"Ân ân, đi nào, đừng nói nhảm nữa…."
Trương Dương không biết, Lưu Bưu ở phía sau đang nhìn đầu hắn nhất thời cảm động, con mắt ướt át, biểu hiện của Trương Dương khiến cho Lưu Bưu cảm giác Trương Dương mặc dù đã không phải là Trương Dương của ngày trước nữa, chỉ đến lúc vừa rồi, Lưu Bưu mới cảm giác được,Trương Dương vẫn là Trương Dương, vô luận là Trương Dương hèn nhát cỡ nào hay cường hãn cỡ nào, Trương Dương vẫn là Trương Dương trước kia, Trương Dương kia tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Hai người chạy ra không tới một trăm thước, vừa chuyển từ trong con hẻm ra, nhất thời trợn mắt há mồm, ở trước mặt bọn họ, là một công trường thật lớn, hiển nhiên, con hẻm này thông tới một khu cải tạo thành cổ phía sau Hồ Đồng Khẩu.
Điều này đã phá tan dự tính của Trương Dương, dựa theo suy đoán của hắn, từ trong con hẻm đi ra phải là một nơi có địa hình phức tạp, biết thế mà hiện tại là một công trường vắng vẻ, công trường vẫn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị chưa có vật liệu xây dựng, nếu hai người bọn họ đi ra như vậy, có lẽ không ngoài mười phút thì sẽ bị người ta biết được tung tích.
"Làm sao bây giờ?" Lưu Bưu bây giờ không có bất cứ chủ ý nào, hoàn toàn ỷ lại Trương Dương.
"Hôm nay bắt buộc phải rời khỏi thành phố C, nếu không, chúng ta sẽ không còn cơ hội rời khỏi nữa, vết thương bên ngoài của ngươi tốt rồi chứ?"
"Đã sớm đóng vảy rồi."
"tốt lắm, chúng ta từ trong nước rời khỏi, bây giờ trời đã tối rồi, ở trong nước không ai có thể phát hiện được."
"Từ trong nước đi tới đâu?"
"Nguyên Giang!"
Đôi mắt Trương Dương nhìn con sông bên cạnh công trường, đây là dòng sông nội địa bên trong thành phố C, chảy qua cả thành phố C sau đó chảy vào Nguyên Giang, trước kia bởi vì nước sinh hoạt bị ô nhiễm, con sông này xú khí xông lên tận trời, sau lại vì giá cả của giới bất động sản trong thành phố C điên cuồng tăng lên, bờ sông này cũng trở thành một mảnh đất đẻ ra vàng, chính phủ tìm các nhà đầu tư lớn thanh lý con sông, ở bờ sông khai phá ra giải đất màu mỡ,hiện tại,cả hai bên con sông đều trở thành nơi tấc đất tấc vàng, giải đất màu mỡ nhàn nhã này cũng trở thành một trung tâm hoạt động của người dân thành phố C.
Nước sông tháng mười đã có chút tê cóng, khiến cho Trương Dương và Lưu Bưu sầu não chính là, nước lạnh một chút cũng không sao cả, nhưng, trong nước có một thứ mùi hắc mũi lại không cách nào chịu được, hiển nhiên, công tác thanh lọc ứ đọng ao hồ trên con sông này còn chưa triệt để hoàn thành.
Hai người vừa mới xuống nước, lập tức, nơi xa xa có bóng người huyên náo chiếu ánh đèn trên công trường, hiển nhiên, truy binh đã tìm được hành tung của bọn họ, hai người không khỏi cảm thấy may mắn biết bao, may mà vừa rồi không kinh động đến người trên công trường, bằng không, bọn họ cho dù xuống nước cũng không chạy thoát.
Đầu hai người nổi lên trên mặt nước, cố gắng chịu đựng mùi xú khí hắc mũi. Thuận theo dòng nước từ từ bơi xuống hạ du.
Đây là một sự hành hạ đau khổ, luôn luôn phải chú ý động tĩnh ở trên bờ, hơn nữa còn phải chịu đựng cơn ngứa ngáy dẫn từ việc phải dìm mình trong nước ô nhiễm. Cái mũi bởi vì phải ngửi loại mùi khó chịu này trong thời gian dài, nên đã mất đi độ mẫn cảm, tiềm lực hai người cũng phát huy đến cực hạn.
Bởi vì là mùa khô, dòng nước cửa đập chênh lệch rất nhiều, hai người không dám theo dòng nước tiến vào Nguyên Giang. Nhưng bây giờ trời vừa mới tối.Hai người không thể làm gì khác đành ngồi chờ đợi ở trên một cái bục dưới hang cửa đập, thừa lúc đêm dài người vắng từ con đê chống lũ nhảy ra khỏi thành phố C……..
"Vết thương thế nào rồi?"
Trương Dương đỡ Lưu Bưu ngồi xuống bục. Lập tức băng bó kiểm tra thương của Lưu Bưu, thạch cao bởi vì ngâm trong nước thời gian dài nên đã tan ra, dải băng trên thạch cao vẫn còn quấn lung tung ở trên đùi.
"Không việc gì, vốn đã tốt lên rất nhiều, chỉ không thể dùng sức mà thôi, Trương Dương,ngươi có thể nói cho biết tới cùng là xảy ra chuyện gì không?" Đôi mắt Lưu Bưu nương theo ánh trăng đang chếch chiếu nhìn chằm chằm một cách gắt gao vào Trương Dương.
"Tiêu đại ca giết nhi tử của Mãi Mãi Đề………"
"Điều này ta biết, điều ta muốn biết chính là, ngươi vì sao trở nên lợi hại vậy? Còn nữa, ngươi thế nào biết mở cánh cửa hiệu sách Lý bá? hơn nữa, bên trong súng, có một viên đạn, ngươi cư nhiên biết trong phòng ngủ của Lý bá còn có thông đạo, đừng nói đây là Lý bá nói cho ngươi biết, bởi vì, ta nhìn được, ngươi căn bản không quen thuộc…" Lưu Bưu lúc bình thường mặc dù hùng hùng hổ hổ, nhưng, cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, biểu hiện của Trương Dương đã làm cho hắn không thể tin nổi.
Trương Dương trầm mặc một hồi, rốt cục cũng mở miệng.
"Lý bá là một sát thủ, một sát thủ vô cùng ưu tú, ta rất nhiều thứ đều là hắn dạy ta." không cách nào giải thích, hiện thực quá quỷ dị, cho tới bây giờ hắn vẫn không cách nào hiểu được vì sao có thể kế thừa ký ức của nhiều người như vậy, đây là hiện tượng phản vật lý, từ trên khoa học cũng không cách nào giải thích được.
"Sát thủ! Lý bá là sát thủ?"
Vẻ mặt Lưu Bưu nhất thời kinh ngạc, đánh chết hắn cũng không tin lão đầu gầy thấp cư nhiên là sát thủ, sát thủ trong mắt hắn phải là một người có đôi mắt lãnh khốc, còn có thể phách cường tráng, đương nhiên, còn phải có vẻ tương đối thần bí, mà hình tượng của Lý bá hoàn toàn lật đổ hình tượng sát thủ trong suy nghĩ của hắn.
"Đúng vậy, Lý bá đã rời khỏi thành phố C, mà trước khi rời khỏi, hiệu sách là nơi ta rời khỏi cuối cùng, nhưng ta không khóa cánh cửa kéo, trong đổ trường ta vẫn luôn suy nghĩ……."
"Suy nghĩ cái gì?" Lưu Bưu tò mò hỏi.
"Suy nghĩ chúng ta làm thế nào trốn thoát, ta từ đối thoại của Thất ca và lão nhân đã nhìn ra, chúng ta đã không có hy vọng sống sót, nếu không có sự chu toàn của lão nhân, ta phỏng chừng Thất ca cũng gặp nguy hiểm, Tiêu Viễn Hành đại ca bảo Mãi Mãi Đề coi màn hình giám sát trên thực tế chính là bỏ qua trách nhiệm của Thất ca, bởi vì, Mãi Mãi Đề sau khi nhìn màn hình giám sát sẽ cảm thấy có chút không hợp đạo lý, dù sao, nhi tử của hắn thua, hơn nữa, nhi tử của hắn đánh bạc trong địa bàn của Thất ca lý do vốn là không kiềm chế được, sau lúc xem màn hình giám sát, trên thực tế cũng tạo ra cơ hội sống cho chúng ta, bất quá, Mãi Mãi Đề lúc này cần một lối thoát, một nơi phát tiết, từ trên màn hình giám sát nhìn ra, hắn muốn tìm Thất ca gây phiền toái tự nhiên là không giữ đạo lý, bất quá, muốn giết chết Tiêu đại ca và chúng ta lại có thừa đạo lý, nhi tử của hắn chết ở trong đổ trường……."
"Ta đúng là lợi dụng tâm lý của Mãi Mãi Đề sau khi xem màn hình giám sát, hắn mặc dù biết ta dùng phép khích tướng, nhưng, hắn không cách nào né tránh,thân phận của hắn đặt ở đâu chứ, quan trọng nhất chính là, ta lợi dụng việc nhi tử hắn nợ ta một ân tình, chủ đề này buộc hắn phải cho chúng ta một cơ hội! Đương nhiên, hắn căn bản không đem chúng ta đặt ở trong lòng mới là nguyên nhân chủ yếu, hắn cho rằng chúng ta không có khả năng thoát khỏi cửa ngõ kia, đáp ứng chúng ta vừa có thể giết chết chúng ta vừa có thể trả lại một nhân tình cho ta, hơn nữa có thể cho lão đầu và Thất ca một cái thể diện."
"Vậy ngươi làm sao biết hiệu sách của Lý bá có thông đạo?"
"Rất đơn giản, Lý bá là một sát thủ, nơi ở của một sát thủ khẳng định sẽ có thông đạo đào tẩu, không có khả năng sống ở một nơi tuyệt địa, khi ta ở đổ trường vẫn nghĩ đến thông đạo trong hiệu sách sẽ ở chỗ nào, cuối cùng rút ra một kết luận, khả năng duy nhất chính là ở phòng ngủ của hắn, sau khi chúng ta vào hiệu sách, ta lập tức lắp ráp lại khẩu Desert Eagle của Lý bá, hiệu quả của khẩu súng đó kỳ thật không phải vì giết người, bất quá, bọn họ lại có thể cho rằng lúc đó chúng ta lấy được một bảo vật quý giá, nên không có ai dám mù quáng mà xông tới…..
Nói đến đây, Trương Dương cũng không khỏi cảm thấy bội phục tâm tư cẩn mật của Lý bá, trên thực tế hiệu sách kia đúng là một vị trí chạy trốn tuyệt vời, Trương Dương cũng hiểu được vì sao lão đầu chỉ chuẩn bị một viên đạn, tác dụng của viên đạn kia chính là sinh ra uy hiếp, tác dụng trì hoãn thời gian, giá sách ở giữa không cố định trên mặt đất, Trương Dương suy đoán đa phần nguyên nhân hẳn là Lý bá cố ý làm, chính là vì để ngăn đạn.
Cùng lúc, Trương Dương cũng hiểu được tại sao một sát thủ lại chuẩn bị một khẩu Desert Eagle có âm thanh thật lớn, súng này vốn là làm bật lên tác dụng uy hiếp, tự nhiên là thanh âm càng lớn càng tốt.
Khiến cho Trương Dương thán phục nhất chính là gạch cùng đám gỗ bên trong hẻm nhỏ kia, loại thiết kế này quả thực là quá tuyệt diệu, chỉ cần xuyên qua đám cây gỗ sau đó chặt nó đi, gạch đổ xuống liền sẽ hình thành vô số bức bình phong ngăn trở……..
Lưu Bưu si ngốc nhìn Trương Dương, phảng phất như nhìn thấy quái vật vậy.
Sự rung động Trương Dương tạo cho Lưu Bưu là rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Trương Dương lại có thể nghĩ được nhiều như vậy, có thể hiểu thấu tất cả sắp xếp của Lý bá, nếu Lý bá biết thông đạo để chạy trốn của mình cư nhiên bị Trương Dương nhìn thấu nhanh như vậy, không biết sẽ tạo ra suy nghĩ viển vông gì nữa đây.
"Trương Dương, chân ta bị thương, ngươi tại sao không vất ta xuống?Không có ta vướng víu, ngươi có thể đào tẩu dễ dàng mà." Lưu Bưu vẫn nhìn chăm chăm Trương Dương, phảng phất như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Trương Dương.
"Cần phải có nguyên nhân sao?"
"Cần!" Lưu Bưu ngẩn ngơ.
"Thật sự cần sao?" Trương Dương cười nói.
"Cái đó….Kỳ thật…Là không cần….."
"Mặc kệ thế nào, ta sẽ không quẳng ngươi lại đi một mình, vĩnh viễn sẽ không!" Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí kiên định.
"Ân ân,hảo huynh đệ a! Quả nhiên là hảo huynh đệ, ta nhớ kỹ, lần sau ve vãn "callgirl" ta nhất định sẽ mang ngươi theo, tuyệt đối không quẳng ngươi lại…….."
" ha ha ha ha…….dát....."
Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hai kẻ bỉ ổi cùng lúc cười to lên, Lưu Bưu cười đến nỗi tác động tới vết thương sau đó cứ nghiến răng.
"Đi, thời gian cũng gần tới rồi!"
Hai người lại múa hát trong đau khổ bát nháo một hồi, rồi Trương Dương đứng dậy nâng Lưu Bưu lên.
Hiện tại, bọn họ phải vượt qua một con đường quốc lộ, đây là quốc lộ ven đê, cạnh quốc lộ chính là một con đê chống lũ xây dựng bằng xi măng, bên ngoài là một công viên hẹp dài, vào được trong công viên thì tự nhiên là an toàn rồi, quan trọng là con đường quốc lộ phải vượt qua thật sự quá sáng sủa, Trương Dương lần đầu tiên căm giận các công trình đô thị hóa(1) của thành phố C.
DKM, không có việc gì trang trí nhiều đèn đường như vậy làm gì cơ chứ?
Điều này không đơn thuần là lãng phí điện sao?
(1):Thực ra là lượng hóa.