Không ai biết người kia là ai, chỉ biết gã cùng Sở Thiên ở trong thư phòng của Hải Tử nói chuyện hơn 10 phút, khi đi ra, thái độ hai người đều rất vui vẻ, dường như cuộc nói chuyện rất tốt đẹp.
Đợi cho người khách lạ đi rồi, Hải Tử và Quang Tử đứng bên cạnh Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, muốn biết người khách lạ là ai, Sở Thiên cười cười, cúi đầu nói khẽ bên tai hai người mấy chữ. Hai người nghe xong, lộ vẻ dường như khó mà tin được. Sở Thiên sờ sờ cái mũi, sau đó hưng phấn nói với mọi người
- Thời điểm bang Phủ Đầu bị tiêu diệt đã trong tầm tay.
Sở Thiên cùng hai người uống nửa ấm trà, lại có một chiếc xẻ con cao cấp đi vào, lần này không có một ai của Tương bang vây tới, còn có vẻ thân mật, bởi vì đó là xe của Thanh bang. Quan hệ của Sở Thiên với Bát gia, cùng với biểu hiện của Thanh bang đêm đó, làm cho người của Tương bang nhận định rằng Thanh bang là bạn không phải là địch. Chiếc xe dần dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, không có Bát gia trong xe, mà là một cô gái trẻ và vô cùng xinh đẹp, rất cuốn hút: Tiêu Niệm Nhu.
Sở Thiên không ngờ hôm nay Tiêu Nhiệm Nhu đến tìm hắn, theo hắn nghĩ, dù cho chị em Tiêu gia đến thì cũng sẽ là Tiêu Tư Nhu, mà không phải là Tiêu Nhiệm Nhu dịu dàng lương thiện.
Sở Thiên cho rằng sự thu hút người khác là tài hoa thiên bẩm, là ngạo khí không coi ai ra gì. Tối nay Tiêu Niệm Nhu mặc một bộ đồ đen, trên mặt trang điểm một lớp phấn nhạt, đeo trang sức, các đường cong than thể gợi cảm hiện ra sau lớp quần áo đen, đôi lông mày có nhiệt lực nhộn nhạo, khuôn mặt quyến rũ chết người.
Sở Thiên hơi sững lại, ngay lập tức khôi phục tinh thần, lên tiếng hỏi:
- Sao em lại đến đây? Chẳng lẽ cha nuôi có chuyện?
Tiêu Niệm Nhu hơi cười cười, dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ đẹp mê người, nhẹ nhàng nói:
- Chiều nay cha cùng chị đi Hàng Châu thăm bà ngoại, ngày mai mới về, đúng lúc em thấy trong người không khoẻ, nên không đi cùng. tối này nhớ ra 10h có sinh nhật của người bạn, em muốn đi tham gia, lại sợ gặp nguy hiểm, cho nên đến đây tìm anh, hi vọng anh có thể đi cùng.
Sở Thiên quả thực dở khóc dở cười, cô gái này không có mắt hay không sợ chết? Tối qua sóng gió như vậy cũng không làm cô ta sợ sao? Đêm nay lại một mình chạy đến Thủy Tạ Hoa Đô tìm mình? Lại còn muốn đi dự tiệc sinh nhật đêm, chẳng lẽ không biết Thượng Hải bây giờ khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm? Thiên Lang giáo bọn họ mặc dù không tìm Diệp Tam Tiếu báo thù, không có nghĩa là bọn họ không có mưu đồ, không cẩn thận một chút sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh của các bang phái, đến lúc đó bị đao côn loạn lạc chém chết cũng là điều khó tránh.
Tiêu Niệm Nhu thấy bộ dạng Sở Thiên, biết hắn khó xử, liền lộ ra vẻ nhõng nhẽo, bĩu môi nói:
- Anh, anh đi cùng em đi, chỉ hai tiếng thôi, được không? Xin anh đấy, nếu không đám bạn kia sẽ xem thường em.
Tiêu Niệm Nhu làm nũng đầy vẻ con gái nhu tình, làm người khác khó kháng cự.
Sở Thiên hơi suy nghĩ, gật đầu nói:
- Anh sẽ đi cùng em, nhưng chỉ hai tiếng thôi.
Tiêu Niệm Nhu vui mừng, gật đầu liên tục, vẻ rất là nghe lời.
Sở Thiên quay đầu nói:
- Hải ca, phiền anh điện thoại cho chú Trung, nói cho chú ấy biết, Tiêu Niệm Nhu ở chỗ chúng ta, để tránh chú ấy lo lắng đi tìm khắp nơi.
Sau đó hắn cùng Tiêu Niệm Nhu đi ra phía con Audi, chạy vào trung tâm thành phố.
30 phút sau Tiêu Niệm Nhu dẫn Sở Thiên vào quán bar "Thiên Thượng Nhân Gian", đây là quán bar có vũ trường, sương phòng, hát hò, bởi vậy rất nhiều người lui đến. Tiêu Niệm Nhu nhanh chóng kéo Sở Thiên vào một góc khá khuất, bên trong đã có mười mấy người ngồi sẵn ở đó, tuổi cũng trạc Tiêu Niệm Nhu, xem ra đều là bạn học của cô.
Trai gái bên trong thấy Tiêu Niệm Nhu đến, đều vỗ tay. Một cô gái chân dài, với cái ngực căng tròn cười lớn nói:
- Niệm Nhu, cậu đến muộn mười năm phút, phạt uống hai bình rượu, nhảy một bài.
Cô gái này có vẻ rất thô tục, trên cổ còn đeo một chiếc vòng vàng, tay phải đeo ba chiếc nhẫn, khuyên tai cũng rất lớn, như thể sợ rằng có người không biết cô ta giàu có vậy, nhưng không thể phủ nhận, cô ta cũng khá xinh đẹp.
Tiêu Niệm Nhu cười lớn, cũng không từ chối, cầm chai bia trên bàn uống ừng ực, vài hớp liền cạn chai bia, sau đó lại chuẩn bị mở chai nữa uống, Sở Thiên giữ tay cô lại:
- Niệm Nhu, không nên uống quá nhiều, nếu cần để anh uống giúp em một chai.
Hắn cầm lấy chai bia, mặt không đổi sắc uống hết một chai bia, sau khi uống xong, thầm thở dai một tiếng: cái loại bia này so với Trúc Diệp Thanh còn kém xa.
Đêm nay hình như là sinh nhật của cô nàng thô tục kia, thấy Sở Thiên uống thay Niệm Nhu, liền cầm đầu vỗ tay, đợi Sở Thiên uống xong, mới mở miệng nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Niệm Như, thì ra cậu đã có bạn trai, vậy Lục Phong và Đỗ Vũ Minh chẳng phải sẽ khóc chết đi sao? Ba năm đeo đuổi cậu vô ích rồi?
Sở Thiên thấy hai người con trai đỏ mặt lên, có chút xấu hổ, nhưng lập tức ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên với ánh mắt đầy thù hận. Sở Thiên mỉm cười, đoán chừng hai người đó chính là Lục Phong và Đỗ Vũ Minh, nếu không cũng không tỏ thái độ như vậy.
Tiêu Niệm Nhu lại không có biểu hiện gì, thậm chí còn không có vẻ ngượng ngùng, hoàn toàn không giống cái dáng vẻ lúc Sở Thiên thấy Tiêu Niệm Nhu trên xe, mở miệng cười nói:
- Trương Nhã Phong, đừng nói linh tinh, đây là anh nuôi mình, tên là Sở Thiên.
Sau đó, lại giới thiệu Sở Thiên với mọi người. Sở Thiên không bận tâm lắm, chỉ phân biệt được Lục Phong thấp hơi đậm người, Đỗ Vũ Minh thì cao gầy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Nhã Phong đợi Tiêu Niệm Nhu giới thiệu xong, không che miệng nói:
- Niệm Nhu, nếu như là anh của cậu, lại đẹp trai như vậy thì hãy nhường cho Trương Nhã Phong tớ đi, coi như đó là quà sinh nhật, thế nào?
Trương Nhã Phong vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Sở Thiên, tựa như muốn chiếm đoạt hắn vậy. Sở Thiên thầm cười khổ, sao con gái bây giờ lại "cởi mở" như vậy?
Tiêu Niệm Nhu lại uống một hớp rượu, không trả lời câu hỏi của Trương Nhã Phong, đứng dậy nói:
- Trương Nhã Phong, đêm nay tớ sẽ nhảy cho cậu một bài, nhìn kỹ nhé.
Sau đó vỗ vỗ Sở Thiên, đứng dậy đến sân khấu, hình như bốn chữ cuối cùng là nói với Sở Thiên. Lục Phong với Đỗ Vũ Minh dường như cũng cảm giác như vậy, lại nhìn Sở Thiên với ánh mắt đầy thù hận.
Tiêu Niệm Nhu bước lên sân khấu, dáng vẻ vô cùng diễm lệ, động tác nhảy điêu luyện hấp dẫn bao con mắt. Cô nhanh chóng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, cả trai lẫn gái ánh mắt đều dán lên người cô, nam là sự thèm muốn, nữ là sự đố kỵ.
Sở Thiên thừa nhận, dáng người của Tiêu Niệm Nhu rất gợi cảm, đặc biệt là các động tác uốn éo, sắc mặt còn mỉm cười, thân thể rất cuốn hút, toả ra một cảm giác khiêu khích không thể cưỡng lại đối với người khác. Sở Thiên không có cách nào thấy được sự lêen hệ giữa một Tiêu Niệm Nhu dịu dàng, thuỳ mị, lương thiện trước kia với một Tiêu Niệm Nhu hấp dẫn gợi cảm của hiện tại. Cô bây giờ còn có vẻ mê người hơn cả chị cô Tiêu Tư Nhu, hoặc có lẽ đây là sự biến đổi của con gái?
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh cùng một số bạn học đều xoay về phía Tiêu Niệm Nhu, hò hét cổ động cô. Nhưng Trương Nhã Phong không lên, tựa hồ như đã biết dáng người thiên sứ của Tiêu Niệm Nhu cùng kĩ thuật nhảy điêu luyện sẽ làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên, hưng phấn như vậy, thấy góc khuất này chỉ còn cô ta và Sở Thiên, vì vậy cầm một bình rượu, bước đến ngồi bên cạnh Sở Thiên, ngực lắc lư dường như lúc nào cũng có thể chạm vào Sở Thiên, khuôn mặt mang một nụ cười ý vị sâu sa, lắc lắc bình rượu nói:
- Làm anh trai, chỉ uống rượu thay Tiêu Niệm Nhu, mà không thèm uống cũng Trương Nhã Phong tôi a…
Sở Thiên bấy đắc dĩ cầm một chai bia chưa mở, dung một chiếc đũa bên cạnh, nhẹ nhàng nạy ra, cái nắp liền bay ra ngoài. Trương Nhã Phong ngạc nhiên kêu lên một tiếng, cả người bất giác tiến lại gần Sở Thiên, nói:
- Anh thật lợi hại, em học cái này ba tuần liền cũng không được, hôm nào đó nhất định phải dạy em nha.
Sau đó dùng chai rượu trên tay cùng chạm với Sở Thiên, thoải mái uống rượu.
Sở Thiên bất đắc dĩ phải uống cùng cô ta, vừa buông bình rượu, Trương Nhã Phong bỗng nhiên ngả đầu lại gần, hạ giọng nói:
- Anh, chi bằng đêm nay đến nhà em uống cho thoải mái? Chỉ có mình em ở nhà.
Lời của Trương Nhã Phong vô cùng mập mờ, nhưng bất kỳ nam nhân nào cũng nhận ra ý đồ thật sự của cô ta. Sở Thiên đương nhiên cũng biết, lại càng kinh ngạc, Trương Nhã Phong này quả thật vô cùng dễ dãi. Hắn có chút khó chịu, định nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi cô nhóc này. Trương Nhã Phong thừa dịp Sở Thiên đang suy nghĩ, trực tiếp dùng bàn tay trắng muốt cầm tay phải của Sở Thiên, mặt biểu lộ chút sửng sốt:
- Tại sao không thể làm bạn?
Sở Thiên không kịp trốn tránh, vội vàng kéo tay Trương Nhã Phong ra, đứng dậy tránh đi, lúc này Tiêu Niệm Nhu đã dẫn theo một đám người vô cùng hưng phấn trở về. Lục Phong và Đỗ Vũ Minh cao hứng khen ngợi sự hấp dẫn của Tiêu Niệm Nhu. Trương Nhã Phong thấy bọn họ đang đi tới, đành phải dịch xa Sở Thiên, sau đó để hai chân giao nhau, ánh mắt dần khôi phục vẻ bình thường, rồi lại nhếch chân lên, hứng thú nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên không cự tuyệt, chứng tỏ mình còn có chút diễn xuất, có cơ hội sẽ thêm chút lửa để chinh phục anh chàng đẹp trai này dưới váy của mình.
Thấy mọi người trở về, Trương Nhã Phong vỗ tay, giọng dịu dàng nói:
- Phục vụ, mang lại đây hai chai bia với đá.
Tiêu Niệm Nhu không biết đã say hay là dư vị của sàn nhảy điên cuồng vẫn chưa hết, nghe đến bia, liền cao hứng đập tay xuống, cầm chai bia của mình lên uống ừng ực. Sở Thiên còn chưa kịp ngăn lại, Đỗ Vũ Minh đã kéo chai bia xuống, quan tâm nói với cô:
- Sao cậu vẫn còn điên cuồng như vậy? Uống nhiều như vây, cậu về làm sao được?
Lục Phong bên cạnh cũng gật đầu.
Tiêu Niệm Nhu làu bàu trong miệng:
- Sợ cái gì, đang uống vui mà, hơn nữa, tôi uống say, anh tôi sẽ đưa tôi về.
Tiêu Niệm Nhu vừa nói xong, mặt Lục Phong và Đỗ Vũ Minh liền trở nên rất khó coi, cầm chai bia mà phục vụ đưa đến, lớn tiếng hô hào nói;
- Nào, đêm nay chúng ta không say không về.
Hiển nhiên họ muốn Sở Thiên cũng say, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm.
Tiêu Niệm Nhu cao hứng cầm một chai lên, lắc cái eo nhỏ nhắn khiến vô số nam nhân bị mê hoặc, đến lúc uống vui đến cực điểm, không biết đã có ba người con trai đứng bên cạnh từ lúc nào, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Bọn chúng đợi Tiêu Niệm Nhu uống xong, một tên có vết sẹo cười nói:
- Vị tiểu thư này không chỉ có vũ đạo tốt, mà tửu lượng cũng khá, đúng là giai nhân hiếm có trên đời. Tôi là Phương Đại Đồng, đại ca của tôi muốn kết bạn với tiểu thư, hân hạnh mời tiểu thư đến sương phòng.
Bọn Sở Thiên đều thầm nghĩ, người này thật sự là ngạo mạn, Phương Đại Đồng, người không biết còn tưởng hắn chi phối hai châu.
Tiêu Niệm Nhu tuy uống nhiều, nhưng vẫn còn tỉnh, cười:
- Cái tên nào dám phách lối như vậy? Muốn bổn tiểu thư dời bước? Dựa vào cái gì? Biết ta là ai không? Ta là Bát…
Cô định nói là con gái Bát gia, nhưng đã bị Sở Thiên ngầm đá cho một cái. Tiêu Niệm Nhu lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.
Lúc này sắc mặt Phương Đại Đông vẫn thân thiết như cũ, ngữ khí hoà nhã nói:
- Bất luận tiểu thư là nhà giàu hay nhà nghèo, đại ca của chúng tôi cũng đều muốn làm bạn, không có ý gì khác, chúng tôi chỉ muốn hiểu biết thêm về tiểu thư một chút.
Trương Nhã Phong uống hết ngụm bia, mỉa mai nói:
- Chẳng lẽ đại ca các ngươi không nhận ra người? Muốn tán gái còn phải để thuộc hạ trợ giúp?
Sở Thiên thầm nghĩ, Trương Nhã Phong bình thường hẳn là ăn nói càn rỡ ngang ngược, nếu không thì thấy ba người đàn ông như thế đã sớm bị doạ chết rồi, còn dám mở miệng mỉa mai?
Tiêu Niệm Nhu hơi khinh thường, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có bản lĩnh thì gọi đại ca anh ra gặp ta, không ra mặt còn muốn tán tỉnh con gái, nghĩ đơn giản như vậy sao?
Một giọng nói tục tằn vọng đến:
- Nói rất hay, tiểu thư đúng là một mỹ nhân, không chỉ nhảy đẹp, tửu lượng tốt, còn có cá tính như vậy, ta thích, ta đã ra mặt rồi đây.
Bọn người lúc nãy nhất tề cung kính nhường đường, cúi đầu nói:
- Đại ca.
Sở Thiên và bọn Trương Nhã Phong cùng nhìn cái tên "đại ca" đang bước đến, lông mày dày, cái mũi cao, miệng nhỏ, tóc ngắn dựng đứng, đôi mắt nhỏ sáng ngời ánh lên vẻ nghiêm nghị, trên mặt còn cố mang một nụ cười, làm người ta có cảm giác thằng chẳng ra thằng ông chẳng ra ông, mọi người dễ dàng liên tưởng đến hình tượng con gà trống, đều cười thầm trong lòng.
Cái giọng tục tằn đó lại vang lên lần nữa:
- Tôi là Lâm Hùng Tuấn, xin hỏi quý danh của tiểu thư?
Tiêu Niệm Nhu lạnh lùng nói:
- Tên của tôi chỉ nói cho bạn tôi, đáng tiếc anh không phải, tôi cũng không có ý định nói cho anh biết, bọn tôi phải đi rồi.
Tiêu Niệm Nhu quay lại cầm xắc tay, kéo Sở Thiên chuẩn bị rời đi. Bình thường Tiêu Niệm Nhu hiền lành ngây thơ, nhưng thời buổi Thượng Hải loạn lạc như bây giờ, có thể bớt phiền phức thì hãy bớt, tránh gây thêm rắc rối cho cha.
Bọn Phương Đại Đồng nhẹ nhàng bước lên vài bước, chặn lối đi của Tiêu Niệm Nhu. Lâm Hùng Tuấn lập tức chọn chỗ ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu không rời.
Lúc này Đỗ Vũ Minh cũng nhớ tới cha mình, trên mặt lộ vẻ đắc ý, hôm nay mình ra mặt, dùng danh nghĩa của cha có thể doạ đám người này bỏ đi, đến lúc đó mình trở thành sứ giả bảo vệ hoa rồi, Tiêu Niệm Nhu nhất định sẽ có cách nhìn khác về mình, vì vậy, Đỗ Vũ Minh tiến lên một bước nói hung hổ:
- Các anh muốn thế nào? Muốn ỷ mạnh ăn hiếp đàn bà con gái sao? Có còn coi luật pháp ra gì không?
Phương Đại Đông đột nhiên tát Đỗ Vũ Minh một cái bạt tai, giọng điệu khinh thường nói:
- Luật pháp? Luật pháp là cái gì? Cha mày đây chính là luật pháp.
Đỗ Vũ Minh không ngờ Phương Đại Đồng lại tát gã một cái, gã dùng tay che năm đầu ngón tay trên khuôn mặt từ nhỏ chưa bao giờ bị tổn hại, đau nhức nói ra tên cha:
- Bọn mày dám đánh tao, chúng mày biết cha tao là ai không? Cha tao là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự khu Phổ Đông.
Phương Đại Đồng thở dài một hơi, lại thêm một cái tát, ngữ khí càng khinh thường nói:
- Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, ta đánh cả Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, cha mày trước mặt ta, ta cũng tát cho y hai cái bạt tai như vậy, sau đó y còn phải nói cám ơn.
Đỗ Vũ Minh lần này không dám lớn lối, gã biết rõ tên này dám nói như thế, thì địa vị chắc chắn không nhỏ, vội lui lại một bước, sợ hãi hỏi:
- Các anh, các anhh là ai?
Phương Đại Đồng cười cười, mang vẻ kiêu ngạo nói:
- Nói ra, sợ sẽ doạ chết mày chưa? Mày đã nghe nói qua Tương bang? Vị kia chính là Lâm đường chủ của Long đường.
Trong long Sở Thiên hơi động, nhìn kỹ Phương Đại Đồng cùng Tương bang Lâm đường chủ của Long đường, chả trách Hải Tử không có biện pháp gì trừng trị bọn chúng. Những người này quả thực kiêu ngạo, lại ỷ mình có chỗ dựa vững chắc là cha chúng, còn có sự chiếu cố của bang chủ tiền nhiệm Trường Tôn, làm việc thật không coi ai ra gì, cái việc đánh nam chiếm nữ nhân, Hải Tử và Quang Tử cùng các huynh đệ chân chính khẳng định sẽ không làm.
Tiêu Niệm Nhu bỗng nghĩ đến thân phận Sở Thiên, không khỏi che miệng cười, chẳng lẽ bọn Lâm Hùng Tuấn không biết Sở Thiên chính là Tam đương gia của Tương bang sao? Vừa định mở miệng mỉa mai, lại thấy đầu Sở Thiên hơi lắc, vì vậy cô ngậm miệng không nói gì.
Đỗ Vũ Minh lập tức câm như hến, không dám mở miệng nữa. Cha gã đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã từng nói với gã, Tương bang thế lực lớn, gần nghìn huynh đệ, không có việc gì thì không được trêu chọc bọn họ.
Lâm Hùng Tuấn thấy Đỗ Vũ Minh không dám lên tiếng nữa, nở nụ cười, hiển nhiên là thấy vô cùng hài lòng với cái kết quả này, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Không biết bây giờ tiểu thư đã có thể cho ta biết quý tính đại danh chưa?
Tiêu Niệm Nhu tuy thấy sự bá đạo của bọn Phương Đại Đồng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Anh cũng không đáng được biết.
Mặt Phương Đại Đồng biến sắc, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu nói:
- Chưa có ai dám nói với đại ca như vậy, đừng tưởng cô có chút nhan sắc thì mở phường nhuộm, có phải cô chán sống rồi phải không?
Lâm Hùng Tuấn lên tiếng chặn lại nói:
- Đừng nói với vị tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Sau đó gã cười cười, nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Quả nhiên rất có cá tính, ta thật sự rất thích, đêm nay cùng ta nâng cốc ngắm trăng, thế nào?
Những ngày này Tiêu Niệm Nhu trải qua không ít nguy hiểm, từ nguy hiểm của xe lửa, đến sự khắc nghiệt của cuộc sống trên Vân Thuỷ Sơn Cư, sau khi trải qua những điều như vậy, tất cả đối với cô mà nói, đều không có gì đáng sợ, huống chi lại có Sở Thiên bên cạnh, người anh đánh bại vô số cao thủ đang bên cạnh, hà tất phải sợ Tương bang đường chủ gì gì này?
Lục Phong bên cạnh bỗng nhiên bước ra, từ từ đi đến trước mặt Phương Đại Đồng, lạnh nhạt nói:
- Tránh đường.
[hide]
Ai cũng không biết cái kia người đến là ai, chẳng qua là biết rõ Sở Thiên tại Hải Tử trong thư phòng cùng hắn trọn vẹn nói chuyện tam hơn ' sau, sau khi đi ra, hai người đều là mặt mũi tràn đầy sắc mặt vui mừng, tựa hồ đàm phán vô cùng đúng hòa hợp.
Đợi lạ lẫm khách đến thăm rời đi về sau, Hải Tử cùng Quang Tử đứng ở Sở Thiên bên người, mang trên mặt nghi vấn, rõ ràng muốn biết lạ lẫm khách đến thăm là ai, Sở Thiên cười cười, cúi đầu tại Hải Tử cùng Quang Tử bên tai nhẹ nhàng nhổ ra mấy chữ nhãn, Hải Tử cùng Quang Tử nghe xong, tựa hồ rất khó tin tưởng, Sở Thiên sờ sờ cái mũi, sau đó nói ra mọi người lẫn nhau rung động mà hưng phấn mà nói: “Phủ Đầu bang bị tiêu diệt thời điểm, ở trong tầm tay.”
Sở Thiên vừa cùng Hải Tử cùng Quang Tử uống nửa ấm trà, lại một chiếc cao cấp xe con mở tiến đến, lần này Tương bang bang chúng đều không có lại vây quanh đi qua, trên mặt ngược lại giơ lên thân mật sắc mặt, bởi vì đó là Thanh bang xe, Bát gia cùng Sở Thiên quan hệ, còn có đêm đó Thanh bang biểu hiện, lại để cho Tương bang bang chúng đã nhận định Thanh bang là bạn không phải địch, xe dần dần ngừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, trong xe không có xuống Bát gia, cũng không có xuống Thanh bang đệ tử, mà là xuống một cái thanh xuân sức sống, mị lực bắn ra bốn phía nữ hài, Tiêu Niệm Nhu.
Sở Thiên hoàn toàn thật không ngờ Tiêu Niệm Nhu đêm nay sẽ tìm đến hắn, dựa theo ý nghĩ của hắn, dù cho Tiêu gia tỷ muội tìm đến hắn, cũng có thể đúng Tiêu Tư Nhu, cái kia bá đạo đại tiểu thư, mà không phải cái này ôn nhu thiện lương Tiêu Niệm Nhu.
Sở Thiên vẫn cho rằng X cảm giác đúng thiên phú tài hoa, có thể kiêu ngạo đại khí không coi ai ra gì địa X cảm giác lấy nữ nhân, thật sự rải rác có thể đếm được, không nghĩ tới hơi chút sau khi hóa trang Tiêu Niệm Nhu đúng một cái trong đó, đêm nay Tiêu Niệm Nhu một bộ liên thể hắc y, trên mặt hóa lấy nhàn nhạt trang, trên tay mang theo ngân sức, thon dài mềm dẻo mỹ hảo đến cực điểm nữ tính thân thể tại hắc y hạ lộ ra có lồi có lõm, giữa lông mày nhiệt lực nhộn nhạo, còn có ngẫu nhiên hiện lên trên mặt vũ mị, cũng không có không biểu hiện lấy Tiêu Niệm Nhu tình mị lực.
Sở Thiên tại có chút ngẩn người về sau, thích ứng tới đây, mở miệng nói: “Nghĩa muội như thế nào chạy đến rồi hả? Nghĩa phụ bọn hắn chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi hả?”
Tiêu Niệm Nhu giống như cười cười, tại dưới ánh đèn lộ ra dị thường mê người, ôn nhu nói: “Phụ thân cùng tỷ tỷ xế chiều đi Hàng Châu nhìn bà ngoại, ngày mai mới hội trở về, ta vừa vặn vài phần thân thể không thoải mái dễ chịu, cho nên không có cùng nhau tiến đến, đêm nay hơi chút tốt đi một chút về sau, nhớ tới mười điểm có một bằng hữu sinh nhật tiệc tối, ta nghĩ đi tham gia, lại sợ có nguy hiểm gì, cho nên mới tìm ca ca ngươi, hi vọng ngươi có thể theo giúp ta tiến đến.”
Sở Thiên quả thực dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này là không có tâm nhãn hay là không sợ chết đâu này? Tối hôm qua máu tanh mưa gió vậy mà không có đem hắn dọa sợ, đêm nay vậy mà một mình chạy đến Thủy Tạ Hoa Đô tìm chính mình, hơn nữa đêm nay còn muốn đi ra ngoài tham gia sinh nhật tiệc tối, chẳng lẽ hắn không biết bây giờ Thượng Hải khắp nơi tràn ngập nguy hiểm sao? Thiên Lang giáo bọn hắn tuy nhiên còn không có tìm Diệp Tam Tiếu bọn hắn trả thù, không có nghĩa là bọn hắn không có mưu đồ, không nghĩ qua là sẽ cuốn vào các bang phái trong tranh đấu, đến lúc đó bị loạn đao loạn côn chém chết đánh chết không phải là không có khả năng đấy.
Tiêu Niệm Nhu nhìn thấy Sở Thiên bộ dạng, biết rõ hắn ở đây khó xử, vì vậy lộ ra nữ hài nhi trạng thái đáng yêu độ, bĩu môi nói: “Ca ca, ngươi hãy theo muội muội đi đi, hai giờ sẽ trở lại rồi, được không nào? Van cầu ngươi rồi, bằng không thì ta đám kia tiểu tỷ muội về sau hội xem thường của ta.” Tiêu Niệm Nhu làm nũng mặc dù không có Tiêu Tư Nhu nhiệt liệt người, nhưng tràn đầy tiểu nữ nhân nhu tình, làm cho người ta khó với kháng cự.
Sở Thiên có chút suy nghĩ về sau, gật gật đầu, nói: “Ta có thể cùng ngươi đi, nhưng ngươi ngàn vạn nhớ rõ, hai giờ chúng ta sẽ trở lại.”
Tiêu Niệm Nhu cao hứng liên tục gật đầu, một bộ rất là thuận theo bộ dạng.
Sở Thiên quay đầu một giọng nói: “Hải ca, phiền toái cho điện thoại Trung thúc, nói cho hắn biết, Tiêu Niệm Nhu ở chỗ này của ta, miễn cho hắn chờ đợi lo lắng, tìm kiếm khắp nơi.” Sau đó liền lên Tiêu Niệm Nhu Audi, hướng trung tâm chợ đi.
' sau, Tiêu Niệm Nhu liền mang theo Sở Thiên đi vào “Thiên Thượng Nhân Gian” quán bar, cái này quán bar tụ tập khiêu vũ, sương phòng, ca hát nhất thể, bởi vậy rất được hoan nghênh, Tiêu Niệm Nhu khinh xa thục lộ lôi kéo Sở Thiên đi vào một cái khá lớn nơi hẻo lánh, bên trong đã đã ngồi mười mấy người, tuổi đều cùng Tiêu Niệm Nhu không sai biệt lắm, xem ra đều là Tiêu Niệm Nhu đồng học.
Bên trong cả trai lẫn gái nhìn thấy Tiêu Niệm Nhu khoan thai đến chậm, đều hoan hô lên, một cái ngực lớn chân dài nữ hài, run rẩy lung lay sắp đổ hai ngọn núi, cười lớn nói: “Niệm Nhu, ngươi đến muộn mười lăm phút, phạt ngươi uống hai bình rượu, nhảy một chi nhiệt vũ.” Cô bé này dị thường tục khí, trên cổ còn mang theo một cái vàng óng ánh dây xích, trên tay phải mang theo ba miếng giới chỉ, vòng tai cũng là lớn kinh người, e sợ cho nhân gia không biết hắn có tiền tựa như, nhưng không thể phủ nhận chính là, hắn quả thật có vài phần tư sắc.
Tiêu Niệm Nhu ha ha cười cười, cũng không chối từ, cầm lấy trên bàn bia ọt ọt ọt ọt uống lên đến, ‘ừng ực ừng ực’ vài tiếng, liền uống xong một chai bia, sau đó lại cầm lấy một lọ chuẩn bị vào miệng, Sở Thiên nhấn xuống tay của nàng nói: “Niệm Nhu, không thể uống quá nhiều, nếu quả thật muốn uống, ta giúp ngươi uống cái này một lọ.” Sau đó nhận lấy, lông mày không nhăn đem một chai bia uống xong, sau khi uống xong, Sở Thiên thầm thở dài một tiếng: Cái này bia so về Mị tỷ Trúc Diệp Thanh chính là kém hơn một mảng lớn.
Cái kia tục khí ngực lớn nữ hài hẳn là đêm nay thọ tinh, nhìn thấy Sở Thiên thay Tiêu Niệm Nhu uống xong, bề bộn dẫn đầu vỗ tay, đợi Sở Thiên uống xong, mới mở miệng đối với Tiêu Niệm Nhu nói: “Niệm Nhu, nguyên lai ngươi đã có như vậy săn sóc bạn trai a..., chúng ta đây Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh không phải muốn khóc đã chết? Trường cấp truy ngươi ba năm đều bạch dụng công rồi hả?”
Sở Thiên thấy rõ ràng hai người nam hài đỏ mặt lên, có chút xấu hổ, nhưng lập tức ngẩng đầu, dùng thù hận ánh mắt nhìn Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười, đoán chừng hai người kia chính là Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh, nếu không không có như thế thần sắc.
Tiêu Niệm Nhu trên mặt lại không có gì không có ý tứ, thậm chí không có nửa phần ngượng ngùng, hoàn toàn không giống như là Sở Thiên tại trên xe lửa thời điểm thấy Tiêu Niệm Nhu, mở miệng cười nói: “Trương Nhã Phong, ngươi liền đừng nói giỡn, đây là anh nuôi ta, danh tự Sở Thiên.” Sau đó Tiêu Niệm Nhu lại giúp đỡ Sở Thiên giới thiệu mọi người, Sở Thiên không có như thế nào lưu ý, chẳng qua là phân rõ ai là Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh, thấp tráng đúng Lục Phong, cao gầy thì còn lại là Đỗ Vũ Minh.
Trương Nhã Phong đợi Tiêu Niệm Nhu giới thiệu xong về sau, lại không che đậy miệng nói: “Niệm Nhu, dĩ nhiên là ngươi làm ca ca, lớn lên còn rất anh tuấn, vậy ngươi đem hắn nhường cho ta Trương Nhã Phong a, coi như ngươi tiễn đưa quà sinh nhật tốt rồi, như thế nào à?” Trương Nhã Phong vừa nói vừa nhìn xem Sở Thiên thần sắc, tựa hồ đều muốn một cái nuốt vào Sở Thiên, Sở Thiên cảm giác được ánh mắt của nàng, chỉ có thể âm thầm cười khổ, như thế nào bây giờ nữ hài đều như vậy cởi mở a...
Tiêu Niệm Nhu lại uống một hớp rượu, không có trả lời Trương Nhã Phong vấn đề, đứng dậy, nói: “Trương Nhã Phong, đêm nay ta trước cho ngươi nhảy chỉ nhiệt vũ, xem thật kỹ Ah.” Sau đó vỗ vỗ Sở Thiên, liền đứng dậy hướng mặt trước sáu mét xa sân khấu đi đến, tựa hồ cuối cùng bốn chữ là đúng Sở Thiên mà nói, Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh tựa hồ cũng cảm thấy, lần nữa thù hận quét mắt Sở Thiên vài lần.
Tiêu Niệm Nhu vừa bước lên sân khấu, liền diễm lệ bắn ra bốn phía, kỹ thuật nhảy động lòng người, hắn đều rất nhanh trở thành tiêu điểm, cả trai lẫn gái ánh mắt tại trên người nàng rời rạc, nam đó là tham lam cùng sắc, nữ đúng đố kỵ cùng hận.
Sở Thiên thừa nhận, Tiêu Niệm Nhu dáng người hay là rất không tệ, có lồi có lõm, đặc biệt là vặn vẹo thời điểm, sắc mặt trong mắt mỉm cười, vũ mị kiều người, thân thể rất tròn X cảm giác, tản ra một loại làm cho không người nào có thể cự tuyệt khiêu khích (xxx), Sở Thiên vô luận như thế nào đều không thể đem bình thường dịu dàng ngoan ngoãn thiện lương nhu thuận Tiêu Niệm Nhu cùng hiện tại thành thục vũ mị Tiêu Niệm Nhu liên hệ tới, bây giờ Tiêu Niệm Nhu thậm chí so tỷ tỷ của nàng Tiêu Tư Nhu càng lộ vẻ nhiệt liệt mê người, có lẽ cái này là nữ nhân diễn biến?
Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh cùng một ít đồng học đã hướng về Tiêu Niệm Nhu vây quanh đi qua, vì nàng ủng hộ cổ động, Trương Nhã Phong nhưng không có đi lên, tựa hồ đã sớm biết rõ Tiêu Niệm Nhu Thiên Sứ dáng người, ma quỷ kỹ thuật nhảy hội sinh ra kinh người phản ứng, chứng kiến toàn bộ nơi hẻo lánh chỉ còn lại hắn cùng Sở Thiên rồi, vì vậy cầm lấy một bình rượu, nhất P cổ ngồi vào Sở Thiên bên cạnh, trên người lắc lư hai ngọn núi tựa hồ tùy thời sẽ đụng phải Sở Thiên, trên mặt tràn đầy ý vị thâm trường dáng tươi cười, du dương bình rượu nói: “Làm ca ca, cũng đừng chỉ thay Niệm Nhu uống rượu, không cùng ta Trương Nhã Phong uống rượu a...”
Sở Thiên bất đắc dĩ cầm lấy trên bàn một lọ không khai mở bia, dùng bên cạnh một chi chiếc đũa, nhẹ nhàng nhất nạy ra, cái nắp liền bay ra ngoài, Trương Nhã Phong kinh ngạc kêu một tiếng, thân thể không tự chủ được tới gần Sở Thiên, nói: “Làm ca ca thật sự là lợi hại, ta học một chiêu này trọn vẹn ba cái cuối tuần cũng không có học được, hôm nào nhớ rõ dạy ta a...” Sau đó dùng cái chai cùng Sở Thiên nhẹ nhàng đụng một cái, thoải mái uống lên rượu đến.
Sở Thiên bất đắc dĩ cùng hắn nâng cốc uống xong, vừa buông bình rượu, Trương Nhã Phong bỗng nhiên cai đầu dài nhích lại gần, hạ giọng nói: “Làm ca ca, đêm nay nếu không đi nhà của ta lại hảo hảo uống qua thoải mái? Trong nhà theo ta một người.”
Trương Nhã Phong mà nói nói vô cùng mập mờ, bất kỳ một cái nào nam nhân đều có thể lĩnh ngộ ra hắn ý tứ chân chính, Sở Thiên tự nhiên cũng biết, lại càng hoảng sợ, Trương Nhã Phong thật sự cởi mở, hắn có chút không chịu nổi, vừa nghĩ tới biện pháp đào thoát cô bé này, Trương Nhã Phong thừa dịp Sở Thiên suy nghĩ chi tế, trực tiếp dùng bàn tay như ngọc trắng một phát bắt được Sở Thiên tay phải, trên mặt lộ ra có chút kinh ngạc, nói: “Vì cái gì không thể làm người bằng hữu đâu này?”
Sở Thiên trốn tránh không kịp bị bắt qua đang lấy về sau, bề bộn kéo ra Trương Nhã Phong tay, đứng dậy tránh đi, lúc này Tiêu Niệm Nhu đã mang theo một đám người đang vô cùng náo nhiệt đã trở về, Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh tại trái phải cao hứng bừng bừng tán dương lấy Tiêu Niệm Nhu mị lực, Trương Nhã Phong nhìn thấy bọn hắn đang từ từ đi tới, đành phải cùng Sở Thiên dịch chuyển khỏi khoảng cách nhất định, sau đó giao nhau dưới hai chân, lại để cho ánh mắt của mình dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó mới nhếch lên chân, nhiều hứng thú nhìn xem Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên không có đáp ứng không có cự tuyệt hắn mời, chứng minh mình còn có chọn kịch, có cơ hội thêm chút lửa có thể đem cái này đẹp trai chinh phục tại chính mình váy quả lựu xuống.
Nhìn thấy mọi người trở về, Trương Nhã Phong vỗ tay phát ra tiếng, giọng dịu dàng hô: “Phục vụ viên, lại đến hai đánh bia, băng đấy.”
Tiêu Niệm Nhu không biết là rượu cồn lên não hay là trong sàn nhảy điên cuồng đã lui, nghe được lại đến hai đánh bia, cao hứng chụp nảy sinh chưởng đến, sau đó cầm qua vị trí của mình bia ừng ực ừng ực uống, Sở Thiên còn không có lên tiếng ngăn lại, Đỗ Vũ Minh đã kéo lại chai bia, quan tâm nói: Niệm Nhu “, ngươi như thế nào hay là điên cuồng như vậy a..., uống nhiều như vậy, ngươi như thế nào trở về à?” Bên cạnh Lục Phong cũng gật đầu.
Tiêu Niệm Nhu ục ục miệng: “Sợ cái gì, đang uống nghiện đâu rồi, hơn nữa, ta uống rượu say, anh nuôi ta hội tiễn đưa ta trở về.”
Tiêu Niệm Nhu vừa nói sau, Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh sắc mặt trở nên rất khó coi rồi, tiếp nhận nhân viên phục vụ bưng tới bia, lớn tiếng hô hào nói: “Đến, đêm nay chúng ta không say không về.” Hiển nhiên là muốn muốn đem Sở Thiên cũng biết say, như vậy bọn hắn mới có thể yên tâm.
Tiêu Niệm Nhu cao hứng cầm qua một lọ, lắc lắc lại để cho vô số nam nhân mê luyến bờ eo thon bé bỏng, đang uống đến vui mừng thời điểm, bên cạnh không biết lúc nào đứng ba người, đầu lĩnh trên mặt có vài đạo vết sẹo, tại dưới ánh đèn lộ ra đặc biệt đáng sợ, đợi Tiêu Niệm Nhu uống xong, có vết sẹo chính là cái người kia cười nói: “Vị tiểu thư này không chỉ có vũ đạo tốt, liền tửu lượng cũng tốt, thật sự là trên đời khó được giai nhân. Tại hạ Phương Đại Đồng, đại ca của chúng ta đều muốn với ngươi kết giao bằng hữu, phiền toái hãnh diện dời bước đến sương phòng.”
encuatui.net/ Sở Thiên bọn hắn đều thầm nghĩ, người này danh tự thật sự là vênh váo, Phương Đại Đồng, người không biết còn tưởng rằng hắn thống trị hai đại châu đâu.
Tiêu Niệm Nhu tuy nhiên uống nhiều rượu, nhưng vẫn có chút thanh tỉnh, cười cười: “Người nào lớn như vậy cái giá đỡ a..., muốn bổn tiểu thư dời bước? Dựa vào cái gì a..., biết ta là ai không? Ta là tám...” Tiêu Niệm Nhu vừa định nói là Bát gia con gái, đã bị Sở Thiên âm thầm đá một chút, Tiêu Niệm Nhu lập tức thu nhỏ miệng lại không nói.
Phương Đại Đồng sắc mặt vẫn như cũ thân thiết như vậy, ngữ khí bình thản nói: “Vô luận tiểu thư là người giàu có hay là bình dân, đại ca của chúng ta đều nguyện ý cùng ngươi kết giao bằng hữu, không có ý tứ gì khác, chúng ta chỉ là muốn cùng tiểu thư nhận thức một chút.”
Trương Nhã Phong cũng uống hết một cái bia, mỉa mai nói: “Chẳng lẽ đại ca ngươi nhận không ra người? Đều muốn tán gái còn phái các ngươi hạ nhân hỗ trợ?” Sở Thiên thầm nghĩ, cái này Trương Nhã Phong bình thường cũng hẳn là ngang ngược càn rỡ chi nhân, nếu không chứng kiến ba cái đại hán đã sớm dọa sợ rồi, còn dám mở miệng mỉa mai?
Tiêu Niệm Nhu mang theo vài phần khinh thường, nhẹ nhàng lắc đầu: “Có bản lĩnh gọi ngươi đại ca đi ra gặp ta, không ra mặt còn muốn tán gái, nghĩ đến nhẹ nhàng linh hoạt.”
Một cái thô kệch thanh âm truyền đến: “Nói rất hay, tiểu thư thật sự là vị trí giai nhân, không chỉ có vũ đạo tốt, tửu lượng tốt, còn có cá tính như vậy, ta thích, ta hiện tại đi ra.”
Phương Đại Đồng bọn hắn một mực cung kính nhượng xuất một con đường, cúi đầu cùng kêu lên hô: “Đại ca.”
Sở Thiên cùng Trương Nhã Phong bọn hắn chứng kiến cái kia chậm rãi đi tới ‘đại ca’, mọc ra nồng đậm lông mi, cao thẳng cái mũi, đầy vả vào mồm, tóc ngắn gọn dựng đứng, một đôi sáng ngời có thần mắt nhỏ lóe nghiêm khắc ánh mắt, trên mặt lại cố gắng mang theo dáng tươi cười, làm cho người ta cảm giác rất chẳng ra cái gì cả, mọi người rất dễ dàng nghĩ tới gà trống hình tượng, trong nội tâm mỉm cười.
Vị đại ca kia thô kệch thanh âm lần nữa truyền đến: “Tại hạ Lâm Hùng Tuấn, thỉnh giáo tiểu thư phương danh?”
Tiêu Niệm Nhu lạnh lùng nói: “Tên của ta chỉ nói cho bằng hữu của ta, đáng tiếc ngươi không phải, ta cũng không muốn với ngươi nhận thức, chúng ta muốn đi.” Tiêu Niệm Nhu trở lại cầm lên xuống tay, kéo lên Sở Thiên liền chuẩn bị rời đi. Tiêu Niệm Nhu tuy nhiên bình thường tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cũng biết bây giờ Thượng Hải là một thời buổi rối loạn, có thể không sinh sự sẽ không sinh sự, miễn cho cho phụ thân cùng Thanh bang gây phiền toái.
Phương Đại Đồng bọn hắn nhẹ nhàng đạp vào vài bước ngăn chặn Tiêu Niệm Nhu phải đi đường, Lâm Hùng Tuấn tức thì lựa chọn cái vị trí ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu không tha.
Đúng lúc này, Đỗ Vũ Minh nghĩ đến phụ thân của mình, nét mặt biểu lộ một phen vẻ đắc ý, hôm nay chính mình ra mặt, dùng phụ thân tên tuổi có lẽ có thể đem người này dọa đi, đến lúc đó chính mình liền biến thành hộ hoa sứ giả rồi, Tiêu Niệm Nhu còn không đối với chính mình đổi mới? Vì vậy, Đỗ Vũ Minh tiến lên trước một bước, hào khí mười phần hô: “Các ngươi muốn thế nào? Mạnh mẽ đoạt đàng hoàng thiếu nữ a..., có còn vương pháp hay không?”
Phương Đại Đồng đột nhiên ra tay quạt Đỗ Vũ Minh một cái tát, ngữ khí khinh thường cười nói: “Vương pháp? Cái gì là vương pháp? Lão tử chính là vương pháp.”
Đỗ Vũ Minh hoàn toàn thật không ngờ Phương Đại Đồng lại đột nhiên quạt hắn một cái tát, từ nhỏ không có nếm qua khổ hắn bề bộn bụm lấy có lưu dấu tay mặt, đau nhức đau đem phụ thân danh hào tranh thủ thời gian báo ra đến, nói: “Các ngươi lại dám đánh ta, các ngươi biết rõ ba ta là người nào không? Ba ta là Phổ Đông khu đội trưởng cảnh sát hình sự.”
Phương Đại Đồng thở dài một hơi, lại là một cái tát, ngữ khí càng thêm khinh thường, nói: “Đội trưởng cảnh sát hình sự, ta đánh chính là chính là đội trưởng cảnh sát hình sự, ba của ngươi ở trước mặt ta, ta làm theo quạt hắn hai cái cái tát, sau đó hắn còn có thể hấp tấp nói cám ơn.”
Đỗ Vũ Minh lần này không dám khoa trương, biết rõ người này dám nói như thế, địa vị tự nhiên không nhỏ, vội vàng lui lại một bước, sợ hãi hỏi: “Các ngươi, các ngươi là người nào?”
Phương Đại Đồng cười cười, mang theo vài phần kiêu ngạo nói: “Nói ra, hù chết ngươi, nghe nói qua Tương bang sao? Vị kia chính là chúng ta Long đường Lâm đường chủ.”
Sở Thiên trong lòng khẽ động, kỹ càng nhìn xem Phương Đại Đồng cùng Tương bang Long đường Lâm đường chủ, trách không được Hải Tử cầm bọn hắn biện pháp, những người này cũng xác thực kiêu ngạo, tăng thêm nhà mình lão gia tử chỗ dựa, còn có tiền nhiệm trưởng tôn bang chủ chiếu cố, làm sự tình thật sự là không hề cố kỵ, loại này lấn nam bá nữ sự tình, Hải Tử cùng Quang Tử còn có dòng chính huynh đệ khẳng định làm không được.
Tiêu Niệm Nhu bỗng nhiên nghĩ đến Sở Thiên thân phận, không khỏi che miệng cười cười, chẳng lẽ Lâm Hùng Tuấn bọn hắn không biết Sở Thiên cái này Tương bang Tam đương gia sao? Vừa định muốn mở miệng mỉa mai, lại chứng kiến Sở Thiên đầu có chút nhẹ lay động, vì vậy ngậm miệng không nói.
Đỗ Vũ Minh lập tức câm như hến, không dám lên tiếng nữa, làm đội trưởng cảnh sát hình sự phụ thân đã từng đã nói với hắn, Tương bang thế lớn lực lớn, huynh đệ gần nghìn, không có việc gì ngàn vạn không nên đi trêu chọc bọn hắn.
Lâm Hùng Tuấn nhìn xem không lên tiếng Đỗ Vũ Minh, nở nụ cười, hiển nhiên đối với cái này hiệu quả vừa lòng phi thường, sau đó đối với Tiêu Niệm Nhu nói: “Không biết tiểu thư bây giờ là hay không chịu báo cho biết phương danh đâu này?”
Tiêu Niệm Nhu tuy nhiên gặp được Phương Đại Đồng bọn họ bá đạo, nhưng vẫn như cũ bất vi sở động, thần sắc tự nhiên nói: “Ngươi, còn không xứng biết rõ.”
Phương Đại Đồng sắc mặt đại biến, tiến lên một bước, chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu nói: “Còn không người dám đối với ta như vậy đại ca nói chuyện, đừng cho ngươi vài phần nhan sắc liền mở phường nhuộm, ngươi có phải hay không chán sống?”
Lâm Hùng Tuấn lên tiếng chặn lại nói: “Đừng như vậy cùng vị tiểu tthư xinh đẹp này nói như vậy.” Sau đó cười cười, đối với Tiêu Niệm Nhu nói: “Quả nhiên có cá tính, ta thật sự rất ưa thích, đêm nay để cho chúng ta nâng cốc ngắm trăng, cùng , như thế nào?”
Tiêu Niệm Nhu những ngày này tao ngộ qua không ít nguy hiểm, theo xe lửa mạo hiểm, Vân Thủy Sơn Cư tàn khốc, Thủy Tạ Hoa Đô máu chảy thành sông, trải qua những thứ này về sau, hết thảy đối với nàng mà nói, cũng đã không có gì đáng sợ, huống chi Sở Thiên liền tại bên cạnh mình, cái này đánh bại vô số cao thủ làm ca ca liền tại bên cạnh mình, hà tất sợ hãi những thứ này cái gì Tương bang đường chủ đâu này?
Bên cạnh Lục Phong bỗng nhiên đi ra, đi từ từ đến Phương Đại Đồng trước mặt, nhàn nhạt nói: “Nhường đường.”
[/hide]