Chú Trung kinh hãi, Bát gia vừa mang anh em tinh nhuệ Thanh bang đi chưa được bao lâu thì đã có một đám người đằng đằng sát khí xông tới, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước. Lúc này mười huynh đệ Thanh bang ở trong biệt thự nghe tiếng động liền chạy ra. Nhưng so sánh, bất luận là nhân số hay khí thế đều kém xa. Hai chị em Tiêu gia thấy mọi người tán loạn như vậy, vội ngó qua cửa sổ, thấy một đám người hung thần ác sát, sợ hãi co đầu lại, sau đó lại hiếu kỳ thò đầu ra quan sát.
Chú Trung cố trấn tĩnh, yếu ớt hỏi:
- Chúng mày là ai? Dám tới địa bàn của Bát gia gây chuyện, chán sống rồi sao?
Chú Trung không muốn lần nào cũng phải nói nhảm như này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Với lại Bát gia đủ tư cách và uy vọng để nói vậy.
Tên đầu lĩnh hừ một tiếng, khinh thường, miệt thị nói:
- Bát gia? Bát gia là cái thá gì. Sau đêm nay Bát gia sẽ là lịch sử!
Trong lòng chú Trung hoảng hốt, lo lắng Bát gia xảy ra chuyện. Nhưng nghĩ tới sáu mươi huynh đệ Thanh bang, y cũng an tâm hơn chút, tuy nhiên vẫn buột mồm máy móc hỏi một câu:
- Chúng mày là ai?
- Chúng là người của Phủ Đầu bang, mời Bát gia và anh em tinh nhuệ Thanh bang đi, sau đó đến tiêu diệt đại bản doanh của Bát gia, trên đường tìm cơ hội tiêu diệt Bát gia và anh em Thanh bang. Thế nên sau khi Bát gia vừa rời khỏi chúng đã lập tức tới.
Sở Thiên vuốt vuốt mũi, thản nhiên nói:
- Không biết ta có đoán đúng hay không.
Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí, nói:
- Mày cũng có chút đầu óc. Đáng tiếc mày không có cơ hội biết rõ bọn tao là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến kết quả của Bát gia. Đêm nay, không ai trong biệt thự này chạy thoát.
Chú Trung bỗng nghĩ tới thân thủ của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, có thêm vài phần dũng khí, nói:
- Thanh bang ta không thù không oán gì, sao chúng mày lại ra tay với chúng tao?
Tên cầm đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, phất tay:
- Muốn biết nguyên nhân, tự mình tìm Diêm Vương mà hỏi. Ông mày không có thời gian dài dòng với chúng mày. Các anh em, giết! Nhớ kỹ, chó gà không tha!
Bốn chữ "chó gà không tha" vang lên rất hăng hái, giống như gã có quyền khống chế sinh tử của cả thế gian.
Mười mấy người đầu tiên lao tới phía chú Trung và Sở Thiên. Mấy huynh đệ Thanh bang ở cạnh cũng đều là nam nhi đại trượng phu, cầm vũ khí, chuẩn bị xông lên chém giết với đám người thần bí kia. Bỗng có một bóng người lóe lên, Sở Thiên tung người đánh tới, tay phải duỗi ra rất kỳ lạ, trong lòng thầm gọi, Minh Hồng đao đột nhiên xuất hiện trong tay, run lên, ánh đao như vành trăng lưỡi liềm, tấn công một chiêu, phòng thủ một chiêu, người theo đao tiến. Đây chính là đao pháp Sở Thiên lĩnh ngộ từ trong Thái Cực, trong cương có nhu, trong nhu có cương, thân pháp phiêu dật, đao pháp sắc bén, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi thán phục.
Thân hình Sở Thiên ẩn trong đao quang, người đao hợp nhất, tạo thành một ánh đao hình tròn, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, đánh bay hoặc đối phương không dám tới gần, còn hắn có thể áp sát, thuận lợi làm đối phương bị thương. Mười mấy người tới gần Sở Thiên, một lát sau truyền tới vô số tiếng kêu thảm thiết. Tên cầm đầu cho rằng Sở Thiên đã bị chém thành mảnh nhỏ, mỉm cười, quay đầu nhìn. Sở Thiên vẫn cười tủm tỉm, đứng ở chỗ cũ, dưới đất là hơn mười người của gã đang nằm ngổn ngang, cánh tay cầm đao đã bị chặt đứt, kêu rên không ngừng.
Minh Hồng đao dưới ánh đèn lộ ra sự chất phác, tự nhiên, máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống, nuôi dưỡng cỏ xanh lớn lên.
Thảm cảm như vậy ngay cả chú Trung và huynh đệ Thanh bang cũng có chút không đành lòng. Sở Thiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đối thủ, tranh thủ thời gian, nếu không mấy người Hải Tử, còn có cả Bát gia sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không thích giết người, vì vậy chỉ đánh đối thủ trọng thương. Tên cầm đầm vô cùng khiếp sợ, nhìn hơn mười anh em tinh nhuệ kia, sau đó lại nhìn Sở Thiên, giống như Sở Thiên không phải một con người mà là ma quỷ, chỉ trong giây lát đã có thể chém trọng thương hơn mười anh em, thân thủ đó còn là người sao?!!
Tên cầm đầu cắn răng, định mang toàn bộ anh em xông lên. Bỗng nhiên phía sau truyền tới hơn mười tiếng kêu thảm thiết, hắn vội quay đầu lại nhìn thì lại thấy hơn mười người nằm la liệt trên mặt đất, có một người phát ra khí tức nguy điểm đứng giữa cửa lớn, trên tay cầm đao đen nhánh, mặt không chút cảm xúc nhưng có thể khiến người khác cảm thấy ẩn chứa trong cơ thể anh ta là sát cơ cực kỳ đáng sợ, mỗi động tác đều có thể lấy mạng người. Tên cầm đầu và hơn mười tên còn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sớm biết như vậy thì chúng nhất định sẽ không chọn nhiệm vụ đánh lén biệt thự của Bát gia rồi. Không ngờ lão già này có hai cao thủ mạnh mẽ như vậy, gã còn không rõ đêm nay mình có thể sống đi ra ngoài hay không nữa.
Một tên thủ hạ mặt mày hoảng hốt, run run nói:
- Đại ca, chúng ta mau rút lui. Đánh tiếp chúng ta nhất định sẽ chết.
Tên cầm đầu cũng do dự không thôi. Gã muốn rút lui nhưng rút lui bằng đường nào. Phía trước là ma quỷ, sau lưng là sứ giả câu hồn, đường nào cũng là đường chết.
Sở Thiên nhìn thần sắc tên cầm đầu, biết rõ chúng đang muốn chạy chốn, hung ác, quyết tâm nói:
- Chém toàn bộ cho ta.
Những lời này đương nhiên là nói với Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nghe xong, lao về mấy người còn lại, giống như hổ nhập bầy dê. Tên cầm đầu vội dẫn theo huynh đệ liều chết chống cự. Đáng tiếc là trong lòng chúng đã cảm thấy sợ hãi, khó có thể tái chiến, chỉ sau vài hiệp đã có sáu người ngã xuống. Mấy người còn lại, ngoại trừ tên cầm đầu thì toàn bộ đã vứt đao, quỳ xuống xin tha.
Tình thế hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không ai ngờ tới giờ tên cầm đầu lại thân cô thế cô, đao trong tay run liên hồi, đã khó mà cầm chắc. Gã cắn răng, lao về phía Sở Thiên. Sở Thiên không né tránh, đợi tên cầm đầu tới phạm vi một mét, chứng kiến rõ ràng mũi đao võ sĩ, Minh Hồng đao liền chém xéo xuống, đao trong tay tên cầm đầu đứt làm đôi. Minh Hồng đao trong tay Sở Thiên đã chém trúng cánh tay gã, máu tươi chảy ròng ròng.
Sở Thiên trở tay, một cước đá ngã tên cầm đầu lăn mấy vòng trên mặt đất, mặt xám như tro. Thiên Dưỡng Sinh đi tới, đạp chân lên lồng ngực, thanh đao đen nhánh trong tay giơ lên, định đâm xuống. Tên cầm đầu sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, đêm nay e rằng khó mà sống đi ra ngoài.
Bỗng nhiên sống đao lạnh như băng bị nhấc lên, tên cầm đầu mở mắt, phát hiện đầu vẫn ở trên cổ, không khỏi kinh ngạc. Gã ngẩng đầu lên, thấy Sở Thiên dáng vẻ tươi cười hiện ra trước mặt. Sở Thiên thản nhiên nói:
- Hiện tại tao hỏi mày trả lời, nếu dám thêu dệt chuyện linh tinh, tao không giết mày mà sẽ ném mày vào trong bầy chó ngao Tây Tạng, để mày hưởng thụ cảm giác bị chó ngao cắn xé.
Tên cầm đầu đương nhiên hiểu rõ bị hàm răng bén nhọn của chó ngao Tây Tạng cắn xé nhất định sống không bằng chết. Không ngờ người trẻ tuổi trước mặt không chỉ thân thủ khủng bố mà ngay cả thủ đoạn cũng tàn nhẫn dị thường.
Đúng lúc này, từ cửa có mấy chiếc xe hơi đi vào. Sở Thiên và chú Trung hơi kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn có chi viện, đâu ngờ đó lại là huynh đệ Thanh bang vừa rời đi không lâu. Thấy cửa biệt thự đầy máu tươi, họ tới vây quanh chú Trung, hỏi thăm. Chú Trung thấy bọn họ trở về, chấn động, lo lắng hỏi:
- Bát gia? Không phải mấy người theo Bát gia đi Thủy Tạ Hoa Đô sao?
Một người cung kinh trả lời:
- Chú Trung, Bát gia không sao, đang đi trên đường. Là Bát gia âm thầm sai ta mang hai mươi anh em trở về Vân Thủy Sơn Cư, Bát gia lo ở đây có chuyện. Đúng rồi, chú Trung, ở đây vừa xảy ra chuyện gì hả?
Chú Trung thở dài, vẫn là Bát gia chu toàn. Chỉ có điều Bát gia không ngờ đối phương phái nhiều người tới như vậy. Nếu như không phải có Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, Vân Thủy Sơn Cư đêm nay đúng là chó gà không tha thật rồi. Chú Trung lắc đầu, nói với mấy người vừa trở về:
- Bị một đám tôm tép phục kích mà thôi, đã bị chúng ta xử lí xong.
Sở Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều, cần nhanh chóng giải quyết, vì vậy cười cười, nói với chú Trung:
- Chú Trung, chú giam đám người này lại, thằng nào dám lộn xộn cứ thẳng tay chém chết. Mặt khác lần lượt mang những tên còn có thể nói chuyện tới hậu hoa viên tra khảo.
Sau đó hắn quay đầu nói với tên cầm đầu:
- Nhớ kỹ, vạn lần không được nói dối.
Ánh mắt của Sở Thiên khiến tên cầm đầu toàn thân rét lạnh, không tự chủ được gật đầu.
Chú Trung đương nhiêu hiểu rõ ý của Sở Thiên, tách ra mới có hiệu quả, vì vậy gật đầu, phất tay bảo đàn em lôi đám người kia xuống hầm ngầm, sau đó bắt một tên bị thương nhẹ, mang tới hậu hoa viên tra hỏi.
Sở Thiên đi vòng quanh tên cầm đầu, chợt dừng bước hỏi:
- Tên?
Tên cầm đầu không chút do dự, đáp:
- Cam Trường Sơn.
Sở Thiên gật đầu, nói:
- Chúng mày phái ra mấy nhóm người đi càn quét đại bản doanh các bang phái ở Thượng Hải? Là những chỗ nào?
Cam Trường Sơn kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không hiểu tại sao Sở Thiên biết bọn chúng đêm nay đi tập kích đại bản doanh các phái? Tên tiểu tử này muốn biết rất nhiều điều, cũng không dám dấu diếm, lập tức đáp:
- Phái ra sáu nhóm, đi tới Bá Đao hội, Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, đại bản doanh Bát gia. Còn hai nhóm đi mai phục các chỗ hiểm yếu xung quanh Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên nghĩ nghĩ, hiểu ý, cười nói:
- Ai phái chúng mày tới?
Cam Trường Sơn nghĩ tới lời khai đã thống nhất trước, không chút suy nghĩ nói:
- Phó đường chủ Tương bang.
Sở Thiên vung tay lên, đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh vung lên, ngón tay tên cầm đầu đứt đôi. Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.
Cam Trường Sơn đau đớn, suy nghĩ, tiểu tử này tâm tư cẩn thận, trước tiên hỏi đánh lén ở đâu, từ đó xác định phạm vi thân phận, sau đó mới hỏi ai sai khiến. Hai việc liên quan tới nhau, khiến gã khó mà nói dối, vì vậy mở miệng nói:
- Tôi là Tổ trưởng Mật Sát đường của Phủ Đầu bang. Mật Sát đường có hơn hai trăm tinh nhuệ, bình thường không tham gia các hoạt động trong giang hồ, chỉ tập trung huấn luyện bí mật. Đêm nay mỗi tổ ba mươi tám người đi đánh lén đại bản doanh các phái, hai tổ còn lại mai phục ở các nơi hiểm yếu quanh Thủy Tạ Hoa Đô. Chờ khi các bang phái khác và Tương bang người sống ta chết, chiến thắng ra về thì sẽ dùng súng gắn giảm thanh bắn chết đám lão đại và tinh nhuệ kia. Cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng toàn bộ hắc đạo đã loạn, sẽ tự chém giết lẫn nhau. Như vậy Phủ Đầu bang có thể thống nhất Thượng Hải, chấm dứt cục diện giằng co.
Sở Thiên thỏa mãn, biết vừa rồi Cam Trường Sơn nói thật, vì vậy nói:
- Vậy kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa các bang và Tương bang cũng chính là chúng mày?
Cam Trường Sơn gật đầu, thành thật nói:
- Đúng vậy.
Sở Thiên biết không đủ thời gian để hỏi chi tiết mọi chuyện, dứt khoát nói:
- Còn chuyện gì quan trọng hay không? Nhớ kỹ chúng tao gặp chuyện không may thì bọn mày cũng gặp chuyện không may, chúng tao an toàn thì mày sẽ còn mạng.
Cam Trường Sơn biết Sở Thiên không phải đang hăm dọa, Sở Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã. Gã suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói:
- Có, dựa theo kế hoạch, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lập tức đi trợ giúp hai tổ súng ngắn. Thông tin ở Thủy Tạ Hoa Đô đã bị cắt đứt, chỉ có thể lên núi chứ không thể xuống. Muốn xuống núi an toàn phải bật đèn xe ba dài hai ngắn, có một phút an toàn, sau đó hai tổ kia sẽ nổ súng. Kỳ thực thời gian một phút kia là để cho người của Phủ Đầu bang xuống núi.
Sở Thiên biết tên này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, cái gì biết nhất định sẽ khai ra, những điều còn lại chờ lên xe hỏi sau cũng không muộn. Lúc này chú Trung đi tới, chưa kịp nói gì thì Sở Thiên đã mở miệng:
- Chú Trung, có việc gì lên xe nói sau. Hiện giờ chúng ta dẫn theo anh em đi đón Bát gia. Nếu chú Trung tin tưởng Sở Thiên, vậy hãy để Sở Thiên chỉ huy hơn mười huynh đệ Thanh bang, như thế nào?
Hiện giờ chú Trung hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên, gật đầu, cung kính nói:
- Tất cả đều nghe Thiếu gia sai bảo.
Sở Thiên sững sờ một chút, lập tức nghĩ tới thân phận con nuôi của Bát gia. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên chú Trung gọi hắn như vậy. Hắn gật đầu, nói:
- Mang Tư Nhu và Niệm Nhu theo, ở lại biệt thự không an toàn.
Đêm nay nhất định không yên tĩnh.
[hide]
Trung thúc kinh hãi, Bát gia vừa mang Thanh bang tinh nhuệ huynh đệ chưa có chạy bao lâu, sẽ tới như vậy một đám đằng đằng sát khí người, hiển nhiên đến có chuẩn bị, lúc này trong biệt thự mười cái Thanh bang huynh đệ nghe được thanh âm cũng đi ra, nhưng so sánh dưới, vô luận nhân số hay là khí thế đều chênh lệch quá xa, Tiêu gia hai tỷ muội đang lúc mọi người gà bay chó chạy ở bên trong, cũng cảm giác đã xảy ra chuyện, bề bộn tại lầu hai ló nhìn qua, nhìn thấy một đám hung thần ác sát người, sợ tới mức tranh thủ thời gian rút về đầu, lập tức lại hiếu kỳ dò xét đi ra.
Trung thúc bình tĩnh kinh, lực lượng chưa đủ nói: “Các ngươi là người nào? Dám đến Bát gia địa bàn nháo sự tình, có phải hay không chán sống?” Trung thúc cũng không muốn mỗi lần đều nói đồng dạng nói nhảm, nhưng là không có biện pháp, Bát gia còn dư lại liền điểm này uy vọng cùng tư cách.
Đầu lĩnh trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường, ngữ khí miệt thị nói: “Bát gia? Bát gia tính toán vật gì, đêm nay qua đi, Bát gia liền biến thành lịch sử.”
Trung thúc trong lòng hoảng hốt, bắt đầu lo lắng nảy sinh Bát gia đã đến, lập tức nghĩ đến Bát gia mang theo hơn sáu mươi vị trí Thanh bang huynh đệ, trong nội tâm thoáng an ủi, nhưng vẫn là máy móc lập lại một câu: “Các ngươi là người nào?” Tựa hồ cũng muốn hỏi rõ ràng lai lịch của bọn hắn, để cho mình nhiều ít có chút minh bạch.
“Bọn họ là Phủ Đầu bang người, điều đi Bát gia cùng Thanh bang tinh nhuệ huynh đệ, sau đó càng làm Bát gia đại bản doanh rút, lại tìm một cơ hội đem Bát gia cùng Thanh bang huynh đệ trên nửa đường tiêu diệt, nếu không, làm sao có thể Bát gia mang theo tinh nhuệ huynh đệ vừa mới rời đi, các ngươi đã tới rồi đâu này?” Sở Thiên vuốt cái mũi, nhàn nhạt nói: “Không biết ta đoán đúng hay không?”
Đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, mang theo vài phần hàn khí nói: “Ngươi đoán được có chút trình độ, bất quá ngươi cũng không có cơ hội biết rõ chúng ta là ai, cũng không có cơ hội chứng kiến Bát gia bọn họ kết quả, đêm nay trong biệt thự chó gà không tha.”
Trung thúc bỗng nhiên nghĩ đến Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh thân thủ, dũng khí tăng lên vài phần, nói: “Chúng ta Thanh bang với các ngươi không cừu không oán, vì sao phải đối với chúng ta ra tay?”
Đầu lĩnh lộ ra vài phần không kiên nhẫn, phất tay nói: “Nếu muốn biết nguyên nhân, chính mình tìm Diêm Vương hỏi đi đi, lão tử không có thời gian với ngươi dài dòng, các huynh đệ, giết cho ta, nhớ kỹ, chó gà không tha.”
‘Chó gà không tha’ bốn chữ nói rất là hăng hái, tựa hồ chính mình nắm trong tay thế gian quyền sanh sát.
Nhóm đầu tiên mười mấy người hướng về Sở Thiên cùng Trung thúc bọn hắn lao đến, bên cạnh Thanh bang đệ tử cũng là tâm huyết đàn ông, cũng thao xuất vũ khí, chuẩn bị hướng những thần bí nhân kia xung phong liều chết đi qua, bỗng nhiên bóng người lóe lên, Sở Thiên đã tung người đánh tới, tay phải kỳ quái duỗi thẳng lấy, thật sâu thở ra một hơi, đem trong tay kêu Hồng đao run lên, ánh đao như hình cung kéo lê, đã tiến công một chiêu, cũng là hộ thân một chiêu, người theo đao tiến, đây là Sở Thiên theo Thái Cực trong lĩnh ngộ đi ra đao pháp, vừa trong có nhu, trong nhu có cương, thân pháp phiêu dật, đao pháp lăng lệ ác liệt, thật là làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Sở Thiên toàn bộ thân hình giấu ở đao của mình quang ở bên trong, đao cùng thân hợp hai làm một, tạo thành một cái hình tròn ánh đao, cao thấp tả hữu, bốn phương tám hướng, cũng có thể đem người quẹt làm bị thương hoặc gọt phi, làm đối thủ không dám gần sát chính mình nửa bước, mà mình có thể mọi việc đều thuận lợi gọt tổn thương đối thủ, tới gần đối thủ. Mười mấy người cùng Sở Thiên tiếp xúc một lát, truyền đến vô số âm thanh kêu thảm thiết, đầu lĩnh cho rằng Sở Thiên đã bị chém đã thành thập đoạn tám đoạn, ngẩng đầu cười nhìn lại, Sở Thiên vẫn như cũ tại trước mặt mình cười tủm tỉm đứng đấy, dưới mặt đất lại nằm chính mình hơn mười vị huynh đệ, tất cả cầm đao tay cũng đã bị chặt đoạn, kêu rên không thôi.
Sở Thiên trên tay kêu Hồng đao tại dưới ánh đèn lộ ra chất phác tự nhiên bản sắc, máu tươi theo mũi đao chậm rãi nhỏ vào bãi cỏ, tẩm bổ lấy cọng cỏ non sinh trưởng.
Loại này thảm cảnh liền Trung thúc cùng Thanh bang huynh đệ đều thấy có vài phần không đành lòng, Sở Thiên cũng thật sự không có cách nào, chỉ có nhanh chóng giải quyết chiến đấu, tranh thủ thời gian, nếu không Hải Tử bọn hắn còn có Bát gia sẽ nhiều một tia nguy hiểm, chính mình không thích giết người, vậy cũng chỉ có trọng thương đối thủ. Đầu lĩnh vô cùng khiếp sợ, rất là không tin nhìn mình cái kia hơn mười người tinh nhuệ huynh đệ, nhìn xem Sở Thiên, giống như hắn không phải người, mà là ma quỷ, một hiệp liền chém trở mình chính mình mười cái huynh đệ, điều này có thể loại thân thủ sao nói là người sao?
Đầu lĩnh khẽ cắn môi, vừa định mang theo toàn bộ huynh đệ xông đi lên, bỗng nhiên, phía sau của mình lại truyền tới hơn mười âm thanh kêu thảm thiết, bề bộn quay đầu lại nhìn lại, lại là hơn mười người huynh đệ nằm trên mặt đất, cửa lớn ngăn chặn một cái toàn thân phát ra nguy hiểm khí tức người, cầm trong tay đen nhánh đao, trên mặt không chút biểu tình, nhưng làm cho người ta cảm giác được hắn dấu diếm lấy đáng sợ sát cơ, giơ tay nhấc chân trong chốc lát, có thể đủ lập lấy tánh mạng người ta, đầu lĩnh cùng mình còn dư lại mười cái huynh đệ, bắt đầu có chút sợ hãi rồi, sớm biết như vậy liền vô luận như thế nào cũng không lựa chọn đánh lén Bát gia biệt thự, không nghĩ tới này lão bất tử Bát gia thậm chí có mạnh mẻ như vậy hai người cao thủ, đêm nay không biết mình còn có thể không thể còn sống đi ra ngoài.
Người cầm đầu một cái thủ hạ mặt mũi tràn đầy khủng hoảng, thanh âm phát run nói: “Tổ trưởng, chúng ta rút lui a, đánh tiếp, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Người cầm đầu thần sắc cũng là phiêu hốt bất định, hắn cũng muốn rút lui a..., thế nhưng là hiện tại nơi đó có lộ có thể rút lui a..., trước là ma quỷ, sau đúng câu hồn người, đi ở đâu đều là tử lộ.
Sở Thiên nhìn xem người cầm đầu thần sắc, biết rõ bọn hắn tại mưu đường ra, hung ác quyết tâm nói: “Đem bọn họ toàn bộ chém bay.” Những lời này tự nhiên là đối với Thiên Dưỡng Sinh nói, Thiên Dưỡng Sinh nghe được Sở Thiên lời mà nói..., hướng về còn dư lại mười mấy người nhào tới, như sói lạc bầy cừu, người cầm đầu bề bộn mang theo còn dư lại huynh đệ liều chết chống cự, bất đắc dĩ mọi người trong lòng còn có sợ hãi, đã khó với tái chiến, mấy cái hiệp về sau, vừa nằm xuống sáu cái huynh đệ, còn dư lại mấy người, ngoại trừ người cầm đầu, toàn bộ vứt bỏ võ sĩ đao, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hiện tại toàn bộ tình cảnh lập tức đã thay đổi tới đây, không ai bì nổi người cầm đầu chợt phát hiện mình đã là người cô đơn, đao trong tay đều tại run rẩy, nhanh nắm bất ổn rồi, khẽ cắn môi hướng về Sở Thiên lao đến, Sở Thiên không tránh không né, đợi người cầm đầu đi vào cách mình một mét phạm vi, liền võ sĩ mũi đao cũng có thể nhìn thấy thời điểm, kêu Hồng đao chém xéo chém tới, ‘răng rắc’ một tiếng, người cầm đầu võ sĩ đao cắt thành hai đoạn, Sở Thiên kêu Hồng đao đã cuốn lên người cầm đầu cánh tay, nhẹ nhàng nhất xoắn, cánh tay lập tức máu tươi chảy ròng, kêu rên không thôi.
Sở Thiên trở tay một cước đá ngả lăn người cầm đầu, người cầm đầu lật ra lăn lộn mấy vòng, mặt xám như tro, nằm trên mặt đất, Thiên Dưỡng Sinh đi tới, một cước đạp ở người cầm đầu lồng ngực, trong tay đen nhánh đao giơ lên, làm bộ muốn bổ xuống, người cầm đầu hoảng sợ nhắm mắt lại, đêm nay chỉ sợ là khó với còn sống đi ra.
Bỗng nhiên, mặt bị sống dao lạnh như băng vỗ, người cầm đầu mở to mắt, phát hiện mình đầu lại vẫn tại, không khỏi nhiều hơn phân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, Sở Thiên cái kia suất khí mê người dáng tươi cười ra hiện tại trước mặt, Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Hiện tại ta hỏi ngươi lời nói, nếu như dám thêu dệt vô cớ, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ đem ngươi ném vào trong vòng cho ăn chó ngao Tây Tạng, ngươi hoàn toàn có thể hiện tại tưởng tượng bị chó ngao Tây Tạng xé rách tư vị.”
Người cầm đầu tự nhiên biết rõ bị chó ngao Tây Tạng răng nanh răng nhọn xé rách là như thế nào sống không bằng chết, không nghĩ tới trước mắt người trẻ tuổi này không chỉ có thân thủ khủng bố, liên thủ đoạn cũng là dị thường tàn nhẫn.
Đúng lúc này, cửa ra vào lái vào mấy chiếc xe hơi, Sở Thiên cùng Trung thúc hơi kinh hãi, chẳng lẽ đối phương còn có trợ giúp, ai biết dĩ nhiên là vừa mới rời đi không lâu Thanh bang huynh đệ, nhìn thấy cửa biệt thự đầy đất máu tươi, đều giật mình hướng Trung thúc vây tới đây ân cần thăm hỏi, Trung thúc nhìn thấy bọn hắn trở về, ngược lại chấn động, lo lắng hỏi: “Bát gia đâu này? Các ngươi không phải đi theo Bát gia đi Thủy Tạ Hoa Đô đấy sao?”
Một cái Thanh bang huynh đệ mặt mũi tràn đầy cung kính trả lời: “Trung thúc, Bát gia không có việc gì, đang tại đi trên đường, đúng Bát gia âm thầm bảo ta mang hai mươi huynh đệ trở về Vân Thủy Sơn Cư, hắn lo lắng nơi này có sự tình. Đúng rồi, Trung thúc, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?”
Trung thúc thở dài, hay là Bát gia cân nhắc chu toàn, chẳng qua là Bát gia cũng thật không ngờ đối phương đến nhiều người như vậy, nếu như không phải Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, cái này Vân Thủy Sơn Cư đêm nay thật là chó gà không tha rồi, Trung thúc lắc đầu, đối với vừa trở về Thanh bang đệ tử nói: “Một ít bọn đạo chích đồ tập kích mà thôi, đã bị chúng ta chế ngự rồi.”
Sở Thiên thấy thời gian đã không nhiều lắm, muốn chạy nhanh xử lý sự tình, cười cười, đối với Trung thúc nói: “Trung thúc, đem những này người sống tìm một chỗ giam lại, ai dám lộn xộn liền cho ta bổ ai, mặt khác mang cái có thể nói chuyện người đi hậu hoa viên câu hỏi.” Sau đó quay đầu hướng người cầm đầu nói: “Nhớ rõ, ngàn vạn không chỉ nói lời nói dối.”
Sở Thiên ánh mắt lại để cho người cầm đầu cảm thấy toàn thân rét lạnh, không tự chủ được gật đầu.
Trung thúc tự nhiên biết rõ Sở Thiên muốn hỏi lời nói, cần tách ra mới có hiệu quả, vì vậy gật gật đầu, phất tay muốn hai mươi mấy người Thanh bang huynh đệ đem những cái... Kia người bị thương toàn bộ ném vào tầng hầm ngầm, sau đó đã nắm một cái không sao cả người bị thương mang đến hậu hoa viên câu hỏi.
Sở Thiên vòng quanh người cầm đầu rời đi vài vòng, chợt dừng bước, hỏi: “Danh tự.”
Người cầm đầu không chút lựa chọn nói: “Cam Trường Sơn.”
Sở Thiên gật gật đầu, nói: “Các ngươi phái ra mấy đám người đi càn quét Thượng Hải các bang phái đại bản doanh? Phân biệt ở đâu?”
Cam Trường Sơn kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cảm giác Sở Thiên làm sao biết bọn hắn thừa dịp đêm nay đánh Tương bang đại bản doanh, phái ra mấy đám người đi đánh lén đâu này? Tiểu tử này giống như biết rõ rất nhiều thứ, lập tức cũng không dám tồn giấu diếm chi tâm, nói: “Phái ra sáu phê, phân biệt đến Thiên Hùng bang, Phách Đao hội, Thiên Lang dạy dỗ, Bát gia đại bản doanh tập sát, còn có hai nhóm đem mai phục tại Thủy Tạ Hoa Đô hiểm yếu chỗ.”
Sở Thiên nghĩ nghĩ, hiểu ý cười, nói: “Ngươi là ai phái tới hay sao?”
Cam Trường Sơn thói quen nghĩ đến xuất phát thời điểm thống nhất khẩu cung, không trải qua suy nghĩ nói: “Tương bang Phó đường chủ.”
Sở Thiên vung tay lên, Thiên Dưỡng Sinh đao xẹt qua ngón tay của hắn, lập tức đã đoạn hai cây, Sở Thiên lạnh lùng nói: “Chính mình suy nghĩ thật kỹ ăn khớp vấn đề.”
Cam Trường Sơn đau đớn khó nhịn, hồi tưởng một chút, không khỏi kinh hãi, tiểu tử này tâm tư thật sự cẩn thận, hỏi trước phái ra mấy đám người ở đâu đánh lén, do đó xác định thân phận của hắn phạm vi, sau đó mới hỏi ai sai khiến, hoàn hoàn đan xen, thật sự không cách nào làm cho người qua loa, vì vậy mở miệng nói: “Ta là Phủ Đầu bang Mật Sát đường tổ trưởng, Mật Sát đường có hơn hai trăm tinh nhuệ, ngày thường không tham gia hằng ngày giang hồ hoạt động, chuyên môn bí mật huấn luyện, đêm nay mỗi lần tổ ba mươi tám người đi đánh lén các bang phái đại bản doanh, còn có hai tổ người mai phục tại Thủy Tạ Hoa Đô hiểm yếu chỗ, đợi tất cả đại bang phái cùng Tương bang liều qua ngươi chết ta sống, thắng thảm mà về chi tế, dùng súng lục giảm thanh đem những cái... Kia lão đại cùng các bang tinh nhuệ bắn chết tại Thủy Tạ Hoa Đô địa bàn, dù cho không cách nào toàn bộ tiêu diệt, nhưng toàn bộ hắc đạo đã loạn, chỉ biết tự giết lẫn nhau, như vậy, Phủ Đầu bang có thể nhất thống Thượng Hải ghềnh, chấm dứt cùng Tương bang giằng co cục diện.”
Sở Thiên rất là thoả mãn, biết rõ Cam Trường Sơn nói hẳn là lời nói thật, quyết định đem tất cả vấn đề đều lại xác thực một lần, nói: “Như vậy khơi mào các bang phái đối với Tương bang thù hận, cũng có thể là các ngươi làm một chuyện rồi hả?”
Cam Trường Sơn gật gật đầu, thành thật nói: Là (vâng, đúng) đấy."
Sở Thiên biết không có gì thời gian hỏi lại những chi tiết kia rồi, dứt khoát nói: “Còn có cái gì trọng yếu không có theo chúng ta nói sao? Nhớ kỹ, chúng ta gặp chuyện không may chính là ngươi gặp chuyện không may, chúng ta an toàn chúng ta nhất định cho ngươi mạng sống.”
Cam Trường Sơn biết rõ Sở Thiên nói không phải đe dọa, Sở Thiên tùy thời có thể đã muốn cái mạng nhỏ của hắn, kỹ càng nghĩ một lát, bức thiết nói: “Có, dựa theo kế hoạch, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ về sau, lập tức tiến đến trợ giúp hai tổ súng ngắn tổ. Thủy Tạ Hoa Đô chung quanh thông tin đã toàn bộ bị chặt đứt. Còn có, chỉ cho lên núi, không cho phép xuống núi, xuống núi nếu muốn muốn an toàn, phải sáng đèn xe không hay xảy ra, sau đó mới có một phút đồng hồ thời gian là an toàn, sau đó hai tổ người sẽ nổ súng đánh chết, cái kia một phút đồng hồ kỳ thật chính là lưu cho Phủ Đầu bang xuống núi thời gian.”
Sở Thiên biết thằng này đã hoàn toàn phản bội Phủ Đầu bang rồi, hỏi lại cái gì cũng sẽ biết chi tiết báo cho biết, những thứ khác lời nói lên tới trên xe hỏi lại cũng không muộn, lúc này, Trung thúc cũng đã đi tới, còn không có mở miệng, Sở Thiên nói: “Trung thúc, có chuyện gì lên xe hẳng nói a. Chúng ta hiện tại dẫn đầu huynh đệ đi đón Bát gia, nếu như Trung thúc tin được Sở Thiên, vậy thì do Sở Thiên toàn quyền chỉ huy cái này hơn mười số Thanh bang huynh đệ như thế nào?”
Trung thúc hiện tại hoàn toàn tín nhiệm Sở Thiên rồi, gật gật đầu, ngữ khí cung kính nói: “Hết thảy nghe thiếu gia phân phó.”
Sở Thiên hơi sững sờ, lập tức nghĩ đến mình là Bát gia nghĩa tử thân phận, nhưng Trung thúc vẫn còn là lần đầu tiên như vậy gọi mình, gật gật đầu, nói: “Mang lên Tư Nhu cùng Niệm Nhu, miễn cho biệt thự không an toàn.”
Cái này ban đêm, nhất định lộ ra vài phần không yên yên tĩnh.
[/hide]