Tiêu Niệm Nhu và Sở Thiên đang quấn vào nhau, kinh hãi thấy bàn tay đầy máu đập vào cửa sổ, dù bên trong đang mây mưa hỗn loạn như thế nào đi nữa cũng lập tức sóng yên biển lặng, huống Hải hai người mới chỉ mới bắt đầu? Tiêu Niệm Nhu không phải là một cô gái trải đời, mặc dù đêm nay cũng thể hiện là khá sôi nổi, thì cũng chỉ là sự kích động nhất thời, đối với Sở Thiên cũng sẵn có sự yêu thích do đó mà chủ động câu dẫn. Hiện tại bị một cái bàn tay đầy máu kì lạ kia làm cho hoảng sợ, từ trong cơn say lập tức trở lên tỉnh táo, như là một cô nương làm sai việc gì, ôm chặt Sở Thiên, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Sờ Thiên ôm cô, hôn nhẹ vào gương mặt thanh tú của cô, khiến Tiêu Niệm Nhu bình tĩnh lại. Sở Thiên giúp Tiêu Niệm Nhu sửa sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đặt cô lên ghế, còn mình thì mở cửa xe, xuống xem ai là chủ nhân của bàn tay đầy máu đó, còn chưa chạy được hai bước, liền thấy một bóng đen nằm ở bên cạnh thân xe. Sở Thiên xoay người cầm theo cái đèn pin chậm rãi đi tới. Trải qua sự tập kích của Chủ Đao Y Sinh, Sở Thiên cảnh giác hơn, vòng qua cái bóng đen kia nửa vòng, dưới sức chiếu của ánh đèn yếu ớt, cũng có thể thấy trên thân thể kẻ đó ướt đẫm máu. Sở Thiên thấy không có gì nguy hiểm, bước lên vài bước, vận khí phòng thân, sau đó mới dùng tay lật cái mặt bị úp xuống đất kia. Vừa nhìn, Sở Thiên liền cả kinh: Cô Kiếm Là Cô Kiếm, kẻ tấn công Sở Thiên ở Thủy Tạ Thủy Tạ Hoa Đô bị thua nhưng vẫn kiêu ngạo. Sở Thiên kinh ngạc vì Cô Kiếm là cao thủ xuất chúng mà bây giờ mặt mũi trắng bệch tiều tuỵ, sáu bảy vết thương trên người. Sở Thiên sờ vào mạch của y, lúc có lúc không, rất yếu, trong lòng Sở Thiên thất kinh, ai đã làm cho một chiến thần như Cô Kiếm trở nên như vậy? Ai có thân thủ còn mạnh hơn cả Cô Kiếm? Sở Thiên không kịp nghĩ, vội đỡ y lên, dìu đến bên chiếc Audi, mở cửa đẩy Cô Kiếm vào nằm ở ghế sau, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu: - Trở về Thủy Tạ Hoa Đô, nhanh. Tiêu Niệm Nhu thấy cái người mà Sở Thiên đưa vào trong xe dính đầy máu, trong lòng có chút e sợ, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng quyết đoán của Sở Thiên thì rất yên tâm, nghe Sở Thiên nói về Thủy Tạ Hoa Đô lập tức quay đầu, lái xe chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô, một đường mà vượt qua mấy đèn đỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hải Tử và Quang Tử vẫn chưa ngủ, bỗng thấy Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu trở về cùng với một thân thể dính đầy máu, đều kinh ngạc, tưởng hai người bị đụng xe, ngay sau đó thấy đó là Cô Kiếm, hai người càng sửng sốt và còn thấy khiếp sợ. Bọn họ đều biết đó là ai, người mà có thể nói là địch trăm người trong vòng mười bước, nếu đêm đó không phải vì y không muốn chiếm tiện nghi thì cũng khó nói ai thắng ai thua. Sở Thiên không kịp giải thích nhiều cho bọn họ, lo lắng hỏi: - Anh Hải, phiền anh gọi bác sĩ đến đây, anh Quang hãy chuẩn bị nước trong phòng giúp em, em trị thương cho hắn, tên Cô Kiếm này có lẽ một mình đi gặp Diêm Vương rồi. Hai người Hải Tử và Tiêu Niệm Nhu lúc này thấy Sở Thiên còn nói đùa đều muốn cười, nhưng cảm thấy tính mạng Cô Kiếm đang bị đe doạ, nên vội đi làm gấp. Sở Thiên đưa Cô Kiếm vào trong phòng khách, dùng dao gọt trái cây xẻ quần ao của y ra, sau đó nâng dậy, để y ngồi xuống. Sở Thiên nhìn qua miệng vết thương, liền tập trung để tay phải lên lưng Cô Kiếm, hơi vận khí, điều khí tích tại đan điền, khơi thông mạch ngược từ trên xuống, liên tục chạy xuống lòng bàn tay mà truyền đẩy vào người Cô Kiếm. Quang Tử mang chậu nước vào, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, biết Sở Thiên đang giúp Cô Kiếm trị thương, cũng không mở miệng hỏi chuyện, khẽ khàng lui ra ngoài cửa, đích thân bảo vệ bên ngoài, để tránh cho Sở Thiên bị quấy rầy. Thời gian chậm chạm trôi qua, Sở Thiên hơi căng thẳng nhìn Cô Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh, thời gian truyền công lực đã hơn một chén trà, Cô Kiếm cũng không khá hơn, mà Sở Thiên đã vận gần hết công lực, thần sắc ngưng trọng, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được sự căng thăng của hắn, hai mắt Sở Thiên hơi mở, đột ngột tăng vài phần công lực. "Hự" một âm thanh vang lên, miệng Cô Kiếm phun ra một ngụm máu đen. Sở Thiên trong lòng cả kinh, nhưng lập tức phấn khởi. Phàm là những người nội thương, chỉ cần bỏ được máu tụ trong người thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vừa rồi, Sở Thiên thấy cả kinh vì thấy Cô Kiếm nhổ ra một vũng máu lớn như vậy, máu tụ đen nhánh tanh hôi, rõ ràng là có độc. Sở Thiên theo phản xạ mà thấy kinh hãi, nhưng hắn cũng là người luyện võ, thấy Cô Kiếm thổ huyết thì đương nhiên biết y đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trong lòng thấy dĩ nhiên là thấy vui rồi. Thấy sắc mặt Cô Kiếm đã khá hơn, hắn lau mồ hôi, để Cô Kiếm nằm thẳng xuống, dùng nước lau sạch miệng vết thương. Sở Thiên xử lý xong, trong lòng thầm than, Cô Kiếm đúng là mệnh lớn, trên người có ba vết đao chém, hai chỗ là thương do côn, đều là khoảng cách gần, may mà không bị trúng vào chỗ hiểm. Hơn nữa trước khi trúng độc, y đã dùng công lực ép máu độc tụ lại không để lan rộng, cho nên mới có thể giữ lại nửa cái mạng tàn. Sở Thiên vừa mở ra, Hải Tử đã dẫn bác sĩ đến. Sở Thiên gật đầu, để bác sĩ vào trong phòng, mình thì đến ngồi ở sopha, Tiêu Niệm Nhu lại trở về với con người cũ, dáng vẻ nhu mì dịu dàng, đưa ly sữa đến cho Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, không khách khí, uống hết ly sữa. Hải Tử và Quang Tử cùng đi tới, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, vội ngồi xuống hỏi Sở Thiên tai sao lại mang được Cô Kiếm bị thương về, ai là kẻ đã làm Cô Kiếm đến nông nỗi này? Sở Thiên kể sơ lược chuyện trong quán bar và tình hình lúc thấy Cô Kiếm, dĩ nhiên giấu chuyện hắn và Tiêu Niệm Nhu, để tránh gây phiền phức. Sự hứng thú của hai người bỗng nhiên bị chuyện Sở Thiên đánh Lâm Tuấn Hùng và Phương Đại Đông hấp dẫn, Hải Tử vuốt cái đầu trọc, lầm bầm nói: - Lâm Tuấn Hùng kia đúng là không biết tốt xấu, càng ngày càng làm bừa, còn dám đi trêu ghẹo con gái. Lúc đối phó bang Phủ Đầu lại không thấy hắn tích cực như vậy, thanh danh Tương bang đã huỷ trong tay bọn chúng rồi. Quang Tử thì có một cảm giác thích thú, giống như cái cảm giác hài lòng khi Sở Thiên dùng hai chai bia đập vào đầu Phương Đại Đồng, cao hứng nói: - Tam đệ, lẽ ra nên ra tay mạnh hơn một chút, anh với Hải Tử không tiện ra mặt, em đã thay bọn anh đánh chúng một trận, đập thêm mấy chai nữa cho bọn chúng đau đến khóc cha gọi mẹ. Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên biết rõ tâm sự của hai người, bỗng đổi chủ đề nói: - Hai anh, và cả Niệm Nhu nữa, dù thế nào cũng phải nhớ kỹ, không nên nói với bất kỳ ai chuyện Cô Kiếm, cũng đừng để những huynh đệ kia nói ra bên ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ba người cùng nghiêm túc gật đầu, Cô Kiếm bị trọng thương như vậy, có thể đoán ra kẻ tấn công y phải là một người có sức mạnh kinh khủng như thế nào. Đêm nay, bác sĩ cấp cứu trong mấy giờ liền, sau đó tươi cười bước ra, tự hào nói: - Phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chưa thể tỉnh dậy ngay được, truyền nước cho anh ta, nghỉ ngơi thật tốt thì dần dần sẽ khôi phục. Bọn Sở Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Niệm Nhu đêm nay nhất định không chịu quay về Vân Thuỷ Sơn Cư, viện lí do sợ hãi mà ở lại Thủy Tạ Hoa Đô. Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cô ở lại, ngày mai Bát gia trở về, thì đích thân đưa cô về Vân Thuỷ, nhân tiện thăm Đại hổ và Tiểu hổ. Chiều ngày hôm sau, Sở Thiên đưa Niệm Nhu về Vân Thuỷ Sơn Cư, lúc đó Tiêu Tư Nhu đã đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh mắt soi xét hai người, dường như muốn tìm trên mặt Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu một vẻ gì đó khác lạ. Nhưng Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, còn Tiêu Niệm Nhu hơi đỏ mặt, như thể hơi oan ức, lắp bắp nói: - Chị, chị, sao chị lại nhìn em với ánh mắt như vậy? Em đã làm gì sai? Tiêu Tư Nhu rất yêu thương em mình, nhìn thấy em gái như vậy, vội nói: - Không có gì, không có gì, chị mang quà về cho em, đang để ở trong phòng em, đi xem đi, chị dẫn anh đi gặp cha. Tiêu Như Nhu đợi cho em gái bước đi, vẻ mặt tươi cười liền lập tức trở lên cực kỳ giận dữ, nói ra từng chữ một: - Tên đáng ghét, thành thực nói cho em biết, tối qua có chạm vào em gái của em không? Sở Thiên trong lòng hơi sững lại, chữ "chạm" có nghĩa phức tạp quá, khó mà giải thích, dứt khoát phủ nhận, nói: - Em có ý gì vây? Tiêu Niệm Nhu chỉ là một cô bé. Tiêu Tư Nhu không tin, lại nhìn Sở Thiên đánh giá, thấy hắn không có vẻ gì bất bình thường, bước tới nói: - Em gái em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không động lòng sao? Thật sự không muốn bên cạnh em ấy? Không muốn cùng em ấy? Sở Thiên bị lời của Tiêu Tư Nhu làm cho hoảng loạn, cô gái này nói chuyện càng ngày càng lộ ra vẻ ghen tuông, hắn thở dài, cười cười nói: - Xem ra em rất thích anh chạm vào cô ấy, thế thì anh sẽ tuân theo ý nguyện của đại tiểu thư. Tiêu Tư Nhu đỏ mặt, giơ tay muốn véo Sở Thiên, lại bị Sở Thiên tránh né, bĩu môi nói: - Thực ra, em biết, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Anh nuôi lại đẹp trai cuốn hút như vậy, nhất định không thiếu mỹ nữ muốn làm bạn. Tư Nhu chỉ muốn anh đừng quên Tư Nhu là được. Nếu rảnh thì đến đây thăm. Như vậy em đã rất cảm kích rồi, nếu như em Niệm Nhu thật sự thích anh, đó cũng là phúc phận của Niệm Nhu, sao em lại có thể trách anh? Sở Thiên nghe những lời xúc động của Tư Nhu, trong lòng chùng xuống, đang muốn giải thích rõ, thì lại thấy khoé mắt Tiêu Tư Nhu ánh lên vẻ giả dối, suy nghĩ thật nhanh, nói: - Em nghĩ nhiều rồi, ai biết tương lai như thế nào? Đưa anh đi gặp cha nuôi đi. Tiêu Tư Nhu thấy lời nói chân tình của mình cũng không làm cho Sở Thiên nói thật suy nghĩ, trong lòng khẽ hừ lên một tiếng, thực sự thích sự bá đạo của Sở Thiên, thầm mắng "đáng ghét" rồi kéo tay Sở Thiên, đến thư phòng tìm Bát gia. Trong thư phòng, Bát gia đang cùng một lão nhân đánh cờ, còn có một người đang ngồi bên cạnh. Sở Thiên hơi giật mình, Trương Nhã Phong, hắn không ngờ là Trương Nhã Phong, sao cô ta lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ cô ta và lão nhân kia có quan hệ gì? Tiêu Tư Nhu dĩ nhiên không biết trong lòng Sở Thiên đang nghĩ cái gì, thấp giọng giới thiệu: - Người đang cùng cha đánh cờ là Ủy viên thị chính, tên là Trương Đại Hải, con ông ấy tháng sau điều đến làm Cục trưởng Cục công an, cho nên đến sớm chào hỏi một chút, bên cạnh là cháu ngoại Trương Nhã Phong, là bạn học của em gái em. Thấy ánh mắt Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng cô mắng thầm: "tên đáng ghét, nhìn thấy mỹ nữ là sáng mắt lên". Sở Thiên không ngờ một người thân là Ủy viên thị chính lại bình thường như vậy, quần áo giản dị, trên tay không đeo một vật giá trị nào, có đặt ở nhà ga, không quá mấy phút, lập tức sẽ bị đưa đến Sở thu dụng, không ai ngờ một người như vậy lại là Ủỷ viên thị chính. Sở Thiên thật sự cảm thấy hổ thẹn, cổ nhân nói: không nên nhìn bề ngoài đánh giá người khác, quả nhiên cũng có cái lý của nó, giống như chính mình bộ dạng cũng không đến nỗi nào, nhưng trên người lại không có tiền. Mà những người bộ dạng trông bình thường như vậy nhưng đều là những nhân vật có tiếng tăm. Trời cao quả là công bình, cho ngươi cái gì, cũng phải lấy đi một cái gì đấy. Sở Thiên nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế đến bình thản ngồi xuống, cầm lên một tách trà, trong sự dò xét của Trương Nhã Phong, thoải mái nhìn Trương Đại Hải đánh cờ với Bát gia. Đó không chỉ là quân cờ, mà là đấu trí, đấu sức, Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên hoàn toàn không bị Trương Nhã Phong hấp dẫn, trong lòng thầm thấy vui vẻ, đặt bàn tay mềm mại lên vai hắn. Ánh mắt đầy vẻ hãnh diện tự hào. Bát gia với Trương Đại Phong sớm biết Sở Thiên đã đến, thấy Sở Thiên im lặng ngồi xuống, Bát gia thoáng mỉm cười, để cho Sở Thiên đoán kết cục của ván cờ. Sở Thiên cười cười, tài đánh cờ của bọn họ thoạt nhìn không phân cao thấp, quân cờ của Bát gia dù đang ở thế tiến công cho người ta cảm giác đang ở đồng bằng thoải mái giục ngữa. Trương Đại Hải đang ở thế thủ, cố gắng vô hiệu hoá mọi đòn tấn công của Bát gia, khiến cho người ta có chút áp lực. Sở Thiên xem vài phút đồng hồ, trong lòng đã biết rõ thắng bại. Sở Thiên lại bảo Tiêu Niệm Nhu cầm giấy bút đến, viết hai chữ trên đó, sau đó đặt bên cạnh bàn cờ, đến phút thứ 37, Bát gia cũng chỉ còn "tượng" với "pháo", Trương Đại Phong còn "tướng" và "mã", lợi thế với nhiều "tốt" hơn, chính con "tốt" đó lại khiến cho "tượng" bị khoá một chỗ. Đến lúc này, Bát gia ra một đòn công kích ép người khác kết thúc ván cờ. Nếu như trên chiến trường thật sự, Bát gia là một mãnh tướng, hoàn toàn có thể đứng đầu trăm vạn quân, Sở Thiên đến lúc này mới biết năm xưa tại sao Bát gia có thể vượt qua bao khó khăn tồn tại được ở Thượng Hải, trong vài năm, đã nắm hơn nửa địa bàn, dù cho đã rút khỏi giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn chấn động. Lúc này Trương Đại Hải mới nhấc tờ giấy mà Sở Thiên viết chữ trên đó, mở ra nhìn, hơi sửng sốt, tiểu tử này quả nhiên có con mắt tinh tường, không trách Bát gia lại khen ngợi hắn như vậy. Bát gia nhận tờ giấy từ Trương Đại Hải, thấy trên đó viết "Trương, thắng", trong lòng Bát gia thầm nghĩ. Tên tiểu Tử Sở Thiên này càng ngày càng có tiền đồ, cái ván cờ này từ đầu đến cuối cũng không xác định được ai thắng ai thua, thề mà chỉ 2 - 3 phút hắn đã có thể phân định thắng thua, cũng không biết dựa vào đâu. Bát gia vẫn không nói gì nhưng Trương Đại Hải đã lên tiếng; - Tiểu huynh đệ, lần đầu tiên ta đánh cờ với Bát gia, hai người đều không biết tâm tư của nhau, tại sao cậu lại nhanh chóng đoán định ta sẽ thắng? Không chỉ có hai người đánh cờ mà ngay cả hai mỹ nhân xinh đẹp ngồi cạnh cũng tỏ ra hiếu kỳ. Các cô không phải là người đẹp bình hoa, với hy vọng hậu bối có chút danh phận, nên các cô đối với cầm, kỳ, thi, hoạ cũng được học chút ít. Hai cô cũng đến phút chót mới nhìn ra là Trương Đại Hải thắng, trước đó, có lúc Trương Đại Hải còn ở thế bị động, nên bọn họ cũng muốn biết đáp án, nhưng họ cũng mong Sở Thiên không phải đoán mò mà ghi bừa ra, mà có thể cho bọn họ một kiến giải thú vị. Sở Thiên chầm chậm uống hết tách trà, Tiêu Tư Nhu lập tức nhẹ nhàng rót trà cho hắn, Sở Thiên cười cười, nói suy nghĩ của mình ra. Cờ của Bát gia "bức" người, liên tục từng nước, thế rất ác liệt, mới ba phút đầu đã tấn công mười tám lần, thế cờ của Trương Đại Hải thì phòng thủ, quân cờ liên hoàn, tuy bị Bát gia tấn công mười tám lần trong ba phút. Tuy quân cờ trông có vẻ bị Bát gia ép vào nội cung, nhưng thế phòng thủ thật không thể chê vào đâu được. Bát gia ăn một con cờ, thì lão cũng có thể hất bay một con cờ của Bát gia, cho nên phong cách và phương pháp đánh cờ của hai bên mỗi người một vẻ, không thể phân cao thấp. Nhưng, Trương Đại Hải nhiều năm làm quan chính trị, tính cẩn thận chú trọng tiểu tiết, ngay cả con "tốt" cũng được bảo vệ không để bị ăn mất, cao thủ so chiêu, mỗi binh mỗi tốt đều rất quan trọng. Trương Đại Hải dĩ nhiên biết rõ điều này, cho nên dù cho Bát gia tấn công ác liệt thế nào, nếu như không thể áp đảo hoàn toàn Trương Đại Hải, chỉ cần thế tấn công hơi chững lại, Trương Đại Hải liền có thể lập tức giết chết. Khi Sở Thiên thấy thế cờ của Bát gia chậm lại ở phút thứ 3, thì đã biết Bát gia sẽ thua, sự thực là như vậy, sau đó, Trương Đại Hải chậm lại, cũng không trực tiếp ăn những con cờ không có giá trị lớn, mà đem "binh" của lão ăn sạch sẽ từng con cờ một, sau đó mới đi giết những quân cờ quan trọng, đến phía sau đó, bởi vì mọi người đều khó có thể tiến thêm bước nữa, hai người dường như trực tiếp đổi quân cờ, Trương Đại Hải với nhiều "tốt" hơn đã ép cho Bát gia thua cuộc. Trương Đại Hải cười lớn, vỗ tay tán thưởng, nói với Bát gia: - Bát gia, tiểu huynh đệ mà ông khen ngợi này, tôi cũng rất thích, tuổi trẻ như vậy mà đã có những lập luận sắc sảo, quả thực khiến ta rất bội phục, ngày sau, nhất định sẽ trở thành người xuất chúng, hưởng vinh hoa phú quý. Trương Đại Hải có thể ngồi được ở vị trí Uỷ viên thị chính, lời nói đương nhiên có trọng lượng, không ai cho rằng lão chỉ đùa với Sở Thiên, nói lời khách khí, bởi vì Trương Đại Hải không cần phải làm như vậy, cho nên mấy chữ "thành người xuất chúng, vinh hoa phú quý" lúc này không chỉ khích lệ Sở Thiên, mà còn làm tâm hồn hai mỹ nữ bên cạnh rung động, mỹ nữ yêu anh hùng, càng yêu anh hùng trong tay mình. Mắt Sở Thiên dần sáng lên, thản nhiên, tự tin. Trương Đại Hải nâng chén trà lên, thở dài nói: - Bát gia, xem ra chúng ta đều già rồi, bây giờ là thiên hạ của lớp trẻ. tối qua tôi gặp Trường Tôn Cẩn Thành với con gái Trường Tôn Tín Quân, cô bé đó cũng là người rất giỏi không thua kém đám mày râu, toàn thân toả ra khí chất phi phàm, vừa nhìn cũng biết là nhân tài trụ cột quốc gia. Bát gia hơi sững sờ, bảo Tiêu Tư Nhu thay ấm trà, sau đó nói: - Trương uỷ viên vừa nói là gặp Trường Tôn Cẩn Thành ở sân bay? Y đã về Thượng Hải rồi? Trương Đại Hải khẽ lắc đầu, nói lớn: - Đúng vậy, bọn họ vừa về đến Thượng Hải, chúng tôi hàn huyên mấy câu rồi chia tay. Trường Tôn bang chủ nay được hưởng phúc như vậy thật thoải mái, mặt mũi hồng hào, tràn đầy sinh khí, thế lực Tương bang giờ đang ngút trời, lão ta là bang chủ tiền nhiệm đương nhiên được hưởng phúc, vô lo vô nghĩ rồi. Trương Nhã Phong nghe thấy hai chữ "Tương bang", ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, dĩ nhiên không muốn nói cho ông ngoại chuyện tối qua, để sau này tránh bị ông quản tự do của mình. Sở Thiên khẽ giật mình, Trường Tôn bang chủ đã trở về? Tại sao Hải Tử và Quang Tử không biết?
[hide]
Tiêu Niệm Nhu cùng Sở Thiên đang tại tăng vọt chi tế, tao ngộ Huyết Thủ chụp cửa sổ kinh hãi, dù là đã mây mưa thất thường bên trong cũng sẽ biết lập tức gió êm sóng lặng, huống chi chẳng qua là sét đánh tia chớp mới bắt đầu?
Tiêu Niệm Nhu hay là chưa nhân sự cô nương, đêm nay tuy nhiên lộ ra nhiệt liệt cởi mở, đó cũng là áp lực hồi lâu xúc động, tăng thêm rượu cồn kích thích, còn có đối với Sở Thiên thưởng thức, mới chủ động hướng Sở Thiên yêu thương nhung nhớ, hiện tại bị một cái không hiểu Huyết Thủ lại càng hoảng sợ, mê say ý nghĩ lập tức trở nên thanh tỉnh vô cùng, như là làm việc trái với lương tâm tình tiểu cô nương, ôm thật chặc Sở Thiên, trong mắt toát ra vài tia kinh sợ, Sở Thiên sờ sờ mái tóc của nàng, hôn nhẹ gương mặt của nàng, lại để cho Tiêu Niệm Nhu trở nên bình tĩnh trở lại.
Sở Thiên giúp đỡ Tiêu Niệm Nhu sửa sang lại tốt quần áo, sau đó đem hắn đặt ở trên ghế lái, chính mình tức thì mở cửa xe, xuống xe xem xét Huyết Thủ chủ nhân, Sở Thiên chưa có chạy bên trên hai bước, liền nghĩ đến một cái bóng đen nằm ở thân xe bên cạnh, Sở Thiên quay người theo trên xe cầm cái đèn pin chậm rãi đi tới, đã có ‘chủ động y sinh’ đêm mưa tập kích trải qua, Sở Thiên trở nên cảnh giác nhiều hơn, bao quanh bóng đen kia vòng vo nửa vòng tử, tại hơi yếu dưới ánh đèn, rất rõ ràng nhìn thấy trên thân người này máu tươi đầm đìa, Sở Thiên cảm giác không có gì nguy hiểm, đạp vào vài bước, vận khí phòng thân, sau đó mới lấy tay đi vịn bên cạnh chôn ở trên mặt đất mặt.
Sở Thiên vừa nhìn, cả kinh, Cô Kiếm.
Dĩ nhiên là Cô Kiếm, cái kia tại Thủy Tạ Hoa Đô đem Sở Thiên kích thương lại mang theo ngạo khí nhận thua Cô Kiếm, cái kia liền Sở Thiên đều kinh ngạc là có một không hai cao thủ Cô Kiếm, nhưng bây giờ mặt mũi tràn đầy tiều tụy tái nhợt, vết thương trên người đạt tới sáu bảy chỗ nhiều, Sở Thiên vừa sờ Cô Kiếm mạch đập, như có như không, rất là bạc nhược yếu kém, Sở Thiên trong lòng thất kinh, ai đem Chiến thần giống như Cô Kiếm bị thương thành như vậy? Ai thân thủ so Cô Kiếm cao nhiều như vậy?
Sở Thiên không kịp ngẫm nghĩ nữa, bề bộn đem Cô Kiếm đở lên, mở ra Audi cửa xe, đem Cô Kiếm bỏ vào chỗ ngồi phía sau nằm thẳng, sau đó đối với Tiêu Niệm Nhu nói: “Quay về Thủy Tạ Hoa Đô, tốc độ cao nhất.”
Tiêu Niệm Nhu nhìn thấy Sở Thiên đầy người vết máu giúp đỡ cá nhân tiến trong xe, trong nội tâm mặc dù có vài phần e ngại, nhưng chứng kiến Sở Thiên cái loại này lạnh nhạt tự tin thần sắc, an lòng không ít, nghe được Sở Thiên quay về Thủy Tạ Hoa Đô lời mà nói..., lập tức quay đầu, nhắm Thủy Tạ Hoa Đô phương hướng điều khiển mà đi, một đường liền xông mấy cái đèn đỏ.
Hải Tử cùng Quang Tử cũng còn không có ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên cùng Tiêu Niệm Nhu mang về một cái máu tươi đầm đìa người, đều ám ăn cả kinh, tưởng rằng bị hai người bọn họ xe đụng đấy, lập tức nhìn thấy Cô Kiếm gương mặt, Hải Tử cùng Quang Tử càng là sửng sốt cùng khiếp sợ, Cô Kiếm thân thủ, bọn họ đều là biết rõ đấy, hoàn toàn có thể dùng thập bước giết một người, trong trăm vạn quân lấy địch đầu để hình dung, nếu như đêm đó không phải hắn cao ngạo không muốn chiếm Sở Thiên tiện nghi, đêm đó liều xuống dưới thật đúng là nói không chừng ai thắng ai thua đâu.
Sở Thiên không kịp theo chân bọn họ giải thích quá nhiều, lo lắng nói: “Hải ca, phiền toái mời bác sĩ, Quang ca, phiền toái làm cho bàn nước trong tiến gian phòng, ta trước cho hắn chữa thương, nếu không bác sĩ đến lúc trước, cái này Cô Kiếm khả năng thật sự cô độc đi gặp Diêm Vương rồi.”
Hải Tử cùng Quang Tử, còn có Tiêu Niệm Nhu nghe được Sở Thiên còn có thể nói giỡn, đều muốn bật cười, lại cảm thấy nhân mạng giam thiên, riêng phần mình bề bộn mở.
Sở Thiên đem Cô Kiếm đặt ở trong phòng khách, dùng nước quả đao đem Cô Kiếm quần áo chậm rãi cắt, sau đó nâng dậy Cô Kiếm, lại để cho hắn ngồi xuống, Sở Thiên nhìn lướt qua miệng vết thương, liền chuyên tâm đem tay phải bàn tay đặt ở Cô Kiếm trên lưng, có chút vận khởi chân khí, đan điền tích đủ chân khí, xông thông đốc mạch nghịch vận trên xuống, liên tục không ngừng theo trong lòng bàn tay quán thâu mà ra, thẳng vào Cô Kiếm trong cơ thể.
Quang Tử tự mình bưng bồn nước trong tiến đến, sau đó nhẹ nhàng buông, biết rõ Sở Thiên đang giúp Cô Kiếm chữa thương, cũng liền không mở miệng nói chuyện nữa, nhẹ nhàng rời khỏi ngoài cửa, cũng tự mình thủ vệ, miễn cho Sở Thiên bị người quấy rầy.
Thời gian, tại từng chút một trung trôi đi, Sở Thiên mang theo vài phần khẩn trương nhìn xem hôn mê bất tỉnh Cô Kiếm, thời gian lại qua thời gian một chén trà công phu, Cô Kiếm hay là không thấy tốt hơn, mà vận công chi nhân Sở Thiên nhưng dần dần đều cảm thấy cố hết sức đứng lên, mặt thần sắc ngưng trọng, y phục trên người đều có chút bị mồ hôi ướt, có thể thấy được đã đến căng thẳng thời khắc, Sở Thiên hai mắt hơi mở, đột nhiên tăng cường vài phần công lực.
“Phốc!” Một thanh âm vang lên lên, Cô Kiếm mãnh liệt há mồm phun ra một cái máu đen đến, thấy Sở Thiên trong lòng cả kinh, nhưng tùy theo lại là vui vẻ. Phàm là chịu nội thương chi nhân, chỉ cần trong cơ thể tụ huyết thanh trừ liền không có nguy hiểm tánh mạng rồi, điểm ấy thưởng thức Sở Thiên tự nhiên hiểu, vừa rồi phản ứng vốn là cả kinh, là vì thế nào vừa thấy Cô Kiếm nhổ ra lớn như vậy một đống tụ huyết, tụ huyết còn đen nhánh tanh hôi, hiển nhiên mang độc, phản xạ có điều kiện phía dưới mà kinh, nhưng Sở Thiên cũng là người tập võ, nhìn thấy tụ huyết nhổ ra, đương nhiên biết rõ Cô Kiếm đã đã vượt qua một cái kỳ nguy hiểm, trong nội tâm đương nhiên là vui vẻ rồi.
uyencuatui.net/ Sở Thiên chứng kiến Cô Kiếm sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp, vì vậy lau lau mồ hôi, đem Cô Kiếm nằm thẳng buông, dùng nước trong thời gian dần qua giúp hắn tẩy trừ miệng vết thương, Sở Thiên xử lý xong về sau, trong nội tâm thầm than, Cô Kiếm mệnh thật là lớn, trên người bị thụ ba chỗ vết đao, hai chỗ côn tổn thương, hai chỗ vết thương do thương, đều là khoảng cách gần phóng ra đấy, kỳ tích chính là những vết thương này vậy mà đều không có làm bị thương chỗ hiểm, hơn nữa Cô Kiếm có lẽ trúng độc trước đây, nhưng hắn đơn giản chỉ cần dụng công lực đem độc huyết tụ tập phong bế, cho nên mới có thể lưu lại nửa cái tàn mệnh.
Sở Thiên vừa mới bước ra cửa ra vào, Hải Tử đang mang theo mấy cái bác sĩ mà đến, Sở Thiên gật gật đầu, đem gian phòng tặng cho bác sĩ, chính mình đi đến trên ghế sa lon, nhất P cổ ngồi xuống, Tiêu Niệm Nhu đã biến thành dịu dàng ngoan ngoãn bộ dạng rồi, nhu thuận đưa qua một ly sữa bò cho Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười, cũng không khách khí, ừng ực ừng ực mấy ngụm uống xong.
Hải Tử cùng Quang Tử đã đi tới, thần sắc trên mặt cũng không có so hiếu kỳ, ngồi xuống vội hỏi Sở Thiên làm sao sẽ mang về bị thương Cô Kiếm, là ai đem mạnh mẻ như vậy Cô Kiếm bị thương thành như vậy đâu này?
Sở Thiên nâng cốc a tình huống cùng vô tình ý nhặt được Cô Kiếm tình huống ngắn gọn kể rõ một lần, tự nhiên biến mất mình và Tiêu Niệm Nhu hoạt sắc sinh hương hình ảnh, miễn cho đồ sinh chi tiết.
Hải Tử cùng Quang Tử hứng thú bỗng nhiên bị Sở Thiên bại lui Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng hấp dẫn, Hải Tử vuốt đầu trọc, lầm bầm lầu bầu nói: “Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, Lâm Hùng Tuấn thật sự là càng lăn lộn càng lùi bước, làm ra lấn nam bá nữ sự tình, đối phó Phủ Đầu bang nhưng không thấy cái kia sao tích cực, Tương bang thanh danh đều hủy ở những người này trong tay rồi.”
Quang Tử tức thì dâng lên một hồi khoái cảm, tựa hồ cảm giác được Sở Thiên nện Phương Đại Đồng hai cái chai bia cái kia phần mãn nguyện, cao hứng nói: “Tam đệ, ngươi có lẽ ra tay ác hơn một điểm, ta cùng Hải Tử bất tiện ra mặt đánh bọn hắn, ngươi đã giúp chúng ta nhiều đánh vài cái, nhiều nện mấy cái chai bia, để cho bọn họ những thứ này khốn kiếp răng rơi đầy đất, khóc cha gọi mẹ.”
Sở Thiên mỉm cười, tự nhiên biết rõ Hải Tử cùng Quang Tử tâm tình, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, nói: “Hai vị các ca ca, còn có Niệm Nhu, ngàn vạn phải nhớ kỹ, không nên cùng bất luận kẻ nào nói đến Cô Kiếm, cũng đừng cho những huynh đệ kia đàm luận đi ra ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ biết gặp phải nguy hiểm.”
Hải Tử, Quang Tử cùng Tiêu Niệm Nhu đều trịnh trọng gật đầu, liền Cô Kiếm đều bị bị thương thành như vậy, có thể nghĩ, tổn thương Cô Kiếm người là cỡ nào cường hãn.
Đêm nay, bác sĩ giằng co mấy giờ, mới trên mặt lấy dáng tươi cười đi ra, tự hào nói: “Trải qua cứu giúp, người đã không có nguy hiểm, chẳng qua là thân thể suy yếu, chỉ sợ còn muốn hôn mê vài ngày, lại để cho hắn nhiều xâu mấy bình đường glu-cô, nghỉ ngơi thật tốt sẽ chậm rãi khôi phục đi lên.”
Sở Thiên bọn hắn lúc này mới yên lòng lại, thật dài thư thở một hơi.
Tiêu Niệm Nhu đêm nay chết sống không chịu quay về Vân Thủy Sơn Cư rồi, dùng lo lắng chịu sợ vì lý do tại Thủy Tạ Hoa Đô lại xuống dưới, Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể làm cho nàng giữ lại, ngày mai đợi Bát gia trở về, lại tự mình tiễn đưa hắn quay về Vân Thủy Sơn Cư, thuận tiện nhìn xem Đại Hổ cùng Tiểu Hổ.
Sở Thiên ngày hôm sau buổi chiều đem Tiêu Niệm Nhu đưa đến Vân Thủy Sơn Cư đấy, Tiêu Tư Nhu đã tại cửa ra vào chờ, dùng thẩm tra ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới hai người, tựa hồ đều muốn theo Sở Thiên cùng muội muội trên mặt tìm ra một vẻ bối rối, kết quả Sở Thiên thần sắc tự nhiên, Tiêu Niệm Nhu nhưng trong nháy mắt đỏ mặt, như là làm cái gì đuối lý sự tình, lắp bắp nói: “Tỷ, tỷ tỷ, ngươi, ngươi như thế nào như vậy xem ta à? Ta làm gì sai rồi hả?”
Tiêu Tư Nhu đối với muội muội của mình vẫn là hết sức thương yêu, nhìn thấy muội muội như thế sợ hãi, vội mở miệng nói: “Không có gì, không có gì, muội muội, ngươi dẫn theo lễ vật cho ngươi, thả ngươi gian phòng, ngươi đi xem một chút đi, ta mang làm ca ca đi gặp ba ba.”
Tiêu Tư Nhu đợi muội muội rời đi về sau, trên háng vài bước, trên mặt dáng tươi cười, lại nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ nhổ ra, nói: “Tên khốn khiếp, trung thực giao cho, ngươi tối hôm qua có hay không đụng muội muội ta?”
Sở Thiên trong lòng nhất lộp bộp, cái này ‘đụng’ chữ hàm nghĩa quá phức tạp đi, khó với giải thích, dứt khoát toàn bộ phủ nhận, nói: “Ngươi đây là ý gì? Tiêu Niệm Nhu chỉ là hài tử.”
Tiêu Tư Nhu không tin lần nữa đánh giá Sở Thiên một phen, thấy hắn không hề vẻ bối rối, thân hình nhích lại gần, hai ngọn núi nhộn nhạo nói: “Muội muội ta như vậy X cảm giác xinh đẹp, ngươi thật sự không động tâm? Thật sự không muốn bên trên hắn? Không muốn sờ bắp đùi của nàng?”
Sở Thiên bị Tiêu Tư Nhu mà nói lại càng hoảng sợ, cô gái nhỏ này nói chuyện thật sự là càng ngày càng rõ ràng rồi, làm bộ thở dài một tiếng, cười cười nói: “Xem ra ngươi là rất cổ vũ ta đi đụng nàng, ta đây liền tuân theo đại tiểu thư ý nguyện a.”
Tiêu Tư Nhu sắc mặt khẽ biến thành hơi đỏ lên, thò tay muốn nhăn nhó Sở Thiên, lại bị Sở Thiên tránh qua, tránh né, bĩu môi nói: “Kỳ thật, ta cũng biết, nam nhân có một ba vợ bốn nàng hầu đúng chuyện rất bình thường, làm ca ca ngươi lại đẹp trai như vậy khí mê người, tương lai cũng ít không được mỹ nữ làm bạn, Tư Nhu chỉ nguyện ca ca chớ để quên muội muội, có rảnh thân cận hơn một chút, đã là vô cùng cảm kích, nếu như Niệm Nhu muội muội thật sự cũng ưa thích ca ca, đó cũng là Niệm Nhu phúc phận, ta như thế nào lại trách cứ ngươi đâu này?”
Sở Thiên nghe Tiêu Tư Nhu nói như thế động tình, trong nội tâm mềm nhũn, đang muốn chi tiết báo cho biết chi tế, lại phát hiện Tiêu Tư Nhu khóe mắt bên cạnh một vòng xảo trá, quyết định thật nhanh, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, tương lai ai biết sẽ như thế nào đâu này? Dẫn ta đi gặp nghĩa phụ a.”
Tiêu Tư Nhu thấy mình chân tình ý cắt mà nói vậy mà bộ đồ không xuất ra Sở Thiên trong nội tâm lời nói, có chút khẽ hừ, thực sự ưa thích Sở Thiên bá đạo, thầm mắng âm thanh ‘tên khốn khiếp’, kéo Sở Thiên tay, đi thư phòng tìm Bát gia.
Trong thư phòng, Bát gia đang cùng một cái lão nhân đánh cờ, bên cạnh còn ngồi một cái lại để cho Sở Thiên có chút giật mình người, Trương Nhã Phong, Sở Thiên hoàn toàn không tưởng tượng nổi Trương Nhã Phong làm sao sẽ ra hiện tại nơi đây? Chẳng lẽ Trương Nhã Phong cùng lão nhân kia có quan hệ gì?
Tiêu Tư Nhu hiển nhiên không biết Sở Thiên trong lòng nghĩ cái gì, thấp giọng giới thiệu nói: “Cùng phụ thân đánh cờ lão nhân đúng thành phố hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên, gọi Trương Đại Hải, con hắn đem tháng sau điều để làm công an cục trưởng, cho nên trước các nơi chào hỏi một chút. Bên cạnh nữ hài gọi Trương Nhã Phong, đúng Trương Đại Hải ngoại tôn nữ, cũng là ta cùng muội muội đồng học.” Nhìn thấy Sở Thiên ánh mắt có chút phát lăng, liền âm thầm bấm véo Sở Thiên một chút, trong nội tâm mắng thầm: Tên khốn khiếp, nhìn thấy mỹ nữ liền hai mắt sáng lên.
Sở Thiên không nghĩ tới thân là thành phố hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên Trương Đại Hải dĩ nhiên là như thế bình thường, quần áo chất phác, trên chân trèo lên song giày cởi ra, trên tay trên cổ không có một tia kim đồ vật, đặt ở nhà ga, không cần vài phút, lập tức cũng sẽ bị đưa đi thu nhận chỗ, ai cũng khó với tin tưởng chính là như vậy lão đầu dĩ nhiên là thành phố hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên, Sở Thiên thật sự cảm thấy xấu hổ, cổ nhân nói người không thể xem bề ngoài quả nhiên có đạo lý của nó, như chính mình lớn lên cũng không tệ lắm đấy, trên người lại không có gì tiền, mà những thứ này hình dạng bình thường đích nhân vật, mỗi cái đều là phong vân một cõi nhân vật, trời cao quả nhiên là công bình đấy, cho ngươi cái gì, cũng muốn lấy đi cái gì.
Sở Thiên nhẹ nhàng đưa đến một tờ thoải mái dễ chịu cái ghế ngồi xuống, bưng lên dùng ngàn nguyên một lượng ngâm chế trà thơm, tại Trương Nhã Phong ‘không có hảo ý’ khiêu khích (xxx) dò xét bên trong, khoan thai tự đắc nhìn xem Trương Đại Hải cùng Bát gia long tranh hổ đấu, cái kia không chỉ có là đấu quân cờ, càng là đấu trí đấu lực, Tiêu Tư Nhu gặp Sở Thiên hoàn toàn không thấy Trương Nhã Phong câu dẫn, trong nội tâm âm thầm cao hứng, dùng mềm mại tay tại làm ca ca trên bờ vai xoa bóp đứng lên, mang theo vài tia khoe khoang thành phần.
Bát gia cùng Trương Đại Hải đã sớm biết Sở Thiên tiến đến, nhìn thấy Sở Thiên ở bên cạnh yên tĩnh ngồi xuống, Bát gia mỉm cười một chút, lại để cho Sở Thiên lời tiên đoán này cục thắng bại, Sở Thiên cười cười, tài đánh cờ của bọn hắn thoạt nhìn chẳng phân biệt được cao thấp, chẳng qua là Bát gia quân cờ phong đúng bá đạo tiến công hình, hơn nữa không so đo tổn thất, luôn luôn một loại giục ngựa đồng bằng, thoải mái đầm đìa cảm giác, Trương Đại Hải tức thì thuộc về bảo thủ hình, luôn điều nảy sinh tất cả quân cờ cố gắng ngăn trở Bát gia điên cuồng tiến công, làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.
Sở Thiên vừa rồi xem thêm vài phút đồng hồ, trong nội tâm đã sớm biết rõ thắng bại, Sở Thiên lại để cho bên người tiểu mỹ nhân Tiêu Niệm Nhu cầm chi bút cùng giấy trắng, tại trên tờ giấy trắng đã viết hai chữ, sau đó đem nó điệp đứng lên đặt ở bàn cờ bên cạnh, tại chém giết đến thứ ba mươi bảy phút đồng hồ, Bát gia cũng chỉ còn lại có “Tượng” cùng “Pháo” rồi, Trương Đại Hải còn lại “Soái” cùng “Mã”, thuận tiện nhiều hơn cái “Tốt”, nhưng chính là cái này “Tốt” đem Bát gia “Tượng” tươi sống bức tử trong cung, đến tận đây, Bát gia không ai bì nổi, hùng hổ dọa người tiến công mới coi xong toàn bộ đình chỉ, nếu như tại chính thức trên chiến trường, Bát gia tuyệt đối là thành viên hãn tướng, hoàn toàn có thể đủ tại trong trăm vạn quân lấy địch đứng đầu, Sở Thiên đến tận đây mới biết được năm đó Bát gia vì cái gì tại Thượng Hải ghềnh có thể vượt qua lấy, dựng thẳng lấy, bay lên đi, mấy năm thời gian đánh rớt xuống nửa giang sơn, dù cho nửa thoái ẩn giang hồ, cũng uy danh sinh trưởng ở.
Lúc này Trương Đại Hải cầm lấy Sở Thiên đã viết chữ giấy trắng, mở ra vừa nhìn, sửng sốt một chút, tiểu tử này quả nhiên đủ ánh mắt, trách không được Bát gia như vậy thưởng thức hắn, còn nhận thức hắn làm nghĩa tử, Bát gia tiếp nhận Trương Đại Hải đưa tới giấy trắng, nhìn xem trên tờ giấy trắng viết ‘Trương, thắng’. Bát gia trong nội tâm thầm nghĩ, Sở Thiên tiểu tử này thật sự là càng ngày càng có đã có tiền đồ, cái này bàn cờ không đến cuối cùng một khắc ai cũng không biết thắng thua, hắn vậy mà tại bắt đầu hai ba phút bên trong có thể phán định ai thắng ai thua, cũng không biết là căn cứ cái gì.
Bát gia vẫn không nói gì, Trương Đại Hải cũng đã mở miệng: “Tiểu huynh đệ, ta cùng Bát gia là lần đầu tiên đánh cờ, lẫn nhau cũng không hiểu rõ mọi người quân cờ phong mạch suy nghĩ, ngươi tại sao có thể tại bắt đầu không lâu có thể phán định ta cuối cùng sẽ thắng đâu này?”
Không chỉ có Trương Đại Hải cùng Bát gia chờ Sở Thiên cho ra đáp án, liền bên cạnh hai cái tiểu mỹ nhân cũng lóe ra ánh mắt linh động hỏi thăm, các nàng cũng không phải là bình hoa, với tư cách nổi danh có hi vọng người hậu đại, các nàng tự nhiên cầm kỳ thư họa mọi thứ hơi thông, các nàng cũng là cuối cùng mới nhìn ra Trương Đại Hải thắng được Bát gia, phía trước có đoạn thời gian, Trương Đại Hải thậm chí rơi xuống hạ phong, cho nên bọn họ cũng muốn biết đáp án, chỉ mong cái này Sở Thiên cũng không phải hồ đoán loạn ghi, có thể cho bọn hắn lại một kinh hỉ.
Sở Thiên thời gian dần qua uống xong trong tay trà, tiểu mỹ nhân Tiêu Tư Nhu lập tức dịu dàng ngoan ngoãn tiếp đi qua, cho Sở Thiên rót, Sở Thiên cười cười, đem ý nghĩ của mình nói ra, Bát gia quân cờ phong hùng hổ dọa người, từng chiêu tương liên, kiếm thế lăng lệ ác liệt, bắt đầu ba phút đã tiến công mười tám lần, Trương Đại Hải quân cờ phong ngoan thủ bảo vệ đất, quân cờ quân cờ liên hoàn, tuy nhiên bị Bát gia tại ba phút tiến công mười tám lần, tuy nhiên quân cờ hầu như đều bị Bát gia đặt ở trong nội cung phụ cận, nhưng hắn phòng thủ cơ hồ là không chê vào đâu được, Bát gia giết hắn một đứa con, hắn cũng có thể trọng thương Bát gia nhất quân cờ, cho nên quân cờ phong hòa quân cờ pháp bên trên mỗi người mỗi vẻ, có thể nói chẳng phân biệt được cao thấp.
Nhưng là, Trương Đại Hải hơn năm làm quan theo chính cẩn thận tính cách quyết định hắn chú trọng tiểu tiết, hắn liền “Tốt” đều bảo hộ khó với làm cho người ta hạ khẩu, cao thủ so chiêu, người nào lộ ra rất là trọng yếu, Trương Đại Hải tự nhiên biết rõ điểm này, cho nên dù cho Bát gia lại lăng lệ ác liệt thế công, nếu như không thể hoàn toàn áp đảo Trương Đại Hải, chỉ cần cho Trương Đại Hải trì hoãn khẩu khí, là hắn có thể đưa ngươi chết đấy, ngay khi Sở Thiên nhìn thấy Bát gia thế công tại phút thứ ba thời điểm chậm lại, đã biết rõ Bát gia phải thua. Sự thật cũng như thế, đằng sau thời điểm, Trương Đại Hải trì hoãn qua khí đến, cũng không có trực tiếp đi giết mất Bát gia những cái... Kia cần phải trả giá thật lớn quân cờ, mà là đem hắn “Binh” ăn được không còn một mảnh, sau đó mới đi liều mạng Bát gia những cái... Kia coi trọng quân cờ, đã đến đằng sau, bởi vì tất cả mọi người khó với tiến thêm một bước, hai người cơ hồ là trực tiếp đổi quân cờ rồi, cho nên Trương Đại Hải gần kề bởi vì nhiều cái kia “Tốt”, sẽ đem Bát gia bức tử rồi.
Trương Đại Hải cười ha ha, vỗ tay tán thưởng, đối với Bát gia nói: “Bát gia, ngươi tán thưởng cái này tiểu huynh đệ, ta cũng rất ưa thích, tuổi còn nhỏ lại có thể như thế nhìn mặt mà nói chuyện lập luận sắc sảo, quả thực để cho ta Trương Đại Hải bội phục a..., ngày sau, nhất định có thể trở nên nổi bật, hưởng hết vinh hoa phú quý.” Trương Đại Hải có thể làm được thành phố hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên vị trí, lời hắn nói tự nhiên vô cùng có phần số lượng, không có người nào cho là hắn chẳng qua là qua loa Sở Thiên, nói chút ít lời khách sáo, bởi vì dùng Trương Đại Hải thân phận không cần làm như vậy, cho nên, “Trở nên nổi bật, vinh hoa phú quý” không chỉ có tại thời khắc này cổ vũ Sở Thiên, cũng làm cho bên cạnh hai vị tiểu mỹ nhân tâm hồn thiếu nữ nảy mầm, mỹ nữ luôn yêu anh hùng, càng là yêu anh hùng trong miệng anh hùng.
Sở Thiên con mắt dần dần sáng lên, lạnh nhạt, tự tin.
Trương Đại Hải nâng chung trà lên, nhấp một miếng, thở dài nói: “Bát gia, xem ra chúng ta đều già rồi, hiện tại cũng đúng người trẻ tuổi đích thiên hạ rồi, ta tối hôm qua tại Phổ Đông sân bay gặp phải Trường Tôn Cẩn Thành cùng nữ nhi của hắn Trường Tôn Tử Quân, Trường Tôn Tử Quân cũng là phụ nữ không thua đấng mày râu, toàn thân phóng lấy tinh linh, vừa nhìn cũng biết là trụ cột của quốc gia chi tài.”
Bát gia hơi sững sờ, lại để cho Tiêu Tư Nhu thay đổi ấm trà, sau đó hữu ý vô ý nói: “Trương ủy viên mới vừa nói ở phi trường gặp Trường Tôn Cẩn Thành rồi hả? Hắn trở về Thượng Hải rồi hả?”
Trương Đại Hải khẽ lắc đầu, thanh âm vang dội nói: “Đúng vậy a, bọn hắn cũng trở về đến Thượng Hải rồi, chúng ta hàn huyên vài câu liền chia tay, Trường Tôn bang chủ hưởng thanh phúc vậy thì thật là thoải mái, mặt mày hồng hào, trung khí mười phần. Cũng khó trách, Tương bang thế lực hiện tại như ngày ngút trời, hắn cái này tiền nhiệm bang chủ tự nhiên ăn ngon mặc đẹp, vô ưu vô lự rồi.”
Trương Nhã Phong nghe được ‘Tương bang’ hai chữ, ánh mắt cũng có chút đình trệ, lập tức khôi phục bình thường, hiển nhiên không muốn cùng ông ngoại nói tối hôm qua tại quán bar sự tình, miễn cho về sau ông ngoại trói buộc tự do của mình.
Sở Thiên tâm khẽ giật mình, Trường Tôn bang chủ vậy mà đã trở về? Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn như thế nào không biết?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Niệm Nhu và Sở Thiên đang quấn vào nhau, kinh hãi thấy bàn tay đầy máu đập vào cửa sổ, dù bên trong đang mây mưa hỗn loạn như thế nào đi nữa cũng lập tức sóng yên biển lặng, huống Hải hai người mới chỉ mới bắt đầu? Tiêu Niệm Nhu không phải là một cô gái trải đời, mặc dù đêm nay cũng thể hiện là khá sôi nổi, thì cũng chỉ là sự kích động nhất thời, đối với Sở Thiên cũng sẵn có sự yêu thích do đó mà chủ động câu dẫn. Hiện tại bị một cái bàn tay đầy máu kì lạ kia làm cho hoảng sợ, từ trong cơn say lập tức trở lên tỉnh táo, như là một cô nương làm sai việc gì, ôm chặt Sở Thiên, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Sờ Thiên ôm cô, hôn nhẹ vào gương mặt thanh tú của cô, khiến Tiêu Niệm Nhu bình tĩnh lại. Sở Thiên giúp Tiêu Niệm Nhu sửa sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đặt cô lên ghế, còn mình thì mở cửa xe, xuống xem ai là chủ nhân của bàn tay đầy máu đó, còn chưa chạy được hai bước, liền thấy một bóng đen nằm ở bên cạnh thân xe. Sở Thiên xoay người cầm theo cái đèn pin chậm rãi đi tới. Trải qua sự tập kích của Chủ Đao Y Sinh, Sở Thiên cảnh giác hơn, vòng qua cái bóng đen kia nửa vòng, dưới sức chiếu của ánh đèn yếu ớt, cũng có thể thấy trên thân thể kẻ đó ướt đẫm máu. Sở Thiên thấy không có gì nguy hiểm, bước lên vài bước, vận khí phòng thân, sau đó mới dùng tay lật cái mặt bị úp xuống đất kia. Vừa nhìn, Sở Thiên liền cả kinh: Cô Kiếm Là Cô Kiếm, kẻ tấn công Sở Thiên ở Thủy Tạ Thủy Tạ Hoa Đô bị thua nhưng vẫn kiêu ngạo. Sở Thiên kinh ngạc vì Cô Kiếm là cao thủ xuất chúng mà bây giờ mặt mũi trắng bệch tiều tuỵ, sáu bảy vết thương trên người. Sở Thiên sờ vào mạch của y, lúc có lúc không, rất yếu, trong lòng Sở Thiên thất kinh, ai đã làm cho một chiến thần như Cô Kiếm trở nên như vậy? Ai có thân thủ còn mạnh hơn cả Cô Kiếm? Sở Thiên không kịp nghĩ, vội đỡ y lên, dìu đến bên chiếc Audi, mở cửa đẩy Cô Kiếm vào nằm ở ghế sau, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu: - Trở về Thủy Tạ Hoa Đô, nhanh. Tiêu Niệm Nhu thấy cái người mà Sở Thiên đưa vào trong xe dính đầy máu, trong lòng có chút e sợ, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng quyết đoán của Sở Thiên thì rất yên tâm, nghe Sở Thiên nói về Thủy Tạ Hoa Đô lập tức quay đầu, lái xe chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô, một đường mà vượt qua mấy đèn đỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hải Tử và Quang Tử vẫn chưa ngủ, bỗng thấy Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu trở về cùng với một thân thể dính đầy máu, đều kinh ngạc, tưởng hai người bị đụng xe, ngay sau đó thấy đó là Cô Kiếm, hai người càng sửng sốt và còn thấy khiếp sợ. Bọn họ đều biết đó là ai, người mà có thể nói là địch trăm người trong vòng mười bước, nếu đêm đó không phải vì y không muốn chiếm tiện nghi thì cũng khó nói ai thắng ai thua. Sở Thiên không kịp giải thích nhiều cho bọn họ, lo lắng hỏi: - Anh Hải, phiền anh gọi bác sĩ đến đây, anh Quang hãy chuẩn bị nước trong phòng giúp em, em trị thương cho hắn, tên Cô Kiếm này có lẽ một mình đi gặp Diêm Vương rồi. Hai người Hải Tử và Tiêu Niệm Nhu lúc này thấy Sở Thiên còn nói đùa đều muốn cười, nhưng cảm thấy tính mạng Cô Kiếm đang bị đe doạ, nên vội đi làm gấp. Sở Thiên đưa Cô Kiếm vào trong phòng khách, dùng dao gọt trái cây xẻ quần ao của y ra, sau đó nâng dậy, để y ngồi xuống. Sở Thiên nhìn qua miệng vết thương, liền tập trung để tay phải lên lưng Cô Kiếm, hơi vận khí, điều khí tích tại đan điền, khơi thông mạch ngược từ trên xuống, liên tục chạy xuống lòng bàn tay mà truyền đẩy vào người Cô Kiếm. Quang Tử mang chậu nước vào, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, biết Sở Thiên đang giúp Cô Kiếm trị thương, cũng không mở miệng hỏi chuyện, khẽ khàng lui ra ngoài cửa, đích thân bảo vệ bên ngoài, để tránh cho Sở Thiên bị quấy rầy. Thời gian chậm chạm trôi qua, Sở Thiên hơi căng thẳng nhìn Cô Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh, thời gian truyền công lực đã hơn một chén trà, Cô Kiếm cũng không khá hơn, mà Sở Thiên đã vận gần hết công lực, thần sắc ngưng trọng, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được sự căng thăng của hắn, hai mắt Sở Thiên hơi mở, đột ngột tăng vài phần công lực. "Hự" một âm thanh vang lên, miệng Cô Kiếm phun ra một ngụm máu đen. Sở Thiên trong lòng cả kinh, nhưng lập tức phấn khởi. Phàm là những người nội thương, chỉ cần bỏ được máu tụ trong người thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vừa rồi, Sở Thiên thấy cả kinh vì thấy Cô Kiếm nhổ ra một vũng máu lớn như vậy, máu tụ đen nhánh tanh hôi, rõ ràng là có độc. Sở Thiên theo phản xạ mà thấy kinh hãi, nhưng hắn cũng là người luyện võ, thấy Cô Kiếm thổ huyết thì đương nhiên biết y đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trong lòng thấy dĩ nhiên là thấy vui rồi. Thấy sắc mặt Cô Kiếm đã khá hơn, hắn lau mồ hôi, để Cô Kiếm nằm thẳng xuống, dùng nước lau sạch miệng vết thương. Sở Thiên xử lý xong, trong lòng thầm than, Cô Kiếm đúng là mệnh lớn, trên người có ba vết đao chém, hai chỗ là thương do côn, đều là khoảng cách gần, may mà không bị trúng vào chỗ hiểm. Hơn nữa trước khi trúng độc, y đã dùng công lực ép máu độc tụ lại không để lan rộng, cho nên mới có thể giữ lại nửa cái mạng tàn. Sở Thiên vừa mở ra, Hải Tử đã dẫn bác sĩ đến. Sở Thiên gật đầu, để bác sĩ vào trong phòng, mình thì đến ngồi ở sopha, Tiêu Niệm Nhu lại trở về với con người cũ, dáng vẻ nhu mì dịu dàng, đưa ly sữa đến cho Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, không khách khí, uống hết ly sữa. Hải Tử và Quang Tử cùng đi tới, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, vội ngồi xuống hỏi Sở Thiên tai sao lại mang được Cô Kiếm bị thương về, ai là kẻ đã làm Cô Kiếm đến nông nỗi này? Sở Thiên kể sơ lược chuyện trong quán bar và tình hình lúc thấy Cô Kiếm, dĩ nhiên giấu chuyện hắn và Tiêu Niệm Nhu, để tránh gây phiền phức. Sự hứng thú của hai người bỗng nhiên bị chuyện Sở Thiên đánh Lâm Tuấn Hùng và Phương Đại Đông hấp dẫn, Hải Tử vuốt cái đầu trọc, lầm bầm nói: - Lâm Tuấn Hùng kia đúng là không biết tốt xấu, càng ngày càng làm bừa, còn dám đi trêu ghẹo con gái. Lúc đối phó bang Phủ Đầu lại không thấy hắn tích cực như vậy, thanh danh Tương bang đã huỷ trong tay bọn chúng rồi. Quang Tử thì có một cảm giác thích thú, giống như cái cảm giác hài lòng khi Sở Thiên dùng hai chai bia đập vào đầu Phương Đại Đồng, cao hứng nói: - Tam đệ, lẽ ra nên ra tay mạnh hơn một chút, anh với Hải Tử không tiện ra mặt, em đã thay bọn anh đánh chúng một trận, đập thêm mấy chai nữa cho bọn chúng đau đến khóc cha gọi mẹ. Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên biết rõ tâm sự của hai người, bỗng đổi chủ đề nói: - Hai anh, và cả Niệm Nhu nữa, dù thế nào cũng phải nhớ kỹ, không nên nói với bất kỳ ai chuyện Cô Kiếm, cũng đừng để những huynh đệ kia nói ra bên ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ba người cùng nghiêm túc gật đầu, Cô Kiếm bị trọng thương như vậy, có thể đoán ra kẻ tấn công y phải là một người có sức mạnh kinh khủng như thế nào. Đêm nay, bác sĩ cấp cứu trong mấy giờ liền, sau đó tươi cười bước ra, tự hào nói: - Phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chưa thể tỉnh dậy ngay được, truyền nước cho anh ta, nghỉ ngơi thật tốt thì dần dần sẽ khôi phục. Bọn Sở Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Niệm Nhu đêm nay nhất định không chịu quay về Vân Thuỷ Sơn Cư, viện lí do sợ hãi mà ở lại Thủy Tạ Hoa Đô. Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cô ở lại, ngày mai Bát gia trở về, thì đích thân đưa cô về Vân Thuỷ, nhân tiện thăm Đại hổ và Tiểu hổ. Chiều ngày hôm sau, Sở Thiên đưa Niệm Nhu về Vân Thuỷ Sơn Cư, lúc đó Tiêu Tư Nhu đã đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh mắt soi xét hai người, dường như muốn tìm trên mặt Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu một vẻ gì đó khác lạ. Nhưng Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, còn Tiêu Niệm Nhu hơi đỏ mặt, như thể hơi oan ức, lắp bắp nói: - Chị, chị, sao chị lại nhìn em với ánh mắt như vậy? Em đã làm gì sai? Tiêu Tư Nhu rất yêu thương em mình, nhìn thấy em gái như vậy, vội nói: - Không có gì, không có gì, chị mang quà về cho em, đang để ở trong phòng em, đi xem đi, chị dẫn anh đi gặp cha. Tiêu Như Nhu đợi cho em gái bước đi, vẻ mặt tươi cười liền lập tức trở lên cực kỳ giận dữ, nói ra từng chữ một: - Tên đáng ghét, thành thực nói cho em biết, tối qua có chạm vào em gái của em không? Sở Thiên trong lòng hơi sững lại, chữ "chạm" có nghĩa phức tạp quá, khó mà giải thích, dứt khoát phủ nhận, nói: - Em có ý gì vây? Tiêu Niệm Nhu chỉ là một cô bé. Tiêu Tư Nhu không tin, lại nhìn Sở Thiên đánh giá, thấy hắn không có vẻ gì bất bình thường, bước tới nói: - Em gái em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không động lòng sao? Thật sự không muốn bên cạnh em ấy? Không muốn cùng em ấy? Sở Thiên bị lời của Tiêu Tư Nhu làm cho hoảng loạn, cô gái này nói chuyện càng ngày càng lộ ra vẻ ghen tuông, hắn thở dài, cười cười nói: - Xem ra em rất thích anh chạm vào cô ấy, thế thì anh sẽ tuân theo ý nguyện của đại tiểu thư. Tiêu Tư Nhu đỏ mặt, giơ tay muốn véo Sở Thiên, lại bị Sở Thiên tránh né, bĩu môi nói: - Thực ra, em biết, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Anh nuôi lại đẹp trai cuốn hút như vậy, nhất định không thiếu mỹ nữ muốn làm bạn. Tư Nhu chỉ muốn anh đừng quên Tư Nhu là được. Nếu rảnh thì đến đây thăm. Như vậy em đã rất cảm kích rồi, nếu như em Niệm Nhu thật sự thích anh, đó cũng là phúc phận của Niệm Nhu, sao em lại có thể trách anh? Sở Thiên nghe những lời xúc động của Tư Nhu, trong lòng chùng xuống, đang muốn giải thích rõ, thì lại thấy khoé mắt Tiêu Tư Nhu ánh lên vẻ giả dối, suy nghĩ thật nhanh, nói: - Em nghĩ nhiều rồi, ai biết tương lai như thế nào? Đưa anh đi gặp cha nuôi đi. Tiêu Tư Nhu thấy lời nói chân tình của mình cũng không làm cho Sở Thiên nói thật suy nghĩ, trong lòng khẽ hừ lên một tiếng, thực sự thích sự bá đạo của Sở Thiên, thầm mắng "đáng ghét" rồi kéo tay Sở Thiên, đến thư phòng tìm Bát gia. Trong thư phòng, Bát gia đang cùng một lão nhân đánh cờ, còn có một người đang ngồi bên cạnh. Sở Thiên hơi giật mình, Trương Nhã Phong, hắn không ngờ là Trương Nhã Phong, sao cô ta lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ cô ta và lão nhân kia có quan hệ gì? Tiêu Tư Nhu dĩ nhiên không biết trong lòng Sở Thiên đang nghĩ cái gì, thấp giọng giới thiệu: - Người đang cùng cha đánh cờ là Ủy viên thị chính, tên là Trương Đại Hải, con ông ấy tháng sau điều đến làm Cục trưởng Cục công an, cho nên đến sớm chào hỏi một chút, bên cạnh là cháu ngoại Trương Nhã Phong, là bạn học của em gái em. Thấy ánh mắt Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng cô mắng thầm: "tên đáng ghét, nhìn thấy mỹ nữ là sáng mắt lên". Sở Thiên không ngờ một người thân là Ủy viên thị chính lại bình thường như vậy, quần áo giản dị, trên tay không đeo một vật giá trị nào, có đặt ở nhà ga, không quá mấy phút, lập tức sẽ bị đưa đến Sở thu dụng, không ai ngờ một người như vậy lại là Ủỷ viên thị chính. Sở Thiên thật sự cảm thấy hổ thẹn, cổ nhân nói: không nên nhìn bề ngoài đánh giá người khác, quả nhiên cũng có cái lý của nó, giống như chính mình bộ dạng cũng không đến nỗi nào, nhưng trên người lại không có tiền. Mà những người bộ dạng trông bình thường như vậy nhưng đều là những nhân vật có tiếng tăm. Trời cao quả là công bình, cho ngươi cái gì, cũng phải lấy đi một cái gì đấy. Sở Thiên nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế đến bình thản ngồi xuống, cầm lên một tách trà, trong sự dò xét của Trương Nhã Phong, thoải mái nhìn Trương Đại Hải đánh cờ với Bát gia. Đó không chỉ là quân cờ, mà là đấu trí, đấu sức, Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên hoàn toàn không bị Trương Nhã Phong hấp dẫn, trong lòng thầm thấy vui vẻ, đặt bàn tay mềm mại lên vai hắn. Ánh mắt đầy vẻ hãnh diện tự hào. Bát gia với Trương Đại Phong sớm biết Sở Thiên đã đến, thấy Sở Thiên im lặng ngồi xuống, Bát gia thoáng mỉm cười, để cho Sở Thiên đoán kết cục của ván cờ. Sở Thiên cười cười, tài đánh cờ của bọn họ thoạt nhìn không phân cao thấp, quân cờ của Bát gia dù đang ở thế tiến công cho người ta cảm giác đang ở đồng bằng thoải mái giục ngữa. Trương Đại Hải đang ở thế thủ, cố gắng vô hiệu hoá mọi đòn tấn công của Bát gia, khiến cho người ta có chút áp lực. Sở Thiên xem vài phút đồng hồ, trong lòng đã biết rõ thắng bại. Sở Thiên lại bảo Tiêu Niệm Nhu cầm giấy bút đến, viết hai chữ trên đó, sau đó đặt bên cạnh bàn cờ, đến phút thứ 37, Bát gia cũng chỉ còn "tượng" với "pháo", Trương Đại Phong còn "tướng" và "mã", lợi thế với nhiều "tốt" hơn, chính con "tốt" đó lại khiến cho "tượng" bị khoá một chỗ. Đến lúc này, Bát gia ra một đòn công kích ép người khác kết thúc ván cờ. Nếu như trên chiến trường thật sự, Bát gia là một mãnh tướng, hoàn toàn có thể đứng đầu trăm vạn quân, Sở Thiên đến lúc này mới biết năm xưa tại sao Bát gia có thể vượt qua bao khó khăn tồn tại được ở Thượng Hải, trong vài năm, đã nắm hơn nửa địa bàn, dù cho đã rút khỏi giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn chấn động. Lúc này Trương Đại Hải mới nhấc tờ giấy mà Sở Thiên viết chữ trên đó, mở ra nhìn, hơi sửng sốt, tiểu tử này quả nhiên có con mắt tinh tường, không trách Bát gia lại khen ngợi hắn như vậy. Bát gia nhận tờ giấy từ Trương Đại Hải, thấy trên đó viết "Trương, thắng", trong lòng Bát gia thầm nghĩ. Tên tiểu Tử Sở Thiên này càng ngày càng có tiền đồ, cái ván cờ này từ đầu đến cuối cũng không xác định được ai thắng ai thua, thề mà chỉ 2 - 3 phút hắn đã có thể phân định thắng thua, cũng không biết dựa vào đâu. Bát gia vẫn không nói gì nhưng Trương Đại Hải đã lên tiếng; - Tiểu huynh đệ, lần đầu tiên ta đánh cờ với Bát gia, hai người đều không biết tâm tư của nhau, tại sao cậu lại nhanh chóng đoán định ta sẽ thắng? Không chỉ có hai người đánh cờ mà ngay cả hai mỹ nhân xinh đẹp ngồi cạnh cũng tỏ ra hiếu kỳ. Các cô không phải là người đẹp bình hoa, với hy vọng hậu bối có chút danh phận, nên các cô đối với cầm, kỳ, thi, hoạ cũng được học chút ít. Hai cô cũng đến phút chót mới nhìn ra là Trương Đại Hải thắng, trước đó, có lúc Trương Đại Hải còn ở thế bị động, nên bọn họ cũng muốn biết đáp án, nhưng họ cũng mong Sở Thiên không phải đoán mò mà ghi bừa ra, mà có thể cho bọn họ một kiến giải thú vị. Sở Thiên chầm chậm uống hết tách trà, Tiêu Tư Nhu lập tức nhẹ nhàng rót trà cho hắn, Sở Thiên cười cười, nói suy nghĩ của mình ra. Cờ của Bát gia "bức" người, liên tục từng nước, thế rất ác liệt, mới ba phút đầu đã tấn công mười tám lần, thế cờ của Trương Đại Hải thì phòng thủ, quân cờ liên hoàn, tuy bị Bát gia tấn công mười tám lần trong ba phút. Tuy quân cờ trông có vẻ bị Bát gia ép vào nội cung, nhưng thế phòng thủ thật không thể chê vào đâu được. Bát gia ăn một con cờ, thì lão cũng có thể hất bay một con cờ của Bát gia, cho nên phong cách và phương pháp đánh cờ của hai bên mỗi người một vẻ, không thể phân cao thấp. Nhưng, Trương Đại Hải nhiều năm làm quan chính trị, tính cẩn thận chú trọng tiểu tiết, ngay cả con "tốt" cũng được bảo vệ không để bị ăn mất, cao thủ so chiêu, mỗi binh mỗi tốt đều rất quan trọng. Trương Đại Hải dĩ nhiên biết rõ điều này, cho nên dù cho Bát gia tấn công ác liệt thế nào, nếu như không thể áp đảo hoàn toàn Trương Đại Hải, chỉ cần thế tấn công hơi chững lại, Trương Đại Hải liền có thể lập tức giết chết. Khi Sở Thiên thấy thế cờ của Bát gia chậm lại ở phút thứ 3, thì đã biết Bát gia sẽ thua, sự thực là như vậy, sau đó, Trương Đại Hải chậm lại, cũng không trực tiếp ăn những con cờ không có giá trị lớn, mà đem "binh" của lão ăn sạch sẽ từng con cờ một, sau đó mới đi giết những quân cờ quan trọng, đến phía sau đó, bởi vì mọi người đều khó có thể tiến thêm bước nữa, hai người dường như trực tiếp đổi quân cờ, Trương Đại Hải với nhiều "tốt" hơn đã ép cho Bát gia thua cuộc. Trương Đại Hải cười lớn, vỗ tay tán thưởng, nói với Bát gia: - Bát gia, tiểu huynh đệ mà ông khen ngợi này, tôi cũng rất thích, tuổi trẻ như vậy mà đã có những lập luận sắc sảo, quả thực khiến ta rất bội phục, ngày sau, nhất định sẽ trở thành người xuất chúng, hưởng vinh hoa phú quý. Trương Đại Hải có thể ngồi được ở vị trí Uỷ viên thị chính, lời nói đương nhiên có trọng lượng, không ai cho rằng lão chỉ đùa với Sở Thiên, nói lời khách khí, bởi vì Trương Đại Hải không cần phải làm như vậy, cho nên mấy chữ "thành người xuất chúng, vinh hoa phú quý" lúc này không chỉ khích lệ Sở Thiên, mà còn làm tâm hồn hai mỹ nữ bên cạnh rung động, mỹ nữ yêu anh hùng, càng yêu anh hùng trong tay mình. Mắt Sở Thiên dần sáng lên, thản nhiên, tự tin. Trương Đại Hải nâng chén trà lên, thở dài nói: - Bát gia, xem ra chúng ta đều già rồi, bây giờ là thiên hạ của lớp trẻ. tối qua tôi gặp Trường Tôn Cẩn Thành với con gái Trường Tôn Tín Quân, cô bé đó cũng là người rất giỏi không thua kém đám mày râu, toàn thân toả ra khí chất phi phàm, vừa nhìn cũng biết là nhân tài trụ cột quốc gia. Bát gia hơi sững sờ, bảo Tiêu Tư Nhu thay ấm trà, sau đó nói: - Trương uỷ viên vừa nói là gặp Trường Tôn Cẩn Thành ở sân bay? Y đã về Thượng Hải rồi? Trương Đại Hải khẽ lắc đầu, nói lớn: - Đúng vậy, bọn họ vừa về đến Thượng Hải, chúng tôi hàn huyên mấy câu rồi chia tay. Trường Tôn bang chủ nay được hưởng phúc như vậy thật thoải mái, mặt mũi hồng hào, tràn đầy sinh khí, thế lực Tương bang giờ đang ngút trời, lão ta là bang chủ tiền nhiệm đương nhiên được hưởng phúc, vô lo vô nghĩ rồi. Trương Nhã Phong nghe thấy hai chữ "Tương bang", ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, dĩ nhiên không muốn nói cho ông ngoại chuyện tối qua, để sau này tránh bị ông quản tự do của mình. Sở Thiên khẽ giật mình, Trường Tôn bang chủ đã trở về? Tại sao Hải Tử và Quang Tử không biết?