Sở Thiên vội vàng đi tới khu rừng gần đó, nhảy lên trên cây. Không tới vài phút sau, Lí Kiếm và Hồ Bưu mang theo sáu nam tử trọc đầu đi tới, đảo mắt bốn phía tìm kiếm một phen. Lí Kiếm hung dữ nói:
- Mẹ kiếp, thằng nhóc kia chạy đâu rồi?
Một tên trọc đầu đứng cạnh lên tiếng:
- Lý công tử, kỳ thực muốn đối phó với một thằng nhóc con cần gì nhiều người như vậy? Chỉ cần một mình lão Thường ta cũng có thể bóp chết hắn.
Lí Kiếm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Tiểu tử kia biết chút võ vẽ, người thường khó mà tới được gần. Hơn nữa nếu như tiểu tử kia thực sự có tiếng mà không có miếng thì chẳng phải càng có lợi cho mấy người hay sao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thường ca gật gật đầu nói:
- Vậy thì Lý công tử cũng không cần tự mình tới đây, chuyện nhỏ như này cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta muốn thấy cảnh hắn quằn quại dưới chân ta.
Thường ca chỉ vào bốn người khác nói:
- Mọi người đi vào rừng cây cẩn thận tìm kiếm. Cuối khu rừng này là một khúc sông lớn, không có đường thoát, tiểu tử kia chỉ có thể trốn trong rừng thôi. Nếu thật sự không tìm thấy vậy chúng ta mai phục ở nơi ở. Ta không tin hắn có thể tàng hình được.
Sở Thiên trốn trên tàng cây hơi giật mình, không ngờ những người này điều tra rõ cả nơi ở của hắn. Nếu như không cho chúng một bài học e rằng bọn chúng sẽ tới tận nơi ở. Mà Lâm Ngọc Đình thường xuyên tới đó sẽ gặp phải nguy hiểm. Sở Thiên đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, nhưng võ công của hắn mới khôi phục hai thành, những người này thân thủ đều rất mạnh mẽ, đấu công khai khó mà chiếm phần thắng. Vì vậy hắn quyết định lợi dụng địa hình rừng cây để dạy cho bọn chúng một bài học.
Sau khi tiến vào rừng cây, tên đứng cạnh cười hì hì nói vào tai Thường ca:
- Lý công tử thực sự sẽ giúp chúng ta giảm án tù hay sao?
Thường ca khinh thường nhìn Lục tử, đầy thâm ý nói:
- Lục tử, chúng ta giúp Lý công tử làm chuyện này, giảm án hay không thì tao cũng không chắc. Nhưng nếu không làm thì tao chắc không quá vài ngày mày sẽ chết trong ngục giam.
Lục tử rùng mình một cái. Hắn đương nhiên hiểu Lí Kiếm chả là cái thá gì, nhưng cha gã rất có quyền có thế, chỉ cần nói một câu thì đám người bọn họ rất nhanh sẽ về chầu trời. Nếu nói xã hội vốn đen tối thì trong ngục giam chính là đen tối trắng trợn.
Hai gã đàn ông vạm vỡ đang đi phía trái rừng cây đột nhiên thấy trên mặt đất có một xấp 100 nhân dân tệ. Tuy hai người họ không phải kẻ tham tiền, nhưng cho dù là ai khi thấy nhiều tiền như vậy cũng không khỏi hiếu kỳ và hưng phấn liền vội vàng đi tới ngồi xuống nhặt. Ngay khi hai người cúi đầu liền cảm giác được gáy bị ai đó đánh, lập tức ngã xuống mặt đất.
Hai tên bên phải đang lãnh đạm đi tới đi lui, đột nhiên từ trên đầu vang lên một tiếng chim hót. Theo thói quen, họ ngẩng đầu nhìn, chỉ lấy lá cây rơi xuống như mưa, bọn hắn nhắm mắt lại theo phản xạ thì yết hầu đã bị siết chặt, không thở được, té ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Thường ca và Lục tử đi trong rừng cây lục soát, Lí Kiếm và Hồ Bưu đi theo sau. Đột nhiên Lục tử có dự cảm xấu, nói:
- Thường ca, rừng cây này quá mức yên tĩnh, có điều gì đó rất khác thường. Hơn nữa, tại sao không thấy động tĩnh của những người khác?
Thường ca đã trải qua bao nhiêu sóng gió, ngoại trừ lần giết người đầu tiên thì y chưa bao giờ nhíu mày, cho dù là lần cuối cùng gây án, khi bị cảnh sát vây quanh thì y cũng chưa từng sợ hãi. Bây giờ nghe Lục tử nói, Thường ca vẫn hơi lạnh sống lưng, nói với Lục tử:
- Mấy tên kia khẳng định đang làm biếng. Mày nói liệu một tên học sinh cấp 3 có thể làm nổi trò trống gì hay sao?
Thường ca nói để tăng thêm can đảm cho mình.
Lí Kiếm cũng mở miệng, khinh thường nói:
- Đám các ngươi đều là tội phạm giết người, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu ngay cả một đứa học sinh còn không giải quyết được thì còn sống để làm gì?!!
Lục tử cũng nghĩ vậy, một đám sát thủ giết người không ghê tay còn sợ bị một tên học sinh đánh gục hay sao? Xem ra là chính mình đã đa nghi rồi. Lục tử chạy tới rừng cây bên trái, đi khắp nhưng không thấy một bóng người. Đừng nói là Sở Thiên, ngay cả bốn người kia cũng không thấy đâu, trong lòng gã bắt đầu hoảng sợ, vội vã chạy về giữa rừng. Nhưng khi sắp thấy bóng dáng Thường ca thì chân gã bị kéo mạnh. Lục tử ngã lộn nhào trên mặt đất. Sau đó gã cảm thấy có người lôi chân mình vào sâu trong rừng cây, gã sợ hãi kêu lên:
- Thường ca...
Nhưng lời còn chưa dứt thì mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thường ca nghe thấy Lục tử kêu lên rồi sau đó im bặt, lại đối mặt với sự yên tĩnh khiến người ta muốn khủng hoảng tinh thần thì trong lòng sợ hãi. Nhưng không thể vứt bỏ huynh đệ, một mình chạy trốn. Nếu làm vậy, không chỉ Lí Kiếm không bỏ qua cho mình mà đám Lục tử cũng sẽ coi thường mình. Vì vậy y cố lấy dũng khí, bảo Lí Kiếm và Hồ Bưu ở đây đợi, còn y cầm đao, chậm rãi từng bước một, cảnh giác đi vào rừng cây, miệng không ngừng hô:
- Lục tử, Lục tử, mày đâu rồi?
Thường ca đột nhiên nghe thấy sâu trong rừng cây có tiếng bước chân, vội vàng chạy tới hướng tiếng động phát ra. Rắc một tiếng, Thường ca lại càng sợ hãi, vung đao trong tay chém mấy nhát, hào quang lóe ra. Sau đó y mới phát hiện mình dẫm vào một cành cây khô. Lại nghe tiếng huýt sáo từ xa truyền tới, Thường ca nổi giận, cùng lắm là chết, y lại chạy tới phía tiếng huýt sáo.
Đao trên tay Thường ca đột nhiên rơi xuống đất, bởi hắn thấy năm người huynh đệ của mình bị treo ngược trên cây, mặt đầy máu me rất dọa người, không rõ sống chết. Thấy huynh đệ của mình thảm hại như vậy, ngoài tức giận thì y cảm thấy sợ hãi. Có thể vô thanh vô tức đem năm người treo ngược lên, người này rất không đơn giản. Hắn dụ mình tới đây nhằm mục đích gì?
Lúc này một người trẻ tuổi đi ra, không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Thường ca biết hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, vì vậy cũng lười đặt câu hỏi, vung đao xông tới, hét:
- Ông nội liều mạng với mày!
Thường ca cũng là cao thủ, trong nháy mắt đao đã chém sát lồng ngực Sở Thiên. Hắn đang hăng máu thì không biết tay Sở Thiên từ đâu chui ra, xảo quyệt nắm lấy cổ tay Thường ca, phát lực một cái tàng đao liền rơi xuống. Sở Thiên dễ dàng bắt lấy, sau đó dùng chân đá Thường ca ra ngoài, chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt Thường ca, vuốt đao nói:
- Đao không tệ, đáng tiếc người sử dụng vẫn kém một chút.
Thường ca nhịn đau, biết mình không phải đối thủ của Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Rốt cục mày muốn gì? Muốn giết thì ra tay đi.
Nói chưa xong thì trước mắt đã tối sầm không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Lí Kiếm và Hồ Bưu ở giữa rừng cây đợi mười phút không thấy Thường ca quay lại, trong lòng rất bất an. Hồ Bưu sắc mặt khó coi nói:
- Kiếm ca, e rằng họ xảy ra chuyện gì rồi. Tên tiểu tử Sở Thiên kia thật không đơn giản, không bằng chúng ta lui ra rồi nói sau!
Lí Kiếm oán hận, đá tảng đá dưới chân, nói:
- Tội phạm giết người cái *** gì, một chút tác dụng cũng không có, trở về cho chúng tù mục xương.
Sau đó gã cùng Hồ Bưu chậm rãi đi ra ngoài. Đột nhiên có một người trẻ tuổi chặn đường lại, tủm tỉm cười nói:
- Không phải mày tới để tìm tao sao? Sao lại chạy nhanh như vậy? Chờ nhặt xác bọn chúng rồi đi cũng không muộn nha!
Lí Kiếm sợ hãi nói:
- Mày... mày đã giết chúng? Rốt cục mày muốn thế nào?
Sở Thiên cười cười nói:
- Mày một mực không chịu buông tha tao nên tao chỉ có thể giết mày!
Lí Kiếm và Hồ Bưu nhìn nhau, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vì vậy liểu mạng khua múa nắm đấm xông lên.
"Bịch, bịch" hai tiếng vang lên. Lí Kiếm và Hồ Bưu ngã bắn ra ngoài. Sở Thiên xách bọn họ giống như cầm hai con nhái tiến vào sâu trong rừng, ném cạnh chỗ đám người Thường ca.
Thấy nhóm người Thường ca mặt đầy máu me, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu vô cùng hoảng sợ. Bọn họ biết Sở Thiên biết chút võ nghệ, nhưng không ngờ hắn lại dám giết người. Tuy Lí Kiếm và Hồ Bưu cũng là người ngang ngược, không sợ giết người phóng hỏa nhưng chúng lại sợ bị giết!
Lí Kiếm cố nén sợ hãi, nói:
- Mày dám giết tao sao? Cha tao là Cục trưởng Cục công an, giết tao mày cũng không sống nổi!
Sở Thiên mỉm cười nói:
- Hôm nay tao tâm tình tốt, không muốn giết mày. Cho mày hai sự lựa chọn. Thứ nhất mày có thể cút ngay bây giờ. Thứ hai mày có thể mang theo Hồ Bưu cùng thi thể nhóm người Thường ca, nhưng mày phải để một ngón tay ở lại.
Lí Kiếm kinh ngạc nhìn Sở Thiên, nhưng thấy bộ dạng của hắn không giống nói đùa, lại thấy xác nhóm người Lục tử treo trên cành cây, tính ích kỷ trong lòng trỗi dậy chiến thắng nghĩa khí. Vì vậy vội vàng chạy ra khỏi bìa rừng, ngay cả đàn em trung thành như Hồ Bưu gã cũng bỏ qua.
Ánh mắt Hồ Bưu dần trở nên sợ hãi tới tuyệt vọng. Gã biết Lí Kiếm là một tên khốn, nhưng vẫn cho rằng còn chút nghĩa khí. Không ngờ hôm nay gặp khó liền bỏ rơi chính mình. Sở Thiên nhìn Lí Kiếm rời đi, dùng tàng đao chặt đứt cành cây treo đám người Lục tử và Thường ca. Đám người Thường ca rơi xuống đất liền như sống lại, xoa xoa chỗ đau, thở dài nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ cứ yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ tìm huynh đệ kiếm chuyện nữa. Người thiếu nghĩa khí như vậy không đáng để chúng ta bán mạng.
Sở Thiên khẽ phất tay để họ rời đi. Khi hắn treo đám Thường ca lên thì họ đã tỉnh lại rồi. Để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, Sở Thiên đã ước định cùng họ. Nếu Lí Kiếm có nghĩa khí, chịu mang "xác" họ đi thì Sở Thiên tuyệt đối sẽ không làm khó họ. Nếu Lí Kiếm vứt bỏ họ thì từ nay về sau bọn họ tuyệt đối không được tìm Sở Thiên gây phiền toái nữa.
Sở Thiên để hóa trang cho thật còn giết một con rắn, lấy máu bôi lên mặt bọn họ để cho giống như đã chết thật sự.
Dưới sự đạo diễn của Sở Thiên, vở kịch đã thành công mỹ mãn.
Người duy nhất còn ở lại chính là Hồ Bưu đang ngồi dưới đất, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Anh có thể rời đi.
Hồ Bưu không mừng rỡ, đứng lên, vẻ mặt kiên định nói:
- Tôi muốn đi theo cậu.
Sở Thiên vội vàng hướng phụ cận trong rừng cây chui vào, tung người lên cây, không có vài phút, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu mang theo sáu cái cạo lấy đầu trọc nam tử xông vào, dùng ánh mắt bốn phía bắn phá một phen, Lí Kiếm hung dữ thanh âm truyền đến: “Đồ chó hoang, tiểu tử kia chạy đi đâu?”
Bên cạnh một vị cầm đầu đầu trọc lên tiếng: “Lý công tử, kỳ thật đối phó cái này mao đầu đệ tử cần gì phải chúng ta cùng một chỗ ra tay à? Ta lão Thường một người có thể đem hắn bóp chết.”
Lí Kiếm hừ một tiếng, trên mặt vài phần tức giận nói: “Tiểu tử kia có vài phần quyền cước, người bình thường thật đúng là gần hắn không được thân, hơn nữa, nếu như tiểu tử kia không có gì thực tài thực liệu, thì càng tiện nghi Thường ca các ngươi.”
Thường ca gật gật đầu, nói: “Cái kia Lý công tử ngươi cũng không cần tự mình đến a..., điểm ấy việc nhỏ giao cho chúng ta đi xử lý là được rồi.”
Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nghĩ sớm chút chứng kiến tiểu tử kia tại ta dưới chân cuồn cuộn bộ dạng.”
Thường ca chỉ vào bốn người khác, nói: “Mọi người đi vào rừng cây cẩn thận tìm xem, cái này mảnh rừng cây phần cuối đúng sông lớn, không có đường ra đấy, đoán chừng tiểu tử kia đúng trốn ở cái đó cây đằng sau; Thật sự tìm không thấy, chúng ta phải đi Đào Viên cư xá mai phục hắn, ta cũng không tin hắn từ nay về sau liền biến mất.”
Trốn ở trên cây Sở Thiên hơi kinh hãi, không nghĩ tới người này liền hắn hiện tại nghỉ ngơi ở đâu đều thăm dò rồi, nếu như không để cho bọn hắn giáo huấn lời mà nói..., bọn hắn sớm muộn sẽ đi Đào Viên cư xá tìm hắn, nói như vậy, thường xuyên vãng lai Lâm Ngọc Đình thì có nguy hiểm, Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho phép loại chuyện này trình diễn, nhưng đúng võ công của mình cũng mới khôi phục lại hai thành, người này thân thủ cũng so với bình thường mỗi người mạnh mẽ, cứng đối cứng phần thắng cũng không lớn, may mắn cái này mảnh rừng cây khá lớn, vì vậy hắn quyết định lợi dụng cái này mảnh rừng cây hảo hảo cho người này giáo huấn.
Tiến rừng cây một khắc, Thường ca bên cạnh có người hắc hắc cười cười, tại Thường ca bên tai nói: “Lý công tử thực có thể giúp chúng ta giảm đi ở tù?”
Thường ca khinh thường nhìn xem Lục tử, ý vị thâm trường nói: “Lục tử, chúng ta giúp đỡ Lý công tử làm chuyện này, giảm không giảm ta cũng không có nắm chắc; Nhưng nếu như không đáp ứng giúp hắn làm này kiện sự tình, đoán chừng không cần vài ngày ngươi sẽ tại ngục giam không tật mà chết.”
Lục tử rùng mình một cái, hắn tự nhiên biết rõ Lí Kiếm không có gì năng lượng, nhưng Lí Kiếm có một vô cùng lợi hại phụ thân, tùy thời hướng trong ngục giam tiễn đưa câu nói, bọn hắn những thứ này từng để cho người đàm phán chi sắc biến thành nhân vật phong vân, rất nhanh sẽ trong tù trở nên cái gì cũng không phải, thậm chí đi đời nhà ma cũng không có người hoài nghi, nếu như nói xã hội đúng hắc ám đấy, như vậy ngục giam càng là trắng trợn hắc ám.
Hai cái đại hán đang tại bên trái rừng cây tuần tra trên xuống, đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một chồng trăm nguyên nhân dân tệ, tuy nhiên bọn hắn cũng không phải là quan tâm tiểu tài chi nhân, nhưng bất luận kẻ nào trông thấy trên mặt đất xuất hiện một chồng trăm nguyên tiền giá trị lớn nhiều ít có chút hiếu kỳ cùng hưng phấn, vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhặt, ngay tại hai người cúi đầu chi tế, cảm giác gáy bị người trùng trùng điệp điệp một kích, lập tức ngã xuống đất ngất đi lên.
Bên phải hai cái đại hán đang tại không đếm xỉa tới đi tới đi lui, đột nhiên một tiếng tiếng chim hót âm từ đỉnh đầu truyền đến, thói quen ngẩng đầu hướng lên nhìn lại, trên đỉnh đầu lá cây rơi lả tả xuống, để tránh lá cây quét đến, bọn hắn vừa nhắm mắt lại, yết hầu xiết chặt, một hơi thở gấp không được, té trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Thường ca cùng Lục tử đang tại giữa rừng cây điều tra, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu tại phía sau bọn họ theo sau, Lục tử đột nhiên có gan cảm giác xấu, đối với Thường ca nói: “Thường ca, cái này rừng cây quá an tĩnh, yên tĩnh có điểm gì là lạ, những người khác tại sao không có động tĩnh rồi hả?”
Thường ca sóng to gió lớn gặp nhiều hơn, ngoại trừ lần thứ nhất lúc giết người, tay run rẩy qua, gặp phải bất luận cái gì chuyện lớn cũng không lại nhăn qua lông mày, dù là cuối cùng lần gây án, bị một đám cảnh sát đoàn đoàn bao vây, Thường ca đều chưa từng lạnh mình qua, bây giờ nghe Lục tử vừa nói, Thường ca cũng có chút vẻ sợ hãi, hắn đối với Lục tử nói: “Mấy cái thằng ranh con khẳng định đang lười biếng, ngươi đi qua nhìn xem, một cái học sinh trung học có thể có cái gì với tư cách.” Thường ca bắt đầu cho mình kiếm cớ tăng thêm lòng dũng cảm.
Lí Kiếm cũng mở miệng, mặt mũi tràn đầy miệt thị nói: “Các ngươi còn tội phạm giết người, nặng độ nhân vật nguy hiểm đâu rồi, liền trong đó đệ tử đều làm không được, dứt khoát trong tù chết già tốt rồi.”
Lục tử tưởng tượng cũng thế, mấy người kia cũng là giết người không chớp mắt chủ, còn sợ bị một cái học sinh trung học đả đảo? Xem ra là chính mình đa tâm, Lục tử gấp hướng rừng cây bên trái chạy tới, tại đây mảnh không lớn rừng cây chạy một vòng, liền cái nhân ảnh cũng không có nhìn thấy, không chỉ nói Sở Thiên rồi, chính là vừa rồi tiến rừng cây bốn người cũng không trông thấy rồi, Lục tử trong nội tâm bắt đầu khủng hoảng, gấp hướng giữa rừng cây chạy tới, cũng sắp muốn nhìn thấy Thường ca thân ảnh thời điểm, đột nhiên trên chân bị người kéo một phát, Lục tử về phía trước bổ nhào rắn rắn chắc chắc, sau đó cảm giác bị người lôi kéo chân hướng rừng cây ở chỗ sâu trong kéo đi, Lục tử sợ hãi hô to: “Thường ca.” Lời còn chưa nói hết, trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Tại giữa rừng cây Thường ca chỉ nghe được Lục tử quát lên ‘Thường ca’ liền không còn có động tĩnh rồi, đối mặt yên tĩnh làm cho người ta đáng sợ rừng cây, Thường ca trong nội tâm lần nữa vẻ sợ hãi, nhưng lại không thể rõ ràng vứt bỏ huynh đệ, một mình chạy trốn, nói như vậy không chỉ có Lí Kiếm sẽ không bỏ qua chính mình, Lục tử bọn hắn về sau cũng sẽ khinh thường chính mình, đành phải nâng nâng thần, lại để cho Lí Kiếm cùng Hồ Bưu ở chỗ này chờ đợi, chính mình xuất ra trên người mang đến tàng đao, từng bước một, dị thường cảnh giác tiến vào rừng cây, trong miệng không ngừng hô hào: “Lục tử, Lục tử, ngươi đang ở đâu?”
Thường ca đột nhiên nghe được rừng cây ở chỗ sâu trong có tiếng bước chân, vội vàng men theo thanh âm đi tới, “BA~” một tiếng, Thường ca lại càng hoảng sợ, tàng đao trong tay chuyển mấy vòng, sắc bén lưỡi đao lóe ra vài tia hào quang, sau đó mới phát hiện là mình đã dẫm vào khô héo nhánh cây, lại một âm thanh chim hót tại cách đó không xa truyền đến, Thường ca bị chọc giận, chết thì chết a, vung vẩy lấy đao, hướng thanh âm ra vọt tới.
Thường ca tàng đao đột nhiên rơi trên mặt đất rồi, bởi vì hắn trông thấy Lục tử bọn hắn năm người chỉnh tề bị nhánh cây dán tại trên cây, khuôn mặt vết máu, rất là dọa người, sống chết không rõ, Thường ca nhìn xem nhà mình huynh đệ thảm như vậy tốt, bi phẫn ngoài, lại cảm thấy sợ hãi, có thể đem năm người bọn họ người vô thanh vô tức treo ngược lên, người này có lẽ không đơn giản, hắn đem mình dụ dỗ tới đây muốn làm gì đâu này?
Lúc này một người tuổi còn trẻ ra hiện tại Thường ca trước mặt, cũng không nói chuyện, chẳng qua là mỉm cười, Thường ca biết rõ hôm nay chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, vì vậy cũng lười câu hỏi, vung vẩy lấy tàng đao vọt lên, nói: “Lão tử liều mạng với ngươi.”
Thường ca cũng là được, một lát tầm đó, tàng đao đã gần sát Sở Thiên lồng ngực, đang tại đại hỉ chi tế, Sở Thiên tay không biết ở đâu chui ra, xảo quyệt ở Thường ca đích cổ tay, dùng sức uốn éo, tàng đao ngã rơi xuống, Sở Thiên trở tay vừa tiếp xúc với, sau đó dùng chân đem Thường ca đá đi ra ngoài, chậm rãi tiêu sái đến Thường ca trước mặt, vuốt vuốt tàng đao nói: “Đao không tệ, người lại kém một chút.”
Thường ca chịu đựng đau đớn, biết mình không phải Sở Thiên đối thủ, chậm rãi nói: “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Muốn giết liền cho lão tử thoải mái điểm.” Lời còn chưa nói hết, trước mắt tối sầm, nên cái gì cũng không biết.
Giữa rừng cây Lí Kiếm cùng Hồ Bưu đợi hơn ' sau cũng không có nhìn thấy Thường ca trở về, trong nội tâm cũng dị thường bất an, Hồ Bưu sắc mặt khó coi nói: “Kiếm ca, bọn hắn khả năng xảy ra chuyện rồi, cái kia Sở Thiên quả thật có điểm không đơn giản, nếu không chúng ta trước tiên lui ra rừng cây mới quyết định a?”
Lí Kiếm oán hận mắng câu nước mắng, đá lấy tảng đá, nói: “Còn tội phạm giết người đâu rồi, một chút tác dụng đều không có, trở về để cho bọn họ trốn mèo mèo.”
Sau đó cùng với Hồ Bưu hướng ra phía ngoài chậm rãi lui ra ngoài, bỗng nhiên, một người tuổi còn trẻ chặn con đường của hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi không phải tới tìm ta đấy sao? Như thế nào chạy nhanh như vậy à? Liền bọn họ ‘thi thể’ cũng không muốn rồi hả?”
Lí Kiếm sợ hãi nói: “Bọn hắn thật sự bị ngươi giết? Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
Sở Thiên cười cười nói: “Ngươi một mực không chịu buông tha ta, cho nên ta chỉ có thể muốn mạng của ngươi.”
Lí Kiếm cùng Hồ Bưu nhìn nhau, trong nội tâm mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vì vậy, ác hướng gan bên cạnh sinh, vung vẩy lấy trên nắm tay đến.
“Phanh, phanh” Lí Kiếm cùng Hồ Bưu một chút cũng không có gì bất ngờ xảy ra ngã văng ra ngoài, Sở Thiên như là dẫn theo hai cái con gà con giống nhau, đem bọn họ xách tiến vào rừng cây ở chỗ sâu trong, ném ở Thường ca chân của bọn hắn.
Nhìn xem dán tại trên cây mặt mũi tràn đầy vết máu Thường ca đám người, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu hoảng sợ vạn phần, bọn hắn biết rõ Sở Thiên có vài phần quyền cước, lại thật không ngờ Sở Thiên dám đem Thường ca bọn hắn giết chết, bọn hắn tuy nhiên cũng là ngang ngược đích nhân vật, cũng không sợ giết người phóng hỏa, nhưng sợ bị người khác giết.
Lí Kiếm cố nén sợ hãi, nói: “Ngươi chẳng lẽ dám giết ta? Phụ thân ta là công an cục trưởng, giết ta, ngươi giống nhau đi không hết đấy.”
Sở Thiên mỉm cười: “Ta hôm nay tâm tình tốt, không muốn lại giết người, cho ngươi hai con đường a, đệ nhất ngươi hiện tại có thể lăn, thứ hai ngươi có thể mang theo Hồ Bưu cùng Thường ca bọn họ thi thể cùng đi, chỉ cần chém xuống một ngón tay, là được rồi.”
Lí Kiếm có chút không tin nhìn xem Sở Thiên, thấy hắn không giống như là hay nói giỡn, nhìn xem dán tại trên cây Lục tử thân thể của bọn hắn, lại nhìn xem tay của mình, nhân tính ích kỷ lần nữa chiến thắng nghĩa khí, vội vàng liền bò mang lăn hướng bên ngoài rừng cây chạy đi, liền đối hắn trung thành và tận tâm Hồ Bưu cũng không muốn rồi.
Hồ Bưu ánh mắt dần dần từ sợ hãi đến tuyệt vọng, hắn biết rõ Lí Kiếm là một khốn khiếp, nhưng tổng cho là hắn còn có mấy phần nghĩa khí, không nghĩ tới cứ như vậy đem hắn từ bỏ, Sở Thiên nhìn xem Lí Kiếm rời đi, dùng tàng đao dễ dàng chặt đứt treo Thường ca cùng Lục tử bọn họ nhánh cây, Thường ca bọn hắn vừa rơi xuống đất giống như là sống lại, một bên vuốt đau xót một bên thở dài đối với Sở Thiên nói: “Sở huynh đệ, ngươi yên tâm, chúng ta về sau không bao giờ... Nữa sẽ tới tìm các ngươi phiền toái, như thế không có nghĩa khí người uổng phí chúng ta thay hắn bán mạng rồi.”
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, lại để cho Thường ca bọn hắn rời đi, lúc ấy đem Thường ca bọn hắn treo lên đi thời điểm, Thường ca bọn hắn đã tỉnh lại rồi, vì vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn, Sở Thiên cùng Thường ca bọn hắn làm cái ước định, nếu như Lí Kiếm chịu giảng nghĩa khí mang theo bọn hắn ‘thi thể’ rời khỏi, như vậy Sở Thiên hôm nay tuyệt không làm khó hắn đám bọn họ; Nếu như Lí Kiếm vứt bỏ bọn hắn, bọn hắn về sau cũng tuyệt đối không thể dùng sẽ tìm Sở Thiên phiền toái.
Sở Thiên vì rất thật, còn từ rừng cây bắt đầu xà, đem máu rắn bôi tại trên mặt của bọn hắn, để cho bọn họ xem ra giống như là thật đã chết rồi giống nhau.
Một hồi ngắn gọn đã có ý nghĩa hí kịch cứ như vậy tại Sở Thiên đạo diễn hạ kết thúc mỹ mãn.
Duy nhất còn ngồi dưới đất đúng là Hồ Bưu rồi, Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng có thể rời đi.”
Hồ Bưu sắc mặt lại không có chút nào mừng rỡ, đứng lên kiên định đối với Sở Thiên nói: “Ta nghĩ với ngươi.”