Hơn mười bức họa đó đã cắm rễ ở trong đầu Trương Dương.
Rất dễ dàng, Trương Dương liền dựa theo thứ tự vẽ hơn mười bức tranh lên cạnh một gò cát, dưới ánh trăng lộ ra vẻ rõ ràng vô cùng.
Trương Dương kiểm tra từng bức từng bức, nhưng cùng lần trước vẫn giống nhau như thế, không có chút phát hiện mới nào.
Trương Dương không hề thất vọng, bởi vì đây đã không phải lần đầu tiên nữa rồi, nếu thật sự thông suốt dễ dàng như thế, vậy thì cũng chẳng phải thần công tuyệt học gì, tiểu hòa thượng cũng sẽ không bảo hắn học nữa.
Vất những bức họa này sang một bên, Trương Dương bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng, lúc vừa rồi phát hiện ra bầy sói, không ngờ là ngoài mấy trăm thước, chứng minh sự minh tưởng của mình đã tiến bộ rất nhiều.
Quả nhiên!
Lần minh tưởng này, thân thể Trương Dương căn bản không cần quá trình tụ tập vòng xoáy, vòng xoáy trực tiếp khuếch trương ra bên ngoài cơ thể, sa mạc đột nhiên trong lúc đó phảng phất như sống động lên, các loại kiến côn trùng đều đang hoạt động, thanh âm cơn gió phe phẩy lăn đẩy cát sỏi đặc biệt rõ ràng.
Lăn bò, va đập, ma sát…Các loại thanh âm nhập vào tai không dứt.
Xung quanh Trương Dương, chuột nhảy đang liên tục hoạt động, đôi mắt phát sáng của chuột nhảy đang soi mói hắn, thậm chí có con nhảy qua rất nhanh ngay trước mặt Trương Dương, điều này khiến Trương Dương cảm thấy đồi cát sa mạc tựa như là thiên đường của chuột nhảy.
Trương Dương đột nhiên cũng hiểu được nguyên nhân thiếu niên tên "Phong" kia tại sao có thể sống sót trên sa mạc, hiển nhiên loại chuột nhảy này chính là một loại thức ăn rất ngon.
Chỉ có điều, loại chuột nhảy này chiều dài thân thể khoảng 14 cm, đặc điểm chung là chi sau cực dài, đế chân có lớp đệm lông, thích hợp nhảy nhanh trên cát, trong bão cát một cú nhảy cũng có thể đạt gần 6km/h, người bình thường dưới tình huống không có công cụ và mồi dụ muốn bắt chúng thì quả thực không có khả năng.
Chuột nhảy chủ yếu lấy hạt giống thực vật và côn trùng làm thức ăn. Sự hạn chế của điều kiện thực vật đã thúc đẩy chuột nhảy thành sinh hoạt quần thể, giữa đêm ra ngoài hoạt động, tìm kiếm thức ăn trong phạm vi rộng. Có lúc một đêm có thể chạy nhảy xa khoảng 10 km.
Dần dần, phạm vi minh tưởng của Trương Dương càng ngày càng lớn, đã vượt qua phạm vi hai trăm thước. Điều này cũng với trước kia quả thực không dám tưởng tượng, phải biết rằng, lúc trước kia ngay cả không chế phạm vi hai mươi thước cũng rất gian nan, nhớ lại lúc ở khách sạn giết chết gã tóc vàng, tư cảm của hắn chỉ có phạm vi khoảng hai mươi thước, cho dù muốn nhiều thêm một thước cũng rất khó khăn.
Đột nhiên!
Tóc gáy Trương Dương dựng đứng cả lên.
Bầy sói đã trở lại!
Lúc này, sự minh tưởng của Trương Dương đột nhiên gia tăng tới khoảng ba trăm thước, nhưng lúc này Trương Dương căn bản đã không còn thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì, bầy sói ùn ùn kéo đến kia đang điên cuồng chạy về phía hắn….
Hiển nhiên, đây chính là bầy sói lúc đầu bị thiếu niên đuổi đi rồi lại đuổi quay trở lại.
Chỉ một hồi sững sờ, bầy sói đã điên cuồng chạy đến trước mặt Trương Dương không đến hai mươi thước, bầy sói xếp thành một hình thoi, con lang vương kia tựa như một mũi khoan xông tới trước mặt, bề rộng bầy sói phía sau phải đạt đến vài chục thước, vô luận Trương Dương chạy trốn như nào cũng tuyệt đối sẽ cùng bầy sói đụng vào nhau…
Nơi này không có xe.
Con đường duy nhất chính là chạy về phía sau…
"Thật xui xẻo!" Trương Dương mắng một tiếng vô ý thức liếc qua mấy bức họa rồi điên cuồng chạy. Bức họa vẽ rất vất vả xem ra sắp bị bầy sói chà đạp lên rồi.
Đột nhiên!
Máu nóng cả người Trương Dương dâng trào, máu toàn thân cũng điên cuồng theo.
Ha ha ha…
Ta đã hiểu được rồi!
Ta hiểu được rồi! Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Nhìn hơn mười bức họa bên người dường như sống lại, Trương Dương hận không được hét to một tiếng để phát tiết, nguyên lai, những bức họa này là những động tác nối liền. Hơn chục bức họa này căn bản không phải tranh huyệt vị gì, cũng không phải mười mấy động tác. Trên thực tế, chính là một động tác nối liền.
"Ngao ngao….!"
Đáng tiếc, còn không đợi Trương Dương kịp cao hứng, hai chân lang vương phía sau đột nhiên giẫm mạnh, thân thể khổng lồ cư nhiên nhảy lên, há hàm răng sắc bén cắn về phía cổ Trương Dương với tốc độ cực nhanh, không ngờ ở trong không trung thổi lên một trận cuồng phong.
Cổ Trương Dương dường như cảm nhận được nhiệt khí trong miệng lang vương.
Nếu lúc này Trương Dương có đao, hắn tự nhiên sẽ không sợ, hắn chỉ cần vung nhẹ thanh đao rọc giấy sắc bén vô tả kia về phía sau, hắn có mười phần nắm chắc một đao lập tức có thể chém đứt cổ lang vương. Nhưng hắn không có đao, ba người bọn họ bây giờ chỉ có một thanh yêu đao trên người A Trạch, hai thanh đao còn lại và mấy khẩu súng đều được giấu treo ở trên nóc nhà…
"Thảm rồi…"
Trương Dương vừa rồi vì nhìn những bức họa này mà chậm trễ một chút thời gian, tốc độ không thể chạy nhanh, căn bản không có biện pháp tránh né một bước này, ngay trong nháy mắt, đại não Trương Dương tựa như một chiếc máy tính ngân hà, sau khi tính toán hàng vạn lần, thân thể Trương Dương đột nhiên nhào về trước, trong nháy mắt khi ngã xuống đất, Trương Dương xoay người, mặt hướng lang vương…
"Bồng!" Một âm thanh trầm muộn vang lên, Trương Dương nương theo lực lượng phần lưng, hai chân đột nhiên giẫm lên hung hăng đạp vào bụng lang vương.
Đầu sói là nơi cứng rắn nhất, cơ thể vốn gồm có thiết đầu, lưng, eo đậu hủ, mà eo cũng chính là bộ vị của bụng, là chỗ yếu ớt nhất cơ thể sói, một cú đạp phát điên này của Trương Dương, đạp cho lang vương ngã bay ra, nặng nề đổ trên đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt khi lang vương bị đạp ra ngoài đập xuống đất, bầy sói xuất hiện sự ngây ngốc tột cùng, Trương Dương cũng chẳng quản được nhiều như vậy, vùng lên sau đó lại điên cuồng chạy, chưa nói trong tay có đao mà ngay cả có đao, hắn cũng tuyệt đối không địch lại hơn ba trăm con sói hung mãnh dị thường này.
Hắn không phải thiếu niên kia.
Hắn là Trương Dương, một thanh niên mới tiếp xúc với võ công mấy tháng, đại học còn chưa được tốt nghiệp…
Trong bóng đêm, hơn trăm ngọn đèn lồng gắt gao đuổi theo phía sau một bóng người, chỗ gần nhất không đến ba thước, ở sau lưng Trương Dương và bầy sói, cát vàng bốc lên tựa như thổi lên một cơn lốc.
Trương Dương rất hối hận!
Phi thường hối hận!
Hắn hận mình không nghe lời A Trạch, hận mình quá sơ ý không cầm theo một thanh đao, càng hận mình đem cơ hội chạy trốn cuối cùng dùng để nhìn lên mấy bức họa.
Hiện tại, Trương Dương chính là một xiên thịt nướng trong mắt bầy sói, ngẫm lại cũng đúng, bầy sói này bị thiếu niên đuổi điên cuồng năm ngày năm đêm, thật không dễ dàng gặp được món thịt như Trương Dương, tất nhiên sẽ không chịu buông tha.
Trương Dương cũng không nhớ được đã chạy bao lâu, bầy sói tựa như âm hồn bất tán vậy, thủy chung vẫn theo sát phía sau, chỉ hơi chậm chút lập tức sẽ chìm ngập vào trong bầy sói…
Không được!
Không được!
Vẫn không nghĩ được biện pháp thì ngay cả cặn xương cũng không còn dư lại được nữa.
Trương Dương cảm giác chân mình càng ngày càng nặng nề, cảm giác tim mình hệt như bị lửa đốt vậy.
Một cỗ ý niệm tuyệt vọng dấy lên trong đầu, nơi sa mạc mênh mông này, căn bản không có một nơi nào có thể ẩn nấp, cho dù muốn tìm một tảng đá cũng tìm không được…
Vẫn chạy mười phút nữa!
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng đã đánh cuộc tất cả rồi, nếu trong mười phút nữa không thể nhìn thấy nơi có thể ẩn nấp, hắn sẽ phải quay lại chém giết, mục tiêu của hắn chính là con lang vương kia.
Mẹ kiếp, lão tử có chết cũng phải kéo ngươi xuống theo.
Trương Dương thầm hạ quyết tâm.
Đột nhiên, Trương Dương cảm giác được trước mặt có một cọc gỗ trên cồn cát.
Không, là bóng người!
Ngay tại lúc này, bầy sói phái sau đột nhiên hỗn loạn, rất nhiều con va chạm vào nhau, phát ra thanh âm té đổ, hiển nhiên sự dừng lại của bầy sói rất đột ngột, theo quán tính khiến cho bọn chúng hãm không được cước bộ của mình.
Một khí tức đáng sợ lan tràn phái sau Trương Dương…
Đột nhiên, bóng người kia đã di chuyển, sự di chuyển tựa như chớp giật sấm rung, chỉ trong hai lần hô hấp của Trương Dương, bóng người kia đã chạy tới trước mặt hắn.
"Là ngươi!"
"Phong…."
"Ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Thiếu niên kinh ngạc nhìn Trương Dương.
"Khục khục…Bị bầy sói đuổi tới đây…" Trương Dương thầm than xui xẻo.
"Ân, không còn thời gian nữa, uống chút nước, chúng ta giải quyết lang vương trước…" Thiếu niên cắt ngang lời Trương Dương, đưa bình nước khoáng đeo ở trên lưng vất cho Trương Dương sau đó lập tức vung chân điên cuồng chạy, đuổi theo hướng đợt sóng đang chạy trốn kia.
Nhìn thấy bình nước khoáng trên tay, Trương Dương có một sự rung động muốn khóc, bởi vì nước này chính là bọn hắn tặng cho thiếu niên, mà thiếu niên không ngờ còn chưa uống một ngụm.
Trương Dương cưỡng chế nhẫn nhịn kích thích muốn uống sạch bình nước mà uống một ngụm nho nhỏ, làm ướt yết hầu, hiện tại hắn cuối cùng đã hiểu rõ tính trọng yếu của nước trong sa mạc.
Sau khi vặn nắp bình cẩn thận, nhìn thoáng qua thiếu niên sắp biến mất, Trương Dương lập tức tính toán ra một sự chọn lựa tốt nhất, hiện tại theo phía sau thiếu niên là an toàn nhất. Chí ít theo phía sau hắn không có khả năng gặp phải bầy sói nữa.
Khiến cho Trương Dương kinh ngạc chính là hắn mới chạy không đến 3km, thì đã đuổi kịp thiếu niên rồi.
Hắn chứng kiến một màn không thể tin nổi.
Thiếu niên kia trong bóng đêm đang từ từ đi về phía bầy sói…
Dưới ánh trăng, mấy trăm con sói lúc đầu chạy như điên run rẩy nằm trên đất, bộ mặt sợ hãi nhìn thiếu niên đang từ từ đi tới, hiển nhiên bầy sói đã vứt bỏ sự chống cự.
Đây là sói sao?
Trương Dương trợn mắt há mồm nhìn thiếu nhiên bước đi ung dung trong bầy sói, hiển nhiên mục tiêu của hắn là con lang vương trong bầy sói, cũng là con duy nhất đứng lên, cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng tru thê lương, hình như là nó đang áp chế bầy sói….