Sở Thiên mệt mỏi không thua gì tổng thống, không chỉ nhà trường thăm hỏi mà còn có phụ huynh nữa. Bởi vì họ phát hiện Sở Thiên đã trở thành linh hồn của lớp 13, khi Sở Thiên có mặt ở lớp học, lập tức toàn bộ lớp 13 hăng hái hơn, suy nghĩ sinh động hơn. Vừa nghe Sở Thiên bị bệnh, lòng tin của tất cả học sinh không khỏi bị giảm sút. Vì vậy phụ huynh của chúng bắt đầu sử dụng mọi mối quan hệ, để Sở Thiên được ở trong phòng bệnh cao cấp, thay bác sĩ, mua các loại thuốc bổ đắt đỏ mỗi ngày. Học sinh của lớp 13 đến thăm, chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình cũng đã tới một lần, phát hiện ra rằng Sở Thiên hoàn toàn không cần đến sự thăm hỏi của họ. Phụ huynh học sinh đều thay phiên nhau đến thăm Sở Thiên mỗi ngày, hy vọng hắn sớm có thể khôi phục sức khỏe.
Nằm trên giường bệnh, vẫn chưa đến 10 giờ Sở Thiên thầm than thở, thật là không có một phút yên tĩnh, bản thân đang muốn nhân cơ hội ốm để được nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ đến lại càng phiền toái hơn như thế, đành phải lên tiếng, rằng bản thân cần được nghỉ ngơi yên tĩnh một ngày, chiều mai sẽ quay lại với lớp 13, kiên quyết ngăn phụ huynh học sinh đến thăm mình, còn dư lại vài giờ thì phải yên tĩnh mới được.
Diêu Tân Nhu ở cạnh bận rộn chăm sóc Sở Thiên, vừa lấy xúp cá ra vừa nói:
- Này cậu, cậu thật không có số hưởng thụ. Những phụ huynh này đưa canh đến, còn có thuốc bổ, không biết là có đắt đỏ không, có biết bao người bệnh không biết đến cháo thịt nạc, cậu ở trong đây vì thuốc bổ quá nhiều mà còn than thở, thật đúng cũng là người nhưng chẳng mệnh ai giống nhau.
Sở Thiên có chút buồn rầu nhìn mấy thứ thuốc bổ kia, còn có mười mấy hộp xúp, nói:
- Bổ nhiều quá thì dễ bị bệnh lắm, mười mấy loại thuốc bổ này, tôi uống hết mà không thành bệnh mới là lạ.
Diêu Tân Nhu cười cười, cúi xuống sát Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Không sao, tôi sẽ giúp cậu mang những hộp thuốc bổ này đến cho những người bệnh khác uống.
Sở Thiên mỉm cười, Diêu Tân Nhu thật là người lương thiện, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, chợt nhớ ra điều gì đó hỏi:
- Chị không đi thăm những người bệnh khác sao?
Diêu Tân Nhu nháy mắt, nở nụ cười tươi, xinh đẹp một cách là thường, nói:
- Đây là phòng VIP, có y tá hộ sĩ riêng, vừa lúc biết tôi và cậu quen nhau, Viện trưởng cho tôi ở đây cả ngày chăm sóc cậu.
Sở Thiên nghe Diêu Tân Nhu nói, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Diêu Tân Nhu thấy vẻ mặt của Sở Thiên, trong lòng rất kinh ngạc, hiển nhiên biết rõ ngụ ý trong nụ cười của Sở Thiên, gương mặt xinh đẹp hồng rực lên.
Đêm dài vắng vẻ, ở phòng Vip của bệnh viện Phương Đông, hai thân thể quấn lấy nhau, thi thoảng người nữ lại phát ra tiếng ngâm, Sở Thiên cúi xuống gầm nhẹ phóng ra tinh hoa của mình vào sâu trong cơ thể Diêu Tân Nhu, mệt mỏi gục lên người Diêu Tân Nhu thở dốc. Diêu Tân Nhu nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngọt ngào hiếm thấy này…
Một lát sau, cô trở mình nằm lên trên người Sở Thiên, dịu dàng hôn lên môi Sở Thiên, úp mặt vào ngực hắn. Thời gian dần trôi qua, Sở Thiên cảm thấy mình đang dần hồi phục, hắn biết rõ điều mà Diêu Tân Nhu muốn, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Diêu Tân Nhu, lại bắt đầu một trận công kích mới.
Gió đêm thổi qua ngoài cửa sổ, những cây nhãn vang lên sào sạt.
Sở Thiên cuối cùng kiệt sức nằm vật ra giường, kéo chăn lên đắp cho mình và Diêu Tân Nhu, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng nói:
- Em yêu, em phải đi ra ngoài thôi.
(chiến kinh khủng thía này quyết định cho gọi chị là em đi các bác nhá-tc)
Diêu Tân Nhu ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, Sở Thiên liền dúi đầu cô vào chăn, dùng bông bệnh viên nhét vào tai cô. Diêu Tân Nhu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vãn nghe theo lời Sở Thiên, nhét bông vào tai, chui đầu vào trong chăn, không nhìn thấy người không nên nhìn, cũng không nghe thấy nhưng điều không cần nghe.
Một người nhảy từ một nửa bên kia cửa vào, không ai biết y làm sao leo lên được tầng 5 này, sau đó lại nhảy gần 2m tiến đến phòng bệnh của Sở Thiên.
Dưới ánh trăng sáng, Chủ Đao Y Sinh chắp tay sau lưng, đứng đối diện ngoài của sổ, tỏ ra vẻ vô cùng phóng khoáng, những vết thương trên người đã lành, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc bén như băng.
Sở Thiên cười nhạt, ánh mắt không có chút căm thù nào, nói:
- Chẳng lẽ ông đến giết tôi?
Diêu Thân Nhu nằm ở dưới không dám nhúc nhích một chút nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Chủ Đao Y Sinh thở dài nói:
- Khi cậu vừa tiêu dao khoái hoạt, giết cậu chẳng phải dễ hơn bây giờ sao?
Sở Thiên gật đầu, thật thà nói:
- Đúng vậy, ít nhất khi đó tôi sẽ bị phân tâm.
Hắn lập tức chằm chằm nhìn Chủ Đao Y Sinh nói:
- Nếu như ông không tới giết tôi, như vậy là đến để cảnh báo rồi.
Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên rất kinh ngạc, Sở Thiên lại có thể đoán được mục đích chuyến đi này của mình, tuổi trẻ thật là không đơn giản, nên nói:
- Đúng thế, tôi nghe nói trên đường có người đã nhận giết cậu, 30 vạn.
Diêu Tân Nhu bĩnh tĩnh hít thở, trong lòng Sở Thiên có chút lo lắng, ai muốn cái mạng bé nhỏ này của ta? Hắn nói:
- 30 vạn, có thể mời kẻ sát thủ như ông không?
Chủ Đao Y Sinh lắc đầu khinh thường, vẻ mặt có chút kiêu ngạo và cô đơn, nói:
- Tất nhiên dùng 30 vạn không thể mời một sát thủ như ta, nhưng 30 vạn lại có thể khiến cho rất nhiều sát thủ lao vào lửa như thiêu thân để giết một kẻ vô danh tiểu tốt như cậu.
Chủ Đao Y Sinh cao ngạo cũng đúng. Y là sát thủ top 3 sát thủ nổi tiếng trên giang hồ. Đáng buồn chính là, bản thân y cũng không đối phó được với Sở Thiên, không phải vì y không có năng lực, mà vì Sở Thiên quá tài giỏi.
Sở Thiên cười một tiếng, đây là sự thật, 30 vạn dù không nhiều với các sát thủ, nhưng nếu như cho chúng tùy ý hạ đao, lại không nguy hiểm, có thể có được 30 vạn, thực sự sẽ có cả lũ kéo đến.
Chủ Đao Y Sinh dường như rất thích khi nhìn thấy điệu cười miễn cưỡng của Sở Thiên, nhìn Sở Thiên không chớp mắt, nói:
- Tiếp theo mà nói, có thể là điều tốt cũng có thể là điều xấu. Điều tốt là biết tên tuổi hắn ta. Điều xấu là hắn đã nhận lời giết cậu trước kỳ thi đại học với giá 30 vạn. Tôi dám chắc rằng hắn ta rất nhanh sẽ ra tay với cậu.
Sở Thiên nghe lời Chủ Đao Y Sinh nói nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm, điềm đạm nói:
- Điều tốt, biết người giết mình là ai. Điều xấu, hắn bản lĩnh rất cao.
Chủ Đao Y Sinh nhìn sang Sở Thiên tán dương, khen:
- Tốt.
Sở Thiên nói một lượt, kèm theo một chút khó hiểu, nói:
- Vì sao mà ông nói cho tôi biết chuyện này?
Giọng của Chủ Đao Y Sinh trở lên ôn hòa hơn, ngữ khí trở lại lạnh lùng như lúc mới bước vào, nói:
- Tôi nói rồi, tôi thiếu nợ mà ngươi vì đã không giết ta, hôm nay coi như thanh toán xong, hy vọng không phải gặp lại nữa.
Sau đó y nhảy lên trên bệ cửa sổ, chuẩn bị rời đi.
Sở Thiên chợt nhớ tới một điều rất quan trọng nhưng lại là râu ria của vấn đề, nói:
- Tên sát thủ kia tên là gì?
- Thiên Dưỡng Sinh! Chủ Đao Y Sinh nói vọng lại, tỏ ra rất quỷ dị.
[hide]
Sở Thiên mệt mỏi ngược lại không thua gì tổng thống mệt mỏi ngược lại, không chỉ có trường học thăm hỏi ân cần, mười ba lớp gia trưởng càng là gấp càng thêm gấp, bởi vì bọn họ phát hiện, Sở Thiên đã là mười ba lớp linh hồn, có Sở Thiên ở phòng học thời điểm, toàn bộ mười ba lớp hăng hái, tư tưởng sinh động. Vừa nghe đến Sở Thiên bị bệnh, tất cả đệ tử tin tưởng không khỏi giảm bớt đi nhiều, vì vậy các gia trưởng bắt đầu vận dụng nảy sinh các loại quan hệ, cho Sở Thiên thay đổi cái điện gia dụng đầy đủ hết cao cấp một mình phòng bệnh, chuyên gia bác sĩ, đắt đỏ thuốc bổ mỗi ngày vòng qua liên tục, trở lại mười ba lớp đệ tử trong đi, Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình đã tới một lần, lại phát hiện Sở Thiên đã hoàn toàn không tới phiên bọn hắn ân cần thăm hỏi rồi, các gia trưởng các học sinh đều thay phiên bên trên Đông Phương bệnh viện nhìn Sở Thiên, hi vọng hắn có thể sớm ngày khôi phục.
Nằm ở giường bệnh, bên trên vẫn chưa tới mười giờ Sở Thiên không khỏi thầm than, thật sự là không có yên tĩnh, chính mình vốn đều muốn hảo hảo mượn ‘bệnh’ nghỉ ngơi vài ngày, không nghĩ tới nhưng không được an bình, đành phải lên tiếng, làm cho mình yên lặng nghỉ ngơi một ngày, xế chiều ngày mai quay về mười ba lớp, cũng kiên quyết ngăn lại gia trưởng các học sinh lại đến bệnh viện nhìn chính mình, cái này còn dư lại mấy mười giờ luôn muốn yên tĩnh vượt qua mới tốt.
Diêu Tân Nhu ở bên cạnh đang bề bộn lấy hầu hạ Sở Thiên, thiên về một bên ra nồng đậm nước canh cá, vừa hướng Sở Thiên nói: “Ngươi a, thật sự là không có phúc khí hưởng thụ, những thứ này các gia trưởng đưa tới nước canh, còn có thuốc bổ, không biết có bao nhiêu đắt đỏ đâu rồi, có bao nhiêu người bệnh liền thịt nạc cháo đều uống không đến đâu rồi, ngươi cũng tại nơi đây là thuốc bổ quá nhiều mà than thở, thật sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh a...”
Sở Thiên có chút buồn rầu nhìn xem những cái... Kia cao cấp thuốc bổ, còn có mười mấy cái súp hộp, nói: “Đại bổ dễ dàng bệnh nặng, cái này hơn mười chén các loại bổ súp, ta uống hết không uống ra bệnh đến mới là lạ chứ.”
Diêu Tân Nhu giống như cười cười, cúi thân thể tại Sở Thiên trên mặt có chút nhất thân, nhu nhu nói: “Không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi đem những này bổ súp đưa cho những cái... Kia bệnh người uống.”
Sở Thiên mỉm cười, Diêu Tân Nhu chính là như thế thiện lương, luôn vì nàng người thật muốn, chợt nhớ tới cái vấn đề: “Ngươi không cần chiếu cố mặt khác người bệnh sao?”
Diêu Tân Nhu nháy mắt mấy cái, khẽ mở dáng tươi cười, dị thường yên ổn đẹp, nói: “Đây là cao cấp VIP phòng bệnh, có chuyên môn hộ sĩ hộ lý, vừa vặn ta với ngươi quen thuộc, viện trưởng để cho ta toàn bộ ngày chiếu cố ngươi rồi.”
Sở Thiên nghe được Diêu Tân Nhu lời mà nói..., trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, Diêu Tân Nhu chứng kiến Sở Thiên thần sắc, trong nội tâm cả kinh ngòn ngọt mật, hiển nhiên biết rõ Sở Thiên dáng tươi cười ý tứ, trên mặt bay lên hai mảnh hồng nhuận phơn phớt.
Đêm dài vắng người, tại Đông Phương bệnh viện cao cấp VIP phòng bệnh, hai cái thân thể quấn quanh cùng một chỗ, thỉnh thoảng truyền ra nữ nhân ngâm, Sở Thiên gầm nhẹ lấy tại Diêu Tân Nhu trong cơ thể ở chỗ sâu trong phóng ra chính mình tinh hoa, mệt mỏi ghé vào Diêu Tân Nhu trên người thở dốc, Diêu Tân Nhu bế lấy nhãn, yên lặng hưởng thụ dư vị cảm thụ, sau một lúc lâu, hắn trở mình chuyển tới Sở Thiên trên người, ôn nhu thân hôn lên Sở Thiên bờ môi, đôi má cùng khoan hậu lồng ngực. Thời gian dần trôi qua, Sở Thiên cảm nhận được chính mình đang tại khôi phục hùng phong, hắn biết rõ Diêu Tân Nhu muốn, ôm chặc lấy Diêu Tân Nhu thân thể mềm mại, lại khởi xướng mới một vòng công kích...
Ngoài cửa sổ thổi tới gió đêm, bệnh viện cây nhãn cây vang sào sạt.
Sở Thiên rốt cục tình trạng kiệt sức nằm ở giường, lên, kéo qua chăn, mền che khuất mình và Diêu Tân Nhu, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Bằng hữu, ngươi nên đi ra.”
Diêu Tân Nhu một kinh ngạc, đều muốn ngẩng đầu, Sở Thiên lại làm cho hắn dúi đầu vào trong chăn, dùng bệnh viện dùng bông nhét ở lỗ tai, Diêu Tân Nhu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là thuận theo nghe Sở Thiên lời mà nói..., nhét ở lỗ tai, dúi đầu vào trong chăn, không nhìn tới không nên xem người, không đi nghe không nên nghe sự tình.
Một thân ảnh theo nửa mở trong cửa sổ nhảy tiến đến, không có ai biết hắn là như thế nào lên tới năm tầng lầu cao cây nhãn cây, sau đó lại phóng qua gần m khoảng cách tiến đến Sở Thiên cái bệnh này phòng.
Tại ánh trăng sáng trong chiếu xuống, ‘Chủ Đao Y Sinh’ lưng đeo tay, đối mặt ngoài cửa sổ, lộ ra đặc biệt phiêu dật, nhìn hắn theo ngoài cửa sổ mặt nhảy vào nhanh nhẹn động tác, trên người tổn thương có lẽ đã khôi phục, ánh mắt vẫn là cái loại này rét thấu xương lạnh như băng cùng sắc bén.
Sở Thiên nhàn nhạt cười, ánh mắt lại không hề địch ý nói: “Chẳng lẽ ngươi là tới giết ta hay sao?” Dưới thân Diêu Tân Nhu di chuyển cũng không có nhúc nhích.
‘Chủ Đao Y Sinh’ thở dài nói: “Khi ngươi tại tiêu dao khoái hoạt thời điểm, giết ngươi có phải hay không so hiện tại muốn dễ dàng rất nhiều đâu này?”
Sở Thiên gật gật đầu, rất thành thật nói: Là (vâng, đúng) đấy, tối thiểu khi đó ta sẽ phân tâm một nửa." Lập tức chằm chằm vào ‘Chủ Đao Y Sinh’ nói: " Nếu như ngươi không phải tới giết ta, như vậy ngươi chính là đến cảnh báo được rồi."
‘Chủ Đao Y Sinh’ hiển nhiên rất kinh ngạc Sở Thiên lại có thể đoán được chính mình mục đích của chuyến này, người trẻ tuổi này xác thực không đơn giản,: Là (vâng, đúng) đấy, ta nghe được trên đường đã có người tiếp ngươi hoa hồng, vạn."
Diêu Tân Nhu hô hấp rất vững vàng, Sở Thiên trong nội tâm lại khẽ động, ai muốn cái mạng nhỏ của ta đâu này? Nói: “ vạn, có thể hay không mời động tới ngươi như vậy sát thủ đâu này?”
‘Chủ Đao Y Sinh’ khinh thường lắc đầu, thần sắc mang một ít cao ngạo cùng cô đơn, nói: “ vạn tự nhiên mời bất động ta như vậy cấp bậc sát thủ, nhưng vạn nhưng có thể lại để cho rất nhiều nhị lưu sát thủ thiêu thân lao đầu vào lửa giống như tới giết ngươi như vậy vô danh tiểu tốt.” Chủ Đao Y Sinh cao ngạo đúng, chính mình thủy chung đều là giang hồ sát thủ trên bảng bài danh đệ tam sát thủ. Cô đơn chính là, chính mình đã từng liền Sở Thiên đều không đối phó được, không phải mình vô năng, mà là Sở Thiên quá cường hãn.
Sở Thiên cười khổ vài tiếng, cái này ngược lại là sự thật, vạn mặc dù đang những cái... Kia sát thủ trong mắt không nhiều lắm, nhưng nếu như nói cho bọn hắn biết tùy tiện di chuyển hạ dao găm, vừa rồi không có mạo hiểm, có thể bắt được vạn, xác thực hội chen chúc tới.
‘Chủ Đao Y Sinh’ tựa hồ rất thích ý kiến đến Sở Thiên cười khổ, nhìn không chuyển mắt nhìn Sở Thiên sau một lát, nói: “Kế tiếp lời mà nói..., có thể là sự tình tốt cũng có thể có thể là xấu sự tình, một cái tên không lịch sự truyền người trẻ tuổi, lực khắc mọi người, tiếp ngươi hoa hồng, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tịch giết ngươi, tin tưởng rất nhanh sẽ đối với ngươi hạ thủ.”
Sở Thiên nghe xong ‘Chủ Đao Y Sinh’ lời mà nói..., nhưng không có nhẹ nhõm cảm giác, nhàn nhạt nói: “Chuyện tốt, người trẻ tuổi này tên không lịch sự truyền. Chuyện xấu, hắn lực khắc mọi người, thân thủ tự nhiên rất cao minh.”
‘Chủ Đao Y Sinh’ tán dương nhìn sang Sở Thiên, nhịn không được khen: “Không sai.”
Sở Thiên lời nói xoay chuyển, mang theo một chút khó hiểu, nói: “Vì cái gì ngươi muốn nói cho ta biết những thứ này?”
‘Chủ Đao Y Sinh’ thanh âm trở nên bằng phẳng đứng lên, ngữ khí khôi phục lúc đi vào đợi lạnh như băng rét thấu xương, nói: “Ta nói rồi, ta thiếu nợ ngươi nếu mà không giết tình, hôm nay thanh toán xong, hi vọng không nên lần nữa gặp nhau.” Sau đó tung người lên bệ cửa sổ, hiển nhiên chuẩn bị rời đi.
Sở Thiên chợt nhớ tới một cái rất trọng yếu nhưng lại râu ria vấn đề, nói: “Sát thủ kia tên gì?”
“Thiên Dưỡng Sinh!” Chủ Đao Y Sinh mà nói sâu kín truyền đến, lộ ra đặc biệt quỷ dị.
[/hide]