Ba tổ tập kích của Phủ Đầu bang đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên từ trên bầu trời vang lên thanh âm xé gió, ngẩng đầu nhìn lên, khi đang cảm thấy kỳ quái thì đã có không ít người bị đá và tiền xu mang theo kình lực đả thương, vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một lúc sau, hai mươi mấy người đã nằm gục xuống đất. Tổ trưởng Phong vô cùng nhanh nhẹn, biết có người đánh lén, vội vàng hô lên:
- Đưa đao ra trước, người cúi gục xuống, vạn lần không thể rối loạn đội hình.
Tổ trưởng Tôn và tổ trưởng Từ cũng tung người, hoành đao, nhìn về phía trước, dựa vào ánh trăng yếu ớt, khẽ quát:
- Mời vị bằng hữu kia đi ra, lén lút thì đâu coi là anh hùng hảo hán.
Bọn chúng cũng đã chính mình vừa rồi mình mới đi lén lút tập kích về. Có lẽ đây cũng chính là tật xấu của con người, chỉ thấy khuyết điểm của người khác mà không thấy khuyết điểm của bản thân mình.
Khi mấy người tổ trưởng Tôn quát hỏi thì Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã nhảy xuống, trong tay nắm chặt đao.
Đã giải trừ được nguy cơ ám khí, đám người Phủ Đầu bang nhao nhao đứng dậy, vây quanh hai tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra. Hơn tám mươi người lộ ra khí thế hung hãn, có xu thế nuốt chửng hai người Sở Thiên.
Tổ trưởng Phong nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng có phần khiếp sợ, chẳng lẽ đợt ám khí vừa rồi là do hai người này phóng ra. Vừa rồi gã đã kiểm tra thương thế của thủ hạ cần thận, đều là do tiền xu hoặc viên đá đánh bị thương, hơn nữa đều nằm gần trái tim, khiến người trúng chiêu lập tức mất đi năng lực chiến đấu. Lực đạo mạnh, độ chính xác cao tới kinh người!
Tổ trưởng Tôn mang theo người của mình nhào về phía hai người Sở Thiên. Tổ trưởng Phong thấy Sở Thiên vẫn giữ sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh, còn Thiên Dưỡng Sinh thì lãnh khốc, thờ ơ liền thầm kêu không tốt, vội lui ra nhắc nhở tổ trưởng Tôn:
- Tổ trưởng Tôn, cẩn thận, hai thằng ranh kia thân thủ không tệ.
Tuy tổ trưởng Tôn nghe được, nhưng vẫn lơ đễnh. Hắn cảm thấy mình có nhiều người như vậy, ngay cả hai tên tiểu tử cũng không đối phó được, từ nay về sau còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ sao.
Sở Thiên thấy mười mấy người đánh về phía mình và Thiên Dưỡng Sinh, mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, vận chuyển chân khí, Minh Hồng đao trong tay lập tức tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt. Tổ trưởng Tôn thấy Sở Thiên có con dao kỳ quái như vậy, liền dừng lại. Trong nháy mắt này, Thiên Dưỡng Sinh lao nhanh tới, như một hồn ma. Người và đao quang hợp làm một thể, nhanh như tia chớp. Tổ trưởng Tôn dẫn theo đám người Phủ Đầu bang đang kinh ngạc, một thanh đao đen nhánh đã lướt qua tay bọn chúng. Bọn chúng vội vàng muốn huy đao chống cự, nhưng lại phát hiện ra đao không nghe lệnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ tay phải đã đứt đoạn, cảm giác đau đớn truyền tới, trong lòng sợ hãi vạn phần.
Lúc này Sở Thiên như một thanh lợi kiếm xuyên qua đám người tổ trưởng Tôn, vọt tới đám ngưởi tổ trưởng Từ. Tổ trưởng Từ ở ngoài thấy mười mấy người tổ trưởng Tôn ngừng việc tấn công, hơn nữa còn lui về phía sau, trong lòng đang buồn bực thì Sở Thiên đã phóng tới trước mặt. Minh Hồng đao phóng ra hào quang màu vàng như tử thần đoạt mệnh, chém tới. Tổ trưởng Từ huy đao chống cự, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đao gẫy người bị thương. Minh Hồng đao chém lên bờ vai hắn. Sở Thiên lập tức xoay người, đá lên lồng ngực đối phương. Minh Hồng đao trong tay thuận thế xẹt qua đám bang chúng vây quanh, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự phối hợp ăn ý của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh , Phủ Đầu bang chỉ còn lại hơn mười người còn đứng đó, trong tột cùng sợ hãi. Bọn chúng không sợ máu tanh, không sợ chết nhưng sợ sự tuyệt vọng!
Tổ trưởng Phong cuối cùng hô lên:
- Dừng lại!
Gã biết nếu đánh tiếp thì tất cả mọi người đều chết ở chỗ này. Thậm chí gã còn không biết tại sao hai người này tại sao lại ở đây, tại sao lại đánh nhau với bọn chúng?
Tất cả mọi người dừng tay, bao gồm cả Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh.
Tổ trưởng Phong thanh âm đầy cay đắng, thấp giọng:
- Tôi là Phong Dương Thanh, không biết chúng ta đã đắc tội hai vị ở điểm nào mà hai vị lại ra tay nặng như vậy?
Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Bởi vì chúng mày là người của Phủ Đầu bang. Chúng mày được xưng là Mật Sát đường, vậy hôm nay tao sẽ để chúng mày biến mất bí mật.
Phong Thanh Dương khủng hoảng tinh thần, hai người trẻ tuổi này sao có thể biết được chúng là Mật Sát đường thuộc Phủ đầu bang? Bình thường bọn chúng không ra ngoài hoạt động, chỉ tập trung huấn luyện, trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hiếm ai biết được sự tồn tại của chúng. Xem ra hai người kia tối nay là có chuẩn bị, sẽ không bỏ qua cho chính mình. Vì vậy Phong Dương Thanh nghiến răng, hung ác nói:
- Hai đứa chúng mày muốn lấy mạng bọn tao thì tự mình tới mà lấy.
Sau đó quay đầu lại vung đao:
- Các anh em, liều mạng.
Phong Thanh Dương vung đao lên, thủ hạ của gã anh dũng xông về phía trước, nhưng vẫn có một vài người không bị thương chạy tán loạn ra phía bên ngoài. Phong Dương Thanh nhìn đám người bỏ chạy kia, oán hận nói:
- Phản đồ, nhát chết!
Vừa dứt lời thì vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mọi người quay đầu lại chỉ thấy đám bang chúng vừa chạy trốn kia chạy bán sống bán chết trở lại, trên mặt sợ hãi:
- Không hay, đường đã bị chặn, đối phương có ít nhất trên trăm người.
Phong Dương Thanh nghe xong, sắc mặt u ám, xem ra đã không còn hi vọng sống rồi. Vốn gã muốn những anh em còn lại quấn lấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, chính mình đi tìm trợ giúp hoặc mật báo xin cứu viện, nhưng xem ra đối phương đã sớm dự liệu được. Lần này Mật Sát đường e rằng toàn quân bị diệt.
Bỗng Phong Dương Thanh nghĩ tới khẩu súng ngắn trong ngực mình. Gã biết tiếng Nhật, vì vậy Diệp Tam Tiếu đặc biệt phái gã đi mua tám mươi khẩu súng ngắn. Gã được người bán tặng cho một khẩu. Phong Dương Thanh lén lút móc súng ra, vẻ mặt vui mừng. Có súng trong tay, dũng khí sẽ tăng lên. Phong Dương Thanh chĩa họng súng về phía Thiên Dưỡng Sinh gần đó, vừa định mở chốt bảo hiểm thì có một đồng tiền xu bắn tới, đánh lên cổ tay gã khiến tay gã dại đi, súng ngắn rơi xuống mặt đất. Tiếng súng rơi khiến Thiên Dưỡng Sinh chú ý, thấy trên mặt đất có một khẩu súng, lại thấy Phong Dương Thanh vẻ mặt đau đớn, Sở Thiên đứng cách đó không xa. Thiên Dưỡng Sinh lập tức sinh ra sát ý, lần trước thiếu chút nữa chết dưới họng súng nên đã trở nên oán hận kẻ dùng súng bắn lén người khác.
Thiên Dưỡng Sinh siết chặt đao trong tay, mắt tỏa ra sát ý nồng đậm, vung đao chém giết mấy tên Phủ Đầu bang trước mặt, xông về phía Phong Dương Thanh.
Phong Dương Thanh còn đang cảm thấy đau đớn thì đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đã tới lồng ngực. Phong Dương Thanh vội vàng lui lại phía sau, dù sao gã cũng là tổ trưởng một tổ, thân thủ đương nhiên cũng không thể quá kém, võ công so với tổ trưởng Tôn còn tốt hơn một chút. Lui lại vài bước, vung đao lên, ánh đao lóe sáng như điện, Đúng lúc đó, lại thấy quanh Thiên Dưỡng Sinh đâu cũng là ánh đao. Cây đao đen nhánh trên tay tựa như điểm tụ hội tất cả các ánh đao bốn phương tám hướng quanh anh ta. Phong Dương Phong không thể tin, ngơ ngác nhìn đao cắm vào ngực, không cam lòng ngã vật xuống, vừa thống khổ vừa hối hận.
Thiên Dưỡng Sinh đại khai sát giới, đao lóe lên, vài người ngã xuống. Bóng người chớp động, tiếng kêu thét vang lên. Không đến một phút đồng hồ, ngoại trừ Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh, không còn một ai đứng trên mặt đất. Sở Thiên thở dài, nhưng không nói gì, biết là do đám người Phong Dương Thanh đã khêu dậy sát ý trong lòng Thiên Dưỡng Sinh, huống chi bản thân bọn chúng cũng là hạng coi mạng người như cỏ rác, khi tiêu diệt đại bản doanh các bang phái, chắc chắn sẽ lạm sát người vô tội.
Sở Thiên vỗ tay ra hiệu cho mấy người chú Trung xuống, sau đó lại phát tín hiệu cho đệ tử Thanh bang bang tiến đến, đem thi thể mang đi. Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó, trong nội tâm đều run nhè nhẹ, không thể tưởng được hai người trẻ tuổi trước mắt này thủ đoạn tàn nhẫn đến thế. Hơn trăm người, có thể còn sống đại khái không đến bốn mươi.
Cam Trường Sơn chân mềm nhũn, nhìn hai ngón tay đã bị chặt đứt, cứ tưởng tối nay mình bất hạnh, hiện tại gã lại cảm thấy ông trời đối với mình thật sự quá tốt. Chỉ mất đi hai ngón tay, so với đám Phong Dương Thanh bị mất mạng, bọn chúng còn có cơ hội xem mặt trời mọc, vẫn còn có thể kiếm tiền, chơi đùa nữ nhân.
Sở Thiên không kịp giải thích, nhàn nhạt nói:
- Các anh em Thanh bang lưu lại 20 người giải quyết hiện trường, sống cột vào trong rừng cây, chết che dấu đi. Sau khi làm xong, nhanh chóng lên núi. Thiên Dưỡng Sinh, khả năng phải tiếp tục làm phiền anh. Sườn núi còn có hơn bảy mươi người, trong tay có súng, là mối nguy rất lớn đối với những người xuống núi. Anh nghĩ biện pháp giải quyết bọn chúng. Chú Trung, Tư Nhu, Niệm Nhu và hơn mười anh em Thanh bang, cùng tôi lên núi, nhớ kỹ, không được nói cho Bát gia biết chuyện gì xảy ra, hết thảy do tôi sắp xếp, tránh đánh rắn động cỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chú Trung gật gật đầu, y hiện tại hoàn toàn đã tìm thấy trên người Sở Thiên hình ảnh Bát gia, gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược hơn người, làm việc quyết đoán, vì vậy tự nhiên cực kỳ cung kính:
- Hết thảy nghe theo thiếu gia.
Đệ tử Thanh bang cũng thấp giọng nói:
- Hết thảy nghe thiếu gia an bài.
Trong giọng nói mang theo vài phần hưng phấn xen lẫn sự sùng bái. Ai nói từ xưa chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng, thiếu niên cũng có thể mộ anh hùng. Bọn họ ở Thanh bang thời điểm này, phần lớn là nương nhờ chút danh vọng của Bát gia mà kiếm miếng cơm manh áo. Tuổi trẻ hăng hái đã sớm biết mất cùng sự tĩnh tâm bình lặng của Bát gia. Hôm nay nhìn thấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh dũng mãnh thiện chiến như, há lại không toả sáng trong lòng một lời nhiệt huyết, và hùng tâm
Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một chút, lạnh lùng hỏi:
- Hơn bảy mươi người?
Mọi người không ai kịp phản ứng. Sở Thiên lại biết Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, quay đầu hỏi Cam Trường Sơn:
- Tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, ta muốn chuẩn xác.
Cam Trường Sơn lúc này đã hoàn toàn bị Sở Thiên chinh phục, tính toán một hồi, nói:
- Mỗi tổ ba mươi tám người, hai tổ đúng bảy mươi sáu người, cộng thêm Mật Sát đường chủ Mã Xuân Thu, bảy mươi bảy người.
Sở Thiên nhàn nhạt nhìn Cam Trường Sơn, hỏi:
- Chính xác chưa?
Cam Trường Sơn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Chính xác!
Thiên Dưỡng Sinh sau khi nghe xong, cũng không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi. Đám đệ tử Thanh bang và bang chúng Phủ Đầu nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác đó không phải là người, mà là khí tức tử vong, là Thần Chết!.
[hide]
Phủ Đầu bang ba cái tập kích tổ người đang nói chuyện hoan khoái, chợt nghe trên bầu trời vang lên rít gào rít gào thanh âm, vội ngẩng đầu nhìn lại, đang tại kỳ quái chỗ, không ít người thân thủ đã bị bọc lấy kình lực tảng đá cùng tiền xu tập tổn thương, truyền đến nhiều tiếng kêu thảm thiết, sau một lát, hai mươi mấy tên tập kích tổ người đã ngược lại dưới mặt đất, Phong tổ trưởng dị thường nhanh nhẹn, biết có người đánh lén bọn hắn, bề bộn hô hào: “Lượng đao thân tiền, cúi người gục xuống, ngàn vạn không nên rối loạn đầu trận tuyến.”
Tôn tổ trưởng cùng Từ tổ trưởng tung người dựng lên, hoành đao đối mặt với phía trước, liền hơi yếu ánh trăng, quát khẽ nói: “Vị bằng hữu kia? Phiền toái đi ra sáng cái tương, lén lút tính toán cái gì anh hùng hảo hán?” Bọn hắn hoàn toàn quên chính mình đêm nay đi làm lén lén lút lút tập kích sự tình, có lẽ cái này là người đích thói quen, luôn chứng kiến người khác khuyết điểm, không thấy mình khuyết điểm.
Tại Tôn tổ trưởng bọn họ quát hỏi tầm đó, Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đã lên xuống, đứng ở trước mặt bọn họ, trong tay đều nắm rất không nhập phát nhãn đao.
Lúc này, Phủ Đầu bang bang chúng gặp ám khí nguy hiểm đã giải trừ, bề bộn nhao nhao đứng dậy, hướng về hai cái không biết ở đâu xuất hiện tiểu tử vây quanh tới đây, hơn tám mươi người lộ ra khí thế hung hung, rất có đem Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh tẩy sạch xu hướng.
Phong tổ trưởng nhìn trước mắt cái này hai người trẻ tuổi, mang trên mặt vài phần khiếp sợ, chẳng lẽ vừa rồi những cái... Kia ám khí là bọn hắn bắn ra hay sao? Hắn vừa rồi kỹ càng đã kiểm tra thủ hạ chính là thương thế tình huống, đều là tảng đá hoặc là tiền xu kích thương, hơn nữa đều là ở trái tim phụ cận, khiến cái này kích thương người đã mất đi năng lực chiến đấu, lớn như thế lực đạo cùng xác suất trúng, thật là kinh người.
Tôn tổ trưởng đã mang theo huynh đệ của mình hướng Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh nhào tới, Phong tổ trưởng nhìn thấy Sở Thiên cái loại này bình tĩnh tự nhiên thần sắc, còn có Thiên Dưỡng Sinh lãnh khốc đờ đẫn bộ dạng, thầm kêu không tốt, bề bộn lối ra nhắc nhở Tôn tổ trưởng, nói: “Tôn tổ trưởng, cẩn thận, cái kia hai tiểu tử thân thủ không tệ.”
Tôn tổ trưởng tuy nhiên đã nghe được, nhưng lơ đễnh, chính mình nhiều huynh đệ như vậy, liền hai tiểu tử này đều không đối phó được, về sau còn có mặt mũi lăn lộn sao?
Sở Thiên nhìn thấy Tôn tổ trưởng mười mấy người đánh về phía mình và Thiên Dưỡng Sinh, mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt vận khởi chân khí, trong tay minh hồng đáo lập tức phát ra chói mắt tia sáng màu vàng, Tôn tổ trưởng bọn hắn nhìn thấy Sở Thiên dao bầu như thế cổ quái, không khỏi đình trệ hạ vọt tới trước thân hình, ngay trong nháy mắt này, Thiên Dưỡng Sinh tựa như một đoàn bay nhanh lưu vân, làm cho người không thể nắm lấy phi hồn ảo ảnh trong đám người, đột nhiên bay tới, đột nhiên thổi đi, người cùng đao quang hợp làm một thể, như tia chớp đi lôi, Tôn tổ trưởng suất lĩnh Phủ Đầu bang chúng cảm thấy kinh ngạc chi tế, một chút đen nhánh đao đã lướt qua cánh tay của bọn hắn, Tôn tổ trưởng bọn hắn bề bộn đều muốn vận đao chống cự công kích, lại phát hiện đao không nghe chính mình sai sử, cúi đầu vừa nhìn, tay phải đủ cổ tay mà đoạn, đau đớn khó nhịn chi tế, cũng là cảm thấy sợ hãi vạn phần.
Lúc này thời điểm Sở Thiên, đã như là một thanh lợi kiếm, xuyên qua Tôn tổ trưởng bọn hắn, hướng Từ tổ trưởng nhất hỏa nhân vọt tới, Từ tổ trưởng bọn hắn ở ngoại vi nhìn thấy Tôn tổ trưởng mười mấy người không chỉ có đình chỉ tiến công, còn hướng lui về phía sau, đang tại buồn bực chi tế, Sở Thiên đã đi tới trước mặt của hắn, lóe tia sáng màu vàng kêu Hồng đao như là thúc hồn phù, dán tới đây, Từ tổ trưởng cử động đao chống cự, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, đao đoạn người tổn thương, kêu Hồng đao đã chém vào trên vai của hắn, Sở Thiên lập tức xoay người, đá vào trên lồng ngực của hắn, trong tay kêu Hồng đao cũng thuận thế xẹt qua vây tới Phủ Đầu bang chúng, miệng lưỡi sắc sảo, vô số âm thanh kêu thảm thiết vang lên.
Ngắn ngủn một lát, Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh hoa lệ phối hợp phía dưới, Phủ Đầu bang chúng chỉ còn lại có hơn mười người hoảng sợ đứng vững, bọn hắn không sợ máu tanh, không sợ tử vong, nhưng sợ hoàn toàn không có cơ hội thắng lợi máu tanh, hoàn toàn không có hy vọng tử vong.
Phong tổ trưởng rốt cục hô lên: “Dừng tay.” Hắn biết rõ tiếp tục đánh xuống, tất cả mọi người chỉ biết chết ở chỗ này, hắn thậm chí còn không biết trước mắt hai người vì sao mà đến, vì sao phải tổn thương bọn hắn.
Tất cả mọi người đình chỉ công kích, kể cả Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh.
Phong tổ trưởng thanh kham khổ chát cuống họng, thấp giọng nói: “Tại hạ Phong Dương Thanh, không biết huynh đệ chúng ta ở địa phương nào đắc tội qua hai vị? Muốn hai vị như thế hạ nặng tay tổn thương huynh đệ chúng ta?”
Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Bởi vì các ngươi đúng Phủ Đầu bang người, các ngươi đã được xưng Mật Sát đường, đêm nay để cho các ngươi bí mật biến mất.”
Phong Dương Thanh cảm giác được một hồi khủng hoảng, cái này hai người trẻ tuổi làm sao biết bọn họ là Phủ Đầu bang Mật Sát đường? Bọn hắn bình thường cũng không đi ra hoạt động, chẳng qua là huấn luyện, trở thành Phủ Đầu bang trong tinh nhuệ tinh nhuệ, như thế ít xuất hiện lại vẫn bị bọn hắn được biết, xem ra bọn hắn đến có chuẩn bị, đêm nay sẽ không bỏ qua chính mình những người này đấy, vì vậy Phong Dương Thanh ác hướng gan bên cạnh sinh, khẽ cắn môi nói: “Vậy mà hai vị muốn chúng ta chết, vậy tới bắt số mạng của chúng ta.” Quay đầu lại vung đao hô: “Các huynh đệ liều mạng.”
Phong Dương Thanh vung tay lên, hắn tổ ở dưới bang chúng tự nhiên anh dũng về phía trước, nhưng hắn tổ không có bị thương một số người tức thì bắt đầu hướng ra phía ngoài chạy tán loạn, Phong Dương Thanh quay đầu nhìn xem những cái... Kia bỏ chạy huynh đệ, oán hận nói: “Phản đồ, người nhát gan.” Vừa dứt lời, truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy đào tẩu một ít bang chúng nhao nhao chạy thoát trở về, trên mặt sợ hãi nói: “Không xong, phía ngoài lộ đều bị phá hỏng rồi, đối phương tối thiểu có trên trăm người.”
Phong Dương Thanh bọn hắn nghe đến mấy cái này lời nói, sắc mặt lập tức tro tối xuống, xem ra muốn sống vô vọng, vốn là còn muốn còn dư lại huynh đệ cuốn lấy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, chính mình đi tìm trợ giúp hoặc là mật báo, hiện tại xem ra, đối phương đã sớm dự liệu được, lần này Mật Sát đường đoán chừng muốn toàn quân bị diệt rồi.
Phong Dương Thanh bỗng nhiên nghĩ đến trong ngực súng ngắn, đó là chính mình hiểu được Đông Doanh ngôn ngữ, Diệp Tam Tiếu đặc biệt phái hắn đi mua tám mươi cây súng lục thời điểm, Đông Doanh hắc bang thêm vào tiễn đưa đấy, vì vậy Phong Dương Thanh vụng trộm móc súng lục ra, nét mặt biểu lộ vài phần sắc mặt vui mừng, có súng nơi tay, dũng khí chính là tăng lên vài phần, Phong Dương Thanh khẩu súng khẩu vụng trộm nhắm ngay cách hắn gần nhất Thiên Dưỡng Sinh, vừa định muốn đánh khai mở bảo hiểm, bỗng nhiên, một quả tiền xu nhanh chóng bắn mà đến, xuất tại cổ tay của hắn lên, tê rần, súng ngắn ‘ngay khi’ một tiếng, vứt trên mặt đất, cái này tiếng vang đưa tới Thiên Dưỡng Sinh chú ý, chứng kiến trên mặt đất súng ngắn, lại chứng kiến mặt mũi tràn đầy đau đớn Phong Dương Thanh, còn có cách đó không xa Sở Thiên, sát ý tự nhiên sinh ra, từ lần trước thiếu chút nữa chết ở họng súng phía dưới, hắn không hận dùng súng người, nhưng hận nhất dùng súng đánh lén người.
Thiên Dưỡng Sinh cầm đao tay xiết chặt, trong mắt toát ra vô tận sát ý, vung đao chém giết trước mặt mà đến mấy cái Phủ Đầu bang chúng, trực tiếp hướng Phong Dương Thanh đánh tới.
Phong Dương Thanh đau đớn tầm đó, Thiên Dưỡng Sinh đao đã đến lồng ngực, Phong Dương Thanh gấp hướng lui về phía sau đi, nói như thế nào cũng là làm tổ trưởng người, thân thủ tự nhiên có như vậy một hai cái, võ công so Tôn tổ trưởng bọn hắn cũng mạnh hơn một chút như vậy, liền lùi lại vài bước, run lên đao thế, ánh đao như luyện, hàn quang thiểm dược, tức khắc tầm đó, Thiên Dưỡng Sinh bốn phương tám hướng lộ vẻ lưỡi đao. Thiên Dưỡng Sinh lại mắt lộ khinh thường, trên tay đen nhánh đao liền như vậy nhìn qua trong ánh đao nhất đâm, tất cả ánh đao lập tức đình chỉ, Phong Dương Thanh không tin nhìn xem ngực đao, không cam lòng té xuống, trong mắt toát ra vô cùng thống khổ cùng hối hận.
Thiên Dưỡng Sinh mở sát giới, vừa rồi nhất giết ngọn nguồn, ánh đao chỗ, tổng có mấy người ngã xuống, bóng người hiện lên, luôn có người kêu thảm thiết, không đến một phút đồng hồ, ngoại trừ Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, đã không có có thể đứng đấy người, Sở Thiên thở dài, nhưng cũng không nói gì, biết là Phong Dương Thanh bọn hắn trêu chọc ra Thiên Dưỡng Sinh sát ý, huống chi bọn hắn bản thân cũng là chết tiệt, diệt các bang hội đại bản doanh, đoán chừng không ít giết chóc người vô tội phụ nữ và trẻ em.
Sở Thiên vỗ tay lại để cho Trung thúc bọn hắn xuống, sau đó lại phát tín hiệu cho Thanh bang bang chúng tiến đến, ngay khi mọi người xem đến đầy đất thi thể thời điểm, trong nội tâm đều run nhè nhẹ, không thể tưởng được trước mắt cái này hai người trẻ tuổi thủ đoạn thật không ngờ tàn nhẫn, hơn trăm người có thể sống lấy hả giận đại khái không đến bốn mươi.
Cam Trường Sơn càng là chân đều mềm nhũn, nhìn xem đã đoạn hai ngón tay tay trái, nguyên lai cho là mình tối nay là bất hạnh, hiện tại hắn cũng đã cảm tạ ông trời đối với hắn thật sự quá tốt rồi, cột chẳng qua là hai ngón tay, Phong Dương Thanh bọn hắn cột đúng một cái mạng, một cái có thể xem mặt trời mọc, có thể kiếm tiền, có thể chơi nữ nhân mệnh.
Sở Thiên không kịp giải thích, nhàn nhạt nói: “Thanh bang huynh đệ lưu lại hai mươi người thanh lý sự phát hiện này trận, sống được cột vào trong rừng cây, cái chết kéo vào đi, làm xong sự tình về sau, nhanh chóng lên núi. Thiên Dưỡng Sinh, khả năng muốn tiếp tục vất vả ngươi, sườn núi còn có hơn bảy mươi người, trong tay có súng, sẽ đối với xuống núi người sinh ra thật lớn nguy hiểm, ngươi muốn biện pháp đối phó bọn hắn. Trung thúc, còn có Tư Nhu, Niệm Nhu và Thanh bang hơn mười vị huynh đệ, cùng ta cùng nhau lên núi, nhớ kỹ, không nên cùng Bát gia nói đến nơi đây phát sinh bất cứ chuyện gì, hết thảy do ta ra mặt an bài, miễn cho đánh rắn động cỏ.”
Trung thúc gật gật đầu, hắn hiện tại hoàn toàn theo Sở Thiên trên người thấy được Bát gia bóng dáng, gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược hơn người, làm sự tình quyết đoán kiên quyết, vì vậy mang theo mình cũng cảm thấy không xuất ra cung kính nói: “Hết thảy nghe thiếu gia an bài.”
Thanh bang đệ tử cũng thấp giọng nói: “Hết thảy nghe thiếu gia an bài.” Trong giọng nói mang theo vài phần hưng phấn cùng sùng bái, ai nói từ xưa chỉ có thiếu nữ yêu anh hùng, thiếu niên cũng có thể mộ anh hùng, tại Thanh bang những ngày này, thuần túy là trốn ở Bát gia danh vọng cùng tư cách hạ kiếm miếng cơm ăn, tuổi trẻ khinh cuồng cùng hăng hái đã sớm tại Bát gia tĩnh tâm phía dưới biến mất vô tung vô ảnh, hôm nay nhìn thấy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh như thế dũng mãnh thiện chiến, làm sao có thể không toả sáng trong nội tâm một lời nhiệt huyết cùng hùng tâm?
Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một chút, không chút biểu tình hỏi: “Hơn bảy mươi người?”
Mọi người không có kịp phản ứng, Sở Thiên lại biết rõ Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi sườn núi súng ngắn tổ có bao nhiêu người, quay đầu nhìn xem Cam Trường Sơn: “Sườn núi súng ngắn tổ có bao nhiêu người, ta muốn chuẩn xác đấy.”
Cam Trường Sơn lúc này hoàn toàn bị Sở Thiên chinh phục, kỹ càng tính toán một hồi, nói: “Mỗi lần tổ ba mươi tám người, hai tổ đúng bảy mươi sáu người, cộng thêm Mật Sát đường chủ Mã Xuân Thu, bảy mươi bảy người.”
Sở Thiên nhàn nhạt nhìn xem Cam Trường Sơn, nói: “Xác định?”
Cam Trường Sơn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Xác định.”
Thiên Dưỡng Sinh sau khi nghe xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi, Thanh bang huynh đệ còn có bị thương Phủ Đầu bang chúng nhìn xem Thiên Dưỡng Sinh bóng lưng rời đi, cảm giác đây không phải là người, mà là tử vong khí tức.
[/hide]