Hơn tám giờ tối, lúc xe lửa đỗ tại một nhà ga, vừa vặn có người giường mềm xuống tàu, Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp xoay vé nằm, nếu không sớm muộn sẽ bị người trong toa xe ghế cứng chèn chết hoặc là buồn chết, hơn nữa ở giường mềm càng có cơ hội nhìn thấy đám người chị Lệ và con gái Bát Gia khi họ xuất hiện. Lúc 10h tối, tại một nhà ga, Sở Thiên liếc mắt liền nhận ra hai cô con gái mười tám tuổi của Bát Gia. Nếu như nói, dưới áp lực chen chúc trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, như vậy nhìn thấy một đôi mỹ nữ song sinh đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là vui tai vui mắt, ngay cả loại người không tùy tiện biểu lộ tâm tính giống như Sở Thiên, cũng không ngăn được nhìn thêm vài lần. Hai cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, dáng người cực kỳ giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, vòng tay giống nhau, thậm chí ngay cả lông mi cũng chỉnh sửa giống nhau, chỉ có màu quần áo là trái ngược, một đen một trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài. Sở Thiên cắn bánh bao nhìn thoáng qua hai cô gái Bát Gia, chưa đi được mấy bước, cô gái đồ đen bỗng nhiên sờ túi, thần sắc thay đổi, đột nhiên quay đầu lại hô hào: - Đứng lại, mày là tên ăn trộm, trộm túi tiền của ta. Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại nhìn Sở Thiên, dường như cảm thấy có náo nhiệt để xem, định vây lại. Nhưng thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh cô gái đồ đen, trong lòng hơi sợ, chỉ có thể nhìn từ xa xem thế nào. Bản thân Sở Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ không ra tại sao mình lại trở thành ăn trộm? Nhìn qua vài lần, hiển nhiên vị thiên kim Bát Gia này mất túi tiền, hắn nhàn nhạt nói: - Tiểu thư, tôi chưa chạm vào cô, có khi là cô không cẩn thận làm mất. Nguồn truyện: Cô gái đồ đen lạnh lùng nhìn Sở Thiên, quay đầu nói với một người tuổi gần năm mươi: - Chú Trung, chém tay thằng nhóc này cho ta. Chú Trung hơi sững sờ, tính tình cô con gái lớn nhà này cũng quá bá đi? Có lẽ người ta thật sự không phải ăn trộm? Dù có người ta là ăn trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải thích chém là chém. Chú Trung thấp giọng nói: - Đại tiểu thư, tôi thấy cách ăn mặc của người này không giống như ăn trộm, nếu không bỏ qua chuyện này đi? Chú Trung là người từng trải, y không sự gây chuyện, biết rõ ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có là khuôn vàng thước ngọc, cần gì vì mất một túi tiền liền sinh chuyện. Cô gái đồ trắng giật nhẹ ống tay áo cô gái đồ đen, cũng thấp giọng mở miệng nói: - Chị, được rồi, vừa rồi chúng ta cũng không có chứng cớ nhìn thấy người ta ăn trộm túi tiền của chị. Cô gái đồ đen nổi giận mắng: - Em gái, còn cần chứng cớ sao? Thằng này vừa đi qua bên chị, ví tiền của chị đã không thấy tăm hơi, không phải hắn thì ai chứ? Lúc Sở Thiên lướt qua cô gái đồ đen bá đạo này, ngắm cô gái đồ trắng bên cạnh vài lần, từ ánh mắt nhu hòa có thể thấy được, cô em gái này hiển nhiên thiện lương và điềm đạm nho nhã hơn cô chị vài phần, cũng phân rõ phải trái. Cô gái đồ đen thấy mọi người xin tha cho Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên ngắm em gái mình, càng tức giận, đột nhiên đi tới, giáng một cái tát vào Sở Thiên, nổi giận mắng: - Nông dân, ăn trộm, trộm túi tiền của ta, còn dám nhìn loạn em gái của ta, muốn chết à… Ánh mắt Sở Thiên tinh tường, tránh thoát bàn tay cô gái đồ đen, tay phải trực tiếp nắm chặt yết hầu cô gái đồ đen, quay người tựa lên vách tường, nhàn nhạt nói: - Thế giới này không chỉ có cô mới có thể bá đạo. Chú Trung cùng hai vệ sĩ hoàn toàn nhìn không thấy Sở Thiên ra tay thế nào, chỉ thấy đại tiểu thư đã bị Sở Thiên nắm yết hầu, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức xông tới, chú Thúc quát lớn: - Oắt con, dám động tiểu thư nhà ta, ta lấy mạng của cậu. Có thể đây là lần đầu tiên cô gái đồ đen nhìn thấy có người ra tay với mình, cảm giác được lực lượng trên tay Sở Thiên truyền đến, ngoài hoảng sợ, lại có vài phần cảm giác khác thường, bộ ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thần sắc không giống người thường này, cô muốn xem Sở Thiên rốt cuộc có thể làm gì cô. Lúc này một cậu bé hấp tấp cầm một ví tiền màu đen trong tay, đi tới trước mặt cô gái đồ đen, ngây thơ nói: - Chị, chị, cuối cùng em cũng đuổi được chị rồi, ví tiền của chị rơi ở cửa toa xe, mẹ em bảo em tới đây trả lại cho chị. Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang nhìn đứa bé trai, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiện. Cô gái đồ đen nhận ví tiền, xem kỹ, đúng là của mình, lật vài cái thấy không mất thứ gì, xem ra quả thật oan uổng Sở Thiên, ánh mắt hơi xấu hổ, nhưng không mở miệng nói lời xin lỗi. Có lẽ trong từ điển của cô, trong cuộc đời của cô cho tới bây giờ chưa từng sử dụng mấy chữ này. Sở Thiên mỉm cười, biết rõ thiên kim tiểu thư nóng nảy, cũng không so đo với cô, dần buông lỏng tay mình ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi. Cô gái đồ trắng thấy chuyện đã qua, vội kéo bà chị tính tình ngang ngược mình đến khoang nằm, để tránh sinh ra chuyện khác. Chú Trung cũng mang theo hai vệ sĩ đi theo, quay đầu nhìn Sở Thiên dần rời đi mấy lần, trong lòng đang suy nghĩ Sở Thiên trẻ tuổi sao gan dạ và thân thủ như thế. Đến giờ cô gái đồ đen vẫn hơi phức tạp trong lòng, nghĩ đến sự lạnh nhạt và ngạo khí chảy ra từ trong xương tủy của Sở Thiên kia, trong lòng giống như dòng điện, càng nghĩ càng khó nhịn, dứt khoát nói thầm, tiểu tử, dám ra tay với bà cô, có bản lĩnh đẩy ngã bà cô, có bản lĩnh xé toàn bộ quần áo của bà cô, có bản lĩnh leo lên trên bà cô, ngươi có dám không? Hai cô gái Bát Gia như hoa như ngọc rốt cuộc tiến vào phòng VIP xa hoa đặt trước, vừa vào phòng, hai chị em liền cởi quần áo không nhiều lắm trên người ra, thay một bộ váy áo đuôi ngắn mát hơn, vẫn một đen một trắng, nhào lên giường, mở ti vi xem bộ phim Đô thị thiếu soái, lúc này có tiếng gõ cửa, tâm tình của cô gái đồ đen hiển nhiên hơi phiền muộn, rất mất kiên nhẫn có người quấy rầy, hô: - Ai thế? Chuyện gì? Một giọng nói hơi khàn cung kính truyền đến: - Tư Như tiểu thư, tôi là chú Trung, lão gia nói không gọi được điện thoại cho hai cô, kêu các cô gọi về cho ngài. Tư Như đáp ứng mang theo vài phần mất kiên nhẫn, sau đó nói với cô gái đồ trắng ở bên: - Niệm Nhu, em đi gọi điện cho ba, tâm tình chị không tốt, không muốn nói chuyện. Niệm Nhu hiển nhiên trung hậu hơn Tư Nhu rất nhiều, cũng thiện lương hơn rất nhiều, oán trách một câu: - Chị, chị không nên luôn đối với ba như vậy, ba sẽ đau lòng đó. Tu Như mất kiên nhẫn phất tay, nói: - Niệm Nhu, em đúng là dài dòng, lại làm phiền chị như vậy, lần sau không mang theo em ra ngoài chơi. Dường như Niệm Nhu rất sợ những lời này, dường như cũng quen thuận theo chị gái, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm điện thoại Bát Gia, ôn hòa nói: - Ba, chúng con đã lên xe lửa rồi. Giọng nói của Bát Gia truyền đến từ điện thoại, mang theo vài phần cao hứng: - Niệm Nhu à, mấy ngày nay chơi đùa thế nào? Nghe chú Trung nói, hai con không mua vé máy bay, muốn ngồi xe lửa để thể nghiệm trở về Thượng Hải à? Gần đây không yên bình, hai con nhớ nghe lời Chú Thúc cùng vệ sĩ, không nên hờn dỗi. Ba cũng vừa trở lại Thượng Hải từ New Zealand, qua mười giờ, ba con chúng ta có thể gặp mặt, đến lúc đó ba dẫn các con đi ăn cua nước lớn ngon nhất. Niệm Nhu nghe được đồ ăn ngon, giọng nói bỗng nhiên hưng phấn, nói: - Được được, con muốn ăn cua đang say. Tư Nhu khinh thường nhìn xem em gái ra đời chậm hơn mình vài giây, cô gái này chỉ biết ăn thôi, mười tám tuổi còn chưa lớn lên, vì vậy dùng chân dài chạm vào eo Niệm Nhu, thấp giọng nói: - Nói nhanh đi, xem Đô thị thiếu soái với chị. Niệm Nhu gật đầu, sau đó nói chuyện một hồi với Bát Gia, mới dập máy, quay đầu lại nhào lên người Tư Nhu, giằng co một hồi, nói: - Chị, ba nói trở về ăn cua đang say đó. Tư Như đang muốn nói chuyện, cửa phanh một tiếng bị phá mở, ba người lập tức ngã vào. Tư Nhu vừa nhìn đúng là chú Trung cùng hai gã vệ sĩ, đang muốn tức giận hỏi xảy ra chuyện gì, liền thấy trong sương phòng xuất hiện năm nam tử tráng niên đeo kính râm, mang theo khẩu trang, trong tay đều là dao nhọn sáng loáng, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt cùng ánh mắt của chúng. Ba người nhanh chóng tiến lên dùng đao khống chế chú Trung cùng vệ sĩ, một người đằng sau vươn tay đóng cửa phòng lại. Tư Nhu vào Niệm Nhu hiển nhiên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mang theo vài phần hoảng sợ. Tư Nhu nhìn xem em gái Niệm Nhu run rẩy, lập tức dâng lên dũng khí bảo vệ em gái, ngăn trước mặt em gái, mở miệng nói chuyện: - Các ngươi là người nào? Chúng ta là con gái Bát Gia, các ngươi muốn làm cái gì? Nha đầu kin hiển nhiên cũng biết tên tuổi Bát Gia có thể lấy ra sử dụng, dọa bọn đạo chích giang hồ. Chú Trung cũng lấy lại dũng khí, trong lúc vội vàng mình và hai vệ sĩ bị những người này đánh cho trở tay không kịp, hiện giờ kịp phản ứng, chăm chú nhìn năm người trước mắt, cẩn thận nói chuyện: - Các ngươi là người nào? Nếu đòi tiền, chúng ta cho các ngươi tiền, nếu như có thù, cứ việc gọi ta, không nên thương tổn hai vị tiểu thư của chúng ta, nếu không Thanh bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đầu lĩnh hiển nhiên chính là Hỏa ca, cười vài tiếng nói: - Tương bang chúng ta không thiếu tiền, không thiếu cừu nhân đối phó, lần này chúng ta tuyệt đối không giết người, chỉ là muốn nếm thử tư vị hai cô con gái Bát Gia. Tuy rằng mang khẩu trang, nhưng bất cứ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra điệu cười của Hỏa ca. Chú Trung cùng vệ sĩ không khỏi run lên trong lòng, nếu hai cô con gái Bát Gia bị bọn chúng vũ nhục, không chỉ họ không mặt mũi đi gặp Bát Gia, ngay cả Bát Gia cũng không còn mặt mũi ngẩng đầu trên giang hồ. Lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu hối hận tại sao mình không mặc quần dài, nhìn thấy đôi mắt đám người Hỏa ca xuyên qua kính râm, hai tay không tự chủ được muốn che đi cặp đùi đẹp thon dài của mình, ai biết, động tác này không chỉ không phát ra nổi tác dụng gì, trái lại càng khơi dậy dục hỏa của Hỏa ca. Hỏa ca cảm giác được trong miệng khô khốc. Chú Trung nhìn thấy ý đồ rõ ràng của đám người Hỏa ca, tình thế bắt buộc, trong lòng ngày càng lo lắng, nói: - Các ngươi không thể đụng tới hai vị tiểu thư của chúng ta, các nàng còn nhỏ tuổi, hơn nữa Thanh bang chúng ta cùng Tương bang các ngươi chưa từng va chạm, tại sao lại ra tay với chúng ta? Dù cho Thanh bang chúng ta đắc tội Tương bang các ngươi, có ân oán gì, cứ việc quang minh chính đại đối đầu với Bát Gia cùng Thanh bang, làm những chuyện hạ lưu này, sao tính hảo hán giang hồ? Hỏa ca khẽ hừ, ánh mắt quét qua bộ ngực Tư Nhu và Niệm Nhu thật lâu không rời đi, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: - Ông chưa bao giờ muốn làm hảo hán giang hồ gì, hiện giờ ông thầm muốn chơi hai cô gái nhỏ kia, quản các nàng là con gái của ai chứ, giờ phút này, ở địa bàn của ta, do ta làm chủ. Giờ phút này Hỏa ca dục hỏa mãnh liệt, gã không thiếu gái đẹp, nhưng chưa chơi đùa song sinh bao giờ. Hỏa ca cười dâm dật chậm rãi đi về phía Tư Nhu và Niệm Nhu, khuôn mặt hai chị em hoảng sợ kêu lên, lùi về phía góc giường, muốn rời xa ma chưởng của Hỏa ca. Hai gã vệ sĩ chú Thúc dẫn theo thừa dịp ánh mắt Hỏa ca bị hai cô gái Bát Gia hấp dẫn, một gã nghiêng người nhảy ra sau, tránh thoát dao nhọn trên cổ, vung chân đá vào tay cầm đao, trong chốc lát, hai vệ sĩ đã thoát thân, đứng ở một góc gian phòng, đưa lưng về phía góc, rút dao ngắn trên người ra, hiển nhiên chuẩn bị dốc sức liều mạng với đám hung đồ này. Nét mặt hai chị em Tư Nhu cùng chú Thúc biểu lộ vài phần hy vọng, nhìn xem hai vệ sĩ dùng số tiền lớn thuê được sẽ bảo hộ họ thế nào. Hỏa ca cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường nhìn họ, nói: - Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy tiền người ta làm vệ sĩ, sẽ không bán mạng vì chủ tử, hiện giờ xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn. Kiệt Tử đứng ở cửa bỗng nhiên đứng ra, không nói lời nào, đao nhọn trong tay tấn công hai vệ sĩ theo đường vòng cung, hai vệ sĩ hết ức chăm chú trên người Kiệt Tử phía trước, thấp giọng gào thét, xách đao vọt tới Kiệt Tử một trái một phải. Phải nói, Bát Gia mời vệ sĩ cho hai cô con gái, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử hàng ngày kiếm ăn trên vết đao này, không thể nghi ngờ gặp phải dân chơi thứ thiệt. Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao bổ qua bên trái, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ có lực, nháy mắt đã chém lên tay cầm dao của vệ sĩ bên trái, lập tức thu đao, thân thể nghiêng bên phải tránh ra ngoài, tốc độ nhanh chóng khác thường, dao vệ sĩ bên trái chém ra còn chưa tới người Kiệt Tử, bả vai đã bị Kiệt Tử đâm tổn thương, lập tức cánh tay hai vệ sĩ đều bị trọng thương, dao rơi trên đất. Hai sát thủ của Hỏa ca nhào tới, đá ngã hai vị vệ sĩ, dùng dao chém mấy nhát lên người bọn họ, nếu như không phải chị Lệ nói không thể giết vệ sĩ, đoán chừng hai vệ sĩ này đã thấy Phật tổ Tây Thiên. Vệ sĩ đã không còn năng lực chống cự, họ thật sự không ngờ đao pháp của Kiệt Tử bá đạo, lanh lẹn nhanh chóng như thế. Lúc này Hỏa ca xoay đầu, dâm đãng nhìn Tư Nhu và Niệm Nhu ở góc giường, nói: - Hai em gái, đến, chơi với chú. Vừa nói vừa cởi quần áo trên người mình xuống, vài vết sẹo trên người lộ ra biểu hiện sự anh dũng của Hỏa ca. Tư Nhu và Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại. - Các vị, có muốn ăn bán bao hay không? Mười đồng một cái, bảo đảm làm tự nhiên đó. Một người trẻ tuổi bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đằng sau còn có người bưng mười lăm cái bánh bao, dường như bọn họ không nhìn thấy chuyện bất thường đang phát sinh bên trong, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.
[hide]
Hơn tám giờ tối, xe lửa tại một cái nhà ga đỗ thời điểm, vừa vặn nằm mềm có người hạ đứng, Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh thừa cơ vòng vo nằm phiếu vé, nếu không sớm muộn bị ghế ngồi cứng thùng xe người chèn chết hoặc là buồn chết, hơn nữa tại nằm mềm càng có cơ hội nhìn thấy Lệ tỷ đám người kia còn có sắp xuất hiện Bát gia con gái.
Mười giờ tối thời điểm, tại một cái trạm xe đỗ thời điểm, Sở Thiên liếc liền nhận ra Bát gia hai cái mười tám tuổi tả hữu con gái, nếu như nói, tại chen chúc áp lực trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng lời mà nói..., như vậy nhìn thấy một đôi sinh đôi mỹ nữ đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là cảnh đẹp ý vui, liền Sở Thiên loại cảm tình này không dễ dàng biểu lộ người, đều ngăn không được nhiều nhìn mấy lần, hai cái tinh xảo nữ hài, mặt trái xoan, mắt to, hai người lớn lên cực kỳ tương tự, giống nhau kiểu tóc, giống nhau ăn mặc, giống nhau thủ trạc (vòng tay), thậm chí ngay cả con mắt lông mi đều tu chỉnh giống nhau, chỉ có quần áo nhan sắc đúng trái lại đấy, một đen một trắng, lộ ra đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Sở Thiên cắn màn thầu cùng Bát gia hai cái con gái gặp thoáng qua, đi chưa được mấy bước, hắc trang bị nữ hài bỗng nhiên sờ soạng hạ túi, thần sắc đại biến, đột nhiên quay đầu lại, hô hào: “Đứng lại, ngươi là ăn trộm, trộm ta túi tiền.”
Trên đường qua người tất cả đều đình trệ các loại động tác nhìn xem Sở Thiên, tựa hồ cảm giác được có náo nhiệt có thể nhìn, đều muốn vây quanh, nhưng thấy đến hắc trang bị nữ hài bên cạnh hai cái cao lớn uy mãnh bảo tiêu, trong nội tâm có vài phần sợ đúng, chỉ có thể rất xa đang trông xem thế nào, Sở Thiên mình cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ qua là, mình tại sao đã thành ăn trộm rồi hả? Vài lần nhìn sang, hiển nhiên vị này Bát gia thiên kim mất túi tiền, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư, ta không nhúc nhích qua ngươi, đoán chừng là ngươi không cẩn thận ném đi a đấy.”
Hắc trang bị nữ hài lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, quay đầu đối với một cái tuổi gần năm mươi người ta nói: “Trung thúc, đem tiểu tử này tay cho ta chém.”
Trung thúc hơi sững sờ, đại tiểu thư nóng nảy cũng bá đạo chọn a? Có lẽ nhân gia thật không phải là ăn trộm đâu này? Dù cho nhân gia là nhỏ trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải hiện tại đem người chém. Trung thúc thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, ta xem tiểu tử này quần áo cách ăn mặc cũng không như là ăn trộm, nếu không chuyện này coi như xong đi?” Trung thúc là một người từng trải, hắn không sợ sự tình, nhưng biết rõ đi ra bên ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đúng khuôn vàng thước ngọc, hà tất vì một cái mất đi túi tiền sinh ra sự tình.
Đồ trắng nữ hài giật nhẹ hắc trang bị nữ hài ống tay áo, cũng thấp giọng mở miệng nói: “Tỷ tỷ, được rồi, chúng ta vừa rồi không có chứng cớ nhìn thấy nhân gia trộm ngươi túi tiền.”
Hắc trang bị nữ hài nổi giận mắng: “Muội muội, còn muốn chứng cớ sao? Tiểu tử này đi qua bên cạnh ta, ví tiền của ta đã không thấy tăm hơi, không phải hắn là ai đâu.”
Sở Thiên bên cạnh thán cái này hắc trang bị nữ hài bá đạo thời điểm, bên cạnh ngắm vài lần đồ trắng nữ hài, theo ánh mắt nhu hòa đó có thể thấy được, cô muội muội này hiển nhiên so tỷ tỷ thiện lương điềm đạm nho nhã thêm vài phần, cũng phân rõ phải trái vài phần.
Hắc trang bị nữ hài gặp đại gia là Sở Thiên xin tha, lại gặp được Sở Thiên ngắm vài lần muội muội của mình, càng là nộ khí mười phần, đột nhiên đã đi tới, một cái tát hướng Sở Thiên quạt tới đây, trong miệng nổi giận mắng: “Nông dân, ăn trộm, trộm ta túi tiền, còn dám nhìn loạn muội muội ta, muốn chết a...”
Sở Thiên ánh mắt nhất bắn, tránh thoát hắc trang bị nữ hài bàn tay, tay phải trực tiếp chế trụ hắc trang bị nữ hài yết hầu, quay người đỉnh tại lối đi nhỏ trên vách tường, nhàn nhạt nói: “Cái thế giới này không phải chỉ có ngươi mới có thể bá đạo.”
Trung thúc cùng hai cái bảo tiêu hoàn toàn không có nhìn thấy Sở Thiên ra tay, lập tức, đại tiểu thư đã bị Sở Thiên giữ ở yết hầu, trong nội tâm hơi kinh hãi quái lạ, lập tức xông tới, Trung thúc quát khẽ nói: “Tiểu tử, dám động tiểu thư nhà ta, ta muốn mạng của ngươi.”
Hắc trang bị nữ hài khả năng là lần đầu tiên nhìn thấy có người như vậy đối với nàng ra tay, cảm giác được đến từ Sở Thiên trên tay lực đạo, hoảng sợ ngoài, thực sự cảm giác được vài phần khác thường, bộ phận không ngừng phập phồng, con mắt nhìn xem cái này thần sắc không giống người thường nam hài, hắn muốn xem xem Sở Thiên đến tột cùng có thể đem hắn như thế nào.
Lúc này một đứa bé trai hấp tấp đã đi tới, cầm trong tay nhất cái ví tiền màu đen, đi đến hắc trang bị nữ hài trước mặt, ngây thơ nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cuối cùng tính toán đuổi tới ngươi rồi, ví tiền của ngươi rớt tại cửa khoang xe miệng, ta mụ mụ để cho ta tới đây trả lại cho ngươi.”
Cách đó không xa, một người trung niên phụ nữ đang nhìn xem tiểu nam hài, mang trên mặt nhẹ nhàng đấy, mỉm cười thân thiện.
Hắc trang bị nữ hài tiếp nhận túi tiền, kỹ càng vừa nhìn, đúng là mình đấy, lật ra vài cái, gặp không ít vật gì, xem ra thật sự là oan uổng Sở Thiên, ánh mắt mang một ít không có ý tứ, nhưng không có mở miệng nói ‘thực xin lỗi’, có lẽ nói, tại hắn trong tự điển, tại nhân sinh của nàng bên trong, cho tới bây giờ liền không sử dụng cái này ‘ba chữ’, Sở Thiên mỉm cười, biết rõ thiên kim tiểu thư nóng nảy, cũng không cùng hắn so đo, thời gian dần qua buông ra tay của mình, sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi.
Đồ trắng nữ hài gặp sự tình đã qua, bề bộn lôi kéo chính mình tánh khí táo bạo tỷ tỷ đi xa hoa sương phòng, để tránh lại sinh ra chuyện khác đầu.
Trung thúc cũng mang theo hai cái bảo tiêu đi theo, lại quay đầu nhìn mấy lần dần dần rời đi Sở Thiên, trong nội tâm đang suy nghĩ tuổi còn trẻ Sở Thiên như thế nào giống như này gan dạ sáng suốt cùng thân thủ.
Hắc trang bị nữ hài đến hiện tại trong lòng còn có mấy phần phức tạp tình cảm, nghĩ đến Sở Thiên cái kia theo trong xương tủy chảy ra lạnh nhạt cùng ngạo khí, trong nội tâm giống như dòng điện giống như, càng nghĩ càng khó nhịn, dứt khoát nói thầm đứng lên, tiểu tử, dám đối với bà cô động thủ a..., có bản lĩnh đem bà cô đẩy ngã a..., có bản lĩnh ngay tại chỗ đem bà cô này quần áo toàn bộ xé rách mất a..., có bản lĩnh sẽ đem bà cô cho lên a..., ngươi dám không? Dám sao?
Bát gia hai cái như hoa như ngọc con gái rốt cục tiến nhập dự định xa hoa sương phòng, vừa mới tiến gian phòng, hai tỷ muội liền kéo trên người không nhiều lắm quần áo, thay đổi rõ ràng hơn mát áo đuôi ngắn váy ngắn, vẫn là một đen một trắng, té nhào vào giường, lên, mở ra TV nhìn xem ‘đô thị Thiếu soái’ phim bộ, lúc này, cửa gõ, hắc trang bị nữ hài hiển nhiên tâm tình có chút phiền muộn, rất không bình tĩnh có người quấy rầy, hô: “Ai à? Sự tình gì?”
Một cái trung hậu bình thản hơi thanh âm cung kính truyền đến, nói: “Tư Nhu tiểu thư, ta là Trung thúc, lão gia nói không gọi được điện thoại của các ngươi, cho ngươi quay về điện thoại cho hắn.”
Tư Nhu mang theo vài phần không kiên nhẫn đáp ứng, sau đó đối với bên người đồ trắng nữ hài nói: “Niệm Nhu, ngươi đi cho ba ba gọi điện thoại, ta tâm tình không tốt, chẳng muốn nói chuyện.”
Niệm Nhu hiển nhiên so Tư Nhu muốn trung hậu rất nhiều, cũng thiện lương rất nhiều, oán trách một câu: “Tỷ tỷ, ngươi không nên luôn như vậy đối với ba ba, ba ba hội thương tâm đấy.”
Tư Nhu không kiên nhẫn phất phất tay, hai cái lay động... Mà bắt đầu, nói: “Niệm Nhu, ngươi chính là dài dòng, lại như vậy phiền ta, lần sau không mang theo ngươi đi ra ngoài chơi.”
Niệm Nhu hình như rất sợ những lời này, cũng rất giống đúng thói quen thuận theo tỷ tỷ, bề bộn theo trong bọc lấy điện thoại di động ra, bấm Bát gia điện thoại, ôn nhu nói: “Ba ba, chúng ta đã lên xe lửa rồi.”
Bát gia tang thương thanh âm theo điện thoại truyền đến, mang theo vài phần cao hứng: “Niệm Nhu a..., mười mấy ngày nay đùa được rồi? Nghe Trung thúc nói, các ngươi không có mua vé máy bay, đều muốn ngồi xe lửa tự nghiệm thấy tự nghiệm thấy quay về Thượng Hải à? Gần nhất không yên ổn, các ngươi nhớ rõ nhiều nghe Trung thúc cùng bảo tiêu lời mà nói..., không nên tùy hứng ah. Ba ba cũng vừa theo New Zealand trở lại Thượng Hải, tiếp qua mười giờ, chúng ta phụ nữ có thể gặp mặt, đến lúc đó ba ba mang bọn ngươi đi ăn tốt nhất lớn cua đồng.”
Niệm Nhu nghe được mỹ thực hoặc, thanh âm bỗng nhiên hưng phấn lên, nói: “Tốt, tốt, ta muốn ăn đỉnh say cua.”
Tư Nhu khinh thường nhìn xem so với chính mình chậm vài giây xuất thế muội muội, cô gái nhỏ này chỉ có biết ăn thôi, mười tám tuổi còn không biết lớn lên, vì vậy dùng chân thon dài đi câu Niệm Nhu eo, thấp giọng nói: “Mau mau nói, theo giúp ta xem ‘đô thị Thiếu soái’.”
Niệm Nhu gật gật đầu, sau đó cùng Bát gia lại nói một hồi lời nói, mới dập máy, quay đầu lại nhào vào Tư Nhu trên người, giằng co một hồi, nói: “Tỷ tỷ, ba ba nói trở về ăn đỉnh say cua đâu.”
Tư Nhu đang muốn nói chuyện, cửa ‘phanh’ một tiếng bị phá khai rồi, lập tức ngã tiến ba người, Tư Nhu vừa nhìn, đúng là Trung thúc cùng hai cái bảo tiêu, đều muốn tức giận hỏi chuyện gì xảy ra tình, đã thấy đến trong sương phòng chợt hiện tiến năm cái mang theo kính râm, mang theo khẩu trang tráng niên nam tử, trong tay đều sáng loáng dẫn theo một chút đao nhọn, hoàn toàn thấy không rõ sắc mặt của bọn hắn cùng ánh mắt, ba người nhanh chóng tiến lên dùng đao nhọn chống đỡ Trung thúc cùng bảo tiêu, đằng sau một người trở tay đóng lại sương phòng cửa.
Tư Nhu cùng Niệm Nhu hiển nhiên là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mang theo vài phần hoảng sợ, Tư Nhu run muội muội Niệm Nhu, lập tức nổi lên bảo hộ muội muội dũng khí, ngăn tại muội muội phía trước, khua lên dũng khí mở miệng nói chuyện: “Các ngươi là người nào? Chúng ta là Bát gia con gái, các ngươi muốn làm gì?” Nha đầu kia hiển nhiên cũng biết Bát gia tên tuổi có thể lấy ra sử dụng, dọa dọa giang hồ bọn đạo chích.
Trung thúc cũng trì hoãn qua khí đã đến, vừa rồi vội vàng tầm đó, mình và hai cái bảo tiêu bị người này đánh cho trở tay không kịp, hiện tại kịp phản ứng, nhìn chăm chú lên trước mắt năm người, cẩn thận từng li từng tí nói chuyện: “Các ngươi là người nào? Nếu như đòi tiền, chúng ta cho các ngươi tiền. Nếu có kẻ thù, cho dù mời đến ta, vạn mong không nên thương tổn chúng ta hai vị tiểu thư, nếu không chúng ta Thanh bang đúng sẽ không bỏ qua các ngươi.”
Đầu lĩnh hiển nhiên chính là Hỏa ca, cười qua vài tiếng, nói: “Chúng ta ‘Tương bang’ không thiếu tiền, không thiếu cừu nhân đối phó, chúng ta lần này tuyệt không giết người, chỉ là muốn muốn nếm thử Bát gia hai cái nữ nhi tư vị.” Tuy nhiên mang theo khẩu trang, nhưng bất luận kẻ nào đều tưởng tượng ra được Hỏa ca cười bộ dáng, Trung thúc cùng bảo tiêu trong nội tâm cũng không khỏi run lên run, nếu như Bát gia hai cái con gái bị bọn hắn vũ nhục, không chỉ có bọn hắn không mặt mũi đi gặp Bát gia, chính là Bát gia cũng không mặt trên giang hồ ngẩng đầu.
Tư Nhu cùng Niệm Nhu lúc này hối hận mình tại sao không có mặc bên trên quần dài dài y, nhìn thấy Hỏa ca trong con mắt của bọn họ xuyên thấu qua kính râm ánh mắt, hai tay không tự chủ được đều muốn đi vật che chắn chính mình thon dài xinh đẹp đùi, ai biết, động tác này không chỉ có không có phát ra nổi cái tác dụng gì, nhẹ nhàng run run bốn đầu , ngược lại càng là kích thích nổi lên Hỏa ca dục hỏa, Hỏa ca cảm giác được trong miệng không hiểu khô ráo.
Trung thúc nhìn thấy Hỏa ca nhất hỏa nhân ý đồ đến rõ ràng, tình thế bắt buộc, trong nội tâm càng ngày càng lo lắng, nói: “Các ngươi không thể đụng đến bọn ta hai vị tiểu thư, các nàng cũng còn nhỏ, hơn nữa chúng ta Thanh bang với các ngươi Tương bang không có gì ăn tết, tại sao phải đối với chúng ta ra tay đâu này? Dù cho chúng ta Thanh bang đắc tội các ngươi Tương bang, có cái gì ân oán, cho dù quang minh chính đại đối với Bát gia cùng Thanh bang đến, làm những thứ này hạ lưu sự tình, như thế nào tính toán giang hồ hảo hán?”
Hỏa ca trùng trùng điệp điệp khẽ hừ, con mắt quét tại Tư Nhu cùng Niệm Nhu bên trên thật lâu không chịu tản đi, cũng không quay đầu lại đấy, lạnh lùng nói: “Lão tử chưa bao giờ muốn làm gì giang hồ hảo hán, lão tử hiện tại thầm nghĩ muốn làm cái kia hai cái cô gái nhỏ, quản các nàng đúng nữ nhi của ai đâu rồi, giờ khắc này, địa bàn của ta, chính là ta làm chủ.”
Hỏa ca bỗng nhiên giờ khắc này dục hỏa đốt người, chơi đùa nữ nhân xinh đẹp, nhưng không có chơi đùa xinh đẹp như vậy sinh đôi.
Hỏa ca cười chậm rãi đi về hướng Tư Nhu cùng Niệm Nhu, hai tỷ muội trên mặt hoảng sợ kêu lên, di động thân thể hướng trong góc giường chuyển đi, đều muốn xa Ly Hỏa ca ma chưởng.
Trung thúc mang đến hai cái bảo tiêu thừa dịp cái này hỏa ánh mắt của người bị Hỏa ca cùng Bát gia hai cái con gái hấp dẫn đi qua, một cái nghiêng người, hướng về sau nhảy lên, tránh thoát trên cổ đao nhọn, phi cước hướng cầm đao tay đá vào, một lát tầm đó, hai cái bảo tiêu đã thoát thân, đứng ở gian phòng một góc rơi, đưa lưng về phía cõng thiếp thân mà đứng, rút... Ra trên người đoản đao, hiển nhiên chuẩn bị cùng cái này hỏa hung đồ dốc sức liều mạng.
Tư Nhu hai tỷ muội còn có Trung thúc nét mặt biểu lộ vài phần hi vọng, nhìn xem số tiền lớn thuê hai cái bảo tiêu.
Hỏa ca lạnh lùng cười cười, vô cùng khinh thường nhìn bọn họ, nói: “Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy người tiền tài bảo tiêu, sẽ không vì cái gì chủ tử như vậy bán mạng, hiện tại xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn.”
Đứng ở cạnh cửa Kiệt Tử bỗng nhiên đứng ra, không chút nào nói chuyện, trong tay đao nhọn tìm đường vòng cung công hướng hai cái bảo tiêu, hai cái bảo tiêu hết sức chăm chú chằm chằm vào lấn trên người trước Kiệt Tử, thấp giọng gào thét, xách đao hướng Kiệt Tử mộ tả một hữu vọt tới, phải nói, Bát gia là con gái mời hai cái bảo tiêu, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử những ngày này thiên tại trên vết đao kiếm cơm ăn người, không thể nghi ngờ tại gặp dân chơi thứ thiệt.
Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao phía bên trái bổ ra, dũng mãnh rất nhanh, khí thế bức người, mạnh mẽ hữu lực, trong nháy mắt đã chém vào bên trái bảo tiêu cầm đao trên tay, lập tức quay về đao, theo thân thể của mình bên phải nghiêng trêu chọc đi ra ngoài, tốc độ dị thường nhanh mãnh liệt, bên phải bảo tiêu chém ra đao còn chưa tới Kiệt Tử trên người, bả vai đã bị Kiệt Tử trêu chọc tổn thương, lập tức, hai cái bảo tiêu cánh tay đều bị trọng thương, đao rơi trên mặt đất, Hỏa ca hai cái sát thủ nhào tới, đá ngả lăn hai vị bảo tiêu, dùng đao nhọn tại trên người bọn họ chém mấy đao, nếu như không phải Lệ tỷ nói không thể giết bảo tiêu, đoán chừng hai cái này bảo tiêu đã thấy Tây Thiên Phật Tổ.
Bảo tiêu đã không có năng lực chống cự, bọn hắn thật không ngờ Kiệt Tử đao pháp như thế bá đạo, lăng lệ ác liệt, còn có nhanh chóng mãnh liệt.
Hỏa ca lúc này lần nữa thay đổi quá mức, sắc mị mị nhìn xem góc giường Tư Nhu cùng Niệm Nhu, nói: “Hai vị tiểu muội muội, đến, cùng thúc thúc chơi.” Vừa nói vừa cởi xuống trên người mình quần áo, trên người vài đạo vết sẹo lóng lánh Hỏa ca từng có quá anh dũng.
Tư Nhu cùng Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại con ngươi.
“Các vị, có muốn hay không màn thầu? Thập nguyên tiền một cái, bảo vệ môi trường thuần túy tự nhiên đấy.” Một người tuổi còn trẻ bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến, đằng sau còn đi theo bưng lấy mười lăm cái màn thầu người, bọn hắn tựa hồ không có nhìn thấy bên trong đang phát sinh bất thường sự tình, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hơn tám giờ tối, lúc xe lửa đỗ tại một nhà ga, vừa vặn có người giường mềm xuống tàu, Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp xoay vé nằm, nếu không sớm muộn sẽ bị người trong toa xe ghế cứng chèn chết hoặc là buồn chết, hơn nữa ở giường mềm càng có cơ hội nhìn thấy đám người chị Lệ và con gái Bát Gia khi họ xuất hiện. Lúc 10h tối, tại một nhà ga, Sở Thiên liếc mắt liền nhận ra hai cô con gái mười tám tuổi của Bát Gia. Nếu như nói, dưới áp lực chen chúc trên xe lửa nhìn thấy một mỹ nữ, khiến hai mắt người ta tỏa sáng, như vậy nhìn thấy một đôi mỹ nữ song sinh đi qua trước mắt, chỉ có thể nói là vui tai vui mắt, ngay cả loại người không tùy tiện biểu lộ tâm tính giống như Sở Thiên, cũng không ngăn được nhìn thêm vài lần. Hai cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, dáng người cực kỳ giống nhau, kiểu tóc giống nhau, ăn mặc giống nhau, vòng tay giống nhau, thậm chí ngay cả lông mi cũng chỉnh sửa giống nhau, chỉ có màu quần áo là trái ngược, một đen một trắng, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người bên ngoài. Sở Thiên cắn bánh bao nhìn thoáng qua hai cô gái Bát Gia, chưa đi được mấy bước, cô gái đồ đen bỗng nhiên sờ túi, thần sắc thay đổi, đột nhiên quay đầu lại hô hào: - Đứng lại, mày là tên ăn trộm, trộm túi tiền của ta. Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại nhìn Sở Thiên, dường như cảm thấy có náo nhiệt để xem, định vây lại. Nhưng thấy hai vệ sĩ cao lớn uy mãnh bên cạnh cô gái đồ đen, trong lòng hơi sợ, chỉ có thể nhìn từ xa xem thế nào. Bản thân Sở Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ không ra tại sao mình lại trở thành ăn trộm? Nhìn qua vài lần, hiển nhiên vị thiên kim Bát Gia này mất túi tiền, hắn nhàn nhạt nói: - Tiểu thư, tôi chưa chạm vào cô, có khi là cô không cẩn thận làm mất. Nguồn truyện: Cô gái đồ đen lạnh lùng nhìn Sở Thiên, quay đầu nói với một người tuổi gần năm mươi: - Chú Trung, chém tay thằng nhóc này cho ta. Chú Trung hơi sững sờ, tính tình cô con gái lớn nhà này cũng quá bá đi? Có lẽ người ta thật sự không phải ăn trộm? Dù có người ta là ăn trộm, cũng có thể tìm nhân viên bảo vệ, mà không phải thích chém là chém. Chú Trung thấp giọng nói: - Đại tiểu thư, tôi thấy cách ăn mặc của người này không giống như ăn trộm, nếu không bỏ qua chuyện này đi? Chú Trung là người từng trải, y không sự gây chuyện, biết rõ ra ngoài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có là khuôn vàng thước ngọc, cần gì vì mất một túi tiền liền sinh chuyện. Cô gái đồ trắng giật nhẹ ống tay áo cô gái đồ đen, cũng thấp giọng mở miệng nói: - Chị, được rồi, vừa rồi chúng ta cũng không có chứng cớ nhìn thấy người ta ăn trộm túi tiền của chị. Cô gái đồ đen nổi giận mắng: - Em gái, còn cần chứng cớ sao? Thằng này vừa đi qua bên chị, ví tiền của chị đã không thấy tăm hơi, không phải hắn thì ai chứ? Lúc Sở Thiên lướt qua cô gái đồ đen bá đạo này, ngắm cô gái đồ trắng bên cạnh vài lần, từ ánh mắt nhu hòa có thể thấy được, cô em gái này hiển nhiên thiện lương và điềm đạm nho nhã hơn cô chị vài phần, cũng phân rõ phải trái. Cô gái đồ đen thấy mọi người xin tha cho Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên ngắm em gái mình, càng tức giận, đột nhiên đi tới, giáng một cái tát vào Sở Thiên, nổi giận mắng: - Nông dân, ăn trộm, trộm túi tiền của ta, còn dám nhìn loạn em gái của ta, muốn chết à… Ánh mắt Sở Thiên tinh tường, tránh thoát bàn tay cô gái đồ đen, tay phải trực tiếp nắm chặt yết hầu cô gái đồ đen, quay người tựa lên vách tường, nhàn nhạt nói: - Thế giới này không chỉ có cô mới có thể bá đạo. Chú Trung cùng hai vệ sĩ hoàn toàn nhìn không thấy Sở Thiên ra tay thế nào, chỉ thấy đại tiểu thư đã bị Sở Thiên nắm yết hầu, trong lòng hơi kinh hãi, lập tức xông tới, chú Thúc quát lớn: - Oắt con, dám động tiểu thư nhà ta, ta lấy mạng của cậu. Có thể đây là lần đầu tiên cô gái đồ đen nhìn thấy có người ra tay với mình, cảm giác được lực lượng trên tay Sở Thiên truyền đến, ngoài hoảng sợ, lại có vài phần cảm giác khác thường, bộ ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thần sắc không giống người thường này, cô muốn xem Sở Thiên rốt cuộc có thể làm gì cô. Lúc này một cậu bé hấp tấp cầm một ví tiền màu đen trong tay, đi tới trước mặt cô gái đồ đen, ngây thơ nói: - Chị, chị, cuối cùng em cũng đuổi được chị rồi, ví tiền của chị rơi ở cửa toa xe, mẹ em bảo em tới đây trả lại cho chị. Cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên đang nhìn đứa bé trai, khuôn mặt mang theo nụ cười thân thiện. Cô gái đồ đen nhận ví tiền, xem kỹ, đúng là của mình, lật vài cái thấy không mất thứ gì, xem ra quả thật oan uổng Sở Thiên, ánh mắt hơi xấu hổ, nhưng không mở miệng nói lời xin lỗi. Có lẽ trong từ điển của cô, trong cuộc đời của cô cho tới bây giờ chưa từng sử dụng mấy chữ này. Sở Thiên mỉm cười, biết rõ thiên kim tiểu thư nóng nảy, cũng không so đo với cô, dần buông lỏng tay mình ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi. Cô gái đồ trắng thấy chuyện đã qua, vội kéo bà chị tính tình ngang ngược mình đến khoang nằm, để tránh sinh ra chuyện khác. Chú Trung cũng mang theo hai vệ sĩ đi theo, quay đầu nhìn Sở Thiên dần rời đi mấy lần, trong lòng đang suy nghĩ Sở Thiên trẻ tuổi sao gan dạ và thân thủ như thế. Đến giờ cô gái đồ đen vẫn hơi phức tạp trong lòng, nghĩ đến sự lạnh nhạt và ngạo khí chảy ra từ trong xương tủy của Sở Thiên kia, trong lòng giống như dòng điện, càng nghĩ càng khó nhịn, dứt khoát nói thầm, tiểu tử, dám ra tay với bà cô, có bản lĩnh đẩy ngã bà cô, có bản lĩnh xé toàn bộ quần áo của bà cô, có bản lĩnh leo lên trên bà cô, ngươi có dám không? Hai cô gái Bát Gia như hoa như ngọc rốt cuộc tiến vào phòng VIP xa hoa đặt trước, vừa vào phòng, hai chị em liền cởi quần áo không nhiều lắm trên người ra, thay một bộ váy áo đuôi ngắn mát hơn, vẫn một đen một trắng, nhào lên giường, mở ti vi xem bộ phim Đô thị thiếu soái, lúc này có tiếng gõ cửa, tâm tình của cô gái đồ đen hiển nhiên hơi phiền muộn, rất mất kiên nhẫn có người quấy rầy, hô: - Ai thế? Chuyện gì? Một giọng nói hơi khàn cung kính truyền đến: - Tư Như tiểu thư, tôi là chú Trung, lão gia nói không gọi được điện thoại cho hai cô, kêu các cô gọi về cho ngài. Tư Như đáp ứng mang theo vài phần mất kiên nhẫn, sau đó nói với cô gái đồ trắng ở bên: - Niệm Nhu, em đi gọi điện cho ba, tâm tình chị không tốt, không muốn nói chuyện. Niệm Nhu hiển nhiên trung hậu hơn Tư Nhu rất nhiều, cũng thiện lương hơn rất nhiều, oán trách một câu: - Chị, chị không nên luôn đối với ba như vậy, ba sẽ đau lòng đó. Tu Như mất kiên nhẫn phất tay, nói: - Niệm Nhu, em đúng là dài dòng, lại làm phiền chị như vậy, lần sau không mang theo em ra ngoài chơi. Dường như Niệm Nhu rất sợ những lời này, dường như cũng quen thuận theo chị gái, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm điện thoại Bát Gia, ôn hòa nói: - Ba, chúng con đã lên xe lửa rồi. Giọng nói của Bát Gia truyền đến từ điện thoại, mang theo vài phần cao hứng: - Niệm Nhu à, mấy ngày nay chơi đùa thế nào? Nghe chú Trung nói, hai con không mua vé máy bay, muốn ngồi xe lửa để thể nghiệm trở về Thượng Hải à? Gần đây không yên bình, hai con nhớ nghe lời Chú Thúc cùng vệ sĩ, không nên hờn dỗi. Ba cũng vừa trở lại Thượng Hải từ New Zealand, qua mười giờ, ba con chúng ta có thể gặp mặt, đến lúc đó ba dẫn các con đi ăn cua nước lớn ngon nhất. Niệm Nhu nghe được đồ ăn ngon, giọng nói bỗng nhiên hưng phấn, nói: - Được được, con muốn ăn cua đang say. Tư Nhu khinh thường nhìn xem em gái ra đời chậm hơn mình vài giây, cô gái này chỉ biết ăn thôi, mười tám tuổi còn chưa lớn lên, vì vậy dùng chân dài chạm vào eo Niệm Nhu, thấp giọng nói: - Nói nhanh đi, xem Đô thị thiếu soái với chị. Niệm Nhu gật đầu, sau đó nói chuyện một hồi với Bát Gia, mới dập máy, quay đầu lại nhào lên người Tư Nhu, giằng co một hồi, nói: - Chị, ba nói trở về ăn cua đang say đó. Tư Như đang muốn nói chuyện, cửa phanh một tiếng bị phá mở, ba người lập tức ngã vào. Tư Nhu vừa nhìn đúng là chú Trung cùng hai gã vệ sĩ, đang muốn tức giận hỏi xảy ra chuyện gì, liền thấy trong sương phòng xuất hiện năm nam tử tráng niên đeo kính râm, mang theo khẩu trang, trong tay đều là dao nhọn sáng loáng, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt cùng ánh mắt của chúng. Ba người nhanh chóng tiến lên dùng đao khống chế chú Trung cùng vệ sĩ, một người đằng sau vươn tay đóng cửa phòng lại. Tư Nhu vào Niệm Nhu hiển nhiên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mang theo vài phần hoảng sợ. Tư Nhu nhìn xem em gái Niệm Nhu run rẩy, lập tức dâng lên dũng khí bảo vệ em gái, ngăn trước mặt em gái, mở miệng nói chuyện: - Các ngươi là người nào? Chúng ta là con gái Bát Gia, các ngươi muốn làm cái gì? Nha đầu kin hiển nhiên cũng biết tên tuổi Bát Gia có thể lấy ra sử dụng, dọa bọn đạo chích giang hồ. Chú Trung cũng lấy lại dũng khí, trong lúc vội vàng mình và hai vệ sĩ bị những người này đánh cho trở tay không kịp, hiện giờ kịp phản ứng, chăm chú nhìn năm người trước mắt, cẩn thận nói chuyện: - Các ngươi là người nào? Nếu đòi tiền, chúng ta cho các ngươi tiền, nếu như có thù, cứ việc gọi ta, không nên thương tổn hai vị tiểu thư của chúng ta, nếu không Thanh bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đầu lĩnh hiển nhiên chính là Hỏa ca, cười vài tiếng nói: - Tương bang chúng ta không thiếu tiền, không thiếu cừu nhân đối phó, lần này chúng ta tuyệt đối không giết người, chỉ là muốn nếm thử tư vị hai cô con gái Bát Gia. Tuy rằng mang khẩu trang, nhưng bất cứ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra điệu cười của Hỏa ca. Chú Trung cùng vệ sĩ không khỏi run lên trong lòng, nếu hai cô con gái Bát Gia bị bọn chúng vũ nhục, không chỉ họ không mặt mũi đi gặp Bát Gia, ngay cả Bát Gia cũng không còn mặt mũi ngẩng đầu trên giang hồ. Lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu hối hận tại sao mình không mặc quần dài, nhìn thấy đôi mắt đám người Hỏa ca xuyên qua kính râm, hai tay không tự chủ được muốn che đi cặp đùi đẹp thon dài của mình, ai biết, động tác này không chỉ không phát ra nổi tác dụng gì, trái lại càng khơi dậy dục hỏa của Hỏa ca. Hỏa ca cảm giác được trong miệng khô khốc. Chú Trung nhìn thấy ý đồ rõ ràng của đám người Hỏa ca, tình thế bắt buộc, trong lòng ngày càng lo lắng, nói: - Các ngươi không thể đụng tới hai vị tiểu thư của chúng ta, các nàng còn nhỏ tuổi, hơn nữa Thanh bang chúng ta cùng Tương bang các ngươi chưa từng va chạm, tại sao lại ra tay với chúng ta? Dù cho Thanh bang chúng ta đắc tội Tương bang các ngươi, có ân oán gì, cứ việc quang minh chính đại đối đầu với Bát Gia cùng Thanh bang, làm những chuyện hạ lưu này, sao tính hảo hán giang hồ? Hỏa ca khẽ hừ, ánh mắt quét qua bộ ngực Tư Nhu và Niệm Nhu thật lâu không rời đi, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: - Ông chưa bao giờ muốn làm hảo hán giang hồ gì, hiện giờ ông thầm muốn chơi hai cô gái nhỏ kia, quản các nàng là con gái của ai chứ, giờ phút này, ở địa bàn của ta, do ta làm chủ. Giờ phút này Hỏa ca dục hỏa mãnh liệt, gã không thiếu gái đẹp, nhưng chưa chơi đùa song sinh bao giờ. Hỏa ca cười dâm dật chậm rãi đi về phía Tư Nhu và Niệm Nhu, khuôn mặt hai chị em hoảng sợ kêu lên, lùi về phía góc giường, muốn rời xa ma chưởng của Hỏa ca. Hai gã vệ sĩ chú Thúc dẫn theo thừa dịp ánh mắt Hỏa ca bị hai cô gái Bát Gia hấp dẫn, một gã nghiêng người nhảy ra sau, tránh thoát dao nhọn trên cổ, vung chân đá vào tay cầm đao, trong chốc lát, hai vệ sĩ đã thoát thân, đứng ở một góc gian phòng, đưa lưng về phía góc, rút dao ngắn trên người ra, hiển nhiên chuẩn bị dốc sức liều mạng với đám hung đồ này. Nét mặt hai chị em Tư Nhu cùng chú Thúc biểu lộ vài phần hy vọng, nhìn xem hai vệ sĩ dùng số tiền lớn thuê được sẽ bảo hộ họ thế nào. Hỏa ca cười lạnh lùng, vô cùng khinh thường nhìn họ, nói: - Vốn cảm thấy các ngươi chẳng qua là lấy tiền người ta làm vệ sĩ, sẽ không bán mạng vì chủ tử, hiện giờ xem ra ta sai rồi, vậy mà các ngươi quyết định bán mạng, Kiệt Tử, chém tay của bọn hắn. Kiệt Tử đứng ở cửa bỗng nhiên đứng ra, không nói lời nào, đao nhọn trong tay tấn công hai vệ sĩ theo đường vòng cung, hai vệ sĩ hết ức chăm chú trên người Kiệt Tử phía trước, thấp giọng gào thét, xách đao vọt tới Kiệt Tử một trái một phải. Phải nói, Bát Gia mời vệ sĩ cho hai cô con gái, thân thủ cũng không tệ lắm, vấn đề là gặp phải Kiệt Tử hàng ngày kiếm ăn trên vết đao này, không thể nghi ngờ gặp phải dân chơi thứ thiệt. Kiệt Tử mỉm cười, bình tĩnh ứng chiến, một đao bổ qua bên trái, dũng mãnh nhanh chóng, khí thế bức người, mạnh mẽ có lực, nháy mắt đã chém lên tay cầm dao của vệ sĩ bên trái, lập tức thu đao, thân thể nghiêng bên phải tránh ra ngoài, tốc độ nhanh chóng khác thường, dao vệ sĩ bên trái chém ra còn chưa tới người Kiệt Tử, bả vai đã bị Kiệt Tử đâm tổn thương, lập tức cánh tay hai vệ sĩ đều bị trọng thương, dao rơi trên đất. Hai sát thủ của Hỏa ca nhào tới, đá ngã hai vị vệ sĩ, dùng dao chém mấy nhát lên người bọn họ, nếu như không phải chị Lệ nói không thể giết vệ sĩ, đoán chừng hai vệ sĩ này đã thấy Phật tổ Tây Thiên. Vệ sĩ đã không còn năng lực chống cự, họ thật sự không ngờ đao pháp của Kiệt Tử bá đạo, lanh lẹn nhanh chóng như thế. Lúc này Hỏa ca xoay đầu, dâm đãng nhìn Tư Nhu và Niệm Nhu ở góc giường, nói: - Hai em gái, đến, chơi với chú. Vừa nói vừa cởi quần áo trên người mình xuống, vài vết sẹo trên người lộ ra biểu hiện sự anh dũng của Hỏa ca. Tư Nhu và Niệm Nhu hoảng sợ nhắm mắt lại. - Các vị, có muốn ăn bán bao hay không? Mười đồng một cái, bảo đảm làm tự nhiên đó. Một người trẻ tuổi bỗng nhiên đẩy cửa ra, còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đằng sau còn có người bưng mười lăm cái bánh bao, dường như bọn họ không nhìn thấy chuyện bất thường đang phát sinh bên trong, sau khi đi vào, người phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.