Cơ thể của Đồ Long Hổ giống như một viên đạn pháo, nhanh như chớp tiếp thẳng về phía Sở Thiên, cả thân hình mập ú bỗng nhiên biến thành một tảng đá cực kỳ cứng rắn. Mọi người đứng xung quanh đều tin rằng, chỉ cần bị Đồ Long Hổ đánh trúng, Sở Thiên chắc chắn không chết thì cũng sẽ bị nôn ra máu. Lúc này Sở Thiên cũng không né tránh, chậm rãi đưa tay phải ra, bộ dạng hoàn toàn giống như không có lực, toàn thân thả lỏng mềm mại như một chiếc lá, ngước mắt nhìn lướt qua, nắm đấm của Đồ Long Hổ đã rơi xuống đến nơi, Sở Thiên khẽ cười một tiếng, người nhẹ nhàng như chiếc lá, khẽ khàng như gió sớm, bả vai hơi lay động, thoải mái mà đánh lên một cước. Đồ Long Hổ hơi kinh hãi, , bả vai run run, trực tiếp đụng tới tay Sở Thiên, tay Sở Thiên không kịp thu về, va chạm thẳng vào bả vai Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn đem Sở Thiên ép dính vào bức tường mà giết chết, dồn hết sức lực của bản thân, không cho Sở Thiên cơ hội để dừng lại, nhanh chóng đè sát tới. Sở Thiên cuối cùng bị ép sát vào bức tường biệt thự, đã không còn đường lui nữa, thân thể của Đồ Long Hổ chỉ cách hắn vài thước thôi. Sở Thiên thấy rõ tay Đồ Long Hổ đã nắm lại thành quả đấm, giống như là đạn sắt, miệng gào thét, hai cánh tay mập mạp to lớn lúc này đều làm cho ai cũng phải thấy sợ. Người của các bang cũng đã bắt đầu lắc đầu, không có ai còn tin tưởng rằng Sở Thiên sẽ thoát khỏi một chiêu này của Đồ Long Hổ, không ai tin Sở Thiên có thể chịu được một quyền của Đồ Long Hổ, chỉ cần một lát nữa, Sở Thiên sẽ là một xác chết máu chảy đầm đìa. Hai chị em Tiêu gia không khỏi hoảng sợ mà đứng lên, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, sợ rằng Sở Thiên gặp bất trắc, trong lòng Bát gia cũng không khỏi lo lắng, lo lắng rằng cậu con nuôi vừa mới nhận hai ngày sẽ bị Đồ Long Hổ đánh chết. Trong lòng Bát gia cũng không vì Sở Thiên là Tam đương gia của Tương bang mà thấy khó chịu, trái lại, lão cảm thấy Thanh bang trong tương lai sẽ có triển vọng rất tốt. Nếu như Sở Thiên có thể sống sót qua đêm nay, lão quyết định sẽ mang Thanh bang giao cho Sở Thiên, bất kể Sở Thiên dẫn dắt Thanh bang độc lập, hay là mang Thanh bang sát nhập chung với Tương bang, lão đều cảm thấy vẫn tốt hơn nhiều so với để Thanh bang tự sinh tự diệt trong tay mình. Huống chi Sở Thiên là một người đội trời đạp đất, bất kể Tương bang có gặp phải sóng gió gì, Bát gia cũng đều cảm thấy không sao cả. Lão tin tưởng ở Sở Thiên. Sở Thiên cũng chính là hình bóng của lão lúc còn trẻ. Sở Thiên nhìn nắm đấm của Đồ Long Hổ, khẽ cười một tiếng, chân trái đá lên phía trên, toàn bộ thân mình hướng theo, chân phải cũng nhón gót đá lên, cả người giống như đang bay, không cần điểm tựa mà vọt lên mấy thước, dính lên cửa sổ của biệt thự. Một đòn sấm sét của Đồ Long Hổ cũng vì vậy mà đánh trúng vào khoảng không, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, nguy hiểm cũng là nguy hiểm tới cực điểm rồi, cho dù là như vậy, mọi người cũng toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng thầm lên tiếng khen Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người. Đồ Long Hổ vừa thấy một chiêu của mình sắp thành công lại bị Sở Thiên làm hỏng cũng đâu có chịu bỏ qua, cả người mạnh mẽ như sư tử vồ dê, ngón tay theo chiều ngang mà đâm tới, tựa như muốn thu hẹp lại khoảng cách, đem Sở Thiên đánh cho trào máu. Sở Thiên nhìn lên đã là mái hiên của biệt thự, đã không còn đường lui nữa, ngã xuống phía dưới thì sẽ bị dính cước của Đồ Long Hổ, Sở Thiên biết rằng lúc này cũng là lúc cần phải lấy cứng rắn chọi lại với cứng rắn, vận đủ chân khí, hét một phá không vang dội, tay phải mang theo vạn phần khí lực, hướng về phía một quyền từ tay Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ khẽ lắc đầu, cười "hắc hắc" hai tiếng, nắm tay phải lại, nghĩ thầm rằng Sở Thiên quả thật là không biết tự lượng sức mình, với khí lực nắm đấm của gã, có thể dễ dàng chặt đá phá gạch. Sở Thiên tuổi còn nhỏ, vậy mà muốn lấy trứng chọi với đá, Đồ Long Hổ làm sao có thể không cười được. "Rắc" một tiếng, quyền trái của Sở Thiên chống tại quyền tay phải của Đồ Long Hổ, phát ra một tiếng vang cực lớn. Mọi người xung quanh giờ mới phát hiện nắm đấm chạm vào nhau lại có thể phát ra âm thanh như vậy, thật sự là thấy được những điều chưa từng thấy, mới nghe lần đầu tiên. Nét mặt Đồ Long Hổ vốn dĩ vẫn luôn mỉm cười đắc ý, sau cú va chạm, ngay lập tức liền có sự thay đổi. Bởi vì gã cảm thấy bàn tay mình âm ỷ đau, thân hình to lớn lùi ngược về sau mấy bước, rời khỏi bệ cửa sổ, trong thâm tâm không ngừng kinh ngạc vì lực đạo của Sở Thiên so với mình chỉ có hơn chứ không hề kém. Khung cửa sổ làm bằng thủy tinh trong suốt phát ra tiếng kêu ong ong, dường như bị chấn động mạnhbất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Chị em Tiêu gia nhìn thấy Sở Thiên dường như đã chiếm được thế thượng phong, trong lòng bắt đầu cao hứng. Sở Thiên nhìn thấy Đồ Long Hổ lùi về phía sau mấy bước, cười nhạt một tiếng nói: - Người thua. Vừa mới nói xong, cả thân mình Sở Thiên giống như quả đạn pháo lao thẳng về phía Đồ Long Hổ, nhưng dù sao thì thân thể Sở Thiên vẫn là ốm yếu, làm cho người khác nhìn thấy có vẻ giống như lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình, chỉ có trải qua quyền vừa rồi với Đồ Long Hổ, nên mọi người đều biết là không thể xem nhẹ lực của Sở Thiên xuất ra. Đồ Long Hổ cũng muốn tiếp tục đối chọi với Sở Thiên, nhưng hiện giờ không có chỗ đứng, chỉ có thể đạp một cái vào bệ cửa sổ, liền linh hoạt nhảy về phía sau, cơ thể Sở Thiên đang lao tới, lúc ngang qua sát mép cửa sổ, dùng sức đạp thêm một cái, gia tăng thêm lực hướng về phía Đồ Long Hổ. Mọi người xung quanh tập trung xem Sở Thiên phản kích, trong nội tâm đều ân thầm cả kinh, ngay lập tức nhìn thấy Đồ Long Hổ lui về phía sau, mà Sở Thiên thì hướng về phía Đồ Long Hổ lao tới, cảm giác là Đồ Long Hổ đã thất bại rồi. Đồ Long Hổ vừa mới rơi xuống đất, cả thân thể Sở Thiên đã lập tức dính vào, dán sát vào lồng ngực của gã. Đồ Long Hổ toàn thân tràn đầy sức mạnh, hai tay chém xéo hướng lên phía trên công kích, muốn chém đứt cổ Sở Thiên. Lúc này Sở Thiên đã dồn toàn lực lên cánh tay, khuỷu tay trước thế tấn công của Đồ Long Hổ thì nhanh hơn vài giây, đỉnh đầu đột nhiên dội vào ngực Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ ngay lập tức cảm thấy ngực mình ngạt thở, toàn thân linh hoạt lập tức dừng lại, lui về sau vài bước. Sở Thiên nhân cơ hội đó thoát ra rồi lại mạnh mẽ công kích. Hắn bay người lên tung thêm một cước, nặng nề đá vào ngực Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ bị trúng hai đòn nghiêm trọng vào ngực, ngay cả thân thể cường tráng như vậy cũng không thể chịu nổi, ngã ngược về phía sau. Đồ Long Hổ quay người nhảy lên, muốn tiếp tục chiến đấu tiếp, nhưng cảm thấy được máu tươi đang trào lên, yết hầu ướt mặn, ngay lập tức nhịn không được, nhổ ra một ngụm máu tươi, rõ ràng là đã bị trọng thương. Tất cả mọi người ở đây đều giống như đang xem một chuyện hoang đường, sát thủ bất khả chiến bạn Đồ Long Hổ cuối cùng đã bị đánh bại, người ngã xuống là Sở Thiên lại tiếp tục đứng thẳng lên mỉm cười. Ngay cả chị em nhà họ Tiêu cũng quên cả hoan hô, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Sở Thiên. Hình tượng Sở Thiên trong lòng các nàng từ từ được nâng lên, tất cả thiếu nữ đều yêu anh hùng mà, Tiêu Tư Nhu thậm chí còn cảm thấy vài phần tự hào. Với nàng mà nói, vinh quang của Sở Thiên cũng chính là vinh quang của cô, bởi vì cô đã chinh phục được Sở Thiên. Bát gia gật gật đầu, chẳng trách gì Sở Thiên tuy tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí Tam đương gia của Tương bang, xét về phần gan dạ sáng suốt, phần thân thủ, so với Hải Tử và Quang Tử còn mạnh hơn vài phần. Nếu như tối nay Tương bang có thể tồn tại được, tương lai Tương bang dưới sự điều khiển của Sở Thiên, đoán chừng là không cần đến nửa năm, Tương bang sẽ thống nhất cả bến Thượng Hải, cũng có thể vươn xa hơn rất nhiều. Sắc mặt Diệp Tam Tiếu rất khó coi, ngay cả Đồ Long Hổ cũng không chiến thắng, ngược lại còn bị Sở Thiên đánh bị thương. Ngay cả một tên vô danh tiểu tốt cũng không thu thập được chẳng phải sẽ khiến cho đám Bát gia chê cười hay sao? Chẳng phải các bang phái khác sẽ cho rằng người Phủ Đầu bang mời tới là một đám ăn hại hay sao? Đồ Long Hổ đang chuẩn bị gắng gượng đứng lên, dốc sức liều mạng đánh một trận, nhưng từ phía từ sau lưng truyền tới một tiếng thở dài, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Đồ Long Hổ, hữu lực mà ôn hòa, nói: - Cứ để ta! Đồ Long Hổ nhìn lại, lập tức thể hiện sự cung kích, cảm kích nhìn người kia, gật gật đầu, thuận thế lui ra, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Diệp Tam Tiếu thấy người này tự mình xuất chiến đấu với Sở Thiên, nở nụ cười, tựa như có anh ta ra tay, không còn nghi ngờ gì nữa, trận này nhất định chiến thắng! Bang chủ Thiên Hùng bang Hoàng Thiên Long trông thấy người sau lưng Đồ Long Hổ, cảm thấy toàn thân rét lạnh, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nhích tới gần, thấp giọng hỏi Diệp Tam Tiếu: - Diệp bang chủ, kia là ai vậy? Khiến người khác cảm thấy lạnh như băng, rất khó chịu. Trên mặt Diệp Tam Tiếu đang tức giận giờ lại đắc ý nói: - Hắn có ngoại hiệu là Cô Kiếm, khi hắn xuất hiện đều khiến người khác đều cảm thấy không thoải mái. Người giang hồ đều bảo hắn là một thanh kiếm! Nghe nói tám năm trước một mình hắn đơn thương độc mã chém giết ba mươi bảy tên cướp Sơn Đông dám cướp bóc và cưỡng gian vợ hắn. Chính vì hung hãn như thế cho nên ta mới thuê hắn, hơn nữa muốn người này ra tay còn cần điều kiện, nhất định đối phương phải là cao thủ, nếu không cho dù trả gấp đôi hắn cũng không đồng ý! Quan Đông Đao đứng cạnh có phần không tin tưởng, nói: - Ba mươi bảy tên? Hơn nữa còn là tướng cướp Sơn Đông? Thật hay giả thế? Hung mãnh như vậy thật sao? Thân hình mập mạp của Đồ Long Hổ chậm rãi di chuyển tới, nhàn nhạt nói: - Không ai có thể tiếp được hắn năm chiêu! Lúc này, Hải Tử và Quang Tử, bang chúng Tương bang, còn có cả Bát gia đều lo lắng cho Sở Thiên. Người kia ánh mắt như đao, toàn thân khí tức lạnh như băng, cấp bậc khẳng định cao hơn Đồ Long Hổ rất nhiều lần. Sở Thiên nhìn Cô Kiếm chậm rãi đi tới, không hề khiếp đảm, ngược lại nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt hiện lên vẻ nóng rực. Cô Kiếm tới càng gần, khí thế càng mạnh, nhiệt huyết trên người Sở Thiên tăng càng mạnh. Hắn sẵn sang xông lên chiến một trận kinh thiên động địa. Đối với Sở Thiên mà nói, việc càng mạo hiểm thì giá trị càng lớn, đối thủ càng mạnh càng đáng đối đầu! Cô Kiếm thoải mái đứng trước mặt Sở Thiên, không nói gì, khí tức rét lạnh bức người xông tới, ánh đèn dường như cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Mấy người sau lưng Sở Thiên không tự chủ được lui về sau vài bước. Sở Thiên lại hưng phấn, giống như đang tiếp đỡ một cơn bão. Sở Thiên thấy được vẻ lạnh trong mắt Cô Kiếm, Cô Kiếm thấy vẻ nóng trong mắt Sở Thiên, hai người giống như đã chờ nhau rất lâu, lại giống như sắp chia tay sinh ly tử biệt. Cho nên mọi người đều im lặng. Đây là một trận quết chiến kịch liệt, liện hệ tới tính mạng, liên hệ tới việc Diệp Tam Tiếu thống nhất bến Thượng Hải. Gió cũng ngừng thổi, yên tĩnh, giờ khắc này không gian đều yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở.
[hide]
Đồ Long Hổ thân thể như là một phát đạn pháo, cấp tốc hướng về Sở Thiên xông tới đi qua, toàn thân thịt mỡ tại một khắc tựa hồ đã thành vô cùng cứng rắn tảng đá, người chung quanh đều tin tưởng, chỉ cần bị Đồ Long Hổ đánh lên, Sở Thiên không chết cũng sẽ nói ra huyết.
Lúc này Sở Thiên còn không có né tránh, chậm rãi đưa tay phải ra, một bộ hoàn toàn vô dục vô cầu bộ dạng, toàn thân xốp giống như là mảnh lá cây, ngưỡng mục thoáng nhìn, Đồ Long Hổ nắm đấm đã vào đầu đánh tới, Sở Thiên khẽ cười một tiếng, người như phiêu lá, nhẹ giống như gió sớm, lay nhẹ hai vai, thoải mái mà hiện lên một kích, Đồ Long Hổ hơi kinh hãi, bả vai run run, trực tiếp dán Sở Thiên tay đụng tới, Sở Thiên tay sẽ tới không kịp thu hồi, dứt khoát chống đỡ Đồ Long Hổ bả vai, theo Đồ Long Hổ va chạm, hướng về sau tung bay, Đồ Long Hổ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đều muốn đem Sở Thiên bức bách tại trên tường lại thi tại sát thủ, thân rót đầy lực lượng, không để cho Sở Thiên đình trệ cơ hội, cấp tốc đè ép đi qua.
Sở Thiên rốt cục bị buộc bách đến biệt thự vách tường, đã không lui nữa chi địa, Đồ Long Hổ thân thể cách hắn bất quá vài thước, Sở Thiên đã thấy rõ ràng Đồ Long Hổ chậm rãi nắm thành quả đấm, như là đạn sắt giống nhau, cao thấp gào thét từng đánh chết đến, mập mạp hai tay tại thời khắc này trở nên làm cho người ta e ngại, Sở Thiên rốt cuộc biết cái gì gọi là ‘nồi đất lớn nắm đấm’ rồi, các bang hội mọi người bắt đầu lắc đầu, không có ai tin tưởng Sở Thiên còn có thể tránh thoát Đồ Long Hổ Lôi Đình Nhất Kích, không có ai tin tưởng Sở Thiên còn có thể nằm cạnh ở Đồ Long Hổ bá quyền, chỉ cần một lát, Sở Thiên sẽ trở thành Đồ Long Hổ thủ hạ chết người đi được, một cái máu chảy đầm đìa người chết.
Tiêu gia hai tỷ muội không khỏi kinh sợ đứng lên, thần sắc trở nên dị thường khẩn trương, sợ Sở Thiên gặp bất trắc. Bát gia tâm cũng không khỏi nhấc lên, lo lắng cái này vừa nhận thức hạ không có hai ngày nghĩa tử của sẽ bị Đồ Long Hổ đánh chết.
Bát gia trong lòng cũng không có bởi vì Sở Thiên đúng Tương bang Tam đương gia mà cảm giác được không khoái, trái lại, hắn cảm giác được Thanh bang tương lai sẽ có một cái rất tốt phát triển, nếu như Sở Thiên đêm nay có thể sống xuống lời mà nói..., hắn quyết định đem Thanh bang giao cho Sở Thiên, vô luận Sở Thiên đúng mang theo Thanh bang độc lập, hay là mang theo Thanh bang cùng Tương bang xác nhập, hắn đều cảm giác so về lại để cho Thanh bang tại trong tay mình tự sanh tự diệt tốt hơn rất nhiều, huống chi Sở Thiên là một đỉnh thiên lập địa chi nhân, vô luận Tương bang có hay không làm gây sóng gió sự tình, Bát gia đều cảm thấy không sao cả, hắn tin tưởng Sở Thiên, Sở Thiên chính là hắn lúc tuổi còn trẻ bóng dáng.
Sở Thiên nhìn xem Đồ Long Hổ nắm đấm, cười nhạt một tiếng, chân trái bên trên đá, theo toàn bộ thân hình hướng lên dán lên, chân phải cùng chỉa xuống đất đá lên, người như bay, không căn cứ nhảy lên vài mét, dán tại biệt thự cửa sổ lên, Đồ Long Hổ Lôi Đình Nhất Kích, vậy mà Phách Không, thật sự ngoài dự liệu của mọi người, nói hiểm cũng hiểm tới cực điểm rồi, dù là như thế, cũng giật mình xuất chúng người một thân mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng vẫn là thầm thở dài âm thanh Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người.
Đồ Long Hổ vừa thấy sắp sửa đắc thủ một kích, bị Sở Thiên bỏ đi đâu chịu bỏ qua, đơn đủ một điểm, cũng bên trên bệ cửa sổ, người như sư tử mạnh mẽ phốc dê, ngón tay đẩy ngang đâm tới, tựa hồ đều muốn tại đây không gian thu hẹp, đem Sở Thiên đánh chết ra mấy cái lỗ máu đi ra, Sở Thiên hướng lên đã là biệt thự mái hiên, đã mất đường lui, hướng phía dưới ngã đi tức thì dễ dàng bị Đồ Long Hổ bước chân công kích, Sở Thiên biết lúc này đã cần cứng rắn đối với cứng ngắc, vận đủ chân khí, “Hô” một tiếng phá không vang dội, tay phải mang theo vạn quân chi thế, hướng cái kia Đồ Long Hổ bàn tay đối với quyền mà đi, Đồ Long Hổ khẽ lắc đầu, liền đang rất cũng không nhìn hắn nhìn lên, “Hắc hắc” hai tiếng cuồng tiếu, tay phải là nắm đấm, thầm nghĩ Sở Thiên thật sự là không biết tự lượng sức mình, hắn Đồ Long Hổ nắm đấm vận đủ khí kình, với đoạn thạch phá gạch, Sở Thiên tuổi còn nhỏ, vậy mà đều muốn cứng đối cứng, Đồ Long Hổ làm sao có thể không cười.
‘Phanh’ một tiếng, Sở Thiên quyền trái chống lại Đồ Long Hổ nắm tay phải, phát ra cực lớn tiếng vang, chung quanh các bang hội người hiện tại mới phát hiện nắm đấm đối với xông lại có thể phát ra như thế thanh âm, thật sự là thấy những điều chưa hề thấy, mới nghe lần đầu, Đồ Long Hổ mập mạp trên mặt một mực treo mỉm cười, tại đối với quyền về sau, lập tức cải biến, bởi vì hắn cảm giác được tay của mình mơ hồ đau nhức, thân thể cao lớn vậy mà có chút hướng lui về phía sau cái kia mấy thốn, rời đi bệ cửa sổ, trong nội tâm không khỏi âm thầm kinh ngạc Sở Thiên lực đạo so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém.
Trên bệ cửa sổ dàn giáo thủy tinh ông ông tác hưởng, tựa hồ tùy thời đều muốn bị đánh rơi xuống xuống.
Tiêu gia tỷ muội nhìn xem Sở Thiên tựa hồ chiếm được chút thượng phong, trong nội tâm đều có chút cao hứng.
Sở Thiên nhìn xem Đồ Long Hổ hướng lui về phía sau cái kia mấy thốn, cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi thua.” Vừa mới nói xong, Sở Thiên thân thể như là đạn pháo giống nhau đạn hướng Đồ Long Hổ, chẳng qua là Sở Thiên thân hình dù sao gầy yếu, làm cho người ta thoạt nhìn tựa hồ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình, chỉ có Đồ Long Hổ trải qua vừa rồi đối với quyền, biết rõ Sở Thiên trên người bộc phát ra lực lượng không nên xem nhẹ, Đồ Long Hổ đều muốn lại cùng Sở Thiên đến cứng đối cứng, lại phát hiện không có chỗ đứng, chỉ có thể đạp một cái bệ cửa sổ, người hướng về sau linh hoạt nhảy lên, Sở Thiên phóng ra tới thân hình, đi ngang qua bệ cửa sổ biên giới thời điểm, cũng là dùng sức đạp một cái, gia tốc hướng về Đồ Long Hổ vọt tới.
Mọi người chung quanh nhìn xem Sở Thiên tuyệt địa phản kích, trong nội tâm đều ám ăn cả kinh, lập tức nhìn thấy Đồ Long Hổ hướng lui về phía sau đi, mà Sở Thiên nhanh chóng hướng về Đồ Long Hổ phóng đi, đều cảm giác được Đồ Long Hổ tựa hồ muốn đã thất bại.
Đồ Long Hổ vừa mới rơi xuống đất, Sở Thiên thân hình đã toàn bộ kéo đi lên, dán tại lồng ngực của hắn, Đồ Long Hổ toàn thân đổ đầy lực lượng, bụng một cái, hai tay chém xéo hướng lên công kích, đều muốn chém đứt Sở Thiên cổ, lúc này Sở Thiên đã chứa đầy lực lượng nơi cánh tay, khuỷu tay trước tại Đồ Long Hổ thế công nhanh lên như vậy vài giây, đột nhiên đỉnh đầu tại Đồ Long Hổ ngực, Đồ Long Hổ lập tức cảm giác được ngực hít thở không thông, toàn thân linh hoạt thân hình lập tức có chỗ đình trệ, hướng lui về phía sau đi vài bước, Sở Thiên thừa cơ thoát ra Đồ Long Hổ thế tới hung mãnh công kích, cũng lăng không bay lên một cước, lần nữa trùng trùng điệp điệp đá vào Đồ Long Hổ trên ngực, Đồ Long Hổ ngực liên tục gặp hai lần trọng kích, lại thân thể cường tráng cũng không chịu nổi, khổng lồ thân thể hướng về sau gấp ngả đi qua.
Đồ Long Hổ trở mình nhảy lên, đều muốn tái chiến, lại cảm giác máu tươi bay vọt, yết hầu có chút ướt mặn, lập tức nhịn không được, nhổ ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Người ở chỗ này tựa hồ đang nhìn một hồi Thần Thoại, không có khả năng bị đánh bại Đồ Long Hổ đã bị đánh bại, nên ngã xuống Sở Thiên lại như cũ cười đứng thẳng, liền Tiêu gia tỷ muội đều quên hoan hô, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn Sở Thiên, cái này sâu không lường được người, hình tượng tại các nàng trong suy nghĩ dần dần cao thượng, tất cả thiếu nữ đều là yêu anh hùng đấy, huống chi Sở Thiên là một anh tuấn anh hùng. Tiêu Tư Nhu thậm chí cảm thấy vài phần tự hào cùng kiêu ngạo, tại hắn mà nói, Sở Thiên vinh quang chính là vinh quang của nàng, bởi vì nàng chinh phục qua Sở Thiên.
Bát gia gật gật đầu, trách không được Sở Thiên tuổi còn nhỏ lại có thể ngồi trên Tương bang Tam đương gia vị trí, cái kia phần gan dạ sáng suốt, cái kia phần thân thủ, so về Hải Tử cùng Quang Tử còn phải mạnh hơn như vậy vài phần, nếu như tối nay Tương bang có thể còn sống, tương lai Tương bang tại Sở Thiên bọn họ thống soái phía dưới, đoán chừng không cần nửa năm thời gian, đoán chừng Tương bang sẽ nhất thống Thượng Hải ghềnh hắc đạo, cũng có thể đi xa hơn rất cao.
Diệp Tam Tiếu sắc mặt rất khó nhìn, tức giận đúng Đồ Long Hổ không có đánh ngược lại Sở Thiên, ngược lại bị Sở Thiên giáng ngược lại, liền một cái vô danh tiểu tốt đều thu thập không được, đây không phải lại để cho Bát gia bọn hắn xem thường sao? Lại để cho các bang hội người cảm giác bọn hắn Phủ Đầu bang mời tới mọi người đúng thùng cơm sao?
Đồ Long Hổ đang chuẩn bị cưỡng ép đứng lên, dốc sức liều mạng lại đến một trận chiến, thở dài một tiếng từ phía sau truyền đến, một tay nhẹ nhàng vỗ Đồ Long Hổ, hữu lực mà ấm áp, nói: “Tiếp theo chiến, ta đến.”
Đồ Long Hổ nhìn lại, biểu lộ lập tức trở nên cung kính, cảm kích hướng sau lưng cái này thoạt nhìn bình thường người gật gật đầu, thuận theo lui ra, ánh mắt đối với người nọ tràn ngập vô cùng sùng kính.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy người này tự mình đi tới xuất chiến Sở Thiên, trên mặt lập tức giơ lên dáng tươi cười, tựa hồ với hắn ra tay, tối nay tất thắng không thể nghi ngờ.
Thiên Hùng bang bang chủ Hoàng Thiên Hùng chứng kiến Đồ Long Hổ sau lưng chính là cái người kia, cảm giác toàn thân dị thường rét lạnh, xuất phát từ hiếu kỳ, hoạt động bước chân tới đây, thấp giọng hỏi Diệp Tam Tiếu: “Diệp bang chủ, cái kia là người nào à? Cảm giác lạnh như băng lạnh như băng đấy, làm cho người ta dị thường không thoải mái.”
Diệp Tam Tiếu trên mặt quét qua vừa rồi nộ khí cùng nóng tính, mang theo vài phần đắc ý nói: “Hắn ngoại hiệu gọi ‘Cô Kiếm’, sự xuất hiện của hắn chính là làm cho người ta không thoải mái đấy, người giang hồ đều nói chính hắn là một thanh kiếm, nghe nói tám năm trước từng đơn thương độc mã chém cướp bóc cùng lão bà hắn vị trí Sơn Đông bọn cướp đường, mạnh như thế hung hãn, cho nên ta mới số tiền lớn thuê hắn đấy, hơn nữa hắn người này ra tay còn có cái điều kiện tất yếu, nhất định phải cao thủ mới ra tay, nếu không gấp đôi giá tiền cũng sẽ không xảy ra tay.”
Bên cạnh Quan Đông Đao có chút không tin lắc đầu, nói: “ vị trí? Còn Sơn Đông bọn cướp đường? Thật sự hay là giả đó a? Như vậy hung mãnh?”
Chậm rãi đi về tới Đồ Long Hổ lay động mập mạp thân hình, nhàn nhạt nói: “Không ai có thể đi ra hắn năm chiêu.”
Lúc này, Hải Tử cùng Quang Tử, còn có Tương bang bang chúng cùng với Bát gia bọn hắn lần nữa là Sở Thiên lo lắng, vì vậy người ánh mắt giống như là một chút dao găm, toàn thân còn mang theo lạnh như băng, cấp bậc so Đồ Long Hổ không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần.
Sở Thiên nhìn xem chậm rãi đi tới ‘Cô Kiếm’, không có khiếp đảm, ngược lại càng thêm nóng huyết sôi trào, ánh mắt lộ ra vô cùng nóng rực quang, ‘Cô Kiếm’ càng gần, khí tràng càng mạnh, Sở Thiên trên người nhiệt huyết càng không bị cản trở, tùy thời chuẩn bị đi lên một trận chiến, đối với Sở Thiên mà nói, càng là mạo hiểm sự tình càng đáng giá đi làm, càng là nguy hiểm đối thủ càng là đáng giá đi đối mặt.
‘Cô Kiếm’ tùy tiện hướng Sở Thiên trước mặt bãi xuống, không nói gì, rét lạnh khí tức lại bức người mà đến, tựa hồ liền đèn đều ảm đạm rồi rất nhiều, Sở Thiên sau lưng mọi người không tự chủ được hướng lui về phía sau mấy bước, Sở Thiên lại như là đón bão tiến lên giống như điên cuồng hưng phấn, Sở Thiên thấy được ‘Cô Kiếm’ trong mắt lạnh, ‘Cô Kiếm’ lại thấy được Sở Thiên trong mắt ‘nóng’, hai người tựa hồ đã chờ đợi lẫn nhau thật lâu, lại tựa hồ sẽ phải sanh ly tử biệt tách ra.
Cho nên mọi người an tĩnh lại, đây là một hồi kịch liệt quyết chiến, quan hệ đến Tương bang sinh tử của bọn hắn tồn vong, quan hệ đến Diệp Tam Tiếu nhất thống Thượng Hải ghềnh quyết chiến.
Gió bỗng nhiên đình chỉ, yên tĩnh, giờ khắc này yên tĩnh liền hô hấp đều có thể nghe thấy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cơ thể của Đồ Long Hổ giống như một viên đạn pháo, nhanh như chớp tiếp thẳng về phía Sở Thiên, cả thân hình mập ú bỗng nhiên biến thành một tảng đá cực kỳ cứng rắn. Mọi người đứng xung quanh đều tin rằng, chỉ cần bị Đồ Long Hổ đánh trúng, Sở Thiên chắc chắn không chết thì cũng sẽ bị nôn ra máu. Lúc này Sở Thiên cũng không né tránh, chậm rãi đưa tay phải ra, bộ dạng hoàn toàn giống như không có lực, toàn thân thả lỏng mềm mại như một chiếc lá, ngước mắt nhìn lướt qua, nắm đấm của Đồ Long Hổ đã rơi xuống đến nơi, Sở Thiên khẽ cười một tiếng, người nhẹ nhàng như chiếc lá, khẽ khàng như gió sớm, bả vai hơi lay động, thoải mái mà đánh lên một cước. Đồ Long Hổ hơi kinh hãi, , bả vai run run, trực tiếp đụng tới tay Sở Thiên, tay Sở Thiên không kịp thu về, va chạm thẳng vào bả vai Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn đem Sở Thiên ép dính vào bức tường mà giết chết, dồn hết sức lực của bản thân, không cho Sở Thiên cơ hội để dừng lại, nhanh chóng đè sát tới. Sở Thiên cuối cùng bị ép sát vào bức tường biệt thự, đã không còn đường lui nữa, thân thể của Đồ Long Hổ chỉ cách hắn vài thước thôi. Sở Thiên thấy rõ tay Đồ Long Hổ đã nắm lại thành quả đấm, giống như là đạn sắt, miệng gào thét, hai cánh tay mập mạp to lớn lúc này đều làm cho ai cũng phải thấy sợ. Người của các bang cũng đã bắt đầu lắc đầu, không có ai còn tin tưởng rằng Sở Thiên sẽ thoát khỏi một chiêu này của Đồ Long Hổ, không ai tin Sở Thiên có thể chịu được một quyền của Đồ Long Hổ, chỉ cần một lát nữa, Sở Thiên sẽ là một xác chết máu chảy đầm đìa. Hai chị em Tiêu gia không khỏi hoảng sợ mà đứng lên, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, sợ rằng Sở Thiên gặp bất trắc, trong lòng Bát gia cũng không khỏi lo lắng, lo lắng rằng cậu con nuôi vừa mới nhận hai ngày sẽ bị Đồ Long Hổ đánh chết. Trong lòng Bát gia cũng không vì Sở Thiên là Tam đương gia của Tương bang mà thấy khó chịu, trái lại, lão cảm thấy Thanh bang trong tương lai sẽ có triển vọng rất tốt. Nếu như Sở Thiên có thể sống sót qua đêm nay, lão quyết định sẽ mang Thanh bang giao cho Sở Thiên, bất kể Sở Thiên dẫn dắt Thanh bang độc lập, hay là mang Thanh bang sát nhập chung với Tương bang, lão đều cảm thấy vẫn tốt hơn nhiều so với để Thanh bang tự sinh tự diệt trong tay mình. Huống chi Sở Thiên là một người đội trời đạp đất, bất kể Tương bang có gặp phải sóng gió gì, Bát gia cũng đều cảm thấy không sao cả. Lão tin tưởng ở Sở Thiên. Sở Thiên cũng chính là hình bóng của lão lúc còn trẻ. Sở Thiên nhìn nắm đấm của Đồ Long Hổ, khẽ cười một tiếng, chân trái đá lên phía trên, toàn bộ thân mình hướng theo, chân phải cũng nhón gót đá lên, cả người giống như đang bay, không cần điểm tựa mà vọt lên mấy thước, dính lên cửa sổ của biệt thự. Một đòn sấm sét của Đồ Long Hổ cũng vì vậy mà đánh trúng vào khoảng không, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, nguy hiểm cũng là nguy hiểm tới cực điểm rồi, cho dù là như vậy, mọi người cũng toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng thầm lên tiếng khen Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người. Đồ Long Hổ vừa thấy một chiêu của mình sắp thành công lại bị Sở Thiên làm hỏng cũng đâu có chịu bỏ qua, cả người mạnh mẽ như sư tử vồ dê, ngón tay theo chiều ngang mà đâm tới, tựa như muốn thu hẹp lại khoảng cách, đem Sở Thiên đánh cho trào máu. Sở Thiên nhìn lên đã là mái hiên của biệt thự, đã không còn đường lui nữa, ngã xuống phía dưới thì sẽ bị dính cước của Đồ Long Hổ, Sở Thiên biết rằng lúc này cũng là lúc cần phải lấy cứng rắn chọi lại với cứng rắn, vận đủ chân khí, hét một phá không vang dội, tay phải mang theo vạn phần khí lực, hướng về phía một quyền từ tay Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ khẽ lắc đầu, cười "hắc hắc" hai tiếng, nắm tay phải lại, nghĩ thầm rằng Sở Thiên quả thật là không biết tự lượng sức mình, với khí lực nắm đấm của gã, có thể dễ dàng chặt đá phá gạch. Sở Thiên tuổi còn nhỏ, vậy mà muốn lấy trứng chọi với đá, Đồ Long Hổ làm sao có thể không cười được. "Rắc" một tiếng, quyền trái của Sở Thiên chống tại quyền tay phải của Đồ Long Hổ, phát ra một tiếng vang cực lớn. Mọi người xung quanh giờ mới phát hiện nắm đấm chạm vào nhau lại có thể phát ra âm thanh như vậy, thật sự là thấy được những điều chưa từng thấy, mới nghe lần đầu tiên. Nét mặt Đồ Long Hổ vốn dĩ vẫn luôn mỉm cười đắc ý, sau cú va chạm, ngay lập tức liền có sự thay đổi. Bởi vì gã cảm thấy bàn tay mình âm ỷ đau, thân hình to lớn lùi ngược về sau mấy bước, rời khỏi bệ cửa sổ, trong thâm tâm không ngừng kinh ngạc vì lực đạo của Sở Thiên so với mình chỉ có hơn chứ không hề kém. Khung cửa sổ làm bằng thủy tinh trong suốt phát ra tiếng kêu ong ong, dường như bị chấn động mạnhbất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Chị em Tiêu gia nhìn thấy Sở Thiên dường như đã chiếm được thế thượng phong, trong lòng bắt đầu cao hứng. Sở Thiên nhìn thấy Đồ Long Hổ lùi về phía sau mấy bước, cười nhạt một tiếng nói: - Người thua. Vừa mới nói xong, cả thân mình Sở Thiên giống như quả đạn pháo lao thẳng về phía Đồ Long Hổ, nhưng dù sao thì thân thể Sở Thiên vẫn là ốm yếu, làm cho người khác nhìn thấy có vẻ giống như lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình, chỉ có trải qua quyền vừa rồi với Đồ Long Hổ, nên mọi người đều biết là không thể xem nhẹ lực của Sở Thiên xuất ra. Đồ Long Hổ cũng muốn tiếp tục đối chọi với Sở Thiên, nhưng hiện giờ không có chỗ đứng, chỉ có thể đạp một cái vào bệ cửa sổ, liền linh hoạt nhảy về phía sau, cơ thể Sở Thiên đang lao tới, lúc ngang qua sát mép cửa sổ, dùng sức đạp thêm một cái, gia tăng thêm lực hướng về phía Đồ Long Hổ. Mọi người xung quanh tập trung xem Sở Thiên phản kích, trong nội tâm đều ân thầm cả kinh, ngay lập tức nhìn thấy Đồ Long Hổ lui về phía sau, mà Sở Thiên thì hướng về phía Đồ Long Hổ lao tới, cảm giác là Đồ Long Hổ đã thất bại rồi. Đồ Long Hổ vừa mới rơi xuống đất, cả thân thể Sở Thiên đã lập tức dính vào, dán sát vào lồng ngực của gã. Đồ Long Hổ toàn thân tràn đầy sức mạnh, hai tay chém xéo hướng lên phía trên công kích, muốn chém đứt cổ Sở Thiên. Lúc này Sở Thiên đã dồn toàn lực lên cánh tay, khuỷu tay trước thế tấn công của Đồ Long Hổ thì nhanh hơn vài giây, đỉnh đầu đột nhiên dội vào ngực Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ ngay lập tức cảm thấy ngực mình ngạt thở, toàn thân linh hoạt lập tức dừng lại, lui về sau vài bước. Sở Thiên nhân cơ hội đó thoát ra rồi lại mạnh mẽ công kích. Hắn bay người lên tung thêm một cước, nặng nề đá vào ngực Đồ Long Hổ. Đồ Long Hổ bị trúng hai đòn nghiêm trọng vào ngực, ngay cả thân thể cường tráng như vậy cũng không thể chịu nổi, ngã ngược về phía sau. Đồ Long Hổ quay người nhảy lên, muốn tiếp tục chiến đấu tiếp, nhưng cảm thấy được máu tươi đang trào lên, yết hầu ướt mặn, ngay lập tức nhịn không được, nhổ ra một ngụm máu tươi, rõ ràng là đã bị trọng thương. Tất cả mọi người ở đây đều giống như đang xem một chuyện hoang đường, sát thủ bất khả chiến bạn Đồ Long Hổ cuối cùng đã bị đánh bại, người ngã xuống là Sở Thiên lại tiếp tục đứng thẳng lên mỉm cười. Ngay cả chị em nhà họ Tiêu cũng quên cả hoan hô, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Sở Thiên. Hình tượng Sở Thiên trong lòng các nàng từ từ được nâng lên, tất cả thiếu nữ đều yêu anh hùng mà, Tiêu Tư Nhu thậm chí còn cảm thấy vài phần tự hào. Với nàng mà nói, vinh quang của Sở Thiên cũng chính là vinh quang của cô, bởi vì cô đã chinh phục được Sở Thiên. Bát gia gật gật đầu, chẳng trách gì Sở Thiên tuy tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí Tam đương gia của Tương bang, xét về phần gan dạ sáng suốt, phần thân thủ, so với Hải Tử và Quang Tử còn mạnh hơn vài phần. Nếu như tối nay Tương bang có thể tồn tại được, tương lai Tương bang dưới sự điều khiển của Sở Thiên, đoán chừng là không cần đến nửa năm, Tương bang sẽ thống nhất cả bến Thượng Hải, cũng có thể vươn xa hơn rất nhiều. Sắc mặt Diệp Tam Tiếu rất khó coi, ngay cả Đồ Long Hổ cũng không chiến thắng, ngược lại còn bị Sở Thiên đánh bị thương. Ngay cả một tên vô danh tiểu tốt cũng không thu thập được chẳng phải sẽ khiến cho đám Bát gia chê cười hay sao? Chẳng phải các bang phái khác sẽ cho rằng người Phủ Đầu bang mời tới là một đám ăn hại hay sao? Đồ Long Hổ đang chuẩn bị gắng gượng đứng lên, dốc sức liều mạng đánh một trận, nhưng từ phía từ sau lưng truyền tới một tiếng thở dài, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Đồ Long Hổ, hữu lực mà ôn hòa, nói: - Cứ để ta! Đồ Long Hổ nhìn lại, lập tức thể hiện sự cung kích, cảm kích nhìn người kia, gật gật đầu, thuận thế lui ra, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Diệp Tam Tiếu thấy người này tự mình xuất chiến đấu với Sở Thiên, nở nụ cười, tựa như có anh ta ra tay, không còn nghi ngờ gì nữa, trận này nhất định chiến thắng! Bang chủ Thiên Hùng bang Hoàng Thiên Long trông thấy người sau lưng Đồ Long Hổ, cảm thấy toàn thân rét lạnh, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nhích tới gần, thấp giọng hỏi Diệp Tam Tiếu: - Diệp bang chủ, kia là ai vậy? Khiến người khác cảm thấy lạnh như băng, rất khó chịu. Trên mặt Diệp Tam Tiếu đang tức giận giờ lại đắc ý nói: - Hắn có ngoại hiệu là Cô Kiếm, khi hắn xuất hiện đều khiến người khác đều cảm thấy không thoải mái. Người giang hồ đều bảo hắn là một thanh kiếm! Nghe nói tám năm trước một mình hắn đơn thương độc mã chém giết ba mươi bảy tên cướp Sơn Đông dám cướp bóc và cưỡng gian vợ hắn. Chính vì hung hãn như thế cho nên ta mới thuê hắn, hơn nữa muốn người này ra tay còn cần điều kiện, nhất định đối phương phải là cao thủ, nếu không cho dù trả gấp đôi hắn cũng không đồng ý! Quan Đông Đao đứng cạnh có phần không tin tưởng, nói: - Ba mươi bảy tên? Hơn nữa còn là tướng cướp Sơn Đông? Thật hay giả thế? Hung mãnh như vậy thật sao? Thân hình mập mạp của Đồ Long Hổ chậm rãi di chuyển tới, nhàn nhạt nói: - Không ai có thể tiếp được hắn năm chiêu! Lúc này, Hải Tử và Quang Tử, bang chúng Tương bang, còn có cả Bát gia đều lo lắng cho Sở Thiên. Người kia ánh mắt như đao, toàn thân khí tức lạnh như băng, cấp bậc khẳng định cao hơn Đồ Long Hổ rất nhiều lần. Sở Thiên nhìn Cô Kiếm chậm rãi đi tới, không hề khiếp đảm, ngược lại nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt hiện lên vẻ nóng rực. Cô Kiếm tới càng gần, khí thế càng mạnh, nhiệt huyết trên người Sở Thiên tăng càng mạnh. Hắn sẵn sang xông lên chiến một trận kinh thiên động địa. Đối với Sở Thiên mà nói, việc càng mạo hiểm thì giá trị càng lớn, đối thủ càng mạnh càng đáng đối đầu! Cô Kiếm thoải mái đứng trước mặt Sở Thiên, không nói gì, khí tức rét lạnh bức người xông tới, ánh đèn dường như cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Mấy người sau lưng Sở Thiên không tự chủ được lui về sau vài bước. Sở Thiên lại hưng phấn, giống như đang tiếp đỡ một cơn bão. Sở Thiên thấy được vẻ lạnh trong mắt Cô Kiếm, Cô Kiếm thấy vẻ nóng trong mắt Sở Thiên, hai người giống như đã chờ nhau rất lâu, lại giống như sắp chia tay sinh ly tử biệt. Cho nên mọi người đều im lặng. Đây là một trận quết chiến kịch liệt, liện hệ tới tính mạng, liên hệ tới việc Diệp Tam Tiếu thống nhất bến Thượng Hải. Gió cũng ngừng thổi, yên tĩnh, giờ khắc này không gian đều yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở.