Lý Thần Châu dẫn mấy người của Đội đặc công Phi Long rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Tam Tiếu tắt hẳn, mặt thâm trầm, vung tay ra hiệu, những người của bang Phủ Đầu bên ngoài biệt thự đi theo y ra ngoài.
Diệp Tam Tiếu vừa đi, Đặng giáo chủ của Thiên Lang bang đến trước mặt Sở Thiên, chắp tay cười:
- Tam đương gia, thật là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, tôi thật sự khâm phục, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng uống với Tam đương gia vài ly đến say thì thôi.
Sở Thiên gật đầu khách khí đáp lại:
- Đặng giáo chủ thật là người có tính cách thú vị, Sở Thiên ta luôn thích những người thoải mái như vậy, quên tất cả nhữn việc đêm nay đi, hi vọng ngày nào đó hai bang lại có thể chung sống hoà bình, cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng.
Sở Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên bởi những điều mình nói "cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng", lời vừa nói ra, không chỉ hắn cảm thấy phù hợp mà bọn Đặng Siêu cũng thấy bất ngờ khen thầm trong bụng.
Đặng Siêu sau khi nói xong liền mang đàn em xuống núi, lập tức, Hoàng Thiên Hùng bang chủ Thiên Hùng bang cùng Quan Đông Đao của Bá Đao cũng đi lên chào hỏi một phen, sau đó cũng đem người xuống núi. Dù sao nghĩ đến hậu viện bị người giết đến chó gà không tha, trong lòng có vài phần vội vàng bất an. Sở Thiên theo phép lịch sự, đặc biệt tiễn bọn hắn đến cửa biệt thự, hành động lần này giành được cảm tình của các bang. Đường đường là Tam đương gia, thân thủ phi phàm, gan dạ sang suốt hơn người, nhưng lại vẫn khiêm tốn, trong lòng không ngừng được mà nảy sinh cảm phục.
Sở Thiên tiễn khách về xong, quay người quan sát xung quanh, quỳ xuống, mặt tràn đầy vẻ day dứt nói:
- Bát gia, Sở Thiên dấu thân phận với Bát gia cũng là bất đắc dĩ, tất cả nhằm khớp với chủ đích bên trong, mong Bát gia tha lỗi.
Sở Thiên lúc này không gọi Bát gia là cha nuôi, là muốn thăm dò xem Bát gia có tức giận hay không.
Bát gia mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói:
- Sở Thiên, hãy gọi ta là cha nuôi, chúng ta đã từng thề với trời, chẳng lẽ muốn Bát gia bị trời cao khiển trách.
Sở Thiên mừng thầm, biết Bát gia không trách mình, vì vậy đứng dậy chắp tay nói:
- Cảm ơn cha nuôi khoan hồng độ lượng, Sở Thiên thật xấu hổ.
Lập tức nhìn Bát gia và chúng huynh đệ Thanh bang, nói:
- Cha nuôi, việc đêm nay tạm ổn một thời gian, nhưng cũng không chấm dứt hoàn toàn, mong cha nuôi cẩn thận, tránh Diệp Tam Tiếu chó cùng rứt giậu.
Sau đó, tới gần Bát gia thấp giọng nói:
- Cha nuôi, cho con thời gian một tuần, nhất định sẽ đuổi bang Phủ Đầu ra khỏi bến Thượng Hải.
Bát gia khen ngợi gật đầu. Sở Thiên nói ra, trong lòng đương nhiên đã có tính toán:
- Tốt, Sở Thiên, Thanh bang là của Bát gia cũng là của con, hơn tám mươi huynh đệ Thanh bang con cứ tùy ý sai bảo.
Sau đó vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Trăm năm kỳ tài…. trăm năm kỳ tài, có rảnh quay về chỗ cha nuôi. Đại hổ và Tiểu hổ đều nghe theo con.
Sở Thiên suy nghĩ nhanh, nghe lời Bát gia nói…giật mình, lập tức nhớ lại lời Bát gia, "Thanh bang là của Bát gia cũng là của con" trong long thầm khiếp sợ, chẳng lẽ Bát gia muốn giao Thanh bang lại cho mình? Nhưng Sở Thiên lúc này cũng không trực tiện thắc mắc, chỉ có thể lĩnh ý, chờ ngày nào đó có cơ hội thăm dò ý của Bát gia. Nếu quả thực Bát gia đem Thanh bang giao cho mình, thì tuyệt đối không thể chấp nhận, trước kia không nói than phận Tam đương gia của mình, để tránh khỏi những tranh chấp, chính là không nghĩ đến những thứ này, bản thân không có năng lực lãnh đạo Thanh bang.
Bát gia vừa dứt lời, liền hướng đầu về phía chú Trung, lên tiếng chào Hải Tử và Quang Tử, sau đó chuẩn bị đi về. Bát gia biết rõ việc đêm nay của Tương giang cũng còn rất nhiều. Sở Thiên có nhiều việc phải giải quyết, đêm dài đằng đẵng, nhưng cũng dễ dàng trôi qua.
Chị em Tiêu gia lưu luyến nhìn Sở Thiên vài lần, trên mặt Tiêu Tư Nhu còn ửng hồng, ánh mắt dịu dàng như nước nói:
- Oan gia, anh nhất định phải bảo trọng, nếu rảnh nhất định phải đến Vân Thuỷ Sơn Cư thăm em.
Sở Thiên dường như đã hiểu ý Tiêu Tư Nhu khẽ gật đầu. Nét mặt Tiêu Tư Nhu nhất thời tràn đầy tình cảm, vẻ mặt hưng phấn, lập tức quay đầu lại bước đi, theo bọn Bát gia tiến vào trong xe.
Sở Thiên tiễn Bát gia xong, quay đầu thấy Hải Tử và Quang Tử cùng đám Tương bang, trong lòng có bào nhiêu lời muốn nói cũng không nói ra được, mặt chỉ hiện lên nụ cười, nước mắt lại tràn mi.
Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau, cùng nói:
- Tam đệ, chúng ta cùng nhau kết bái, lại để Tam đệ phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, đưa thân ra cứu lúc nguy nan, thật sự là tình nghĩa sâu nặng, xin nhận một lạy của bọn huynh!
Trong khoảng khắc đó, hơn một trăm người cùng quỳ xuống đất, trên mặt đều mang theo vẻ cảm kích vô cùng.
Sở Thiên không khỏi luống cuống tay chân, chỉ làm hết sức mình giải quyết mọi việc, đâu đáng để mọi người quỳ xuống tạ ơn? Huống chi trong đó còn có hai vị sư huynh. Hắn vội quỳ xuống hoàn lễ, đỡ hai người dậy, cảm động nói:
- Sở Thiên chẳng qua chỉ là gắng hết tài mọn của bản thân, có đức tài gì mà để hai vị sư huynh quỳ xuống tạ ơn?
Sau đó hắn lại quay về hơn một trăm người kia nói:
- Tương bang đều là huynh đệ của Sở Thiên nhiệt huyết của Sở Thiên nếu không vì các huynh đệ mà gắng sức thì đâu còn có chốn dung thân?
Hải Tử và Quang tử cùng hơn trăm người Tương bang mỉm cười, nước mắt tràn mi, cùng hô lên:
- Tam đương gia, hảo huynh đệ, hảo nam nhi.
Tựa bên tường, Thiên Dưỡng Sinh nghe thấy bọn họ la lên, bỗng nhiên bánh bao đang định cho vào miệng ngừng lại, nụ cười lướt qua khoé miệng.
Hải Tử và Quang Tử, Sở Thiên cùng vịn vào nhau mà đứng lên, vượt qua nguy hiểm, tâm trạng của mọi người cũng hứng khởi hẳn. Hải Tử chỉ đạo mấy người còn khoẻ mạnh đi tìm bác sĩ chữa thương cho mọi người, sau đó cùng Quang Tử và Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh đi vào biệt thự, dặn dò đầu bếp chuẩn bị chút thức ăn và rượu đưa đến thư phòng.
Thiên Dưỡng Sinh đi vào biệt thự, biết rõ bọn Sở Thiên muốn nói chuyện chính sự, nên lắc đầu, cầm lấy bánh bao định ra khỏi biệt thự, thấy bọn Sở Thiên ngạc nhiên nhìn mình, anh ta bình thản nói:
- Canh gác.
Sau đó cũng không đợi bọn Sở Thiên đáp lại, ngay lập tức rời khỏi. Ai cũng không ngờ người trẻ tuổi đêm nay lại chính là người đã giết chết hơn một trăm người của bang Phủ Đầu.
Hải Tử và Quang Tử cùng nhìn bóng dáng Thiên Dưỡng Sinh, bọn họ cũng là nam nhi nhiệt huyết, cũng là người dũng cảm, thông minh, thở dài, tất cả đồng thần khen:
- Thực là chiến thần.
Một buổi tối giết hơn trăm người, dựa vào mấy cái bánh bao phục hồi thể lực, vậy mà không hề mệt mỏi, thật không ai ngờ.
Sở Thiên mỉm cười, mang bình nước bên cạnh đuổi theo, đặt vào trong tay Thiên Dưỡng Sinh, nói khẽ:
- Cảm ơn.
Thiên Dưỡng Sinh nhận nước, không nói gì, thân ảnh liền biến mất khỏi cửa biệt thự, không ai biết anh ta, ẩn mình dưới chân núi, hay là trốn dưới tàng cây, bởi vì xung quanh biệt thự đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió.
Tốc độ của đầu bếp rất nhanh, chỉ sau một phút đã mang lên phòng của Hải Tử năm sáu món ăn tinh xảo. Hải Tử lấy ra một chai rượu ngon, Sở Thiên lại lắc đầu, dùng hai tay đè xuống, nói:
- Cơ thể hai anh đều bị thương, hiện giờ không thể uống rượu. Chúng ta cần phải khôi phục nguyên khí, tiếp theo cần xử lí rất nhiều việc.
Sở Thiên cũng bị nhiều vết thương, hiện giờ ngực vẫn hơi đau đau, đó là kiệt tác của Cô Kiếm lưu lại. Nhưng vết thương cũng không đáng ngại, vì vậy hắn không nói với Hải Tử và Quang Tử, tránh cho họ lo lắng. Đến giờ Sở Thiên vẫn không hiểu, Cô Kiếm bằng cách nào mới luyện được phần thân thủ này.
Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau một chút, mỉm cười. Hải Tử mở miệng nói:
- Người anh em, anh Hải và anh Quang đã trao đổi với nhau, chúng ta muốn trao chủ vị cho cậu!
Sở Thiên đũa gắp có phần dừng lại, trao chức chủ vị? Đây là ý gì? Sở Thiên nhìn Hải Tử và Quang Tử, mặt hiện lên vẻ nghi vấn.
Quang Tử là người thẳng thắn, nói rõ ra:
- Em ba, ta và anh Hải đã thương lượng qua, trao chức bang chủ Tương bang cho cậu. Ta và anh Hải chém chém giết còn được, chứ tâm kế thì thua người khác rất xa. Nếu đêm nay cậu không xuất hiện, Tương bang đã bị thủ đoạn âm hiểm của tên Diệp Tam Tiếu kia tiêu diệt rồi. Chúng ta cảm thấy với tài năng, lại thêm sự gan dạ, sáng suốt, thân thủ của cậu sẽ dẫn Tương bang thống nhất bến Thượng Hải, vì vậy muốn để chức bang chủ cho cậu.
Hải Tử gật đầu, tổng kết một câu:
- Chúng ta có thể tranh giành giang sơn, nhưng lại khó có thể bảo vệ giang sơn. Em ba, cậu có năng lực này! Nếu như em thống lĩnh Tương bang, Tương bang nhất định sẽ hưng thịnh!
Sở Thiên biết Hải Tử và Quang Tử nói có lí. Bọn họ đều là người thẳng thắn, khó mà chơi tâm kế với con cáo già như Diệp Tam Tiếu. Đêm nay chỉ cần thấy Diệp Tam Tiếu bị Sở Thiên làm khó dễ nhiều lần nhưng mặt không biến sắc, nói năng vô cùng cẩn thận là đã biết đối phương lợi hại đến mức nào. Nhưng Sở Thiên cũng không thể không có đạo lý mà ngồi lên vị trí lãnh đạo Hải Tử, vì vậy lắc đầu:
- Anh Hải, anh Quang, điều này e là không được, sao em có thể cướp đoạt vị trí của anh Hải? Lại nói, em dùng thân phận Tam đương gia cũng có thể bàn mưu tính kế cho Tương bang, hai anh không cần cực đoan đến vậy, giao chức chủ vị Tương bang cho em.
Hải Tử kiên quyết lắc đầu, nói:
- Em ba, hơn trăm đệ tử Tương bang hôm nay do em cứu là công lao không gì sánh bằng! Tương bang đều xem năng lực mà làm, nếu không Tôn bang chủ tiềm nhiệm đã không thoái vị nhường chức cho anh. Hiện giờ tình cảm ba anh em chúng ta thân thiết như ruột thịt, ngoài em thì có ai thích hợp chức bang chủ hơn?! Hơn nữa, anh ngồi ở vị trí này, trong lòng luôn lo sợ Tương bang sẽ bị hủy diệt trong tay mình, như vậy anh dù chết cũng không an lòng, càng không có mặt mũi đi gặp bang chủ tiền nhiệm!
Hải Tử nói xong, không ngờ lại quỳ xuống, thành khẩn nói:
- Em ba, em nhận đi! Vì Tương bang, anh nguyện ý làm thành viên bình thường!
Quang Tử cũng quỳ xuống, chân thành nhìn Sở Thiên, hăng hái nói:
- Em ba, vì Tương bang, Quang Tử cam tâm tình nguyện làm tiên phong!
Sở Thiên vội vàng quỳ xuồng hoàn lễ, nhưng Hải Tử và Quang Tử vô cùng cố chấp. Sở Thiên suy nghĩ một hồi, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, em đáp ứng hai anh!
Tuy Sở Thiên đáp ứng, nhưng trong lòng thầm nghĩ đợi sau khi giúp Hải Tử và Quang Tử thống nhất bến Thượng Hải, sau đó hắn sẽ mượn cớ trúng tuyển đại học Thiên Kinh mà rút lui.
Lúc này, trong một quán rượu ở một góc hẻo lánh ở Thượng Hải, hai người trung niên im lặng, buồn bực uống rượu. Nếu như không phải họ đặt một tệp tiền trước mặt, ông chủ nhất định không dám đặt hai chai XO cho họ làm phí của trời. Nguồn truyện:
Hai người uống xong nửa chai XO, thần sắc cũng bình tĩnh hơn. Đồ Long Hổ thở dài một hơi, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng:
- Đêm nay, chúng ta đều thất bại, bại bởi một tên vô danh tiểu tốt.
Đôi mắt Cô Kiếm sáng lên, giống như lúc gặp Sở Thiên đứng hiên ngang, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói:
- Hiện giờ hắn là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng ngày sau sẽ không phải!
Đồ Long Hổ gật gật đầu, gã cũng tin tương lai Sở Thiên sẽ làm nên đại sự. Tuổi trẻ, gan dạ, sáng suốt, thân thủ hơn người, nếu người như vậy cũng không có tư cách thì thế gian này không còn thiên lý nữa rồi. Đồ Long Hổ rượu chưa tới miệng đã nói tiếp:
- Kỳ thật anh có thể giết hắn. Anh chưa thua, hắn cũng không thắng, anh chỉ bị chảy chút máu, rất có thể hắn cũng bị thương!
Cô Kiếm lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo, nói nhẹ:
- Bởi ta là Cô Kiếm! Bởi ta rất tán thưởng hắn! Tuy rằng ta muốn lấy vợ, muốn thoái ẩn Giang Nam, thế nhưng, chứng kiến một đối thủ có thể đánh ngang tay, khí khái bất phàm thì đó đã là chuyện qúa tuyệt vời rồi!
Đồ Long Hổ thở phào một hơi, có phần tiếc hận:
- Nhưng như vậy giấc mơ của anh sẽ tan vỡ.
Cô Kiếm thở dài, trong mắt không hề hối hận, thản nhiên nói:
- Ta đã do dự, do dự lúc cuối có nên đánh một kích cuối cùng. Ra tay - thanh danh, mộng tưởng đều sẽ trở lại. Nhận thua - mộng tưởng liền tan vỡ. Nhưng ta đã không làm được, bởi vì hắn đã hao tổn tinh lực do đánh nhau với anh, còn ta không thể đánh bại hắn hoàn toàn, thậm chí còn bị thương, cho nên ta đã thua. Nếu như ta xuất thủ, cả đời ta sẽ bị ám ảnh, cho dù ta cưới vợ, thoái ẩn Giang Nam đi nữa!
Đồ Long Hổ không nói thêm gì, tâm tình giống như đã khá hơn. Tuy gã không có phong phạm của Cô Kiếm, nhưng gã hiểu được ngạo khí ẩn tàng trong sự cô độc của đối phương. Chính vì vậy đối phương mới được gọi là Cô Kiếm!
Ban đêm, bến Thượng Hải cũng không trở lên tĩnh nặng. Trái lại, ở những vùng hẻo lánh, có rất nhiều người làm những việc khác nhau. Có nam nhân mua xuân, có nữ nhân bán hoa, có người lặng lẽ chết đi, cũng có người đang vui sống. Có rất nhiều việc đang lặng lẽ diễn ra, trong mịt mờ đêm tối.
Thiên Dược Long Đình, Diệp Tam Tiếu đang ngâm mình trong bể tắm bốn mươi hai độ. Sau hồi lâu y mới nhô đầu dậy, ngắm nhìn trời đêm, suy nghĩ tất cả những việc đã xảy ra đêm nay, trong lòng tức giận, đau lòng. Y nhìn nữ sinh viên xinh đẹp, ngực lớn bên cạnh, không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi cô đi. Nữ sinh này hiểu rõ tính tình của Diệp Tam Tiếu, vội vàng rời khỏi tầm mắt của y, tránh cho bản thân gặp họa.
- Anh vẫn dễ dàng nóng giận như trước, khó trách không thể nào trở thành ông hoàng thế giới ngầm ở bến Thượng Hải.
Một giọng nói bình thản mang theo vẻ uy nghiêm truyền tới sau lưng Diệp Tam Tiếu.
[hide]
Lý Thần Châu mang theo mấy cái Phi Long đặc công đội viên rời đi về sau, Diệp Tam Tiếu rốt cuộc không cách nào bật cười, mặt âm trầm, đưa tay vung lên, Phủ Đầu bang bang chúng đi theo Diệp Tam Tiếu xám xịt hướng bên ngoài biệt thự mặt đi đến.
Diệp Tam Tiếu vừa đi, Thiên Lang giáo giáo chủ Đặng Siêu đem người đi đến Sở Thiên trước mặt, ôm quyền cười cười: “Tam đương gia, thật sự là đầu đỉnh thiên lập địa hán tử, ta Đặng Siêu tự đáy lòng bội phục, hi vọng ngày khác có thể cùng Tam đương gia nâng cốc ngôn hoan, cộng túy phương hưu.”
Sở Thiên gật gật đầu, khách khí đáp lại: “Đặng giáo chủ thật sự là tính tình trung nhân, ta Sở Thiên luôn luôn thưởng thức hào sảng thẳng thắn chi nhân, đêm nay hết thảy như vậy xóa đi, hi vọng ngày khác hai bang có thể hòa bình ở chung, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.” Sở Thiên chính mình cũng không biết làm sao sẽ bão tố ra ‘cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng’ bốn chữ này đến, lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ có chính mình cảm thấy rất là phù hợp, Đặng Siêu bọn hắn cũng là dị thường thầm khen không thôi.
Đặng Siêu sau khi nói xong, liền mang theo giáo chúng xuống núi, lập tức, Thiên Hùng bang bang chủ Hoàng Thiên Hùng cùng Phách Đao hội hội trưởng Quan Đông Đao cũng đi lên khách sáo một phen, sau đó cũng đem người xuống núi, dù sao nghĩ đến hậu viện bị người giết chó gà không tha, trong nội tâm luôn có vài phần vội vàng xao động bất an. Sở Thiên xuất phát từ lễ tiết, đặc biệt tiễn đưa bọn hắn đến cửa biệt thự, cử động lần này lại là thắng được các bang hội hảo cảm, đường đường Tương bang Tam đương gia, thân thủ hơn người, gan dạ sáng suốt hơn người, lại vẫn như thế khiêm tốn, làm sao có thể không cảm khái một phen?
Sở Thiên đưa xong bọn hắn về sau, quay người mặt hướng Bát gia, trước khi đi hai bước, đơn lui quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy áy náy nói: “Bát gia, Sở Thiên lừa gạt Bát gia thân phận cũng không phải là cố ý, hết thảy đều là tại trùng hợp bên trong nhất định, mong rằng Bát gia thứ lỗi.” Sở Thiên lúc này đã không hề xưng Bát gia làm nghĩa phụ, là muốn thăm dò Bát gia có hay không thật sự sinh khí.
Bát gia mỉm cười, trên mặt hiển lộ ra vài phần tang thương, nói: “Sở Thiên, ngươi hay là bảo ta làm nghĩa phụ a, chúng ta thế nhưng là đối với Thần Minh nảy sinh qua lời thề, chẳng lẽ ngươi muốn Bát gia bị trời cao khiển trách?”
Sở Thiên trong lòng mừng thầm, biết rõ Bát gia không có trách chính mình rồi, vì vậy đứng dậy chắp tay nói: “Cảm ơn nghĩa phụ khoan hồng độ lượng, Sở Thiên thật sự xấu hổ.” Lập tức nhìn xuống Bát gia cùng Thanh bang chúng huynh đệ, lối ra nói: “Nghĩa phụ, đêm nay sự tình tạm cáo một giai đoạn, một đoạn, nhưng cũng chưa xong toàn bộ chấm dứt, hi vọng nghĩa phụ mọi việc cẩn thận, miễn cho Diệp Tam Tiếu chó cùng rứt giậu.” Sau đó tới gần Bát gia, thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, cho ta một tuần lễ thời gian, ta nhất định đem Phủ Đầu bang theo Thượng Hải ghềnh đuổi đi ra.”
Bát gia khen ngợi gật đầu, Sở Thiên nói đi ra, trong nội tâm tự nhiên đã có kế hoạch,: “Tốt, Sở Thiên, Thanh bang đúng Bát gia đấy, cũng là ngươi đấy, cần thời điểm, Thanh bang hơn tám mươi vị trí huynh đệ tùy thời nghe ngươi điều khiển.” Sau đó vỗ vỗ Sở Thiên bả vai, nói: “Trăm năm kỳ tài a... Trăm năm kỳ tài, có rảnh nhiều quay về nghĩa phụ chỗ đó ngồi một chút, Đại Hổ cùng Tiểu Hổ thế nhưng là tất cả nghe theo ngươi Ah.”
Sở Thiên tâm tư nhanh nhẹn, nghe được Bát gia lời mà nói..., giật mình, lập tức thưởng thức qua Bát gia mà nói ‘Thanh bang đúng Bát gia đấy, cũng là ngươi’, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, chẳng lẽ Bát gia muốn đem Thanh bang giao cho chính mình? Nhưng Sở Thiên lúc này cũng không nên trực tiếp hỏi thanh Bát gia trong nội tâm suy nghĩ, chỉ có thể ý hội lấy, hi vọng ngày nào đó có rảnh lại đi thăm dò thăm dò Bát gia, nếu như Bát gia thực đem Thanh bang giao cho chính mình, đó là vạn không thể tiếp nhận, không nói trước mình là Tương bang Tam đương gia thân phận, khó tránh khỏi gặp phải lợi ích tranh chấp, chính là không cân nhắc những thứ này, mình cũng không có năng lực thống soái Thanh bang.
Bát gia nói dứt lời về sau, liền hướng Trung thúc gật gật đầu, hướng Hải Tử cùng Quang Tử lên tiếng chào, liền chuẩn bị đi trở về, Bát gia biết rõ, đêm nay Tương bang sự tình rất nhiều, Sở Thiên cũng cần xử lý rất nhiều chuyện, đêm dài dài đằng đẵng, thực sự dễ dàng trôi qua.
Tiêu gia tỷ muội lưu luyến nhìn Sở Thiên vài lần, Tiêu Tư Nhu trên gương mặt thậm chí bay lên một hồi đỏ ửng, ánh mắt nhu tình như nước giống như nói: “Oan gia, ngươi cần phải bảo trọng ah, nhớ rõ có rảnh đến Vân Thủy Sơn Cư nhìn xem ta Ah.” Sở Thiên tựa hồ đã minh bạch Tiêu Tư Nhu ý tứ, khẽ gật đầu. Tiêu Tư Nhu nhất thời mặt mũi tràn đầy xuân tình, vẻ mặt hưng phấn, lập tức quay đầu lại đi, nhanh hơn bước chân, đi theo Bát gia bọn hắn tiến vào trong xe.
Sở Thiên đưa xong Bát gia, quay đầu lại chứng kiến Hải Tử cùng Quang Tử cùng với Tương bang bang chúng, trong lòng tuy có thiên ngôn vạn ngữ, cũng rốt cuộc cũng không nói ra được, chẳng qua là mặt lộ mỉm cười, lệ nóng lưng tròng.
Hải Tử cùng Quang Tử nhìn nhau, cùng kêu lên nói ra: “Tam đệ, chính là kết bái, lại lại để cho Tam đệ ngươi xông pha khói lửa, động thân mà ra, cứu vớt tại Tương bang trong lúc nguy nan, thật sự là nghĩa khí trời cao, xin nhận các ca ca cùng Tương bang đàn ông nhất quỳ!” Trong khoảng khắc, đông nghịt Tương bang hơn trăm người quỳ đầy trên đất, trên mặt đều mang theo vô cùng cung kính cùng cảm kích.
Sở Thiên không khỏi luống cuống tay chân, chính mình làm dễ dàng sự tình chẳng qua là hết sức nỗ lực, gì có thể làm cho mọi người quỳ xuống tạ ơn? Huống chi trong đó còn có Hải Tử cùng Quang Tử hai vị ca ca ở bên trong, vì vậy bề bộn quỳ xuống hoàn lễ, đỡ lấy Hải Tử cùng Quang Tử, cảm động nói: “Sở Thiên chẳng qua là hơi cố gắng hết sức mỏng lực, gì đức khách khí lại để cho hai vị ca ca quỳ xuống tạ ơn đâu này?” Sau đó rồi hướng lấy Tương bang hơn trăm đàn ông nói: “Tương bang đàn ông chính là Sở Thiên huynh đệ, Sở Thiên nhiệt huyết không là huynh đệ rơi vãi cố gắng hết sức, lại có nơi nào quy túc?”
Hải Tử cùng Quang Tử, còn có Tương bang hơn trăm đàn ông mặt lộ mỉm cười, lệ nóng lưng tròng, cùng kêu lên quát: “Tam đương gia, hảo huynh đệ, hảo nam nhi.”
Tựa ở bên tường Thiên Dưỡng Sinh nghe được bọn họ la lên, bỗng nhiên ngừng miệng bên cạnh màn thầu, mỉm cười lướt qua khóe miệng.
Hải Tử, Quang Tử, Sở Thiên bọn hắn lẫn nhau vịn đứng lên, Tương bang nguy cơ đã vượt qua, mọi người tâm tình cũng trở nên thanh thản đứng lên, Hải Tử chỉ huy mấy cái có thể hành động đệ tử đi tìm chút ít tin được bác sĩ là mọi người chữa thương, sau đó cùng Quang Tử mang theo Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh tiến vào biệt thự, phân phó đầu bếp chuẩn bị một ít rượu và thức ăn đưa đến Hải Tử trong thư phòng.
Thiên Dưỡng Sinh tiến vào biệt thự, biết rõ Sở Thiên bọn hắn cần chính sự, vì vậy lắc đầu, cầm lấy còn dư lại màn thầu đi ra biệt thự, nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn kinh ngạc nhìn qua hắn, không chút biểu tình trả lời: “Canh gác.” Sau đó cũng không đợi Sở Thiên bọn hắn đáp lại, liền cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi, thân ảnh ổn trọng hữu lực, rơi xuống đất nhưng là không hề tiếng động, ai cũng nhìn không ra cái này bình thường người trẻ tuổi đêm nay vậy mà thương vong Phủ Đầu bang chúng hơn trăm người.
Hải Tử cùng Quang Tử nhìn xem Thiên Dưỡng Sinh thân ảnh, bọn hắn cũng là nam nhi nhiệt huyết, cũng là cường hãn chi nhân, tự nhiên tỉnh táo tương tích, thở dài, trăm miệng một lời khen: “Thật sự là Chiến thần!” Một buổi tối liền giết hơn trăm người người trẻ tuổi, dựa vào mấy cái màn thầu bổ sung thể lực, vậy mà không hề vẻ mệt mỏi, thật sự ngoài dự đoán mọi người.
Sở Thiên mỉm cười, theo bên cạnh cầm nước trong bầu đuổi theo, đưa tới Thiên Dưỡng Sinh trong tay, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Thiên Dưỡng Sinh tiếp nhận nước, còn không có nói chuyện, mấy cái thiểm dược, thân ảnh liền biến mất tại cửa biệt thự, ai cũng không biết hắn là giấu ở trên núi, hay là trốn ở dưới cây, bởi vì biệt thự chung quanh đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có tiếng gió.
Đầu bếp tốc độ là tương đối nhanh, một phút đồng hồ về sau, Hải Tử thư phòng đã dọn lên năm sáu cái tinh xảo ăn sáng, Hải Tử xuất ra một lọ hảo tửu, Sở Thiên lại lắc đầu, lấy tay nhấn xuống, nói: “Hai vị ca ca đều có tổn thương bên người, lúc này lại không thể uống rượu, chúng ta phải nhanh một chút khôi phục nguyên khí, tương lai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý đâu.”
Sở Thiên mình cũng nhiều ít bị thụ bị thương, ngực vẫn còn mơ hồ làm đau, đó là Cô Kiếm cường hãn lưu lại kiệt tác, nhưng cũng không đáng lo, cho nên cũng không cùng ngươi Hải Tử cùng Quang Tử nói rõ, miễn cho lo lắng của bọn hắn. Sở Thiên đến hiện tại cũng còn không có suy nghĩ cẩn thận, Cô Kiếm đúng như thế nào luyện được phần này thân thủ.
Hải Tử cùng Quang Tử nhìn chăm chú một chút, mỉm cười, Hải Tử mở miệng nói: “Huynh đệ, Hải ca cùng Quang ca vừa rồi trao đổi qua ý kiến, chúng ta đều muốn ngươi tới ngồi Tương bang chủ vị.”
Sở Thiên chiếc đũa có chút đình trệ, ‘Tương bang chủ vị’ ? Đây là ý gì? Sở Thiên nhìn xem Hải Tử cùng Quang Tử, mặt mũi tràn đầy nghi vấn.
Quang Tử là một gấp gáp chi nhân, dứt khoát làm rõ nói: “Tam đệ, cái này Tương bang chức bang chủ, ta và ngươi Hải ca thương lượng đã qua, ta cùng Hải ca đều là tính tình trung nhân, chém chém giết giết sự tình còn có thể, chơi tâm nhãn lại chênh lệch nhân gia rất xa, đêm nay không phải sự xuất hiện của ngươi, Tương bang đã bị Diệp Tam Tiếu âm tàn thủ đoạn bị tiêu diệt rồi, cho nên chúng ta cảm thấy tài năng của ngươi gan dạ sáng suốt, thân thủ, mới có thể dẫn đầu Tương bang nhất thống Thượng Hải ghềnh, cho nên Tương bang chức bang chủ do ngươi tới ngồi.”
Hải Tử gật gật đầu, dùng một câu tổng kết đến: “Chúng ta tranh đấu giành thiên hạ có thể, thủ giang sơn lại khó, Tam đệ ngươi vừa mới có thủ giang sơn năng lực này, nếu như ngươi tới thống soái Tương bang, Tương bang nhất định hưng thịnh.”
Sở Thiên biết Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn nói có lý, bọn họ đều là tính tình trung nhân, chơi tâm nhãn xác thực không phải Diệp Tam Tiếu loại này giảo hoạt hồ ly đối thủ, xem Diệp Tam Tiếu đêm nay liên tục gặp Sở Thiên làm khó dễ đều mặt không đổi sắc, còn đem lời nói được cẩn thận đã biết rõ tên kia là một như thế nào nhân vật lợi hại rồi, nhưng Sở Thiên cũng không có đạo lý ngồi Hải Tử vị trí, vì vậy lắc đầu nói: “Hải ca, Quang ca, cái này sợ không được, ta tại sao có thể cướp đoạt Hải ca vị trí đâu này? Hơn nữa, ta dùng Tam đương gia thân phận giống nhau có thể giúp đỡ Tương bang bày mưu tính kế, hai vị ca ca không cần như thế cực kỳ, để cho ta ngồi Tương bang chủ vị a?”
Hải Tử kiên quyết lắc đầu, nói: “Tam đệ, Tương bang hơn trăm người đệ tử đêm nay mơ hồ ngươi cứu giúp, đã là vô hạn công lao. Tương bang vị trí luôn luôn có thể người cư chi, nếu không lúc trước tiền nhiệm trưởng tôn bang chủ cũng sẽ không thoái vị cho ta. Hiện tại ta và ngươi tam huynh đệ bên trong thuộc ngươi là tốt, nếu như ngươi không ngồi trên Tương bang chức bang chủ, còn có ai thích hợp hơn đâu này? Hơn nữa, ca ca ngồi ở vị trí này, trong nội tâm luôn không nỡ, sợ Tương bang hủy diệt tại trong tay mình, cái kia ca ca đi gặp Diêm Vương cũng không thể an tâm, càng không mặt mũi nào gặp tiền nhiệm trưởng tôn bang chủ rồi.”
Hải Tử nói xong, vậy mà lại quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói: “Tam đệ, ngươi liền tiếp nhận a, vì Tương bang, ca ca cam tâm tình nguyện làm tên người có tài.”
Quang Tử cũng quì xuống, đồng dạng chân thành nhìn xem Sở Thiên, hăng hái nói: “Tam đệ, vì Tương bang, Quang Tử cũng cam tâm tình nguyện làm tên tiên phong.”
Sở Thiên bề bộn quỳ xuống hoàn lễ, Hải Tử cùng Quang Tử lại cố chấp không chịu đứng lên, Sở Thiên suy nghĩ một phen, thở dài khẩu khí, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đáp ứng hai vị ca ca.”
Sở Thiên tuy nhiên trong miệng đáp ứng, trong nội tâm lại thầm suy nghĩ lấy, đợi giúp đỡ Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn nhất thống Thượng Hải ghềnh về sau, mình tới thời điểm mượn có tên trong danh sách Thiên Kinh đại học lý do đến công thành lui thân.
Lúc này, tại Thượng Hải cái nào đó tửu quán cái nào đó nơi hẻo lánh, hai người trung niên đang lẳng lặng uống vào buồn bực rượu, nếu như không phải bỏ rơi cái kia một chồng tiền mặt, tửu quán lão bản thật đúng là không dám đem hai bình XO cho bọn hắn như vậy phung phí của trời.
Hai người uống xong nửa bình xo, thần sắc cũng hơi chút bằng phẳng xuống, Đồ Long Hổ thật dài than ra một hơi, trong mắt mang theo vài phần không cam lòng: “Đêm nay, chúng ta đều thất bại, bại bởi một cái vô danh tiểu tốt.”
‘Cô Kiếm’ ánh mắt trở nên sáng lên, tựa hồ lại gặp được này cái đón gió mà đứng Sở Thiên, ngửa đầu uống xong một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Hắn bây giờ là vô danh tiểu tốt, vốn lấy sau nhất định không phải.”
Đồ Long Hổ gật gật đầu, hắn đương nhiên tin tưởng Sở Thiên tương lai nhất định có thể làm ra một phen đại sự, tuổi còn trẻ, gan dạ sáng suốt thân thủ lại làm hắn Đồ Long Hổ đều theo không kịp, nếu như nói người như vậy đều không có với tư cách lời mà nói..., thiên hạ này liền thật không có Thiên Lý rồi, Đồ Long Hổ rượu còn chưa tới bên miệng, chuyện lại một chuyến nói: “Kỳ thật ngươi có thể giết hắn đi đấy, ngươi không có thua, hắn cũng không có thắng, ngươi chảy chút huyết, hắn cũng có thể bị thương.”
‘Cô Kiếm’ lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta là ‘Cô Kiếm’, càng bởi vì ta thưởng thức hắn, tuy nhiên ta nghĩ muốn kết hôn cái lão bà, đều muốn thoái ẩn Giang Nam, thế nhưng là, ngươi thấy được có thể cùng ngươi một trận chiến, khí khái bất phàm đối thủ, nên cái gì cũng không sao cả.”
Đồ Long Hổ dãn ra một hơi, có vài phần tiếc hận nói: “Thế nhưng là như vậy, giấc mộng của ngươi liền tan vỡ.”
‘Cô Kiếm’ thở dài, trong ánh mắt nhưng không có hối hận, nhàn nhạt nói: “Ta thật sự do dự, cuối cùng một khắc có muốn hay không một kích cuối cùng. Ra tay: Thanh danh, mộng tưởng đều trở về rồi, nhận thua: Thanh danh, mộng tưởng đều tan vỡ. Nhưng ta thật sự làm không được, bởi vì ngươi đã trước cùng hắn quyết đấu một hồi, hao tổn đi hắn bộ phận tinh lực, mà ta còn không thể hoàn toàn đánh bại hắn, thậm chí bị thương, cho nên ta thua. Nếu như ta thật sự xuất thủ, ta sẽ có cả đời bóng mờ, dù cho ta cưới lão bà, thoái ẩn Giang Nam.”
Đồ Long Hổ không nói gì thêm rồi, tâm tình tựa hồ đã khá nhiều, tuy nhiên hắn không có ‘Cô Kiếm’ phong phạm, nhưng hắn lý giải ‘Cô Kiếm’, cái kia cô độc trong giấu ẩn lấy một tia thuộc về mình ngạo khí người, cho nên hắn mới là Cô Kiếm.
Đúng lúc này Thượng Hải ghềnh cũng không có theo cảnh ban đêm dần dần sâu mà trở nên cô đơn, trái lại, rất nhiều nơi hẻo lánh đều có được muôn hình muôn vẻ người đang làm lấy muôn hình muôn vẻ sự tình, có nam nhân tại mua xuân, có nữ nhân ở bán ra thanh xuân, có người đang lặng lẽ chết đi, cũng có người đang cô độc mua say, rất nhiều câu chuyện đều tại lẳng lặng phát sinh, chẳng qua là lẫn nhau không tại cùng một vòng mà mờ mịt vô tri.
Thiên Dược Long Đình, tư gia biệt thự tư gia trong ôn tuyền, Diệp Tam Tiếu đang cai đầu dài thật sâu vùi vào bốn mươi hai độ trong nước ấm, thật lâu về sau, mới đem đầu giơ lên đi ra, nhìn xem bầu trời đêm, đêm nay hết thảy, đêm nay đủ loại, xẹt qua tâm tế, Diệp Tam Tiếu lập tức một hồi phẫn nộ, một hồi đau lòng, nhìn xem bên cạnh ngực lớn mỹ mạo nữ sinh viên, không kiên nhẫn phất phất tay, làm cho nàng bỏ đi, nữ sinh viên biết rõ Diệp Tam Tiếu nóng nảy, thuận theo ba bước cũng thành hai bước rời đi Diệp Tam Tiếu phạm vi tầm mắt, miễn cho chính mình gặp nạn.
“Ngươi hay là như thế dễ dàng di chuyển nảy sinh tâm hoả, trách không được ngươi luôn không làm được Thượng Hải ghềnh dưới mặt đất hoàng.” Một cái bình thản đã có thanh âm uy nghiêm dần dần theo Diệp Tam Tiếu sau lưng truyền đến.
[/hide]