Mở màn.
Sát bên nhà Trang Tư Triển ở Luân Đôn là một công viên nhỏ, cửa sổ thư phòng lầu hai đối diện với đường mòn trong công viên này. Hiện tại là đầu xuân, cành cây đâm những chồi xanh mơn mởn, mấy bụi cỏ nhỏ cũng đua nhau tươi tốt. Sáng sớm Trang Tư Triển thích dựa người vào cửa sổ, nhấm nháp một ly hồng trà nóng, yên bình mà thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi anh đang định đọc sách thì tiếng chuông điện thoại dồn dập phá tan yên tĩnh trong phòng, nhìn chằm chằm điện thoại một chút Trang Tư Triển mới bước qua tiếp nghe.
“Là tớ……”
Buông điện thoại, Trang Tư Triển đột nhiên muốn cười, cuối cùng anh vẫn là không thể cự tuyệt lời mời của người bạn tốt nhất. Thay vì nói là vì nể mặt mũi người kia mà đồng ý, chẳng thà nói là chính anh muốn trở về, anh tưởng niệm một khoảng trời xanh thẳm khác, muốn trở lại thành phố nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên.
“Không bằng trở lại, không bằng trở lại……” Trang Tư Triển nhỏ giọng niệm hai lần, sau đó liền nở nụ cười. Nào có khoa trương như vậy, anh đến Luân Đôn cũng chỉ mới năm năm mà thôi. Bạn bè đều kinh ngạc rằng y có thể chịu đựng được thời tiết sương mù cùng ẩm ướt nơi đây, cũng có người nói nhịp sống chậm chạp nơi này không thích hợp với anh, kỳ thật anh ở đây rất tốt, đọc sách, đi dạy, rảnh rỗi thì đến phụ cận tản bộ, đôi khi hứng thú thì sẽ đến mấy buổi biểu diễn xem biểu diễn thời trang. Luân Đôn là kinh đô của quốc tế, Trang Tư Triển ở đây cũng không có gì gọi là cô đơn.
Đứng trước bản đồ dán trong thư phòng, Trang Tư Triển yên lặng nhẩm nhẩm những quốc gia anh đã đi qua. Con người anh thích du lịch nên gần như đã đặt chân đến cả nam châu lục rồi. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở phía đông Châu Á, một thành phố ở chí tuyến Bắc, trong lòng Trang Tư Triển nhá lên một tia khác thường. Anh không biết lần này đi có thể kết bạn được với người anh muốn hay không, người kia sẽ như những gì anh kỳ vọng hay không? Người kia sẽ đối với anh như thế nào? Anh có thể….chờ mong không? Anh…có thể sao? Trong lòng cảm thấy không yên, đồng thời, lại tồn tại một tia hy vọng rất rõ ràng.
Sát bên nhà Trang Tư Triển ở Luân Đôn là một công viên nhỏ, cửa sổ thư phòng lầu hai đối diện với đường mòn trong công viên này. Hiện tại là đầu xuân, cành cây đâm những chồi xanh mơn mởn, mấy bụi cỏ nhỏ cũng đua nhau tươi tốt. Sáng sớm Trang Tư Triển thích dựa người vào cửa sổ, nhấm nháp một ly hồng trà nóng, yên bình mà thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi anh đang định đọc sách thì tiếng chuông điện thoại dồn dập phá tan yên tĩnh trong phòng, nhìn chằm chằm điện thoại một chút Trang Tư Triển mới bước qua tiếp nghe.
“Là tớ……”
Buông điện thoại, Trang Tư Triển đột nhiên muốn cười, cuối cùng anh vẫn là không thể cự tuyệt lời mời của người bạn tốt nhất. Thay vì nói là vì nể mặt mũi người kia mà đồng ý, chẳng thà nói là chính anh muốn trở về, anh tưởng niệm một khoảng trời xanh thẳm khác, muốn trở lại thành phố nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên.
“Không bằng trở lại, không bằng trở lại……” Trang Tư Triển nhỏ giọng niệm hai lần, sau đó liền nở nụ cười. Nào có khoa trương như vậy, anh đến Luân Đôn cũng chỉ mới năm năm mà thôi. Bạn bè đều kinh ngạc rằng y có thể chịu đựng được thời tiết sương mù cùng ẩm ướt nơi đây, cũng có người nói nhịp sống chậm chạp nơi này không thích hợp với anh, kỳ thật anh ở đây rất tốt, đọc sách, đi dạy, rảnh rỗi thì đến phụ cận tản bộ, đôi khi hứng thú thì sẽ đến mấy buổi biểu diễn xem biểu diễn thời trang. Luân Đôn là kinh đô của quốc tế, Trang Tư Triển ở đây cũng không có gì gọi là cô đơn.
Đứng trước bản đồ dán trong thư phòng, Trang Tư Triển yên lặng nhẩm nhẩm những quốc gia anh đã đi qua. Con người anh thích du lịch nên gần như đã đặt chân đến cả nam châu lục rồi. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở phía đông Châu Á, một thành phố ở chí tuyến Bắc, trong lòng Trang Tư Triển nhá lên một tia khác thường. Anh không biết lần này đi có thể kết bạn được với người anh muốn hay không, người kia sẽ như những gì anh kỳ vọng hay không? Người kia sẽ đối với anh như thế nào? Anh có thể….chờ mong không? Anh…có thể sao? Trong lòng cảm thấy không yên, đồng thời, lại tồn tại một tia hy vọng rất rõ ràng.