Diệp Tam Tiếu biết người đó đã đã đến, nhưng cũng không lập tức quay đầu lại, mà cúi đầu xuống ngâm trong nước nóng, muốn phát tiết tất cả những nỗi tức giận trong người.
Lão hồ ly cuối cùng cũng phát tiết hết tức giận trong lòng, trong mắt tựa hồ bình tĩnh rất nhiều. Nữ sinh viên đang đi nửa đường nghe thấy tiếng cười của Diệp Tam Tiếu trong lòng cả kinh, nhanh chóng rời khỏi hoa viên.
Diệp Tam Tiếu thở dài một hơi, nhìn người bên cạnh, trong mắt bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi lau bọt nước trên người, rồi từ từ mở miệng nói:
- Tại sao không ra tay giết thằng ranh kia?
Trên mặt Lý Thần Châu lộ ra vẻ thâm sâu khó lường, ý vị sâu sa nói:
- Ông thấy tôi nhất định sẽ giết được nó sao?
Diệp Tam Tiếu nghĩ một lát, thở dài. Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ phi phàm, chỉ e Lý Thần Châu cũng không thể giết. Huống chi bên cạnh hắn còn có một kẻ đáng sợ giúp đỡ - Thiên Dưỡng Sinh có thể giết hơn trăm người, đương nhiên cũng có thể đối phó với Đội đặc công Phi Long, kể cả Lý Thần Châu.
Nhưng Diệp Tam Tiếu vẫn mang vẻ mất mát nói:
- Vậy anh có thể danh chính ngôn thuận đưa bọn Sở Thiên đi, sau đó gán cho chúng một tội danh, đem chúng đi xử bắn không được sao?
Lý Thần Châu đi quanh Diệp Tam Tiếu vài vòng, vẻ mặt hơi ảm đạm nói:
- Nếu như tôi làm như vậy, tôi đoán chừng cũng không muốn sống nữa. Sau lưng Sở Thiên còn có Lâm Ngọc Thanh, nổi tiếng thanh liêm. Hiện tại là quan toà công chính nghiêm minh. Nếu Sở Thiên có chuyện, ông ta nhất định sẽ nhằm vào tôi. Anh phải biết, bị Lâm Ngọc Thanh nhìn trúng, không có một cơ hội thoát thân. Lý Tử Phong chính là trường hợp điển hình nhất, lúc đó không chỉ có tôi chết mà người nhà tôi cũng bị liên luỵ
Diệp Tam Tiếu đương nhiên biết rõ Lâm Ngọc Thanh, bản án Lý Tử Phong đã thành đối tượng tuyên truyền trong cả nước, cả nước trên dưới không ai không biết, không ai không kính trọng.
Lý Thần Châu quét mắt nhìn thân hình đầy sẹo của Diệp Tam Tiếu, lắc đầu nói:
- Anh luôn chém chém, giết giết, nói không chừng, lúc nào đấy sẽ đến cái mạng già của anh. Tôi không muốn tham gia tang lễ của ông sớm như vậy…
Diệp Tam Tiếu thấy vết đao trên người, không xấu hổ, thậm chí có phần kiêu ngạo, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, nói:
- Vết sẹo trên người có mấy chỗ là thay cho lão gia tử, cũng bởi vì những vết sẹo này, lão gia tử mới để ta sống yên ổn, hưởng vinh hoa phú quý.
Lý Thần Châu nghe thấy ba chữ "lão gia tử", thần sắc liền phức tạp, bất giác lộ ra vẻ cung kính cùng e ngại, tựa hồ như thần khí của người được Diệp Tam Tiếu nói đến không giống nhau, không thể xâm phạm cũng không thể không tôn trọng.
Diệp Tam Tiếu cười thở ra một tiếng, nói:
- Kế hoạch hoàn hảo của tôi lại bị tên tiểu tử Sở Thiên làm hỏng, thật sự không ngờ, nếu như đêm nay không phải anh đúng hẹn xuất hiện, chỉ e tôi đã bị bọn người trong mấy bang hội chém chết.
Diệp Tam Tiếu cười nhưng những lời nói đều là sự thật. Nếu như Lý Thần Châu xuất hiện muộn hơn 10 phút nữa, y không cách nào xác định được mình sống hay chết. Nọn Thiên Lang giáo lửa giận bừng bừng bên trong, liều cả tính mạng đương nhiên là sẽ dốc toàn lực. Nhưng sự xuất hiện của Lý Thần Châu cũng không phải ngẫu nhiên mà là do lão hồ ly này đã an bài kỹ, sau khi xóa sổ Tương bang, thì Lý Thần Châu xuất hiện theo đúng thời gian dự tính, nhằm để cho Lý Thần Châu đuổi bọn Thiên Lang giáo, Bá Đao giáo và Thiên Hùng bang xuống núi, miễn cho bọn hắn đặt một nơi nghỉ ngơi đêm nay, thì cái tổ súng lục kia sẽ không còn tác dụng. Việc Diệp Tam Tiếu không ngờ chính là, muốn mượn tay bọn lang sói kia lấy mạng Lý Thần Châu, nhưng cuối cùng lại là Lý Thần Châu cứu hắn, thật là trong hoạ có phúc.
Lý Thần Châu châm một điếu thuốc, thả ra một làn khói, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Nếu như tôi biết Sở Thiên sẽ xuất hiện, tôi sẽ kiên quyết ngăn lại hành động đêm nay của anh, cũng sẽ không giới thiệu người bán cho các anh tiến hành giao dịch.
Diệp Tam Tiếu đi ra suối nước nóng, dùng khăn mặt lau người, mặc bộ quần áo rộng thùng thình vào, còn chưa nói được câu nào, Lý Thần Châu lại lên tiếng, nói:
- Lô súng lục giảm thanh có thu hồi lại không?
Diệp Tam Tiếu biết rõ lô súng đó không thể để lộ, tuy bang Phủ Đầu rất có thế lực nhưng lại ở trên địa bàn khác, nếu như dùng sung sống mái một phen, hắc bang sẽ bị nhà nước tiêu diệt. Các tổ chức xã hội đen cũng có sung ống, đây không phải là uy phong, mà là tự tìm diệt vong. Đó chính là lý do khiến Thượng Hải nơi các bang phái tranh giành nhau không ngớt tại sao vẫn chưa có bang phái nào bị huỷ diệt vì bị tấn công. Bởi vì mọi người đều dung vũ khí lạnh chém giết, một đêm chém cũng chẳng được bao nhiêu người. Chính quyền tự nhiên cũng lười quản, chỉ có lợi cho bệnh viện. Nn Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã giết hơn một trăm người của bang Phủ Đầu, khiến cho Diệp Tam Tiếu rất đau lòng
Diệp Tam Tiếu gật đầu, trên mặt dường như hiện lên vẻ phẫn nộ, dường như lại nghĩ đến những huynh đệ của Mật Sát Đường, mấy lời Lý Thần Châu đã khiến y cảm thấy xúc động, phải cố gắng lắm mới nén cơn bi phẫn lại, gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tất cả đã xử lý thoả đáng rồi, 77 cây, một cây không thiếu, đã đóng lại trong rương. Bọn Sở Thiên giết người của chúng ta, không lấy đi súng lục, không biết nên nói hắn điên hay ngu ngốc?
Diệp Tam Tiếu cười dường như trên mặt còn có chút vui mừng, dường như muốn nói Sở Thiên ngu ngốc, phái mười mấy đệ tử Thanh bang, mỗi người cầm một cây, bản thân cũng không phải liều tính mạng rồi.
Lý Thần Châu không cười, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Tam Tiếu, nói:
- Một đêm giết hơn trăm người, không ngờ Sở Thiên tuổi còn trẻ mà lòng dạ độc ác, thông minh hơn người. Kế hoạch của chúng ta tốn bao công sức để sắp xếp cuối cùng trong nháy mặt bị hắn phá hỏng, còn về súng, đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là sắt vụn thôi. Trừ phi anh dùng khẩu ak47 đem nhốt hắn ở một góc rồi bắn, nếu không, cho dù ah cầm một khẩu súng có một trăm viên đạn cũng không thể giết được hắn.
Lập tức, Lý Thần Châu nghĩ đến một việc, nghiêm túc nói:
- Tạm thời anh đừng nghĩ đến việc tìm sát thủ đối phó Sở Thiên. Hắn đối với tôi, có giá trị lợi dụng lớn, hơn nữa hắn cũng không dễ đối phó như vậy, cái chết của Lý Tử Phong ít nhiều cũng có liên quan đến hắn.
Diệp Tam Tiếu kinh hãi, vội ngồi dậy, kinh ngạc nói:
- Cái gì, Lý Tử Phong là do Sở Thiên giết hay sao?
Lý Thần Châu lắc đầu, mang một vẻ khinh thường, anh ta cảm thấy cái vấn đề mà Diệp Tam Tiếu thắc mắc đêm nay hình như không dùng não suy nghĩ, nói:
- Năng lực Sở Thiên lớn đến đâu, cũng không dám giết Cục trưởng Cục công an, sẽ khiến dư luận xôn xao. Cho dù 10 Sở Thiên cũng sẽ không chống được áp lực từ quốc gia. Lý Tử Phong bởi vì Sở Thiên mà loạn trận tuyến, trong lòng hoang mang, cho nên đi nhầm một bước bị diệt khẩu. Ai dám đụng đến Lý Tử Phong, ai có đủ năng lực để làm sự việc từ lớn hoá nhỏ, từ nhỏ hoá không?
Diệp Tam Tiếu chấn động, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ là?
Trong lòng hô lên ba chữ "lão gia tử" nhưng lại cố gắng nuốt ngược lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lý Thần Châu gật đầu, ngăn cản Diệp Tam Tiếu tiếp tục nói ra suy đoán, thản nhiên nói:
- Ngàn vạn lần không được nói, họa là từ miệng mà ra. Người dó muốn tiêu diệt chúng ta chẳng khác nào bóp chết một con kiến!
Diệp Tam Tiếu gật đầu liên hồi, y đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của lão gia tử. Vinh hoa, phú quý đều là lão gia tử ban cho, đương nhiên tính mạng cũng nằm trong tay lão gia tử.
Lý Thần Châu đứng dậy, bóp tắt điếu thuốc lá trong tay:
- Không ngờ không giúp anh tiêu diệt được Tương bang. Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại thủ đô, Phủ Đầu bang cũng nên tạm thời tĩnh dưỡng, chút hàng trong kho tạm thời không cần chuyển đi, qua một thời gian nữa rồi nói sau. Tôi sẽ báo cáo tình hình nơi này cho lão gia tử, tin tưởng ngài cũng không trách anh. Nhưng anh nên nhớ kỹ, không thể bỏ chuyến hàng kia đi, bằng không thì không chỉ hại chết anh, mà còn hại chết không ít người.
Lý Thần Châu đi vài bước, lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói:
- Có cơ hội, có thời gian thì lưu ý đến vụ ngọc thạch. Lão gia tử muốn tìm một khối ngọc thạch, đã cho người đi tìm. Nhưng không chỉ không có chút tin tức, mà ngay cả người nhận ủy thác cũng chết hết, vì vậy ngài càng cảm thấy hứng thú. Tôi cũng không biết ngọc thạch có hình dạng gì, lão gia tử cũng không biết, ah cứ lưu ý, có ngọc thạch nào kỳ lạ thì lập tức phái người đưa đến thủ đô.
Diệp Tam Tiếu không phải loại đầu óc bã đậu, cho dù Lý Thần Châu nói không rõ ràng nhưng y vẫn hiểu, gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, không tiễn Lý Thần Châu mà đi thẳng lên tầng trên. Không phải y không muốn tiễn mà là cố gắng để càng ít người biết hai người có quan hệ với nhau càng tốt.
Diệp Tam Tiếu đêm nay bắt tới ba nữ sinh viên, một nữ sinh viên đây là lần đầu tiên của cô đang nằm dưới thân, một nữ sinh viên đầy kinh nghiệm ôm ở trong lòng, còn một nữ sinh viên ngồi cạnh quan sát, đó chính là thú vui của Diệp Tam Tiếu. Y không những không tắt đèn, ngược lại còn bật tất cả lên, con mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp trong lồng ngực, dưới thân là một nữ nhân khác. Sau khi thỏa mãn một lần, đợi một lúc, y đẩy nữ nhân dưới thân ra, phất phất tay về phía nữ sinh ngồi quan sát. Nữ sinh viên chưa từng trải qua sự đời sợ hãi, chứng kiến người bạn kia đau đớn khiến trong lòng cô run lên. Diệp Tam Tiếu không kiên nhân, đưa tay kéo mạnh tới, lần nữa đè xuống.
Đêm đã rất khuya rồi, Thiên Dưỡng Sinh giống như đã ngủ, không chút nhúc nhích, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tiếng lá cây rì rào càng khiến ban đêm vắng vẻ. Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên giữa đêm tối, Thiên Dưỡng Sinh đang nhắm mắt liền mở ra, đao trong tay lập tức có lực, ngừng thở, đảo mắt nhìn. Cửa lớn biệt thự có một bóng đen đeo khẩu trang, né tránh mấy tên đệ tử canh giác của Tương bang, thế tới rất nhanh.
Thiên Dưỡng Sinh thần sắc sáng láng, đợi bóng đen kia vừa tới gần liền đứng dậy, nhảy lên, thanh đao đen nhánh trong tay mang theo gió lạnh đâm tới sau lưng bóng đen kia. Hiển nhiên bóng đen không ngờ còn có trạm gác ngầm, càng không ngờ đối phương có thân thủ mạnh mẽ tới vậy, lập tức nhảy lên, né tránh lưỡi đao giết người của Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh một kích không thành công, trong lòng cũng có phần ngạc nhiên, mũi chân điểm xuống đất, đao đen nhánh không có chút động tác dư thừa, thuận theo cơ thể đâm về phía bóng đen. Bóng đen hiển nhiên cũng không ngờ Thiên Dưỡng Sinh ra tay vừa nhanh, đao pháp lại thực dụng đến vậy, trong lòng không dám coi thường, rút đoản côn ra, chặn một đao này.
"Choang" một tiếng, hai người đều lui lại vài bước, trên mặt kinh ngạc, không ngờ đối phương mạnh mẽ như vậy.
Tiếng đao côn va chạm phá rách màn đêm yên lặng ở Thủy Tạ Hoa Đô, đệ tử Tương bang lập tức xuất động, rút đao ra, hướng về vị trí trận chiến, vây quanh. Bọn hắn cho rằng người Phủ Đầu bang tấn công lần nữa, mọi người thế quyết chiến tới cùng, dù chết không hối tiếc.
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử đang nói chuyện trong phòng thấy bên ngoài ồn ào, biết đã có chuyện xảy ra, vì vậy vội vàng lao ra khỏi phòng, còn chưa kịp đi xuống tầng dưới thì một huynh đệ Tương bang đề đao báo lại:
- Bẩm ba vị đương gia, có địch xâm phạm. Tương bang đã điều động mọi huynh đệ có thể tới để huyết chiến với kẻ địch!
Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau một cái, hai miệng một lời nói:
- Chẳng lẽ lại là Phủ Đầu bang?
Sở Thiên lắc đầu, con cáo già Diệp Tam Tiếu sẽ không làm chuyện tổn hại tinh nhuệ như này. Huống chi các bang hội kia khi phát hiện việc Phủ Đầu bang đã làm, khó mà đảm bảo sẽ không tấn công Diệp Tam Tiếu. Y đề phòng còn chưa xong, sao có thể tiếp tục tấn công Thủy Tạ Hoa Đô, vì vậy hắn nói:
- Hai anh không cần suy đoán, chúng ta đi ra sẽ biết!
Đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh tiếp tục chém tới, bóng đen nhảy sang bên, đoản côn vừa đỡ, vừa vặn đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh. Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không chút tình cảm, men theo đoản côn, chém về phía bóng đen. Bóng đen kinh hãi, rút đoản côn về, đập mạnh lên thân đao. Nhưng Thiên Dưỡng Sinh chuyển đao theo hình vòng cung, đâm về phía ngực bóng đen kia. Một chiêu này quá mức tinh diệu, bóng đen chỉ có thể lui lại ba bước, rút côn lại ngăn cản. Gã múa côn như múa bút, lúc nhanh lúc mạnh, lúc lại mềm mại uyển chuyển. Đao của Thiên Dưỡng Sinh thì thực dụng, sắc bén, hiểm độc. Trong nhất thời hai người rơi vào tình cảnh ngang tay, khó mà phân chia thắng bại.
Bóng đen thấy khó mà đánh bại Thiên Dưỡng Sinh, hơn nữa lại đã bị Tương bang phát hiện, nhìn vòng vây dần dần siết lại, biết hành động đêm nay thất bại, trong lòng đã muốn lui, vì vậy đột ngột sử dụng toàn lực, đâm mạnh về phía ngực Thiên Dưỡng Sinh, sau đó thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh phòng thủ, gã liên tiếp nhảy lại phía sau, hòa vào trong đêm tối, chỉ trong chốc lát đã biến mất không chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.
Sở Thiên và Hải Tử, Quang Tử khi tới nơi không thấy Thiên Dưỡng Sinh và bóng đen đối chiến, chỉ nhìn được tốc độ rời khỏi của bóng đen rất nhanh, liền biết đối phương cũng là một nhân vật lợi hại, thân thủ không kém Thiên Dưỡng Sinh chút nào. Chỉ là họ không rõ nửa đêm gã còn lẻn vào Thủy Tạ Hoa Đô là muốn làm gì?
Bang chúng Tương bang thấy bóng đen rời khỏi, lại thấy Thiên Dưỡng Sinh trầm tư, thầm than trận chiến quá đặc sắc, không kém gì siêu phẩm của Hollywood.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt nói:
- Là ai?
Thiên Dưỡng Sinh khôi phục thần sắc, không chút biểu tình trả lời:
- Cao thủ!
Gió lạnh thổi qua Thủy Tạ Hoa Đô, tất cả dường như an tĩnh. Sở Thiên gật đầu, nhìn trời đêm, có lẽ nhiệt huyết giang hồ của hắn sẽ kéo ra tấm màn che kia.
Hơn hai mươi phút sau, trong một xe jeep ở dưới núi, một trung niên tháo khẩu trang xuống, thở dài:
- Cao thủ!
[hide]
Diệp Tam Tiếu biết là hắn đã đến, nhưng cũng không có lập tức trở về đầu, mà là qua lại tại sâu sắc hâm nóng trong suối nước ngâm lấy đầu của mình, đều muốn đem tất cả nóng tính phát tiết đi ra.
‘Ừ, a...’ Diệp Tam Tiếu rốt cục phát tiết đi ra, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ bình tĩnh rất nhiều, đang đi đến nửa đường nữ sinh viên nghe được Diệp Tam Tiếu thanh âm, trong nội tâm cả kinh, bề bộn tăng thêm tốc độ rời đi hoa viên.
Diệp Tam Tiếu thật dài dãn ra một hơi, nhìn bên cạnh khách không mời mà đến, trong mắt nhiều hơn vài phần bình tĩnh, đem trên người bọt nước chậm rãi lau làm, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện: “Ngươi làm gì không ra tay giết tiểu tử kia?”
Lý Thần Châu mang trên mặt sâu không lường được biểu lộ, ý vị thâm trường nói: “Ngươi cảm thấy ta nhất định có thể giết tiểu tử kia sao?”
Diệp Tam Tiếu kỹ càng nghĩ một lát, dài thở dài, Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, Lý Thần Châu chỉ sợ cũng giết không được tiểu tử kia, huống chi bên cạnh hắn còn có một đáng sợ giúp đỡ, có thể giết hơn trăm người Thiên Dưỡng Sinh, tự nhiên cũng có thể đối phó Phi Long đặc công mấy người kia, kể cả Lý Thần Châu.
Nhưng Diệp Tam Tiếu hay là nếu có điều mất đích mở miệng: “Vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận mang đi Sở Thiên bọn hắn, sau đó cho bọn hắn tùy tiện an cái tội danh, đem bọn họ bắn chết không được sao?”
Lý Thần Châu vây quanh Diệp Tam Tiếu đi đến vài vòng, thần sắc có vài phần ảm đạm, nói: “Nếu như ta làm như vậy rồi, ta đoán chừng cũng muốn chết, Sở Thiên sau lưng còn có Lâm Ngọc Thanh, đã từng nổi tiếng thiết diện Bao Công, hiện tại công chính nghiêm minh cao cấp quan toà, nếu như Sở Thiên có việc, hắn nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào ta đấy, ngươi muốn biết rõ, bị Lâm Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào người, không có một cái nào có thể thoát thân, Lý Tử Phong chính là tốt nhất kết cục rồi, khi đó sẽ không vẻn vẹn đúng ta chết, liền lão gia tử đều bị liên quan đến bên trên.”
Diệp Tam Tiếu tự nhiên biết rõ Lâm Ngọc Thanh, Lý Tử Phong bản án đã lại để cho Lâm Ngọc Thanh đã thành trung ương trọng điểm tuyên truyền phản hủ đối tượng, cả nước cao thấp ai không biết, ai bất kính?
Lý Thần Châu quét mắt Diệp Tam Tiếu cái kia đầy người đao sẹo trên thân, lắc đầu nói: “Ngươi luôn chém chém giết giết, nói không chừng, lúc nào sẽ đáp tiến cái mạng già của ngươi đi vào, ta cũng không muốn nhanh như vậy liền tham gia ngươi tang lễ a...”
Diệp Tam Tiếu lấy thân thủ vết đao, không có xấu hổ, thậm chí nhiều hơn vài phần kiêu ngạo, trong mắt toát ra thuộc về mình phong vân tuế nguyệt, nhàn nhạt nói: “Trên người vết sẹo có vài chỗ đúng thay lão gia tử ngăn cản đấy, cũng đang bởi vì đã có trên người những thứ này vết sẹo, lão gia tử mới có thể cho ta nơi sống yên ổn, để cho ta vinh hoa phú quý.”
Lý Thần Châu nghe được ‘lão gia tử’ ba chữ thời điểm, thần sắc xiết chặt, tự nhiên toát ra cung kính cùng e ngại, tựa hồ Diệp Tam Tiếu nói mọi người trong suy nghĩ thần giống nhau, không thể xâm phạm cùng không tôn trọng.
Diệp Tam Tiếu đón lấy hít một tiếng, nói: “Ta như thế tinh vi kế hoạch lại bị Sở Thiên tiểu tử kia phá hư hầu như không còn, thật sự vượt quá ta dự kiến, đêm nay nếu như không phải ngươi đúng hạn xuất hiện, ta chỉ sợ đã bị những thứ ngổn ngang kia bang hội liên hợp chém chết.”
Diệp Tam Tiếu nói ngược lại là lời nói thật, nếu như Lý Thần Châu chậm thêm bên trên như vậy phút xuất hiện, Diệp Tam Tiếu đều không thể xác định chính mình sống hay chết, Thiên Lang giáo bọn hắn đều tại lửa giận tùng nấu bên trong, liều nảy sinh mệnh đến tự nhiên đúng đem hết toàn lực, bất quá Lý Thần Châu xuất hiện cũng không phải Diệp Tam Tiếu tạo hóa, mà là Diệp Tam Tiếu đã sớm an bài tốt khâu, đánh chết Tương bang về sau, lại để cho Lý Thần Châu tại kế hoạch tốt thời gian xuất hiện, chính là lại để cho Lý Thần Châu bọn hắn đuổi Thiên Lang giáo, Phách Đao sẽ trả có Thiên Hùng bang bọn hắn xuống núi, miễn cho bọn hắn ngay tại chỗ nghỉ ngơi bên trên một đêm, cái kia súng lục của mình tổ liền mất đi tác dụng. Diệp Tam Tiếu không nghĩ tới chính là, vốn đối với Thiên Lang giáo bọn hắn đòi mạng Lý Thần Châu ngược lại âm soa dương thác cứu mình, thật sự là trong bất hạnh rất may rồi.
Lý Thần Châu đốt lên điếu thuốc thơm, nhổ ra một vòng tròn, thần sắc tự nhiên nói: “Nếu như ta biết rõ Sở Thiên sẽ xuất hiện, ta sẽ kiên quyết ngăn lại ngươi đêm nay hành động, cũng sẽ không giới thiệu nhà bán hàng cho các ngươi giao dịch.”
Diệp Tam Tiếu đi ra hâm nóng tuyền, dùng khăn mặt lau lau thân thể, mặc vào thanh thản quần áo, còn chưa nói lời nói, Lý Thần Châu lại lên tiếng, nói: “Đám kia súng lục giảm thanh có hay không thu hồi lại?”
Diệp Tam Tiếu tự nhiên biết rõ nhóm này súng không thể gặp phải ánh sáng, tuy nhiên Phủ Đầu bang đúng xã hội đen, nhưng ở thiên triều thần kỳ quốc thổ lên, nếu như cầm súng tiến hành sống mái với nhau, lớn hơn nữa hắc bang cũng sẽ bị quốc gia lập tức tiêu diệt, thiên triều chính quyền luôn luôn tuân theo ‘súng cột bên trong ra bá quyền’, tự nhiên đem cán thương này tử giữ tại trong tay mình, mặt khác phi pháp đoàn thể có được súng ống, đây không phải là uy phong, mà là tự tìm diệt vong. Đây cũng là Thượng Hải các bang phái tuy nhiên tranh đoạt không ngớt, vì cái gì còn không có bất kỳ bang phái đã bị hủy diệt tính đả kích nguyên nhân, bởi vì tất cả mọi người dùng đến vũ khí lạnh chém chém giết giết, một đêm xuống cũng chém bất tử bao nhiêu người, thiên triều tự nhiên cũng lười quản, chẳng qua là tiện nghi những cái... Kia bệnh viện. Cho nên Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đã diệt Phủ Đầu bang Mật Sát đường hơn trăm người, lại để cho Diệp Tam Tiếu cảm thấy rất là đau lòng.
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, trên mặt tựa hồ vừa muốn toát ra phẫn nộ, tựa hồ liền nghĩ tới cái kia phê Mật Sát đường huynh đệ, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Thần Châu nói hắn luôn dễ dàng động tâm hỏa, đơn giản chỉ cần dùng nhiều năm tĩnh dưỡng đè xuống bi phẫn, gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Toàn bộ xử lý thỏa đáng, bảy mươi bảy đem, một chút không ít, đã nạp lại rương, Sở Thiên bọn hắn chẳng qua là giết người của chúng ta, không có lấy đi súng lục của chúng ta, không biết là nói hắn cuồng vọng hay là nói hắn đần?” Diệp Tam Tiếu trên mặt thậm chí có tia may mắn, tựa hồ đều muốn nói Sở Thiên thật đúng người ngu, phái cái kia mười mấy cái Thanh bang đệ tử, mỗi người cầm lên một chút, mình ở Thủy Tạ Hoa Đô cũng không cần liều chết liều sống rồi.
Lý Thần Châu từ chối cho ý kiến cười, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chăm chú lên nằm ở trên mặt ghế Diệp Tam Tiếu, nói: “Một đêm cố gắng hết sức giết hơn trăm người, ta cũng thật không ngờ Sở Thiên tuổi còn trẻ thật không ngờ lòng dạ độc ác, thông minh hơn người, chúng ta an bài hồi lâu kế hoạch vậy mà một lát bị hắn phá. Về phần súng, súng đối với Sở Thiên người như vậy mà nói, chẳng qua là sắt vụn mà thôi, trừ phi ngươi dùng AK đem hắn ngăn ở nhỏ hẹp nơi hẻo lánh, nếu không, ngươi cầm một khẩu súng, cho ngươi phát đều giết không chết hắn.”
Lập tức, Lý Thần Châu nghĩ đến một việc, nghiêm túc nói: “Ngươi tạm thời không nên nghĩ đến lại đi tìm cái gì sát thủ đối phó Sở Thiên, hắn với ta mà nói, còn có rất lớn giá trị lợi dụng. Hơn nữa hắn không phải dễ đối phó như vậy đấy, Lý Tử Phong chết ít nhiều gì cùng hắn có quan hệ.”
Diệp Tam Tiếu kinh hãi, bề bộn từ trên ghế ngồi dậy, không tin nói: “Cái gì, Lý Tử Phong là bị Sở Thiên giết hay sao?”
Lý Thần Châu lắc đầu, mang một ít khinh thường, hắn cảm giác được đêm nay Diệp Tam Tiếu giống như suy nghĩ vấn đề vô dụng thôi não, nói: “Sở Thiên lớn hơn nữa năng lực cũng không dám giết đường đường công an cục trưởng, biết được khiến cho bao nhiêu dư luận, mười cái Sở Thiên cũng ngăn không được quốc gia áp lực. Lý Tử Phong là vì Sở Thiên mà rối loạn đầu trận tuyến, rối loạn nỗi lòng, cho nên đi nhầm một bước, bị diệt khẩu, ngươi suy nghĩ một chút, ai có đảm lượng di chuyển Lý Tử Phong, ai có thể đủ đem sự kiện chậm rãi áp xuống tới?”
Diệp Tam Tiếu trong lòng chấn động, vừa mới mở miệng: “Chẳng lẽ là?” Trong nội tâm đã hô lên ‘lão gia tử’, trong miệng nhưng là cứng rắn dừng lại.
Lý Thần Châu gật gật đầu, ngăn lại Diệp Tam Tiếu suy đoán, nhàn nhạt nói: “Ngàn vạn không muốn nói ra đến, họa là từ ở miệng mà ra, nhân gia muốn bóp chết chúng ta cùng bóp chết hai cái con kiến có cái gì khác nhau đâu này?”
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, hắn tự nhiên biết rõ lão gia tử phân lượng, hắn vinh hoa phú quý đều là lão gia tử cho, tự nhiên mạng của hắn đã ở lão gia tử trên tay.
Lý Thần Châu đứng dậy, bóp đã diệt trong tay thuốc lá, nói: “Vậy mà không giúp được ngươi đã diệt Tương bang, ta hai ngày nữa trở về kinh thành, các ngươi Phủ Đầu bang tạm thời cũng tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, trong kho hàng những cái... Kia hàng tạm thời cũng không nên chở đi rồi, qua một thời gian ngắn rồi nói sau, ta sẽ đem tình huống nơi này cùng lão gia tử hồi báo, tin tưởng hắn lão nhân gia cũng sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn nhớ kỹ, không thể đem hàng ném đi, cái kia không chỉ có hội hại chết ngươi, cũng sẽ biết hại chết không ít người đấy.”
Lý Thần Châu vừa đi vài bước, liền nghĩ tới một ít gì đó, quay đầu nói: “Có cơ hội, có rảnh rỗi, nhớ rõ lưu ý hạ ngọc thạch, lão gia tử đều muốn tìm một cái khối ngọc thạch, ủy thác hơn người đi tìm, không chỉ có không có tin tức, liền nhận uỷ thác mọi người chết rồi, cho nên lão gia tử đối với hứng thú của nó càng là nồng hậu dày đặc, ta cũng không biết ngọc thạch là cái dạng gì nữa trời, lão gia tử cũng không biết, ngươi lưu ý xuống, có cái gì cổ quái ngọc thạch liền phái người đưa đến kinh thành đến.”
Diệp Tam Tiếu đại não không phải ngồi không, dù cho Lý Thần Châu nói bừa bãi lộn xộn, hắn hay là nghe rõ, gật gật đầu, đứng dậy mặc xong quần áo, nhưng không có đi tiễn đưa Lý Thần Châu, mà là trực tiếp lên lầu, không phải là không muốn tiễn đưa, mà là tận lực làm cho người ta ít biết rõ bọn hắn sống chung một chỗ qua.
Diệp Tam Tiếu đêm nay tổng cộng tìm ba cái nữ sinh viên, dưới thân đè nặng một cái lần đầu trải qua nhân sự nữ sinh viên, trong ngực ôm xinh đẹp kinh nghiệm sa trường nữ sinh viên, bên cạnh còn ngồi một cái quan sát nữ sinh viên, cái này là Diệp Tam Tiếu tuyệt thế kế hay, không chỉ có không liên quan đèn, ngược lại mở ra tất cả ngọn đèn, con mắt nhìn xem trong ngực nữ nhân xinh đẹp, đem phía dưới thân thể trở thành là của nàng, Diệp Tam Tiếu một lần lại một lần đã chiếm được thỏa mãn. Sau một lát, Diệp Tam Tiếu đem dưới thân nữ nhân đá văng ra, hướng ngồi quan sát nữ sinh viên phất phất tay, còn chưa trải qua nhân sự nữ sinh viên sợ hãi rụt rè đã đi tới, chứng kiến đau đớn tỷ muội, trong nội tâm phát run, Diệp Tam Tiếu không kiên nhẫn được nữa, một chút kéo qua, đặt ở dưới thân.
Đêm đã trải qua rất sâu, Thiên Dưỡng Sinh tựa hồ tại nơi này góc chết ngủ rồi, cũng không nhúc nhích, gió đêm lạnh lùng từ từ mà qua, cây cối đón gió mà vang, càng là tăng thêm cái này đêm tối yên lặng, bỗng nhiên một tiếng vang nhỏ phá vỡ đêm tối, Thiên Dưỡng Sinh vốn đã đang nhắm mắt lập tức mở ra, đao trong tay lập tức đã có lực lượng, Thiên Dưỡng Sinh ngừng thở, trợn mắt nhìn lại, thông hướng cửa biệt thự đại đạo bên cạnh bên cạnh đang tới đây một cái bóng đen, mang theo khẩu trang, lập tức đã né tránh qua mấy cái Tương bang canh gác đệ tử, thế tới quá nhanh.
Thiên Dưỡng Sinh lập tức thay đổi thần thái sáng láng, đợi cái bóng đen kia vừa hiện lên chính mình thời điểm, đứng dậy nhảy lên, trong tay đen nhánh đao mang theo gió lạnh đánh úp về phía bóng đen sau lưng, bóng đen hiển nhiên thật không ngờ sau lưng lại vẫn có dấu trạm gác ngầm, càng không nghĩ đến cái này canh gác người thân thủ thật không ngờ cường hãn, tâm niệm chuyển động chi tế, bề bộn vận kình nhảy lên, né tránh Thiên Dưỡng Sinh lãnh khốc vô cùng giết người đao.
Thiên Dưỡng Sinh một kích không thể đắc thủ, trong nội tâm cũng hơi sững sờ, lập tức mủi chân một điểm, đen nhánh đao không có dư thừa động tác, theo thân thế, đâm thẳng bóng đen lối ra, bóng đen cũng thật không ngờ Thiên Dưỡng Sinh ra tay nhanh như vậy, đao pháp như thế thực dụng, trong nội tâm không dám khinh thường, trở tay rút ra thiếp thân đoản côn, vận kình lực cánh tay, chặn Thiên Dưỡng Sinh một đao.
‘Ngay khi’ một tiếng, hai người tất cả lui lại mấy bước, trên mặt thần sắc đều là tương đối kinh ngạc, đối phương thân thủ thật sự cường hãn.
Đao côn tấn công thanh âm đâm rách Thủy Tạ Hoa Đô yên lặng, Tương bang đệ tử lập tức di chuyển đứng lên, năng động có thể đi người đã đao nơi tay, hướng về gặp chuyện không may chút nhanh chóng vây quanh tới đây, bọn hắn cho rằng Phủ Đầu bang người lần nữa đến công, quyết định thề sống chết đổ máu, cho nên tình cảm quần chúng thật là mãnh liệt.
Sở Thiên, Hải Tử cùng Quang Tử còn ở thư phòng nói chuyện, chợt nghe bên ngoài như thế ồn ào, biết rõ đã xảy ra sự tình, vì vậy nhanh chóng tiêu sái ra thư phòng, còn không có xuống thang lầu, một cái Tương bang huynh đệ xách đao báo lại: “Ba vị đương gia, có địch xâm phạm, Tương bang năng động có thể đi huynh đệ đều đã xuất động, thề cùng đến địch đổ máu đến cùng.”
Hải Tử cùng Quang Tử đối với nhìn một cái, trăm miệng một lời nói: “Chẳng lẽ là Phủ Đầu bang dẫn người lần nữa xâm phạm?”
Sở Thiên lắc đầu, Diệp Tam Tiếu cái loại người này sẽ không làm loại này cố hết sức không nịnh nọt sự tình, nơi nào sẽ cam lòng dùng hết chính mình tinh nhuệ, huống chi chúng bang hội sau khi trở về viện phát hiện chó gà không tha, khó bảo toàn không đúng Diệp Tam Tiếu tiến hành công kích, Diệp Tam Tiếu tự nhiên sẽ không không đề phòng phạm, càng chưa nói tới lần nữa công kích Thủy Tạ Hoa Đô rồi, lập tức cũng không đoán trắc, vịn Hải Tử cùng Quang Tử nói: “Hai vị ca ca, không nên suy đoán, chúng ta trực tiếp đi cửa ra vào sẽ biết.”
Thiên Dưỡng Sinh đao lần nữa nghiêng bổ tới đây, bóng đen hướng bên cạnh lóe lên, trong tay đoản côn hướng bên cạnh vừa đỡ, vừa vặn đối với ở Thiên Dưỡng Sinh đao, Thiên Dưỡng Sinh mặt vô biểu tình, theo đoản côn ven, quét về phía bóng đen, bóng đen hơi kinh hãi, rút về đoản côn, cũng vượt qua lấy đập nện tại Thiên Dưỡng Sinh trên thân đao, Thiên Dưỡng Sinh đao vậy mà tìm cái đường vòng cung, ngược công kích bóng đen ngực, chiêu này dùng thật là tinh diệu, bóng đen chỉ có thể lui nữa ba bước, quay về côn ngăn cản, bóng đen vũ côn giống như múa bút, thức thức sức lực nhanh rồi lại nước chảy mây trôi, Thiên Dưỡng Sinh đao pháp chất phác, lại đao đao lăng lệ ác liệt, trong khoảng thời gian ngắn hai người lại đánh cho cái lực lượng ngang nhau, khó phân thắng bại.
Bóng đen gặp nhất thời khó với đánh bại Thiên Dưỡng Sinh, lại thấy mình đã kinh động đến Tương bang bang chúng, nhìn xem dần dần vây quanh tới Tương bang bang chúng, biết rõ đêm nay hành tung đã bại, trong nội tâm đã có thoái ý, đột nhiên sử xuất toàn lực, đối với Thiên Dưỡng Sinh ngực liên hoàn điểm kích, sau đó thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh quay về phòng chi tế, hướng về sau liên tục nhảy lên, chợt hiện nhập trong đêm tối, một lát vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, tựa hồ cũng không từng đã tới.
Sở Thiên cùng Hải Tử, Quang Tử bọn hắn đã đi rồi tới đây, không có nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh cùng bóng đen đối chiến, đã thấy đã đến bóng đen rời đi tốc độ cùng thân ảnh, biết rõ đó là một lợi hại đích nhân vật, thân thủ tuyệt không yếu hơn Thiên Dưỡng Sinh, chẳng qua là cái kia sao khuya còn ẩn vào Thủy Tạ Hoa Đô đều muốn làm những thứ gì đâu này?
Tương bang bang chúng nhìn xem rời đi bóng đen, còn có tại chỗ trầm tư Thiên Dưỡng Sinh, đều thầm than hai người này vừa rồi đối chiến thật sự đặc sắc, không thua gì Hollywood mảng lớn.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn qua đen sì dưới núi, nhàn nhạt hỏi: Là (vâng, đúng) ai?"
Thiên Dưỡng Sinh mặt đã khôi phục ngày xưa thần sắc, không chút biểu tình trả lời Sở Thiên vấn đề: “Cao thủ!”
Gió lạnh vù vù thổi Thủy Tạ Hoa Đô, toàn bộ thế giới tựa hồ trở nên an tĩnh lại, Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn xem bầu trời đêm, có lẽ, chính mình nhiệt huyết giang hồ như vậy kéo ra màn che.
Nhị hơn ' sau về sau, dưới núi việt dã xe jeep ở bên trong, một trung niên nhân tháo xuống khẩu trang, thở dài: “Cao thủ!”
[/hide]