Sở Thiên chợt phát hiện 1 triệu này cũng không dễ kiếm như vậy, phải nói là phụ nữ thật sự khó hầu hạ. Sau khi cơm nước giữa trưa xong xuôi, Bát Gia ra ngoài xử lý chuyện Thanh bang. Tiêu Niệm Nhu ngủ trong phòng ngủ lầu hai, Thiên Dưỡng Sinh cũng tới ngồi ở ghế salon cửa phòng Tiêu Niệm Nhu dưỡng thần. Tiêu Tư Nhu thì trốn ở tầng ba xem phim, Sở Thiên xem vài lần, vẫn là Đô thi thiếu soái xem lúc trên xe lửa, không nghĩ tới Tiêu Tư Nhu mê như vậy, còn in đĩa để xem. Sở Thiên nhìn đồng hồ, lại nhìn thời gian trên đĩa, biết toàn bộ buổi chiều đã hủy bởi bộ phim Đô thị thiếu soái này, trong lòng không khỏi mắng tác giả vài tiếng. Mặc dù Tiêu Tư Nhu mới 18 tuổi, nhưng trổ mã vẫn tương đối động lòng người, bộ ngực kia tùy thời có thể mai táng hùng tâm tráng chí không ít đàn ông. Dường như Tiêu Tư Nhu cũng biết dáng người mình nóng bỏng, cho nên bình thường luôn mặc đồ ngắn, biểu hiện hết mị lực của mình, cũng không biết có bao nhiêu nam sinh ở trường học điên cuồng vì cô, làm ra các loại chuyện không thể tưởng tượng được vì cô, mà Tiêu Tư Như lại không có cảm tình gì đối với những hoa hoa công tử kia, thứ quá dễ chinh phục luôn không muốn quý trọng. Mãi đến tối qua gặp Sở Thiên trên xe lửa, vốn cho rằng hắn cũng chỉ là đàn ông thông tục, không nghĩ tới tự mình nói hắn là ăn trộm, lúc ra tay đánh hắn, thanh niên thông tục này lập tức trở nên lạnh lùng lãnh khốc như vậy, hoàn không giống như những nam sinh mặc Tiêu Tư Nhu cô đánh chửi trong trường học. Giây phút đó, Tiêu Tư Nhu có một chút tâm động; về sau, khi Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh cứu hai chị em cô từ trong tay Hỏa ca, trong lòng cô cũng dần điên cuồn vì Sở Thiên, muốn chinh phục thanh niên đẹp trai mị lực này. Tiêu Tư Nhu đã biết cha thuê Sở Thiên tới bảo vệ chị em các cô, trong lòng âm thầm vui mừng, như vậy liền có cơ hội ở chung với Sở thiên, thuận tiện phát huy kế hoạch chinh phục của mình. Tiêu Tư Nhu vỗ ghế sô pha, cười cười mang theo vài phần mị hoặc, nói: - Tùy tiện ngồi, không cần lúc nào cũng đứng. Từ đầu Sở Thiên không coi mình là vệ sĩ bình thường, sở dĩ đứng là vì Tiêu Tư Nhu nằm trên ghế sa lon, Sở Thiên sợ mình ngồi xuống, trông thấy nội dung bên trong bộ đồ ngắn Tiêu Tư Nhu mặc. Tuy rằng cô gái này đã bị kinh hãi trên xe lửa, nhưng dường như đã quên hết không còn gì. Nếu không phải Sở Thiên ở đây, đoán chừng ngay cả quần áo cô cũng không mặc, ai ,cái đùi sáng loáng thỉnh thoảng đan xem, Sở Thiên cảm thấy rõ ràng dục hỏa dâng lên từ phần bụng, vội vàng nhấp một ngụm trà đá ngăn chặn mình. Sở Thiên dứt khoát nằm xuống, nhàn nhạt nói: - Đại tiểu thư, tôi nghỉ ngơi một chút, cô từ từ xem TV của cô, có người muốn giết cô, gọi tôi một tiếng là được. Sở Thiên cũng biết, ở Vân Thủy Sơn Cư đề phòng nghiêm ngặt này, căn bản không cần tới mình cẩn thận cái gì, sở dĩ cần tận lực bảo vệ hai chị em này như vậy, là muốn mình không cảm thấy quá áy náy vì cầm 1 triệu của Bát Gia. Không biết vì sao, Sở Thiên tiến vào mộng đẹp, hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tư Nhu thỉnh thoảng liếc về phía hắn, sau đó lại xem TV. Nguồn truyện: Tiêu Tư Nhu kỳ quái liếc Sở Thiên vài lần, thằng này nói ngủ là ngủ, hoàn toàn không có một chút bộ dạng vệ sĩ của người ta. Hiện giờ cô chợt phát hiện mình hoàn toàn có thể xác định là đã điên cuồng vì thằng này. Tuy rằng không biết gia thế của hắn như thế nào, nhưng tất cả hành động luôn khiến người ta dở khóc dở cười, nghĩ tới mình bị tiểu tử này nắm yếu hầu chống lên vách xe lửa; nghĩ đến đám người Hỏa ca bị tiểu tử này lừa gạt 3000 đồng mua mười lăm cái bánh bao, còn có cha dùng giá lớn 10.000 đồng/h thuê tiểu tử này bảo vệ hai chị em mình, trong lòng cô lần nữa dâng lên vui vẻ. Bản thân cô sinh ra lâu như vậy, không phải chưa từng gặp gỡ người càn rỡ, cũng không phải chưa từng thấy người bá đạo, nhưng càn rỡ và bá đạo đẹp trai phiêu dật như thế, Sở Thiên đúng thật là người đầu tiên, mặt khác Tiêu Tư Nhu không dám nói ra miệng chính là, cô thích Sở Thiên. Lúc này TV đang phát một số hình ảnh thân mật, tuy Tiêu Tư Nhu chưa trải qua chuyện, nhưng lại xem qua không ít phim ảnh sách vở người trưởng thành, tâm trí sớm đã thành thục, lúc này chứng kiến hình ảnh thân mật trong TV, trong lòng không tự chủ được dâng lên một sự xúc động. Có thể hoàn cảnh của cô không khác TV bao nhiêu, trong TV đang nói về một cô gái thừa dịp chàng trai nghỉ trưa tại ghế sô pha, đi tới dụ dỗ hắn, động tác vô cùng nóng bỏng. Tiêu Tư Nhu muốn tắt TV, nhưng con mắt lại không rời được, một ý tưởng can đảm xông lên trong lòng. Tiêu Tư Nhu ngồi dậy, lặng lẽ di động thân thể, tới gần Sở Thiên, lúc sắp tiếp cận Sở Thiên, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh, mở mắt thấy dĩ nhiên là cặp đùi tuyết trắng bóng loáng của Tiêu Tư Nhu, ánh mắt có thể thấy được Tiêu Tư Nhu thần sắc quái dị đi tới, cách mình mấy cm, lúc này Tiêu Tư Nhu hoàn toàn không phát hiện Sở Thiên đã tỉnh lại, đang từ từ cúi người muốn chạm vào bụng Sở Thiên, nháy mắt phía dưới Sở Thiên đã có phản ứng, Tiêu Tư Nhu hiển nhiên càng hoảng sợ, quay đầu xem Sở Thiên đã tỉnh hay chưa, Sở Thiên vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng xoay người đưa lưng về phía Tiêu Tư Nhu, đồng thời hít thở mạnh, tỏ vẻ mình sắp tỉnh lại. Tiêu Tư Nhu cảm thấy Sở Thiên sắp tỉnh, vội vàng nhanh chân nhảy lên sô pha, mắt xem TV, trong lòng lại bất ổn, ngẫu nhiên cố ý liếc Sở Thiên. Sở Thiên duỗi người ngồi dậy, cầm tờ báo chí, ngăn trước chỗ phản ứng của mình, làm bộ vừa tỉnh lại nói: - Ngủ một giấc thật là thoải mái. Cũng đúng, vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy tình cảnh khiến mình chảy máu mũi, sao có thể không thoải mái. Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên không hề biết hành động vừa rồi của mình, trong lòng thở phào một cái, bỗng nhiên một ý tưởng đùa dai sinh ra, chứng kiến Sở Thiên ngồi đối diện mình, Tiêu Tư Nhu cầm một chiếc gối, khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn mê người, nói: - Anh cảm thấy tôi xinh đẹp hay không? Sở Thiên đang uống nước nghe được câu hỏi can đảm của Tiêu Tư Nhu, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, trong lòng âm thầm cười khổ, cô gái này cũng quá to gan rồi, hiển nhiên muốn dụ dỗ mình; may mắn năm ngày không dài, nếu không mình chắc chắn chết. Sở Thiên nuốt nước xuống, lắc đầu nói: - Chuyện tình cảm cần có thời gian. Tiêu Tư Nhu thấy khuôn mặt Sở Thiên không có biểu lộ đặc thù gì, trong lòng hơi buồn bực, chẳng lẽ mình thật sự không có mị lực? Nụ cười khiến vô số đàn ông thấy chết không sờn lại không chút hiệu quả nào trước mặt Sở Thiên? Tiêu Tư Nhu không tin có đàn ông chống đỡ được sắc đẹp của mình, trong lòng hạ quyết tâm muốn câu dẫn Sở Thiên tới tay trong mấy ngày này. Lòng Tiêu Tư Nhu hiện giờ đã ở trên người Sở Thiên, tất nhiên không còn tâm tình xem TV, vì vậy đứng lên duỗi người, nói: - Theo tôi ra ngoài dắt chó đi dạo. Sở Thiên âm thầm thở phào một tiếng, cuối cùng có thể rời khỏi phòng khách nặng nề và xấu hổ này, vì vậy cũng đứng lên, hấp tấp đi theo đằng sau Tiêu Tư Nhu, không biết vì cái gì, đầu óc luôn nghĩ tới hình ảnh lúc mới tỉnh lại. Lúc đi qua lầu hai, Sở Thiên trông thấy Thiên Dưỡng Sinh đang hạnh phúc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể thầm than mệnh mình khổ, chọn Tiêu Tư Nhu để bảo vệ. Sở Thiên vừa đi vừa nghe Tiêu Tư Nhu lải nhải. Bát Gia nuôi dưỡng hai con chó ngao Tây Tạng, hung mãnh khác thường. Ngoại trừ bát Gia, ai cũng không nhận, Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nuôi nấng chúng trọn vẹn hai tháng, kết quả ngoại trừ không tiếp tục công kích hai chị em cô ra, mặt khác cũng không có gì khác nhau, muốn mang chúng ra ngoài đi chơi, lại phát hiện hai con chó ngao Tây Tạng căn bản không thèm nhìn cô, tức giận đến nỗi Tiêu Tư Nhu hoàn toàn buông tha hầu hạ chúng, mà Tiêu Tư Nhu thì vĩnh viễn không có thái độ nhận thua, thề son sắt tuyên bố, nhất định phải trở thành một chủ nhân trong mắt hai con chó ngao Tây Tạng. Bởi vì hai con chó ngao Tây Tạng này vô cùng hung mãnh, người hầu và thủ hạ của Bát Gia ngoại trừ buổi sáng tới đây cho ăn ra, bình thường cũng không dám bước vào hậu hoa viên biệt thự, sợ không cẩn thận bị hai con chó ngao Tây Tạng xé thành hai nửa. Sở Thiên bước vào hậu hoa viên, liền thấy được ba ngọn núi giả dựng ở góc chết hoa viên, đi tới đằng sau hòn non bộ mới phát hiện bên trong có chuồng, đằng sau nuốt nhốt hai con chó ngao Tây Tạng màu tro, khoảng 60kg, dài ước chừng 1m3, cao 70cm, đầu lớn và vuông, trán rộng, mắt đen vàng, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi ngắn, môi mũi cụt rộng, lưỡi lớn môi dày, cổ thô có lực, cổ dưới rủ xuống, hình thể khỏe mạnh. Nghe được Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu bước vào hậu hoa viên, dường như cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, chúng nhanh nhẹn vểnh tai, con mắt tinh tường nhìn Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu chậm rãi đi tới. Sở Thiên biết, loại chó ngao Tây Tạng này lực lớn như hổ, đủ khiến một con báo gấm hoặc ba con chó sói bại trận, hung ngoan mạnh mẽ, thắng được tên hay chó thần, cũng là loài chó duy nhất trên thế giới dám đối đấu một mình với mãnh thú; rất đáng ngưỡng mộ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ đồ ăn, giỏi về tấn công, có địch ý mãnh liệt đối với người xa lạ, nhưng đối với chủ nhân trong mắt lại thân mật đến cực điểm, nhẫn nhục chịu khó. Sở Thiên nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng này, biết rõ cả đời chúng chỉ nhận thức một chủ nhân trong mắt, hai chị em Tiêu Tư Nhu cũng muốn dùng đồ ăn thay đổi ý chí của chúng, thật sự không thể làm được. Nhưng Sở Thiên không nói ra trước mặt Tiêu Tư Như, tránh cho tâm tình cô gái này không tốt, sau đó lại trở về xem bộ phim Đô thị thiếu soái nhàm chán, vậy thì thật sự không bằng ở chỗ này nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng hung hãn kia. Tiêu Tư Nhu cố gắng bò lên hòn non bộ, sắc đỏ chớp động giữa hai đùi luôn khiến Sở Thiên ghé mắt. Tiêu Tư Nhu vẫy hai tay, để Sở Thien đưa thúc ăn của chó cho cô. Sở Thiên cầm thức ăn trong tay, không dám đưa lên cho cô, bởi vì váy ngắn không thể ngắn hơn kia thật sự không che đậy được cái gì, chỉ kích thích Sở Thiên. Sở Thiên suy nghĩ một chút, tung người một chút, vững vàng đứng cạnh Tiêu Tư Nhu. Tiêu Tư Nhu kinh ngạc nhìn hòn non bộ mình bò lên mất nửa ngày bị Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, thiện cảm đối với Sở Thiên lại tăng lên mãnh liệt. Tiêu Tư Nhu tiếp nhận đồ ăn, không yên lòng phủ xuống, bỗng nhiên trượt chân, ngã về phía hai con chó ngao Tây Tạng đang ăn uống. Chó ngao Tây Tạng đang ăn, thấy có người ngã về phía chúng, tưởng rằng địch nhân đến giành đồ ăn, thiên tính bảo vệ đồ ăn lập tức lộ ra rõ ràng, một trước một sau rống giận nhào về phía Tiêu Tư Nhu, sắc mặt Tiêu Tư Nhu trở nên trái nhợt, hàm răng sắc bén của chó ngao Tây Tạng có thể thấy được rõ ràng. Tiêu Tư Nhu dứt khoát nhắm mắt lại, ngay cả cứu mạng cũng quên hô, bỗng nhiên cảm thấy thân hình bị người kéo khẽ, thân thể Tiêu Tư Nhu lại bị mang lên hòn non bộ, thân thể Sở Thiên tung người nhào đến chó ngao Tây Tạng, Tiêu Tư Nhu mở to mắt, phát hiện mình không có việc gì, đang lúc mừng rỡ, liền thấy Sở Thiên tung người phóng qua trên đầu hai con chó ngao Tây Tạng, lọt vào bên trong. Hai con chó ngao Tây Tạng phẫn nộ, còn chưa tìm kẻ xâm phạm đồ ăn tính sổ, lãnh địa lại bị xâm phạm, càng rống giận nhào tới Sở Thiên. Tiêu Tư Nhu trên núi giả sợ tới mức đổ mồ hôi. Sở Thiên thấy hai con chó ngao tới trước mắt, thân thể uốn éo, chen vào giữa hai con chó, hai tay đánh vào phần lưng. Chó ngao Tây Tạng chịu đau xót, xoay người nhào thẳng trước ngực Sở Thiên giống như tia chớp, tốc độ mãnh liệt, vượt qua dự kiến của Sở Thiên. Sở Thiên chỉ có thể nâng tay chống đỡ tại chỗ, lợi dụng ưu thế chân dài, liên tục đá vào yết hầu hai con chó ngao. Chó ngao Tây Tạng chịu đau lui về phía sau, Sở Thiên tung người tiến lên, xoay người lên cổ chó ngao. Chó ngao Tây Tạng không có răng nạnh nhọn, không cách nào có hiệu quả đối với Sở Thiên, chỉ có thể gầm nhẹ muốn tránh thoát. Chẳng qua khí lực Sở Thiên kinh người, hai con chó ngao Tây Tạng không nhúc nhích được một chút, sau một lát, gầm nhẹ chậm rãi biến mất, chậm rãi thu hồi thần sắc tức giân, trở nên mềm mại khác thường, chỉ thấy từ quang trong mắt, đuôi vung vẩy, hiển nhiên đã thần phục Sở Thiên. Sở Thiên thấy thế, chậm rãi buông ra, hai con chó ngao Tây Tạng không phát uy nữa, xoay người lại thè lưỡi liếm chân Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lau mồ hôi trên mặt. Hù chết mình rồi, xem ra hai con chó ngao Tây Tạng đã không nhận Bát gia, chỉ nhận mình rồi, không biết sau khi biết được Bát Gia sẽ nghĩ cái gì, nhưng mình cũng không có cách nào, ra tay thần phục hai con chó ngao Tây Tạng này là vì cứu con gái bảo bối của lão. Tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Tư Nhu đã hoàn toàn đặt lên người Sở Thiên đẹp trai mê người. Chó ngao Tây Tạng bản thân cô mấy tháng hầu hạ không thuận theo cô, chỉ trong chốc lát ngắn ngủn thần phục dưới chân Sở Thiên. Ngoài cảm khái trong lòng ra, Tiêu Tư Nhu lập tức nghĩ đến một câu "nữ nhân dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới", Tiêu Tư Nhu quyết định chinh phục Sở Thiên, vậy thì gián tiếp chinh phục chó ngao Tây Tạng cùng thế giới. Sở Thiên vỗ đầu hai con chó ngao, sau đó tung người lên hòn non bộ. Tiêu Tư Nhu sợ Sở Thiên đứng không vững, liền vươn tay ra đón hắn. Sở Thiên không nghĩ ra là, đang tung người lên đột nhiên xuất hiện cánh tay, dưới kinh hãi chợt tránh sang bên, ai biết vừa vặn tiến vào trong lòng Tiêu Tư Nhu. Hai người chưa từng tiếp xúc thân mật khoảng cách gần như vậy, Sở Thiên phát hiện phía dưới của mình lại đang phản ứng, sắp chống lên váy ngắn của Tiêu Tư Nhu rồi. Sở Thiên vội vàng lui về phía sau, Tiêu Tư Nhu tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, cánh tay vòng lấy, ôm eo Sở Thiên, dùng sức kéo về phía người mình. Sở Thiên cảm thấy rõ ràng mình không ngừng hô hấp dồn dập, tiếp tục như vậy, sớm muộn không phải biện pháp. Sở Thiên thầm nghĩ, lần này câu dẫn thật sự quá lớn mật, biểu hiện rõ ràng. Sở Thiên vẫn còn đang suy nghĩ, Tiêu Tư Nhu đã cười cười, phong tình vạn chủng nói: - Đến đây đi, em thích anh, thật sự thích anh. Sở Thiên không phải chính nhân quân tử, cũng khó ngăn cản mị hoặc của Tiêu Tư Nhu, dưới thế công ôn nhu cùng lời nói nhỏ nhẹ của cô, dần dần đánh mất mình. Anh hùng thủy chung khó qua ải mỹ nhân, huống chi mình cũng không phải anh hùng. - Ừ. Sở Thiên trầm thấp hừ một câu: - Nhớ kỹ, tôi là bị câu dẫn đấy. Mây trắng đang từ từ trôi qua trên bầu trời, giúp hai người cản ánh nắng mặt trời.
[hide]
Sở Thiên chợt phát hiện cái này một trăm vạn cũng không phải dễ kiếm như vậy, phải nói là nữ nhân thật sự khó với hầu hạ.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi về sau, Bát gia đi ra ngoài xử lý Thanh bang một sự tình, Tiêu Niệm Nhu tại lầu hai phòng ngủ ngủ, Thiên Dưỡng Sinh cũng ngồi ở Tiêu Niệm Nhu cửa phòng trên ghế sa lon dưỡng thần, Tiêu Tư Nhu tức thì trốn ở trên lầu ba xem tục tằng CD-ROM, Sở Thiên ngắm vài lần, lại còn là trên xe lửa thời điểm xem ‘đô thị Thiếu soái’, không nghĩ tới chính là Tiêu Tư Nhu thật không ngờ mê mẩn, còn làm CD-ROM đến xem, Sở Thiên nhìn xem thời gian, lại xem CD-ROM thời gian, biết rõ toàn bộ buổi chiều liền hủy cái này tục tằng ‘đô thị Thiếu soái’ phía trên, trong nội tâm không khỏi thầm mắng tác giả vài tiếng.
Tiêu Tư Nhu mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng trổ mã vẫn là tương đối động lòng người, cái kia phong M lồng ngực tùy thời có thể mai táng không ít nam nhân hùng tâm tráng chí, Tiêu Tư Nhu tựa hồ cũng biết mình nóng nảy dáng người, cho nên bình thường luôn có thể ngắn liền ngắn, toàn diện biểu hiện ra mị lực của mình, trường học cũng không biết có bao nhiêu nam sinh vì nàng điên cuồng, vì nàng mà làm ra các loại không thể tưởng tượng sự tình, mà Tiêu Tư Nhu tức thì đối với những cái... Kia Hoa Hoa công tử không có cảm tình gì, quá dễ dàng chinh phục đồ vật luôn chẳng muốn quý trọng.
Thẳng đến tối hôm qua tại trên xe lửa gặp phải Sở Thiên, nguyên lai cho là hắn cũng chỉ là cho tục tằng nam hài, không nghĩ tới tự ngươi nói hắn là ăn trộm, cũng động thủ đánh hắn thời điểm, cái này tục tằng nam hài hội lập tức trở nên lạnh như vậy tàn khốc lạnh nhạt, hoàn toàn không giống như là trong trường học những cái... Kia do hắn Tiêu Tư Nhu đánh chửi bơ nam sinh, một khắc này, Tiêu Tư Nhu thì có một phần tâm động. Về sau, ngay khi Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh theo Hỏa ca trong tay cứu các nàng hai tỷ muội thời điểm, lòng của nàng cũng đã là Sở Thiên dần dần điên cuồng, đều muốn chinh phục cái này suất khí mị lực bắn ra bốn phía nam hài.
Tiêu Tư Nhu đã biết rõ phụ thân thuê Sở Thiên đến bảo hộ tỷ muội các nàng, trong nội tâm âm thầm mừng thầm, như vậy thì có cơ hội cùng Sở Thiên hảo hảo ở chung, hảo hảo thực hiện chính mình chinh phục kế hoạch, Tiêu Tư Nhu vỗ vỗ ghế sô pha, giống như cười cười, mang theo vài phần hoặc, nói: “Tùy tiện ngồi, không cần tổng trạm lấy.”
Sở Thiên cho tới bây giờ không có đem mình làm bình thường bảo tiêu, sở dĩ đứng đấy là vì Tiêu Tư Nhu nằm nghiêng tại chủ trên ghế sa lon, Sở Thiên sợ chính mình ngồi xuống, trông thấy Tiêu Tư Nhu trong váy ngắn hoặc là bộ phận nội dung bên trong, cô gái nhỏ này tại xe lửa tuy nhiên đã gặp phải kinh hãi, nhưng tựa hồ đã quên mất không còn một mảnh, nếu như không phải Sở Thiên ở đây, đoán chừng hắn liên y phục cũng không mặc, hai cái sáng loáng đùi thỉnh thoảng đan xen, Sở Thiên rõ ràng cảm giác được phần bụng bay lên một cổ dục hỏa, bề bộn nhấp một hớp trà đá ngăn chặn chính mình.
Sở Thiên dứt khoát nằm xuống, nhàn nhạt nói: “Đại tiểu thư, ta nghỉ ngơi một chút, ngươi từ từ xem ngươi TV, có người muốn giết ngươi, gọi ta là một tiếng là được.” Sở Thiên cũng biết, tại đây đề phòng sâm nghiêm Vân Thủy Sơn Cư, căn bản không tới phiên chính mình cái gì tâm, sở dĩ còn như vậy cần lực bảo hộ cái này hai tỷ muội, là muốn cho chính mình cầm Bát gia một trăm vạn sẽ không cảm thấy quá áy náy, quá nương tay.
Sở Thiên không biết vì cái gì, vậy mà tiến nhập mộng đẹp, hắn hoàn toàn không có nhìn thấy Tiêu Tư Nhu ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía hắn, sau đó lại nhìn nhìn qua TV.
Tiêu Tư Nhu kỳ quái nhìn Sở Thiên vài lần, thằng này nói ngủ đi nằm ngủ, hoàn toàn không có nửa điểm với tư cách nhân gia bảo tiêu nên có bộ dáng. Hắn chợt phát hiện chính mình đối với cái này suất khí lạnh nhạt gia hỏa hiện tại hoàn toàn có thể xác định là điên cuồng, tuy nhiên không biết nhà hắn thế như thế nào, nhưng tất cả hành động luôn làm cho người ta dở khóc dở cười, nghĩ đến mình bị tiểu tử này một chút chế trụ yết hầu đỉnh tại xe lửa trên vách tường. Nghĩ đến Hỏa ca nhất hỏa nhân bị tiểu tử này lừa gạt nguyên mua mười lăm cái màn thầu, còn có phụ thân dùng mỗi lần tiếng đồng hồ vạn nguyên một cái giá lớn muốn tiểu tử này bảo vệ mình hai tỷ muội, trong nội tâm nàng lần nữa vọt lên vô tận vui vẻ, chính mình sinh ra lâu như vậy, không thể không tiếp kiến càn rỡ người, cũng không phải chưa thấy qua bá đạo người, nhưng càn rỡ cùng bá đạo như thế suất khí phiêu dật, Sở Thiên thật đúng là đệ nhất nhân, mặt khác Tiêu Tư Nhu không dám nói ra khỏi miệng chính là, hắn thích Sở Thiên.
Lúc này TV đang phát hình một ít thân mật màn ảnh, Tiêu Tư Nhu tuy nhiên chưa nhân sự, lại xem qua không ít người trưởng thành DVD sách vở, tâm trí đã sớm thành thục, nhưng không biết vì cái gì, lúc này chứng kiến trong TV thân mật màn ảnh, trong nội tâm vẫn không tự chủ được dâng lên một cổ xúc động, có thể là chính mình vị trí hoàn cảnh cùng TV không kém bao nhiêu, trong TV đang giảng thuật một cái nữ hài thừa dịp một cái anh tuấn nam hài tại ghế sô pha nghỉ trưa thời điểm, đi lên dụ dỗ hắn, nội dung cốt truyện động tác dị thường nóng bỏng. Tiêu Tư Nhu đều muốn dừng lại TV, nhưng con mắt luôn không có ly khai những cái... Kia hoạt sắc sinh hương, một cái người can đảm ý tưởng xông lên trong lòng.
Tiêu Tư Nhu ngồi dậy, lặng lẽ di động thân thể, tới gần Sở Thiên, cũng sắp muốn tiếp cận Sở Thiên thời điểm, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh, con mắt mở ra thấy dĩ nhiên là Tiêu Tư Nhu bên bóng loáng hai đùi tuyết trắng, ánh mắt xéo qua rõ ràng có thể thấy được Tiêu Tư Nhu thần sắc quỷ dị đã đi tới, cách mình cũng liền như vậy mấy thốn, lúc này Tiêu Tư Nhu hoàn toàn không có phát hiện Sở Thiên đã tỉnh lại, đang từ từ cúi thân thể đều muốn đi thăm hỏi Sở Thiên phần bụng, Sở Thiên phía dưới trong nháy mắt đã có phản ứng, Tiêu Tư Nhu hiển nhiên lại càng hoảng sợ, quay đầu xem Sở Thiên có hay không tỉnh lại, Sở Thiên bề bộn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng trở mình, đưa lưng về phía Tiêu Tư Nhu, đồng thời trùng trùng điệp điệp hô hít và một hơi, tỏ vẻ chính mình sắp tỉnh lại.
Tiêu Tư Nhu cảm giác Sở Thiên muốn tỉnh lại, bề bộn ba bước cũng thành hai bước, nhảy lên ghế sô pha, con mắt chứa xem TV, trong nội tâm lại bất ổn đấy, ngẫu nhiên hữu ý vô ý quét mắt Sở Thiên, Sở Thiên thân thân lưng mỏi, ngồi dậy, cầm qua phần báo chí, ngăn trở chính mình phản ứng địa phương, làm bộ vừa tỉnh lại bộ dáng, nói: “Ngủ một giấc thật là thoải mái.” Cũng thế, vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy làm cho mình chảy máu mũi tình cảnh, làm sao có thể không thoải mái.
Tiêu Tư Nhu gặp Sở Thiên không biết chút nào chính mình vừa rồi tất cả hành động, trong nội tâm thở phào một cái, bỗng nhiên một cái trò đùa dai ý tưởng sinh ra, chứng kiến Sở Thiên đối với mình, Tiêu Tư Nhu cầm qua một cái ôm gối, trên mặt lộ ra sáng lạn mê người dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ta xinh đẹp không?”
Đang uống nước Sở Thiên nghe được Tiêu Tư Nhu người can đảm câu hỏi, trong miệng nước thiếu chút nữa muốn đi ra, trong nội tâm âm thầm cười khổ, cô gái nhỏ này cũng quá lớn mật rồi, hiển nhiên đều muốn dụ dỗ chính mình. May mắn năm ngày không dài, nếu không chính mình khẳng định .
Sở Thiên đem nước nuốt xuống, lắc đầu nói: “Chuyện tình cảm cần có thời gian.”
Tiêu Tư Nhu nhìn thấy Sở Thiên trên mặt không có gì đặc thù biểu lộ, trong nội tâm có vài phần buồn bực, chẳng lẽ mình thật không có mị lực? Cái kia với làm cho vô số nam nhân thấy chết không sờn giống như cười cười tại Sở Thiên trước mặt vậy mà không có hiệu quả chút nào? Tiêu Tư Nhu không tin có chống đỡ được chính mình sắc đẹp nam nhân, trong nội tâm quyết định muốn tại đây vài ngày đem Sở Thiên câu dẫn tới tay.
Tiêu Tư Nhu tâm hiện tại đã tại Sở Thiên trên người, tự nhiên đã không có tâm tình nhìn TV,... Mà bắt đầu, thân thân lưng mỏi, nói: “Theo giúp ta đi ra ngoài lưu lưu con chó a.”
Sở Thiên âm thầm thở phào một cái, cuối cùng có thể rời đi cái này nặng nề còn có xấu hổ phòng khách rồi, vì vậy cũng đứng lên, hấp tấp đi theo Tiêu Tư Nhu P cổ đằng sau, không biết vì cái gì, đầu óc luôn nghĩ đến tỉnh lại thì hình ảnh.
Trải qua lầu hai thời điểm, Sở Thiên trông thấy Thiên Dưỡng Sinh đang hạnh phúc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể thầm than chính mình mệnh khổ, tuyển cái Tiêu Tư Nhu đến bảo hộ.
Sở Thiên vừa đi vừa nghe Tiêu Tư Nhu lải nhải, Bát gia nuôi dưỡng cái này hai cái chó ngao Tây Tạng, dị thường hung mãnh, ngoại trừ Bát gia, ai cũng không nhận, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đã từng thân lực thân vi nuôi nấng chúng trọn vẹn hai cái nguyệt, kết quả ngoại trừ không hề công kích các nàng hai tỷ muội bên ngoài, mặt khác cũng không có gì khác nhau, đều muốn mang chúng đi ra ngoài chơi, lại phát hiện cái kia hai cái chó ngao Tây Tạng khuyển căn bản không thèm nhìn các nàng, tức giận đến Tiêu Niệm Nhu hoàn toàn buông tha cho hầu hạ chúng, mà Tiêu Tư Nhu thì là vĩnh viễn không nhận thua thái độ, lời thề son sắt tuyên bố, nhất định phải chính mình trở thành hai cái chó ngao Tây Tạng trong mắt chủ nhân một trong. Bởi vì cái này hai cái chó ngao Tây Tạng vô cùng hung mãnh, Bát gia người hầu cùng thủ hạ ngoại trừ buổi sáng tới đây cho ăn bên ngoài, bình thường cũng không dám bước vào biệt thự hậu hoa viên, sợ một cái không cẩn thận đã bị hai cái chó ngao Tây Tạng xé thành hai nửa.
Sở Thiên vừa bước vào hậu hoa viên, liền gặp được hoa viên góc chết chỗ đứng thẳng ba tòa hòn non bộ, đi đến hòn non bộ đằng sau mới phát hiện bên trong có Càn Khôn, đằng sau nuôi nhốt lấy hai cái màu xám chó ngao Tây Tạng, kg tả hữu, dài ước chừng bốn xích, vai cấp hai xích nửa dư, nhức đầu mà lúc nãy, ngạch mặt rộng, con mắt hắc hoàng, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi nặng, hôn mũi cụt rộng, lưỡi lớn môi dày, cái cổ thô hữu lực, dưới cổ có rủ xuống, hình thể khỏe mạnh, nghe được Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu bước vào hậu hoa viên, tựa hồ cảm giác lãnh địa bị xâm phạm, nhanh nhẹn vểnh tai, lợi hại con mắt tiêm vào lấy chậm rãi đi tới Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu, Sở Thiên biết, loại này chó ngao Tây Tạng lực lớn như hổ, đủ để làm cho một cái báo gấm hoặc ba con ác lang bại trận, hung ác sức lực đấu, làm cho chi thắng được thần khuyển thanh danh tốt đẹp, cũng là trên thế giới duy nhất dám cùng mãnh thú đánh nhau khuyển loại. Rất đáng ngưỡng mộ chính là, hộ lãnh địa, hộ đồ ăn, giỏi về tấn công kích, đối với người xa lạ có mãnh liệt địch ý, nhưng đối với trong mắt chủ nhân thân mật đến cực điểm, chịu mệt nhọc.
Sở Thiên nhìn xem cái này hai cái chó ngao Tây Tạng, biết rõ chúng cả đời chỉ biết nhận thức một cái trong mắt chủ nhân, Tiêu Tư Nhu hai tỷ muội đều muốn dùng đồ ăn đến cải biến ý chí của bọn nó, thật sự không thể làm, nhưng Sở Thiên còn không có đang tại Tiêu Tư Nhu mặt nói ra, miễn cho cô gái nhỏ này tâm tình không tốt, sau đó lại trở về nhìn nhàm chán ‘đô thị Thiếu soái’ kịch truyền hình, cái kia thật sự không bằng ở chỗ này nhìn xem cái kia hai cái hung hãn chó ngao Tây Tạng.
Tiêu Tư Nhu cố gắng bò lên trên hòn non bộ, giữa hai đùi chớp động màu đỏ luôn lại để cho Sở Thiên ghé mắt, Tiêu Tư Nhu vẫy tay, lại để cho Sở Thiên đem thức ăn cho chó ăn đưa cho nàng, Sở Thiên cầm lấy trong tay con chó Sói, không dám đi lên đưa cho nàng, bởi vì cái kia ngắn thì không thể lại ngắn thì váy thật sự cái gì cũng đỡ không nổi, chỉ biết vô tận kích thích Sở Thiên, Sở Thiên suy nghĩ một chút, một cái tung người, vững vàng đương đương đứng ở Tiêu Tư Nhu bên cạnh, Tiêu Tư Nhu kinh ngạc nhìn chính mình bò lên nửa ngày hòn non bộ bị Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, liền lên đây, đối với Sở Thiên hảo cảm dị thường mãnh liệt đứng lên.
Tiêu Tư Nhu tiếp nhận con chó Sói, không yên lòng phủ xuống, bỗng nhiên, dưới chân vừa trợt, hướng về hai cái đang tại ăn uống chó ngao Tây Tạng ngả đi qua, chó ngao Tây Tạng đang ăn đồ ăn, nhìn thấy có người hướng chúng ngã tới đây, tưởng rằng đến giành ăn vật địch nhân, hộ đồ ăn thiên tính lập tức hiện ra rõ ràng, một trước một sau rống giận nhảy lên hướng Tiêu Tư Nhu táp tới, Tiêu Tư Nhu sắc mặt đều trở nên tái nhợt, chó ngao Tây Tạng sắc bén kia hàm răng đã rõ ràng có thể thấy được rồi.
Tiêu Tư Nhu dứt khoát nhắm mắt lại, liền cứu mạng đều quên hô, bỗng nhiên, cảm giác thân hình bị người khẽ kéo, Tiêu Tư Nhu thân thể bị mang lên hòn non bộ, Sở Thiên thân hình lại hướng về tung người đến chó ngao Tây Tạng ngã đi, Tiêu Tư Nhu mở to mắt, phát hiện mình không có việc gì tình, đang tại mừng rỡ chi tế, đã thấy đến Sở Thiên một cái tiêu sái tung người theo hai đầu chó ngao Tây Tạng trên đầu phóng qua, lọt vào trong vòng.
Hai cái chó ngao Tây Tạng phẫn nộ rồi, còn không có tìm xâm phạm đồ ăn người tính sổ, lãnh địa lại lọt vào xâm phạm, càng thêm rống giận hướng Sở Thiên đánh tới, trên núi giả Tiêu Tư Nhu sợ tới mức ra một thân đổ mồ hôi, Sở Thiên gặp hai cái chó ngao Tây Tạng đi vào trước mắt, thân thể uốn éo, theo hai cái chó ngao Tây Tạng chính giữa tới, hai tay đánh vào chó ngao Tây Tạng phần lưng lên, chó ngao Tây Tạng chịu lực đau xót, một cái trở mình, tựa như tia chớp bắn thẳng đến đến Sở Thiên trước ngực, tốc độ chi mãnh liệt, vượt quá Sở Thiên dự kiến, Sở Thiên chỉ có thể ngay tại chỗ bên trên trở tay khẽ chống, lợi dụng chân lớn lên ưu thế, liên kích tại hai đầu chó ngao Tây Tạng yết hầu lên, chó ngao Tây Tạng chịu đau nhức lui về phía sau, Sở Thiên tung người tiến lên, trở mình cài lại ở chó ngao Tây Tạng cổ, chó ngao Tây Tạng không có răng nanh răng nhọn, nhưng không cách nào đối với Sở Thiên có hiệu quả, chỉ có thể gầm nhẹ muốn tránh thoát, bất đắc dĩ Sở Thiên khí lực kinh người, hai đầu chó ngao Tây Tạng vậy mà nhúc nhích nửa phần không được, sau một lát, gầm nhẹ chậm rãi biến mất, chậm rãi thu hồi cái kia tức giận thần sắc, trở nên yêu thương mềm mại dị thường, chỉ thấy con mắt mắt lộ ra từ quang, cái đuôi dắt dao động, hiển nhiên là đã thần phục Sở Thiên.
Sở Thiên thấy thế, chậm rãi buông ra, hai cái chó ngao Tây Tạng không có lại phát uy, xoay người lại, liếm láp Sở Thiên chân, Sở Thiên cười cười, lau đi mồ hôi trên mặt, hù chết chính mình rồi, xem ra cái này hai cái chó ngao Tây Tạng đã không nhận Bát gia, chỉ nhận chính mình rồi, không biết Bát gia sau khi biết hội nghĩ cái gì, nhưng mình cũng không có cách nào, ra tay phục tùng cái này hai đầu chó ngao Tây Tạng là vì cứu nữ nhi bảo bối của hắn.
Tiêu Tư Nhu tâm hồn thiếu nữ đã hoàn toàn tại nơi này suất khí mê người Sở Thiên trên người, chính mình mấy tháng sành ăn hầu hạ chó ngao Tây Tạng không có thuận theo chính mình, cũng tại ngắn ngủn một lát tầm đó, thần phục tại Sở Thiên dưới chân, Tiêu Tư Nhu trong nội tâm cảm khái ngoài, lập tức nghĩ đến một câu, ‘nữ nhân kháo chinh phục nam nhân đến chinh phục thế giới.’ Tiêu Tư Nhu quyết định chinh phục Sở Thiên, vậy thì chờ tại gián tiếp chinh phục chó ngao Tây Tạng cùng thế giới.
Sở Thiên vỗ vỗ hai cái chó ngao Tây Tạng đầu, sau đó tung người đi lên hòn non bộ, Tiêu Tư Nhu sợ Sở Thiên đứng không vững, vậy mà vươn tay ra tiếp hắn, Sở Thiên không nghĩ qua là, đánh lên cái kia đột nhiên xuất hiện tay, dưới sự kinh hãi, hướng bên cạnh chợt hiện tiến, ai biết vừa vặn chợt hiện tiến Tiêu Tư Nhu trong ngực, hai người chưa từng có thân mật như vậy khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, Sở Thiên phát hiện, phía dưới của mình đang tại phản ứng, cũng sắp muốn đỡ đòn Tiêu Tư Nhu váy ngắn rồi, Sở Thiên gấp hướng lui về phía sau đi, Tiêu Tư Nhu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cánh tay một khâu, ôm Sở Thiên eo, dùng sức hướng trên người mình khu vực, Sở Thiên cảm giác được rõ ràng chính mình hô hấp không ngừng dồn dập lên, tiếp tục như vậy, sớm muộn không phải biện pháp.
Sở Thiên thầm nghĩ, cái này câu dẫn thật sự quá lớn gan, lớn rõ ràng a.
Sở Thiên vẫn còn tâm niệm chuyển động chi tế, Tiêu Tư Nhu đã cười cười, phong tình vạn chủng nói: “Đến đây đi, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi.”
Sở Thiên không phải chính nhân quân tử, cũng khó tại ngăn cản Tiêu Tư Nhu như thế hoặc, tại Tiêu Tư Nhu ôn nhu thế công cùng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ bên trong, dần dần đã bị mất phương hướng chính mình.
Anh hùng thủy chung khổ sở mỹ nhân giam, huống chi chính mình cũng không phải anh hùng.
Thiên trầm thấp hừ câu: “Nhớ kỹ, ta là bị câu dẫn đấy.”
Bầu trời mây trắng đang từ từ nhẹ nhàng tới đây, giúp đỡ hai người bọn họ chặn một mảnh ánh mặt trời
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sở Thiên chợt phát hiện 1 triệu này cũng không dễ kiếm như vậy, phải nói là phụ nữ thật sự khó hầu hạ. Sau khi cơm nước giữa trưa xong xuôi, Bát Gia ra ngoài xử lý chuyện Thanh bang. Tiêu Niệm Nhu ngủ trong phòng ngủ lầu hai, Thiên Dưỡng Sinh cũng tới ngồi ở ghế salon cửa phòng Tiêu Niệm Nhu dưỡng thần. Tiêu Tư Nhu thì trốn ở tầng ba xem phim, Sở Thiên xem vài lần, vẫn là Đô thi thiếu soái xem lúc trên xe lửa, không nghĩ tới Tiêu Tư Nhu mê như vậy, còn in đĩa để xem. Sở Thiên nhìn đồng hồ, lại nhìn thời gian trên đĩa, biết toàn bộ buổi chiều đã hủy bởi bộ phim Đô thị thiếu soái này, trong lòng không khỏi mắng tác giả vài tiếng. Mặc dù Tiêu Tư Nhu mới 18 tuổi, nhưng trổ mã vẫn tương đối động lòng người, bộ ngực kia tùy thời có thể mai táng hùng tâm tráng chí không ít đàn ông. Dường như Tiêu Tư Nhu cũng biết dáng người mình nóng bỏng, cho nên bình thường luôn mặc đồ ngắn, biểu hiện hết mị lực của mình, cũng không biết có bao nhiêu nam sinh ở trường học điên cuồng vì cô, làm ra các loại chuyện không thể tưởng tượng được vì cô, mà Tiêu Tư Như lại không có cảm tình gì đối với những hoa hoa công tử kia, thứ quá dễ chinh phục luôn không muốn quý trọng. Mãi đến tối qua gặp Sở Thiên trên xe lửa, vốn cho rằng hắn cũng chỉ là đàn ông thông tục, không nghĩ tới tự mình nói hắn là ăn trộm, lúc ra tay đánh hắn, thanh niên thông tục này lập tức trở nên lạnh lùng lãnh khốc như vậy, hoàn không giống như những nam sinh mặc Tiêu Tư Nhu cô đánh chửi trong trường học. Giây phút đó, Tiêu Tư Nhu có một chút tâm động; về sau, khi Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh cứu hai chị em cô từ trong tay Hỏa ca, trong lòng cô cũng dần điên cuồn vì Sở Thiên, muốn chinh phục thanh niên đẹp trai mị lực này. Tiêu Tư Nhu đã biết cha thuê Sở Thiên tới bảo vệ chị em các cô, trong lòng âm thầm vui mừng, như vậy liền có cơ hội ở chung với Sở thiên, thuận tiện phát huy kế hoạch chinh phục của mình. Tiêu Tư Nhu vỗ ghế sô pha, cười cười mang theo vài phần mị hoặc, nói: - Tùy tiện ngồi, không cần lúc nào cũng đứng. Từ đầu Sở Thiên không coi mình là vệ sĩ bình thường, sở dĩ đứng là vì Tiêu Tư Nhu nằm trên ghế sa lon, Sở Thiên sợ mình ngồi xuống, trông thấy nội dung bên trong bộ đồ ngắn Tiêu Tư Nhu mặc. Tuy rằng cô gái này đã bị kinh hãi trên xe lửa, nhưng dường như đã quên hết không còn gì. Nếu không phải Sở Thiên ở đây, đoán chừng ngay cả quần áo cô cũng không mặc, ai ,cái đùi sáng loáng thỉnh thoảng đan xem, Sở Thiên cảm thấy rõ ràng dục hỏa dâng lên từ phần bụng, vội vàng nhấp một ngụm trà đá ngăn chặn mình. Sở Thiên dứt khoát nằm xuống, nhàn nhạt nói: - Đại tiểu thư, tôi nghỉ ngơi một chút, cô từ từ xem TV của cô, có người muốn giết cô, gọi tôi một tiếng là được. Sở Thiên cũng biết, ở Vân Thủy Sơn Cư đề phòng nghiêm ngặt này, căn bản không cần tới mình cẩn thận cái gì, sở dĩ cần tận lực bảo vệ hai chị em này như vậy, là muốn mình không cảm thấy quá áy náy vì cầm 1 triệu của Bát Gia. Không biết vì sao, Sở Thiên tiến vào mộng đẹp, hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tư Nhu thỉnh thoảng liếc về phía hắn, sau đó lại xem TV. Nguồn truyện: Tiêu Tư Nhu kỳ quái liếc Sở Thiên vài lần, thằng này nói ngủ là ngủ, hoàn toàn không có một chút bộ dạng vệ sĩ của người ta. Hiện giờ cô chợt phát hiện mình hoàn toàn có thể xác định là đã điên cuồng vì thằng này. Tuy rằng không biết gia thế của hắn như thế nào, nhưng tất cả hành động luôn khiến người ta dở khóc dở cười, nghĩ tới mình bị tiểu tử này nắm yếu hầu chống lên vách xe lửa; nghĩ đến đám người Hỏa ca bị tiểu tử này lừa gạt 3000 đồng mua mười lăm cái bánh bao, còn có cha dùng giá lớn 10.000 đồng/h thuê tiểu tử này bảo vệ hai chị em mình, trong lòng cô lần nữa dâng lên vui vẻ. Bản thân cô sinh ra lâu như vậy, không phải chưa từng gặp gỡ người càn rỡ, cũng không phải chưa từng thấy người bá đạo, nhưng càn rỡ và bá đạo đẹp trai phiêu dật như thế, Sở Thiên đúng thật là người đầu tiên, mặt khác Tiêu Tư Nhu không dám nói ra miệng chính là, cô thích Sở Thiên. Lúc này TV đang phát một số hình ảnh thân mật, tuy Tiêu Tư Nhu chưa trải qua chuyện, nhưng lại xem qua không ít phim ảnh sách vở người trưởng thành, tâm trí sớm đã thành thục, lúc này chứng kiến hình ảnh thân mật trong TV, trong lòng không tự chủ được dâng lên một sự xúc động. Có thể hoàn cảnh của cô không khác TV bao nhiêu, trong TV đang nói về một cô gái thừa dịp chàng trai nghỉ trưa tại ghế sô pha, đi tới dụ dỗ hắn, động tác vô cùng nóng bỏng. Tiêu Tư Nhu muốn tắt TV, nhưng con mắt lại không rời được, một ý tưởng can đảm xông lên trong lòng. Tiêu Tư Nhu ngồi dậy, lặng lẽ di động thân thể, tới gần Sở Thiên, lúc sắp tiếp cận Sở Thiên, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh, mở mắt thấy dĩ nhiên là cặp đùi tuyết trắng bóng loáng của Tiêu Tư Nhu, ánh mắt có thể thấy được Tiêu Tư Nhu thần sắc quái dị đi tới, cách mình mấy cm, lúc này Tiêu Tư Nhu hoàn toàn không phát hiện Sở Thiên đã tỉnh lại, đang từ từ cúi người muốn chạm vào bụng Sở Thiên, nháy mắt phía dưới Sở Thiên đã có phản ứng, Tiêu Tư Nhu hiển nhiên càng hoảng sợ, quay đầu xem Sở Thiên đã tỉnh hay chưa, Sở Thiên vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng xoay người đưa lưng về phía Tiêu Tư Nhu, đồng thời hít thở mạnh, tỏ vẻ mình sắp tỉnh lại. Tiêu Tư Nhu cảm thấy Sở Thiên sắp tỉnh, vội vàng nhanh chân nhảy lên sô pha, mắt xem TV, trong lòng lại bất ổn, ngẫu nhiên cố ý liếc Sở Thiên. Sở Thiên duỗi người ngồi dậy, cầm tờ báo chí, ngăn trước chỗ phản ứng của mình, làm bộ vừa tỉnh lại nói: - Ngủ một giấc thật là thoải mái. Cũng đúng, vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy tình cảnh khiến mình chảy máu mũi, sao có thể không thoải mái. Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên không hề biết hành động vừa rồi của mình, trong lòng thở phào một cái, bỗng nhiên một ý tưởng đùa dai sinh ra, chứng kiến Sở Thiên ngồi đối diện mình, Tiêu Tư Nhu cầm một chiếc gối, khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn mê người, nói: - Anh cảm thấy tôi xinh đẹp hay không? Sở Thiên đang uống nước nghe được câu hỏi can đảm của Tiêu Tư Nhu, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, trong lòng âm thầm cười khổ, cô gái này cũng quá to gan rồi, hiển nhiên muốn dụ dỗ mình; may mắn năm ngày không dài, nếu không mình chắc chắn chết. Sở Thiên nuốt nước xuống, lắc đầu nói: - Chuyện tình cảm cần có thời gian. Tiêu Tư Nhu thấy khuôn mặt Sở Thiên không có biểu lộ đặc thù gì, trong lòng hơi buồn bực, chẳng lẽ mình thật sự không có mị lực? Nụ cười khiến vô số đàn ông thấy chết không sờn lại không chút hiệu quả nào trước mặt Sở Thiên? Tiêu Tư Nhu không tin có đàn ông chống đỡ được sắc đẹp của mình, trong lòng hạ quyết tâm muốn câu dẫn Sở Thiên tới tay trong mấy ngày này. Lòng Tiêu Tư Nhu hiện giờ đã ở trên người Sở Thiên, tất nhiên không còn tâm tình xem TV, vì vậy đứng lên duỗi người, nói: - Theo tôi ra ngoài dắt chó đi dạo. Sở Thiên âm thầm thở phào một tiếng, cuối cùng có thể rời khỏi phòng khách nặng nề và xấu hổ này, vì vậy cũng đứng lên, hấp tấp đi theo đằng sau Tiêu Tư Nhu, không biết vì cái gì, đầu óc luôn nghĩ tới hình ảnh lúc mới tỉnh lại. Lúc đi qua lầu hai, Sở Thiên trông thấy Thiên Dưỡng Sinh đang hạnh phúc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể thầm than mệnh mình khổ, chọn Tiêu Tư Nhu để bảo vệ. Sở Thiên vừa đi vừa nghe Tiêu Tư Nhu lải nhải. Bát Gia nuôi dưỡng hai con chó ngao Tây Tạng, hung mãnh khác thường. Ngoại trừ bát Gia, ai cũng không nhận, Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nuôi nấng chúng trọn vẹn hai tháng, kết quả ngoại trừ không tiếp tục công kích hai chị em cô ra, mặt khác cũng không có gì khác nhau, muốn mang chúng ra ngoài đi chơi, lại phát hiện hai con chó ngao Tây Tạng căn bản không thèm nhìn cô, tức giận đến nỗi Tiêu Tư Nhu hoàn toàn buông tha hầu hạ chúng, mà Tiêu Tư Nhu thì vĩnh viễn không có thái độ nhận thua, thề son sắt tuyên bố, nhất định phải trở thành một chủ nhân trong mắt hai con chó ngao Tây Tạng. Bởi vì hai con chó ngao Tây Tạng này vô cùng hung mãnh, người hầu và thủ hạ của Bát Gia ngoại trừ buổi sáng tới đây cho ăn ra, bình thường cũng không dám bước vào hậu hoa viên biệt thự, sợ không cẩn thận bị hai con chó ngao Tây Tạng xé thành hai nửa. Sở Thiên bước vào hậu hoa viên, liền thấy được ba ngọn núi giả dựng ở góc chết hoa viên, đi tới đằng sau hòn non bộ mới phát hiện bên trong có chuồng, đằng sau nuốt nhốt hai con chó ngao Tây Tạng màu tro, khoảng 60kg, dài ước chừng 1m3, cao 70cm, đầu lớn và vuông, trán rộng, mắt đen vàng, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi ngắn, môi mũi cụt rộng, lưỡi lớn môi dày, cổ thô có lực, cổ dưới rủ xuống, hình thể khỏe mạnh. Nghe được Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu bước vào hậu hoa viên, dường như cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, chúng nhanh nhẹn vểnh tai, con mắt tinh tường nhìn Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu chậm rãi đi tới. Sở Thiên biết, loại chó ngao Tây Tạng này lực lớn như hổ, đủ khiến một con báo gấm hoặc ba con chó sói bại trận, hung ngoan mạnh mẽ, thắng được tên hay chó thần, cũng là loài chó duy nhất trên thế giới dám đối đấu một mình với mãnh thú; rất đáng ngưỡng mộ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ đồ ăn, giỏi về tấn công, có địch ý mãnh liệt đối với người xa lạ, nhưng đối với chủ nhân trong mắt lại thân mật đến cực điểm, nhẫn nhục chịu khó. Sở Thiên nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng này, biết rõ cả đời chúng chỉ nhận thức một chủ nhân trong mắt, hai chị em Tiêu Tư Nhu cũng muốn dùng đồ ăn thay đổi ý chí của chúng, thật sự không thể làm được. Nhưng Sở Thiên không nói ra trước mặt Tiêu Tư Như, tránh cho tâm tình cô gái này không tốt, sau đó lại trở về xem bộ phim Đô thị thiếu soái nhàm chán, vậy thì thật sự không bằng ở chỗ này nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng hung hãn kia. Tiêu Tư Nhu cố gắng bò lên hòn non bộ, sắc đỏ chớp động giữa hai đùi luôn khiến Sở Thiên ghé mắt. Tiêu Tư Nhu vẫy hai tay, để Sở Thien đưa thúc ăn của chó cho cô. Sở Thiên cầm thức ăn trong tay, không dám đưa lên cho cô, bởi vì váy ngắn không thể ngắn hơn kia thật sự không che đậy được cái gì, chỉ kích thích Sở Thiên. Sở Thiên suy nghĩ một chút, tung người một chút, vững vàng đứng cạnh Tiêu Tư Nhu. Tiêu Tư Nhu kinh ngạc nhìn hòn non bộ mình bò lên mất nửa ngày bị Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, thiện cảm đối với Sở Thiên lại tăng lên mãnh liệt. Tiêu Tư Nhu tiếp nhận đồ ăn, không yên lòng phủ xuống, bỗng nhiên trượt chân, ngã về phía hai con chó ngao Tây Tạng đang ăn uống. Chó ngao Tây Tạng đang ăn, thấy có người ngã về phía chúng, tưởng rằng địch nhân đến giành đồ ăn, thiên tính bảo vệ đồ ăn lập tức lộ ra rõ ràng, một trước một sau rống giận nhào về phía Tiêu Tư Nhu, sắc mặt Tiêu Tư Nhu trở nên trái nhợt, hàm răng sắc bén của chó ngao Tây Tạng có thể thấy được rõ ràng. Tiêu Tư Nhu dứt khoát nhắm mắt lại, ngay cả cứu mạng cũng quên hô, bỗng nhiên cảm thấy thân hình bị người kéo khẽ, thân thể Tiêu Tư Nhu lại bị mang lên hòn non bộ, thân thể Sở Thiên tung người nhào đến chó ngao Tây Tạng, Tiêu Tư Nhu mở to mắt, phát hiện mình không có việc gì, đang lúc mừng rỡ, liền thấy Sở Thiên tung người phóng qua trên đầu hai con chó ngao Tây Tạng, lọt vào bên trong. Hai con chó ngao Tây Tạng phẫn nộ, còn chưa tìm kẻ xâm phạm đồ ăn tính sổ, lãnh địa lại bị xâm phạm, càng rống giận nhào tới Sở Thiên. Tiêu Tư Nhu trên núi giả sợ tới mức đổ mồ hôi. Sở Thiên thấy hai con chó ngao tới trước mắt, thân thể uốn éo, chen vào giữa hai con chó, hai tay đánh vào phần lưng. Chó ngao Tây Tạng chịu đau xót, xoay người nhào thẳng trước ngực Sở Thiên giống như tia chớp, tốc độ mãnh liệt, vượt qua dự kiến của Sở Thiên. Sở Thiên chỉ có thể nâng tay chống đỡ tại chỗ, lợi dụng ưu thế chân dài, liên tục đá vào yết hầu hai con chó ngao. Chó ngao Tây Tạng chịu đau lui về phía sau, Sở Thiên tung người tiến lên, xoay người lên cổ chó ngao. Chó ngao Tây Tạng không có răng nạnh nhọn, không cách nào có hiệu quả đối với Sở Thiên, chỉ có thể gầm nhẹ muốn tránh thoát. Chẳng qua khí lực Sở Thiên kinh người, hai con chó ngao Tây Tạng không nhúc nhích được một chút, sau một lát, gầm nhẹ chậm rãi biến mất, chậm rãi thu hồi thần sắc tức giân, trở nên mềm mại khác thường, chỉ thấy từ quang trong mắt, đuôi vung vẩy, hiển nhiên đã thần phục Sở Thiên. Sở Thiên thấy thế, chậm rãi buông ra, hai con chó ngao Tây Tạng không phát uy nữa, xoay người lại thè lưỡi liếm chân Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lau mồ hôi trên mặt. Hù chết mình rồi, xem ra hai con chó ngao Tây Tạng đã không nhận Bát gia, chỉ nhận mình rồi, không biết sau khi biết được Bát Gia sẽ nghĩ cái gì, nhưng mình cũng không có cách nào, ra tay thần phục hai con chó ngao Tây Tạng này là vì cứu con gái bảo bối của lão. Tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Tư Nhu đã hoàn toàn đặt lên người Sở Thiên đẹp trai mê người. Chó ngao Tây Tạng bản thân cô mấy tháng hầu hạ không thuận theo cô, chỉ trong chốc lát ngắn ngủn thần phục dưới chân Sở Thiên. Ngoài cảm khái trong lòng ra, Tiêu Tư Nhu lập tức nghĩ đến một câu "nữ nhân dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới", Tiêu Tư Nhu quyết định chinh phục Sở Thiên, vậy thì gián tiếp chinh phục chó ngao Tây Tạng cùng thế giới. Sở Thiên vỗ đầu hai con chó ngao, sau đó tung người lên hòn non bộ. Tiêu Tư Nhu sợ Sở Thiên đứng không vững, liền vươn tay ra đón hắn. Sở Thiên không nghĩ ra là, đang tung người lên đột nhiên xuất hiện cánh tay, dưới kinh hãi chợt tránh sang bên, ai biết vừa vặn tiến vào trong lòng Tiêu Tư Nhu. Hai người chưa từng tiếp xúc thân mật khoảng cách gần như vậy, Sở Thiên phát hiện phía dưới của mình lại đang phản ứng, sắp chống lên váy ngắn của Tiêu Tư Nhu rồi. Sở Thiên vội vàng lui về phía sau, Tiêu Tư Nhu tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, cánh tay vòng lấy, ôm eo Sở Thiên, dùng sức kéo về phía người mình. Sở Thiên cảm thấy rõ ràng mình không ngừng hô hấp dồn dập, tiếp tục như vậy, sớm muộn không phải biện pháp. Sở Thiên thầm nghĩ, lần này câu dẫn thật sự quá lớn mật, biểu hiện rõ ràng. Sở Thiên vẫn còn đang suy nghĩ, Tiêu Tư Nhu đã cười cười, phong tình vạn chủng nói: - Đến đây đi, em thích anh, thật sự thích anh. Sở Thiên không phải chính nhân quân tử, cũng khó ngăn cản mị hoặc của Tiêu Tư Nhu, dưới thế công ôn nhu cùng lời nói nhỏ nhẹ của cô, dần dần đánh mất mình. Anh hùng thủy chung khó qua ải mỹ nhân, huống chi mình cũng không phải anh hùng. - Ừ. Sở Thiên trầm thấp hừ một câu: - Nhớ kỹ, tôi là bị câu dẫn đấy. Mây trắng đang từ từ trôi qua trên bầu trời, giúp hai người cản ánh nắng mặt trời.