Bất ngờ!
Người trung niên trên mặt biến sắc, ngay khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể của hắn tựa như tia chớp, quát một tiếng đã điên cuồng vọt về phía khu loạn thạch, khí thế ngập trời…
Trong không khí sinh ra chấn động kịch liệt, phảng phất như có cơn lốc vậy, người trung niên đi qua chỗ nào thì bụi đá ở đó bị quét đi sạch sẽ.
Dưới ánh trăng, Trương Dương lẳng lặng đứng ở mép loạn thạch, hắn đã rời xa mấy chục thước, bảo trì khoảng cách an toàn với loạn thạch, trong khu loạn thạch, người trẻ tuổi kia ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy yết hầu, miệng phát ra thanh âm khàn khàn, máu tươi nhiễm đỏ cánh tay áo bào trắng, vẻ mặt thống khổ méo mó…
Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt trong đám bụi mù, khi đã đến mức độ tầm nhìn không quá một thước, Trương Dương đã thả Ngân Mị ra, Ngân Mị vừa thoát ra đã dễ dàng giải quyết kẻ địch.
Ngay từ đầu, Trương Dương đã nghĩ tới việc thả Ngân Mị ra, nhưng bởi vì có người trung niên kia ở cách đó không xa như hổ rình mồi, hơn nữa người trẻ tuổi này thân pháp quỷ dị, Ngân Mị cũng chưa chắc có thể một kích tất trúng.
Trương Dương vốn muốn dựa vào loạn thạch để hạn chế thân pháp của đối thủ, nào biết đối phương lại nhanh trí lợi dụng đá trong loạn thạch để đánh lại Trương Dương, để tạo nên chiến trường có lợi cho hắn. Ngay khi Trương Dương bổ nát tảng đá đầu tiên, hắn đã nghĩ tới việc dùng bụi đá để che dấu cho Ngân Mị công kích…
Khí thế cuồng bạo ép Trương Dương liên tục lùi về phía sau, người trung niên tinh thần lực cơ hồ khống chế từng tấc không gian một, Trương Dương không có chạy trốn, dưới tay người trung niên này chạy trốn chỉ là một chuyện vô ích.
Người trung niên khi đuổi tới loạn thạch đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn thấy người trẻ tuổi vẻ mặt thống khổ đang gục ở giữa bãi loạn thạch.
Người trẻ tuổi trên cổ thủng một lỗ lớn, ngay cả bàn tay cũng che không hết, dưới ánh trăng, gương mặt của người trẻ tuổi đã biến thành màu trắng, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Sư phụ…" Thanh âm mà người trẻ tuổi phát ra đã không thể phân biệt, yết hầu tựa như một cái lốp xe bị thủng, phát ra thanh âm xì xì quỷ dị.
"Hô!"
Người trung niên tay rung lên, một cỗ lực lượng ôn hòa mà khổng lồ đem người trẻ tuổi từ loạn thạch mang tới gần, thân thể dừng ở trên tay trung niên. Người trung niên tay huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, liên tục điểm lên trên người trẻ tuổi, rốt cuộc người trẻ tuổi máu đã ngừng chảy, chẳng qua, vết thủng bầy nhầy máu thịt ở yết hầu có vẻ khủng bố dị thường.
"Sư… phụ… ta… ta… không muốn chết" Người trẻ tuổi ôm yết hầu, dị thường khó khăn nói ra mấy từ. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, chân mày bởi vì đau nhức mà cau lại.
"Ngươi sẽ không chết, có vi sư ở đây" Người trung niên trên mặt lộ ra một tia từ ái, đây là một trong những người đồ đệ mà hắn yêu quý nhất.
"Thật không?" Người trẻ tuổi giọng điệu chợt gấp lên, vẻ mặt đầy sự hy vọng.
"Đúng vậy, ngươi hãy ngủ trước đi!"
"Ồ…"
Người trung niên đau đớn đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đầu của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn tin tưởng vào sư phụ hắn, sư phụ hắn không có gì là không thể…
Bất ngờ, Trương Dương cả người chấn động, tư cảm của hắn cảm giác được người trẻ tuổi sinh cơ đã đoạn tuyệt, trái tim đã không còn đập nữa. Nếu Ngân Mị tạo nên vết thương trí mạng cho người trẻ tuổi, như vậy, người trung niên mới là thật là hung thủ chân chính giết chết người trẻ tuổi.
Ý chí rất kiên cường!
Tâm rất lãnh khốc!
Trương Dương cảm giác được một cỗ áp lực khôn cùng, sau đó người trung niên đã chậm rãi đem thi thể của người trẻ tuổi đặt xuống đất. Trên mặt không chút cảm tình, trên trường bào trắng như tuyết dính đầy máu, ánh mắt sắc bén tựa như đao.
Trương Dương không có động, hắn đang tích tụ lực lượng, hắn đang chờ đợi một kích thạch phá thiên kinh…
Áp lực trong không khí làm cho người ta hít thở không thông, phảng phất như thiêu đốt. Người trung niên từng bước từng bước đi tới Trương Dương, khí thế cường đại theo từng bước, áo bào trắng không gió mà tự động tung bay.
"Ngươi có biết ngươi giết là ai không?" Người trung niên thản nhiên hỏi.
"Không biết" Khoảng cách gần như vậy Trương Dương mới phát hiện. Người này, tuổi trên thực tế không lớn, nhắm chừng lớn hơn hắn không bao nhiêu, nhưng lại có vẻ rất lão thành, cho nên thoạt nhìn giống như một người trung niên vậy.
"Trong mạch máu của hắn, chảy huyết mạch của Thiên Hoàng nhất tộc…" Người trung niên chắp hai tay sau lưng, khí thế bễ nghễ thiên hạ.
"Thiên Hoàng cũng là người, huống chi là hắn!" Trương Dương cảm giác được áp lực trong không khí càng ngày càng cường đại, áp lực kia tựa như muốn trói buộc toàn thân hắn, hắn không có đối kháng, hắn chỉ không ngừng tích tụ lực lượng, làm cho "Tiên Đạo Mạn Mạn" không có chút ngưng nghỉ hấp thu chuyển đổi năng lượng trong không khí.
Hiện tại, đã không còn đường lui.
Chỉ có chiến!
"Ha ha ha… hay cho một câu Thiên Hoàng cũng là người! Tốt tốt, hôm nay, dùng võ sĩ đao Thiên Hoàng ban tặng để giết ngươi, cũng tính là không nhục cho ái đồ của ta!" Người trung niên điên cuồng cười lên, buông tay tháo vải trắng bọc quanh trường đao trên lưng.
"Phương thức tử vong vô cùng, chết ở trong tay ai, hoặc dưới vũ khí gì cũng không có gì khác nhau, ta chỉ muốn biết, ngươi vì cái gì mà muốn giết ta? Chúng ta vốn không quen biết!" Trương Dương lạnh lùng nhìn người trung niên này, không, nên là một người trẻ tuổi so với mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng võ công của hắn lại cao hơn mình vô số lần, đã tiến vào một cảnh giới khác, cũng chính là cảnh giới cường giả mà tướng quân nói.
"Bởi vì, ta ở trên người của ngươi, thấy được bóng dáng của chính mình, nhớ kỹ, ta tên là Đại Hà!" Người trung niên từng chữ một nói ra.
"Lý do rất tốt".
Trương Dương thản nhiên cười, hắn đã hoàn thành dùng "Tiên Đạo Mạn Mạn hấp thu chuyển đổi năng lượng, trạng thái của hắn hiện tại đã là đỉnh điểm, thân thể của hắn đã không thể thừa nhận một chút năng lượng nào nữa.
Đến đây!
Chấn động trong không khí càng ngày càng kịch liệt, phảng phất một cỗ lực lượng như thủy triều tràn tới, rợp trời rợp đất, trường đao trong tay Đại Hà đã hoàn toàn lộ ra thân đao, thanh đao này không giống với võ sĩ đao trong tay Trương Dương, mũi nhọn hẹp và dài hơn. Bạn đang đọc chuyện tại
Đại Hà động tác phảng phất như kéo dài cả ngàn năm đã xong, miếng vải trắng phảng phất như có sinh mệnh hạ xuống mặt đất.
"Chậm đã!"
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên, một thanh âm lạnh lẽo phá vỡ áp lực trong không khí, là Na Na, Na Na vẫn mặc bộ váy dài nọ, dưới ánh trăng tựa như tiên nữ hạ phàm, váy dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, tôn lên thân thể tuyệt vời của Na Na…
"Ngươi là con gái của người nọ?"
Đột nhiên, Đại Hà đồng tử co rút nhanh, một cảm giác quen thuộc lan tràn, bộ dáng của cô gái này vẫn lờ mờ xuất hiện trong ký ức của hắn, đặc biệt là mái tóc dài kia, nếu không phải là nữ, hắn thực hoài nghi người trước mặt chính là người làm cho hắn vô số sợ hãi bừng tỉnh giấc mộng…
"Thứ nhất, cường giả không tham dự chiến tranh giữa quốc gia với quốc gia!"
"Thứ hai, cường giả không được tham dự chiến tranh của người bình thường!"
"Thứ ba, nếu ai vi phạm hai điều trên, sẽ trở thành kẻ địch của các cường giả!"
Na Na không có trả lời câu hỏi của Đại Hà, đôi mắt băng hàn nhìn chằm chằm vào Đại Hà, bàn tay nắm đao của nàng đã trở nên ướt sũng, người này gây cho nàng áp lực quá lớn, đao trong tay nàng tựa hồ căn bản tìm không thấy mục tiêu công kích, đây là cảm giác cho tới bây giờ chưa từng có.
"Ngươi cũng biết cường giả hiệp nghị… Ừm, ngươi hẳn phải biết, ngươi là con gái của hắn…" Đại Hà trước ngạc nhiên, sau tựa hồ lập tức hiểu ra gì đó.
"Ta nghĩ ngươi nên trả lời một vấn đề, nếu ngươi có thể trả lời, ta sẽ buông tha cho hắn!" Đại Hà nhẹ nhàng vuốt vuốt thân đao lạnh lẽo, thản nhiên nói.
"Ta phải biết rằng là vấn đề gì" Na Na lạnh lùng nói.
"Ta muốn biết người nọ hiện tại ở nơi nào, hơn mười năm qua vẫn không có tin tức của hắn".
"Không thể trả lời" Na Na trên mặt nhìn không ra điều gì.
"Tốt tốt, không nói cũng vô phương, ta cũng không tin, ta giết một vô danh tiểu tốt cũng phải chịu ước thúc của hiệp nghị cường giả!"
Đại Hà rõ ràng điên cuồng cười lên, lập tức, sát khí lan tỏa, cơ hồ đồng thời Trương Dương cùng Na Na cảm giác được nhiệt độ hạ xuống, trường đao trong tay Đại Hà tựa hồ toát ra hàn khí nhè nhẹ.
"Ngươi dám!" Na Na lạnh lùng nói.
"Ta có gì không dám?" Đại Hà ha hả cười to, từng bước từng bước bức tới Trương Dương, bước chân đạp trên thảm cỏ lại phát ra thanh âm trầm trọng, phảng phất như đất rung núi chuyển vậy.
"Ta cũng có một vấn đề, ngươi sẽ giết nàng ta sao?" Trương Dương đột nhiên hỏi Đại Hà.
"Yên tâm, người nào dám giết ta, duy chỉ hắn là không dám, trừ khi, hắn nguyện ý trả giá bằng toàn bộ sinh mệnh của Thiên Hoàng nhất tộc" Na Na trả lời.
"Ngươi…" Đại Hà vẻ mặt nổi giận, trên mặt bởi vì phẫn nộ mà rở nên méo mó.
"Tốt, một khi đã như thế, như vậy để ta kiếm thức một chút cường giả chân chính của nhân loại, ta thực muốn biết, cường giả của nhân loại cường hãn đến mức nào".
Biết Na Na đã an toàn, Trương Dương thở nhẹ một hơi, đột nhiên võ sĩ đao cầm trong tay bổ ra không trung, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cười lớn tràn ngập hào khí chưa từng có từ trước đến nay.