Chú Trung cùng hai vệ sĩ thấy có người tiến vào, lần nữa dâng lên hy vọng. Chú Trung nhìn kỹ, tiểu tử phía trước không phải người trẻ tuổi vừa rồi bị đại tiểu thư hiểu nhầm thành ăn trộm trên đường sao? Chú Trung cho rằng hai người trẻ tuổi này phát hiện chuyện xảy ra trong phòng sẽ quay lại kêu to, có lẽ sẽ sợ quá chạy mất trước mắt đám hung đồ này. Ai ngờ, hai thanh niên này thản nhiên tiến vào trong phòng, khép cửa lại, không phải là muốn chết sao? Tuy thân thủ Sở Thiên nhìn qua có bản lĩnh, nhưng một đám hung đồ trước mắt cực hung hãn, hai người trẻ tuổi này có thể làm được gì chứ? Tư Nhu và Niệm Nhu vẫn hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn thấy chàng trai hiểu lầm không lâu trước, trong lòng sững sờ, không biết họ xuất hiện ở nơi này làm gì? Nhưng nhìn thấy bộ dạng thiện ý lạnh nhạt kia của Sở Thiên vẫn cảm giác được vài phần an tâm khó hiểu. Lần này Hỏa ca thật sự buồn bực, hào hứng bị quấy nhiễu hỏng mất, dừng tay cởi thắt lưng, tức giận nói: - Kiệt Tử, chém tiểu tử kia cho ta, bán bánh bao con mẹ cái gì, con bà nó, thời điểm mấu chốt làm hỏng hưng phấn của ông. Đôi mắt Kiệt Tử lộ ra hung quang, mang theo dao nhọn nhỏ dính máu đánh tới hai người Sở Thiên. Kiệt Tử luôn có lòng tin đối với đao pháp của mình, đó là kinh nghiệm có được sau bao lần mổ heo, về sau vận dụng trên thân người, phát hiện vẫn có tác dụng, lại có thể kiếm tiền, vì vậy liền gia nhập tổ chức sát thủ của Hỏa ca, thay Hỏa ca hoàn thành không ít nhiệm vụ. Gã ngày càng tin tưởng mình đã có tư cách tấn chức hàng ngũ sát thủ đứng đầu, qua một thời gian, bảng sát thủ có thể có tên của mình. Đao trong tay Kiệt Tử tạo thành đường vòng cung đánh tới cổ Sở Thiên, một đao kia tương đối nhanh, chuẩn, hung ác. Sở Thiên thầm khen một tiếng trong lòng, quả nhiên là "Khoái đao thủ", thân thể hắn lại không di chuyển, lúc này Thiên Dưỡng Sinh sau lưng tiến lên phía trước một bước, tay trái bưng mười lăm cái bánh bao, tay phải nhẹ nhàng chộp đón ánh đao của Kiệt Tử, cổ tay Khoái đao thủ bị nắm, dùng sức vặn, đao rơi xuống đất, sắc mặt Kiệt Tử trở nên uể oải khác thường, từng giết không biết bao nhiêu con heo, không biết chém bao nhiêu miếng thịt, đao pháp tự nhiên cũng dày công tôi luyện, hôm nay đao pháp mà gã kiêu ngạo bị một người trẻ tuổi đơn giản phá như vậy, thậm chí không thấy được Thiên Dưỡng Sinh ra tay thế nào, thế mới biết ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn, tầm tình tất sa sút không thôi. Những người khác nhìn thấy tay Kiệt Tử bị nắm, cũng lắp bắp kinh hãi, dường như người trước mắt rất có thực lực, nhưng nghĩa khí giang hồ vẫn khiến họ xông tới, chuẩn bị đánh đập, cho nên nói, ra ngoài lăn lộn cũng không dễ dàng như vậy. Lúc này Hỏa ca cũng chấn động, đối thủ còn trẻ như vậy mà đơn giản đánh bại Kiệt Tử? Nhìn qua có chút thực lực, Hỏa ca biết rõ nơi này không tiện ở lâu, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, còn chưa đẩy ngã lăng nhục hai đứa con gái Bát Gia, hơn nữa dục hỏa của mình cũng đã nổi lên, trời sập xuống gã cũng không rời đi. Lần này trên mặt đám người chú Trung thật sự có nụ cười hy vọng, không biết hai tiểu tử này có lai lịch gì, nhưng chỉ cần có thể cứu được hai cô con gái Bát Gia cùng mình, chính là ân nhân của Thanh bang. Hỏa ca lấn tới, xuyên qua thủ hạ của mình, thuận tay cầm đao nhọn trong tay bọn họ đâm tới Thiên Dưỡng Sinh, dùng bộ pháp không thể tưởng tượng tiến tới gần người Thiên Dưỡng Sinh, đao nhọn trong tay như mưa rơi dùng từng góc độ bổ về Thiên Dưỡng Sinh, thế đao như trường giang đại hà, không thể chống đỡ, vừa công chỗ nào cũng có, đâm như độc xà phun lưỡi, quét như dời sông lấp biển. Sở Thiên thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên cũng có chút thực lực, đáng tiếc so với Chủ Đao Y Sinh vẫn kém mấy cấp bậc. Chú Trung nhìn thấy Hỏa ca hung hãn như vậy, đều không tự chủ được đổ mồ hôi thay Thiên Dưỡng Sinh, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng Thiên Dưỡng Sinh có thể tránh thoát công kích của Hỏa ca. Thiên Dưỡng Sinh bỗng nhiên dùng tay trái giơ bánh bao lên, sau đó đá bay Kiệt Tử, dùng chân trên mặt đất vẽ đường vòng cung. Lúc này dao nhọn trong tay Hỏa ca đã tới gần, Thiên Dưỡng Sinh dùng một cước, dùng một cước không đủ dùng liên kích, chân giống như dao nhọn của Hỏa ca, giống như hạt mưa rơi lên người Hỏa ca, cuối cùng đá cao đánh ngã Hỏa ca, tiếp tục lại thuần túy dựa vào sức eo chuyển động thân thể, chân không rơi xuống mà liên tục đá ra ba hướng, đá bay toàn bộ ba sát thủ nhào lên, bánh bao trên tay một cái cũng không rơi xuống, ngay cả hơi thở cũng không gấp, tất cả động tác đều nước chảy mây trôi. Thiên Dưỡng Sinh bước xa một bước, tay phải vươn lên nắm yết hầu Hỏa ca vừa mới đứng lên, sau đó chống lên vách tường. Hỏa ca không dám chuyển động, gã hoàn toàn cảm giác được lực lượng truyền đến trên tay Thiên Dưỡng Sinh, đủ để bóp gãy cổ yếu ớt của gã. Sở Thiên cười, sờ sờ mũi nói: - Buông hắn xuống. Thiên Dưỡng Sinh hất Hỏa ca, ném tới chỗ Kiệt Tử, nhìn cũng không nhìn bọn hắn, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ cẩn thận nâng khay bánh bao đắt đỏ của mình. Hỏa ca nhìn Thiên Dưỡng Sinh giống như người ngoài hành tinh, dường như hoàn toàn không tin mấy người mình bị Thiên Dưỡng Sinh đánh bại trong chốc lát. Gã rất không muốn thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người, nhưng đau đớn trên người đã nói cho gã biết rất rõ ràng, tiếp tục đánh nữa, chỉ biết chết ở chỗ này. Hỏa ca oán giận nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, lại lưu luyến nhìn hai chị em Tư Nhu và Niệm Nhu, trong mắt mang theo phẫn nộ và không cam lòng nói: - Các ngươi có gan, hôm nay ta thua các ngươi, nhưng Tương bang chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, chứng ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù Thanh bang các ngươi. Hỏa ca rất có tinh thần nghề nghiệp, luôn không quên lời chị Lệ nói cho gã, cho dù như thế nào, cũng nên đưa chiêu bài "Tương bang" ra. Sở Thiên tất nhiên rõ ràng, vì vậy thuận theo ý tứ Hỏa ca, nói: - Hừ, Tương bang có gì đặc biệt, hôm nào ta dẫn người hủy nó đi. Ánh mắt Hỏa ca sáng lên, cảm thấy cuối cùng có chút thu hoạch, đã kích động hai tên đáng sợ trước mắt này đối nghịch với Tương bang, đoán không chừng Thanh bang cũng sẽ không ngoại lệ, tin tưởng có thể nói lại với chị Lệ, vì vậy đứng lên, bưng bộ ngực đau đớn nói: - Kiệt Tử, chúng ta đi, về bang phục mệnh đại ca. Nói xong, gã muốn dẫn bọn sát thủ rời đi, lại phát hiện Thiên Dưỡng Sinh đứng ở cửa phòng, hoàn toàn không có ý tứ tránh đường. - Chậm đã! Khuôn mặt anh tuấn của Sở Thiên lộ ra nụ cười, nhàn nhạt nói: - Chúng ta bán bánh bao, các ngươi chưa mua bánh bao đã muốn rời khỏi sao? Ai cũng không nhĩ tới Sở Thiên lại nói ra những lời này, đều sửng sốt một chút. Hỏa ca nhìn thấy khuôn mặt Sở Thiên không giống như đùa giỡn, hừ hừ nói: - Bao nhiêu tiền? - Mới vừa rồi là 10 đồng một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Sở Thiên véo ngón tay, rất giống thầy phong thủy, nói: - Bây giờ là 100 đồng một cái. Trong mắt hai chị em Tư Nhu và Niệm Nhu lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. 100 đồng đối với các cô mà nói chẳng qua là một món tiền rất nhỏ, nhưng 100 đồng một cái bánh bao đối với các cô mà nói lại là giao dịch rất đắt tiền. Tư Nhu không tự chủ được cảm thấy vài phần tâm động đối với chàng trai tuổi không sai biệt lắm trước mắt các cô, nói chuyện bá đạo như thế lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, hơn xa so với bạn trai trong lớp cùng đám bạn bè của cô, có khí phách hơn nhiều. - Đắt như vậy à? Hỏa ca tức giận, còn giận dữ hơn thua trận vừa rồi, nhưng có biện pháp nào, người trước mắt này nói 1000 đồng một cái, gã cũng chỉ có thể mua. Sắc mặt Sở Thiên không hề thay đổi, nhàn nhạt nói: - Bây giờ là 200 đồng một cái. Hỏa ca là người thông minh, biết rõ nói thêm gì, chỉ sợ thật sự sẽ 1000 đồng một cái, vội vàng móc 3000 đồng đưa cho Sở Thiên, nói: - Mua hết. Sở Thiên cầm lấy 3000 đồng, lần lượt xem từng tờ, lầm bầm: - Hiện giờ ngân hàng còn có tiền giả, làm sao có thể phân biệt một chút. Hỏa ca thực muốn vỡ mạch máu rồi, lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu thấy nguy cơ đã qua, sắc mặt bình tĩnh lại, nghe được lời Sở Thiên nói, không tự chủ được che miệng mà cười. Sở Thiên gật đầu với Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đưa 15 cái bánh bao cho Hỏa ca, sau đó nhường đường. Hỏa ca ôm 15 cái bánh bao, xám xịt mà đi, trong lòng không biết mắng Sở Thiên vô sỉ bao nhiêu lần, lúc đi ra còn không quên giả vờ đáng rơi một đồ vật. Sở Thiên nhìn lướt ra, là một tấm bài bằng bạc khắc chữ Tương, trong lòng mỉm cười, nhưng không có động tới tấm bài kia. Sở Thiên cất kỹ tiền, sau đó cũng không nhìn hai cô con gái Bát Gia và đám người chú Trung, liền từ từ tới cửa ra vào. - Hai vị anh hùng xin dừng bước. Chú Trung đột nhiên lên tiếng, y đột nhiên cảm thấy tuy rằng hai người trẻ tuổi này không rõ lai lịch, nhưng dù sao cứu mấy người mình, còn bảo vệ thân thể trong sạch cho thiên kim Bát Gia, hơn nữa thân thủ quả thật không tệ, nếu để họ bảo vệ hai vị thiên kim Bát Gia đến nhà, hệ số an toàn sẽ tăng lên rất lớn. Chú Trung hiểu sự việc hôm nay, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm khắp nơi. Dường như Sở Thiên đã sớm đoán được chú Trung sẽ giữ lại, quay đầu nhàn nhạt nói: - Bánh bao đã bán xong, chúng ta cũng cần trở về. Chú Trung nhẹ nhàng cười, cung kính nói: - Hai vị thiếu niên anh hung rất cao minh, không biết có nguyện ý bảo vệ hai vị tiểu thư của chúng ta mấy giờ không? Thù lao cậu nói. Ánh mắt Sở Thiên sáng lên, trên mặt cố ý lộ ra nét mặt hưng phấn nói: - Vậy sao? Mỗi giờ đồng hồ chúng ta thu phí bảo vệ 5000. Hai gã vệ sĩ chú Trung mang đến thầm mắng trong lòng một cái, tiểu tử này thật sự là sư tử ngoạm, mỗi tiếng đồng hồ 5000 đồng, nếu để ngươi bảo vệ một tháng, chẳng phải là cần mấy triệu? Nhưng câu tiếp theo của Sở Thiên, càng khiến bọn họ cảm thấy phẫn nộ, Sở Thiên nhàn nhạt bổ sung: - Là mỗi người 5000 đồng, hai vị tiểu thư, vậy chính là 10.000, bắt đầu từ bây giờ, mỗi lần 24 tiếng thu phí một lần. Chú Trung sửng sốt một chút, lập tức gật đầu đáp ứng: - Được. Trong lòng y cũng thầm mắng, tiểu tử này thật xấu, nhưng nghĩ tới đám người Hỏa ca dùng 3000 đồng mua mười lăm cái bánh bao, y lại cảm thấy mình vẫn có lợi hơn. Hai chị em Tư Nhu không nói gì, trải qua kinh hãi vừa rồi, đã giảm bớt tính tình tiểu thư nóng nảy, đều hào hứng nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh. Nội tâm Tư Nhu lại đảo lộn, trải qua hiểu lầm ban đầu, lại trải qua pha giải cứu vừa rồi, dường như tâm hồn thiếu nữ đã nảy mầm trong lòng, không khỏi nhìn Sở Thiên nhiều hơn vài lần. Khuôn mặt Thiên Dưỡng Sinh không chút biểu tình, trong lòng lập tức nghĩ tới, sớm biết như vậy ăn ít mấy cái bánh bao hoặc là mua nhiều mấy cái, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
[hide]
Trung thúc cùng hai cái bảo tiêu nghe được có người tiến đến, lần nữa giơ lên hi vọng, Trung thúc định nhãn nhìn kỹ, phía trước tiểu tử kia không phải là vừa rồi tại trên đường qua bị đại tiểu thư hiểu lầm thành ăn trộm người trẻ tuổi sao? Trung thúc cho rằng cái này hai người trẻ tuổi phát hiện cái này sương phòng chuyện phát sinh hội quay đầu lại kêu to lên, có lẽ như vậy có thể sợ quá chạy mất trước mắt cái này hỏa hung đồ, ai biết, hai cái này thanh niên sức trâu vậy mà rời đi tiến gian phòng, còn khép cửa phòng lại, đây không phải muốn chết sao? Tuy nhiên Sở Thiên thân thủ thoạt nhìn có như vậy mấy lần, nhưng trước mắt một đám hung đồ càng là hung hãn, hai cái này tuổi còn trẻ người trẻ tuổi có thể có cái gì với tư cách đâu này?
Tư Nhu cùng Niệm Nhu vẫn còn hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn thấy cái này không lâu cùng đối phương có hiểu lầm nam hài, trong nội tâm sững sờ, không biết bọn hắn ra hiện tại nơi đây làm gì? Nhưng thấy đến Sở Thiên cái kia phó lạnh nhạt thiện ý bộ dạng hay là cảm giác được đã có vài phần không hiểu an tâm.
Hỏa ca lần này hỏa thật là lớn hơn, hào hứng đều bị đã quấy rầy phá hủy, dừng lại giải dây lưng tay, tức giận nói: “Kiệt Tử, đem tiểu tử kia cho ta cũng chém, bán cái gì đồ chó hoang màn thầu, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, luôn thời điểm mấu chốt bại lão tử hưng.”
Kiệt Tử hung quang vừa lộ, dẫn theo còn rơi có máu tươi đao nhọn hướng Sở Thiên bọn hắn đánh tới, Kiệt Tử luôn luôn đối với đao pháp của mình còn có tin tưởng, đó là mổ heo vô số có được kinh nghiệm, về sau vận dụng tại trên thân người thời điểm, phát hiện giống nhau có tác dụng, còn càng có thể kiếm tiền, vì vậy liền gia nhập Hỏa ca tổ chức sát thủ, thay Hỏa ca hoàn thành không ít nhiệm vụ, hắn càng ngày càng tin tưởng vững chắc mình đã có tư cách tấn chức nhất lưu sát thủ hàng ngũ rồi, đợi một thời gian, sát thủ bảng cũng có thể dùng tên của mình.
Kiệt Tử đao trong tay tìm một cái đường vòng cung công hướng Sở Thiên cổ, một đao kia đến chính là tương đối nhanh, chuẩn, hung ác, Sở Thiên trong lòng thầm khen một tiếng, quả nhiên là ‘Khoái Đao Thủ’, thân thể nhưng không có di động, lúc này, sau lưng Thiên Dưỡng Sinh bên trên bước về phía trước một bước, tay trái bưng lấy mười lăm cái màn thầu, tay phải đón Kiệt Tử trong ánh đao nhẹ nhàng một trảo, Khoái Đao Thủ đích cổ tay bị xảo quyệt ở, dùng sức sờ, đao rớt xuống, Kiệt Tử sắc mặt trở nên dị thường uể oải, giết không biết bao nhiêu đầu heo, không biết chém nhiều ít khối thịt, đao pháp tự nhiên cũng dày công tôi luyện, hôm nay cho rằng kiêu ngạo đao pháp cứ như vậy bị một người tuổi còn trẻ đơn giản hữu hiệu phá, thậm chí không thấy được Thiên Dưỡng Sinh là thế nào ra tay, thế mới biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, tâm tình tự nhiên sa sút không thôi.
Những người khác nhìn thấy Kiệt Tử tay bị bắt ở, cũng lắp bắp kinh hãi, người trước mắt giống như rất có thực lực, nhưng giang hồ nghĩa khí để cho bọn họ hay là xông tới, đang chuẩn bị đánh đập tàn nhẫn, cho nên nói, đi ra lăn lộn cũng không phải dễ dàng như vậy, lúc này, Hỏa ca cũng là chấn động, đối thủ tuổi còn trẻ vậy mà như vậy mà đơn giản đánh bại Kiệt Tử? Thoạt nhìn có chút thực lực, Hỏa ca biết rõ nơi này không tiện ở lâu, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hết thành, còn không có đem Bát gia hai cái con gái đẩy ngã lăng nhục, hơn nữa chính mình dục hỏa cũng đã lên đây, trời sập xuống hắn cũng sẽ không rời đi.
Trung thúc trên mặt của bọn hắn lần này là thật sự có hy vọng nụ cười, không biết hai tiểu tử này cái gì đường đi, nhưng chỉ cần có thể giải cứu Bát gia hai cái con gái cùng mình, chính là Thanh bang ân nhân.
Hỏa ca một cái lấn thân, xuyên qua thủ hạ của mình, thuận tay cầm lên trong tay bọn họ đao nhọn hướng về Thiên Dưỡng Sinh đâm tới, dùng bất khả tư nghị bộ pháp đánh vào Thiên Dưỡng Sinh cận thân phạm vi, trong tay đao nhọn như mưa rơi dùng từng cái góc độ bổ về phía Thiên Dưỡng Sinh, đao thế như Trường Giang, thế không thể đỡ, công tức thì chỗ nào cũng có, đâm như độc xà thổ tín, quét như dời sông lấp biển, Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên có chút thực tài thực liệu, đáng tiếc so về ‘Chủ Đao Y Sinh’ hay là kém mấy cái cấp bậc, Trung thúc bọn hắn nhìn thấy Hỏa ca hung hãn như vậy, đều không tự chủ được là Thiên Dưỡng Sinh nhăn nhó đem đổ mồ hôi, chỉ có thể trong nội tâm cầu nguyện Thiên Dưỡng Sinh có thể tránh thoát Hỏa ca công kích.
Thiên Dưỡng Sinh dùng tay trái bỗng nhiên giơ lên màn thầu, sau đó đá bay Kiệt Tử, dùng đơn đủ trên mặt đất tìm cái đường vòng cung, lúc này Hỏa ca đã cầm trong tay đao nhọn tới gần, Thiên Dưỡng Sinh dùng một cước chi đấy, một cước đủ không chỉa xuống đất liên tục đá kích, chân như nhận thức Hỏa ca đao nhọn giống nhau, luôn xuyên không đương, như là hạt mưa bình thường địa rơi vào Hỏa ca trên người, cuối cùng dùng một cái cao đá đem Hỏa ca đá ngã, đón lấy lại thuần túy kháo sức eo chuyển động thân thể, chân không rơi địa hướng ba phương hướng liên tục đá ra tam cước, đem nhào lên ba cái sát thủ toàn bộ đá bay, trên tay màn thầu một cái đều không có mất, liền khí đều không có thở gấp, tất cả động tác đều nước chảy mây trôi, công tác liên tục.
Thiên Dưỡng Sinh một cái bước xa, tay phải gấp khấu trừ vừa mới đứng lên Hỏa ca yết hầu, sau đó đỉnh tại trên vách tường, Hỏa ca không dám lộn xộn, hắn hoàn toàn cảm giác được Thiên Dưỡng Sinh trên tay truyền đến lực lượng, đầy đủ bóp đoạn hắn yếu ớt cổ.
Thiên Dưỡng Sinh đem Hỏa ca hất lên, ném vào Kiệt Tử chỗ của bọn hắn, nhìn cũng không nhìn bọn hắn liếc, tựa hồ sự tình gì đều không có phát sinh qua giống nhau, chẳng qua là cẩn thận bưng chính mình đắt đỏ màn thầu.
Hỏa ca có chút xem người ngoài hành tinh giống nhau nhìn xem Thiên Dưỡng Sinh, tựa hồ hoàn toàn không tin mình mấy người lại bị Thiên Dưỡng Sinh lập tức đánh bại, hắn rất không muốn thừa nhận chính mình tài nghệ không bằng người, nhưng là, đau đớn trên người khó nhịn đã rõ ràng nói cho hắn biết, tiếp tục đánh xuống, chỉ biết chết ở chỗ này, Hỏa ca oán hận nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh liếc, lại lưu luyến nhìn Tư Nhu cùng Niệm Nhu hai tỷ muội, trong mắt mang theo không cam lòng cùng phẫn nộ, nói: “Các ngươi có gan, hôm nay ta bại bởi các ngươi, nhưng chúng ta Tương bang tuyệt đối sẽ không như vậy bỏ qua đấy, chúng ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù các ngươi Thanh bang.” Hỏa ca rất có tinh thần nghề nghiệp, luôn không quên mất Lệ tỷ giao cho qua hắn mà nói, vô luận như thế nào, cũng nên lộ ra ‘Tương bang’ chiêu bài.
Sở Thiên tự nhiên rõ ràng, vì vậy theo Hỏa ca ý tứ, nói: “Hừ, Tương bang có gì đặc biệt hơn người, hôm nào ta dẫn người đem hắn hủy đi.”
Hỏa ca ánh mắt sáng ngời, cảm giác cuối cùng có chút thu hoạch, đã kích thích trước mắt hai cái này đáng sợ tiểu tử cùng Tương bang đối nghịch, đoán chừng Thanh bang cũng sẽ không ngoại lệ, tin tưởng có thể cùng Lệ tỷ dặn dò, đứng dậy, lấy đau đớn ngực nói: “Kiệt Tử, chúng ta đi, quay về trong bang cùng lão đại phục mệnh.” Nói xong, đã nghĩ muốn dẫn lấy bọn sát thủ rời đi, lại phát hiện sương phòng cửa vậy mà đã đứng đấy Thiên Dưỡng Sinh, hoàn toàn không để cho lộ ý tứ.
“Chậm đã!” Sở Thiên anh tuấn mặt lộ ra vài phần dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Chúng ta là ra bán màn thầu, các ngươi không có mua màn thầu đã nghĩ phải đi?”
Ai cũng không nghĩ tới Sở Thiên sẽ nói ra những lời này, đều sửng sốt một chút, Hỏa ca nhìn thấy Sở Thiên trên mặt không giống như là hay nói giỡn, hừ hừ nói: “Bao nhiêu tiền?”
“Mới vừa rồi là thập nguyên một cái.” Sở Thiên véo véo ngón tay, rất giống đúng thầy phong thủy, nói: “Bây giờ là một trăm đồng một cái.”
Tư Nhu cùng Niệm Nhu hai tỷ muội trong mắt phóng ra vô cùng kinh ngạc, một trăm đồng đối với các nàng mà nói chẳng qua là thật rất nhỏ tiền, nhưng một trăm đồng một cái bánh bao đối với các nàng mà nói thì là rất đắt rất đắt tiền giao dịch, Tư Nhu không tự chủ được đối trước mắt cái này cùng các nàng niên kỷ không sai biệt lắm nam hài, cảm thấy vài phần tâm động, nói chuyện như thế bá đạo rồi lại làm cho người ta cảm giác được đáng yêu, xa so hắn trong lớp nam đồng học cùng trong hội bằng hữu có nội hàm, có khí phách nhiều.
“Mắc như vậy?” Hỏa ca đầy mình đúng hỏa, so vừa rồi thua còn giận hỏa, nhưng có biện pháp nào, trước mắt người này nói đúng là một nghìn đồng một cái, hắn cũng chỉ có thể mua.
Sở Thiên sắc mặt không hề biến hóa, nhàn nhạt nói: “Bây giờ là nguyên một cái.”
Hỏa ca đúng người thông minh, biết rõ nói thêm gì đi nữa, chỉ sợ thật là ngàn nguyên một cái, bề bộn móc ra nguyên đưa cho Sở Thiên, nói: “Toàn bộ mua.”
Sở Thiên cầm lấy nguyên, lần lượt từng cái một xem, lầm bầm lầu bầu nói: “Hiện tại ngân hàng còn ra giả tiền đâu rồi, làm sao có thể không phân biệt nhận thức một chút.”
Hỏa ca quả thực muốn bạo mạch máu rồi, lúc này Tư Nhu cùng Niệm Nhu gặp nguy cơ đã vượt qua, sắc mặt hòa hoãn đi lên, nghe được Sở Thiên lời mà nói..., không tự chủ được che miệng mà cười.
Sở Thiên hướng Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh đem mười lăm cái màn thầu đặt ở Hỏa ca trên người, sau đó tránh ra đường đi ra ngoài, Hỏa ca ôm mười lăm cái màn thầu, xám xịt tiêu sái rồi, trong nội tâm không biết mắng Sở Thiên bao nhiêu lần tâm hắc vô sỉ, thời điểm ra đi còn không nghĩ qua là mất kiện đồ vật, Sở Thiên nhìn lướt qua, một bức tượng lấy ‘đem’ bằng bạc bài chương, trong nội tâm mỉm cười, nhưng không có đi di chuyển cái kia bài chương.
Sở Thiên đem tiền cẩn thận cất kỹ, sau đó nhìn cũng không nhìn Bát gia hai cái con gái, còn có Trung thúc bọn hắn, liền đi từ từ hướng cửa ra vào.
“Hai vị anh hùng xin dừng bước.” Trung thúc đột nhiên lên tiếng, hắn đột nhiên cảm giác được cái này hai người trẻ tuổi tuy nhiên không rõ lai lịch, nhưng dù sao cứu mình mấy người, còn bảo vệ Bát gia thiên kim đích thanh bạch thân thể, hơn nữa thân thủ quả thật không tệ, nếu để cho bọn hắn bảo hộ Bát gia hai vị thiên kim về đến nhà cửa ra vào, hệ số an toàn hội gia tăng thật lớn, Trung thúc trải qua sự tình hôm nay, bắt đầu cảm giác được nguy hiểm khắp nơi.
Sở Thiên tựa hồ đã sớm dự liệu được Trung thúc xảy ra nói giữ lại, quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Màn thầu đã bán xong rồi, chúng ta cũng cần phải trở về.”
Trung thúc nhẹ nhàng cười cười, cung kính nói: “Hai vị thiếu niên anh hùng rất cao minh, không biết là có hay không nguyện ý bảo hộ chúng ta hai vị tiểu thư mấy giờ đâu này? Trả thù lao ngươi ra”
Sở Thiên nhãn tình sáng lên, trên mặt cố ý lộ ra vài phần nét mặt hưng phấn, nói: “Là đúng sao? Chúng ta từng tiếng đồng hồ thu phí bảo hộ .”
Trung thúc mang đến hai cái bảo tiêu trong nội tâm thầm mắng một chút, tiểu tử này thật sự là sư tử khai mở miệng lớn, mỗi lần tiếng đồng hồ , nếu để cho ngươi bảo hộ một tháng, chẳng phải là muốn mấy trăm vạn? Nhưng mà Sở Thiên kế tiếp một câu, càng làm cho bọn hắn cảm giác được phẫn nộ, Sở Thiên nhàn nhạt bổ sung nói: “Là đúng mỗi người , hai vị tiểu thư, cái kia chính là một vạn. Theo hiện tại bắt đầu nhớ lúc, mỗi lần tiếng đồng hồ thu phí một lần.”
Trung thúc sửng sốt một chút, lập tức gật đầu đáp ứng đến, nói: “Tốt.” Trong nội tâm cũng thầm mắng, tiểu tử này thật sự có chút đen, nhưng nghĩ đến Hỏa ca bọn hắn dùng nguyên mua mười lăm cái màn thầu, hắn lại cảm giác mình so sánh dưới, hay là có lợi nhất.
Tư Nhu hai tỷ muội tức thì không nói gì, trải qua vừa rồi kinh hãi, đã thu liễm nảy sinh các tiểu thư nóng nảy đã đến, đều rất có hào hứng nhìn xem Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh. Tư Nhu trong nội tâm càng là dời sông lấp biển, trải qua ban đầu hiểu lầm, lại trải qua vừa rồi giải cứu, tựa hồ trong nội tâm đã tâm hồn thiếu nữ nảy mầm, không khỏi nhìn nhiều Sở Thiên vài lần.
Thiên Dưỡng Sinh trên mặt không chút biểu tình, trong nội tâm tức thì nghĩ đến, sớm biết như vậy ăn ít mấy cái màn thầu hoặc là nhiều mua mấy cái, có thể nhiều lợi nhuận thật nhiều tiền đâu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chú Trung cùng hai vệ sĩ thấy có người tiến vào, lần nữa dâng lên hy vọng. Chú Trung nhìn kỹ, tiểu tử phía trước không phải người trẻ tuổi vừa rồi bị đại tiểu thư hiểu nhầm thành ăn trộm trên đường sao? Chú Trung cho rằng hai người trẻ tuổi này phát hiện chuyện xảy ra trong phòng sẽ quay lại kêu to, có lẽ sẽ sợ quá chạy mất trước mắt đám hung đồ này. Ai ngờ, hai thanh niên này thản nhiên tiến vào trong phòng, khép cửa lại, không phải là muốn chết sao? Tuy thân thủ Sở Thiên nhìn qua có bản lĩnh, nhưng một đám hung đồ trước mắt cực hung hãn, hai người trẻ tuổi này có thể làm được gì chứ? Tư Nhu và Niệm Nhu vẫn hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn thấy chàng trai hiểu lầm không lâu trước, trong lòng sững sờ, không biết họ xuất hiện ở nơi này làm gì? Nhưng nhìn thấy bộ dạng thiện ý lạnh nhạt kia của Sở Thiên vẫn cảm giác được vài phần an tâm khó hiểu. Lần này Hỏa ca thật sự buồn bực, hào hứng bị quấy nhiễu hỏng mất, dừng tay cởi thắt lưng, tức giận nói: - Kiệt Tử, chém tiểu tử kia cho ta, bán bánh bao con mẹ cái gì, con bà nó, thời điểm mấu chốt làm hỏng hưng phấn của ông. Đôi mắt Kiệt Tử lộ ra hung quang, mang theo dao nhọn nhỏ dính máu đánh tới hai người Sở Thiên. Kiệt Tử luôn có lòng tin đối với đao pháp của mình, đó là kinh nghiệm có được sau bao lần mổ heo, về sau vận dụng trên thân người, phát hiện vẫn có tác dụng, lại có thể kiếm tiền, vì vậy liền gia nhập tổ chức sát thủ của Hỏa ca, thay Hỏa ca hoàn thành không ít nhiệm vụ. Gã ngày càng tin tưởng mình đã có tư cách tấn chức hàng ngũ sát thủ đứng đầu, qua một thời gian, bảng sát thủ có thể có tên của mình. Đao trong tay Kiệt Tử tạo thành đường vòng cung đánh tới cổ Sở Thiên, một đao kia tương đối nhanh, chuẩn, hung ác. Sở Thiên thầm khen một tiếng trong lòng, quả nhiên là "Khoái đao thủ", thân thể hắn lại không di chuyển, lúc này Thiên Dưỡng Sinh sau lưng tiến lên phía trước một bước, tay trái bưng mười lăm cái bánh bao, tay phải nhẹ nhàng chộp đón ánh đao của Kiệt Tử, cổ tay Khoái đao thủ bị nắm, dùng sức vặn, đao rơi xuống đất, sắc mặt Kiệt Tử trở nên uể oải khác thường, từng giết không biết bao nhiêu con heo, không biết chém bao nhiêu miếng thịt, đao pháp tự nhiên cũng dày công tôi luyện, hôm nay đao pháp mà gã kiêu ngạo bị một người trẻ tuổi đơn giản phá như vậy, thậm chí không thấy được Thiên Dưỡng Sinh ra tay thế nào, thế mới biết ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn, tầm tình tất sa sút không thôi. Những người khác nhìn thấy tay Kiệt Tử bị nắm, cũng lắp bắp kinh hãi, dường như người trước mắt rất có thực lực, nhưng nghĩa khí giang hồ vẫn khiến họ xông tới, chuẩn bị đánh đập, cho nên nói, ra ngoài lăn lộn cũng không dễ dàng như vậy. Lúc này Hỏa ca cũng chấn động, đối thủ còn trẻ như vậy mà đơn giản đánh bại Kiệt Tử? Nhìn qua có chút thực lực, Hỏa ca biết rõ nơi này không tiện ở lâu, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, còn chưa đẩy ngã lăng nhục hai đứa con gái Bát Gia, hơn nữa dục hỏa của mình cũng đã nổi lên, trời sập xuống gã cũng không rời đi. Lần này trên mặt đám người chú Trung thật sự có nụ cười hy vọng, không biết hai tiểu tử này có lai lịch gì, nhưng chỉ cần có thể cứu được hai cô con gái Bát Gia cùng mình, chính là ân nhân của Thanh bang. Hỏa ca lấn tới, xuyên qua thủ hạ của mình, thuận tay cầm đao nhọn trong tay bọn họ đâm tới Thiên Dưỡng Sinh, dùng bộ pháp không thể tưởng tượng tiến tới gần người Thiên Dưỡng Sinh, đao nhọn trong tay như mưa rơi dùng từng góc độ bổ về Thiên Dưỡng Sinh, thế đao như trường giang đại hà, không thể chống đỡ, vừa công chỗ nào cũng có, đâm như độc xà phun lưỡi, quét như dời sông lấp biển. Sở Thiên thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên cũng có chút thực lực, đáng tiếc so với Chủ Đao Y Sinh vẫn kém mấy cấp bậc. Chú Trung nhìn thấy Hỏa ca hung hãn như vậy, đều không tự chủ được đổ mồ hôi thay Thiên Dưỡng Sinh, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng Thiên Dưỡng Sinh có thể tránh thoát công kích của Hỏa ca. Thiên Dưỡng Sinh bỗng nhiên dùng tay trái giơ bánh bao lên, sau đó đá bay Kiệt Tử, dùng chân trên mặt đất vẽ đường vòng cung. Lúc này dao nhọn trong tay Hỏa ca đã tới gần, Thiên Dưỡng Sinh dùng một cước, dùng một cước không đủ dùng liên kích, chân giống như dao nhọn của Hỏa ca, giống như hạt mưa rơi lên người Hỏa ca, cuối cùng đá cao đánh ngã Hỏa ca, tiếp tục lại thuần túy dựa vào sức eo chuyển động thân thể, chân không rơi xuống mà liên tục đá ra ba hướng, đá bay toàn bộ ba sát thủ nhào lên, bánh bao trên tay một cái cũng không rơi xuống, ngay cả hơi thở cũng không gấp, tất cả động tác đều nước chảy mây trôi. Thiên Dưỡng Sinh bước xa một bước, tay phải vươn lên nắm yết hầu Hỏa ca vừa mới đứng lên, sau đó chống lên vách tường. Hỏa ca không dám chuyển động, gã hoàn toàn cảm giác được lực lượng truyền đến trên tay Thiên Dưỡng Sinh, đủ để bóp gãy cổ yếu ớt của gã. Sở Thiên cười, sờ sờ mũi nói: - Buông hắn xuống. Thiên Dưỡng Sinh hất Hỏa ca, ném tới chỗ Kiệt Tử, nhìn cũng không nhìn bọn hắn, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ cẩn thận nâng khay bánh bao đắt đỏ của mình. Hỏa ca nhìn Thiên Dưỡng Sinh giống như người ngoài hành tinh, dường như hoàn toàn không tin mấy người mình bị Thiên Dưỡng Sinh đánh bại trong chốc lát. Gã rất không muốn thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người, nhưng đau đớn trên người đã nói cho gã biết rất rõ ràng, tiếp tục đánh nữa, chỉ biết chết ở chỗ này. Hỏa ca oán giận nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, lại lưu luyến nhìn hai chị em Tư Nhu và Niệm Nhu, trong mắt mang theo phẫn nộ và không cam lòng nói: - Các ngươi có gan, hôm nay ta thua các ngươi, nhưng Tương bang chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, chứng ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù Thanh bang các ngươi. Hỏa ca rất có tinh thần nghề nghiệp, luôn không quên lời chị Lệ nói cho gã, cho dù như thế nào, cũng nên đưa chiêu bài "Tương bang" ra. Sở Thiên tất nhiên rõ ràng, vì vậy thuận theo ý tứ Hỏa ca, nói: - Hừ, Tương bang có gì đặc biệt, hôm nào ta dẫn người hủy nó đi. Ánh mắt Hỏa ca sáng lên, cảm thấy cuối cùng có chút thu hoạch, đã kích động hai tên đáng sợ trước mắt này đối nghịch với Tương bang, đoán không chừng Thanh bang cũng sẽ không ngoại lệ, tin tưởng có thể nói lại với chị Lệ, vì vậy đứng lên, bưng bộ ngực đau đớn nói: - Kiệt Tử, chúng ta đi, về bang phục mệnh đại ca. Nói xong, gã muốn dẫn bọn sát thủ rời đi, lại phát hiện Thiên Dưỡng Sinh đứng ở cửa phòng, hoàn toàn không có ý tứ tránh đường. - Chậm đã! Khuôn mặt anh tuấn của Sở Thiên lộ ra nụ cười, nhàn nhạt nói: - Chúng ta bán bánh bao, các ngươi chưa mua bánh bao đã muốn rời khỏi sao? Ai cũng không nhĩ tới Sở Thiên lại nói ra những lời này, đều sửng sốt một chút. Hỏa ca nhìn thấy khuôn mặt Sở Thiên không giống như đùa giỡn, hừ hừ nói: - Bao nhiêu tiền? - Mới vừa rồi là 10 đồng một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Sở Thiên véo ngón tay, rất giống thầy phong thủy, nói: - Bây giờ là 100 đồng một cái. Trong mắt hai chị em Tư Nhu và Niệm Nhu lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. 100 đồng đối với các cô mà nói chẳng qua là một món tiền rất nhỏ, nhưng 100 đồng một cái bánh bao đối với các cô mà nói lại là giao dịch rất đắt tiền. Tư Nhu không tự chủ được cảm thấy vài phần tâm động đối với chàng trai tuổi không sai biệt lắm trước mắt các cô, nói chuyện bá đạo như thế lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu, hơn xa so với bạn trai trong lớp cùng đám bạn bè của cô, có khí phách hơn nhiều. - Đắt như vậy à? Hỏa ca tức giận, còn giận dữ hơn thua trận vừa rồi, nhưng có biện pháp nào, người trước mắt này nói 1000 đồng một cái, gã cũng chỉ có thể mua. Sắc mặt Sở Thiên không hề thay đổi, nhàn nhạt nói: - Bây giờ là 200 đồng một cái. Hỏa ca là người thông minh, biết rõ nói thêm gì, chỉ sợ thật sự sẽ 1000 đồng một cái, vội vàng móc 3000 đồng đưa cho Sở Thiên, nói: - Mua hết. Sở Thiên cầm lấy 3000 đồng, lần lượt xem từng tờ, lầm bầm: - Hiện giờ ngân hàng còn có tiền giả, làm sao có thể phân biệt một chút. Hỏa ca thực muốn vỡ mạch máu rồi, lúc này Tư Nhu và Niệm Nhu thấy nguy cơ đã qua, sắc mặt bình tĩnh lại, nghe được lời Sở Thiên nói, không tự chủ được che miệng mà cười. Sở Thiên gật đầu với Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đưa 15 cái bánh bao cho Hỏa ca, sau đó nhường đường. Hỏa ca ôm 15 cái bánh bao, xám xịt mà đi, trong lòng không biết mắng Sở Thiên vô sỉ bao nhiêu lần, lúc đi ra còn không quên giả vờ đáng rơi một đồ vật. Sở Thiên nhìn lướt ra, là một tấm bài bằng bạc khắc chữ Tương, trong lòng mỉm cười, nhưng không có động tới tấm bài kia. Sở Thiên cất kỹ tiền, sau đó cũng không nhìn hai cô con gái Bát Gia và đám người chú Trung, liền từ từ tới cửa ra vào. - Hai vị anh hùng xin dừng bước. Chú Trung đột nhiên lên tiếng, y đột nhiên cảm thấy tuy rằng hai người trẻ tuổi này không rõ lai lịch, nhưng dù sao cứu mấy người mình, còn bảo vệ thân thể trong sạch cho thiên kim Bát Gia, hơn nữa thân thủ quả thật không tệ, nếu để họ bảo vệ hai vị thiên kim Bát Gia đến nhà, hệ số an toàn sẽ tăng lên rất lớn. Chú Trung hiểu sự việc hôm nay, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm khắp nơi. Dường như Sở Thiên đã sớm đoán được chú Trung sẽ giữ lại, quay đầu nhàn nhạt nói: - Bánh bao đã bán xong, chúng ta cũng cần trở về. Chú Trung nhẹ nhàng cười, cung kính nói: - Hai vị thiếu niên anh hung rất cao minh, không biết có nguyện ý bảo vệ hai vị tiểu thư của chúng ta mấy giờ không? Thù lao cậu nói. Ánh mắt Sở Thiên sáng lên, trên mặt cố ý lộ ra nét mặt hưng phấn nói: - Vậy sao? Mỗi giờ đồng hồ chúng ta thu phí bảo vệ 5000. Hai gã vệ sĩ chú Trung mang đến thầm mắng trong lòng một cái, tiểu tử này thật sự là sư tử ngoạm, mỗi tiếng đồng hồ 5000 đồng, nếu để ngươi bảo vệ một tháng, chẳng phải là cần mấy triệu? Nhưng câu tiếp theo của Sở Thiên, càng khiến bọn họ cảm thấy phẫn nộ, Sở Thiên nhàn nhạt bổ sung: - Là mỗi người 5000 đồng, hai vị tiểu thư, vậy chính là 10.000, bắt đầu từ bây giờ, mỗi lần 24 tiếng thu phí một lần. Chú Trung sửng sốt một chút, lập tức gật đầu đáp ứng: - Được. Trong lòng y cũng thầm mắng, tiểu tử này thật xấu, nhưng nghĩ tới đám người Hỏa ca dùng 3000 đồng mua mười lăm cái bánh bao, y lại cảm thấy mình vẫn có lợi hơn. Hai chị em Tư Nhu không nói gì, trải qua kinh hãi vừa rồi, đã giảm bớt tính tình tiểu thư nóng nảy, đều hào hứng nhìn Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh. Nội tâm Tư Nhu lại đảo lộn, trải qua hiểu lầm ban đầu, lại trải qua pha giải cứu vừa rồi, dường như tâm hồn thiếu nữ đã nảy mầm trong lòng, không khỏi nhìn Sở Thiên nhiều hơn vài lần. Khuôn mặt Thiên Dưỡng Sinh không chút biểu tình, trong lòng lập tức nghĩ tới, sớm biết như vậy ăn ít mấy cái bánh bao hoặc là mua nhiều mấy cái, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.