Minh tưởng của Trương Dương mặc dù bị cắt đứt, nhưng hắn lại cảm giác được, đây là một trường chiến đấu tàn khốc phi thường. Hơn nữa chiến đấu cũng quỷ dị phi thường. Ngoại trừ thanh âm kiếng bể lúc ban đầu, cả bảy tầng lầu của nhà trọ đều bị tràn ngập trong cảnh giết chóc thâm trầm cùng thống khổ.
Đây là một trường chiến tranh không có tiếng. Ngoại trừ đôi khi có người chịu không nổi sự đau đớn mà la thất thanh lên một tiếng, cơ hồ không có một thanh âm la hoảng nào. Thế này ngược lại làm tăng lên sư tàn khốc cùng thần bí của cuộc giết chóc khiến người sợ hãi.
Thường thường thì thứ chiến tranh không thanh âm kia lại càng khiến cho người ta bị khủng bố. Cái này giống như phim kinh dị vậy. Cái thứ phim khủng bố la hét huyên náo thường không có cái thứ im lặng đến nghẹt thở của mấy phim kinh dị khiến người càng rung động hơn.
Trương Dương cảm nhận được sát cơ lan tràn trong không khí. Trong dòng máu của hắn, một cổ sát ý trong tâm tư đang như cỏ dại mùa xuân, điên cuồng tăng trưởng.
Rốt cục, chiến đấu lan đến căn phòng cạnh Trương Dương. Sau một trận đấm đá cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất, mọi thứ trầm lặng trở lại, rồi sát theo đó có tiếng một người phụ nữ thấp giọng thổn thức truyền đến. Hiển nhiên đã có người thụ thương hoặc là tử vong…
"Uỳnh" Một tiếng động lớn, cánh cửa của Trương Dương bị một tên cường tráng thân trên để trần mạnh mẽ đá văng ra. Cơ hồ không có chút gì do dự, tên cường tráng liền tiến đánh về phía Trương Dương đang ngồi xếp bằng trên ghế, trên tay hắn quơ một con dao lóc xương, sắc bén dị thường.
Ánh đèn leo lắt trên hành lang xạ vào phòng Trương Dương. Đột nhiên cả người tên cường tráng bị khựng lại như một pho tượng. Cây dao lóc xương đang vung lên cũng ngưng lại giữa không trung.
Bởi vì một họng súng đen ngòm đang quay về hắn. Cán súng đang nằm trong tay một người trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng. Tên cường tráng tin tưởng, hắn chỉ cần hơi nhúc nhích thì đối phương sẽ không hề có chút do dự bóp cò. Đây hoàn toàn là một thứ trực giác.
"Lại còn giết tới cửa nữa…" Lưu Bưu trong nháy mắt cửa bị đá văng ra đã nắm lấy thanh đao trong tay. Chỉ thấy Lưu Bưu cơ hồ không chút do dự gì chém một đao xuống cánh tay của tên nam nhân cường tráng đang bị súng ép bức kia. Lưu Bưu đột nhiên tỉnh giấc, tự nhiên là không biết đám người Tân Cương phát sinh ra đột biến gì trong đó.
"A…" Ánh đao loé lên, một thanh âm thảm thiết bị hãm lại, thân thể khổng lồ của tên cường tráng kia bị Lưu Bưu đá một cước văng xuống đất, ôm lấy cánh tay cụt, cắn răn cắn lợi kêu la thảm thiết.
"Bùng!" một tiếng, lại thêm một tên nữa phóng vào.
"Quay mặt vô tường, ngồi xổm xuống." Khẩu súng trong tay của Trương Dương không nhúc nhích mảy may, vẻ mặt không có chút biểu tình nào.
Nhìn thấy họng súng có gắn nòng hãm thanh kia, thanh đao trên tay người vừa bước vào run lên một cái, lại liếc mắt nhìn tên cường tráng đang nằm trên mặt đất đau đớn đến nỗi cả người vặn vẹo rên rỉ. Cuối cùng rồi hắn cũng ngoan ngoãn tự mình quay mặt vào tường đứng đó.
Một tên, hai tên, ba tên…
Dưới họng súng đen ngòm kia của Trương Dương, trong căn phòng nho nhỏ nhanh chóng có bốn người ngồi xổm ở đó, mặt quay vào tường, tay ôm đầu, tất cả hung khí đều bị Lưu Bưu đoạt lấy.
"Huynh đệ, chúng ta tới tìm An Ngõa Nhĩ để gây chuyện thôi. Chúng ta biết hắn hôm nay ở đây. Ta nghĩ, bọn ta hẳn nhiên là đã phát sinh hiểu lầm. Các ngươi khẳng định không phải là thủ hạ của An Ngõa Nhĩ. Chúng ta là thủ hạ của A Lý Mộc, hy vọng các người có thể nể mặt. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chuyện ngày hôm nay coi như chưa hề xảy ra, có được chứ?" Người cuối cùng tiến vào là một người lớn tuổi hơn một chút, nói tiếng phổ thông lưu loát. Hiển nhiên, hắn từ cách phục sức ăn mặc của Trương Dương đã nhìn ra Trương Dương không phải là địch nhân của bọn hắn.
Trương Dương không lên tiếng, bởi vì hắn còn đang chờ một người. Hắn đang chờ người lúc ban đầu trên hành lang luyện công.
Quả nhiên!
Người trẻ tuổi kia đã mặc lên người một bộ tây phục màu đen rẻ tiền, trong tay nắm lây cây yêu đao sắc bén kia của hắn, từng bước từng bước lẻn đi tới. Hắn tới ngay cửa thì dường như có chút do dự, rồi cuối cùng vẫn còn phải suy xét trong đầu một chút…
"Tiến vào đi, người ngươi đang tìm ở trong này." Trương Dương thản nhiên nói. Ngay từ đầu, hắn đã cảm giác được người trẻ tuổi này tựa hồ đang tìm kiếm một mục tiêu. Trong trận chiến lại không hề xuất lực. Trên thực tế, tư cảm của Trương Dương thủy chung vẫn chăm chú đặt trên thân thể của người này. Mặc dù không cách nào thấu hiểu rõ ràng, nhưng vị trí cùng động tác của từng người thì hắn vẫn còn có thể phán đoán ra được. Có lẽ, nếu có thể đem cảm ứng này biết thành vật thực, vậy thì đã đạt đến mức tư tưởng cảm ứng đại thành rồi.
Người trẻ tuổi đưa mắt nhìn đám người đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt không ngờ lại để trên người tên nam nhân cường tráng đang nằm vặn vẹo trên mặt đất ôm lấy cánh tay cụt.
"Là địch hay bạn?" Trong ánh mắt của người trẻ tuổi loé lên một tia hung quang điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm lấy Trương Dương. Thanh yêu đao kia của hắn nắm chặt trong tay, dường như là tùy thời đều có có thể bạo phát đả thương người. Trong mắt của hắn, khẩu súng trong tay của Trương Dương dường như không tồn tại vậy.
"Từ từ để tay xuống đi. Ài, từ từ thôi. Ta biết, đao của ngươi rất nhanh, một giây có thể xuất ra năm đao. Nhưng ta tuyệt đối có thể ngay lúc ngươi xuất đao, bắn đầu đạn vào ngay tim ngươi." Khẩu súng đang giơ lên của Trương Dương không hề có chút động đậy, vững vàng nhắm vào người trẻ tuổi.
"Ngươi là người gì?"
Người trẻ tuổi không hề hạ đao xuống, trong ánh mắt loé lên một vẻ kinh ngạc. Hắn nghì không ra cái tên đối diện trước giờ chưa hề gặp mặt, không ngờ lại biết tốc độ xuất đao của hắn. Điều này khiến trong lòng hắn tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
"Không phải là địch nhân, cũng không phải là bằng hữu. Ta ở nơi này, vốn đang ngủ ngon giấc. Bọn hắn phá cửa mà vào, muốn giết chúng ta."
"Một đám ngu như heo. Chẳng lẽ các ngươi không có mắt, nhìn không ra bọn hắn là người địa phương sao?" Người trẻ tuổi hung hăng hướng về phía mấy người đang ngồi xổm trên mặt đất phang một câu.
"Ài, hiện tại đến phiên ta đặt câu hỏi. Các người là người gì?" Trương Dương hỏi.
"Bọn hắn là hạ thuộc của A Lý Mộc. Bọn hắn muốn cướp đoạt lấy địa bàn của chúng ta tại tỉnh H." Người trẻ tuổi trả lời một cách vô cùng thành thực.
"À à, điều này thì ta biết. Ta muốn biết chính là, ngươi vì chuyện gì mà muốn tìm hắn." Trương Dương thản nhiên cười, đưa mắt nhìn tên đang nằm trên mặt đất.
"Ngươi làm sao biết ta đang tìm hắn?" Người trẻ tuổi kinh ngạc hỏi.
"Ngươi bị điếc à? Là lão đại chúng ta đang hỏi ngươi." Lưu Bưu bước tới, bàn tay to lớn như kềm sắt của hắn chộp lấy cánh tay của người trẻ tuổi, đoạt lấy thanh yêu đao của hắn, rồi đột nhiên đánh một quyền ngay trên bụng của người trẻ tuổi kia. Người trẻ tuổi bị một quyền của Lưu Bưu đánh ngã lăn trên mặt đất, đau đến đổ mồ hôi lạnh. Khí lực của Lưu Bưu mạnh cỡ nào chứ. Cái thứ bị súng ép bức lại không thể né tránh một quyền, người trẻ tuổi nào chịu nổi chứ.
Trương Dương cười cười, Lưu Bưu vĩnh viễn là phe cánh tốt nhất của hắn. Hắn biết khi nào phải nổi nóng. Tên trẻ tuổi này có chút kiêu ngạo bất thuần, không để cho hắn chịu một chút đau khổ thì hắn cũng không có thật thà nói chuyện.
Quả nhiên, người trẻ tuổi mặc dù vẻ mặt tức giận, nhưng lại không còn vẻ quật cường ban đầu.
"Giữ ngay cửa đi, ai dám bước vào thì nổ súng." Một tay Trương Dương nhấc cây dao phay sắc bén kia lên, đem khẩu súng trong tay đẩy sang Lưu Bưu rồi quay về phía người trẻ tuổi nói: "Ngươi có thể nói được rồi."
"Thành thật chút đi!" Lưu Bưu đi tới cửa, đá một cước ngay mông tên trẻ tuổi. Hắn bị đá đến ngay dưới chân Trương Dương.
"Hắn giết ca ca của ta." Trong ánh mắt của người trẻ tuổi long lanh vẻ cừu hận. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
"Không có, A Trạch… Không phải ta giết…" Hán tử đang ôm cánh tay cụt, vẻ mặt thống khổ tranh biện.
"A Mộc ca, ta rốt cục cũng kêu ngươi một tiếng A Mộc ca. Ngươi từng là một người ta sùng bái. Người là thủ hạ đại tướng sát lực mạnh nhất của A Lý Mộc. Ta từng lấy ngươi làm thần tượng của ta, lấy ngươi làm mục tiêu phấn đấu. Nhưng ngươi lại khiến ta rất thất vọng. Mãi Mãi Đề lão đại lần trước đối phó với phần tử Cương Độc, khiến A Lý Mộc phái người đi, trong đó có các ngươi và cả ca ca của ta. Kết quả các ngươi đều trở về, còn ca ca của ta thì bị chết…" Vẻ mặt người trẻ tuổi trở nên dữ tợn.
"A Trạch, ta thật sự không giết ca ca ngươi…"
"Ài, đúng vậy, không có. Ngươi có thể không giết, nhưng là ngươi bán đứng ca ca của ta. Ngươi không thể nghĩ ra được, ca ca của ta lúc lâm tử đã phát tin tức cho ta. Ca ca cho ta biết, là ngươi bán đứng ca ca!" Người trẻ tuổi hận thù nói.
"….." Sắc mặt đại hán tên A Mộc đột nhiên buồn bã, mở miệng nhưng không nói gì.
Trong phòng dường như trở nên trầm mặc. Trương Dương cũng lâm vào cảnh tự lự. Bên ngoài nghe được một trận thanh âm ồn ào. Dường như cả đám nhân thủ đều đã triệt thoái. Có vài người tựa hồ chuẩn bị đi về hướng này, lại bị khẩu súng của Lưu Bưu ép phải thối lui.
Rốt cục, Trương Dương cũng phá tan vẻ trầm mặc.
"Giao cho ngươi." Trương Dương nhẹ nhàng đứng lên, đem thanh yêu đao trên giường thảy cho người trẻ tuổi tên A Trạch.
"Cảm ơn!"
Người trẻ tuổi vung tay một cái, thanh loan đao nho nhỏ lọt vào tay của hắn. Động tác của hắn không hề có chút do dự, vừa tiếp được thanh loan đao, thì thanh loan đao trên không trung đã vạch thành một đường ngân sắc, nhắm ngay tên hán tử đang ôm cánh tay cụt. Không chần chừ chút nào, hán tử kia cơ hồ chỉ phát ra một thanh âm thảm thiết rồi không còn phát ra được gì nữa, ngây người nhìn bộ ngực của mình bị phanh ra. Trong nháy mắt đó, huyết dịch vẫn còn chưa kịp chảy ra, có thể thấy được trái tim thẫm máu vẫn còn đang đập bị cắt một đường thật dài…
Đây là một đao trí mạng. Đây là một đao thiên chuy bách luyện. (ngàn cân, trăm luyện)
Đao thật sự quá nhanh!
Đồng tử của Trương Dương không khỏi co giật mạnh. Tốc độ xuất đao của người trẻ tuổi này không ngờ còn nhanh hơn dự tính. Hắn đã nhanh hơn kỷ lục tối cao của võ sĩ quyền anh trên thế giới rồi, bảy quyền!
Tốc độ ra tay của thiếu niên này đã đạt đến mức một giây xuất ra tám đao rồi.
Đây là một tốc độ khiến người kinh hoảng. Trước mặt tốc độ kiểu này, đã không cần tới chiêu số nữa, hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ để thủ thắng. Vô luận võ công của ngươi có cao bao nhiêu, đều không cách nào đỡ được tốc độ kiểu này.