Cửa sắt bị mở ra. Trương Dương cùng Lưu Bưu nhất thời thừ người ra, vẻ mặt Kindness Bull cũng vô cùng khiếp sợ. Hắn hiển nhiên không biết bên trong két sắt lại có ba lô cùng vàng của bọn Lưu Bưu ở trong này.
Nhìn qua két sắt một chút, tim ba người đập liên hồi.
Đầu tiên, thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người chính là hơn mười thỏi vàng. Kỳ thực vàng không tính là nhiều nhưng thỏi vàng này lại cực kỳ lộng lẫy thu hút đại đa số ánh mắt bọn họ.
Chỉ là trong nháy mắt, ánh mắt ba người đã rơi vào một đống dollar trước mặt. Dollar toàn bộ là dollar. Đồng euro chiếm không tới một phần mười.
Đồng thời, ngay lập tức, Trương Dương nhìn thấy đồng tiền mặt Lưu Bưu mang về còn chưa kịp khô, tất cả đều ướt sũng được ném khắp ngõ ngách, bộ dạng có chút đáng thương.
Chỗ này có bao nhiêu tiền?
Trương Dương không tính hết được, chỉ có thể xác định riêng số lượng tiền mặt nhìn thấy bên ngoài đã đến hơn một vạn, sau đó thông qua từng chồng, từng hàng điên cuồng tính toán.
Mười triệu!
Hai mươi triệu!
Ba mươi triệu!
Ít nhất cũng có đến hơn chín mươi hai triệu dollar! Đương nhiên chưa kể đến hơn mười thỏi vàng kia, mỗi thỏi đều có giá trị đến mấy trăm vạn dollars.
Trương Dương cùng A Trạch cảm thấy tức ngực, vô cùng khó chịu. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tất cả đều là tiền mặt!
Tại sao đám hải tặc này lại chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy?
Tại sao?
Chẳng lẽ vì muốn mượn sức của một số thế lực?
Hoặc là muốn thành lập thế lực chính trị của riêng mình?
Hiển nhiên, đây hoàn toàn là một câu hỏi không người nào giải đáp. Bởi vì những đương sự ở đây đều đã bị Ngân Mị giết hết.
"Đang nghĩ gì vậy?" Trương Dương hồi phục tinh thần, khẽ mỉm cười nhìn Kindness Bull đang thừ người ra.
"Không, không có không có" Kindness Bull nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng khoát tay nói: "Đây đều là của các ngươi, chỉ cần các ngươi không giết ta, tất cả đều là của các ngươi".
"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu tất cả số tiền này là của ngươi thì ngươi có thể thay vị trí của lão đại trước kia của ngươi không?" Trương Dương bắt đầu thả mồi.
"A...."
Trong nháy mắt, đại não Kindness Bull lâm vào hỗn loạn, số tiền chỗ này chỉ cần cho hắn một phần vạn hắn cũng đã mừng như điên rồi. Chứ toàn bộ cho hắn thì hắn chưa từng nghĩ tới, mặc dù hắn cũng rất nổi danh, nhưng chính bởi hắn có chút danh tiếng nên lão đại hắn cũng rất đề phòng hắn. Nên mới để hắn đi làm cái việc bắt cóc tàu chở dầu, nhưng trong tổ chức thì phân lượng của hắn cũng không bằng.
"Khó trách lão Đại của ngươi lại để ngươi đi phụ trách bắt cóc tàu chở dầu, xem ra..." Trương Dương thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.
"Không không, ta không cần nhiều tiền như vậy, ta chỉ cần một nửa. Ta có thể thay thế vị trí của Lão Đại được nửa ngày, hãy cho ta thời gian một ngày chuẩn bị!" Kindness Bull trong mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt, ánh mắt hắn tựa hồ phát ra hoa lửa.
"Ha ha, ngươi có bản lĩnh này?" Trương Dương cùng A Trạch nhìn nhau cười. Tên Kindness Bull này cũng khá thú vị, hắn cũng không có lòng tham, rất đúng chừng mực. Khống chế một người như vậy cũng rất hứng thú.
"Chuyện này không cần có bản lĩnh, tại Somali chỉ cần ngươi có tiền thì có thành lập một chi bộ đội cũng có thể, ở Somali này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu những đứa trẻ từ nhỏ đã chơi đùa với súng, có tiền là có người sẵn sàng bán mạng. Tin rằng ta chỉ thời gian một ngày, một ngày là đủ!
Sự cuồng nhiệt trong mắt Kindness Bull không hề suy giảm, liền hướng Trương Dương mà phát thệ, không ngừng nhấn mạnh "thời gian một ngày!"
"Nói như vậy ngươi sẽ thu lấy nơi này vào trong tay?" Trương Dương tìm một cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng ung dung.
"Rất dễ dàng, thực thế ông chủ của chúng ta ở Mogadishu. Thôn trang của chúng ta vô cùng nghèo khó, nơi nào cũng có người bị đói, rồi bệnh dịch, chiến tranh luôn bao phủ lên dân tộc chúng ta. Nếu ta có tiền, ta có thể trong vòng một đêm khiến tộc quần chúng ta trở lên cường đại hơn, đương nhiên đây là một quá trình lâu dài. Chẳng qua thời gian một ngày cũng đủ kiến lập lực lượng nhất định khiến người khác không dám khinh thường. Chúng ta có tiền, chúng ta có người, có vũ khí, vậy thì chúng ta còn sợ ai ở Somali này nữa? Chỉ là..." ngữ khí Kindness Bull trở nên điên cuồng, thậm chí còn có chút kích động quá mức.
"Chỉ là làm sao?"
"Hiện giờ ở trong giới hải tặc Somali có tiếng tăm rất lớn nhưng lại không có uy vọng, nếu như thật sự như các ngươi nói, có thể thực hiện điều kiện đàm phán về bốn tàu chở dầu Sibiri kia thì phân lượng của ta cũng sẽ tăng lên nhiều" Kindness Bull bỗng nhiên lắp bắp nói.
"Bốn tàu chở dầu kia không phải là do lão Đại của ngươi khống chế sao?" Trương Dương nghi hoặc hỏi.
"Không phải, nó phân biệt thuộc về ba thế lực. Thế lực của chúng ta chỉ khống chế một tàu mà thôi, còn đâu là do hai tổ chức hải tặc khác khống chế ba tàu còn lại. Đây cũng là nguyên nhân chính, do bị mấy tổ chức hải tặc khống chế nên giá cả không đồng nhất. Hơn nữa người trung gian lại muốn đạt được lợi ích lớn nhất nên vẫn chưa có cách nào đàm phán điều kiện hoàn tất với công ty dầu mỏ Sibiri của Nga.
Rốt cục Kindness Bull cũng bỗng nhiên nói ra bài toán khó về bốn tàu chở dầu của công ty dầu mỏ Sibiri. Mà đây cũng là bài toán mà Trương Dương và Kindness Bull cần giải quyết ngay lập tức.
"Ừm, vấn đề này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ là ta rất muốn nhìn thấy bằng cách nào ngươi trong vòng một ngày sẽ tạo được thế lực khiến người khác kinh ngạc!" Trương Dương cười nói.
"Được! Chúng ta sẽ đem các sự tình trong này giải quyết. Các ngươi lập tức cùng ta đi tới thôn trang của chúng ta, ngươi sẽ rõ lời ta nói."
Ngữ khí Kindness Bull tràn ngập tự tin, ngay trong nháy mắt Trương Dương cảm giác tên gia hỏa vốn khiêm nhường này tràn đầy khí phách. Trương Dương trong đầu ngay lập tức nhớ tới lời nói của tướng quân, chẳng lẽ tiền thật sự có thể khiến người ta thay đổi tâm tính?
Quyền thế đích thực có thể theo tiền tài mà thể hiện ra!
Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương cảm thấy vô cùng hứng thú với Kindness Bull người này trong vòng vài giây ngắn ngủi bỗng biến thành một thượng vị giả đầy quyền thế. Chỉ có thể nói lực lượng của tiền tài quả là rất cường đại.
Trương Dương có chút không biết, tại Somali, tiền tài chính là quyền thế, quyền thế chính là tiền tài, ở nơi đây trừ tín ngưỡng tôn giáo có thể đối chọi cùng tiền tài, ngoài ra không có bất cứ lực lượng nào có thể là đối thủ dưới ma thuật của đồng tiền. Giống như một người cầm vũ khí trong tay tất nhiên là có quyền lực, đây là một đạo lý nói đơn giản cũng đúng mà phức tạp cũng không sai.
Không nơi đâu bằng ở đáy, trong Somali này, tiền tài đối với một quốc gia càng trọng yếu. Nếu tại một quốc gia mà mọi người dân đều có cơm no áo ấm, điều kiện sống tốt đẹp thì người dân ở đó không nhất định có người bán mạng, nhưng tại Somali này có người bán mạng mình vì mười mấy dollars.
Trương Dương cũng không nói tiếp kế hoạch hợp tác với Kindness Bull, hiện tại hắn muốn xem xét lực ảnh hưởng của Kindness Bull, muốn xem có thực hắn hùng mạnh như lời hắn nói không. Việc đầu tiên cần xử lý chính là quét dọn sạch cái sảnh này, hơn bốn mươi cỗ thi thể nhất định phải lập tức xử lý. Tại Somalia này mạng người tuy không đáng giá lắm nhưng một hơi chết đến hơn bốn mươi người có thể gây ra chấn động rất lớn, ngoài ra còn có khả năng kinh động đến cả truyền thông quốc tế. Huống chi thân phận của người chết chính là một tên cầm đầu của một nhóm hải tặc, có lẽ sau lưng hắn sẽ có một thế lực khổng lồ.
Ngân Mị sau khi tắm rửa xong thì thoải mái nằm trong túi áo của Trương Dương ngủ. Mọi người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ cho lão đầu, rồi lại tìm một ít dược phẩm trong phòng để băng bó vết thương cho lão đầu. Rồi chuẩn bị cho lão một ít thức ăn dạng lỏng để lão ăn, lão đầu trong lúc mơ màng cũng tỉnh lại, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, khẽ hô lên rồi lại tiếp tục nhắm mắt, lão cho rằng mình đang nằm mơ...
Dưới sự giám sát của Trương Dương, Kindness Bull gọi một cuộc điện thoại, không tới hai giờ đồng hồ sau, một chiếc xe Jeep cũ nát cùng hơn hai mươi tên da đen quần áo rách nát chạy tới. Cơ hồ đã không còn nhìn thấy thân xe, bởi nó đã dày đặc toàn người là người, thậm chí trên mặt đất còn có người.
Trương Dương khẽ nhìn một chút, xe jeep này ngồi tối đa năm người vậy mà lúc này lại có đến hai tám người. Thấy vậy, Lưu Bưu cũng tấm tắc khen, hắn không thể nào tưởng tượng ra được cái xe này không khác cái xe việt dã Bắc Kinh 212 mà tại sao lại có thể ngồi được nhiều người thế, ở trong nước, cho dù có ba xe ngồi nhồi nhét thì cũng chỉ có thể ngồi được hai mươi đến ba mươi người.
Một đám người tựa hồ là nông dân ở nông thôn chưa từng nhìn qua đời bắt đầu xuống xe, chạy vào khoang sảnh to. Cả đám người đều tỏ bộ dạng rụt dè sợ hãi như những tên ăn mày đi vào nhà giàu có.
Hiển nhiên những người này là người làm công tại phụ cận thành thị, bởi vì trong tay nhiều người vẫn cầm một ít dụng cụ lao động. Nhưng người này theo Kindness Bull nói thì đều là người cùng quê với hắn, lúc bình thường thì tụ tập cùng một chỗ trong thành phố lớn, làm thuê kiếm cơm ăn. Chẳng qua, mấy tên da đen nhìn có vẻ gầy yếu, bộ dạng giống ăn mày này rất nhanh đã khiến ba người Trương Dương mở to hai mắt.