Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi nói:
- Bác Ba, có ý gì đây?
Diêu Tân Nhu nhìn Sở Thiên ngạc nhiên, lại nhìn sang bác Ba, không còn nghi ngờ họ là họ hàng thân thích, thầm nghĩ, may mắn là nét mặt bác Ba cũng không tệ, nếu không sẽ rất phiền toái.
Bác Ba nhìn thấy Sở Thiên rất bất ngờ, nở nụ cươi tươi nói:
- Sở Thiên, sao cháu lại ở đây
Bỗng thấy ánh mắt của Diêu Tân Nhu nhìn Sở Thiên thì hiểu ngay:
- Từ đầu thấy cháu đi cùng Diêu Tân Nhu, ta đã thắc mắc, ta cũng không nói cho cháu biết ta ở đây, làm sao cháu biết được.
Bác Ba giống như một đứa trẻ, cười tươi nhìn Diêu Tan Nhu, lại nhìn sang Sở Thiên, bácng thật là xứng đôi.
Diêu Tân Nhu biết bác Ba nhìn gì mặt đỏ lên. Sở Thiên lúng túng nói:
- Bác Ba, sao bác không báo cho cháu một tiếng? Dù bác có chuyện gì quan trọng không tiện gặp chúng cháu, nhưng khi ốm thì cũng phải báo báo cho chúng cháu một tiếng chứ.
Bác Ba hắng giọng nói:
- Lần này bác về cùng với Chủ tịch thành phố, có một hạng mục hợp tác với bên này, mới xong vài hôm trước, vốn đang định đi tìm các cháu, đột nhiên lại bị cảm. Mà kỳ thi đại học của các cháu thế nào, sao lại không báo cho bác? Không phải là không tốt đấy nhé.
Sở Thiên cũng đoán thế, nên liền chuyển câu chuyện:
- Bác Ba, khẩu vị của bác không tốt, có muốn ăn gì không? Để cháu đi mua.
Bác Ba thấy sự chân thành của Sở Thiên cười cười:
- Kỳ thật bác chỉ muốn ăn một bát cháo đậu thôi.
Sở Thiên chợt nhớ đến tay nghề nấu cháo của chị Mị, liền nói:
- Bác Ba, nếu cháu đưa bác đi ăn cháo đậu thì sao?
Bác Ba vui vẻ đồng ý, trên mặt lộ rõ sự sung sướng, Diêu Tân Nhu thì ngập ngừng:
- Sở Thiên, ở đó có xa không? Bởi vì chiều nay em còn phải thay ca.
Bác Ba cười sảng khoái, nói như đã lường trước:
- Y tá Tân Nhu, không sao đâu, ta đến nói với Viện trưởng một tiếng là được, ông ấy từng là bạn trung học của ta, phải nể mặt ta chứ.
Sở Thiên hơi ngạc nhiên. Bác Ba thật là lập dị, dùng quan hệ với Viện trưởng để được vào phòng tốt, hà cớ gì phải ở phòng đơn như vậy. Xem ra thế hệ trước chịu khổ quen rồi, không có thói quen xa xỉ, không lãng phí. Không thể trách được bác Ba, đó là bản chất tự nhiên, thật là điều đáng học tập.
Diêu Tân Nhu nghe bác Ba nói là bạn cấp ba của Viện trưởng thì không ngừng ngạc nhiên.
Sở Thiên chợt nhớ ra một việc vội vàng nói:
- Bác Ba, có việc muốn làm phiền bác, nhờ bác nói với Viện trưởng một tiếng để Diêu Tân Nhu có vị tri tốt hơn.
Sở Thiên kể lại sáng nay khi đến gặp Tân Nhu đã có việc gì xảy ra, Bác Ba tuy lớn tuổi nhưng cũng rất tức giận, muốn đi tìm đám người ngoại quốc kia để trừng trị một trận.
Bác Ba nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tân Nhu, thế này đi, nếu như cháu đồng ý làm y tá riêng cho ta thì tốt. Ta cũng đã lơn tuổi, cũng cần có người chăm sóc lúc bệnh tật ốm yếu, có người có chuyên môn bên cạnh thì tốt hơn, tiền lương không phải lo, vài ngày nữa ta sẽ đến thủ đô, ở đó cháu cũng sẽ có nhiều cơ hội để gặp Sở Thiên hơn.
Sở Thiên thầm nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay, vốn là muốn bác Ba dùng quan hệ riêng để nói Viện trưởng điều chỉnh một chút, vây mà bác lại nghĩ ra cách xử lý tốt như vậy, thật là đáng nể. Sở Thiên không chờ Tân Nhu trả lời, vội nói:
- Cảm ơn bác, bác không có người thân bên cạnh, có Tân Nhu chăm sóc thì chúng cháu thấy an tâm hơn nhiều.
Diêu Tân Nhu giờ mới phản ứng, có được việc tốt như vậy, xem ra bác Ba có địa vị rất lớn, tiền lương không phải lo, hơn nữa lại đến thủ đô, chủ yếu là Sở Thiên cũng ở đó nên thì thầm:
- Có thật không? Em không nằm mơ đấy chứ?
Sở Thiên gõ đầu cô, cười nói:
- Diêu nha đầu này, sau khi bác Ba khỏe lại, hứa sẽ chăm sóc thật tốt nha.
Diêu Tân Nhu cúi đầu một cái, nghiêm trang hô:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Bác Ba và Sở Thiên nhìn bộ dạng Diêu Tân Nhu như vậy đều cười tươi.
Ngoài cửa Thiên Dưỡng Sinh cũng nhoẻn miệng cười.
Ngồi lên xe, bác Ba nhìn Thiên Dưỡng Sinh vài lượt, không biết Sở Thiên có người thân cận như vậy từ lúc nào. Ông nhớ hai ngày trước, thám tử tư nói Sở Thiên có học lực rất kém ở trường Thiên Đô, về sau vì tiền bảo hiểm mà bị Sở Hân Hân đuổi khỏi nhà, được con gái của "Thiết diện Bao Công" Lâm Ngọc Thanh thu nhận, về sau Sở Thiên hăng hái dần, thành thích ngày càng tốt hơn, đến cuối học kỳ thì trở nên nổi tiếng, đồng thời còn kèm cặp các học sinh khác, nửa năm qua đã giúp thành tích của đám học sinh ấy nâng cao đáng kể, trở thành người nổi tiếng nhất trường trung học Thiên Đô. Về sau, vì bác Ba xuất hiện, vì số tài sản lớn mà Sở Thiên nhiều lần bị cả nhà Sở Hân Hân hãm hại, may mắn Sở Thiên đều nhìn thấu âm mưu, bản chất lại nhân hậu nên chưa từng có suy nghĩ trả thù Sở Hân Hân, dù vẫn biết là mẹ của Sở Hân Hân thuê người giết mình.
Bác Ba thở dài, biết Sở Thiên cũng đã từng nghe mẹ Sở Hân Hân thuê người đối phó với hắn nên mới đến để bảo vệ. Bác Ba thấy hối hận vì không nói ra sự tình từ sớm, để cho Sở Thiên nhiều phen lâm vào nguy hiểm. Ông vẫn cho rằng tình thân là quan trọng nhất, thật không ngờ, quan niệm này chỉ có ở người lương thiện như Sở Thiên, còn một kẻ tâm địa xấu xa như bố mẹ Sở Hân Hân thì thật là… Ai hơn ai kém, bác Ba đã tận mắt chứng kiến rồi, nên quyết định gặp luật sư để tiến hành thủ tục thừa kế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên đã điện thoại cho chị Mị từ sớm, báo buổi trưa Bác Ba sẽ đến ăn cháo đậu, nên khi họ vừa bước vào lầu hai của quán rượu Vong Ưu, đã ngửi thấy mùi cháo thơm lừng. Chị Mị thấy người đến, đon đả ra tự giới thiệu, bắt tay bác Ba và Diêu Tân Nhu. Khi bắt tay Diêu Tân Nhu thì không quên đánh giá, quả nhiên nhan sắc mặn mà, trách sao được vẻ nhớ nhung của em trai trong thời gian qua.
Mọi người vừa ngồi xuống ghế, Lâm Ngọc Đình đầu đầy mồ hôi từ trong phòng chạy ra, bưng một chồng sách lớn thấy Sở Thiên đưa khách đến, ném hết lại vào phòng, chạy đến trước mặt bác Ba vui vẻ nói:
- Bác có phải là bác Ba của Sở Thiên không? Thật là đáng yêu.
Lâm Ngọc Đình vốn hài hước, thấy khả năng sẽ thừa kế được 130 triệu nên thấy vô cùng thân thiết, chỉ biết dùng từ đáng yêu để diễn tả.
Bác Ba thấy tính cách trẻ con của Lâm Ngọc Đình, vui vẻ nói:
- Đúng vậy, ta là bác Ba, cháu là con gái của Lâm Kiểm sát trưởng hả? Ba của cháu mới là người tài giỏi.
Bác Ba biết rõ danh tiếng của Lâm Ngọc Thanh, rất kính trọng sự thanh cao của ông nên nhìn thấy Lâm Ngọc Đình liền khen ngay.
Lâm Ngọc Đình rất đắc ý, lấy khăn tay lau mồ hôi nói:
- Bác Ba, người thật là gừng càng già càng cay.
Không ai biết tiểu nha đầu kia vì sao lại nói như vậy, tất cả đều cười rất sảng khoái.
Bỗng nhiên ánh mắt Lâm Ngọc Đình dừng lại, cô thấy Diêu Tân Nhu luôn hướng mắt về phía Sở Thiên, trong lòng có chút ghen tị, nói:
- Chị gái này là… ? Lâm Ngọc Đình đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chị gái".
Diêu Tân Nhu hiểu ý của cô gái này, sớm đã hiểu được suy nghĩ của Lâm Ngọc Đình, chỉ sợ cô bé này ở cùng Sở Thiên lâu sẽ nảy sinh tình cảm với Sở Thiên cho nên cũng có ý đề phòng. Diêu Tân Nhu không muốn thêm phiền toái cho Sở Thiên, huống hồ cô còn cảm thấy cô gái này làm cho Sở Thiên rất hạnh phúc nên trả lời trước:
- Em thật đáng yêu, chị là Diêu Tân Nhu, là y tá riêng của bác Ba.
Hóa ra là y tá của bác Ba, hèn chi cùng đến một lần, lúc này Lâm Ngọc Đình mới thở dài một hơn, sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn, reo lên:
- Chào chị Tân Nhu.
Chị Mị bưng nồi cháo nóng hôi hổi lên, nghe được đoạn nói chuyện của Diêu Tân Nhu và Lâm Ngọc Đình thì thở dài một tiếng: "Tân Nhu thật là lương thiện, không trách được em mình lại bận lòng với cổ như thế"
Chị Mị đặt nồi cháo lên bàn, múc ra từng bát nhỏ rồi nói:
- Mọi người hãy đến đây ăn cháo đậu nào.
Nồi cháo thịnh soạn, mùi thơn xông vào mũi, màu sắc hấp dẫn khiến cho một người như Thiên Dưỡng Sinh cũng muốn ăn.
Bác Ba húp một ngụm, ngon thật, rồi nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, cháo này nấu thế nào vậy?
Sở Thiên biết lão Ngoan đồng bác Ba không hỏi chị Mị mà hỏi mình, rõ ràng là muốn thử mình, nuốt một ngụm cháo rồi tươi cười nói:
- Đây là cháo đậu, xem ra chị Mị đã tốn không ít công sức mới làm ra ngon như vậy. Cháo ngon là dùng các loại đậu phụ, xương heo, chế biến nguyên liệu thật tỉ mỉ, hương vị đặc biệt ngon, thịt là bảy phần nạc ba phần mỡ, có viên thịt tươi sống, thêm gan lơn thì ăn càng ngon miệng, hương vị mới đặc biệt.
Chị Mị cười nói:
- Em thật là tài giỏi.
Thiên Dưỡng Sinh dưới nhà một mình ăn cháo, cắn miếng thịt bò khô khẽ gật đầu cười.