- Đáng chết, vì sao Ngọc Như Ý không mở được cánh cửa cuối cùng!
Từ Tuyết Nhi tức giận đập Ngọc Như Ý trong tay thành bột, sắc mặt ba người trở nên cực kỳ khó coi.
- Nhìn ổ khóa thì có lẽ phải dùng khóa khác rồi, không thì đừng mơ vào được phòng hiệu trưởng.
Từ Tuyết Nhi nhíu mày than một tiếng, Tiêu Dực tai thính nghe được hai chữ "hiệu trưởng", nghĩ tới cái gì đó, liền tới hỏi.
- Sư tỷ, có phải là hiệu trưởng vinh dự không?
- Làm sao đệ biết?
Từ Tuyết Nhi xoay người hỏi, tựa hồ nghĩ ra:
- Hồ Tử nói cho đệ rồi nhỉ! Hiệu trưởng vinh dự này thật ra chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ, nàng hút vong hồn chết bên ngoài tháp rồi tinh luyện linh khí của bọn họ, biến nơi này thành Diêm La Điện, chỉ cần đêm xuống, quần ma loạn vũ, bất luận ai lảng vảng bên ngoài tòa nhà này, đều bị đám tiểu yêu sát hại, cho nên vừa rồi ta nhìn thấy Hư Hỏa Chân Nhân dẫn các ngươi đến, nhất định là vong hồn giả dạng.
Tiêu Dực tỉnh ngộ, khó trách Hư Hỏa Chân Nhân vừa thấy nàng liền động sát tâm, mà Từ Tuyết Nhi không lưu tình giết chết hắn, Từ Tuyết Nhi có thể ở trong này lâu như vậy, sao lại không biết chứ?
- Bởi vì thế thân của nàng ta trước kia là hiệu trưởng của trường này, cũng là chủ tịch của trường, cho nên sau này mọi người đều ca tụng nàng ta là hiệu trưởng, chính nàng ta tựa hồ cũng thích cái danh hiệu này, cho nên liền tự xưng là hiệu trưởng vinh dự, phòng ngủ của nàng ta chính là chỗ này, bởi vì nàng ta cũng muốn lấy được Phạm Thiên Tiên thạch, mới chiếm lấy chỗ này. Nhưng Phạm Thiên Tiên thạch chỉ có Thuần Dương đồng nam mới lấy được. Mà người bình thường còn sống tới đây, cũng vô pháp lấy được, ngược lại còn bị Tiên Thiên Lôi Hỏa của nó thiêu chết.
Tiêu Dực gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết, bất quá nếu Cửu Vĩ Yêu Hồ có hứng với mình như vậy, nàng ta nhất định sẽ không để mình chiếm được tiên thạch. Khẳng định trong này có dấu gì đó. Nhưng lời của Từ Tuyết Nhi lại làm cho hắn trợn tròn mắt.
- Tiểu Dực, đừng tìm, trong này ta đã tìm mấy lần rồi! Cả bên trong ta vào rồi!
Từ Tuyết Nhi chốt một câu, lại thấy bộ dáng kinh ngạc của hai người, bật cười:
- Ta nói thế nào cũng là đệ tử thủ tịch của Linh Bảo phái, cũng có nghiên cứu mật thất một chút, năm kia ta cũng đã tìm được cách tiến vào căn phòng này, chỉ là không giúp được các ngươi, cũng không thể mang hai người vào được! Càng không thể mang tiên thạch từ bên trong ra.
Tiêu Dực lúc này mới chợt hiểu ra. Nghĩ đến Từ Tuyết Nhi ở bên ngoài chỉ là hồn phách đã lợi hại như vậy rồi, giờ là bản chính lại càng lợi hại hơn nhiều.
- Tôi... Tôi có thể nói một chút không?
Y Nhân bỗng nhiên khiếp đảm ló đầu ra, nhìn Từ Tuyết Nhi, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Lại có chút do dự, Từ Tuyết Nhi đang muốn nói chuyện, bên hiên bỗng truyền tới từng đợt gào thét ghê rợn. Tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm, khiến người ta cảm thấy tòa nhà như rung chuyển.
Tiêu Dực không chịu nổi quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, trên trời mây đen kéo tới, sấm chớp lượn lờ. Hàng ngàn vạn quái vật đông như kiến hướng tới tòa nhà.
Cảnh tượng kinh khủng làm cho người ta tê tái, sắc mặt ba người tái đi, Y Nhân lập tức bị cảnh tượng này dọa tới mức run rẩy.
Giờ nàng mới cảm thấy mình và Tiêu Dực may mắn thế nào khi lúc vào đây là ban ngày a.
- Con bà nó... Có đôi khi biết nhiều quá, cũng dễ chết a!
Tiêu Dực lẩm bẩm một tiếng, Y Nhân có thể hiểu ý hắn, gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng.
Giờ mới biết, Hư Hỏa lão nhân kia bị tử khí ăn mòn chứ chả phải bị gì hết, tu vi của lão "khủng" như vậy mà còn thế nữa là mình. Nếu không gặp Từ Tuyết Nhi, hai người không biết làm sao mà chết a.
- Chớ xem thường đám yêu nghiệt này, trước khi chết, chúng có thể là người thường, cũng có Tu chân giả, hơn nữa đeều bảo lưu ý thức cùng tu vi khi còn sống, chỉ là không có Chân Nguyên lực thôi, mà chuyển hóa quỷ khí, Cửu Vĩ Yêu Hồ từ nơi này chạy ra, không có ai hút chân nguyên của chúng, nên vẫn duy trì lực lượng trước khi chết.
Mặt của Tiêu Dực đột nhiên trắng bệch:
- Vậy.... Nói cách khác, đám Tu Chân giả chết bên ngoài...!
- Đúng vậy, chính là bọn họ, bọn chúng đều có thể ngửi thấy khí tức của người Thuần Dương, cần người đó lấy tiên thạch phá tháp để ra khỏi quỷ vực.
- Cái gì? Này... Chúng ta nếu lấy được tiên thạch rồi ra ngoài, chẳng phải đồng thời cũng thả đám u hồn này ra nhân gian sao? Chúng ta... Chúng ta không thể như vậy!
Y Nhân dù kinh sợ nhưng vẫn đứng lên, tuy thân thể run rẩy lại nói cho Tiêu Dực và Từ Tuyết Nhi biết nàng ta rất sợ, nhưng nàng ta dũng cảm như vậy, lo lắng an nguy nhân thế, thật ngoài dự đoán của Từ Tuyết Nhi.
- Ít nhất ngươi không phải là một con Yêu tinh thối tha! Ta có thể cân nhắc sau khi ra khỏi đây sẽ không giết ngươi! Bất quá, chúng ta có thể kiên trì lấy được tiên thạch trước khi bị đám u hồn nuốt sống hay không đã. Cuối cùng ta cho ngươi biết một câu, đây là biện pháp duy nhất, cũng là cơ hội tốt nhất, nếu bên ngoài Tu chân giả vẫn còn, thì cần gì phải sợ đám u hồn này.
Từ Tuyết Nhi vừa nói xong làm Y Nhân có thêm dũng khí, nguyên lai mình đã bị nàng "tia" từ trước, ra ngoài là bị giết, một câu kia coi như cứu sống mình...
Nhìn sắc trời, Từ Tuyết Nhi có chút lo lắng nhìn Tiêu Dực:
- Tiểu Dực, cánh cửa này chỉ có thể dùng Ngọc Thạch mở ra, nhưng Ngọc Như Ý lại bị đứt, thời gian không còn nhiều, nhất định phải tìm một khối ngọc thạch khác, ta xem ổ khóa này, chỉ cần vật có hình như ngọc như ý là mở được, nhưng tìm đâu ra bây giờ. Chỉ còn nửa tiếng nữa, bọn chúng sẽ hoàn toàn tỉnh lại, một khi phát hiện cửa đã mở ra, liền điên cuồng giết tới đây, chúng ta sẽ biến thành một trong số chúng mất.
- Đáng chết, Hồ Tử sao lại tìm một khối ngọc made in china thế này!
Tiêu Dực muốn ngất, kiếm đâu ra ngọc thạch bây giờ, trong tay mình còn khối, nhưng kém Ngọc Như Ý kia nhiều, khéo chưa kịp đút đã nát tươm.
- Ngọc Thạch... Chỉ ngọc thạch mới được sao?
Y Nhân lại một lần nữa đứng dậy, sắc mặt có chút cổ quái, chần chờ một chút, nhìn Tiêu Dực khó nói:
- Nếu như nói vậy... Tôi biết một cái... Vô cùng thích hợp!
Tiêu Dực vừa nghe liền vui vẻ, nhìn nàng cười nói:
- Vậy còn không mau lấy, có Ngọc Thạch, chúng ta liền vọt vào đi lấy Phạm Thiên Tiên thạch, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài! Trong này thật khiến tôi ghê tởm.
- Thật... Thật sự muốn dùng sao? Anh bỏ được không?
Y Nhân có chút xấu hổ hỏi.
- Mẹ nó, có gì không bỏ được, mạng sắp hết rồi, giữ lại một khối đá thì có ích gì, nhanh lấy ra đây!
- Nhưng... Nhưng ngọc thạch này là của anh mà!
Sắc mặt Y Nhân đỏ bừng, ngượng ngùng, cơ hồ lấy hết khí lực mới nói được.
- Móa, tôi lấy đâu ra...!
Tiêu Dực buồn bực gãi đầu, bỗng nhiên sắc mặt tối sầm lại, con mắt nhìn chằm chằm thân dưới, kêu lớn:
- Không được, Vật này là gốc rễ của ka, không phải là chìa khóa, nếu mở không được, bị gãy thì sao hả?
- Tiểu Dực, có Ngọc Thạch thì lấy ra đi, không thì chúng ta chết hết! Có gì quý báu chứ, sau khi rời khỏi đây, tỷ tỷ sẽ đền cho đệ, được không?
Từ Tuyết Nhi thấy Tiêu Dực keo kiệt, có chút quái gở, Tiêu Dực luôn luôn hào phóng, thế nào lại trước mặt cái chết, vì một khối đá mà còn do dự, mạng mất rồi có là tiên khí cũng vô dụng.
- Sư tỷ... Thứ này không thể động vào!
Tiêu Dực mồ hôi lạnh đầy người, xấu hổ không biết làm thế nào, trừng mắt nhìn Y Nhân đang cười đểu.
- Tuyết Nhi tỷ tỷ... Ngọc Thạch... Là chỗ... Chỗ ấy ấy!
Y Nhân nghĩ tới tính mệnh, dù mắc cỡ cũng phải nói ra trước cái trừng mắt của Tiêu Dực.
Theo ngón tay của nàng, mặt Từ Tuyết Nhi đen đi, cơ thể run vài cái, không tin nhìn Tiêu Dực nói:
- Thăng cấp rồi? Thạch đầu hóa ngọc?
Tiêu Dực muốn khóc, sư tỷ này đúng là vô sỉ quá mà, sao có thể tùy tiện nói tới "thằng em" như vậy.
Hối hận vì mình mồm thối, tả cái ổ khóa thành "bươm bướm", bây giờ phải dùng "con trym" phá cái cửa sắt này...
- Được rồi!
Tiêu Dực bất đắc dĩ nhún vai, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Vì bất cứ giá nào, dù cho "con trym" tan nát!
Hai nàng đồng thời thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Dực
- Tại hạ cần phương pháp kích dục, mong hai vị, vị nào muốn lên trước để "con trym" hóa đại bàng đây...