Phương Đại Đồng không ngờ bàn tay Sở Thiên đập trên người mình lại có lực mạnh như vậy, cái lực đó đủ để cho Phương Đại Đồng như diều đứt dây, ngã sóng xoài về phía sau, nằm sấp xuống mặt bàn, giống như Lục Phong. Cũng may Phương Đại Đồng là kẻ lăn lộn trên giang hồ thân thủ khá tốt nếu không đã sớm mất mạng. Gã dùng một động tác đẹp mắt che dấu sự đau đớn khi bị Sở Thiên đánh bật.
Những người xung quanh có chút giật mình. Người không biết còn cho rằng họ đang chơi đùa với nhau hơi quá thôi. Tại sao một chưởng của Sở Thiên tưởng như vô lực nhưng lại có thể đánh bay Đại Đồng? Mọi người thấy khó hiểu, nhưng thấy trận đấu này khá hấp dẫn đáng để xem, vì vậy tiếp tục chú ý tập trung quan sát.
Tay cầm chén rượu của Lâm Hùng Tuấn chỉ hơi chững lại, nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục nhìn dáng người Tiêu Niệm Nhu, lại mơ mơ màng màng.
Lúc này Phương Đại Đồng không dám coi thường Sở Thiên, nổi giận gầm lên một tiếng, bước một bước dài, đánh thẳng vào ngực Sở Thiên, ánh đèn quán bar hơi yếu, nhưng cũng thấy cơ bắp đang được kéo căng của Phương Đại Đồng. Sở Thiên hơi lách sang một bên, khi Phương Đại Đồng quét ngang, nhanh chóng dùng bàn tay chặt vào các khớp tay của Phương Đại Đồng. Gã lập tức thấy hai tay mềm yếu hẳn, mất đi lực đấm, giật mình, vội lui về phía sau. Sở Thiên dấn thân lên, gần sát Phương Đại Đồng, bàn tay trái duỗi ra, bàn tay phải co lại thành nắm đấm, nhằm về phía cổ Phương Đại Đồng.
Đại Đồng đương nhiên không dám lại gần để cho Sở Thiên đánh vào người, muốn dùng hai tay phòng thủ, lại thấy hai tay đã mất hết cảm giác không còn chút lực nào, cái khoảnh khắc khựng lại đó, nắm đấm của Sở Thiên đã lao đến. Phương Đại Đồng dùng hết sức lực ngăn cản nắm tay đang đâm thẳng của Sở Thiên, không ngờ, nắm đấm của Sở Thiên bỗng nhiên ngừng lại, lập tức quấn lên hai tay Đại Đồng, bàn tay trái đưa lên, chuẩn bị đấm vào ngực phải của gã. Sở Thiên vừa một kích đắc thủ, bàn tay trái lập tức co lại thành nắm đấm, đòn vừa rồi đánh trúng ngực phải của Phương Đại Đồng, lập tức lại một đấm nữa, ba đòn liên tục như nước chảy, Phương Đại Đồng không có cách nào chống đỡ cũng không thể chống trả liền chịu ba chưởng liên tiếp của Sở Thiên, đau đớn, lùi về phía sau. Sở Thiên mỉm cười, ngay lúc xoay người, lại nâng đùi đá thẳng vào lồng ngực của Phương Đại Đồng, gã lúc này lại ngã về phía sau một lần nữa, không còn hung hăng như lần trước mà phải bò lên, tay trái chống đỡ lấy sức nặng của toàn thân, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Đám người xung quanh giật mình, Sở Thiên tuổi còn trẻ nhưng đã có thể đánh cho Phương Đại Đồng rơi răng, sao có thể như vậy được?
Trong lòng Trương Nhã Phong cũng hưng phấn kỳ lạ, thấy Sở Thiên dũng mãnh như vậy, cái ý muốn chiếm hữu lại càng tăng lên.
Lục Phong với Đỗ Vũ thì tức giận ra mặt, vốn nghĩ rằng Đại Đồng có thể giáo huấn Sở Thiên một phen, nhưng không nghĩ Sở Thiên lại xuất sắc như vậy
Sở Thiên thấy Phương Đại Đồng không còn sức chiến đấu, lắc đầu, mỉm cười, trên mặt lộ ra thần khí kì lạ, một số khách nữ trong quán trong lòng đã thầm kích động
Đại Đồng không chấp nhận một nỗi nhục bị mộ nam sinh đánh cho đến nông nỗi ấy, nhân lúc Sở Thiên không để ý, nhấc hai chai rượu trên chiếc bàn bên cạnh, ném hai bình rượu về phía Sở Thiên. Ai cũng thấy sự oán hận điên cuồng trong mắt gã, đều lo lắng cho sự sống chết của Sở Thiên.
Sở Thiên thần thái tự nhiên, không ai biết hắn ra tay từ lúc nào, chỉ biết lúc nhìn lại, tay trái Sở Thiên đã tóm được chiếc bình thứ nhất, tay phải nắm chặt bình rượu Phương Đại Đồng ném về phía mình, chuẩn xác nện lại vào đầu Phương Đại Đồng, máu lập tức chảy ra. Phương Đại Đồng theo bản năng lấy tay bịt lại vết thương đang chảy máu. Sở Thiên thừa dịp gã lơi lỏng, nhanh chóng đập bình rượu tay phải vào gáy hắn, trong một chốc, hai bình rượu định nhắm vào Sở Thiên thì đã bị đập hết lên đầu Phương Đại Đồng
Thuộc hạ của Phương Đại Đồng thấy gã bị đánh trọng thương như vậy, trong lòng tức giận, không nghe lời Lâm Tuấn Hùng lập tức xông lên, một trái một phải đánh Sở Thiên. Sở Thiên cũng không thèm quay đầu lại, xoay tròn hai chân, "bịch, bịch" hai tiếng, đá trực tiếp vào ngực chúng. Hai tên thuộc hạ của Phương Đại Đồng bị đá lùi về sau mấy bước, ngực nặng nề khó chịu, lại thấy vô cùng đau đớn, trong lòng kinh ngạc về tốc độ ra đòn cực nhanh của Sở Thiên hơn nữa sức cũng rất mạnh.
Vở kịch này nhiều tình tiết hấp dẫn làm cho mọi người không thể rời mắt, tất cả đều thấy rất hào hứng.
Lâm Tuấn Hùng cuối cùng cũng ngừng chén rượu, ánh mắt một lần nữa nhìn vào đoạn cuối của cuộc đấu.
Phương Đại Đồng lại ngoan cường đứng lên, hai con mắt đầy tia máu giận dữ, như một con trâu điên lao đến, không còn thi triển quyền pháp chỉ là dốc sức liều mạng.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không để cho một kẻ như vậy đụng vào người mình, đột ngột dùng chân chọn một cái ghế, ngăn lại bước chân tiến đến của Phương Đại Đồng, sau đó quay tròn chín mươi độ, một cước làm Phương Đại Đồng ngã lăn xuống. Hắn tung người, tung quyền đấm cho Phương Đại Đồng một cái nữa. Phương Đại Đồng sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ vẻ kiệt sức, đứng đó, không nhìn thấy cước cuối cùng của Sở Thiên. Bỗng nhiên, nắm đấm của Sở Thiên bị ngăn lại, hắn cảm thấy có lực ngăn cản hắn.
Lâm Tuấn Hùng mang theo nụ cười mỉm không được tự nhiên, nói:
- Đánh huynh đệ của ta ra nông nỗi vậy, như vậy không tốt lắm đâu?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói:
- Đường chủ Tương bang, lấn nam bá nữ, không hay lắm đâu? Thủ hạ của đường chủ ra tay đánh lén, hèn hạ vô sỉ, không tốt đâu?
Trên mặt Lâm đường chủ có chút xấu hổ, thậm chí còn có chút phẫn nộ, đường đường là Long đường đường chủ của Tương bang, lại bị một tên tiểu Tử giáo huấn, thật không chịu nổi, vì vậy mở miệng nói:
- Chẳng lẽ sức ngươi cũng muốn đối đầu với Tương bang ta?
Sở Thiên không nói gì, lắc đầu nói:
- Đường chủ ngoài việc dùng hơn một nghìn người đến hù doạ những đứa trẻ này, còn có thể làm gì đây? Nếu muốn giáo huấn ta, thì cứ việc ra tay, nhưng đừng động một chút lại lấy Tương bang ra làm chỗ dựa, như vậy chỉ khiến ta thêm khinh bỉ ngươi, lại làm cho những người xung quanh chê cười.
Lời Sở Thiên làm cho Lâm Tuấn Hùng tức giận tím mặt, hai cánh mũi phập phồng, tức giận nói không lên lời, nắm đấm run run, hiển nhiên là cực kỳ giận dữ.
Thiên rất hay, nhưng lại ngại thế lực Tương bang, nên không dám vỗ tay, chỉ có thể thầm khen ngợi Sở Thiên.
Lâm Tuấn Hùng rốt cục cũng không kiềm chế được, giật những vết rách trên quần áo, cuộn tay áo lên, mọi người đều thấy hình rồng đang bay lên, cảm giác được sát khí từ Lâm Tuấn Hùng phát ra. Ai cũng nghĩ Lâm Tuấn Hùng muốn đích thân ra tay. Lâm Tuấn Hùng tuy bị Sở Thiên chọc cho tức giận nhưng cũng biết kiềm chế bản thân.
.
Y giả vờ điềm đạm, đi đến giữa, lạnh lùng nói:
- Nếu cậu đã xem thường Tương bang, không coi đường chủ Tương bang ra gì, vậy tối nay hãy để ta lĩnh giáo tài nghệ của cậu.
Sở Thiên nhân cơ hội cũng muốn biết thực lực của tên đường chủ này, nhân tiện giáo huấn y một chút, vì vậy thản nhiên tự đắc nói:
- Được, đêm nay nếu trong ba chiêu tôi không hạ được anh, thì sẽ ra khỏi quán rượu này.
Lâm Hùng Tuấn thấy Sở Thiên thật ngông cuồng, mọi người xung quanh cũng thấy hắn thật ngông cuồng. Trương Nhã Phong cũng cho là như vậy. Ngay cả Phương Đại Đồng người bị Sở Thiên đánh bại lúc nãy cũng thấy hắn thật quá ngông cuồng, duy chỉ Tiêu Niệm Nhu thấy lời nói của Sở Thiên là thật.
Tiêu Niệm Nhu thậm chí còn rót rượu uống, ánh mắt say mê nhìn Sở Thiên, trong lòng thầm đắc ý "xông quan giận dữ vì hồng nhan"c ũng không phải chỉ có mỗi Ngô Tam Quế, mà là tất cả những nam nhân trước mặt, hơn nữa hồng nhan kia chính là mình.
Lâm Hùng Tuấn quyết định xuất chiêu, tựa hồ như đã thành một người khác, toàn thân tràn đầy lệ khí, con mắt phóng ra một uy lực khủng khiếp làm người khác thấy khiếp sợ. Những người xung quanh bất giác không ai bảo ai lùi lại mấy bước, sợ cái uy lực của Lâm Hùng Tuấn sẽ làm tổn thương bản thân.
Trong tám năm Lâm Hùng Tuấn du học ở nước ngoài, ngoài việc học chính là luyện quyền, thậm chí đã tham gia một trận quyền anh, cho nên y luôn tự tin vào thân thủ của mình. Trong Tương bang, y tự nhận thấy có thể đánh một trận với Quang Tử, đối mặt với một Sở Thiên non nớt, trong mắt y chỉ có vẻ khinh thường. Đương nhiên còn có cả lửa hận khi bị Sở Thiên đả kích. Mặc dù Sở Thiên đánh bại Phương Đại Đồng, nhưng đối với y mà nói, điều đó không nói lên được điều gì. Huống hồ Sở Thiên đã bị Phương Đại Đồng làm tiêu hao không ít sinh lực.
Tay Lâm Hùng Tuấn đầy uy lực, lúc nào cũng có thể đánh cho Sở Thiên một phát trí mạng. Sở Thiên lúc này vẫn nhàn nhã, mắt cũng không thèm nhìn Lâm Hùng Tuấn, toàn thân lại thả lỏng hoàn toàn, không để Lâm Hùng Tuấn nhìn thấy một điểm nào có thể tấn công. Lâm Hùng Tuấn giống như là một con diều hâu trên không trung, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao xuống bắt con mồi, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía con mồi Sở Thiên, nhưng lại không tìm thấy một vị trí nào có thể cắn.
Sở Thiên không động đậy, Lâm Hùng Tuấn cũng vậy, những người đứng xem bên cạnh lại không nhịn được, đã không còn để ý xem Tương bang là bang hắc đạo hay bạch đạo gì, bản thân đã lãng phí bao nhiêu thời gian đứng đây theo dõi trận đấu nên muốn xem một chút gì đó, vì vậy một loạt các âm thanh truyền đến ầm ĩ:
- Đánh a….đứng đấy làm cái gì?
- Đúng vậy, mau đánh đi, ta còn muốn đi đánh xì dầu.
- Lề mà lề mề, thật không ra dáng đàn ông, bước thêm một viên gạch nữa chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao.
- Động thủ đi…
Lâm Hùng Tuấn cuối cùng thở dài, y biết chờ đợi cũng không phải là biện pháp hay, muốn giải quyết cái cục diện này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lâm Hùng Tuấn xuất thủ, hai tay hơi trầm xuống, ngầm dồn sức lực toàn thân, một loạt âm thanh hỗn loạn lại vang lên. Y lướt thân tới, tốc độ kinh người. Lâm Tuấn Hùng quả không hổ danh là đường chủ Long đường, thân thủ so với Phương Đại Đồng thì gấp nhiều lần. Điều này có chút vượt qua dự đoán của Sở Thiên. Hắn cho rằng đường chủ Tương bang hầu hết đều dựa vào cha họ, dựa vào Hồ Tử và Quang Tử đấu tranh giành thiên hạ.
Khi Sở Thiên nghĩ đến điều đó, Lâm Hùng Tuấn đã lao tới, lập tức đứng trước mặt Sở Thiên. Sở Thiên cảm giác được một một luồng khí ép trên người, không ngăn cản, di chuyển chân, tránh lực đánh rất mạnh của Lâm Hùng Tuấn. Lâm Hùng Tuấn mỉm cười, dường như đã biết được hướng tránh của Sở Thiên, y dừng lại, xoay người, hai tay đổi hướng, đánh vào ngực Sở Thiên. Chiêu này của Lâm Hùng Tuấn rất lợi hại, lại cực chuẩn xác, phải tốn nhiều năm luyện tập mới có thể thực hiện được, một động tác đẹp mắt nhưng cũng rất uy lực.
Những người xung quanh không kìm được reo hò, thời khắc này bọn họ nhìn thấy không phải là quyết đấu, mà là sự cô đơn lạnh lẽo.
Quán bar hiện vẫn chưa báo cảnh sát, không phải không muốn báo, mà biết rõ Lâm Hùng Tuấn là người của Tương bang. Những chuyện này đương nhiên là chuyện giang hồ, nếu như tự mình báo cảnh sát tới, đồng nghĩa với việc là tự tìm rắc rối cho bản thân, cho nên quán bar tình nguyện chịu chút tổn thất, cũng không muốn gây phiền phức, huống hồ còn làm cho những người kia thêm tức giận.
Sở Thiên một lần nữa dung bộ pháp không ai ngờ đến tránh sự tấn công của Lâm Hùng Tuấn, lúc này Lâm Hùng Tuấn rất chăm chú, đấm một quyền vào ngực Sở Thiên, tay phải đẩy ra, một chiêu thức tung ra, nhanh như chớp hướng đến ngực Sở Thiên, tất cả những đòn tấn công đều nhắm đến ngực Sở Thiên. Y biết rõ, chỉ cần mình đánh trúng ngực Sở Thiên thì hắn sẽ mất sức chiến đấu. Y luôn có lòng tin với sức mạnh nắm đấm của mình.
Sở Thiên không tránh cũng không lùi, cho đến khi ngón giữa của Lâm Hùng Tuấn cách ngực hắn nửa thước, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, lõm ngực co lại, dồn lực vào cánh tay phải, đấm mạnh vào tay trái của Lâm Hùng Tuấn. Y nghiêng người tránh, hai chưởng cũng thuận thế run lên, biến thành trọng quyền, đánh đến đầu Sở Thiên. Hắn sớm liệu đến nước cờ này của Lâm Hùng Tuấn, vừa thấy hai quyền của Lâm Hùng Tuấn đánh xuống, trong lòng cười nhạt, thấy hai chưởng uy lực trước mắt, hai vai phút chốc khẽ động, triển khai bộ pháp, loé lên tức thì.
Sở Thiên vẫn ở trong trạng thái phòng thủ, Lâm Hùng Tuấn ngoài việc ra tay cực nhanh, còn không cho phép hắn nghỉ ngơi. Sở Thiên vẫn đợi, đợi thời cơ để có thể đánh một đòn công kích.
Tiêu Niệm Nhu thấy Sở Thiên đang ở thế bị động, lo lắng đến mức vò cả lớp áo bên ngoài, lộ cả nội y màu đen gợi cảm bên trong, hai vai co lên, hô lớn:
- Sở Thiên nhanh đánh bại gã đó đi, đêm nay em sẽ là tình nhân của anh.
Những người con gái xung quanh không khỏi hưng phấn hét ầm lên, đám con trai thì vừa đứng một bên xem cuộc chiến của Sở Thiên với Lâm Hùng Tuấn, vừa cố ý liếc nhìn nội y của Tiêu Niệm Nhu, con mắt hiện ra đầy vẻ phức tạp.
Trương Nhã Phong bỗng phát hiện ra, gan của mình cùng sự hấp dẫn của bản thân đều không bằng Tiêu Niệm Nhu.
Lâm Hùng Tuấn thấy Tiêu Niệm Nhu cổ vũ cho Sở Thiên, thấy hai vai cô hở ra, trong lòng rất không thoải mái, có chút phân tâm, tay hơi dừng lại. Sở Thiên hít một hơi nói:
- Anh thua rồi.
Lâm Hùng Tuấn còn chưa kịp có phản ứng gì, Sở Thiên liền nhân lúc lực tấn công của y yếu thế, không đếm xỉa sẽ làm tổn hại đến Lâm Hùng Tuấn như thế nào, lập tức đến trước mặt y, hai tay của y hướng về phía sau lưng của Sở Thiên, nhưng đã muộn, Sở Thiên đấm vào các đốt ngón tay của y một cách chuẩn xác. Lâm Hùng Tuấn đã không còn cách nào chống đỡ, mặt xám lại bất lực đợi đòn công kích của Sở Thiên, lúc y nhắm mắt lại, y thấy Sở Thiên dồn lực tung quyền đến.
Lâm Hùng Tuấn bay ra, ngã trên mặt đất, nhổ ra một ngụm máu tươi, đau đớn không tin mình bị đánh bại bởi một người trẻ như vậy, thoáng chốc trông có vẻ già hơn rất nhiều. Y không hiểu tại sao, luyện quyền tám năm, lăn lộn trên giang hồ 4-5 năm, sao lại không thể đánh bại được tên tiểu tử này? Chẳng lẽ tên nhãi này đã luyện công từ trong bụng mẹ? Lâm Hùng Tuấn thế nào cũng không hiểu, bỗng thấy tròng long đau đớn vô cùng.
Phương Đại Đồng vội đến đỡ y dậy, nói:
- Đường chủ, chúng ta liều mạng với tên oắt con này.
Nói xong gã định dẫn hai tên thuộc hạ xông đến liều mạng với Sở Thiên.
Lâm Hùng Tuấn biết bọn chúng có liều mạng xông lên cũng không có ích gì, vì vậy, ngăn chúng lại, lắc đầu nói:
- Đi thôi.
Ánh mắt Phương Đại Đồng căm phẫn nhìn Sở Thiên mấy lần, hung dữ nhổ ra mấy câu:
- Tiểu tử, Tương bang sẽ không bỏ qua cho mày, lão gia đây sớm muộn cũng sẽ tìm mày lấy mạng.
Sau đó dẫn theo thủ hạ, đỡ Lâm Hùng Tuấn không cam tâm mà dời đi.
Trong mắt Trương Nhã Phong đầy vẻ si mê, lầm bầm nói với chính mình:
- Ta muốn gả cho Sở Thiên.
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh trong lòng rất không vui, chỉ có thể oán hận ngầm mắng vài câu.
Thắng lợi của Sở Thiên kích động toàn bộ quán bar, mọi người đều vỗ tay hoan hô, thậm chí có vài cô gái mang vẻ xuân tình bước tới Trương Nhã Phong không động đậy, mang ý cười trên mặt nhìn Sở Thiên, cảm thấy cổ họng khát khô, dường như có chút cảm giác tê dại.
Tiêu Niệm Nhu thấy bọn con gái xúng xính váy áo vây đến, không biết tại sao lại vội nói vài câu với Trương Nhã Phong, rồi lôi Sở Thiên lao ra khỏi quán bar. Cô sợ Sở Thiên không kiềm chế được, bị mấy cô ả kia kéo đi làm người tình một đêm, cô biết rõ, chính nhân quân tử, dưới sự công kích của đám con gái kia thì cũng không đỡ nổi một chiêu.
Trương Nhã Phong thấy Niệm Nhu kéo Sở Thiên đi, khẽ thở dài, trong lòng nghĩ, làm thế nào gặp lại Sở Thiên?
Khởi động chiếc xe Audi, Tiêu Niệm Nhu tăng tốc, lúc chạy đến khu ngoại ô vắng vẻ, bỗng nhiên ngừng lại, không để Sở Thiên kịp phản ứng, đã nghiêng người quấn lên người Sở Thiên, mang cái đầu lưỡi thơm ngát mùi rượu đưa vào miệng Sở Thiên, say sưa ngây ngất. Sở Thiên dùng sức đẩy Tiêu Niệm Nhu ra, nhưng không biết tại sao cô lại có sức lực mạnh mẽ như vậy, không bị đẩy ra. Bất chấp mọi thứ, Niệm Nhu đưa chân qua, ngồi lên người hắn, kịch liệt hôn, làm cho Sở Thiên thấy khó thở. Sở Thiên dần dần thấy bên dưới có chút kích động, nếu cứ như vậy sẽ không thể kiềm chế được.
Lát sau, Tiêu Niệm Nhu buông Sở Thiên ra, khoé mắt say đắm, trên mặt đầy xuân tình, nội y gợi cảm như ẩn như hiện, làm lộ ra bộ ngực trắng muốt, làm cho người khác khó lòng mà kháng cự, cô cắn tai Sở Thiên, quyến rũ nói:
- Em không cần mãi mãi, thậm chí không muốn suốt đêm nay, chỉ một lần thôi, làm tình nhân một lần, có thể đồng ý với em không?
Mùi rượu với hương nước hoa thơm dịu làm không khí trên xe trở lên mập mờ.
Tay trái Sở Thiên đã đặt lên cái eo nhỏ nhắn của Tiêu Niệm Nhu, tay phải dán lên đùi cô, trong lúc muốn tiến tới một chút nữa, trong đầu liền hiện ra hình bóng Tiêu Tư Nhu, trong lòng liền chững lại.
"Ba"một tiếng, một bàn tay dính đầy máu vỗ vào cửa xe Audi, sau đó chậm rãi hạ xuống.
[hide]
Phương Đại Đồng rất khó tưởng tượng Sở Thiên vỗ vào trên người mình bàn tay làm sao sẽ đột nhiên sinh ra một cổ mãnh liệt lực lượng khổng lồ, cái kia lực lượng lại để cho Phương Đại Đồng như là như diều đứt dây giống nhau, thẳng tắp hướng về sau ngã bay ra ngoài, ngã sấp xuống ở phía sau trên mặt bàn, giống như là Lục Phong ngã sấp xuống giống nhau, Phương Đại Đồng dù sao cũng là trên giang hồ lăn lộn đấy, không có mấy thân thủ đã sớm bị chặt chết rồi, một cái cá chép tung người, dùng một cái xinh đẹp động tác che dấu bị Sở Thiên đánh bay khó chịu nổi.
Chung quanh quần chúng đều có chút giật mình, không biết còn tưởng rằng Sở Thiên cùng Phương Đại Đồng đang đùa quá gia gia đâu rồi, vì sao Sở Thiên nhìn như vô lực một chưởng lại có thể đánh bay Phương Đại Đồng đâu này? Mọi người khó hiểu, nhưng biết rõ trận này đối chiến giá trị tuyệt đối được tiếp tục xem tiếp, vì vậy tập trung lực chú ý tiếp tục quan sát.
Lâm Hùng Tuấn chẳng qua là có chút chậm trì hoãn chén rượu, nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục thưởng thức Tiêu Niệm Nhu dáng người, ảo tưởng tiến vào ở giữa .
Phương Đại Đồng hiện tại không dám khinh thường Sở Thiên rồi, nổi giận gầm lên một tiếng, một cái bước xa, hai đấm như bay, thẳng đến Sở Thiên lồng ngực, quán bar hơi yếu dưới ánh đèn, hay là rất rõ ràng nhìn thấy Phương Đại Đồng cái kia kéo căng cơ bắp, Sở Thiên có chút bên cạnh chợt hiện, tại Phương Đại Đồng biến chiêu quét ngang chi tế, dùng bàn tay nhanh chóng trảm tại Phương Đại Đồng cánh tay các đốt ngón tay lên, Phương Đại Đồng không hiểu cảm thấy hai tay mềm yếu, lập tức mất đi lực lượng, ám cảm giác giật mình, gấp hướng lui về phía sau đi, Sở Thiên lấn thân trên xuống, gần sát Phương Đại Đồng, bày tay trái đẩy ngang đi ra ngoài, tay phải hóa thành nắm đấm, đánh về phía Phương Đại Đồng cổ.
Phương Đại Đồng tự nhiên không dám lại lại để cho Sở Thiên kích đánh vào người, đều muốn dùng hai tay phòng thủ, lại cảm giác được hai tay đã mất đi ngày xưa lực lượng, tại đây dừng một chút tầm đó, Sở Thiên nắm đấm đã đi đầu tập đến, thế tới dị thường hung mãnh, Phương Đại Đồng đem hết toàn lực dùng hai tay đi ngăn cản Sở Thiên đấm thẳng, ai biết, Sở Thiên nắm đấm bỗng nhiên đình trệ, lập tức quấn lên Phương Đại Đồng hai tay, lúc này bày tay trái phát sau mà đến trước, chuẩn xác đập nện tại Phương Đại Đồng ngực phải lên, Sở Thiên một kích đắc thủ, lập tức bày tay trái hóa thành nắm đấm, lại kích Phương Đại Đồng ngực phải, đánh trúng lập tức lại hóa thành khấu chỉ, liền chút Phương Đại Đồng ngực, cái này liên tục biến hóa đều là nước chảy mây trôi, công tác liên tục, Phương Đại Đồng vậy mà không cách nào tới kịp ngăn cản, ngực phải chỉ có thể liền chịu ba lượt trong kích, đau đớn khó nhịn, chỉ có thể hướng lui về phía sau đi, Sở Thiên mỉm cười, ngay tại chỗ xoay tròn, đã đến cái đùi phải thẳng đá, Phương Đại Đồng ngực phải lần nữa bị đá ở bên trong, hướng về sau lần nữa ngã đi, lần này nhưng không có cá chép tung người, mà là bò lên, tay trái chống đỡ đấy, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Chung quanh quần chúng lần nữa giật mình, Sở Thiên tuổi còn trẻ lại đem Phương Đại Đồng đánh chính là răng rơi đầy đất, điều này sao có thể đâu này?
Trương Nhã Phong trong nội tâm cũng dị thường hưng phấn, nghĩ đến Sở Thiên hung mãnh, trong nội tâm ở chỗ sâu trong liền ngăn không được từng trận , hai chân vô tình ý tầm đó kẹp chặt chặc hơn.
Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh tức thì trên mặt khó coi, vốn cho là Phương Đại Đồng có thể giáo huấn một chút Sở Thiên, không nghĩ tới Sở Thiên nhưng là dài quá danh tiếng.
Sở Thiên nhìn xem Phương Đại Đồng vô lực tái chiến, lắc đầu, mỉm cười, trên mặt lạnh nhạt thần sắc lộ ra dị thường suất khí, trong quán rượu một ít nữ hài đã âm thầm kích động lên.
Phương Đại Đồng hiển nhiên không cách nào tiếp nhận chính mình ăn lớn như vậy thiệt thòi, vẫn thua cho một đệ tử, thừa dịp Sở Thiên không chú ý, cầm lấy bên cạnh bàn bên cạnh hai cái bình rượu, vốn là ném đi cái bình rượu tới đây, sau đó chính mình đánh tới, trong tay bình rượu thẳng đến Sở Thiên đầu, ai cũng có thể nhìn ra Phương Đại Đồng trong ánh mắt oán hận cùng điên cuồng, đều lo lắng Sở Thiên khó với ngăn cản được Phương Đại Đồng cái này âm tàn đánh chết.
Sở Thiên thần tình tự nhiên, ai cũng không biết hắn là như thế nào ra tay, chỉ biết là lại nhìn thời điểm, Sở Thiên tay trái đã tiếp được cái thứ nhất ném đến bình rượu, tay phải cầm Phương Đại Đồng nện đầu mình bình rượu, Sở Thiên trên mặt hiện lên một tia khinh thường, tay trái có chút run run, tay trái bình rượu không hề độ lệch nện ở Phương Đại Đồng trên đầu, máu tươi lập tức chảy ròng, Phương Đại Đồng thói quen lấy tay đi che đổ máu địa phương, Sở Thiên thừa dịp hắn lực lượng lỏng, nhanh chóng sử dụng xảo kình đoạt lấy tay phải bình rượu, lại trực tiếp nện ở Phương Đại Đồng trên ót, một lát, Phương Đại Đồng cầm lấy hai cái bình rượu không có nện ở Sở Thiên trên đầu, toàn bộ cho mình.
Phương Đại Đồng hai người thủ hạ nhìn thấy Phương Đại Đồng đã bị Sở Thiên như thế trọng kích, trong nội tâm giận dữ, bất đồng Lâm Hùng Tuấn phân phó, mộ tả một hữu hướng Sở Thiên đánh tới, Sở Thiên liền đầu cũng không quay về, xoay tròn hai chân, ‘phanh, phanh’ hai tiếng, trực tiếp vượt qua đá vào lồng ngực của bọn hắn, Phương Đại Đồng hai người thủ hạ ‘đạp đạp đạp’ vài bước, bị Sở Thiên đập nện liền lùi lại vài bước, ngực nặng nề khó chịu, thuận tiện lấy vô cùng đau đớn, trong nội tâm đều rất kinh ngạc Sở Thiên ra chân cực nhanh, dùng sức to lớn.
Cái này hí kịch tính biến hóa lại để cho người chung quanh thấy rất là đã ghiền, mỗi cái đều thần sắc phấn khởi.
Lâm Hùng Tuấn rốt cục ngừng chén rượu, ánh mắt một lần nữa nhìn xem tiến vào khâu cuối cùng chiến đấu.
Phương Đại Đồng lần nữa ương ngạnh đứng lên, biến mất ngăn trở con mắt máu tươi, như là nổi điên trâu đực giống như lao đến, đã không hề quyền pháp cước pháp có thể theo rồi, thuần túy là dốc sức liều mạng.
Sở Thiên tự nhiên sẽ không để cho dốc sức liều mạng người quấn lên thân thể của mình, đột nhiên dùng chân chọn qua một cái ghế, ngăn trở Phương Đại Đồng thế xông, sau đó xoay tròn chín mươi độ, một cước lần nữa đá ngả lăn Phương Đại Đồng, cũng một cái tung người, bay thẳng quyền đối với Phương Đại Đồng lần nữa đánh tới, Phương Đại Đồng sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt có không nói ra được vẻ mệt mỏi, liền đứng ở chỗ đó, hoàn toàn không có nhìn thấy Sở Thiên một kích cuối cùng. Bỗng nhiên, Sở Thiên nắm đấm bị người chặn, Sở Thiên cảm giác được đến từ ngăn cản lực lượng.
Lâm Hùng Tuấn mang theo cũng không tự nhiên mỉm cười, nói: “Cầm huynh đệ của ta ngay khi thức ăn chém, như vậy không tốt lắm đâu?”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, thu hồi nắm đấm, lắc đầu nói: “Tương bang đường chủ, lấn nam bá nữ, không tốt lắm đâu? Đường chủ chính là thủ hạ, hèn hạ vô sỉ đánh lén, không tốt lắm đâu?”
Lâm Hùng Tuấn trên mặt có vài phần xấu hổ, thậm chí mang theo phẫn nộ, chính mình đường đường Tương bang Long đường đường chủ, như vậy bị một tên mao đầu tiểu tử giáo huấn, thật sự khó chịu nổi, vì vậy mở miệng nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là chi lực, đều muốn đối kháng Tương bang hơn một ngàn bang chúng?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười, lắc đầu nói: “Đường chủ ngoại trừ dùng Tương bang chính là hơn một ngàn bang chúng đến hù dọa một chút chúng ta những hài tử này, còn có thể làm được gì đây? Thật sự đều muốn giáo huấn ta, liền cứ việc ra tay, nhưng là đừng động một chút lại cầm Tương bang để làm hậu trường, như vậy sẽ chỉ làm ta khinh bỉ ngươi, lại để cho người chung quanh chê cười ngươi.”
Sở Thiên mà nói lại để cho Lâm Hùng Tuấn giận tím mặt, hắn hai cái mũi thở lúc mở lúc đóng, nhất khởi nhất phục, tức giận đến liền lời nói đều cũng không nói ra được, nắm đấm ba ba rung động, hiển nhiên là trong cơn giận dữ.
Người chung quanh đều cảm thấy Sở Thiên nói rất đặc sắc, nhưng trở ngại Tương bang thế lực, hay là không dám công nhiên chụp nảy sinh tiếng vỗ tay đến, chỉ có thể trong nội tâm âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Lâm Hùng Tuấn rốt cuộc kiềm chế không được, giật ra quần áo lỗ hổng, xoáy lên ống tay áo, tất cả mọi người thấy rõ ràng Lâm Hùng Tuấn trên ngực Ác Long bay lên, cảm giác được Lâm Hùng Tuấn trên người truyền đến sát khí. Ai cũng biết, Lâm Hùng Tuấn muốn đích thân ra sân, Lâm Hùng Tuấn tuy nhiên bị Sở Thiên tức giận đến lửa giận tùng nấu, nhưng còn không có buông tha cho chính mình điểm này giả vờ hàm dưỡng, hướng chính giữa vừa đứng, lạnh lùng nói: “Ngươi thật không ngờ xem thường Tương bang, xem thường Tương bang đường chủ, đêm nay để cho ta đến lãnh giáo một chút thủ đoạn của ngươi.”
Sở Thiên thừa cơ muốn cởi xuống Tương bang những thứ này đường chủ thực lực, cũng thuận tiện đều muốn giáo huấn một chút Lâm Hùng Tuấn, vì vậy khoan thai tự đắc nói: “Tốt, ta đêm nay ba chiêu không đem ngươi phóng ngược lại, ta liền bò ra rượu này a.”
Lâm Hùng Tuấn cảm thấy Sở Thiên thật ngông cuồng rồi, chung quanh quần chúng cũng hiểu được Sở Thiên thật ngông cuồng rồi, Trương Nhã Phong cũng hiểu được Sở Thiên thật ngông cuồng rồi, liền bị Sở Thiên giáng bại Phương Đại Đồng cũng hiểu được Sở Thiên thật ngông cuồng, chỉ có Tiêu Niệm Nhu cảm thấy Sở Thiên nói rất đúng lời nói thật.
Tiêu Niệm Nhu thậm chí rót chén rượu, thời gian dần qua uống vào, ánh mắt mê say nhìn xem Sở Thiên, trong nội tâm âm thầm đắc ý, “Xông quan giận dữ là hồng nhan” cũng không phải chỉ có Ngô Tam Quế một cái, trước mắt những nam nhân này đều là, hơn nữa cái kia hồng nhan chính là mình.
Lâm Hùng Tuấn quyết định xuất thủ, lập tức tựa hồ thay đổi cá nhân, toàn thân tràn đầy lệ khí, tính công kích, con mắt bắn ra một loại khiếp người tâm hồn uy lực, chung quanh quần chúng không tự chủ được lui lại mấy bước, sợ Lâm Hùng Tuấn xuất thủ uy lực làm thương tổn chính mình.
Lâm Hùng Tuấn ở nước ngoài tám năm tầm đó, ngoại trừ đọc sách chính là luyện quyền, thậm chí đã tham gia một lần quyền anh nhét, cầm cái huy chương đồng, cho nên hắn luôn luôn đối với thân thủ của mình tràn ngập tự tin, Tương bang bên trong, hắn từ tán thành dùng cùng Quang Tử một trận chiến, đối mặt Sở Thiên như vậy mao đầu tiểu tử, trong mắt mang theo đều là miệt thị cùng khinh thường, đương nhiên còn có bị Sở Thiên kích thích lửa giận, tuy nhiên Sở Thiên đánh bại Phương Đại Đồng, nhưng đối với Lâm Hùng Tuấn mà nói, cái kia không thể nói rằng cái gì, huống chi Sở Thiên đã bị Phương Đại Đồng tiêu hao không ít khí lực.
Lâm Hùng Tuấn tay đã rót đầy lực lượng, tùy thời chuẩn bị cho Sở Thiên một kích trí mạng, Sở Thiên lúc này vẫn như cũ nhàn nhã dạo chơi, con mắt cũng không có xem Lâm Hùng Tuấn, toàn thân tận lực tại buông lỏng một chút, không cho Lâm Hùng Tuấn tìm được một tia có thể công kích sơ hở, Lâm Hùng Tuấn giống như là vòng tại không trung Lão Ưng, tùy thời lao xuống xuống bắt con mồi, ánh mắt lợi hại chằm chằm vào trước mặt con mồi Sở Thiên, lại phát hiện vậy mà không chỗ có thể hạ khẩu.
Sở Thiên không hề động, Lâm Hùng Tuấn cũng không có di chuyển, chung quanh quần chúng lại không nhịn được rồi, đã mặc kệ Tương bang là cái gì hắc đạo bạch đạo, chính mình bỏ ra nhiều thời giờ như vậy đứng đấy tóm lại muốn xem điểm hơn thứ đồ vật a, vì vậy các loại tiếng động lớn tạp âm thanh truyền đến “Đánh a..., làm đứng đấy có làm được cái gì à?” “Chính là a..., mau đánh a..., ta còn muốn đi đi đánh xì dầu (đánh đấm giả bộ cho có khí thế) đâu” “Lề mà lề mề, thật không đúng đàn ông, đi lên một cái cục gạch vỗ xuống chẳng phải giải quyết xong.” “Động thủ a..., thắng chính là cái kia, bà cô miễn phí cùng hắn ba ngày.”
Lâm Hùng Tuấn rốt cục thở dài, hắn cũng biết làm như vậy chờ đợi không phải biện pháp, muốn đem cái này chết tiệt tịch cục diện quấy đứng lên.
Lâm Hùng Tuấn xuất thủ, hai tay hơi trầm xuống, ám tụ họp toàn lực, toàn thân cốt cách “Chụp! Chụp!” Loạn hưởng, lướt thân tới đây, tốc độ kinh người. Lâm Hùng Tuấn quả nhiên là Long đường đường chủ, thân thủ so về Phương Đại Đồng cao hơn bên trên như vậy hai cái cấp bậc, cái này có chút vượt quá Sở Thiên dự kiến, hắn cho rằng Tương bang đường chủ đều dựa vào lão tử ăn cơm, kháo Hải Tử cùng Quang Tử tranh đấu giành thiên hạ.
Tại Sở Thiên tâm niệm chuyển động tầm đó, Lâm Hùng Tuấn dùng khó với tin lực lượng {Thiểm kích} tới đây, lập tức đã đến Sở Thiên trước mặt, Sở Thiên cảm giác được một hồi áp người khí tràng đánh tới, không có ngăn cản, dưới chân lệch vị trí, tránh ra Lâm Hùng Tuấn luồng thứ nhất lăng lệ ác liệt công kích, Lâm Hùng Tuấn mỉm cười, tựa hồ biết rõ Sở Thiên hội hướng bên cạnh trốn tránh, dùng thường nhân bất khả tư nghị bỗng nhiên: Ngừng ngừng, một cái xoay tròn, hai tay biến trảo, hướng Sở Thiên lồng ngực đánh tới, Lâm Hùng Tuấn một chiêu này dùng vô cùng hay, cũng rất có tiêu chuẩn, không có vài năm công phu là làm không xuất ra như vậy hoa lệ hơn nữa thực dụng động tác.
Chung quanh quần chúng không tự chủ được hoan hô, vỗ tay, giờ khắc này bọn hắn xem không phải quyết đấu, mà là cô đơn lạnh lẽo.
Quán bar đến bây giờ còn không có báo động, không phải là không muốn báo, mà là biết rõ Lâm Hùng Tuấn bọn họ là Tương bang người, những thứ này chuyện giang hồ tự nhiên giang hồ rồi, nếu như mình báo động tìm đến cảnh sát, thuần túy là cho bọn hắn tìm không thoải mái, cũng là cho mình tìm không thoải mái, cho nên quán bar tình nguyện một ít cái bàn tổn thất, cũng không muốn sinh ra sự cố, huống chi còn có thể kéo nhân khí bay lên đâu.
Sở Thiên lần nữa dùng bất khả tư nghị bộ pháp tránh thoát Lâm Hùng Tuấn tập kích, Lâm Hùng Tuấn lúc này thần sắc chăm chú, không chút nào lên tiếng, đơn chưởng tập ngực, tay phải đẩy ra, một chiêu xảo quyệt tay, nhanh như mũi tên mũi tên hướng Sở Thiên trước ngực chút đi, tất cả thế công tất cả đều là hướng Sở Thiên ngực bộ vị không ngừng mời đến, hắn biết rõ, chỉ cần mình có thể đánh vào ngực, Sở Thiên sẽ đánh mất sức chiến đấu, hắn đối với trên tay mình lực đạo luôn luôn rất có lòng tin.
Sở Thiên không tránh không lùi, cho đến Lâm Hùng Tuấn ngón giữa đã bắn đến trước ngực nửa xích, phút chốc cười nhạt một tiếng, lõm ngực co lại bụng, cánh tay phải tụ họp công, mãnh liệt hướng Lâm Hùng Tuấn cánh tay trái cách đi, Lâm Hùng Tuấn nghiêng người tránh ra, song chưởng cũng thuận thế bàn không run lên, hóa thành trọng quyền, hướng Sở Thiên trên đầu đánh rớt, Sở Thiên thông minh hơn người, sớm liệu Lâm Hùng Tuấn có nước cờ, vừa thấy hai đấm đánh xuống, trong nội tâm cười nhạt, nhìn xem song chưởng đã khó khăn lắm trước mắt, phút chốc hai vai khẽ động, triển khai bộ pháp, lóe lên tức thì.
Sở Thiên một mực ở ở vào phòng thủ trạng thái, ngoại trừ Lâm Hùng Tuấn ra tay cực nhanh, không cho phép hắn thở dốc bên ngoài, Sở Thiên mình cũng đang đợi, đợi một cái có thể Lôi Đình Nhất Kích thời cơ.
Tiêu Niệm Nhu nhìn xem mặt ngoài đang ở hạ phong Sở Thiên, gấp đến độ xé mở trên người áo ngoài, lộ ra hương diễm X cảm giác màu đen nội y, rãnh mương hiển hiện, hai vai nhún hô lớn: “Sở Thiên, đánh bại hắn, đêm nay ta làm tình nhân của ngươi.”
Chung quanh nữ tính quần chúng không khỏi hưng phấn hét rầm lên, nam tính quần chúng tức thì một bên nhìn xem đối chiến Sở Thiên cùng Lâm Hùng Tuấn, một bên hữu ý vô ý liếc nhìn Tiêu Niệm Nhu hương diễm nội y, con mắt lộ ra bề bộn nhiều việc.
Trương Nhã Phong chợt phát hiện, đảm lượng của mình cùng cởi mở đã xa xa không bằng Tiêu Niệm Nhu rồi.
Lâm Hùng Tuấn chứng kiến Tiêu Niệm Nhu là Sở Thiên trợ trận, lộ ra cái kia hai vai, trong nội tâm rất không thoải mái, lực chú ý có chút phân thần, dùng tay ra hiệu dừng lại, Sở Thiên hít một tiếng: “Ngươi thua!”
Lâm Hùng Tuấn còn không có kịp phản ứng, Sở Thiên liền khi hắn thế công dừng lại chi tế, không để ý tổn thương theo Lâm Hùng Tuấn lăng lệ ác liệt đích thủ thế trong mặc đi qua, lập tức, đã đến Lâm Hùng Tuấn trước mặt, Lâm Hùng Tuấn hai tay hướng về sau quay về bắt Sở Thiên phần lưng, thế nhưng là đã đã quá muộn, Sở Thiên chuẩn xác đập nện tại Lâm Hùng Tuấn hai tay các đốt ngón tay, “Ken két” hai tiếng, rớt cả ra, Lâm Hùng Tuấn đã vô lực còn chiêu, mặt xám như tro chờ Sở Thiên Lôi Đình Nhất Kích, tại Lâm Hùng Tuấn nhắm mắt lại thời điểm, nhìn hắn đến Sở Thiên súc thế mà phát xông quyền.
Lâm Hùng Tuấn bay ra ngoài, té trên mặt đất nhổ ra một ngụm máu tươi, thống khổ không tin nhìn trước mắt cái này đánh bại tuổi của mình người tuổi trẻ, thoáng cái giống như thương già hơn rất nhiều, hắn như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, mình luyện quyền tám năm, giang hồ chém giết - năm, làm sao lại địch không ngừng cái này mao đầu tiểu tử đâu này? Chẳng lẽ tiểu tử này theo trong bụng mẹ mà bắt đầu luyện công? Lâm Hùng Tuấn nghĩ mãi mà không rõ, bỗng nhiên cảm giác được lòng tham đau.
Phương Đại Đồng bọn hắn bề bộn đi lên vịn Lâm Hùng Tuấn, nói: “Đường chủ, chúng ta đi lên cùng tiểu tử này liều mạng.” Nói xong, mang theo hai người thủ hạ làm bộ chỗ xung yếu đi lên dốc sức liều mạng.
Lâm Hùng Tuấn biết rõ bọn hắn toàn bộ đi lên cũng không có cái gì dùng, vì vậy giữ chặt Phương Đại Đồng, lắc đầu nói: “Đi thôi.”
Phương Đại Đồng dùng oán hận ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên vài lần, hung dữ nhổ ra một câu tình cảnh bên trên mà nói: “Tiểu tử, Tương bang đúng sẽ không bỏ qua ngươi, lão tử sớm muộn hội muốn mạng của ngươi.” Sau đó mang theo thủ hạ, vịn rất không cam lòng Lâm Hùng Tuấn rời đi.
Trương Nhã Phong trong mắt mê say, lầm bầm lầu bầu nói: “Lập gia đình muốn gả Sở Thiên người như vậy.” Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh tức thì trong nội tâm rất không đúng tư vị, lại lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm oán hận mắng vài câu.
Sở Thiên thắng lợi kích thích toàn bộ quán bar người, tất cả mọi người hoan hô lên, thậm chí có mấy cái X cảm giác xinh đẹp nữ hài đang mang theo khuôn mặt xuân tình đi tới, Trương Nhã Phong đến không hề động, mang theo vài phần nghiền ngẫm dáng tươi cười cao thấp nhìn xem Sở Thiên, hắn cảm giác được trong cổ họng khô khốc một hồi táo, tầm đó tựa hồ nhiều hơn tia tê dại cảm giác.
Tiêu Niệm Nhu nhìn xem dần dần vây tới X cảm giác xinh đẹp nữ tử, không hiểu cảm giác được một hồi khẩn trương, bề bộn cùng Trương Nhã Phong bọn hắn lên tiếng chào hỏi, liền lôi kéo Sở Thiên lao ra quán bar, hắn sợ Sở Thiên ngăn cản không nổi hoặc, bị những cái... Kia tình một đêm nữ tử câu dẫn rời đi, Tiêu Niệm Nhu biết rõ, lại nghiêm chỉnh nam nhân, dù là cái gì chính nhân quân tử, tại nữ nhân nhu tình thế công hạ đều lộ ra không chịu nổi một kích.
Trương Nhã Phong nhìn xem Tiêu Niệm Nhu mang theo Sở Thiên rời đi, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng suy nghĩ, như thế nào gặp lại Sở Thiên đâu này?
Phát động nảy sinh xe Audi, Tiêu Niệm Nhu liền khai mở đủ mã lực ra đi, chạy đến vùng ngoại ô vắng vẻ khu rừng nhỏ thời điểm, Tiêu Niệm Nhu bỗng nhiên đem xe ngừng lại, không đợi Sở Thiên kịp phản ứng, đã nghiêng người quấn lên Sở Thiên thân thể, mang theo mùi rượu cùng mùi thơm ngát khí tức đầu lưỡi đơn giản chỉ cần chen vào Sở Thiên đều muốn nói chuyện trong miệng, nhiệt liệt mà say lòng người, Sở Thiên dùng sức đẩy ra Tiêu Niệm Nhu, Tiêu Niệm Nhu nhưng lại không biết ở đâu sanh ra lực lượng, đơn giản chỉ cần không có bị đẩy ra, không có cảm giác đang lúc, Tiêu Niệm Nhu đã dạng chân đi qua, kịch liệt lưỡi hôn đứng lên, lại để cho Sở Thiên hô hấp đều cảm giác được khó khăn, Sở Thiên thời gian dần trôi qua cảm giác được phía dưới đang tại phản ứng, tiếp tục như vậy, sớm muộn cầm giữ không được.
Sau một lát, Tiêu Niệm Nhu buông ra Sở Thiên, khóe mắt hàm say, mặt mũi tràn đầy xuân tình, màu đen X cảm giác nội y, như ẩn như hiện rãnh mương, bóng loáng thon dài , lóe ra khó với làm cho người kháng cự hoặc, Tiêu Niệm Nhu cắn Sở Thiên lỗ tai, vũ mị kiều người nói: “Ta không nên vĩnh viễn, thậm chí không nên đêm nay, chỉ cần một lần, làm một lần tình nhân, có thể đáp ứng ta sao?”
Rượu cồn cùng mùi thơm ngát mùi làm cho cả thùng xe trở nên mập mờ đứng lên.
Sở Thiên tay trái đã hoàn lên Tiêu Niệm Nhu bờ eo thon bé bỏng, tay phải đã dán tại Tiêu Niệm Nhu trên đùi, đang muốn với vào trong quần thời điểm, trong đầu đã hiện lên Tiêu Tư Nhu bóng dáng, trong nội tâm hơi chút nhất chậm chạp.
‘Ba’ một tiếng, một cái mang huyết bàn tay vỗ vào Audi cửa sổ xe lên, sau đó chậm rãi rơi xuống
[/hide]