Trường Tôn Cẩn Thành lúc này có chút khó xử. Hai người mà Sở Thiên nói đều là những nhân chứng rất đáng tin cậy, là bằng chứng trí mạng, đều là những người rất nổi tiếng ở Thượng Hải. Lúc này Lâm lão gia, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng đều tái mặt. Các vị nguyên lão và đường chủ của Hổ đường và Báo đường thấy Long đường lâm vào thế bí, không trả lời được, đều muốn nói đỡ mấy câu, nhưng cũng không biết nói gì.
Sở Thiên thấy mọi người không ai nói được gì thì nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, quay sang nói với Quang Tử:
- Anh Quang, phiền anh lập tức đi gọi điện cho Bát gia và Trương Ủy viên, bảo họ đưa người đến Thủy Tạ Hoa Đô, để cho Tôn lão bang chủ và Lâm lão gia hỏi kỹ, xem sự việc đêm đó là thật hay giả?
Quang Tử trong lòng thầm phấn khởi, bình thường đã thấy đám người này nhìn không vừa mắt, nhưng ngại Hải Tử nên không nói ra, giờ có cơ hội trừng trị đám người này, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Trường Tôn Cẩn Thành biết rõ, nếu như Bát gia và Trương Đại Hải đến Thủy Tạ Hoa Đô, sự việc sẽ không thể cứu vãn. Bọn người Lâm lão gia không thể khăng khăng con gái Bát gia và cháu gái Trương Đại Hải nói dối, chẳng lẽ thật sự phải chặt tay Lâm Hùng Tuấn sao? Đừng nói Lâm lão gia không đồng ý, cho dù đồng ý, mình cũng không nhẫn tâm. Dù sao lão huynh đệ vốn cũng muốn dẹp uy phong của Sở Thiên, đồng thời cảnh báo Hải Tử không được khống chế các đường gia, bây giờ lại bị Sở Thiên hạ bệ, đâm lao theo lao.
Thấy Quang Tử đi ra sảnh gọi điện, Lâm lão gia, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng đều toát mồ hôi.
Trường Tôn Cẩn Thành thấy Quang Tử đã cầm điện thoại lên, vội hét:
- Quang Tử, không cần, việc của Tương bang không cần để người khác nhúng tay vào, như vậy sẽ làm cho Tương bang bị người cười nhạo, chúng ta tự giải quyết là được.
Sở Thiên gật đầu với Quang Tử. Quang Tử hạ điện thoại xuống, thấy đám người Lâm lão gia đang lén lau mồ hôi, trong lòng không khỏi thích thú, không trị được thì dọa cũng thấy hả hê rồi.
Sở Thiên sớm đã đoán được rằng Trường Tôn Cẩn Thành sẽ làm như vậy, thừa thắng xông lên, nói:
- Không biết, hiện Trường Tôn lão bang chủ đã tin lời của Sở Thiên chưa?
Trường Tôn Cẩn Thành biết đây là câu hỏi khó trả lời, không thể nói tin, cũng không thể nói không tin, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói nhưng giọng không được vang dội như lúc mới bước vào nữa:
- Ta thấy bên trong có chút hiểu nhầm, nhất thời khó mà làm rõ, đêm nay không nói chuyện này nữa khi nào điều tra rõ ta sẽ định đoạt sau, tối nay chỉ ăn cơm, không nói chuyện của bang.
Đám người Lâm lão gia lập tức phụ họa, muốn cho qua chuyện này nói:
- Sau này hãy nói, sau này hãy nói.
Sở Thiên vỗ bàn "rầm" một cái, tất cả mọi người giật mình sợ hãi. Hắn lạnh lùng nói:
- Trường Tôn lão bang chủ, người là người công bằng chính trực, tôi hiện tại chỉ muốn xin người nói cho biết, lão bang chủ tin hay không tin Sở Thiên, rồi hãy nói đến việc định đoạn như thế nào.
Sở Thiên chắp tay vừa nói với bộ dạng cung kính, nói với Hải Tử:
- Đó là việc của bang chủ Tương bang, không dám làm phiền đến Trường Tôn lão bang chủ.
Sở Thiên cố tình nhấn mạnh chữ "lão", muốn nhắc cho Trường Tôn Cẩn Thành biết lão đã là bang chủ thoái vị.
Lời của Sở Thiên làm cho huyết áp của Trường Tôn Cẩn Thành tăng vọt, tức giận tím mặt, rõ ràng không coi lão là bang chủ Tương bang, xử lý việc này không phải là việc của lão. Trường Tôn Cẩn Thành không thích người khác hạ thấp tôn nghiêm của mình, luôn muốn khống chế mọi việc, nếu không cũng không thường xuyên chú ý đến Tương bang, thỉnh thoảng trở về khoa tay múa chân một phen như vậy. Hiện bị Sở Thiên trách móc, trong lòng vô cùng tức giận, giọng cao vút, không tự chủ được quát lớn:
- Tin thì sao? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn chặt tay Lâm đường chủ?
Trường Tôn Tử Quân cũng vỗ bàn, đôi mày lá liễu dựng lên, nói thay cha:
- Cậu là một người ngoài không biết từ đâu đến, sao dám bất kính với bang chủ, đây là ý gì?
Lâm lão gia và những người khác cũng liền vỗ bàn, không trực tiếp nói với Sở Thiên, mà quay sang hỏi Hải Tử:
- Bang chủ, hãy nhìn huynh đệ tốt của bang chủ đi, có phải là muốn làm lão bang chủ tức chết có phải không?
Hải Tử có chút lúng túng, anh ta đối với Trường Tôn Cẩn Thành trước nay hết mực tôn kính, nhưng anh ta đã đồng ý với Sở Thiên, tất cả nghe theo sự sắp xếp của Sở Thiên, lại có Quang Tử ở bên kèm chặt, nhất thời cũng không biết nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, ra vẻ vô tội nói:
- Sở Thiên không có ý này, chỉ là Sở Thiên muốn lão bang chủ nói một lời chắc chắn thôi. hiện lão bang chủ đã quyết định rồi, người tin tưởng lời Sở Thiên, cho nên, Sở Thiên khẩn cầu bang chủ, thực hiện theo quy định của Tương bang chặt tay Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Về phần Tử Quân tiểu thư, cô nói tôi là người ngoài, thế chẳng khác nào tát vào mặt Trường Tôn bang chủ, vừa rồi lão bang chủ đâu có nói như vậy.
Sở Thiên nhấn một nút trên điện thoại, giọng của Trường Tôn Cẩn Thành phát ra vang dội uy nghiêm, lời lẽ đanh thép:
- Sở Thiên cậu đã là huynh đệ của Hải Tử, thì cũng là người của Tương bang, đã vào Tương bang thì phải tuân theo quy tắc của Tương bang.
Trường Tôn Cẩn Thành và đám người Lâm lão gia không khỏi giật mình. Sở Thiên này, mỗi bước đều tính toán kỹ càng như vậy, lời vừa nói ra đã ghi âm lại rồi, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nuốt lời.
Sở Thiên tắt điện thoại, đứng lên, nghiêm túc nói với Hải Tử:
- Giờ xin bang chủ thức hiện bang quy của Tương bang, để răn đe người khác.
Quang Tử và mười hàng huynh đệ ngoài đại sảnh cùng đồng thanh nói:
- Xin bang chủ thực hiện bang quy, để răn đe kẻ khác.
Hải Tử thấy vẻ mặt kiên nghị của Sở Thiên, lại nhìn nét mặt của Trường Tôn Cẩn Thành cùng các vị nguyên lão và đường chủ, khẽ cắn môi, nói ra điều mà trước nay chưa từng nói:
- Quang Tử lấy đao, bổn bang chủ tự mình chấp pháp.
Nét mặt Trường Tôn Cẩn Thành cùng những người khác lập tức sầm lại. Lâm lão gia lại vỗ bàn, tức giận hét lên:
- Hải Tử, anh dám? Anh có bản lĩnh thì hãy giết lão già này trước đi, ta muốn xem xem anh đối đãi với nguyên lão công thần của Tương bang như thế nào?
Trường Tôn Cẩn Thành khôi phục vẻ uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào Hải Tử, thở dài một tiếng, dùng ân tình mà tấn công:
- Hải Tử, theo ta thấy, mọi người đều là huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử, hà tất phải động dao động kiếm? Bọn Lâm đường chủ cũng không làm náo động chuyện gì lớn, càng không gây ra họa, huống chi cũng bị Sở Thiên giáo huấn một phen, anh nể mặt ta, chuyện này coi như đến đây chấm dứt.
Hải Tử hơi do dự, dường như bị lời nói của Trường Tôn Cẩn Thành làm lay động, lúc này Sở Thiên một cước đá đổ ghế của mình, lạnh lùng nói:
- Trường Tôn lão bang chủ nói tất cả là đều là huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử, lời này nghe thật là nực cười.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Lã Vi Long, tới đây.
Một người đằng sau Quang Tử vọt ra, Sở Thiên bước đến, nói:
- Lã Vĩ Long, cởi áo.
Lã Vi Long dĩ nhiên nghe lời Sở Thiên "xoẹt, roạt" dưới lớp quần áo bị xé, có thể thấy sáu vết chém vẫn còn mới. Sở Thiên vỗ vai Lã Vĩ Long nói:
- Những hảo huynh đệ vào sinh ra tử, xin hỏi các vị đường chủ, vào cái đêm hơn ba trăm huynh đệ Tương bang phải chiến đấu với Diệp Tam Tiếu và sự liên minh giữa các bang phái ở Thủy Tạ Hoa Đô, các anh ở đâu?
Không ai dám mở miệng nói lời nói, nhìn vết đao trên người La Vĩ Long, đều có thể tưởng tượng tình hình đêm đó vô cùng thê thảm, mà chỉ có mấy người Hải Tử và Quang Tử ngăn cản sự tấn công của hơn tám trăm người.
Sở Thiên chỉ vào vết đao trên người La Vĩ Long nói:
- Khi người anh em với vị trí nhỏ này trong Tương bang bị chém sáu vết đao, đổ máu ở Thủy Tạ Hoa Đô, các anh ở đâu? Có biết Hải Tử và Quang Tử đang chỉ huy hơn trăm anh em chiến đấu không?
Lập tức hắn lại lớn tiếng quát hỏi:
- La Vĩ Long, tại sao biết bản thân bị thương mà vẫn cố chết chiến đấu?
La Vĩ Long vỗ ngực, cảm xúc đột nhiên tăng vọt:
- La Vĩ Long là đàn ông, nguyện vì huynh đệ chiến đấu cho đến khi chết.
Sở Thiên lại hô:
- Lưu Văn Thanh.
Một người nữa lại xuất hiện ở cửa đại sảnh, đến bên cạnh Sở Thiên, không đợi Sở Thiên nói, liền "roạt, xoẹt" xé rách quần áo, dưới lớp quần áo bị rách để lộ ra nhiều vết đao chém còn mới, thậm chí còn có vết máu.
Sở Thiên quát:
- Lưu Văn Thanh, tại sao anh lại nguyện dùng thân thể của mình chịu đao thay cho huynh đệ?
Ánh mắt Lưu Văn Thanh rực cháy, nói:
- Hảo huynh đệ phải cùng sống cùng chết, sao lại có thể tham sống sợ chết.
Giờ khắc này, rất nhiều huynh đệ trong Tương bang đã rơi lệ. Bọn họ giờ thậm chí còn thấy áy náy vì đã không sát cánh cùng huynh đệ chiến đấu ở Thủy Tạ Hoa Đô hôm đó.
Tất cả các đường chủ đều cảm thấy mềm nhũn, ngay cả các vị nguyên lão kia cũng không biết phải làm sao, không biết phải nói gì.
Sở Thiên dường như vẫn muốn dừng lại, hô tiếp:
- Hải ca, Quang ca.
Hai người khẽ giật mình, lập tức dùng sức xé rách quần áo. Mỗi người trên thân đều có hơn mười vết thương, đập vào mắt mà thấy kinh hãi, khiến người ta cảm thấy bọn họ đã cùng sống chết với các huynh đệ như thế nào.
Sở Thiên từ từ bước đến trước mặt Trường Tôn Cẩn Thành nói:
- Trường Tôn lão bang chủ, những huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử mà người nói chỉ có thể giống như La Vĩ Long, Lưu Văn Thanh những nam nhi gan dạ, chứ không phải là những kẻ lấn nam bá nữ như Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Nếu như bọn họ đã ở Thủy Tạ Hoa Đô cùng bọn ta chiến đấu, cùng chúng tôi sống chết, đổ máu, thì khi bọn họ phạm lỗi, tôi quyết sẽ thỉnh cầu bang chủ thi đao trên người mình, chịu tội thay bọn họ.
Nét mặt Trường Tôn Cẩn Thành thay đổi liên tục. Ai cũng biết Sở Thiên nói đúng, nhưng lão thực không muốn chém đứt tay Lâm Hùng Tuấn. Lão biết rõ, nếu như chặt tay Lâm Hùng Tuấn thì uy tín của Hải Tử trong Tương bang sẽ lập tức tăng cao. Về sau tất cả sẽ thuận theo Hải Tử và anh ta sẽ dễ dàng khống chế toàn bộ Tương bang. Đây là điều mà Trường Tôn Cẩn Thành không muốn thấy. Lúc trước lão nhường chức bang chủ cho Hải Tử, chẳng qua là nhất thời chán ghét cảnh giang hồ chém giết, muốn lui về hưởng phúc, lại cấp cho Hải Tử chút lợi lộc, để Hải Tử lãnh đạo Tương bang mở rộng địa bàn ở Thượng Hải. Khi Hải Tử chiếm được một nửa địa bàn Thượng Hải, thì bản thân lão cũng đã hưởng phúc xong, không an phận rút khỏi giang hồ, lại muốn trở lại nắm quyền. Lúc này, các vị nguyên lão đến trước mặt lão nói xấu Hải Tử. Lão cho rằng thời điềm thuận lợi đã đến, lấy cái cớ đó đứng sau khống chế Tương bang.
Lâm lão gia thấy Trường Tôn Cẩn Thành không nói gì, còn tưởng lão bị Sở Thiên làm lung lay rồi, vội mở miệng tìm ấy cái cớ hôm đó không có mặt ở Thủy Tạ Hoa Đô nói:
- Không phải hôm đó Long đường không muốn đến Thủy Tạ Hoa Đô cùng các huynh đệ liều mạng, mà là ta không nhận được điện thoại cầu viện của bang chủ, cho nên không biết gì, nếu biết, lão già này nhất định đích thân đến giải vây cho bang chủ.
Sở Thiên hừ một tiếng, mỉm cười, ý nhị nói:
- Không nhận được điện thoại cầu cứu của bang chủ sao?
Tất cả nguyên lão và đường chủ của Long - Hổ- Báo đường đều lắc đầu.
Sở Thiên hét lớn một tiếng, nói:
- Nói láo, đêm đó, bang chủ tự mình gọi điện đến các đường gia, là do các người cố ý không tiếp thì có, sao lại có thể nói là không có điện thoại cầu cứu?
Lâm Hùng Tuấn sững sờ, thốt lên:
- Tiểu tử, cậu nói láo, điện thoại ở Thủy Tạ Hoa Đô bị bọn người của bang Phủ Đầu cắt đứt, bang chủ sao có thể gọi điện cho bọn ta?
Sở Thiên chậm rãi bước đến, chăm chú nhìn Lâm Hùng Tuấn, thản nhiên nói:
- Thì ra Lâm đường chủ nắm rất rõ tình hình lúc đó ở Thủy Tạ Hoa Đô, ngay cả đường dây điện thoại bị cắt đứt cũng biết, xem ra không phải như Lâm lão gia nói cái gì cũng không biết.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Hùng Tuấn, đồng thời cũng ngầm kinh ngạc. Sở Thiên quả là không đơn giản, trí tuệ quả là vượt qua dự đoán của tất cả mọi người. Lâm Hùng Tuấn lúc này mới phát giác mình nói lỡ, hận không thể đấm một chưởng vào miệng mình, và bóp chết tên giảo hoạt Sở Thiên. Lâm lão gia cũng cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể làm gì.
Trường Tôn Cẩn Thành là người đã từng làm bang chủ, biết rõ không thể đấu lại Sở Thiên tuổi vẫn còn trẻ này, dứt khoát nói:
- Hải Tử, nói thẳng ra đi, cậu muốn làm gì.
Hải Tử hiện đã chin chắn hơn, cũng có khí phách hơn, bình tĩnh nói:
- Quang Tử, lấy đao, thực hiện bang quy.
Lâm lão gia vỗ bàn một cái, vung tay lên, nói:
- Hải Từ, anh thực sự muốn thực hiện bang quy? Trừ khi anh giết hết huynh đệ của Long đường trước đã.
Nghe xong lời của Lâm lão gia, một vài huynh đệ của Long đường lập tức rút binh khí ra.
Thủ hạ của Triệu gia và Hàn gia cũng đưa tay rút binh khí, ba nhà luôn cùng cây liền cành, cùng lùi cùng tiến.
Giọng điệu của Hải Tử bỗng trở lên lạnh lùng, chăm chú nhìn Lâm lão gia nói:
- Lâm lão gia, chẳng lẽ ông cũng muốn chống lại bang quy?
Lâm lão Tử hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Nếu Tương bang muốn thức hiện bang quy, thì hơn hai trăm huynh đệ của Long đường lập tức rời khỏi Tương bang, không cần chịu sự không chế của Tương bang. Lâm đường chủ cũng không cần phải bị chặt tay.
Triệu lão gia và Hàn lão gia cũng đồng thanh nói:
- Ba nhà ta cùng tiến cùng lui, Long gia rút khỏi Tương bang, thì hơn bốn trăm huynh đệ của Hổ đường và Báo đường cũng sẽ rút khỏi Tương bang.
Trường Tôn Cẩn Thành đương nhiên sẽ không để các huynh đệ đã từng cùng mình vào sinh ra tử, sát cánh bao nhiêu năm rời khỏi Tương bang, suy nghĩ hồi lâu, nói ra lời làm Hải Tử thất vọng tràn trề:
- Tương bang là Trường Tôn Cẩn Thành ta lãnh đạo các huynh đệ liều mạng sáng lập ra, bởi vậy, lời của ta mới là quyết định. Long, Hổ, Báo ba đường không thể rút khỏi Tương bang, nếu phải rút thì là Hải Tử.
Hải Tử ngây người, Quang Tử cũng choáng váng, Sở Thiên suy đoán quả nhiên không sai, thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ vứt bỏ Hải Tử mà giành lại chức vị bang chủ.
Hải Tử nhìn Trường Tôn bang chủ mà trước giờ vẫn kính trọng, nghe thấy lão nói muốn mình phải rút khỏi Tương bang, uất ức nói:
- Trường Tôn lão bang chủ? Người muốn Hải Tử rút khỏi Tương bang?
Đám người Lâm lão gia trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lên tiếng nói:
- Đúng vậy, Hải Tử không có năng lực lãnh đạo, chúng ta quyết định nghênh đón Trường Tôn bang chủ trở về một lần nữa.
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu, nhìn Hải Tử, liếc mắt nói:
- Đúng, Hải Tử, cậu hãy rút khỏi Tương bang, ta không thể vì cậu mà để Long, Hổ, Báo ba nhà rút khỏi Tương bang.
Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ vai Hải Tử, sau đó không chút khách khí nói với Trường Tôn Cẩn Thành:
- Trường Tôn bang chủ, ông muốn Hải Tử rút khỏi Tương bang, thực là nói nhảm. Hải Tử là bang chủ đương nhiệm, chỉ có anh ấy mới có quyền quyết định. Nhưng anh ấy trọng cái ơn tri ngộ lão nhân gia, không tiện mở miệng. Tôi thay mặt huynh ấy đồng ý với ông. Anh Hải, anh Quang, còn có tôi, cùng hơn trăm huynh đệ rút khỏi Tương bang, không cần một mảnh đất nào của Tương bang, không cần một người nào của các đường gia, trong một tháng không đối đầu với Tương bang, Trường Tôn Cẩn Thành, bọn ta đã đủ ý tứ chưa?
Trong lòng Trường Tôn Cẩn Thành vô cung vui mừng, một là Hải Tử chịu rút lui, hai là cái gì cũng không cần, chỉ mang theo những người thân tín bên mình, rời khỏi sự che chở của Tương bang, tránh xa sự tôn kính của các đường gia. Hơn trăm người này không biết có thể tồn tại trong bao lâu, ở Thượng Hải nhiều nhất lắm là làm một bang phái nhị lưu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chiếm đoạt, sẽ không có kết cục tốt.
Trường Tôn Cẩn Thành thgầm nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại ra vẻ rộng lượng nói:
- Nếu như Hải Tử cứ như vậy mà rời khỏi bang, ta cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, toà nhà này sẽ để cho cậu.
Hải đã khôi phục ánh mắt kiên nghị, anh ta nhớ tới lời Sở Thiên, dựa vào thực lực ba huynh đệ, lúc nào cũng có thể giành địa bàn ở Thượng Hải, vì vậy thản nhiên nói:
- Ý của Sở Thiên, cũng chính là ý của Hải Tử.
Đám người Lâm lão Tử tươi cười, nhất tề vái một lạy, nói:
- Chúc mừng Trường Tôn bang chủ trở lại giữ chức vụ bang chủ của Tương bang, dẫn dắt Tương bang ngày càng lớn mạnh.
Trường Tôn Cẩn Thành nở nụ cười sáng lạn, Lâm Hùng Tuấn cười đắc ý, khiêu khích nhìn bọn Sở Thiên.
Ba người nhìn nhau, mỉm cười.
Lát sau, Trường Tôn Cẩn Thành vui mừng bước ra, Hải Tử nhớ đến ân tình với lão nên tiễn bọn họ ra cửa, nhìn chiếc xe dần dần biến mất. Hải Tử thở dài, quay đầu nhìn hơn trăm huynh đệ ở lại, cười khổ lắc đầu nói:
- Không ngờ, Hải Tử ta vào sinh ra tử bao nhiêu năm, còn lại vẫn chỉ là các huynh đệ đầy nghĩa khí.
Quang Tử thì thực tế hơn, sờ đầu nói:
- Sớm biết như vậy đã yêu cầu chút tiền rồi, tay trắng rời bang, đám người Tương bang kia, ngay cả những chiếc xe tốt ở đây cũng lái đi, chỉ còn mấy chiếc xe cũ, thật sự trắng tay, chỉ e ngay đến bữa cơm cũng là vấn đề.
Sở Thiên mỉm cười, móc trong túi quần một tờ chi phiếu dúm dó, nói:
- Hai anh không cần lo lắng, chỗ này có 1 triệu, đủ cho chúng ta dùng trong một khoảng thời gian.
Đây là chi phí vệ sĩ Bát gia ngày trước đưa cho Sở Thiên, không ngờ lúc đó "tham tài" hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy.
Hai người bước đến, nghĩ rằng hắn chỉ muốn động viên mình, cầm lấy xem, thấy chữ kí Bát gia, lập tức yên tâm, Hải Tử vẫn còn chút băn khoăn, nói:
- Một triệu này mua 7- 8 xe bánh mì, tích chút thuốc, đồ ăn, e là chỉ có thể đến cuối tuần, sau đó tính sao?
Mắt Sở Thiên sang lên, bình thản nói:
- Dùng đến lúc Diệp Tam Tiếu mất mạng.
[hide]
Trường Tôn Cẩn Thành giờ phút này cũng có chút khó với trả lời, Sở Thiên cử động hai người kia chứng nhận đều là vô cùng hữu hiệu vô cùng trí mạng đấy, từng cái tại Thượng Hải ghềnh đều là uy vọng mười phần danh nhân, Lâm lão gia tử, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng sắc mặt của bọn hắn lần nữa tái nhợt, hổ báo đường nguyên lão cùng đường chủ gặp Long đường bị buộc bách như vậy thê thảm, á khẩu không trả lời được, đều muốn lối ra hỗ trợ nói vài lời lời nói, lại lại không biết nói cái gì cho phải.
Sở Thiên gặp mọi người không nói lời nào, rèn sắt khi còn nóng, đối với Quang Tử nói: “Quang ca, phiền toái lập tức điện thoại Bát gia cùng Trương ủy viên, mời bọn hắn mang người trong cuộc đến đạp Thủy Tạ Hoa Đô, lại để cho Trường Tôn lão bang chủ cùng Lâm lão gia tử hỏi kỹ, xem đêm đó sự tình là thật hay không?”
Quang Tử trong nội tâm âm thầm cao hứng, bình thường đã sớm xem đám này đồ cổ đám bọn họ không vừa mắt, trở ngại Hải Tử mặt mũi một mực không có lên tiếng, hiện tại rốt cục có thể trị trì bọn này bình thường ngang ngược càn rỡ khốn kiếp rồi, vì vậy bề bộn đứng dậy, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Trường Tôn Cẩn Thành biết rõ, nếu như Bát gia cùng Trương Đại Hải đi vào Thủy Tạ Hoa Đô, sự tình trở nên không thể vãn hồi, Lâm lão gia tử bọn hắn lại không thể chỉ trích Bát gia con gái hoặc là Trương Đại Hải ngoại tôn nữ nói dối, chẳng lẽ đến lúc đó thật sự chém đứt Lâm Hùng Tuấn tay của bọn hắn sao? Đừng nói Lâm lão gia tử bọn hắn không chịu, chính là chịu, mình cũng hạ chẳng nhiều cái nhẫn tâm, dù sao đều là lão huynh đệ, vốn là muốn muốn giết giết Sở Thiên uy phong, cũng tốt cho Hải Tử gõ gõ cảnh báo, không nên lão nghĩ đến cưỡng chế khống chế tất cả đường, bây giờ lại bị Sở Thiên đem nhất quân, đâm lao phải theo lao.
Chứng kiến Quang Tử đi đến đại sảnh điện thoại bên cạnh, Lâm lão gia tử, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng bọn họ mồ hôi đều đi ra.
Trường Tôn Cẩn Thành nhìn thấy Quang Tử tay đã cầm điện thoại lên, bề bộn thét lên: “Quang Tử,...,, không cần đánh cho, Tương bang bên trong sự tình hà tất phiền toái ngoại nhân đâu này? Như vậy sẽ để cho Tương bang ngoài chăn người chế nhạo đấy, chúng ta tự mình giải quyết là được rồi.”
Sở Thiên hướng Quang Tử gật gật đầu, Quang Tử tuy nhiên để điện thoại xuống, nhưng chứng kiến Lâm lão gia tử bọn hắn đang len lén lau đổ mồ hôi, trong nội tâm liền ngăn không được cao hứng, trị không được bọn này khốn kiếp, dọa dọa cũng rất thoải mái đấy.
Sở Thiên sớm đã ngờ tới Trường Tôn Cẩn Thành sẽ làm ra cử động như vậy, thừa thắng xông lên, mở miệng nói: “Không biết, Trường Tôn lão bang chủ hiện tại có tin tưởng hay không Sở Thiên nói được lời nói đâu này?”
Trường Tôn Cẩn Thành biết rõ vấn đề này khó với trả lời, lại không thể nói tin tưởng, cũng không có thể nói không tin, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm đã không có vừa lúc tiến vào như vậy vang dội rồi, mang một ít xấu hổ nói: “Ta cảm thấy được chỉ sợ bên trong có chút hiểu lầm, nhất thời bán hội rất khó nói rõ ràng, đêm nay trước không nói chuyện vấn đề này, hôm nào điều tra rõ ràng ta lại định đoạt, đêm nay chúng ta chỉ ăn cơm, không nói chuyện cái sự.”
Lâm lão gia tử bọn hắn lập tức phụ họa Trường Tôn Cẩn Thành, đều muốn bôi qua chuyện này, nói: “Sau này hãy nói, sau này hãy nói.”
Sở Thiên vỗ bàn một cái, ‘phanh’ một tiếng đem tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Trường Tôn lão bang chủ, ngươi là công chính chi nhân, ta hiện tại thầm nghĩ xin ngươi xem xét quyết định, đúng tin tưởng vẫn là chưa tin Sở Thiên nói lời, về phần như thế nào định đoạt xử trí.” Sở Thiên vừa chắp tay, một bộ dáng vẻ cung kính, đối mặt với Hải Tử nói: “Đó là Tương bang bang chủ sự tình, không nhọc phiền Trường Tôn lão bang chủ rồi.” Sở Thiên cố ý đem ‘lão’ chữ tăng thêm âm, muốn cho Trường Tôn Cẩn Thành biết mình là thoái vị bang chủ.
Sở Thiên mà nói lại để cho Trường Tôn Cẩn Thành huyết áp tăng vọt, thốt nhiên tức giận, rõ ràng nói hắn không phải Tương bang bang chủ, vấn đề này xử lý không có hắn sự tình gì, Trường Tôn Cẩn Thành luôn luôn không thích người khác khiêu chiến hắn tôn nghiêm, luôn luôn ưa thích khống chế mọi chuyện cần thiết, nếu không cũng sẽ không thường xuyên chú ý Tương bang, thỉnh thoảng trả trở về khoa tay múa chân một phen. Lúc này bị Sở Thiên trách móc một phen, trong nội tâm thật sự phẫn nộ, thanh âm đề cao hơn mười dB, không tự chủ được quát: “Tin tưởng thì sao? Chẳng lẽ lại ngươi thật muốn chém Lâm đường chủ tay?”
Trường Tôn Tử Quân cũng vỗ bàn, lông mày dựng lên, thay phụ thân tạo thế nói: “Ngươi một cái không biết ở đâu xuất hiện ngoại nhân, đối với Tương bang khoa tay múa chân, còn đối với tiền nhiệm bang chủ bất kính, ý muốn như thế nào?”
Lâm lão gia tử cùng nguyên lão khác cũng tương tục vỗ cái bàn, không có trực tiếp chỉ trích Sở Thiên, mà là hướng Hải Tử đặt câu hỏi, nói: “Bang chủ, ngươi xem một chút hảo huynh đệ của ngươi, đúng không phải là muốn đem lão bang chủ tức chết đâu này?”
Hải Tử có chút xấu hổ, hắn đối với Trường Tôn Cẩn Thành hay là rất tôn kính, nhưng hắn đã đã đáp ứng Sở Thiên, hết thảy nghe Sở Thiên an bài, tăng thêm Quang Tử ở bên cạnh giữ chặt hắn, không cho hắn đứng dậy, lập tức cũng ngậm miệng không nói.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, rất vô tội nói: “Sở Thiên không có ý tứ này, Sở Thiên chỉ là muốn muốn Trường Tôn lão bang chủ cho cái lời chắc chắn mà thôi, hiện tại Trường Tôn lão bang chủ đã cân nhắc quyết định rồi, hắn tin tưởng ta Sở Thiên lời mà nói..., cho nên, Sở Thiên khẩn cầu bang chủ, chém đứt Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng tay, dùng đang Tương bang bang pháp. Về phần Tử Quân cô nương nói ta một ngoại nhân, đó là đánh cho Trường Tôn lão bang chủ mặt, vừa mới Trường Tôn lão bang chủ còn nói qua nói như vậy đâu.”
Sở Thiên nhấn một cái điện thoại phát ra khí, điện thoại rõ ràng truyền ra Trường Tôn Cẩn Thành vang dội uy nghiêm, lời lẽ chính nghĩa thanh âm: “Sở Thiên ngươi vậy mà cùng Hải Tử vì huynh đệ, thì ra là Tương bang chi nhân, vào khỏi Tương bang muốn tuân thủ Tương bang bang pháp.”
Trường Tôn Cẩn Thành cùng Lâm lão gia tử bọn hắn cũng không có so giật mình, cái này Sở Thiên, mỗi một bước đều tính toán như vậy tinh chuẩn, liền mới vừa nói mà nói đều ghi âm rồi, hoàn toàn nói rõ không cho mình đổi ý cơ hội.
Sở Thiên tắt điện thoại di động, đứng lên đối với Hải Tử rất nghiêm túc nói: “Hiện tại cho mời bang chủ chấp hành Tương bang bang pháp, cho Tương bang đệ tử răn đe.”
Quang Tử cùng đại sảnh mười cái dòng chính đệ tử cũng trăm miệng một lời nói: “Mời bang chủ chấp hành Tương bang bang pháp, cho Tương bang đệ tử răn đe.”
Hải Tử nhìn xem Sở Thiên kiên nghị sắc mặt, lại nhìn xem mời Trường Tôn Cẩn Thành cùng các nguyên lão cùng với tất cả đường đường chủ khinh thường sắc mặt, khẽ cắn môi, nói ra ngày xưa không nói ra được lời nói đến: “Quang Tử lấy đao, bổn bang chủ tự mình chấp pháp.”
Trường Tôn Cẩn Thành cùng các nguyên lão cùng với tất cả đường đường chủ sắc mặt lập tức âm u xuống, Lâm lão gia tử lần nữa vỗ bàn, rống giận nói: “Hải Tử, ngươi dám? Ngươi có bản lĩnh trước tiên đem ta đây lão già khọm hủy đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi dám như thế nào đối đãi Tương bang nguyên lão công thần.”
Trường Tôn Cẩn Thành khôi phục ngày xưa uy nghiêm, chằm chằm vào Hải Tử, thở dài một tiếng, ân tình thế công: “Hải Tử, theo ta thấy, tất cả mọi người là Tương bang xuất sinh nhập tử huynh đệ, hà tất làm cho động đao động thương đâu này? Lâm đường chủ bọn hắn vừa rồi không có náo xảy ra chuyện gì, xông ra cái gì đại họa, huống chi cũng bị Sở Thiên giáo huấn một trận, ngươi bán cái mặt mũi cho ta, ta xem chuyện này tình cứ như vậy coi như hết.”
Hải Tử thần sắc hơi chút do dự, tựa hồ có chút bị Trường Tôn Cẩn Thành nói di chuyển, lúc này Sở Thiên một cước đá ngả lăn chính mình ghế, nhìn xem mọi người, lạnh lùng nói: “Trường Tôn lão bang chủ nói tất cả mọi người là Tương bang xuất sinh nhập tử hảo huynh đệ, lời này nói thật sự là êm tai buồn cười.” Sau đó hét lớn một tiếng: “La Vĩ Long, tới đây.”
Quang Tử đằng sau dòng chính huynh đệ vọt ra, Sở Thiên đã đi tới, nói: “La Vĩ Long, cởi áo.”
La Vĩ Long hiển nhiên rất nghe Sở Thiên lời mà nói..., “Rầm Ào Ào” một tiếng, tại chỗ xé rách quần áo, trên người sáu chỗ mới vết đao rõ ràng có thể thấy được, Sở Thiên vỗ La Vĩ Long thân thể nói: “Xuất sinh nhập tử hảo huynh đệ, xin hỏi tất cả đường đường chủ, ngay khi đêm đó Tương bang hơn trăm tên huynh đệ cùng Diệp Tam Tiếu liên hợp các bang hội hơn tám trăm người tại Thủy Tạ Hoa Đô đổ máu thời điểm, các ngươi ở nơi nào?”
Mọi người toàn bộ không dám nói lời nào, nhìn xem La Vĩ Long vết đao, đều tưởng tượng ra được đêm đó tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm, cũng chỉ có Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn có thể ngăn cản được hơn tám trăm người tiến công.
Sở Thiên chỉ vào La Vĩ Long trên người vết đao, nói: “Ngay khi La Vĩ Long cái này Tương bang đệ tử tại Thủy Tạ Hoa Đô thân trúng sáu vết đao chém, vẫn đang vung đao đổ máu thời điểm, các ngươi ở nơi nào? Có hay không ngóng nhìn Hải Tử cùng Quang Tử dẫn đầu hơn trăm tên đệ tử bị diệt diệt đâu này?” Lập tức lớn tiếng quát hỏi: “La Vĩ Long, ngươi vì sao bản thân bị trọng thương, vẫn như cũ chiến đấu hăng hái không thôi?”
La Vĩ Long vỗ ngực, tâm tình tăng vọt nói: “La Vĩ Long đúng tâm huyết đàn ông, nguyện vì huynh đệ huyết chiến cho đến chết.”
Sở Thiên lần nữa hô: “Lưu Văn Thanh.”
Cửa đại sảnh lòe ra một người, đi đến Sở Thiên bên cạnh, bất đồng Sở Thiên nói chuyện, cũng “Rầm Ào Ào” một tiếng, xé rách quần áo, trên người mấy chỗ búa tổn thương vết đao hiện tại cũng còn không có tốt, có chút mang theo vết máu.
Sở Thiên quát: “Lưu Văn Thanh, ngươi vì sao nguyện ý dùng huyết nhục thân thể, thay huynh đệ ngăn cản búa ngăn cản đao?”
Lưu Văn Thanh trong mắt toát ra nóng bỏng, hô: “Hảo huynh đệ nên đồng sanh cộng tử, làm sao có thể tham sống sợ chết.”
Giờ khắc này, Tương bang tất cả đường đệ tử rất nhiều đều rơi lệ, bọn hắn hiện tại thậm chí vì chính mình không có ra hiện tại Thủy Tạ Hoa Đô cùng những huynh đệ này kề vai chiến đấu mà áy náy.
Tất cả đường đường chủ đầu có chút mềm nhũn xuống dưới, liền những cái... Kia các nguyên lão đều không biết làm sao, không biết nói cái gì đó.
Sở Thiên tựa hồ vẫn chưa hết, hô: “Hải ca, Quang ca.”
Hải Tử cùng Quang Tử khẽ giật mình, lập tức dùng sức xé rách quần áo, mỗi người trên người đều hơn mười chỗ mới tổn thương, lọt vào trong tầm mắt kinh tâm, rồi lại làm cho người ta cảm thấy bọn hắn mang theo huynh đệ là như thế nào chiến đấu hăng hái không thôi, thề sống chết huyết chiến.
Sở Thiên đi từ từ đến Trường Tôn Cẩn Thành trước mặt, nói: “Trường Tôn lão bang chủ, như lời ngươi nói Tương bang xuất sinh nhập tử hảo huynh đệ chẳng qua là La Vĩ Long, Lưu Văn Thanh những thứ này nam nhi nhiệt huyết, mà không phải Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng những thứ này lấn nam bá nữ huynh đệ, nếu như đêm đó Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng bọn hắn đã ở Thủy Tạ Hoa Đô huyết chiến qua, liều qua mệnh, chảy qua huyết, như vậy bọn hắn phạm vào bang pháp, ta tuyệt đối thỉnh cầu bang chủ thi đao thân thể của ta, thay bọn hắn chịu qua.”
Trường Tôn Cẩn Thành trên mặt âm tình bất định, ai cũng biết Sở Thiên nói đúng, nhưng hắn chính là không muốn Lâm Hùng Tuấn chém đứt tay, hắn biết rõ, nếu như Lâm Hùng Tuấn tay vừa đứt, Hải Tử uy tín lập tức lên rồi, về sau tất cả đường đều thuận theo Hải Tử, Hải Tử có thể dễ dàng khống chế toàn bộ Tương bang, đây là Trường Tôn Cẩn Thành không muốn thấy, lúc trước hắn đem Tương bang vị truyền cho Hải Tử, chẳng qua là nhất thời chán ghét giang hồ mà liều giết, đều muốn hưởng hưởng thanh phúc, thuận tiện cho Hải Tử ngon ngọt, lại để cho Hải Tử cho Tương bang đánh rớt xuống nửa cái Thượng Hải ghềnh, ngay khi Hải Tử đánh rớt xuống nửa cái Thượng Hải ghềnh, chính mình hưởng thanh phúc cũng đã ghiền đã xong, không an phận tâm lại lần nữa nhảy lên, lúc này, những cái... Kia các nguyên lão đến cầu hắn ra mặt ước thúc Hải Tử, hắn thì là biết thời biết thế, cho mình phía sau màn khống chế Tương bang đã tìm được rất tốt lấy cớ.
Lâm lão gia tử gặp Trường Tôn Cẩn Thành trầm tư không nói, còn tưởng rằng Trường Tôn Cẩn Thành bị Sở Thiên giáng triển khai, vội mở miệng là ngày đó chưa có tới Thủy Tạ Hoa Đô kiếm cớ: “Không phải Long đường các huynh đệ không chịu đến Thủy Tạ Hoa Đô dốc sức liều mạng, mà là không có thu được Tương bang chủ cầu viện điện thoại, cái gì cũng không biết, nếu biết rõ, ta bộ xương già này nhất định tự mình thao đao đến giải bang chủ chi vây.”
Sở Thiên hừ một tiếng, mỉm cười, ý vị thâm trường nói: “Không có thu được bang chủ tín hiệu cầu cứu sao?”
Long Hổ báo tất cả đường nguyên lão cùng đường chủ đều nhao nhao lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Sở Thiên hét lớn một tiếng, nói: “Nói bậy, đêm đó, bang chủ tự mình cho mỗi cái đường khẩu gọi điện thoại, là các ngươi cố ý không tiếp mà thôi, nói như thế nào không có cầu cứu điện thoại đâu này?”
Lâm Hùng Tuấn sững sờ, thốt ra, nói: “Tiểu tử ngươi nói dối, Thủy Tạ Hoa Đô điện thoại tuyến bị Phủ Đầu bang cắt đứt, bang chủ làm sao sẽ gọi điện thoại đến từng cái đường khẩu đâu này?”
Sở Thiên chậm rãi đi tới, chăm chú nhìn Lâm Hùng Tuấn, nhàn nhạt nói: “Nguyên lai Long đường chủ đối với Thủy Tạ Hoa Đô đêm đó tình hình rất là hiểu rõ a..., liền điện thoại tuyến bị cắt đứt cũng biết, xem ra sẽ không giống đúng Lâm lão gia tử chỗ nói cái gì cũng không biết.”
Tất cả mọi người nhìn qua Lâm Hùng Tuấn, đồng thời cũng âm thầm khiếp sợ Sở Thiên thật không có người thường, tâm trí độ cao vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, Lâm Hùng Tuấn lúc này mới phát giác chính mình nói lỡ rồi, hận không thể chưởng chính mình bên miệng, cũng bóp chết giảo hoạt Sở Thiên, Lâm lão gia tử cũng dị thường phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.
Trường Tôn Cẩn Thành rốt cuộc là đã làm bang chủ người, biết rõ tái đấu xuống dưới cũng đấu không lại cái tuổi này nhẹ nhàng Sở Thiên, dứt khoát làm rõ nói: “Hải Tử, ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi muốn phải làm sao a.”
Hải Tử lúc này đã trở nên thành thục rất nhiều, cũng trở nên kiên cường rất nhiều, nhàn nhạt nói: “Quang Tử, lấy đao, chấp hành bang pháp.”
Lâm lão gia tử vỗ bàn một cái, vung tay lên, hô: “Hải Tử, ngươi thật muốn chấp hành bang pháp? Trừ phi trước hết giết Long đường huynh đệ.” Nghe xong Lâm lão gia tử lời mà nói..., Long đường một ít huynh đệ lập tức rút... Ra binh khí.
Triệu lão gia tử cùng Hàn lão gia tử cũng vung tay lên, thủ hạ cũng rút... Ra binh khí, tam đường luôn luôn cùng cây liền cành, cộng đồng tiến thối.
Hải Tử ngữ khí bỗng nhiên trở nên rất lạnh, nhìn chăm chú lên Lâm lão gia tử nói: “Lâm lão gia tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cãi lời bang pháp?”
Lâm lão gia tử hung hăng ‘phì’ một tiếng, nói: “Tương bang lại muốn chấp hành bang pháp, ta đây Long đường hơn hai trăm huynh đệ liền rời khỏi Tương bang, cũng không cần chịu Tương bang bang pháp quản chế rồi, Lâm đường chủ cũng không cần đứt tay rồi.”
Triệu lão gia tử cùng Hàn lão gia tử cũng trăm miệng một lời nói: “Tam đường luôn luôn cộng đồng tiến thối, Long đường rời khỏi, chúng ta đây hổ báo đường hơn bốn trăm huynh đệ cũng rời khỏi Tương bang.”
Trường Tôn Cẩn Thành tự nhiên sẽ không để cho chính mình xuất sinh nhập tử qua, thuận theo chính mình huynh đệ rời khỏi Tương bang, suy nghĩ một hồi, nói ra lại để cho Hải Tử thất vọng đau khổ mà nói: “Tương bang đúng lúc trước ta Trường Tôn Cẩn Thành dẫn đầu huynh đệ liều đi ra, sáng lập đi ra đấy, bởi vậy, lời nói của ta mới chắc chắn: Giữ lời, Long Hổ Báo đường cũng không thể lui giúp đỡ, muốn lui, Hải Tử lui.”
Hải Tử ngây người, Quang Tử cũng choáng váng, Sở Thiên suy đoán quả nhiên không sai, thời khắc mấu chốt tất nhiên hội vứt bỏ Hải Tử, mà chuyển biến thành.
Hải Tử nhìn xem luôn luôn tôn kính Trường Tôn Cẩn Thành, nghe được muốn chính mình lui giúp đỡ, nức nở nói: “Trường Tôn lão bang chủ? Ngươi muốn ta Hải Tử lui giúp đỡ?”
Lâm lão gia tử đám kia nguyên lão trên mặt đều lộ ra lừa dối dáng tươi cười, lên tiếng nói: Là (vâng, đúng) đấy, Hải Tử ngươi lĩnh bang vô năng, chúng ta quyết định một lần nữa nghênh đón Trường Tôn bang chủ trở về."
Trường Tôn Cẩn Thành gật gật đầu, nhìn xem Hải Tử, một chữ liếc nói: “Đúng, Hải Tử, ngươi lui giúp đỡ, ta không thể bởi vì ngươi mà lại để cho Long Hổ Báo đường rời đi Tương bang.”
Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ Hải Tử bả vai, sau đó không chút khách khí đối với Trường Tôn Cẩn Thành nói: “Trường Tôn bang chủ, vốn ngươi muốn Hải Tử lui giúp đỡ, đó là nói nhảm, Hải Tử hiện tại mới là bang chủ, hắn mới có quyền lực làm quyết định, nhưng Hải Tử kính trọng nhĩ lão nhân gia ơn tri ngộ, ta thay hắn đáp ứng ngươi, Hải Tử, Quang Tử, còn có ta, dẫn đầu dòng chính hơn trăm tên huynh đệ tịnh thân xuất bang, không nên Tương bang một mảnh đất bàn, không nên mặt khác đường khẩu một người tay, trong một tháng không cùng Tương bang là địch, Trường Tôn Cẩn Thành, chúng ta đạt đến một trình độ nào đó đi à nha?”
Trường Tôn Cẩn Thành trong nội tâm vô cùng kinh hỉ, một là Hải Tử vậy mà chịu xuất bang, hai là cái gì cũng không muốn, chỉ cần bên người những người thân tín này huynh đệ, đã đi ra Tương bang biển chữ vàng che chở, rời đi Tương bang mặt khác đường khẩu hiếu kính, cái này hơn trăm người cũng không biết có thể chống bao lâu, tại Thượng Hải nhiều lắm là thì ra là cái nhị lưu bang phái, tùy thời sẽ bị người chiếm đoạt, thành không là cái gì khí hậu.
Trường Tôn Cẩn Thành trong nội tâm tuy nhiên nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài hay là giả bộ rộng lượng bộ dạng, nói: “Nếu như Hải Tử thật sự như vậy tịnh thân xuất bang, ta Trường Tôn Cẩn Thành cũng không phải tuyệt tình chi nhân, bộ này Thủy Tạ Hoa Đô sẽ để lại cho các ngươi phơi nắng thân a.”
Hải Tử đã khôi phục ánh mắt kiên nghị, hắn nhớ tới Sở Thiên nói, dựa vào tam huynh đệ năng lực, tùy thời có thể đánh rớt xuống toàn bộ Thượng Hải ghềnh, vì vậy nhàn nhạt nói: “Sở Thiên ý tứ, chính là ta Hải Tử ý tứ.”
Lâm lão gia tử bọn hắn trên mặt cười nở hoa, nhìn chăm chú liếc, ngay ngắn hướng đã bái xuống, hô: “Chúc mừng Trường Tôn bang chủ trở lại Tương bang chức bang chủ, dẫn đầu chúng ta lại chế huy hoàng.”
Trường Tôn Cẩn Thành trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, Lâm Hùng Tuấn bọn hắn cũng cười đắc ý đứng lên, khiêu khích nhìn xem Sở Thiên bọn hắn.
Hải Tử, Quang Tử, Sở Thiên ba người lẫn nhau lắc đầu, mỉm cười.
Sau một lát, Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn cao hứng bừng bừng tiêu sái rồi, Hải Tử xuất phát từ ngày xưa ân tình, hay là tiễn đưa bọn hắn ra cửa, nhìn xem dần dần biến mất cỗ xe, Hải Tử thở dài, quay đầu lại nhìn xem lưu lại hơn trăm nhiều huynh đệ, cười khổ lắc đầu, nói: “Không nghĩ tới, ta Hải Tử xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, còn dư lại cũng là ngươi đám bọn họ đám này huynh đệ đầy nghĩa khí.”
Quang Tử tức thì so sánh sự thật, sờ sờ đầu, mắng nói: “Sớm biết như vậy yếu điểm tiền tốt rồi, tịnh thân xuất bang, đám kia gia hỏa, liền Thủy Tạ Hoa Đô tốt xe đều lái đi, chỉ còn lại mấy chiếc nát xe, thật sự là tịnh thân, cái này hơn trăm người, chỉ sợ ăn cơm cũng thành vấn đề rồi.”
Sở Thiên mỉm cười, theo trong quần áo trong túi móc ra một tờ nhiều nếp nhăn chi phiếu, nói: “Hai vị ca ca không cần lo lắng, ta chỗ này còn có một trăm vạn, đủ chúng ta dùng một đoạn thời gian.” Cái này tấm chi phiếu đúng Bát gia lúc trước cho Sở Thiên bảo tiêu phí tổn, thật không ngờ ngay lúc đó ‘tham tài’, hôm nay vậy mà nổi lên tác dụng lớn như vậy.
Hải Tử cùng Quang Tử đi tới, cho rằng Sở Thiên đúng tìm bọn hắn vui vẻ đâu rồi, lấy tới vừa nhìn, thấy là Bát gia kí tên, lập tức yên tâm, Hải Tử vẫn còn có chút băn khoăn, mở miệng nói: “Cái này một trăm vạn mua bảy tám lượng diện bao xa, tồn chút ít dược vật đồ ăn, chỉ sợ cũng chỉ có thể luộc cá biệt cuối tuần, đến lúc đó làm sao bây giờ đâu này?”
Sở Thiên nhãn thần sáng lên, nhàn nhạt nói: “Trăm vạn dùng hết thời điểm, Tam Tiếu mất mạng ngày.”
[/hide]