Mấy chục người chung quanh cho rằng Hoàng Vạn Thịnh và Vạn Kiếm Phong muốn họ đối phó với một kẻ sát nhân tội ác tày trời của loài người, những gì nhìn thấy bây giờ chỉ là một đôi nam nữ nhỏ xíu, trong lòng có chút khinh thường. Hai kẻ yếu đuối vậy đâu cần đến những người như họ ra tay. Lúc này nghe Sở Thiên mỉa mai bác lái xe lại không khỏi tấm tắc khen Sở Thiên quả nhiên rất gan dạ.
Người lái xe biết rõ Sở Thiên đang nói ông ta là "chó cắn người", ông ta cũng là học trò của Kiếm Phong Vũ thuật quán, giờ rơi vào tình trạng này, rất phẫn nộ, đi đến đá Sở Thiên một cú. Sở Thiên hất nhẹ chân lên, ông ta lảo đảo rồi ngã lăn ra đất. Mọi người trong võ quán vô cùng kinh ngạc trước tài nghệ của Sở Thiên, thậm chí có vài người còn núp sau người khác cho an toàn.
Cuối cùng Hoàng Vạn Thịnh cũng lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhóc con, mày cướp bạn gái của ta, hại ta tốn mất không ít tiền của, hôm nay, ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời." Hoàng Vạn Thịnh mặt mũi bầm dập, hiển nhiên buổi tối hôm đó, thắng được Hắc Tử không phải dễ dàng.
Sở Thiên xoa xoa mũi, cười nhạt một tiếng, nói:
- Hoàng Vạn Thịnh, đúng là bọn Hắc Tử muốn tài sản của anh, anh không đủ dũng khí để tìm chúng báo thù, mà chỉ tìm một kẻ xúi quẩy như tôi vậy? Khó khăn trước mắt, anh lại vứt bỏ người yêu không thèm để ý, anh có tư cách gì đòi làm bạn trai của Diêu Tân Nhu?
Sau đó, Sở Thiên quay ra chỉ vào Vạn Kiếm Phong, nói:
- Một kẻ vô tình vô nghĩa, nhát gan nhu nhược như thế, vậy mà cũng đáng để ông ra mặt sao?
Vạn Kiếm Phong vẫn im lặng không nói, nghe Sở Thiên nhắc đến tên, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, vội vàng nhìn Sở Thiên, càng nhìn càng thấy đã gặp ở đâu đó rồi.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong đang cố nghĩ xem đã gặp hắn ở đâu, nên nhắc khéo:
- Sở Thiên tôi khi ở chùa Thiên Pháp rất nể Vạn Quán chủ, khi cường địch Đông Doanh Sơn Bản Nghĩa Thanh khiêu chiến, ông không sợ hãi chút nào, đứng ra cổ vũ tinh thần các học trò của chùa Thiên Pháp, một thời gian ngắn không gặp, xem ra ông đã thay đổi rồi.
Sở Thiên không nhắc đến trận đánh của Vạn Kiếm Phong tại chùa Thiên Pháp, một thất bại thảm hại, chỉ nhắc đến việc ông ta chiến đấu với tinh thần võ sĩ, mọi người chăm chú lắng nghe, thêm kính trọng Vạn Kiếm Phong nhiều hơn, Vạn Kiếm Phong cũng cảm thấy có cảm tình với Sở Thiên hơn, nhưng Hoàng Vạn Thịnh lại là cháu trai của ông ta, bị Sở Thiên làm mất mặt, không biết phải làm sao lúc này nữa.
Vạn Kiếm Phong hắng giọng, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sở huynh đệ, từ trước đến giờ Vạn Kiếm Phong ta luôn kính trọng cậu, nhưng cậu lại mang cháu ta ra làm trò đùa như vậy, tài sản của hắn cũng không còn gì, chẳng lẽ ta không làm được chút gì cho hắn?
Sở Thiên vỗ về Diêu Tân Nhu đang dựa vào mình chầm chậm nói:
- Hoàng Vạn Thịnh có bản lĩnh để nói cho chúng ta biết sự thật sao?
Hoàng Vạn Thịnh trợn mắt nhìn, hét lên:
- Chú Vạn, đừng nghe hắn nói, hắn đang vu cáo cho cháu đấy.
Vạn Kiếm Phong chỉ nghe lời Hoàng Vạn Thịnh, Sở Thiên thông đồng với bọn hắc đạo, lập kế cướp bạn gái của hắn, còn ép hắn giao mười vạn. Vạn Kiếm Phong nghe xong, vô cùng căm phẫn, muốn thay Hoàng Vạn Thịnh đòi lại công bằng. Lúc này nhìn bộ dạng của Hoàng Vạn Thịnh, biết rõ những sai lầm của cháu nhưng với tư cách là đại thúc của Hoàng Vạn Thịnh, ông ta không thể không che giấu điểm xấu cho cháu trai mình, bèn cười cười:
- Sở huynh đệ, nguyên nhân trước đây là gì không nhắc đến nữa. Hôm nay chỉ cần cậu có bản lĩnh phá được trận Thập Tam Kiếm của ta, ta sẽ để hai người đi, sau này sẽ không mạo phạm đến cậu nữa.
Vạn Kiếm Phong biết võ công của Sở Thiên không tệ, ông ta vẫn còn thua kém nhiều, vì vậy quyết định dùng trận pháp mà chính mình đã dày công nghiên cứu sáng tạo ra.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong đang bao che cho cháu, nhưng lại không nghĩ là ông ta sẽ dùng cách này, mà còn vô liêm sỉ như vậy, còn bày trận bắt mình phá, hôm nay nếu như không giáo huấn chúng một bài học đắt giá, sợ rằng Vạn Kiếm Phong sẽ không tâm phục khẩu phục, nên hắn hắng giọng nói:
- Được, hôm nay xin được thỉnh giáo sự lợi hại của Vạn quán chủ Thập Tam Kiếm Phong.
Sở Thiên buông tay Diêu Tân Nhu ra, nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó từ từ vào bên trong trận Thập Tam Kiếm Phong. Vạn Kiếm Phong cùng 13 học trò lập tức dàn trận, thanh thế lộ ra vô cùng to lớn. Vạn Kiếm Phong rất đắc ý, trận Thập Tam Kiếm Phong này ông ta đã luyện tập nhiều năm, đã tỉ mỉ kết hợp với diễn biến trận pháp thời cổ đại, sức mạnh rất lớn, trận pháp của đám học trò đều do ông ta cẩn thận truyền đạt, cố gắng hết mình để truyền lại sự tinh anh cho học trò, năng lực chiến đấu của chúng trước đây rất bình thường, về sau đã tăng vọt, rất nhiều quán võ nổi tiếng đều đã thất bại dưới trận Thập Tam Kiếm này.
Hoàng Vạn Thịnh chứng kiến Sở Thiên đặt nụ hôn lên má Diêu Tân Nhu, nắm chặt nắm đấm, vô cùng phẫn nộ.
Theo trận Thập Tam kiếm của Vạn Kiếm phong thì trận Thập Tam kiếm phải có 13 học trò tinh anh, hợp sức mới có thể triển khai được. sau khi trận pháp bắt đầu, trong số 13 học trò đó, theo khả năng của nguyên tắc chuyển động, không khác gì là đem trọn sức mạnh của 13 học trò tập trung lại một chỗ, và tập trung phóng xuất trong mỗi lần công phá.
Với đặc điểm này, một khi đã đối mặt với 13 mũi kiếm, tức là làm cho người ta ở trong thế giao thủ, cũng giống như 13 tên học trò kia! Dù cho sức mạnh của đám học trò là bình thường, không đáng lo ngại nhưng khi chúng xung trận Thập Tam kiếm thì sức mạnh vô biên.
Sở Thiên là một người tài giỏi, chắc chắn đoán được cách bày trận Thập Tam Kiếm, tối thiểu trận pháp này cũng tương đương với sức mạnh của năm Vạn Kiếm Phong. Nhưng Sở Thiên đã nhìn ra được điểm yếu của chúng: tư tưởng của 13 tên học trò kia không thống nhất, ai cũng sợ một mình đối diện với kẻ thù, nên vội vàng thay đổi thế. Sở Thiên bật cười, nhẹ nhàng chuyển động, xông vào trận pháp, đánh đúng vào điểm yếu của chúng, chỉ một loáng, mười ba tên kiếm thủ tinh anh thở hồng hộc, Sở Thiên không có lấy một vết xước.
Ánh mắt Vạn Kiếm Phong bắt đầu chuyển sắc, khi bình thường thì khí thế hừng hực bỗng nhiên trở thành kẻ thất bại thảm hại. Hoàng Vạn Thịnh chằm chặp nhìn Diêu Tân Nhu, nhớ đến hình ảnh đêm đó, chực nuốt nước bọt thèm thuồng.
Sở Thiên biết thời cơ đã đến, nhanh chóng nghiêng người nhảy lên, hai chân thoăn thoắt, đốn ngã một tên học trò của Vạn Kiếm Phong, cướp lấy vũ khí của hắn, thấy phía sau lưng bên trái có 5 tên mang vũ khí ập đến, Sở Thiên vung tay côn ra ngoài, sáu côn đụng nhau trên không trung, vang lên rắc rắc, vũ khí của 5 tên học trò đồng loạt bị chém làm đôi, chiếc côn trong tay Sở Thiên vẫn lành lặn không hề hấn gì. Chiếc côn của Sở Thiên không khác gì những chiếc kia, cũng không phải là cái cứng rắn hơn, chẳng qua là hắn vận nội công vung côn lên, để đánh gãy côn của 5 đối thủ. Lúc này Sở Thiên cảm thấy trên lưng có Minh Hồng đao dán vào, trong lòng mỉm cười: trong trường hợp này thì ngươi là vô dụng.
Lúc này, gậy gộc và kiếm của đám học trò đã mất đi, vội lùi lại phía sau để chờ đám côn vung đến. Sở Thiên lắc đầu thầm nghĩ, Vạn Kiếm Phong thật là vô lại.
Sở Thiên đánh một trận có hiệu quả, nên thừa thắng xông lên, tay vung mạnh lên, trong nháy mắt đâm liền 13 người, mỗi lần đều trúng đám học trò cầm côn, Sở Thiên nhanh như cắt, hạ gục cả 13 tên, Vạn Kiếm Phong bỗng cảm thấy không đủ tự tin để chiến đấu tiếp.
Tuy Sở Thiên ra tay không mạnh nhưng mỗi người đều tê rần cổ tay, mất lực, côn đồng loạt rơi xuống đất. Sở Thiên chống côn lên, đá một cú, 13 tên học trò ngã ngửa ra sau, mọi người vô cùng kinh ngạc, vội lùi lại một bước, đảo mắt xem vết thương ở cổ tay nhưng chỉ thấy có vết đỏ, không chảy chút máu nào, mới biết Sở Thiên đã hạ thủ rất khoan dung nếu không thì có thể đánh gãy cổ tay mình mà không cần tốn sức.
Lúc này trận pháp đã bị phá, mặt Vạn Kiếm Phong biến sắc, không ngờ trận pháp mà mình đã cẩn thận nghiên cứu, đánh bại vô số người, lại bị Sở Thiên phá dễ dàng. Đột nhiên Hoàng Vạn Thịnh vồ lấy thanh kiếm trong võ quán, nghiến răng nghiến lợi đâm về phía Sở Thiên, đây là hành động đánh xấu hổ của Hoàng Vạn Thịnh, ngay cả đám học trò của Vạn Kiếm Phong cũng coi khinh anh ta, nhưng xuất phát từ lợi riêng, nên không ai cảnh báo Sở Thiên cả, chớp mắt thanh kiếm đã đâm vào người Sở Thiên, trên mặt Hoàng Vạn Thịnh lộ ra vẻ dữ tợn khác thường.
Kiếm nhanh như gió, hào quang chói mắt.
Sở Thiên không quay đầu lại, túm lấy thanh kiếm, hướng về phía sau, đâm vào cổ áo Hoàng Vạn Thịnh, thanh kiếm bay vào người Hoàng Vạn Thịnh, bay về phía sau, "tang" một tiếng, Hoàng Vạn Thịnh bị đâm lùi vào sát tường, mặt hoảng sợ. Vạn Kiếm Phong cũng thấy tim đập mạnh, tên Sở Thiên này thật ra là người thế nào, công lực của hắn không biết đến chừng nào, về sau không dám động đến hắn nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến kỳ thi đại học rồi.
Học sinh lớp 13 mà Sở Thiên dạy dỗ như đàn chim non, đến lúc vỗ cánh bay đi, ai cũng biết, qua nửa năm này thì mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều, thành quả cuối cùng đặt vào kỳ thi đại học. Tuần cuối cùng phụ huynh lớp 13 đến lớp, hầu như tất cả đếu hủy bỏ công tác, đến học cùng lớp 13, nghe Sở Thiên động viên tinh thần, tin tưởng vào tương lai thành công của con cái mình, phụ huynh ngày càng cảm thấy con mình sẽ thành công trong kỳ thi đại học tới.
Lúc này Sở Thiên mới chính thức công bố với học sinh, đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời, thành công rồi, tương lai phía trước còn dài và muôn màu muôn vẻ, không thể lường trước được. Khi gặp thất bại, đừng sợ hãy ngẩng cao đầu lên, trường đại học sẽ là cuộc đời thu nhỏ, nên cống hiến toàn bộ công sức và tài trí của mình.
Khi chỉ còn một tuần nữa đến kỳ thi đại học, Sở Thiên vẫn nỗ lực không ngừng,cuối cùng bị ốm phải vào bệnh viện Phương Đông nơi Diêu Tân Nhu làm việc.
[hide]
Chung quanh mấy chục người vốn cho rằng Hoàng Vạn Thịnh cùng Vạn Kiếm Phong muốn bọn hắn đối phó cái gì tội ác tày trời người, hiện tại nhìn thấy dĩ nhiên là một đôi nhỏ yếu nam nữ, trong nội tâm đều đã có vài phần khinh thường, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu. Bây giờ nghe Sở Thiên như thế mỉa mai lái xe đại thúc, lại không khỏi thầm than Sở Thiên quả nhiên có vài phần sự can đảm.
Lái xe đại thúc biết rõ Sở Thiên đang nói hắn là ‘chó cắn người’, hắn cũng là Kiếm Phong Vũ Thuật quán đệ tử, giờ phút này rơi xuống trung hậu diện mạo, phẫn nộ theo tâm lên, một cước hướng Sở Thiên đá tới đây, Sở Thiên vừa tiếp xúc với hất lên, sẽ đem cái này khinh thường tài xế của mình đại thúc vượt qua lấy ném ra ngoài, ‘ba’ một tiếng, lái xe đại thúc ngã xuống đất tru lên, hiển nhiên P cổ nở hoa, võ thuật quán mọi người có chút kinh ngạc Sở Thiên thân thủ kinh người như thế, có ít người thậm chí đi lấy vài món gia hỏa dùng bảo an toàn bộ.
Hoàng Vạn Thịnh rốt cục lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, ngươi đoạt bạn gái của ta, hại ta tổn thất tiền tài, hôm nay, lão tử cũng muốn cho ngươi một cái khó quên giáo huấn.” Hoàng Vạn Thịnh mặt mũi bầm dập, hiển nhiên kia buổi tối đúng ăn hết Hắc Tử không ít khổ.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, cười nhạt một tiếng, nói: “Hoàng Vạn Thịnh, đúng Hắc Tử bọn hắn đã muốn tiền của ngươi tài, ngươi không dám đi tìm bọn họ báo thù, chỉ có thể tìm ta xúi quẩy vậy sao? Ngươi đang ở đây nguy nan trước mắt, vứt bỏ bạn gái không để ý, ngươi có tư cách gì đúng Diêu Tân Nhu bạn trai đâu này?” Đón lấy, Sở Thiên lời nói xoay chuyển, chỉ vào Vạn Kiếm Phong nói: “Một cái vô tình vô nghĩa, nhát gan nhu nhược người, vậy mà đáng giá ngươi Vạn Kiếm Phong vì hắn xuất đầu?”
Vạn Kiếm Phong vốn trầm mặc không nói, nghe được Sở Thiên hô lên tên của hắn, trong nội tâm có chút kinh ngạc, bề bộn nhìn kỹ Sở Thiên, càng xem càng cảm thấy ở đâu tiếp kiến.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong đang cố gắng hồi tưởng hắn, vì vậy nhắc nhở hắn: “Vốn ta Sở Thiên rất là kính nể Vạn quán chủ tại Thiên Pháp tự thời điểm, đối mặt Đông Doanh cường địch Sơn Bản Nghĩa Thanh khiêu chiến, không sợ hãi chút nào, động thân thay Thiên Pháp tự ứng chiến tinh thần, hiện tại xem ra, một thời gian ngắn không thấy, ngươi đã thay đổi.”
Sở Thiên cũng không nói đến Vạn Kiếm Phong tại Thiên Pháp tự một trận chiến, thất bại thảm hại, chỉ nói là hắn ứng chiến Đông Doanh võ sĩ tinh thần, đang lúc mọi người trong tai nghe xong, lập tức đối với Vạn Kiếm Phong nhiều hơn vài phần sùng bái, Vạn Kiếm Phong cảm thấy cũng cảm kích Sở Thiên vì hắn lưu lại tình cảm, nhưng Hoàng Vạn Thịnh là hắn bà con xa cháu trai, bị Sở Thiên chỉnh đầu tóc đầy bụi, mặt mũi bầm dập, không lấy chút thuyết pháp, thật sự không thể nào nói nổi.
Vạn Kiếm Phong thanh hắng giọng, bài trừ đi ra chút dáng tươi cười nói: “Nguyên lai là Sở huynh đệ, ta Vạn Kiếm Phong cũng kính trọng Sở huynh đệ làm người, nhưng là ngươi đem cháu ta hại thành như vậy, lại để cho hắn cả người cả của đều không còn, ta như thế nào đều có lẽ vì hắn lấy chút công đạo a?”
Sở Thiên ấp ấp dựa vào chính mình Diêu Tân Nhu, nhàn nhạt nói: “Hoàng Vạn Thịnh có bản lĩnh dám để cho chúng ta đem sự thật nói một lần sao?”
Hoàng Vạn Thịnh mặt thoáng cái trợn nhìn, la lớn, nói: “Vạn thúc thúc, không thích nghe hắn đấy, bọn hắn chỉ biết vu hãm ta.”
Vạn Kiếm Phong chỉ nghe cháu trai Hoàng Vạn Thịnh đã từng nói qua, Sở Thiên cấu kết hắc đạo, thiết lập ván cục đã đoạt bạn gái của hắn, còn bức bách hắn giao ra mười vạn nguyên, Vạn Kiếm Phong lúc ấy nghe xong, liền vô cùng phẫn nộ, đáp ứng thay Hoàng Vạn Thịnh lấy lại công đạo, hiện tại nhìn thấy Hoàng Vạn Thịnh bộ dạng, biết rõ sai lầm tại Hoàng Vạn Thịnh trên người, nhưng với tư cách Hoàng Vạn Thịnh thúc thúc, hắn không thể không bao che khuyết điểm, vì vậy cười cười: “Sở huynh đệ, trước kia nguyên nhân trải qua cái gì sẽ không tất nhiên nói, hôm nay, chỉ cần ngươi có bản lĩnh phá của ta Thập Tam Kiếm Phong trận, ta để cho các ngươi đi, hơn nữa về sau sẽ không mạo phạm các ngươi.” Vạn Kiếm Phong biết rõ Sở Thiên thân thủ không tệ, vẫn còn hắn phía trên, vì vậy dứt khoát dùng chính mình nghiên cứu trận pháp vây khốn chi.
Sở Thiên biết Vạn Kiếm Phong bao che khuyết điểm, lại thật không ngờ như thế bao che khuyết điểm, hơn nữa như thế vô sỉ, còn làm cái gì trận pháp làm cho mình phá, nói rõ muốn tới chiến thuật biển người, hôm nay nếu như không nặng nặng giáo huấn một chút bọn hắn, chỉ sợ Vạn Kiếm Phong sẽ không tâm phục khẩu phục, vì vậy hừ một tiếng, nói: “Tốt, hôm nay liền lãnh giáo một chút Vạn quán chủ Thập Tam Kiếm Phong trận lợi hại.”
Sở Thiên buông ra Diêu Tân Nhu tay, tại trên mặt nàng nhẹ nhàng vừa hôn, sau đó đi từ từ đến Vạn Kiếm Phong theo như lời Thập Tam Kiếm Phong trận ở bên trong, Vạn Kiếm Phong thủ hạ mười ba tên đệ tử lập tức vung côn bày trận, thanh thế lộ ra đặc biệt to lớn, Vạn Kiếm Phong mang theo vài phần đắc ý, cái này Thập Tam Kiếm Phong trận là mình tập võ nhiều năm như vậy tỉ mỉ kết hợp thời cổ đợi trận pháp diễn biến mà đến, uy lực bất đồng kẻ hèn này, trận pháp đệ tử đều là chính mình tỉ mỉ tuyển ra, cố gắng hết sức được từ mình võ thuật thân truyền tinh anh đệ tử, bọn hắn một cái thời điểm năng lực chiến đấu đều không giống bình thường, như bố thành Thập Tam Kiếm Phong trận về sau sức chiến đấu tăng vọt, rất nhiều đến đá tiệm ăn nổi danh nhân sĩ đều từng bại ngã vào Thập Tam Kiếm Phong trận xuống.
Hoàng Vạn Thịnh chứng kiến Sở Thiên tại Diêu Tân Nhu trên mặt khẽ hôn, nắm chặt nắm đấm có chút rung động, hiển nhiên là trong cơn giận dữ.
Dựa theo Vạn Kiếm Phong Thập Tam Kiếm Phong trận pháp trụ cột, Thập Tam Kiếm Phong trận, phải tại mười ba tinh anh đệ tử tề tụ dưới tình huống, hợp lực mới có thể thi triển. Trận này pháp có thể ở bắt đầu vận chuyển về sau, tại mười ba tinh anh đệ tử tầm đó, dựa theo năng lượng lưu thông nguyên lý, chẳng khác gì là đem trọn cái trận thế trong mười ba vị trí tinh anh đệ tử sức chiến đấu ngưng tụ cùng một chỗ, tại mỗi một lần công kích phòng ngự trong tập trung phóng xuất ra!
Theo cái này đặc tính, một khi đối mặt mười ba mũi kiếm, dù cho ngươi chỉ cùng trận thế trong một người giao thủ, cũng đồng đẳng với đồng thời cùng trong trận hình mười ba tên tinh anh đệ tử đối chiến! Vô hình tầm đó, tương đương đem từng thân ở trong trận kiếm phong vũ quán đệ tử thực lực làm lớn ra mười ba lần! Cho dù là một cái sức chiến đấu bình thường bình thường đệ tử, cũng có thể tại Thập Tam Kiếm Phong trận biên độ tăng trưởng hiệu quả xuống, bộc phát ra khủng bố sức chiến đấu.
Sở Thiên là một kỳ tài, tự nhiên nhìn ra Vạn Kiếm Phong nghiên ra cái này Thập Tam Kiếm Phong trận quả nhiên có chút trình độ, tối thiểu trận pháp này trọn vẹn tương đương làm cho mình khiêu chiến năm cái Vạn Kiếm Phong, nhưng Sở Thiên cũng đã nhìn ra trận pháp này nhược điểm, mười ba tâm ý người không thông, tư tâm rất nặng, ai cũng sợ chính mình chính diện nghênh địch, luôn vội vàng thay đổi thân hình, Sở Thiên vì vậy mỉm cười, di động thân hình, tại trong trận chui đến tháo chạy, tìm khe hở, đông chạy tây nhảy, dẫn động trận pháp sinh biến, chỉ một chiếc trà thời gian, mười ba kiếm phong vũ quán tinh anh đệ tử vậy mà thở hồng hộc, liền Sở Thiên tay áo đều không có sờ đến.
Vạn Kiếm Phong sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, vì cái gì bình thường khí thôn sơn hà đệ tử bỗng nhiên tầm đó trở nên phế vật một đống đâu này? Hoàng Vạn Thịnh thì là gắt gao chằm chằm vào Diêu Tân Nhu, hiển nhiên nhớ tới đêm đó hoạt sắc sinh hương, yết hầu không khỏi cao thấp chuyển động.
Sở Thiên gặp thời cơ đã đến, đột nhiên nghiêng người tháo chạy nhảy, chân phải bay ra, tay trái trước dò xét, đem Vạn Kiếm Phong một gã tinh anh đệ tử đá cái bổ nhào, đồng thời đưa hắn trường côn đoạt lấy, mắt thấy bên trái ngang lưng bộ phận có ngũ chi trường côn tụ lại đánh úp lại, Sở Thiên tay trái vung côn đi ra ngoài, sáu côn trên không trung tương giao đụng nhau, rắc rắc phần phật vừa vang lên, kiếm Phong đệ tử ngũ chi trường côn mỗi lần nhất côn đều là từ đó chém làm hai đoạn, Sở Thiên trong tay trường côn nhưng là hoàn hảo không việc gì, hắn chỗ đoạt trường côn vốn cũng cùng cái khác côn không giống, cũng không phải là cứng rắn đàn Mộc Mộc côn, chẳng qua là hắn nội kình vận lên côn phong, làm cho đối thủ ngũ côn đồng loạt đánh gảy, lúc này Sở Thiên cảm giác được trên lưng thượng cổ chiến đao kêu Hồng đao cũng rục rịch, trong nội tâm mỉm cười: Loại trường hợp này không dùng được ngươi.
Lúc này, mất đi gậy gộc cùng đã đoạn gậy gộc kiếm Phong đệ tử, vội lui sau đi đón đang xem cuộc chiến đệ tử ném tới trường côn. Sở Thiên trong lòng âm thầm lắc đầu, Vạn Kiếm Phong thật là có chút vô lại.
Sở Thiên một trận chiến có hiệu quả, vì vậy thừa thắng xông lên, lúc này cổ tay run run, trường côn tại trong nháy mắt liền đâm mười ba xuống, mười ba chút côn ảnh tựa hồ đồng thời điểm ra, mỗi lần nhất côn đều điểm trúng một gã kiếm Phong đệ tử nắm côn cổ tay phải, Sở Thiên vận côn như gió như điện, điểm rơi nhưng không mất ly chút nào, cùng với đồng thời bắn ra mười ba kiện ám khí hoàn toàn giống nhau dị, bên cạnh xem cuộc chiến Vạn Kiếm Phong bỗng nhiên đã có lòng tin không đủ cảm giác.
Sở Thiên ra tay tuy nhẹ, nhỏ, nhưng từng đạo nhân đều là trên cổ tay tê rần, tê rần, cổ tay vô lực, nắm trường côn đồng loạt rớt tại dưới mặt đất, Sở Thiên định côn đứng lên, cước pháp lập tức đá, mười ba cái kiếm Phong đệ tử toàn bộ hướng về sau té ngã, mọi người kinh hãi phía dưới, vội vàng ngay tại chỗ lăn qua lăn lại nhảy lùi lại, đảo mắt đi xem cổ tay thương thế, nhưng thấy cổ tay hơi hiện vết đỏ, một điểm máu tươi cũng không có chảy ra, mới biết Sở Thiên đã thủ hạ khoan dung, nếu không, đánh gãy cổ tay của mình thật sự là không cần tốn nhiều sức.
Lúc này, trận pháp đã loạn đã phá, Vạn Kiếm Phong sắc mặt dị thường khó coi, thật không ngờ chính mình tỉ mỉ nghiên cứu trận pháp, đánh bại vô số người, lại bị Sở Thiên dễ dàng phá, hiện tại chỉ có thể nhìn Sở Thiên vén lên Diêu Tân Nhu, đang lúc mọi người khiếp sợ trong ánh mắt chậm rãi rời đi, bỗng nhiên, Hoàng Vạn Thịnh cầm lấy võ thuật quán một thanh lợi kiếm, nghiến răng nghiến lợi hướng Sở Thiên đâm tới, cử động lần này không chỉ có lại để cho Vạn Kiếm Phong trơ trẽn, liền kiếm Phong đệ tử đều có chút khinh bỉ cái này Hoàng Vạn Thịnh, nhưng xuất phát từ tư tâm, vậy mà không có ai hướng Sở Thiên cảnh báo, mắt thấy lợi kiếm muốn đâm đến Sở Thiên trên người, Hoàng Vạn Thịnh trên mặt lộ ra dị thường dữ tợn.
Lợi kiếm như gió, hào quang chướng mắt.
Sở Thiên đầu đều không có quay về, kẹp lấy uốn éo, túm lấy trường kiếm, hướng về sau nhất đinh, đâm vào Hoàng Vạn Thịnh cổ áo, kiếm thật lớn chuôi xung lượng vậy mà mang đã bay Hoàng Vạn Thịnh thân hình, hướng về sau bay đi, “Đương” một tiếng, Hoàng Vạn Thịnh lại bị đính tại cách đó không xa trên vách tường, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, Vạn Kiếm Phong cũng là nội tâm run rẩy, cái này Sở Thiên đến tột cùng là cái bộ dáng gì người, công lực so Thiên Pháp tự lúc không biết muốn tinh tiến nhiều ít, về sau đúng đoạn không thể trêu chọc hắn.
Thời gian nhanh chóng, trong nháy mắt đã tới gần kỳ thi đại học thời gian.
Sở Thiên chỉ huy mười ba lớp đã cánh chim bạt gó, sĩ khí dị thường tăng vọt, ai cũng biết, trải qua nửa năm này biến hóa nghiêng trời lệch đất, chính mình thành quả muốn kỳ thi đại học một trận chiến đặt cuối cùng thành công trụ cột, mười ba lớp các gia trưởng đến cuối cùng một tuần lễ, hầu như toàn bộ buông xuống trong tay công tác, đi vào mười ba lớp cùng đọc, nghe Sở Thiên kích động nhân tâm động viên, nhìn xem hài tử nhà mình tin tưởng vững chắc thành công biểu lộ, các gia trưởng tựa hồ đều bị lây nhiễm, càng ngày càng cảm thấy con của mình hội lấy được kỳ thi đại học thắng lợi.
Lúc này, Sở Thiên mới chính thức minh bạch đối với đệ tử, người đối diện lớn lên cái loại này tầm quan trọng, đây là nhân sinh cái thứ nhất trọng yếu bước ngoặt, thành công, tương lai nhân sinh muôn màu muôn vẻ tiền đồ, bất khả hạn lượng. Đã thất bại, nhân sinh chỉ sợ muốn khó với ngẩng đầu lên, đại học sẽ trở thành cả đời miệng đau tâm từ, vì vậy Sở Thiên cũng đem hết toàn lực cống hiến lấy chính mình tài trí.
Nhưng mà, kỳ thi đại học trước một tuần lễ, Sở Thiên hay là không hiểu thấu mệt mỏi ngược lại rồi, cũng chính mình tiến vào Diêu Tân Nhu chỗ Đông Phương bệnh viện.
[/hide]