Hai người Lưu Bưu và Vương Yến đều nhìn về phía nhau, đồng thời giơ lên hai ngón tay thành hình chữ V, ra hiệu thắng lợi (Victory), A Trạch thấy vậy không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đương nhiên, Lưu Bưu chính mình cũng không ngờ chỉ một động tác này đã khiến khoảng cách giữa hắn và Vương Yến xích lại gần nhau hơn, trong tâm lý Vương Yến lúc này tràn ngập hảo cảm đối với tên to con này, theo kiểu "yêu ai yêu cả đường đi lối về".
"Ta thấy mức tạ 77kg này quả thực nhẹ quá, mỗi lần gia tăng 35kg, ngươi thấy sao?" Vẻ mặt Chu Thiếu không chút biểu tình.
35kg!
Lòng mỗi người đều trầm xuống, cốt lõi của cử tạ là tuần tự mà tiến, rất ít khi một lần tăng những 35kg, cho dù là thi đấu ở đấu trường quốc tế cũng rất ít, bởi vì trong lúc đẩy tạ nếu không có quá trình thích ứng với sức nặng rất dễ bị mất sức, hụt hơi.
"Được!" Trương Dương suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Thấy hai người đồng ý, mấy người chuyên trách thay tạ liền lắp vào mỗi bên 17.5kg.
Chu Thiếu bộ dạng vẫn trầm ổn như cũ, đầu tiên khởi động gân cốt rất kĩ, thậm chí còn làm động tác ép hai chân một chút.
Người này tuy còn trẻ nhưng tâm tư vô cùng cẩn mật!
Hắn được một thượng vị giả chuẩn bị tố chất tâm lý rất tốt, không sợ thua nhưng tuyệt đối không thể thua do khinh thường và sai lầm tạo nên. Người như vậy không chỉ tâm tư kín đáo mà còn rất lãnh khốc, thậm chí có thể không tiếc hết thảy để đạt được mục đích, con người như vậy quả là đáng sợ!
Trương Dương cẩn thận quan sát từng động tác nhỏ của Chu Thiếu, mỗi động tác hiện lên trong óc hắn, hắn bắt đầu sử dụng tri thức tâm lý học để suy đoán tâm lý Chu Thiếu, sau đó dùng số học tính toán năng lực cũng như các dạng khả năng có thể xảy ra; cuối cùng Trương Dương có một kết quả.
Chu Thiếu là một nhân vật nguy hiểm!
Không biết bối cảnh của hắn thế nào?
Ngay lúc Trương Dương đang suy tư thì Chu Thiếu đã hoàn thành bước khởi động, hắn đi tới trước đòn tạ, hai tay từ từ nắm chặt đòn tạ, hít thở từ từ nhưng thật sâu, điều chỉnh từng tế bào nhỏ trong cơ thể.
"Yaaa!"
Chu Thiếu có chút cố sức, gia tăng thêm 35kg thì mức tạ đã tăng lên 112kg, chỉ sợ là một vận động viên cử tạ chuyên nghiệp cũng không thể dễ dàng đẩy lên.
Đòn tạ giở lên đến ngang vai, từ đó có thể cảm nhận được sức nặng của nó.
Thấy Chu Thiếu vẫn chưa đẩy lên, rất nhiều người nín thở quan sát, hiển nhiên mức tạ 112kg này là một cửa ải thực sự. Môn cử tạ này khác với các môn thể dục khác, rất nhiều tuyển thủ chỉ vì muốn tăng lên 5kg trọng lượng tạ mà phải bước vào huấn luyện cường hóa mấy tháng trời, một lần chỉ tăng lên được 3, 4 hoặc 5kg, từ đó có thể thấy được khi tăng lên thêm mức tạ thì sẽ khó khăn đến nhường nào.
"Yaaa …!"
Chu Thiếu gầm lên điên cuồng, hai chân đang khom xuống đột nhiên phát lực từ từ đứng lên, đòn tạ cũng đang được nâng lên, mọi người có thể nhìn thấy rất rõ cánh tay của Chu Thiếu không ngừng run rẩy, phảng phất cả cơ thể cùng xảy ra chấn động - đây là một sức nặng kinh người.
"Bình" Tạ đập thật mạnh trên mặt đất.
"Bốp bốp bốp...!"
"Bốp bốp..."
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, bất kể thế nào, Chu Thiếu khi giơ lên đều là sử dụng thực lực của chính mình, đây là điều có thể khẳng định cho nên không ai keo kiệt một vài cái vỗ tay cả.
Trương Dương cũng vỗ tay, tôn trọng đối thủ là tôn trọng chính mình, huống chi thực lực của Chu Thiếu đáng để hắn tôn trọng.
112kg tức 224 cân (cân TQ) nặng bằng hai người bình thường, đẩy lên được là vô cùng khó khăn.
Trương Dương không chút do dự, Chu Thiếu lui ra một chút, hắn ngay lập tức xoa bột đá lên tay, đòn tạ; khởi động chân tay một chút, lát sau hắn bắt đầu chuẩn bị nâng tạ.
"Hây...!"
Cho tới khi thả tạ xuống đất tạo nên tiếng vang rất lớn, cả đại sảnh vẫn lặng như tờ, không có lấy một tiếng vỗ tay, ngay cả Vương Yến cũng á khẩu không nói nên lời, ánh mắt có chút ngây ngốc. Bởi động tác của Trương Dương quá dễ dàng, dễ dàng tới mức khó tin, thậm chí nhẹ nhàng hơn cả khi nâng 77kg.
Mọi người không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Trương Dương đã vận khởi Tiên Đạo Mạn Mạn hấp thu đại lượng năng lượng rồi chuyển đổi thành thể năng. Mặc dù số năng lượng chuyển đổi trên thực tế là rất nhỏ nhưng dùng để nâng tạ mà nói thì có thừa.
Ánh mắt Chu Thiếu trở nên ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào tạ, hắn không rõ tại sao Trương Dương có thể nâng lên một cách nhẹ nhàng như vậy.
Hiện giờ, mức tạ đã được nâng lên tới 147kg.
"Tiếp tục chứ?" Trương Dương khẽ cười.
"Tiếp tục!" Chu Thiếu vỗn đang ngồi nghỉ trên ghế một chút cả người bất ngờ bật dậy, khẽ nghiến chặt răng, ánh mắt có chút lãnh khốc.
"Xoảng!" Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên, Chu Thiếu uống cạn chén rượu, hung hăng ném mạnh chén rượu làm bằng thủy tinh xuống mặt đất, trên mặt trở lên ửng đỏ.
Đột nhiên trong lúc đó, cả không gian có một cảm giác "chết cũng không sờn lòng" như kiểu "tráng sĩ một đi không trở lại" vô cùng bi tráng. Bóng lưng tràn đầy hùng tráng kia có vẻ cô tịch.
Đáng thương!
Trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác "anh hùng mạt lộ" vô cùng bi tráng, đáng thương.
Đi tới phía trước tạ, Chu Thiếu hít sâu một hơi để khôi phục tỉnh táo. Thêm một lần trong lòng Trương Dương cảm thấy bội phục Chu Thiếu, con người này có thể rất nhanh dẹp bỏ tâm lý không tốt trong đầu.
"Yaaa!" Một tiếng rống thật to vang lên, đòn tạ lại được nhấc tới vai, chỉ thoáng dừng lại vài giây, chờ đòn tạ đã vào "thế" thì tiếng rống làm hăng hai tinh thần kia vang lên, Chu Thiếu đã giơ tạ lên đỉnh đầu, cả thân người rung động kịch liệt nhưng hai chân như đã mọc rễ dưới đất vậy.
"Giỏi!" Lưu Bưu hét to.
"Bốp bốp bốp..."
"Bốp bốp..." Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên, ngay cả Vương Yến cùng A Trạch cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
"Bình" Tạ rơi xuống đất tạo ra tiếng vang to, mặt đất cũng vì thế mà chấn động. Vẻ mặt Chu Thiếu trắng bệch, khẽ liếc qua Trương Dương rồi ngồi xuống ghế, lập tức người trẻ tuổi mặc quần áo da kia đã đi tới lưng hắn ra sức xoa bóp, một người khác cũng đang xoa bóp chân cho hắn.
Chu Thiếu không hề nói gì, vẻ mặt không chút biểu tình, hắn đang nhắm lại cố gắng hồi sức. Hắn có dự cảm, mức tạ này không làm khó được đối thủ của hắn nên hắn đang chuẩn bị cho mức nâng tiếp theo.
Trương Dương khẽ liếc mắt nhìn Chu Thiếu một chút, hai tay lại xoa bột đá, chậm rãi đi tới phía trước tạ; mặc dù hắn cảm nhận lực lượng mênh mông ẩn chứa trong từng mạch máu nhưng hắn cũng cảm giác được áp lực, áp lực từ Chu Thiếu. Hiển nhiên, Chu Thiếu này là loại người gặp mạnh càng mạnh, lần nâng thứ hai hắn cảm thấy được Chu Thiếu đã không thể nâng tiếp, vậy mà hắn lại có thể nâng lên 147kg.
Nhiều lúc, ý chí có thể chiến thắng thể lực của cơ thể. Chu Thiếu đã làm được điều đó.
Chính mình có thể làm được không?
Trương Dương có chút hoài nghi, đây là lần đầu tiên hắn lợi dụng lực lượng bên ngoài, nên sử dụng cũng chưa thuần thục. Trên thực tế, lần nâng thứ hai hắn không chỉ sử dụng lực lượng từ ngoại giới mà còn sử dụng cả lực lượng bản thân.
"Trương Dương cố lên, anh sẽ làm được!"
Đại sảnh đang rất yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hô của Vương Yến, Trương Dương quay đầu lại nhìn, thì thấy Vương Yến đã đứng lên, cánh tay nhỏ bé nắm chặt lại ra dấu quyết tâm, đang cổ vũ không ngừng.
Đồng thời, Trương Dương cũng không quên Tuyết Liên. Vẻ mặt của Tuyết Liên không có kích động như Vương Yến mà rất bình tĩnh, hai mắt như làn thu thủy kia nhìn chăm chú vào Trương Dương, tựa hồ có muôn ngàn lời gửi gắm.
"Anh sẽ làm được!"
Trương Dương không khỏi sửng sốt, người nói chính là A Trạch kiệm lời kia, mắt A Trạch vô cùng ổn định, tựa hồ hắn muốn truyền sự bình tĩnh của mình sang cho Trương Dương, khóe miệng Trương Dương không khỏi nở ra một nụ cười.
"Mình sẽ làm được!"
Trương Dương cười cười, gật đầu, chậm rãi làm vài động tác khởi động, thả lỏng người. Những vết sẹo như ẩn hiện dưới ánh đèn khiến người ta cảm thấy cơ thể này đang căng đầy sức sống.
Trương Dương lại trở thành tiêu điểm của mọi người, vô luận lúc này đang uống rượu, hút thuốc đều đã dừng lại, chăm chú quan sát Trương Dương.
Mình làm được!
Mình sẽ làm được! Bạn đang đọc chuyện tại
Trương Dương tự nhủ trong lòng. Trương Dương từ từ cúi xuống, năng lượng bên ngoài đang chậm rãi chuyển hóa thành lực lượng thân thể bắt đầu vận hành tại khắp cơ thể, mỗi tế bào đều căng đầy lực lượng, cảm giác này quả thực sảng khoái, giống như thân thể đã nạp đầy sự kiên định, tự tin, bình tĩnh.
Cảm giác lực lượng tràn ngập trong cơ thể, đến tận từng ngõ ngách này khong một ngôn từ nào có thể tả xiết.
Phát lực, nhấc lên, giơ lên vai!
Từng động tác diễn ra trơn tru, đòn tạ dừng lại trên vai một chút, hơi rung lên. Trái tim Vương Yến tựa như cũng đang rung lên, cũng nặng nề vô cùng tựa như sức nặng của đòn tạ kia vậy.
Mà lúc này, hai mắt Chu Thiếu vẫn không hề mở, mà vẫn nhắm chặt bởi hắn cảm giác được áp lực của Trương Dương