Đường Yên cười nói:
- Hiểu rõ thì không dám, nhưng quả thực là tôi cũng biết được rất nhiều về Johann Vương, ít nhất tôi cho rằng nếu là tin tức do Johann Vương nói cho anh, vậy thì điều đó có nghĩa là Johann Vương nắm rất rõ nội tình trong đó, anh có thể tìm Johann Vương nhờ hắn giúp đỡ!
- Cô bảo tôi tìm Johann Vương nhờ hắn giúp đỡ, cô cho là hắn sẽ giúp tôi sao?
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Đường Yên, hỏi:
- Chẳng phải Johann Vương là đối thủ của tôi sao?
- Có đôi lúc đối thủ cũng có thể là bằng hữu, nếu song phương có cùng chung mục tiêu thì bước tiếp theo sẽ trở thành bằng hữu. Tôi nhớ là tôi đã nói với anh về tên Johann Vương đó rồi, hắn là một kẻ không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của hắn, cũng là một kẻ không cho phép người khác phá hỏng việc hắn muốn làm, tóm lại, n năng lực của người này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, đó cũng là lý do vì sao anh không thể nào điều tra được thân phận của hắn! Chỉ là, anh có nghĩ tới một điểm một điểm, có thể anh sẽ lợi dụng được điểm ấy, từ đó khiến cho Johann Vương giúp anh, Diệp Lăng Phi, phải làm thế nào hoàn toàn dựa vào anh thôi, đúng chứ?
- Tất nhiên là tôi hiểu rõ, chỉ là trong lòng tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để khiến cho Johann Vương giúp đỡ tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Yên, nói:
- Cô cho rằng điểm chung giữa tôi và Johann Vương có phải là việc đánh cuộc giữa tôi và hắn không?
- Anh thử nói xem?
Đường Yên hỏi.
Tôi nghĩ rằng, Johann Vương sẽ không muốn thấy tôi chết đâu, đó là thứ duy nhất tôi có thể dùng để nắm thóp Johann Vương, nếu tôi chết ở Nhật Bản thì tên Johann Vương đó sẽ mất đi hứng thú, hắn không cho phép chuyện này xảy ra, hoặc có thể nói là, tới một mức độ nào đó hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Đường Yên uống hết hơn nửa ly rượu vang, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ thế nào chuyện đó không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng tôi thôi, về phần tiếp theo phải làm thế nào, đó là chuyện của riêng, nhưng mà, may cho tôi anh không phải một tên ngốc, ít nhất là đáng để tôi giúp. Được rồi, tôi đi ngủ trước đây, nếu anh có thể còn sống trở về từ Nhật Bản thì tôi sẽ sẽ bắt đầu điều trị chứng bệnh tâm lý của anh, chúc anh may mắn
Đường Yên nói xong liền đứng dậy, quay người rời đi, Bạch Tình Đình thủy chung không nói gì, cô chỉ chăm chú nhìn chồng của mình, trong lòng Bạch Tình Đình hiểu rất rõ, lúc này cô không giúp đỡ được cái gì. Mãi cho đến khi Đường Yên rời khỏi đây, Bạch Tình Đình mới vội vàng nói:
- Ông xã, nói như vậy thì Johann Vương nhất định có thể giúp anh, bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho hắn đi!
- Tạm thời đừng nóng vội, để anh suy nghĩ kỹ càng đã!
Lúc này Diệp Lăng Phi trái lại tỏ ra bình tĩnh, nói:
- Cơ hội lần này chỉ có một, nếu anh nói sai thì nói không chừng Johann Vương sẽ không để ý tới, hắn luôn luôn tự cao tự đại, đó là điểm anh có thể lợi dụng, trước tiên anh phải giải quyết Đới Vinh Cẩm đã, về phần Johann Vương, muốn sớm muộn gì anh cũng sẽ mặt đối mặt tiếp xúc với hắn lần nữa....!
Trước khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Johann Vương một lần nữa, trong lòng cũng đã tính toán các khả năng có thể xảy ra, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu không xử lý tốt những chuyện đó, nói không chừng bởi vì câu nào đó nói lỡ miệng, khiến cho Johann Vương ý thức được hắn đang tìm kiếm sự giúp đỡ của Johann Vương, Diệp Lăng Phi không muốn cục diện như vậy xảy ra, Diệp Lăng Phi cân nhắc hồi lâu, sau đó mới gọi điện cho Johann Vương, khi giọng nói của Johann Vương vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Johann Vương, không ngờ ta lại gọi điện thoại cho ngươi đúng không?
- Quả thật là không ngờ!
Johann Vương nói,
- Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là con thú cưng ngoan ngoãn, ngươi cũng có lòng tự trọng, ngươi khiến cho ta rất hài lòng!"
- Johann Vương, ta gọi điện thoại cho ngươi chỉ là muốn nói với ngươi rằng, ta phải đến Nhật Bản để giải quyết một chuyện, ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ những gì mà ngươi đã nói với ta lúc trước, sẽ không nhân lúc ta đi vắng đến quấy rầy bà xã của ta, ngươi đã nói phải công bằng, ngươi sẽ không làm chuyện trơ trẽn như vậy phải không?
- Tất nhiên là sẽ không rồi, điểm ấy ngươi cứ việc yên tâm, ta không phải một loại người như những gì ngươi nghĩ đâu, ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ đi tuân thủ lời hứa của mình!
Johann Vương nói,
- Chỉ là khi nào ta quay lại, chúng ta sẽ phải cạnh tranh rồi, ngươi cần chuẩn bị cho tốt đấy!
- Chuyện đó tất nhiên là ta biết, à, ta còn muốn cảm tạ ngươi đã nói hành tung của Đới Vinh Cẩm cho ta biết, chỉ là vừa rồi ta mới nhận được điện thoại của Đới Vinh Cẩm, hắn nói với ta là hắn đang ở Nhật Bản, bảo ta ngày mai đến gặp hắn! Johann Vương, hiện tại ta có chút hoài nghi, có phải người và Đới Vinh Cẩm hai người đã bàn bạc trước với nhau rồi không, ta không cho rằng Đới Vinh Cẩm cần phải gọi điện đến cho ta, ngươi nói có đúng không?
Sau khi Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Johann Vương ở đầu dây bên kia rõ ràng là hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên hỏi:
- Ý của ngươi là Đới Vinh Cẩm đã gọi điện cho ngươi rồi sao?
- Đúng vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ta nghĩ ngươi nên cân nhắc về chuyện đến Nhật Bản đi, ta cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của ngươi, chỉ là ta cho rằng ngươi đi tìm cái chết đối với ta chẳng hay ho gì cả, vất vả lắm ta mới tìm được một việc khiến ta cảm thấy hứng thú, ta cho rằng tốt nhất ngươi lên ở lại thành phố Vọng Hải!
- Xem ra ngươi nhất định biết rõ những chuyện gì đó, Johann Vương, ngươi đã từng nói với ta, từ lúc thiếu niên ngươi đã dõi theo ta, ngươi luôn cho rằng ta là một người rất thú vị, ở điểm này, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ phủ nhận cả, ta cũng cho rằng ta là một người rất thú vị, chỉ là ngươi có nghĩ chưa, nếu ngươi cung cấp cho ta một chút hỗ trợ thì ta có thể khiến cho mọi chuyện trở nên càng thêm thú vị, mà đó cũng gia tăng cho ngươi chút điểm độ khó. Có thể là ngươi lo lắng năng lực của ta khiến ngươi cảm thấy áp lực, nếu thật sự là như vậy thì coi như là ta chưa nói gì!
Johann Vương nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì bật cười, bảo:
- Cách nói của ngươi rất thú vị, ngươi phải biết rằng, ta luôn chơi đòn tâm lý, những gì ta biết so với ngươi tưởng thì còn nhiều hơn, chỉ có điều, bây giờ ta đã có hứng thú với ngươi, ta cũng cho là gia tăng thêm độ khó, nếu ngươi xảy ra chuyện ở Nhật Bản cũng là một chuyện không tệ! Để ta tiết lộ một chút tin tức cho ngươi, ta nghe nói có một số kẻ thù của Lang Nha đã liên hợp với nhau, mưu đồ bí mật trên một hòn đảo nhỏ từ rất lâu, mục đích là muốn diệt trừ tổ chức Lang Nha các ngươi Tất nhiên, những thứ này chỉ là ta nghe nói thôi, ta tin rằng bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn đại về chuyện này. Diệp Lăng Phi, ngươi có muốn nghe phiên bản gốc của nó là như thế nào không?
- Tất nhiên là ta muốn biết chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy được rồi, phiên bản gốc là những gì mà ta vừa nói chỉ là chuyện phiếm tôi, Lang Nha các ngươi cũng có thể bị những tin tức này đánh lạc hướng, sự thật là cho tới giờ, Đới Vinh Cẩm luôn cùng với quốc vương trước kia của một tiểu quốc ở Châu Phi trốn ở trên một hòn đảo cách Nhật Bản khoảng chừng 100 hải lý đảo mưu đồ bí mật trả thù Lang Nha các ngươi. Về phần cái tên quốc vương kia, ta tin là ngươi cũng có nghe nói đến cái tên Luke Wanga, đó là một quốc vương rất không may, vốn có thể sống yên ổn tiến hành sự thống trị độc tài của mình, chỉ vì một lượng khá lớn vũ khí hạng nặng mà Lang Nha bán qua lật đổ ách thống trị, sau đó thì phải đi lưu vong thôi. Theo những gì mà phía Nhật Bản thiing báo, Luke Wanga đã được Nhật Bản chấp thuận cho lưu vong, vì vậy mà trong số không nhiều các quốc gia hắn có thể đến tị nạn có cả Nhật Bản nữa, Diệp Lăng Phi, bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Johann Vương nói xong, hắn cau mày, nói:
- Ý ngươi muốn nói là lần này Đới Vinh Cẩm không phải muốn dụ một mình ta đến Nhật Bản, mục đích thực sự của hắn là cả tổ chức Lang Nha sao?
- Ta không nói gì cả, đó là suy nghĩ của ngươi thôi, những gì có thể nói ta đã nói cả rồi, chuyện còn lại là của ngươi đó! Diệp Lăng Phi, ta hi vọng ngươi sẽ không để cho ta quá thất vọng, nếu để ta thấy ngươi chết ở Nhật Bản thì ta sẽ rất đau lòng đấy, tuy như vậy đã mất đi niềm vui thú, nhưng ta bẫn sẽ tiếp tục việc mà ta cần phải làm, đem người phụ nữ mà ngươi yêu nhất Bạch Tình Đình trở thành chim hoàng yến của ta nhốt trong chiếc lồng mà ta đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, nghĩ đến sau này mỗi ngày cũng có thể ở bên cạnh chim hoàng yến của ta, nghĩ đến thế thôi mà ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi! Diệp Lăng Phi, ngươi có thể cho ta cơ hội đó không?
- Ngươi nằm mơ đi, khốn kiếp, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được ý đồ đâu!
Diệp Lăng Phi mắng.
- Muốn cho ta không thực hiện được nguyện vọng, vậy ngươi ít nhất nên còn sống mà trở về từ Nhật Bản, Diệp Lăng Phi, ta sẽ chờ ngươi!
- Hiểu rõ thì không dám, nhưng quả thực là tôi cũng biết được rất nhiều về Johann Vương, ít nhất tôi cho rằng nếu là tin tức do Johann Vương nói cho anh, vậy thì điều đó có nghĩa là Johann Vương nắm rất rõ nội tình trong đó, anh có thể tìm Johann Vương nhờ hắn giúp đỡ!
- Cô bảo tôi tìm Johann Vương nhờ hắn giúp đỡ, cô cho là hắn sẽ giúp tôi sao?
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Đường Yên, hỏi:
- Chẳng phải Johann Vương là đối thủ của tôi sao?
- Có đôi lúc đối thủ cũng có thể là bằng hữu, nếu song phương có cùng chung mục tiêu thì bước tiếp theo sẽ trở thành bằng hữu. Tôi nhớ là tôi đã nói với anh về tên Johann Vương đó rồi, hắn là một kẻ không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của hắn, cũng là một kẻ không cho phép người khác phá hỏng việc hắn muốn làm, tóm lại, n năng lực của người này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, đó cũng là lý do vì sao anh không thể nào điều tra được thân phận của hắn! Chỉ là, anh có nghĩ tới một điểm một điểm, có thể anh sẽ lợi dụng được điểm ấy, từ đó khiến cho Johann Vương giúp anh, Diệp Lăng Phi, phải làm thế nào hoàn toàn dựa vào anh thôi, đúng chứ?
- Tất nhiên là tôi hiểu rõ, chỉ là trong lòng tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để khiến cho Johann Vương giúp đỡ tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Yên, nói:
- Cô cho rằng điểm chung giữa tôi và Johann Vương có phải là việc đánh cuộc giữa tôi và hắn không?
- Anh thử nói xem?
Đường Yên hỏi.
Tôi nghĩ rằng, Johann Vương sẽ không muốn thấy tôi chết đâu, đó là thứ duy nhất tôi có thể dùng để nắm thóp Johann Vương, nếu tôi chết ở Nhật Bản thì tên Johann Vương đó sẽ mất đi hứng thú, hắn không cho phép chuyện này xảy ra, hoặc có thể nói là, tới một mức độ nào đó hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Đường Yên uống hết hơn nửa ly rượu vang, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ thế nào chuyện đó không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng tôi thôi, về phần tiếp theo phải làm thế nào, đó là chuyện của riêng, nhưng mà, may cho tôi anh không phải một tên ngốc, ít nhất là đáng để tôi giúp. Được rồi, tôi đi ngủ trước đây, nếu anh có thể còn sống trở về từ Nhật Bản thì tôi sẽ sẽ bắt đầu điều trị chứng bệnh tâm lý của anh, chúc anh may mắn
Đường Yên nói xong liền đứng dậy, quay người rời đi, Bạch Tình Đình thủy chung không nói gì, cô chỉ chăm chú nhìn chồng của mình, trong lòng Bạch Tình Đình hiểu rất rõ, lúc này cô không giúp đỡ được cái gì. Mãi cho đến khi Đường Yên rời khỏi đây, Bạch Tình Đình mới vội vàng nói:
- Ông xã, nói như vậy thì Johann Vương nhất định có thể giúp anh, bây giờ chúng ta gọi điện thoại cho hắn đi!
- Tạm thời đừng nóng vội, để anh suy nghĩ kỹ càng đã!
Lúc này Diệp Lăng Phi trái lại tỏ ra bình tĩnh, nói:
- Cơ hội lần này chỉ có một, nếu anh nói sai thì nói không chừng Johann Vương sẽ không để ý tới, hắn luôn luôn tự cao tự đại, đó là điểm anh có thể lợi dụng, trước tiên anh phải giải quyết Đới Vinh Cẩm đã, về phần Johann Vương, muốn sớm muộn gì anh cũng sẽ mặt đối mặt tiếp xúc với hắn lần nữa....!
Trước khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Johann Vương một lần nữa, trong lòng cũng đã tính toán các khả năng có thể xảy ra, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu không xử lý tốt những chuyện đó, nói không chừng bởi vì câu nào đó nói lỡ miệng, khiến cho Johann Vương ý thức được hắn đang tìm kiếm sự giúp đỡ của Johann Vương, Diệp Lăng Phi không muốn cục diện như vậy xảy ra, Diệp Lăng Phi cân nhắc hồi lâu, sau đó mới gọi điện cho Johann Vương, khi giọng nói của Johann Vương vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Johann Vương, không ngờ ta lại gọi điện thoại cho ngươi đúng không?
- Quả thật là không ngờ!
Johann Vương nói,
- Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là con thú cưng ngoan ngoãn, ngươi cũng có lòng tự trọng, ngươi khiến cho ta rất hài lòng!"
- Johann Vương, ta gọi điện thoại cho ngươi chỉ là muốn nói với ngươi rằng, ta phải đến Nhật Bản để giải quyết một chuyện, ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ những gì mà ngươi đã nói với ta lúc trước, sẽ không nhân lúc ta đi vắng đến quấy rầy bà xã của ta, ngươi đã nói phải công bằng, ngươi sẽ không làm chuyện trơ trẽn như vậy phải không?
- Tất nhiên là sẽ không rồi, điểm ấy ngươi cứ việc yên tâm, ta không phải một loại người như những gì ngươi nghĩ đâu, ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ đi tuân thủ lời hứa của mình!
Johann Vương nói,
- Chỉ là khi nào ta quay lại, chúng ta sẽ phải cạnh tranh rồi, ngươi cần chuẩn bị cho tốt đấy!
- Chuyện đó tất nhiên là ta biết, à, ta còn muốn cảm tạ ngươi đã nói hành tung của Đới Vinh Cẩm cho ta biết, chỉ là vừa rồi ta mới nhận được điện thoại của Đới Vinh Cẩm, hắn nói với ta là hắn đang ở Nhật Bản, bảo ta ngày mai đến gặp hắn! Johann Vương, hiện tại ta có chút hoài nghi, có phải người và Đới Vinh Cẩm hai người đã bàn bạc trước với nhau rồi không, ta không cho rằng Đới Vinh Cẩm cần phải gọi điện đến cho ta, ngươi nói có đúng không?
Sau khi Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Johann Vương ở đầu dây bên kia rõ ràng là hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên hỏi:
- Ý của ngươi là Đới Vinh Cẩm đã gọi điện cho ngươi rồi sao?
- Đúng vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ta nghĩ ngươi nên cân nhắc về chuyện đến Nhật Bản đi, ta cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của ngươi, chỉ là ta cho rằng ngươi đi tìm cái chết đối với ta chẳng hay ho gì cả, vất vả lắm ta mới tìm được một việc khiến ta cảm thấy hứng thú, ta cho rằng tốt nhất ngươi lên ở lại thành phố Vọng Hải!
- Xem ra ngươi nhất định biết rõ những chuyện gì đó, Johann Vương, ngươi đã từng nói với ta, từ lúc thiếu niên ngươi đã dõi theo ta, ngươi luôn cho rằng ta là một người rất thú vị, ở điểm này, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ phủ nhận cả, ta cũng cho rằng ta là một người rất thú vị, chỉ là ngươi có nghĩ chưa, nếu ngươi cung cấp cho ta một chút hỗ trợ thì ta có thể khiến cho mọi chuyện trở nên càng thêm thú vị, mà đó cũng gia tăng cho ngươi chút điểm độ khó. Có thể là ngươi lo lắng năng lực của ta khiến ngươi cảm thấy áp lực, nếu thật sự là như vậy thì coi như là ta chưa nói gì!
Johann Vương nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì bật cười, bảo:
- Cách nói của ngươi rất thú vị, ngươi phải biết rằng, ta luôn chơi đòn tâm lý, những gì ta biết so với ngươi tưởng thì còn nhiều hơn, chỉ có điều, bây giờ ta đã có hứng thú với ngươi, ta cũng cho là gia tăng thêm độ khó, nếu ngươi xảy ra chuyện ở Nhật Bản cũng là một chuyện không tệ! Để ta tiết lộ một chút tin tức cho ngươi, ta nghe nói có một số kẻ thù của Lang Nha đã liên hợp với nhau, mưu đồ bí mật trên một hòn đảo nhỏ từ rất lâu, mục đích là muốn diệt trừ tổ chức Lang Nha các ngươi Tất nhiên, những thứ này chỉ là ta nghe nói thôi, ta tin rằng bên ngoài cũng có rất nhiều lời đồn đại về chuyện này. Diệp Lăng Phi, ngươi có muốn nghe phiên bản gốc của nó là như thế nào không?
- Tất nhiên là ta muốn biết chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy được rồi, phiên bản gốc là những gì mà ta vừa nói chỉ là chuyện phiếm tôi, Lang Nha các ngươi cũng có thể bị những tin tức này đánh lạc hướng, sự thật là cho tới giờ, Đới Vinh Cẩm luôn cùng với quốc vương trước kia của một tiểu quốc ở Châu Phi trốn ở trên một hòn đảo cách Nhật Bản khoảng chừng 100 hải lý đảo mưu đồ bí mật trả thù Lang Nha các ngươi. Về phần cái tên quốc vương kia, ta tin là ngươi cũng có nghe nói đến cái tên Luke Wanga, đó là một quốc vương rất không may, vốn có thể sống yên ổn tiến hành sự thống trị độc tài của mình, chỉ vì một lượng khá lớn vũ khí hạng nặng mà Lang Nha bán qua lật đổ ách thống trị, sau đó thì phải đi lưu vong thôi. Theo những gì mà phía Nhật Bản thiing báo, Luke Wanga đã được Nhật Bản chấp thuận cho lưu vong, vì vậy mà trong số không nhiều các quốc gia hắn có thể đến tị nạn có cả Nhật Bản nữa, Diệp Lăng Phi, bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Johann Vương nói xong, hắn cau mày, nói:
- Ý ngươi muốn nói là lần này Đới Vinh Cẩm không phải muốn dụ một mình ta đến Nhật Bản, mục đích thực sự của hắn là cả tổ chức Lang Nha sao?
- Ta không nói gì cả, đó là suy nghĩ của ngươi thôi, những gì có thể nói ta đã nói cả rồi, chuyện còn lại là của ngươi đó! Diệp Lăng Phi, ta hi vọng ngươi sẽ không để cho ta quá thất vọng, nếu để ta thấy ngươi chết ở Nhật Bản thì ta sẽ rất đau lòng đấy, tuy như vậy đã mất đi niềm vui thú, nhưng ta bẫn sẽ tiếp tục việc mà ta cần phải làm, đem người phụ nữ mà ngươi yêu nhất Bạch Tình Đình trở thành chim hoàng yến của ta nhốt trong chiếc lồng mà ta đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, nghĩ đến sau này mỗi ngày cũng có thể ở bên cạnh chim hoàng yến của ta, nghĩ đến thế thôi mà ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi! Diệp Lăng Phi, ngươi có thể cho ta cơ hội đó không?
- Ngươi nằm mơ đi, khốn kiếp, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được ý đồ đâu!
Diệp Lăng Phi mắng.
- Muốn cho ta không thực hiện được nguyện vọng, vậy ngươi ít nhất nên còn sống mà trở về từ Nhật Bản, Diệp Lăng Phi, ta sẽ chờ ngươi!