cổ quái của Lưu Bưu, hắn vội vàng chữa lời nói ăn no rồi.
"Nào, giúp ta vào phòng chuẩn bị một chút!"
"Nga … bá phụ bá mẫu ăn từ từ nhé, cháu giúp Lưu Bưu chuẩn bị một lúc, tí nữa còn phải đi nhờ xe bạn bè một chuyến!"
"Ân, đi đi, Bưu nhi đi với cháu thì chúng ta rất yên tâm, chỉ sợ hắn lêu lổng cùng đám ngưu quỷ xà thần, cháu xem hắn mới bao nhiêu tuổi mà người đầy sẹo, ai … đứa nhỏ này …!" Ông Lưu gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
"Sợ cái gì? Nhi tử ta mạng lớn, một nam nhân không chịu chút phong ba bão táp thì gọi gì là nam nhân nữa, Bưu nhi, không có gì!" Bà Lưu hung hăng nhìn chằm chằm ông Lưu một cái.
Trương Dương cũng tươi cười đi theo Lưu Bưu vào phòng ngủ của hắn.
"Làm gì?" Trương Dương đóng cửa lại chỉ thấy Lưu Bưu bắt đầu lục lọi tìm kiếm đồ vật.
"Đợi đi, hắc hắc …!" Lưu Bưu vẻ mặt thần bí.
Và cuối cùng!
Lưu Bưu từ dưới gầm giường lôi ra một đống sách cũ vất đi, lấy ra một thứ dài dài được gói bằng giấy dai, còn bọc một lớp nilon trắng bên ngoài, giấy gói hàng có vẻ ướt át, không biết là dầu hay do không khí ẩm nữa.
Lưu Bưu cẩn thận mở nilon, lại từng lớp từng lớp xé giấy gói, động tác vô cùng nhẹ nhàng …