Lấy bất biến ứng vạn biến!
Rất nhanh, Trương Dương hạ quyết tâm, hiện tại nói nhiều một câu cũng sợ sẽ lộ ra sơ hở. Dù sao, Đỗ Tuyết cũng học cùng hắn khá lâu, quen nhau cũng khá thân, chỉ sơ hở một chút cũng sẽ bị nhận ra.
Biện pháp duy nhất chính là thủy chung không thừa nhận.
Đương nhiên, Trương Dương bản thân không biết, trong tiềm thức của hắn đã bài xích cô gái này. Lúc đầu cũng có chút thích thú, nhưng sau đó bị tâm cơ thâm trầm của cô gái này mà sinh ra chán ghét. Hiện tại tuy Trương Dương đối với Đỗ Tuyết có chút đồng tình đáng thương, nhưng vẫn có cảm giác chán ghét cùng bài xích.
Trương Dương là một nam nhân bảo thủ, tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho loại phụ nữ ăn chơi trên con thuyền này.
Vô luận là vì cuộc sống hay là vì cái gì khác, xuất hiện trên con thuyền này biểu thị cho sự sa đọa về thể chất lẫn tâm hồn…
Nhìn thấy gương mặt ướt sũng trong gương, Trương Dương chân mày giật giật, đột nhiên trong lúc đó, hắn nghĩ tới Lữ Phi mà Đỗ Tuyết rất yêu, nếu Lữ Phi không đi vào tà đạo, hoặc nói Lữ Phi không chết, Đỗ Tuyết làm sao mà lại lưu lạc đến nơi này?
Lữ Phi, một thiên tài cứ như một ngôi sao băng, chỉ để lại ấn tượng trong một vài người, ai lại nhớ một nam nhân yêu mị như vậy?
Lữ Phi, Nhiệt Địch Lực con của Mãi Mãi Đề, Tá Tá Mộc đội trưởng Thần Phong cảm tử đội, còn có cha con sát thủ kia, ai mà không phải là thiên tài?
Trong một thoáng, Trương Dương đột nhiên phát hiện một sự thật kỳ quái, thiên tài thường hay chết yểu so với người bình thường…
Vì sao lại như vậy? Truyện được copy tại
Vì sao mình lại kết luận thiên tài thường hay chết yểu?
Cơ hồ là lập tức, Trương Dương liền hiểu rõ nguyên nhân. Hiển nhiên, thiên tài so với người bình thường có rất nhiều thứ, vô luận giấc mộng hay dã tâm, thiên tài đều so với người bình thường mãnh liệt hơn nhiều. Mà thiên tài trên thế giới này không phải chỉ có một hai, muốn có địa vị trong xã hội, tất nhiên phải cố gắng giống như Lữ Phi cùng Nhiệt Địch Lực, mà kết quả cố gắng cũng sẽ xuất hiện những kết quả cực đoan, đó là phải đụng đầu với những thiên tài khác…
Hai hổ đấu nhau, tất có một bị thương.
"Ta vĩnh viễn phải là người thắng cuối cùng!"
Trương Dương trong gương hai mắt hiện lên hào quang màu vàng chói mắt, hung hăng đem toàn bộ nước trên mặt hất tung ra, bọt nước văng khắp nơi. Trương Dương mở cửa đi ra.
"Trương Dương, tôi biết là anh".
Đỗ Tuyết tựa vào vách tường hành lang, thân thể tản mát ra ma lực cường đại, ánh mắt u oán làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn ôm vào lòng, Trương Dương phát hiện, trong khoảng thời gian vừa rồi, Đỗ Tuyết đã tẩy trang, lộ ra gương mặt thanh lệ, một vài lọn tóc thả xuống trán như những đóa phù dung làm cho con tim không khỏi phập phồng. Đỗ Tuyết sau khi tẩy trang, vẫn đẹp kinh tâm động phách.
"Thực xin lỗi, cô nhận sai người rồi" Trương Dương khống chế được nhịp tim và máu, lễ phép mà lạnh nhạt gật đầu.
"Ngươi, ta nhớ rõ ngươi, nhớ rõ ngươi cả đời…"
Nhìn bóng dáng cao lớn mà phong độ kia rời đi. Đỗ Tuyết thất thần lẩm bẩm, nàng cảm giác được Trương Dương lạnh lùng cách người ngàn dặm, làm cho lòng nàng đau đớn. Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc trị hối hận, một ván sai cả bàn đều thua.
Sau khi rời trường học, vì để quên Lữ Phi, vì làm nhẹ đi sự đau đớn, càng nhiều hơn là vì cuộc sống bức bách, Đỗ Tuyết lưu lạc đến Nhật Bản, vốn tưởng rằng ở thiên đường này sẽ tìm được chỗ làm tốt, nhưng nàng đã thất vọng…
Càng làm cho nàng không quên được là, nàng vẫn nhớ đến một người, nàng nhớ khi nàng bên cạnh người này, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, thậm chí, nàng còn nhớ rõ ánh mắt đáng khinh rình coi kia. Mỗi một lần, nàng nghĩ đến bộ dáng rình coi đáng khinh kia, bất giác lại cười rộ lên.
Người này, chính là Trương Dương.
Đỗ Tuyết đã tự hỏi bản thân mấy ngàn lần, mình rốt cuộc là thích Lữ Phi hay là Trương Dương, vấn đề này thủy chung không có đáp án. Bởi vì, Lữ Phi đã chết, Trương Dương cũng mất đi liên hệ.
Khi gặp được Trương Dương trên boong tàu, nàng cả người đã ngẩn ra.
Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ gặp Trương Dương trong hoàn cảnh này, Đỗ Tuyết không muốn tránh né, nàng đã mất đi rất nhiều… Nhưng Trương Dương căn bản không muốn nhận nàng.
Đỗ Tuyết kiên trì tin tưởng, người này là Trương Dương, đặc biệt là ánh mắt rình coi kia. Trên thế giới này, ngoại trừ Trương Dương, cũng không tìm được người thứ hai.
Mở ra cánh cửa cuối hành lang, tiếng nhạc điên cuồng lại tràn ngập trong mỗi tế bào của Trương Dương.
Vừa rồi đột nhiên nhớ tới một số người đã chết đi, lại thấy ánh mắt u oán của Đỗ Tuyết, Trương Dương không khỏi có chút phiền não, đi đến bàn nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch, khi chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên cô gái tóc vàng kia đã chắn ở trước người hắn.
"Để em rót rượu cho anh" Cô gái nheo mắt cười yêu mị, ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu của Trương Dương, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Rất nhanh, cô gái một tay cầm hai cái ly thủy tinh, một tay cầm chai rượu vang rót đầy vào, mà ở phía sau Trương Dương thấy Đỗ Tuyết cũng đã đi đến bên cạnh người trẻ tuổi gọi là Tùng Hạ uống rượu, ánh mắt không có gì đặc biệt, rất bình thản, điều này làm cho Trương Dương yên tâm không ít, hắn hiện tại lo lắng nhất chính là Đỗ Tuyết vạch trần thân phận của hắn mà gây nên phiền toái không cần thiết.
Trên thực tế, cả phòng không ai chú ý tới Trương Dương, ai cũng đắm chìm trong hoan lạc cực độ, bọn họ tựa hồ, trừ bản thân các nàng, thì xem như bên người không có một ai. Trên ghế salon, hai cô gái đồng tính luyến ái đã tứ vô kiêng kị cởi trần cả ra…
Trương Dương cho rằng bản thân chỉ là khách qua đường, hắn cũng không muốn phá hỏng cuộc ăn chơi này.
Loại tụ họp ăn chơi này có thể không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, hắn không phải là cảnh sát, cho tới bây giờ cũng chưa từng xem mình là người có đạo đức cao thượng, Trương Dương có lối suy nghĩ rất đặc biệt, đối với hắn mà nói, loại cuộc sống này tuy hắn rất chán ghét, nhưng hắn không có quyền ép buộc người khác sống như thế nào.
"Mời!"
"Mời!"
Cô gái sau khi rót cho Trương Dương một ly đầy thì ngửa cổ cạn sạch ly của mình, Trương Dương nhìn cái ly to đùng tên tay mình mà ngẩn người ra, có kiểu uống rượu như vậy sao?
"Uống đi, em uống xong rồi nè".
Cô gái không biết là say hay giả say, lắc lắc cái ly không của mình cụng vào ly của Trương Dương.
Cho đến lúc này, Trương Dương mới cẩn thận nhìn kỹ cô gái tóc vàng này, cô gái ước chừng hai mươi, dáng người dong dỏng cao, tóc nhuộm vàng xỏa trên vai, trên lổ tai đính một viên trân châu màu tím, không ngừng chớp lên, làm cho người ta có cảm giác rất có sức sống.
Cô gái xinh đẹp kinh người, đặc biệt là đôi má lúm đồng tiền, nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Bất quá, làm Trương Dương kinh ngạc không phải mấy cái này, mà là cô gái này thoáng lộ ra khí tức rất đặc biệt, loại khí tức này Trương Dương rất quen thuộc, trên người Nhiệt Địch Lực, Vương Phong, Trương Vân cũng đã từng gặp qua. Đây là một loại khí tức tự tin, cũng bởi vì hoàn cảnh gia đình từ nhỏ bồi dưỡng ra.
Vì sao loại người có được loại khí tức này lại xuất hiện trong loại tụ họp ăn chơi thác loạn này?
Lại ăn mặc hở hang như thế này?
Trương Dương nhìn thấy cái quần ngắn của cô gái này mà ngẩn người ra, quên cả ly rượu còn ở trong tay.
"Hừ, anh không uống thì để em uống" Cô gái trừng mắt nhìn Trương Dương, tựa hồ bực mình, đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay Trương Dương mà ực một hơi cạn sạch, tốc độ uống rượu cực nhanh.
"Có uống hay không?"
Cô gái lại rót đầy hai ly, có vẻ tức giận nhìn Trương Dương.
"Tôi uống" Trương Dương không khỏi cười khổ, nâng ly uống một hơi cạn sạch.
"Không tệ không tệ, rốt cuộc đã có người uống rượu với em rồi".
Sau khi thấy Trương Dương uống xong, cô gái vui vẻ vỗ tay, sau đó lại rót đầy cho Trương Dương, Trương Dương cũng không chối từ, một hơi cạn sạch, đối với loại rượu vang nồng độ thấp này, Trương Dương tin rằng có uống mười chai cũng không say.
Hai người anh một ly em một ly, rất nhanh, hai chai rượu vang đã bị uống sạch, cô gái trên mặt đã đỏ hồng, thân thể ngả đông ngả tây, Trương Dương không thể không đỡ lấy thân thể của nàng ta, miễn cho tựa vào người mình.
Trương Dương tuy không phải là quân tử gì, nhưng trong hoàn cảnh này hắn cũng không muốn lợi dụng chiếm tiện nghi, càng huống chi là các cô gái tham dự loại ăn chơi này.
"Anh sợ em?" Cô gái dựa vào salon, cắn cái ly không, hai mắt thất vọng nhìn Trương Dương.
"Sao lại sợ cô?" Trương Dương ngẩn ra.
"Anh không sợ em?"
"Tôi vì sao phải sợ cô?" Trương Dương cảm giác vấn đề có chút khó hiểu.
"Vậy vì sao anh không dám hôn em?" Cô gái dựa vào salon, trước ngực lộ ra hai mảng tuyết trắng, dưới ánh đèn hôn ám có vẻ vô cùng chói mắt, tràn ngập sức hấp dẫn trí mạng.