"Thế à?"
Vẻ mặt Trương Dương đột nhiên trở lên dỡ tợn, vẻ mặt nanh ác nhe răng cười đi tới bên người một tên hải tặc. Chủy thủ thấm đẫm máu tươi chậm rãi đặt lên cỏ họng hắn, khẽ khẽ cọ xát.
"Tao bắt đầu đếm, sau ba tiếng mày không nói thì thằng này sẽ phải chết. Tao cũng nói luôn cho mày biết, trước tiên tao sẽ giết sạch đồng bọn của mày, và cuối cùng là mày đấy. Còn bây giờ, sẽ là nó!"
Tốc độ của Trương Dương rất chậm, nhưng khiến người ta có một áp lực tâm lý rất lý. Trương Dương mỉm cười, khuôn mặt lãnh khốc; tên hải tặc bị thanh chủy thủ đãm máu kề lên cổ tinh thần đã sớm bị hỏng, cả người run rẩy, vẻ mặt đầy cầu xin nhìn Kindness Bull.
"Haha, ok, tao cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, A Trạch, Lưu Bưu, ta đếm đến ba thì các ngươi cũng đem mấy đứa còn lại giết luôn đi. Chức giết từng đứa một chỉ làng phi thời gian. Cứ chờ vài thuyền hàng chạy qua đây, lúc đó cùng bọn họ thương lượng cũng không muộn".
A Trạch và Lưu Bưu khẽ liếc mắt nhau một cái, hít thở thật sâu để cố gắng khiến cho quả tim đang đập nhử trống ngực của hai người bình ổn lại, bọn họ đương nhiên hiểu được ý của Trương Dương.
"Lão đại"
"Câm mồm!"
Một gã da đen đứng cạnh Kindness Bull bị Lưu Buu đánh vào đầu, lập tức máu từ ót chảy xuống xối xả.
"Ba…." Trương Dương lạnh lùng nhìn Kindness Bull.
"Tôi làm, tôi làm!" Kindness Bull gào lên điên cuồng, mấy người còn lại đều là anh em thân tín của hắn, hắn tất nhiên không thể trơ mắt ra nhìn họ chết được.
"Được, xem ra chúng ta cần nói chuyện riêng một chút".
Trương Dương đem Kindness Bull vào bên trong khoang thuyền. Bây giờ, hắn mới bắt đầu thực hiện bước đầu tiên, muốn để tên cứng đầu này vì hắn mà làm việc cũng không dễ dàng.
"Mày có biết tại sao lúc nãy tao uy hiếp mày không?" Trương Dương ngồi trên ghế, trên tay vẫn đang nghịch nghich thanh chủy thủ.
"Không biết" Vẻ mặt Kindness Bull vẫn đang đờ đẫn.
"Bởi vì hết thảy đều là mày. Trên thực tế, tao biết cả trăm loại thủ đoạn để mày khuất phục, nhưng tao lựa chọn cách vừa rồi. Tất cả đều là vì mày, làm như vậy thì đối với mày mới có lợi. Đầu tiên, bọn chúng sẽ rất cảm tạ mày, bởi vì vốn mày không đồng ý nhưng lại bởi vì tính mạng của bọn nó mà thay đổi chủ kiến, cho nên bọn chúng sẽ không có bất cứ ý kiến gì về hành động phản bội của mày, ngược lại càng trở lên trung thành".
Kindness Bull khẽ động đậy thân thể, tựa hồ đã rõ ràng ý của Trương Dương. Rõ ràng, mấy tên kia tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức hắn phản bội tổ chức, bởi vì hắn chính là ân nhân cứu mạng của bọn chúng.
"Hiện tại có lẽ chúng ta nên nói thật với nhau sẽ tốt hơn. Đầu tiên, cho mày biết tao không phải là người của quốc gia nào được phái tới. Tao chịu sự ủy thác của tổng giám đốc công ty dầu mỏ Sibiri đến xử lý vần đề của bốn tàu chở dầu!".
"Ông tìm tôi cũng không có lợi gì, tôi không có quyền thả bốn tàu chở dầu kia. Hơn nữa ông dùng chúng tôi uy hiếp tổ chức thì ông sẽ phải thất vọng, bọn họ không hề quan tâm tới tính mạng của chúng tôi". Trong Somali này, tính mạng con người không hề đáng tiền Vẻ mặt Kindness Bull tràn đầy vẻ khinh thường.
"Việc này mày yên tâm. Bây giờ chúng ta đang giao dịch với nhau, nếu đã là giao dịch thì tất nhiên sẽ là công bằng. Tao cũng không giao dịch cùng mày, mà là tổng giám đốc của tao đã nói, chỉ cần bọn mày thành tâm giao dịch thì bên tao có thể trả trước tiền chuộc. Bởi vì không có trung gian nên tao hi vọng tiền chuộc có thể thấp xuống một chút, thế nào?" Trương Dương bắt đầu thả mồi.
"Trả trước tiền chuộc?".
Quả nhiên điều này đã khiến Kindness Bull rung động, đây tuyệt đối là một tin tức tốt. Có thể giao dịch trực tiếp cùng chủ quản của thuyềnlaf chuyện tốt nhất mà thiên hạ đều biết. Hải tặc Somali nhận được tiền chuộc thường phải trải qua một quá trình vô cùng phức tạp, phần lớn số tiền đều bị bên trung gian cắt xén, số còn lại tới được tai hải tặc cũng không còn được nhiều, chứ đừng nói đến số tiền đến được tay của từng tên hải tặc – nó là vô cùng ít.
"Đúng vậy, bây giờ bên tao nguyện ý trả cho mỗi chiếc tàu chở dầu một triệu tám USD, đương nhiên tao có thể nói cho bọn mày biết, vốn là hai triệu USD, nhưng tao lấy đi hai trăm ngàn USD tiền hoa hồng. Nếu như chúng mày đồng ý thì trước tiên chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch. Trước tiên sẽ giao tiền chuộc của một tàu, đợi đến khi đợt giao dịch đầu tiên thành công thì sẽ tiến hành đợt tiếp theo. Đủ để tín nhiệm lẫn nhau, thế nào?".
"Một triệu tám USD…." Kindness Bull có chút do dự.
Chứng kiến vẻ mặt này, trong lòng Trương Dương không khỏi vui mừng, hiển nhiên cũng không phải tên này không có chút quyền hạn nào mà hắn cũng là một nhân vật có chút thực quyền, bằng không hắn sẽ không có xuất hiện vẻ mặt này.
"Tiền chuộc bọn mày nhận được trước kia là bao nhiêu?" Trương Dương hỏi.
"Năm triệu tới ba triệu đô la".
"Khấu trừ trung gian, thì còn lại bao nhiêu?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Cái này… cũng không rõ lắm. Chẳng qua theo tôi ước lượng thì nếu là ba triệu đô thì… kể cả hai triệu cũng có thể, cho nên 1 triệu tám có chút khó khăn".
"Haha, cũng không như bọn mày tính đâu. Thời gian chúng mày nhận tiện bị chậm là do bên trung gian còn có những yêu cầu vô lý, đương nhiên còn có một chút phải chi vào những việc nguy hiểm không xác định. Cho nên, hiện tại chúng ta giao dịch tuy số tiền không nhiều, nhưng cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì, bên mày cũng không phải lo lắng đến việc bị trung gian cắt xén".
"Việc này, việc này tôi phải hỏi tổ chức một chút".
"Ừm, tao muốn mày hỏi vấn đề này một chút". Trương Dương mỉm cười, hắn đã chậm rãi đánh động trái tim của gã da đên này, làm tên đó tin tưởng Trương Dương chính là đàm phán viên mà công ty Sibiri phái tới. Điều này thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại là một quá trình vô cùng phức tạp. Ngay từ đầu, Trương Dương dẫn dụ hắn một chút, rồi dần dần tiến tới việc bàn về giá cả, từng bước từng bước khiến gã da đen này tin tưởng.
"Vấn đề gì?".
"Mày có muốn làm thủ lĩnh chính thức của Somali không?" Hai mắt Trương Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt da đen kia, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
"Haha, xem ra ông không rõ tình huống bên trong Somali rồi, tại Somali không có thủ lĩnh chính thức, không ai có thể khiến cho tất cả nghe lời cả". Gã này ban đầu khẽ ngẩn người ra, rồi lập tức phá lên cười haha. Bên trong Somali là hình thức chiếm đóng theo kiểu quân phiệt, tự mình làm chủ, căn bản không có người mà Trương Dương gọi là thủ lãnh chân chính.
"Haha, tao không nói vấn đề này, tao chỉ hỏi mày có muốn làm hay không thôi?" Hai tròng mắt không ngừng chớp động.
"Ừm, tao biết, vấn đề này mày không cần trả lời. Hôm nay, bọn tao trước tiên bắt cóc một tàu chở dầu sau khi trở về Somali. Trong thời gian một tuần tao sẽ chuyển một triệu tám đô la đến lúc đó hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp!".
Lúc này, bên ngoài nghe thấy rõ ràng tiếng động cơ gầm rú.
Trương Dương đứng dậy lắm lấy một tay gã này.
Cái này chỉ là thuyền đang chạy đến, sau khi lên thuyền không hề chuẩn bị sẵn sàng khí giới. Bọn hải tặc căn bản không ngờ thuyền chính thức bị người khác bắt cóc. Từ trước tới nay, ở Somali này chỉ có bọn họ đi bắt cóc người khác chứ làm gì có chuyện bị người khác bắt cóc.
Rất chậm rãi, hai chiếc thuyền khác cũng đã trở về, tất cả đều trang bị khí giới, mọi người đều ngồi trên boong tàu,
"Các vị khỏe chứ" Cuối cùng, Trương Dương không dùng tiếng Ả rập nữa, từ Kindness Bull hắn biết tại Somalia này thông dụng tiếng Anh và tiếng Ý. Đại bộ phận người trong Somali đều nghe hiểu.
"Các vị khỏe chứ", hôm nay tôi đến đây không phải tìm mọi người gây phiền toái, mà là hỗ trợ giúp các bạn bắt cóc một tàu chở dầu. Tôi cùng Kindness Bull đã đạt thành hiệp nghị, chúng ta sẽ chung sức hợp tác, phạm vi không giới hạn. Vì để giảm bớt địch ý của các vị, cũng là để tránh xảy ra xung đột nên điều đầu tiên mọi người cần giải trừ võ trang. Một giờ sau, sẽ có một tàu chở dầu của Pháp chay qua đây, chúng ta sẽ bắt lấy nó".
Dưới sự phối hợp của Kindness Bull, rất nhanh Trương Dương đã nắm được thế cục, chẳng qua mấy người đi cúng Kindness Bull bị giết lúc trước quả thực có quan hệ rất tốt với tên thấp lùn kia
Hòa nhã cùng thiết huyết, hai thủ đoạn này đã khiết đám hải tặc khuất phục.
Trương Dương rất rõ, sự khuất phục này chỉ là tạm thời, chỉ cần lên bờ bọn họ sẽ trở mặt ngay. Đương nhiên, Trương Dương cũng không lo, cái hắn cần là cả một quá trình, mà khuất phục đám hải tặc bây giờ chỉ là bước đầu tiên mang tính mấu chốt của hắn.
Chờ đợi đó là một việc buồn chán.
Hiển nhiên, tại rất nhiều bến cảng, hải tặc có tuyển người, bọn họ cơ hồ có tư liệu của 60% đội thuyền. Nhưng, biết là biết chứ đối mặt với tàu chở dầu có quân hạm đi theo bảo vệ thì bọn họ cũng bất lực. Những loại tầu kiểu này bọn họ vốn là không hề có biện pháp, bọn họ còn chưa mò đến thì quân hạm đã cử trực thăng đến đuổi. Nếu gặp phải hải quân Ấn Độ có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Mà quân hạm có đả kích lớn nhất đến hải tặc, khiến hải tặc hận nhất phải kể đến hải quân Ấn Độ, tiếp theo là Anh, Pháp. Có hảo cảm nhất chính là hải quân Hoa Ký, Trung Quốc. Hải quân Ấn Độ đã nhiều lần bắn chìm thuyền của hải tặc mà Anh và Pháp cũng nhiều lần bắt được hải tặc.
Nếu chỉ là đuổi đi không chứ không động thủ chỉ có hải quân Hoa Kỳ và Trung Quốc, trong đó bọn họ lại ghét hải quân Hoa Kỳ hơn Trung Quốc, bởi vì hải quân Hoa Kỳ có khi cũng ngẫu nhiên bắt một ít hải tặc đưa ra tòa án quốc tế.
Màn đêm buông xuống, thuyền chở dầu của Pháp sắp tới đây, theo sau nó chính là chín thương thuyền thật lớn.