Trong thư phòng ở Thủy Tạ Hoa Đô, Sở Thiên nói cho Hải Tử và Quang Tử tin Trường Tôn Cẩn Thành đã trở về Thượng Hải, hai người vô cùng kinh ngạc. Hồ Tử lắc đầu nói:
- Sao lại có thể như thế? Trường Tôn bang chủ nếu về Thượng Hải nhất định sẽ cho cho chúng ta biết, sao lại không có tin tức gì?
Quang Tử mặc dù lỗ mãng, nhưng vẫn thốt lên:
- Bên trong có ẩn tình.
Sở Thiên gật gật đầu mim cười, mang trên mặt thần sắc thú vị nói:
- Nếu như em đoán không sai…những vị nguyên lão và các đường chủ nhận được giấy mời của chúng ta, trong lòng bất an, sợ đó là tiệc Hồng Môn, nhưng lại không dám không đến. Trận đánh ở Thủy Tạ Hoa Đô, họ không mang người đến giúp, nếu lại không đến dự tiệc, sợ bị mọi người nói trong lòng có quỷ, chỉ có thể lấy Trường Tôn bang chủ làm chỗ dựa, dùng vị trí này áp đảo hẳn chỗ dựa của anh Hải.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, thì ra như vậy.
Không ngờ, Sở Thiên lại nói tiếp:
- Nghiêm trọng hơn, chính là thực lực bang Phủ Đầu đã suy yếu một nửa, cho nên lần này các nguyên lão có thể gây khó dễ, ác nhân cáo trạng trước, lấy lí do Tương bang ức hiếp các bang phái khác, để ép Hải Tử giao địa bàn, thậm chí thuộc hạ, một lần nữa dựa vào sức mạnh của các đường, làm suy yếu thế lực của Hải Tử, khiến anh Hải trở thành một bang chủ không có thực quyền. Thậm chí dưới sự cho phép ngầm của Trường Tôn lão bang chủ, ép anh Hải phải nhường lại vị trí bang chủ.
Hai người cùng thở ra một luồng khí lạnh, suy nghĩ cẩn thận, quả thật là có khả năng này. Nhưng Hải Tử vẫn không tin Trường Tôn bang chủ lại có thể làm như vậy với mình, mở miệng nói:
- Trường Tôn bang chủ là người sáng suốt, chắc ông ấy sẽ không làm như vậy đâu?
Tuy Hải Tử nói như vậy nhưng ngữ khí lại cho thấy anh ta không tự tin lắm.
Sở Thiên thở dài, đối với hắn mà nói, việc hiểu một người, sẽ không đơn giản như vậy, nên vẫn bình thản:
- Anh Hải, anh nghĩ lại đi, dù Trường Tôn bang chủ có sáng suốt như thế nào đi chăng nữa, nhưng ở nước ngoài thì có thể biết được điều gì? Những điều nghe thấy đều do những các vị nguyên lão kia nói trong một thời gian dài, chỉ e sự tín nhiệm của Trường Tôn bang chủ với anh đã hết rồi. Ông ấy tin những người huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với mình hơn. Nếu đổi lại là anh, anh nhường chức vị bang chủ cho người khác, Quang Tử và em thường xuyên bên cạnh nói những lời ngang ngược càn rỡ, không hay, liệu anh có còn tin bọn em nữa không?
Hải Tử cúi đầu, nghĩ một lát, thở dài, thành thật nói:
- Không!
Quang Tử là người bộc trực, nhưng đã nghĩ đến khả năng này thì liền nghĩ đối sách, vội mở miệng cướp lời:
- Tam đệ, chúng ta phải làm gì?
Sở Thiên sờ sờ mũi, mỉm cười, lộ ra nụ cười hấp dẫn đến mê người:
- Giáng đòn phủ đầu!
Yến hội của Tương bang được tổ chức tại phòng khách ở Thủy Tạ Hoa Đô, Thiên Dưỡng Sinh sớm đã lấy mấy cái bánh bao, hai miếng thị bò lớn, biến mất vào khu vực bên cạnh biệt thự. Sở Thiên bảo Hải Tử sắp xếp mười một chỗ ngồi, đặt ở đó mười một bình rượu, những thứ này không bao lâu đã chuẩn bị xong, mười mấy chiếc xe con đã cùng đến, Sở Thiên mỉm cười, quả nhiên đúng hẹn. .
Người xuống trước chính là Phương Đại Đồng, sau đó là Lâm Hùng Tuấn cùng một người hơn năm mươi tuổi. Quang Tử đứng bên cạnh giới thiệu, nói:
- Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, có lẽ em cũng nhận ra, bên cạnh là cha gã, Lâm lão gia. chính giữa là Hổ đường chủ Triệu Phong Đường, bên cạnh dĩ nhiên là Triệu lão gia. Đằng sau là Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn và Hàn lão gia, ơ, sao không thấy Trường Tôn lão bang chủ?
Sở Thiên mỉm cười thấp giọng nói:
- Nhân vật quan trọng dĩ nhiên phải xuất hiện trong thời khắc quyết định rồi.
Sở Thiên chăm chú nhìn một chiếc xe con bình thường ở chính giữa, bên trong chỉ có hai người, trong lòng lập tức đoán được đó chính là Trường Tôn bang chủ đang ngồi trong.
Phương Đại Đồng lúc này thấy Sở Thiên, thần sắc bỗng biến đổi lớn, "roạt"lấy ra con dao mang bên mình, hành động của gã làm cho tất cả các đường chủ hiểu lầm. Cho rằng Hồ Tử và Quang Tử đúng là đang mở tiệc Hồng Môn bị Phương Đại Đồng phát hiện, vì vậy, nhanh chóng rút dao ra. Những người huynh đệ kia của Hải Tử và Quang Tử không biết chuyện gì xảy ra, thấy mọi người căng thẳng như vậy, cho là có kẻ thù đến, cũng lập tức như cùng lúc rút binh khí ra, nhất thời xuất hiện thế đối kháng.
Hải Tử và Quang Tử nhất thời sửng sốt, Phương Đại Đồng này đang làm cái trò gì vậy?
Lâm Hùng Tuấn đỡ Lâm lão gia vừa bước tới, thấy mọi người đều rút binh khí, lập tức quát lớn:
- Phương Đại Đồng, đã xảy ra chuyện gì?
Phương Đại Đồng mặt đầy vẻ căm phẫn, cầm con dao trong tay, chỉ vào Sở Thiên:
- Đường chủ, tên tiểu tử đánh chúng ta đêm đó ở đây, huynh đệ chúng ta tìm mãi không ra, hoá ra hắn được bang chủ chứa chấp.
Lâm Hùng Tuấn cũng nhìn thấy Sở Thiên, hơi sững sờ, nhưng với thân phận đường chủ, hiển nhiên không bị sự phẫn nộ của Phương Đại Đồng ảnh hưởng, hét lớn:
- Phương Đại Đồng, hạ vũ khí xuống, có chuyện gì thì hãy nói trên bàn tiệc. Bang chủ nhất định sẽ cho chúng ta câu trả lời thoả đáng.
Giọng Lâm Hùng Tuấn rất lớn, hiển nhiên là muốn để cho bọn Hải Tử cũng nghe thấy. Y muốn bọn họ giải thích sự xuất hiện của Sở Thiên khi ngồi vào bàn tiệc.
Lâm lão gia qua lời Phương Đại Đồng biết Sở Thiên đã làm tổn thương con trai lão, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để vạch mặt, vì vậy quay đầu quát:
- Tất cả huynh đệ, chỉ là hiểu lầm, hạ hết vũ khí xuống.
Sau đó liếc nhìn Sở Thiên vài lần, thầm nghĩ kẻ mà làm tổn thương con trai lão thì không được phép sống.
Lời của Lâm lão gia đương nhiên là có trọng lượng, mọi người nhất loại thu hồi vũ khí, bọn Hải Tử vội đến nghênh đón, nói:
- Lâm lão gia vẫn khoẻ chứ? Đã lâu không gặp, mời, mời.
Lâm lão gia gật gật, trước sự nghênh đón của Hải Tử càng làm ra cái dáng vẻ có công lớn, ngạo nghễ bước vào, những vị đường chủ khác cũng bước vào theo.
Lát sau, đại sảnh đã đông kín người, đương nhiên có đủ chỗ cho mọi người ngồi. Ngoài các vị nguyên lão, đường chủ, Hải Tử, Quang Tử và Sở Thiên, tất cả mọi người sau khi ngồi xuống, thì vẫn còn thừa hai vị trí. Mọi người đều cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không ai quan tâm đến chuyện nhỏ này, tất cả đều nghĩ cách ứng phó với những sự việc sẽ xảy ra trong tối nay.
Các món ăn được đưa lên, uống một chén rượu, Hải Tử vỗ vai Sở Thiên, lớn tiếng nói với các vị nguyên lão và đường chủ:
- Các vị đường chủ, các vị thúc bá, đêm nay Hải Tử đãi tiệc, không có ý gì khác, chỉ là lâu không gặp mọi người, thì muốn tụ hội, đồng thời giới thiệu với mọi người người anh em kết nghĩa của tôi, Sở Thiên, tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã đánh bại sự tấn công dữ dội của bang Phủ Đầu, là người có công lớn với Tương bang.
Sự xuất hiện của Sở Thiên trong phòng khách làm mọi người hơi sững sờ, tất cả đều nhìn Lâm lão gia, nhìn phản ứng của lão rồi mới quyết định. Lâm lão gia và Lâm Hùng Tuấn nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Lâm lão gia ho khan một tiếng, nhướn mày, nói với giọng rất không thân mật:
- Lâu không gặp, thì ra bang chủ lại có thêm một người huynh đệ tốt, thật là sự may mắn của Tương bang.
Ngay lập tức, lão thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua chỉ là một người anh em của bang chủ, đại công thần của Tương bang tại sao lại đả thương người của Long đường tại quán bar Thiên Thượng Nhân Gian?
Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng lạnh nhạt nhìn Sở Thiên. Những người của đường khác sớm đã biết Lâm Hùng Tuấn bị người khác "dạy dỗ" ở quán bar, nhưng không nghĩ người đó là tiểu tử Sở Thiên, trong lòng đều cười thầm. Nhưng nghĩ đến sự hợp tác của ba đường, cùng tiến cùng lùi, cùng nhau đối phó với bên ngoài, vì vậy cũng căm tức nhìn Sở Thiên, tựa như là bọn họ cũng bị Sở Thiên đánh vậy.
Hải Tử chợt thấy nảy sinh một vấn đề rắc rối như vậy, cũng sửng sốt, không biết trả lời như thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Thiên mỉm cười sờ mũi nói:
- Lâm lão gia nói quá lên rồi, Sở Thiên tôi sao lại đánh huynh đệ Tương bang? Chẳng qua trong quán bar thấy có kẻ lấn nam bá nữ, còn tự xưng là đường chủ Tương bang, trong mắt Sở Thiên, đàn ông trong Tương bang đều là nhữ kẻ có nghĩa khí, sao lại có thể làm một chuyện như thế? Hơn nữa lại còn dám xưng là đường chủ Tương bang, chẳng phải đã làm hỏng mất thanh danh Tương bang sao? Vì vậy, tôi muốn dạy dỗ một chút, thiết nghĩ, nếu như là Lâm lão gia có mặt ở đấy, nghe thấy có kẻ nói Tương bang lấn nam bá nữ, chắc chắn đã sớm trói bọn chúng lại ném xuống sông Hoàng Phổ rồi, đúng vậy không? Chỉ có điều tôi thực sự không ngờ, hôm nay vừa thấy, bọn họ quả nhiên là người của Long đường, đúng là không tưởng.
Hải Tử và Quang Tử trong lòng thầm khen ngợi, lời vừa rồi nói không chút sơ hở, đủ sức ứng phó với Lâm lão gia.
Tất cả những người trong phòng lúc này bất giác đều khâm phục Sở Thiên. Tên tiểu tử này đối diện với sự chất vấn và uy nghiêm của Lâm lão gia nhưng vẫn bình tĩnh, còn có thể thản nhiên trả lời, quả nhiên thông minh gan dạ, chả trách là anh em kết nghĩa của Hải Tử và Quang Tử.
Lâm lão gia quả nhiên có chút xấu hổ, trong mắt đầy sự phẫn nộ, không ngờ Sở Thiên lại khó trị như vậy, nhưng lão cũng không chịu ngậm bồ hòn, nói cứng:
- Đây chỉ là lời nói một phía của Sở huynh đệ, sao có thể chứng minh Long đường lấn nam bá nữ? Cái gọi là ham muốn nhất thời, lời nào cũng không thể coi là thật?
Lâm lão gia hiển nhiên là nghĩ không có gì đối chứng, nên rực tiếp hỏi vặn lại Sở Thiên.
Sở Thiên vươn vai, uống một hớp rượu, thản nhiên nói:
- Lâm lão gia thật sự muốn nhân chứng vật chứng?
Lâm lão gia cho rằng Sở Thiên không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng, cũng có thể một mực không nhận, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, để tránh cho Long đường ta bị huỷ hoại thanh danh trong tay cậu.
Triệu lão gia và Hàn lão gia từ trước tới nay đều là huynh đệ đồng lòng, lúc này đương nhiên trợ giúp cho Lâm lão gia, cùng lúc hừ một tiếng, vỗ bàn, đồng thanh nói:
- Đương nhiên muốn chứng cớ, cậu đổ tội cho Long đường cũng chính là đổ tội cho Triệu đường và Hàn đường, đồng nghĩa với việc đổ tội cho Tương bang. Bang chủ không cho phép trong Tương bang tồn tại bọn trộm cướp như vậy, đúng không bang chủ?
Hải Tử hơi lung túng, anh ta cũng lo Sở Thiên không thể đưa ra bằng chứng, nhưng thấy Sở Thiên vẫn bình thản, trong lòng thầm yên tâm, nói:
- Đúng vậy, Sở Thiên đã là huynh đệ Tương bang, nếu như Sở Thiên nói dối, tôi cũng chiếu theo quy định của Tương bang mà xử phạt. Còn nếu như đúng là Lâm đường chủ lấn nam bá nữ thật, tôi cũng sẽ tiến hành định tội, như thế đã được chưa, các vị lão gia?
Ba vị lão gia nhìn nhau vài lần, sự việc đã đến bước này, dứt khoát đối chất đến cùng, có thể mượn cái cớ này gây khó dễ cho Hải Tử và Quang Tử, cùng gật đầu nói:
- Được, như vậy đi.
Sau đó, Lâm lão gia lạnh lùng nhìn Sở Thiên nói:
- Sở huynh đệ, mau đưa chứng cớ ra, để tránh tuổi còn trẻ mà đã mất ngón tay, điều đó không hay đâu.
Phương Đại Đồng mỉm cười đắc ý, nghĩ đến cảnh chém đứt ngón tay của Sở Thiên, thì không kìm được sự hưng phấn. Lâm Hùng Tuấn cũng cười, cho dù Sở Thiên tìm Tiêu Niệm Nhu, Lâm Hùng Tuấn cũng có thể phủ nhận không biết, là Sở Thiên sắp xếp vu oan cho bọn họ, Sở Thiên không thế thắng bọn họ.
Sở Thiên đặt chén rượu xuống thở đai nói:
- Nếu đã nói như vậy, tôi không mang chứng cớ ra thì cũng không được, vậy xin mời người đức cao vọng trọng làm trọng tài, các vị có đồng ý không?
Lâm lão gia khẽ hừ một tiếng, nói:
- Bây giờ mà còn tìm người đức cao vọng trọng, hiện trong phòng có rất nhiều người, còn sợ cái gì? Không phải cậu không thể đưa bằng chứng nên mượn cớ chạy trốn hả?
Sở Thiên lắc đầu, bình thản cười nói:
- Ai bảo ở đây không có người đức cao vọng trọng? Trường Tôn lão bang chủ và con gái Trường Tôn Tử Quân chẳng phải đang có mặt ở Thủy Tạ Hoa Đô đây sao?
Lập tức hắn quay sang nói với Hồ Tử:
- Phiền anh đi đến cái xe thứ bảy ngoài cửa biệt thự, mời Trường Tôn lão bang chủ vào đây, cũng để tránh cho ông ấy ngồi trên xe phát chán.
Lời của Sở Thiên không những làm cho Hồ Tử và Quang Tử kinh ngạc mà còn làm cho các đường chủ và nguyên lão chấn động. Trường Tôn lão bang chủ đúng là đã đến, cũng đúng là đang ngồi trên xe, đợi đến thời điểm quan trọng làm chỗ dựa trấn áp Hải Tử và Quang Tử. Hành tung của lão bang chủ chỉ có mấy người bọn họ biết, ngay cả Hải Tử và Quang Tử cũng không biết, tại sao Sở Thiên lại biết? Tại sao tên tiểu tử này lại thần kỳ như vậy?
Sở Thiên lập tức quay đầu, nói với Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn:
- Hàn đường chủ, ông có thể tắt điện thoại được rồi, tôi tin rằng Trường Tôn bang chủ muốn biết chuyện gì xảy ra trong này, không cần phải nghe điện thoại vất vả như vậy.
Sở Thiên một lần nữa làm cho mọi người kinh ngạc. Báo đường chủ Hàn Trinh Tiễn xấu hổ tắt di động. Sở Thiên vừa rồi vẫn nghĩ, Trường Tôn đường chủ vẫn đang ơ trên xe, làm thế nào biết trong này xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên nhìn thấy trong lúc hắn đang nói, Báo đường chủ không ngừng đưa di động lên chỉ về phía mình, vì vậy mới đoán rằng Báo đường chủ đang dùng di động truyền tin cho Trường Tôn bang chủ.
- Hải Tử, không cần ra, tiểu tử, quả nhiên thông minh hơn người, gan dạ sang suốt..
Một giọng nói vọng lại từ phía cửa, một lão già đầu tóc đã hơi bạc, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, bên cạnh là một nữ nhân gần 30 tuổi chậm rãi bước vào.
Lâm lão gia, bọn Hồ Tử và tất cả mọi người lập tức đứng lên, Sở Thiên cũng ý tứ lập tức đứng lên, cùng hô:
- Trường Tôn bang chủ.
Giờ Sở Thiên mới biết, tại sao mà chức vị bang chủ của Hải Tử lại nhu nhược như vậy, thì ra Trường Tôn bang chủ cũng là một người thích đùa với quyền lực, thoái vị rồi còn muốn gọi là "bang chủ bang chủ", hơn nữa nhìn bộ dạng cũng chưa cam lòng chính thức rời khỏi giang hồ, nếu không thì cũng thỉnh thoảng trở về, chứng tỏ sự tồn tại của lão.
Sở Thiên mỉm cười, dáng vẻ bình thản nói:
- Sở Thiên sớm đã biết Trường Tôn bang chủ đại giá quang lâm, cho nên đặc biệt chuẩn bị hai chỗ ngồi cho Trường Tôn bang chủ và Tử Quân tiểu thư.
Mọi người lần nữa thầm giật mình, tại sao tên tiểu Tử này cái gì cũng biết, ngay cả chỗ ngồi cũng đã chuẩn bị. Trường Tôn Cẩn Thành cũng kinh ngạc, tiểu tử này xem ra đã có tính toán từ trước, nắm rõ mọi việc, chẳng lẽ là thật sự đã biết trước điều gì?
Đợi cho mọi người đều ngồi xuống, Trường Tôn Tử Quân giành mở miệng trước, đôi mắt toát ra vẻ thông minh lanh lợi, nói:
- Vừa rồi cha thấy trong người không thoải mái, cho nên ngồi trong xe nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới vào, mong các vị bỏ qua cho.
Lâm lão gia và mọi người vội nói:
- Sức khoẻ bang chủ là quan trọng.
Sở Thiên không nói gì mà cười cho qua.
Lâm lão gia lúc này thấy Trường Tôn bang chủ xuất hiện, sợ Sở Thiên mượn cớ này mà thoát tội danh "vu oan Long đường", vội nói:
- Sở Thiên, hiện Trường Tôn bang chủ cũng đã có mặt rồi, người đức cao vọng trọng mà cậu muốn cũng đã có, có thể đem chứng cứ xác thực hay nhân chứng ra được chưa? Cậu đừng mượn cơ thoái lui, Tương bang không dễ dàng bị hù như vậy đâu.
Trường Tôn Cẩn Thành khẽ gật đầu, oai nghiêm nói:
- Lời của mọi người ta đã nghe thấy hết rồi, Lâm lão nói đúng, Sở Thiên đã là huynh đệ của Hải Tử, thì chính là người của Tương bang, thì cũng phải tuân thủ những quy tắc của Tương bang, có chứng cớ, chặt tay Long đường chủ, không có sẽ là tay cậu.
Sở Thiên mỉm cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn Trường Tôn Cẩn Thành, nói:
- Trường Tôn lão bang chủ sẽ làm thật?
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu. Trường Tôn Tử Quân nhìn tên tiểu tử này, khinh thường nói:
- Vị huynh đệ này có phải nghi ngờ cha ta đến lúc đó sẽ thiên vị? Cha ta ở Thượng Hải mấy chục năm, cũng được kính trọng như Bát gia, là người quang minh lỗi lạc, làm việc công chính nghiêm minh.
Sở Thiên gật gật đầu, sờ mũi, thở dài nói:
- Đã nói đến Bát gia, thì nhân chứng thứ nhất chính là thiên kim tiểu thư Bát gia, bởi vì người mà đêm đó Long đường chủ quấy rối không ai khác, chính là một trong hai người con gái sinh đôi của Bát gia Tiêu Niệm Nhu. Không biết nhân chứng này có đáng tin không? Hay là các vị vẫn còn cho rằng nhân chứng này là do Sở Thiên an bài từ trước?
Mặt Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng lập tức tái nhợt, nếu như cô gái kia thực sự là con gái Bát gia thì bản thân đã tự chuốc đại hoạ rồi.
Lâm lão gia cũng thoáng run, nếu thật là như vậy, con gái Bát gia chính là một nhân chứng vô cùng đáng tin, chỉ bằng hai chữ Bát gia" cũng đủ làm cho người ta thấy tin tưởng.
Trường Tôn Cẩn Thành đã nhìn thấy thái độ của mọi người, mỉm cười nói:
- Sở huynh đệ, chỉ có một nhân chứng sao? Tuy Sở huynh đệ không đủ khả năng để đưa Bát gia đức cao vọng trọng làm bình phong, nhưng nữ nhi tình trường, con gái Bát gia cũng khó tránh được có sự chủ quan.
Trường Tôn Cẩn Thành rõ ràng nói Sở Thiên và con gái Bát gia có tình ý với nhau, làm nhân chứng, khó tránh việc sẽ bao che cho Sở Thiên. Hải Tử và Quang Tử khẽ lắc đầu, lời này của Trường Tôn Cẩn Thành rõ ràng không công bằng.
Sở Thiên mỉm cười, tựa hồ đã sớm biết Trường Tôn Cẩn Thành sẽ trả lời như vậy, lắc đầu nói:
- Lời này của Trường Tôn bang chủ là chủ quan rồi, là thật là giả, trước mặt các vị dày dạn kinh nghiệm, hỏi kỹ càng, tất cả đều sẽ rõ ràng ngay. Nếu như Trường Tôn bang chủ đã nói rồi, một nhân chứng không đủ, vậy Sở Thiên sẽ cung cấp thêm một nhân chứng nữa, không biết cháu ngoại của Ủy viên thị chính Trương Nhã Phong có thể được coi là nhân chứng đáng tin không? Dĩ nhiên, đáng tin hay không là do Trường Tôn bang chủ định đoạt.
[hide]
Thủy Tạ Hoa Đô trong thư phòng, Sở Thiên đem Trường Tôn Cẩn Thành trở lại Thượng Hải tin tức nói cho Hải Tử cùng Quang Tử, hai người bọn họ đồng dạng chấn động, Hải Tử mãnh liệt lắc đầu, nói: “Làm sao có thể đâu này? Trường Tôn bang chủ trở về Thượng Hải nhất định sẽ cho chúng ta biết đấy, làm sao sẽ vô thanh vô tức đâu này?”
Quang Tử tuy nhiên lỗ mãng, nhưng một cái trực giác lại trực tiếp lại để cho hắn thốt ra: “Bên trong có Càn Khôn.”
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười, mang trên mặt thú vị thần sắc, nói: “Nếu như ta không có đoán sai, những cái... Kia các nguyên lão cùng tất cả đường đường chủ nhận được chúng ta mời bữa tiệc, trong nội tâm bất an, sợ đó là một Hồng Môn Yến, nhưng lại không dám không đến, dù sao Thủy Tạ Hoa Đô một trận chiến, bọn hắn chưa có tới trợ giúp, thật sự nếu không đến dự tiệc, sợ bị nhân gia nói trong nội tâm có quỷ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lần nữa chuyển ra Trường Tôn bang chủ chỗ này chỗ dựa, chỗ này tuyệt đối áp ở Hải Tử chỗ dựa.”
Hải Tử cùng Quang Tử thật dài dãn ra một hơi, nguyên lai chỉ là như vậy.
Ai biết, Sở Thiên lời nói xoay chuyển, nói tiếp: “Càng nghiêm trọng chính là, Phủ Đầu bang thực lực bị suy yếu một nửa, cho nên lần này các nguyên lão có thể sẽ mượn cơ hội làm khó dễ, ác nhân cáo trạng trước, dùng Tương bang trêu chọc hạ các bang phái vì lý do, bức bách Hải Tử giao ra dòng chính địa bàn, thậm chí nhân thủ, dùng cái này đến lần nữa lớn mạnh tất cả đường, suy yếu Hải Tử lực lượng, lại để cho Hải Tử chính thức làm kẻ buôn nước bọt bang chủ, thậm chí trực tiếp tại Trường Tôn lão bang chủ ngầm đồng ý xuống, tại chỗ bức bách ngươi thoái vị.”
Hải Tử cùng Quang Tử hút miệng khí lạnh, cẩn thận hướng ở chỗ sâu trong tưởng tượng, quả thật có loại khả năng này, nhưng Hải Tử hay là không muốn tin tưởng Trường Tôn lão bang chủ có thể như vậy đối với chính mình, mở miệng nói: “Trường Tôn lão bang chủ là một sáng suốt chi nhân, hắn chắc có lẽ không làm như vậy a?” Hải Tử tuy nhiên nói như vậy, nhưng ngữ khí lộ ra không phải rất tự tin.
Sở Thiên thở dài, dùng hắn đối với người tính rất hiểu rõ, sự tình không có đơn giản như vậy, nhàn nhạt nói: “Hải Tử, chính ngươi ngẫm lại, Trường Tôn lão bang chủ lại sáng suốt, ở nước ngoài lại có thể biết rõ cái gì đâu này? Nghe được đều là những cái... Kia các nguyên lão thổ lộ hết, trường kỳ tích lũy, Trường Tôn lão bang chủ đối với tín nhiệm của ngươi chỉ sợ tại huynh đệ gối đầu trong gió chậm rãi tiêu tán, huống chi Trường Tôn lão bang chủ chỉ sợ càng muốn tin tưởng những cái... Kia cùng một chỗ xuất sinh nhập tử qua huynh đệ. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi đem Tương bang bang chủ vị trí tặng cho những người khác ngồi, Quang Tử cùng ta thường xuyên tại ngươi bên tai nói hắn như thế nào ngang ngược càn rỡ, như thế nào không tốt, ngươi hội sẽ không tin tưởng ta cùng Quang Tử mà nói đâu này?”
Hải Tử cúi đầu xuống, kỹ càng nghĩ một lát, thở dài, thành thật nói: “Hội!”
Quang Tử là một tính nôn nóng, vậy mà đã biết rõ loại khả năng này tính tại, đã nghĩ ngợi lấy sẽ đối sách, vội mở miệng cướp lời: “Tam đệ, chúng ta đây phải làm gì?”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, mỉm cười, lộ ra suất khí mê người dáng tươi cười, nói: “Lớn tiếng doạ người!”
Tương bang yến hội thiết lập tại Thủy Tạ Hoa Đô lớn phòng khách, Thiên Dưỡng Sinh sớm mang theo mấy cái màn thầu, hai đại mảnh thịt bò biến mất tại biệt thự phụ cận, Sở Thiên lại để cho Hải Tử xếp đặt thập một vị trí, phóng bên trên mười một bầu rượu, những thứ này vừa mới làm tốt không có bao lâu, hơn mười bộ phận xe con liền chen chúc tới, Sở Thiên mỉm cười, quả nhiên đều là ước hẹn, nếu không nơi nào sẽ cùng lúc xuất hiện.
Trước xuống chính là Phương Đại Đồng, sau đó là Lâm Hùng Tuấn cùng một cái hơn năm mươi tuổi người, Quang Tử ở bên cạnh giới thiệu nói: “Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, ngươi có lẽ đã nhận thức, bên cạnh là hắn phụ thân, Lâm lão gia tử. Chính giữa chính là Hổ đường chủ Triệu Phong Tường, bên cạnh tự nhiên là Triệu lão gia tử. Đằng sau chính là Báo đường chủ Hàn Trinh Tiến, bên cạnh tự nhiên là Hàn lão gia tử rồi, ồ, tại sao không có nhìn thấy Trường Tôn lão bang chủ đâu này?”
Sở Thiên mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhân vật trọng yếu tự nhiên tại thời khắc mấu chốt xuất hiện.” Sở Thiên con mắt chằm chằm vào chính giữa một cỗ bình thường quân uy xe con, bên trong chẳng qua là ra rồi hai người, trong nội tâm lập tức đoán được Trường Tôn lão bang chủ có lẽ đang ở đó bộ phận trong xe.
Phương Đại Đồng bỗng nhiên gặp được Sở Thiên, thần sắc biến đổi lớn, “Rầm Ào Ào” xuất ra trên người dao bầu, cử động của hắn làm cho bản thân liền trông gà hoá cuốc tất cả đường đội ngũ khẩn trương lên, cho rằng Hải Tử cùng Quang Tử thật là thiết Hồng Môn Yến, bị Phương Đại Đồng phát hiện, vì vậy nhao nhao theo trên người xuất ra dao bầu, Hải Tử cùng Quang Tử những cái... Kia dòng chính huynh đệ không biết chuyện gì phát sinh, nhìn thấy mọi người khẩn trương, cho là có địch xâm phạm, cũng nhao nhao lộ ra binh khí, tình cảnh nhất thời giằng co.
Hải Tử cùng Quang Tử nhất thời sửng sốt, Phương Đại Đồng đây là hát cái đó vừa ra đâu này?
Lâm Hùng Tuấn vịn Lâm lão gia tử tới đây, nhìn thấy tất cả mọi người lộ ra binh khí, bề bộn quát hỏi: “Phương Đại Đồng, chuyện gì xảy ra tình?”
Phương Đại Đồng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, cầm trong tay dao bầu, chỉ vào Sở Thiên hô: “Đường chủ, đêm đó đả thương chúng ta tiểu tử là ở chỗ này, huynh đệ chúng ta khắp thế giới tìm hắn, hắn lại bị bang chủ chứa chấp.”
Lâm Hùng Tuấn cũng nhìn được Sở Thiên, hơi sững sờ, nhưng với tư cách đường chủ, hiển nhiên không có Phương Đại Đồng cái kia phần xúc động, hét lớn một tiếng: “Phương Đại Đồng, đem binh khí thu lại, có chuyện gì trên bàn cơm hơn nữa, bang chủ nhất định sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng đấy.” Lâm Hùng Tuấn thanh âm rất lớn, hiển nhiên là muốn Hải Tử bọn hắn nghe thấy, muốn bọn hắn lúc ăn cơm giải thích Sở Thiên xuất hiện.
Lâm lão gia tử theo Phương Đại Đồng trong miệng đã biết rõ Sở Thiên đúng tổn thương nhi tử người, nhưng lúc này còn không phải vạch mặt thời điểm, vì vậy quay đầu quát: “Tất cả đường huynh đệ, thuần túy hiểu lầm, thu hồi binh khí.” Sau đó ngắm vài lần Sở Thiên, thầm nghĩ cái này đả thương chính mình nhi tử người đêm nay thành thật là không thể lại để cho hắn còn sống rồi.
Lâm lão gia tử mà nói tự nhiên uy nghiêm, tất cả mọi người thu hồi binh khí, Hải Tử, Quang Tử bọn hắn bề bộn nghênh đón đi lên, hàn huyên nói: “Lâm lão gia tử, thân thể tốt chứ? Rất lâu không gặp ngươi lão nhân gia, mời đến, mời đến.”
Lâm lão gia tử gật gật đầu, một bộ càng vất vả công lao càng lớn thần sắc tại Hải Tử bọn họ nghênh đón xuống, ngạo nghễ vào nhà, mặt khác đường thủ lãnh cũng tương theo vào nhà.
Sau một lát, đại sảnh đã chật ních hai mươi mấy người người, đương nhiên có thể ngồi vào vị trí đấy, chỉ có tất cả đường chủ cùng kia nguyên lão, Hải Tử, Quang Tử, còn có Sở Thiên, mọi người sau khi ngồi xuống, còn thừa lại hai vị đưa, tất cả đường mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là chẳng muốn hỏi những chuyện nhỏ nhặt này tình, đều có tâm sự nghĩ đến đêm nay như thế nào ứng phó cùng làm khó dễ.
Tốt nhất thức ăn, uống qua một chén rượu, Hải Tử vỗ vỗ Sở Thiên, lớn tiếng cùng các vị đường chủ cùng nguyên lão nói: “Các vị đường chủ, các vị thúc bá, đêm nay Hải Tử thiết yến, không có ý tứ gì khác, chẳng qua là hồi lâu không thấy mọi người, đều muốn họp gặp, thuận tiện cho mọi người giới thiệu một chút ta Hải Tử kết bái hảo huynh đệ, Sở Thiên, tuy nhiên tuổi còn trẻ, nhưng thất bại Phủ Đầu bang điên cuồng tiến công, đúng Tương bang đại công thần.”
Tất cả đường hiển nhiên đối với đột nhiên xuất hiện Sở Thiên có chút không thích ứng, tự nhiên tất cả đều nhìn xem Lâm lão gia tử, xem phản ứng của hắn mới quyết định, Lâm Hùng Tuấn cùng Lâm lão gia tử nhìn nhau một chút, khẽ gật đầu, Lâm lão gia tử ho khan một tiếng, lông mày nhướng lên, ngữ khí rất không thân mật nói: “Hồi lâu không thấy, nguyên lai bang chủ lại thêm tốt huynh đệ, tốt giúp đỡ, thật sự là Tương bang rất may.” Lập tức, lời nói xoay chuyển, lạnh lùng nói: “Chẳng qua là bang chủ hảo huynh đệ, Tương bang đại công thần vì cái gì tại Thiên Thượng Nhân Gian quán bar đem Tương bang Long đường chủ đám người đả thương đâu này?”
Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng đều đối xử lạnh nhạt nhìn xem Hải Tử cùng Sở Thiên, mặt khác đường người tự nhiên đã sớm biết rõ Lâm Hùng Tuấn tại quán bar bị người dạy dỗ, không nghĩ tới là bị Sở Thiên như vậy mao đầu tiểu tử, trong nội tâm đều có vài phần vui vẻ, nhưng nghĩ đến tam đường cùng lý liền cành, cộng đồng tiến thối, nhất trí đối ngoại, vì vậy cũng căm tức nhìn Sở Thiên, tựa hồ Sở Thiên cũng đánh cho bọn hắn giống nhau.
Hải Tử chợt nghe như thế khó dây dưa vấn đề, vậy mà sửng sốt một chút, không biết như thế nào mở miệng trả lời.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi nói: “Lâm lão gia tử thật sự nghiêm trọng, ta Sở Thiên làm sao sẽ đánh Tương bang huynh đệ đâu này? Chẳng qua là tại quán bar nhìn thấy có người lấn nam bá nữ, còn tự xưng Tương bang đường chủ, tại Sở Thiên trong mắt, Tương bang đàn ông đều là đỉnh thiên lập địa hán tử, làm sao sẽ làm loại chuyện này đâu này? Nhưng lại thì ra xưng Tương bang đường chủ, đây không phải phá hủy Tương bang thanh danh sao? Vì vậy ta liền ra tay dạy dỗ hai người, ta nghĩ, nếu như là Lâm lão gia tử ở đây, nghe được có người đập vào Tương bang cờ hiệu lấn nam bá nữ, chỉ sợ đã sớm đem bọn họ trói lại, ném vào sông Hoàng Phổ rồi, đúng hay không? Chỉ là của ta tuyệt đối thật không ngờ, hôm nay vừa thấy, bọn hắn quả nhiên là Tương bang Long đường người, thật sự ra ngoài ý định.”
Hải Tử cùng Quang Tử trong nội tâm âm thầm ủng hộ, lời nói này nói được cẩn thận, đầy đủ lại để cho Lâm lão gia tử ứng phó rồi.
Tất cả đường người giờ phút này đối với Sở Thiên cũng không khỏi coi trọng, cái này mao đầu tiểu tử đối mặt Lâm lão gia tử uy nghiêm cùng chất vấn vậy mà thản nhiên chỗ chi, còn có thể trả lời tự nhiên, quả nhiên có vài phần gan dạ sáng suốt, trách không được Hải Tử cùng Quang Tử cùng hắn anh em kết nghĩa.
Lâm lão gia tử quả nhiên có chút xấu hổ, trong mắt còn có mấy phần phẫn nộ, thật không ngờ Sở Thiên khó như vậy quấn, nhưng hắn không có lý do gì ăn cái này ngậm bồ hòn, chơi xấu nói: “Đây chỉ là Sở huynh đệ lời nói của một bên, tại sao chứng minh Long đường người lấn nam bá nữ? Cái gọi là dục vọng thêm với rất, gì hoạn không từ đâu này?” Lâm lão gia tử hiển nhiên là muốn muốn tới cái chết không có đối chứng, vượt qua Sở Thiên trực tiếp hỏi lại.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói: “Lâm lão gia tử thật muốn chứng nhân chứng cớ?”
Lâm lão gia tử lượng Sở Thiên cũng cầm không đi ra, dù cho đã có chứng nhân, cũng có thể đến một mực không nhận, vì vậy hừ lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên, miễn cho bị ngươi vu tội chúng ta Long đường đích thanh bạch thanh danh.”
Triệu lão gia tử cùng Hàn lão gia tử luôn luôn huynh đệ đồng tâm, lúc này tự nhiên trợ giúp Lâm lão gia tử, đồng thời hừ một tiếng, vỗ bàn, trăm miệng một lời nói: “Đương nhiên muốn chứng cớ, ngươi vu tội Long đường, cũng là vu tội Hổ đường cùng Báo đường, thì ra là vu tội Tương bang, bang chủ cũng sẽ không cho phép vu tội Tương bang bọn đạo chích đồ tồn tại, đúng hay không, bang chủ?”
Hải Tử thần sắc có chút xấu hổ, hắn cũng sợ Sở Thiên cầm không xuất ra chứng cớ gì, nhưng thấy đến Sở Thiên thần sắc tự nhiên, trong nội tâm trấn an, nói: Là (vâng, đúng) đấy, Sở Thiên đã là Tương bang đệ tử, nếu như là Sở Thiên nói dối, ta dùng cách giúp xử phạt, đoạn thứ nhất chỉ, nếu như là Lâm đường chủ bọn hắn lấn nam bá nữ là thật, ta cũng dùng cách giúp xử phạt, đoạn thứ nhất tay, không biết đúng hay không, các vị lão gia tử?"
Lâm lão gia tử cùng Triệu lão gia tử, Hàn lão gia tử nhìn nhau vài lần, sự tình đến trình độ này, dứt khoát liền đối chất đến cùng, có lẽ coi đây là lấy cớ có thể hướng Hải Tử cùng Quang Tử làm khó dễ, vì vậy đồng thời gật gật đầu, nói: “Không sai, cứ như vậy.” Sau đó, Lâm lão gia tử lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, nói: “Sở huynh đệ, vội vàng đem chứng cớ cùng người mời đi ra, miễn cho tuổi còn trẻ liền đã đoạn ngón tay, vậy cũng không tốt.”
Phương Đại Đồng thậm chí đã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nghĩ đến chém đứt Sở Thiên ngón tay cảnh tượng, liền kềm nén không được cao hứng, Lâm Hùng Tuấn cũng là có chút lộ ra dáng tươi cười, dù là Sở Thiên tìm tới Tiêu Niệm Nhu, Lâm Hùng Tuấn bọn hắn cũng có thể đến không biết, đúng Sở Thiên an bài tốt vu hãm bọn hắn, tóm lại, Sở Thiên không có gì phần thắng.
Sở Thiên đặt chén rượu xuống, thở dài, nói: “Vậy mà lời nói đã nói đến đây cái phân thượng, ta không cầm chứng cớ thì không được rồi, như vậy xin mời cái đức cao vọng trọng người đến làm công chính người a, không biết các vị có bằng lòng hay không?”
Lâm lão gia tử có chút khẽ hừ, nói: “Bây giờ đi đâu ở bên trong tìm cái gì đức cao vọng trọng chi nhân, hiện tại đại sảnh nhiều người như vậy ở đây, còn sợ nói chuyện không tính toán gì hết? Ngươi nên không phải cầm không xuất ra chứng cớ gì chứng nhân, đều muốn mượn này đào thoát a?”
Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt mà cười cười nói: “Ai nói không có đức cao vọng trọng công chính người? Trường Tôn lão bang chủ cùng nữ nhi của hắn Trường Tôn Tử Quân chẳng phải tại Thủy Tạ Hoa Đô sao?” Lập tức Sở Thiên đối với Hải Tử nói: “Hải ca, phiền toái đi cửa biệt thự bộ thứ bảy xe, thì ra là quân uy trên xe mời Trường Tôn lão bang chủ di động tôn bước, đến đại sảnh làm công chính người, cũng miễn cho hắn lão nhân gia trên xe buồn bực phá hủy.”
Sở Thiên mà nói không chỉ có lại để cho Hải Tử cùng Quang Tử chấn động, liền tất cả đường đường chủ cùng các nguyên lão cũng chấn động, Trường Tôn lão bang chủ xác thực đã đến, cũng đúng là trên xe, chuẩn bị dùng để tại thời khắc mấu chốt trấn trụ Hải Tử cùng Quang Tử pháp bảo, chẳng qua là Trường Tôn lão bang chủ hành tung cũng liền chỉ có mấy người bọn hắn biết rõ, liền Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn cũng không biết, Sở Thiên làm sao lại biết đâu này? Tiểu tử này như thế nào như vậy thần đâu này?
Sở Thiên lập tức quay đầu, đối với Báo đường đường chủ Hàn Trinh Tiến nói: “Hàn đường chủ, ngươi có thể đem điện thoại đóng, ta tin tưởng Trường Tôn lão bang chủ muốn biết nơi đây chuyện đã xảy ra, không cần nghe điện thoại nghe khổ cực như vậy.”
Sở Thiên mà nói lần nữa lại để cho mọi người một kinh ngạc, Báo đường đường chủ Hàn Trinh Tiến xấu hổ đưa di động cúp, Sở Thiên mới vừa rồi còn suy nghĩ, Trường Tôn lão bang chủ đứng ở trên xe, làm sao vậy giải nơi đây chuyện đã xảy ra, bỗng nhiên nhìn thấy hắn lúc nói chuyện, Báo đường đường chủ Hàn Trinh Tiến không ngừng đưa di động hướng chính mình phương hướng kháo, vì vậy đoán được đúng Hàn Trinh Tiến điện thoại đem trên bàn lời nói truyền thâu cho Trường Tôn Cẩn Thành.
“Hải Tử, không cần đến mời ta rồi, tiểu tử, quả nhiên thông minh hơn người, gan dạ sáng suốt hơn người a...” Vang dội thanh âm theo cửa ra vào truyền đến, một cái đầu phát vi bạch, thân thể lại cường tráng lão nhân tại một cái gần ba mươi tuổi nữ nhân cùng đi hạ chậm rãi đi vào đại sảnh.
Lâm lão gia tử, Hải Tử bọn hắn tất cả đều đứng lên, Sở Thiên cũng ý tứ một chút đứng lên, cùng hô lên: “Trường Tôn bang chủ.”
Sở Thiên thế mới biết, vì cái gì Hải Tử cái này bang chủ làm như vậy uất ức, nguyên lai cái này Trường Tôn bang chủ cũng là đùa bỡn quyền mưu chi nhân, xem xưng hô sẽ biết, thoái vị còn muốn ‘bang chủ bang chủ’ gọi, hơn nữa xem bộ dáng là không cam lòng chính thức rời khỏi giang hồ cái loại này, nếu không cũng sẽ không thỉnh thoảng trở về cả vài cái, tỏ vẻ sự hiện hữu của hắn rồi.
Sở Thiên mỉm cười, thần sắc rất là bình thản, nói: “Sở Thiên sớm đã biết rõ Trường Tôn bang chủ hội đại giá quang lâm, cho nên đặc biệt lưu lại hai cái vị trí cho Trường Tôn bang chủ cùng Tử Quân cô nương.”
Mọi người lần nữa thầm giật mình, như thế nào tiểu tử này giống như cái gì cũng biết, liền vị trí đều lưu tốt rồi, Trường Tôn Cẩn Thành cũng là giật mình không nhỏ, tiểu tử này thoạt nhìn đã tính trước, Càn Khôn nắm, chẳng lẽ lại thật sự hội biết trước?
Đợi mọi người lần nữa ngồi xuống về sau, Trường Tôn Tử Quân đoạt mở miệng trước, trong mắt phóng lấy khôn khéo, nói: “Phụ thân vừa rồi thân thể có chút không thoải mái dễ chịu, cho nên trên xe hơi chút nghỉ ngơi một hồi, hiện tại mới tiến vào, vạn mong các vị đừng nên trách.”
Lâm lão gia tử cùng với tất cả đường người vội nói ‘bang chủ thân thể trọng yếu’, Sở Thiên lại từ chối cho ý kiến cười mà qua.
Lâm lão gia tử lúc này thấy Trường Tôn bang chủ cũng lộ diện, sợ Sở Thiên mượn này đào thoát ‘vu hãm’ Long đường tội danh, vội mở miệng nói: “Sở Thiên, hiện tại Trường Tôn bang chủ cũng ở nơi đây rồi, ngươi muốn đức cao vọng trọng chi nhân đã có, có thể đem ngươi căn cứ chính xác theo hoặc là chứng nhân mời đi ra đi à nha? Ngươi không nên mượn này đào thoát, Tương bang không phải tốt như vậy hổ lộng.”
Trường Tôn Cẩn Thành khẽ gật đầu, uy nghiêm nói: “Lời của các ngươi ta đã đã nghe được, Lâm lão nói đúng, Sở Thiên ngươi vậy mà cùng Hải Tử vì huynh đệ, thì ra là Tương bang chi nhân, vào khỏi Tương bang muốn tuân thủ Tương bang cách giúp, có chứng cớ, chém Long đường chủ tay, không có chứng cớ, đoạn ngươi chỉ.”
Sở Thiên mỉm cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn Trường Tôn Cẩn Thành, nói: “Trường Tôn lão bang chủ thật đúng?”
Trường Tôn Cẩn Thành gật gật đầu, Trường Tôn Tử Quân nhìn xem cái này mao đầu tiểu tử, mang trên mặt khinh thường nói: “Vị huynh đệ kia có hay không hoài nghi ta phụ thân cân nhắc quyết định đến lúc đó sẽ có mất công bằng đâu này? Cha ta tại Thượng Hải vài thập niên, cùng Bát gia giống nhau bị người tôn trọng, làm người quang minh lỗi lạc, làm việc công chính nghiêm minh.”
Sở Thiên gật gật đầu, sờ sờ cái mũi, thở dài, nói: “Vậy mà nói đến Bát gia, chỉ sợ vị thứ nhất chứng nhân chính là Bát gia thiên kim, bởi vì Long đường chủ đêm đó vừa ý không phải người khác, đúng là Bát gia sinh đôi con gái một trong Tiêu Niệm Nhu, không biết cái này chứng nhân có hữu hiệu hay không đâu này? Hay là các vị lão gia tử cảm thấy cái này chứng nhân đúng Sở Thiên sớm đã sắp xếp xong xuôi?”
Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng mặt lập tức trở nên tái nhợt, nếu như cô bé kia thật sự là Bát gia con gái, chính mình thật sự là xông đại họa.
Lâm lão gia tử tay cũng run run một chút, nếu thật là như vậy, Bát gia con gái đúng là cái vô cùng hữu hiệu căn cứ chính xác người, chỉ bằng vào ‘Bát gia’ hai chữ liền đầy đủ phân lượng làm cho người tin phục.
Trường Tôn Cẩn Thành dù sao tiếp kiến sóng to gió lớn người, mỉm cười, nói: “Sở huynh đệ, chỉ có một người chứng nhận sao? Tuy nhiên Sở huynh đệ chưa đủ tại an bài đức cao vọng trọng Bát gia, nhưng nhi nữ tình trường, Bát gia con gái khó tránh khỏi nói chuyện sẽ có chủ quan.”
Trường Tôn Cẩn Thành rõ ràng nói Sở Thiên cùng Bát gia con gái tình đầu ý hợp, đi ra làm chứng, khó tránh khỏi hội che chở Sở Thiên, Hải Tử cùng Quang Tử khẽ lắc đầu, Trường Tôn Cẩn Thành lời này đã mất đi công bằng rồi.
Sở Thiên mỉm cười, tựa hồ đã sớm biết rõ Trường Tôn Cẩn Thành hội trả lời như vậy, lắc đầu nói: “Trường Tôn lão bang chủ nói lời này, đã chủ quan rồi, là thật là giả, dùng các vị lịch duyệt, ở trước mặt hỏi kỹ, hết thảy cũng có thể nhìn thấy tận mắt. Bất quá Trường Tôn bang chủ vậy mà nói, một người chứng nhận không đủ, như vậy Sở Thiên một lần nữa cho cái chứng nhân, không biết, thành phố hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên Trương Đại Hải ngoại tôn nữ Trương Nhã Phong có thể hay không xem như hữu hiệu nhân chứng đâu này? Đương nhiên, hữu hiệu đúng do Trường Tôn bang chủ định đoạt.”
[/hide]