Diệp Tam Tiếu đang ở trong đại sảnh trầm tư, trong vòng hai mươi mấy phút ngắn ngủi, y giống như già đi rất nhiều lần, điệu cười đắc ý còn chưa kịp mất đi, thì tin dữ liền từng cái từng cái truyền đến. Ba vị đường chủ cùng quản sự Triệu Đại Long bị người khác giết chết tàn nhẫn gần như trong cùng một lúc. Mấy địa bàn làm ăn kiếm nguồn thu chính cùng với Đại đường khẩu cũng bị các bang phái khác tập kích, giờ khắc này, y ngoại trừ phẫn nộ, còn có sự sợ hãi.
Diệp Tam Tiếu không biết là ai đã ra tay. Người đầu tiên y nghĩ đến là Sở Thiên, nhưng lập tức lắc đầu, Sở Thiên có thể là mang theo bọn Thiên Dưỡng Sinh, Hải Tử và Quang Tử giết ba vị đường chủ của mình cùng quản sự Triệu Đại Long, nhưng Sở Thiên làm sao có thể điều động được nhiều người đến vậy tập kích Phủ Đầu bang chứ? Phải biết rằng Soái Quân chỉ có hơn trăm người, hơn nữa rất nhiều người trên mình còn bị thương. Chẳng lẽ Sở Thiên mời người khác đến giúp? Dù có thêm hơn tám mươi đệ tử Thanh bang của Bát Gia cũng chỉ chừng hai trăm người, nhưng căn cứ theo nhân số các nơi báo cáo lại, tổng cộng lại đã gần tám trăm người, ai mà có thực lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ là Tương bang? Chẳng lẽ là lão hồ ly Trường Tôn Cẩn Thành làm? Trong lòng Diệp Tam Tiếu cả kinh, chẳng lẽ mình đã đánh giá sai Trường Tôn Cẩn Thành sao? Lão già đó trước tiên dùng chuyện hợp tác để làm mình lơ là, sau đó dẫn người giết mình đến không kịp trở tay?
Chú Vương ngâm cho Diệp Tam Tiếu một tách trà Ô Long thượng đẳng, ở bên cạnh yên tĩnh chờ đợi. Y biết rằng Diệp Tam Tiếu sẽ nói với y cái gì đó, sau đó mới cho ý kiến, đây là thói quen đã nhiều năm rồi.
Diệp Tam Tiếu lơ đãng uống mấy ngụm trà, cau mày nói:
- Chú Vương, chú nói xem bọn Hải Tử rút khỏi bang sạch sẽ có phải cũng là âm mưu của Trường Tôn Cẩn Thành hay không?
Chú Vương tiến lên một bước, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Tam Tiếu, ngữ khí bình thản nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành năm đó có thể tạo lập được chỗ đứng của bang, rồi phát triển cho tới hôm nay, thì tuyệt đối không phải là người hữu dũng vô mưu.
Lời nói của chú Vương dường như làm Diệp Tam Tiếu bừng tỉnh. Y đứng lên, đi vài bước, liền cười ba tiếng, như thể nghĩ thông suốt chuyện gì đó, nói:
- Cái lão già Trường Tôn Cẩn Thành này, trước tiên là tung tin giả là bọn Hải Tử rời khỏi bang, giả có ý cùng ta hợp tác, thừa dịp ta chưa chuẩn bị thì công kích sau lưng ta, bản tính hắn thực là dối trá, vậy mà lừa được Diệp Tam Tiếu ta, đúng là nực cười, nực cười.
Chú Vương gật gật đầu, lại rót đầy ly nước cho Diệp Tam Tiếu, thản nhiên nói:
- Diệp gia, bây giờ nên lấy công làm thủ mới có thể giảm tổn thất tới mức nhỏ nhất.
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, liền cười hai tiếng, trên mặt lộ rõ thần sắc gian xảo, nói:
- Chú Vương, dặn dò xuống dưới, các đường chủ đã chết, phó đường chủ sẽ lên thay, tổ chức thành ba đội quân, không phòng thủ nữa, hung hăng đánh tới các cửa Long - Hổ - Báo của Tương bang cho ta.
Ánh mắt chú Vương sáng lên, muốn lui ra, sau đó lại dừng lại, do dự nói:
- Diệp gia, nếu như bọn Hải Tử rút khỏi Tương bang là giả, vậy thì chúng ta công kích tất cả các địa điểm của Tương bang có khi nào sẽ đụng phải sự chi viện của bọn Hải Tử không?
Diệp Tam Tiếu cười ha hả, lại khôi phục sự đa mưu túc trí ngày xưa, gian xảo nói:
- Rất đơn giản, phái người đi cắt bỏ đường dây điện thoại của Thủy Tạ Hoa Đô, lại sai người nội bộ của mình che chắn tín hiệu trong vòng hai cây số của Thủy Tạ Hoa Đô. Như vậy bọn Hải Tử sẽ nghĩ rằng Thủy Tạ Hoa Đô bị công kích thêm lần nữa, cho nên bọn Hải Tử và hơn trăm tên huynh đệ dòng chính đang bị thương kia cũng sẽ chỉ cố thủ Thủy Tạ Hoa Đô, sao dám đưa người đi cứu viện các nơi khác? Hơn nữa, đánh một trận ở Thủy Tạ Hoa Đô, mâu thuẫn giữa bọn Hải Tử và các nơi khác càng sâu sắc, chúng ta đã tặng cho tên Hải Tử một lí do hay để không dám xin cứu viện rồi.
Chú Vương không cầm lòng được thán phục Diệp Tam Tiếu thực sự là một lão hồ ly, não chỉ tùy tiện chuyển một cái cũng nghĩ ra được rất nhiều mưu ma chước quỷ, thấy Diệp Tam Tiếu không có gì dặn dò nữa, thì chầm chậm lui xuống, đi sắp xếp mệnh lệnh của y.
Trong ngoài Thiên Dược Long Đình không dưới trăm người, Diệp Tam Tiếu đang cực kỳ phiền não nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, tuy cảm giác đối thủ không có khả năng đánh tới Thiên Dược Long Đình, nhưng người thường lăn lộn trên giang hồ vẫn luôn lấy an toàn là chính. Vì vậy y một mặt gọi điện cho chỗ dựa của mình để cầu cứu, phái một vài cao thủ qua, một mặt để gần trăm huynh đệ điều nhập biệt thự phòng thủ, canh gác chỗ sáng chỗ tối, thậm chí trên mái nhà cũng sắp xếp vài tên thủ hạ đánh chặn được huấn luyện có bài bản. Nhìn thấy cái biệt thự này lúc nhúc đầu người di chuyển, Diệp Tam Tiếu không những không cảm thấy chật chội, mà ngược lại còn cảm thấy được trấn an, cao thủ có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng vào tới đây. Huống chi một vài tên hộ vệ bên người đều có súng, chỉ cần có thể bình an đêm nay, ngày mai những cao thủ mà lão gia phái tới đến nơi, thì mình sẽ có thể ngủ một giấc hoàn toàn yên bình rồi. Diệp Tam Tiếu tin tưởng lão gia tử còn hơn tin tưởng vào số mệnh của chính mình.
Tất cả đèn trong Thiên Dược Long Đình đều bật, chiếu rọi toàn bộ biệt thự như ban ngày, gần trăm tên tinh nhuệ của Phủ Đầu bang trợn trừng mắt tuần tra bốn phía, đêm khuya mặc dù buồn ngủ, nhưng cũng không dám lim dim. Diệp Tam Tiếu đã hạ lệnh, thì ai dám lim dim, đi ngủ, sẽ xử theo bang pháp. Bang pháp của Phủ Đầu bang luôn luôn nghiêm khắc, tùy tùy tiện tiện thì là cắt tứ chi, mổ bụng chảy máu mà chết.
Diệp Tam Tiếu đứng bên cửa nhìn các huynh đệ của mình đang di chuyển khắp nơi vài lần, trong lòng được trấn an, thầm nghĩ, cho dù có người khiêng súng cối cũng đánh không tới trước mặt.
Nhưng, Sở Thiên đã ngồi trước mặt y rồi.
Diệp Tam Tiếu sau khi tuần tra cửa ra vào xong, yên tâm quay về thư phòng suy nghĩ những chuyện quái dị xảy ra đêm nay, cũng nghĩ cách làm thế nào đối phó với Trường Tôn Cẩn Thành, thế nhưng trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại. Diệp Tam Tiếu chỉ có thể cầm lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), ở trên bàn sách cố gắng viết chữ "Nhẫn". Thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, liền viết ra một chữ "Sát", vẫn không bằng cảm giác sảng khoái tràn trề như ngày xưa. Có lẽ đêm nay đúng là tâm thần không yên rồi, vì vậy, Diệp Tam Tiếu ném cây bút đi, bưng trà, ngồi xuống dựa vào ghế, muốn bản thân yên tĩnh một lát.
Nhưng Sở Thiên đã ngồi xuống không đúng lúc rồi, Diệp Tam Tiếu đột nhiên muốn hô lên, nhưng lập tức ngậm miệng lại. Gian phòng này được cách âm, bên trong cho dù có nghiêng trời lệch đất thì cũng sẽ không có người nghe thấy mà vào. Trừ phi chú Vương có việc gấp mới có thể tự tiện đi vào thôi. Hơn nữa y cảm giác được trong phòng còn có những người khác nữa, đang nấp ở nơi mà y không nhìn thấy.
Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Sở Thiên, kẻ mà chỉ mới gặp qua một lần, đã hủy hoại kế hoạch thống nhất bến Thượng Hải thống nhất của y, không hề kích động, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Ba vị đường chủ của ta, còn có Triệu Đại Long đều là cậu giết hay sao?
Trong lòng Sở Thiên cũng có chút thán phục Diệp Tam Tiếu cam đảm sáng suốt, chính mình xuất quỷ nhập thần ngồi xuống trước mặt y, thế mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi mình như thế. Nhìn thấy ánh mắt muốn có được đáp án của Diệp Tam Tiếu, Sở Thiên lắc đầu, sờ sờ cái mũi, thở dài:
- Không phải là chính tay tôi giết hết, chính xác mà nói, là tôi sắp xếp người giết.
Diệp Tam Tiếu lắc đầu, trong mắt lộ ra một vẻ cô đơn, thản nhiên nói:
- Đúng là hậu sinh khả uy, Trường giang sóng sau đè sóng trước, Diệp Tam Tiếu ta kiếp này chưa từng khâm phục người nào. Sở Thiên, cậu là người đầu tiên, chỉ là tội lỗi quá nặng, như vậy thì không được, giết chết ba vị đường chủ của ta, thêm một gã quản sự, lại càng không được.
Trong mắt Sở Thiên toát ra sự kiên nghị, nói:
- Cảm ơn Diệp bang chủ ngợi khen.
Sau đó hắn đổi giọng nóitiếp:
- Tội lỗi quá nặng, quả thực không tốt, nhưng Diệp bang chủ nên biết, nếu như Soái Quân ta không tiêu diệt Phủ Đầu bang, thì Phủ Đầu bang sẽ tiêu diệt Soái Quân. Ở bến Thượng Hải này, bao giờ cũng là không phải ngươi chết thì ta chết, cá lớn nuốt cá bé, Diệp bang chủ chắc không phải là không biết điều này chứ?
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, y gần đây tuân theo quy tắc "mạnh được yếu thua', để tồn tại ở mảnh đất Thượng Hải ngày đêm dậy sóng này. Diệp Tam Tiếu thần sắc tự nhiên uống hai hớp trà, rồi bình thản nói:
- Kỳ thật, ta và cậu hai bang cũng không nhất định phải liều theo kiểu ngươi chết ta sống, dùng lòng gan dạ và trí tuệ của chúng ta hợp tác lại, lo gì ở bến Thượng Hải này không có bánh ngọt ăn?*
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi:
- Diệp bang chủ, lão nhân gia sẽ không cho chúng ta bánh ngọt ăn, nếu không ông cũng sẽ không cùng Trường Tôn Cẩn Thành hợp tác, tuyên bố xóa sổ Soái Quân.*
Diệp Tam Tiếu sắc mặt chấn động, trong lòng không hiểu sao thấy cực kỳ bất an, Sở Thiên này sao cái gì cũng biết. Y dò hỏi:
- Chẳng lẽ các cậu rời khỏi Tương bang chỉ là giả dối? Đều là Trường Tôn Cẩn Thành an bài sao? Nếu không làm sao cậu biết chúng ta hợp tác?
Sở Thiên từ chối cho ý kiến, nói ra một câu nói chẳng đâu vào đâu:
- Nếu muốn người không biết, quỷ không hay, trừ phi mình đừng làm.
Diệp Tam Tiếu nhìn ánh mắt lạnh nhạt, thể hiện tâm tư hơn người của Sở Thiên rốt cục cảm giác nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nói:
- Hẳn là đêm nay cậu nhất định phải giết ta? Cậu giết ta, thì trốn cũng không thoát đâu. Phủ Đầu bang chắc chắn sẽ báo thù cho ta, chỗ dựa của ta ở phía sau cũng sẽ phái người đuổi giết cậu, nói như vậy, cậu cả đời đều nhất định sống trong sợ hãi, như vậy đáng giá sao?
Sở Thiên quét mắt Diệp Tam Tiếu, than nhẹ một tiếng, nói:*
- Diệp Tam Tiếu, ông cả đời thông minh, lại nhất thời hồ đồ, tôi có thể ngồi trước mặt ông, điều đó chứng minh tôi hết thảy đã sắp xếp đâu vào đấy, yên tâm đi, đêm nay ông chết, ngày mai Sở Thiên ta vẫn sẽ an nhàn thần định đi lại trên bến Thượng Hải này.*
Diệp Tam Tiếu tay run nhè nhẹ, nước trà sóng sánh, *lập tức khôi phục bình tĩnh. Nguồn truyện:
Vào lúc này, cửa đột nhiên mở, Diệp Tam Tiếu dấy lên một tia hy vọng. Chỉ cần người tiến vào phát hiện tình huống bên trong, hô to một tiếng, mình có cơ hội được cứu. Chú Vương mang theo bốn hộ vệ thân tín nhất bên cạnh Diệp Tam Tiếu bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa lại. Sở Thiên vọt ra, hộ vệ thân tín của Diệp Tam Tiếu lập tức ngây người. Người này vào lúc nào? Bọn chúng lúc ở Thủy Tạ Hoa Đô cũng đã chứng kiến thân thủ của Sở Thiên, tất nhiên biết Sở Thiên có mặt ở đây có ý nghĩa gì?*
Chú Vương sau khi đi vào, hướng Sở Thiên gật gật đầu, nói:*
- Bốn người bọn họ thống soái gần trăm bang chúng Phủ Đầu bang cảnh vệ Thiên Dược Long Đình, phải diệt trừ, xin phiền toái Thiếu soái.
Sở Thiên nở nụ cười anh tuấn thân mật nói:*
- Không có gì, tiện tay mà thôi.
Bốn vệ sĩ thân tín phẫn nộ nhìn chú Vương, đang chuẩn bị hướng chú Vương nhào tới, đột nhiên phát hiện bên cạnh xuất hiện hai người, mỗi người y phục bình thường, đeo khẩu trang, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được bọn chúng cực kỳ nguy hiểm, vì vậy không dám động tay.
Diệp Tam Tiếu đột nhiên giống như già hơn rất nhiều, nhìn xem hai người bất thình lình xuất hiện kia, lắc đầu, lập tức sắc mặt tái nhợt mà thống khổ nhìn chú Vương, tràn ngập bi phẫn hỏi:*
- Chú Vương, ta đối với ông không tệ, xem như người thân của mình, cho ông quyết định nhiều việc trong bang, cho ông vinh hoa phú quý, áo cơm không lo, vì cái gì mà ông phản bội ta?*
Chú Vương vẫn bình tĩnh, không một chút kích động, nhàn nhạt nói:*
- Diệp Tam Tiếu, ông cả đời háo sắc, không biết hủy diệt bao nhiêu thiếu nữ trong trắng. Còn nhớ năm năm trước, ông ở bờ sông Hoàng Phổ gặp một nữ sinh viên đêm khuya trên đường về nhà không? Ông là người ham sắc, sai thủ hạ kéo cô lên xe, dở trò đồi bại, sau đó còn quay hình lại, ép người ta phải tiếp tục phục vụ ông. Nữ sinh kia không cam tâm, vừa xuống xe đã nhảy xuống sông Hoàng Phổ tự vẫn.
Chú Vương giọng vẫn bình tĩnh, nhưng mắt lại lóe lên sự phẫn nộ cực điểm:
- Diệp Tam Tiếu, ông biết nữ sinh viên kia là ai rồi đúng không? Đúng, là con gái ta, Vương Yến Yến. Mẹ của nó, vợ của ta, biết Vương Yến Yến chết rồi, choáng váng thắt cổ chết theo. Ông nói hay không có phải hay không có nghiệp chướng? Càng làm cho người tức lộn ruột chính là ông đem kinh nghiệm đêm đó tuyên dương, cho đám thuộc hạ thân tín xem lại hình ảnh cảnh tượng đó, uổng cho ta khi đó còn thay Phủ Đầu bang xuất sinh nhập tử, cũng may mắn như thế, ta mới biết được con gái của ta đến tột cùng đúng vì sao mà phải tự vẫn.*
Diệp Tam Tiếu tựa hồ nhớ tới đêm đó, lập tức thống khổ lắc đầu.
Chú Vương không một chút nào kích động, tựa hồ đang kể chuyện về ai đó chứ không phải chuyện này. Ai nấy có thể nhìn thấy sức chịu đựng và sự nhẫn nại của chú Vương suốt bao nhiêu năm qua. Đối mặt với kẻ thù vẫn có thể bình thản ăn ngon ngủ ngon, lại còn vì kẻ thù mà lo lắng bao việc. Đã nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, nên lúc này bình tĩnh như không cũng là điều dễ hiểu.*
Chú Vương thở dài, mắt lộ vẻ oán độc, giọng vẫn lạnh như băng:
- Tôi ở bên cạnh ông nhiều năm như vậy, rốt cuộc chỉ chờ cơ hội này. Chờ ông gặp phải khắc tinh cả đời. Trời cao có mắt, rốt cuộc đã cho tôi đợi đến ngày Thiếu soái xuất hiện, cho nên đêm đó tôi đeo khẩu trang đến Thủy Tạ Hoa Đô gặp Thiếu soái, tìm cơ hội giết ông. Kỳ thật giết ông cực kỳ đơn giản, hạ độc ông là việc vô cùng dễ, nhưng tôi muốn nhìn xem các thủ hạ đắc lực của ông từng bước từng bước chết thảm, nhìn xem bao nhiêu tâm huyết của ông đổ thành sông thành bể, nhìn xem toàn Phủ Đầu bang chỉ còn là mây khói. Thậm chí tôi đã điện thoại kêu con gái ông từ Ý trở về, cho ông chết không nhắm mắt, trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra.
Diệp Tam Tiếu một câu cũng không nói, y biết đêm nay chỉ sợ sẽ là đêm cuối của mình. Y chỉ lo lắng con gái từ Ý trở về gặp chuyện gì bất trắc, không nghĩ tới chuyện người mình tín nhiệm nhất lại bán rẻ chính mình. Không trách Sở Thiên chuyện gì cũng biết, trách không được hắn có thể dễ dàng tiến vào thư phòng, hết thảy đều là có chú Vương làm tay trong.
Bốn vệ sĩ của Diệp Tam Tiếu cũng không phải là nuôi báo cô, thừa dịp mọi người có chút phân tâm, nhanh chóng rút súng ngắn ở thắt lưng ra. Nhiều năm huấn luyện đã cho bọn chúng kỹ năng chỉ cần 2 giây để lên đạn nổ súng, tỷ lệ chính xác 100%. Đây cũng là lý do để Diệp Tam Tiếu tuyển chọn bọn họ làm cận vệ thân tín. Chỉ cần bọn họ có cơ hội cầm lấy súng, chuyện sống chết chung quanh mấy trăm mét có thể nằm trong quyền khống chế của bọn chúng. Huống chi là thư phòng chỉ hơn sáu chục mét vuông này.
Thế nhưng, 2 giây này cũng đủ dài đối với bọn Sở Thiên rồi. .
Bốn vệ sĩ thân tín còn chưa kịp nổ súng, hai cánh tay, một tay đao đã bay tới…*
[hide]
Diệp Tam Tiếu đang trong đại sảnh trầm tư, ngắn ngủn nhị hơn ' sau tầm đó, hắn giống như thương già hơn rất nhiều, hắn liền tươi cười đắc ý cũng còn không có xóa đi, tin dữ liền từng bước từng bước truyền đến, ba cái đường chủ cùng quản sự Triệu Đại Long hầu như trong cùng một lúc bị người tàn nhẫn giết, mấy cái kinh tế nơi phát ra nơi cùng tất cả đại đường khẩu cũng gặp những bang phái khác tập kích, giờ khắc này, hắn ngoại trừ phẫn nộ, còn có sợ hãi.
Diệp Tam Tiếu không biết là ai đã hạ thủ, hắn đã từng cái thứ nhất nghĩ đến đúng Sở Thiên, nhưng lập tức lắc đầu, Sở Thiên có lẽ có thể mang theo Thiên Dưỡng Sinh, Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn giết mình ba cái đường chủ cùng quản sự Triệu Đại Long, nhưng Sở Thiên làm sao có thể điều đến nhiều người như vậy trùng kích Phủ Đầu bang đâu này? Muốn biết rõ Soái quân mới hơn trăm người, hơn nữa rất nhiều đều mang thương bên người. Chẳng lẽ Sở Thiên mời tới mặt khác giúp đỡ, thế nhưng là tăng thêm Bát gia hơn tám mươi Thanh bang đệ tử cũng liền nhị chừng trăm người, nhưng căn cứ các nơi báo lại nhân số, thêm vào đứng lên đã gần người, ai có thực lực lớn như vậy đâu này?
Chẳng lẽ là Tương bang? Chẳng lẽ là Trường Tôn Cẩn Thành cái kia Lão Hồ Ly làm hay sao? Diệp Tam Tiếu trong nội tâm cả kinh, chẳng lẽ mình đánh giá thấp Trường Tôn Cẩn Thành? Lão gia hỏa kia trước dùng hợp tác đến tê liệt chính mình, sau đó dẫn người giết chính mình trở tay không kịp?
Vương thúc cho Diệp Tam Tiếu rót chén thượng đẳng Ô Long, ở bên cạnh yên tĩnh chờ, hắn biết rõ Diệp Tam Tiếu sẽ đối với hắn nói cái gì đó, sau đó cho chút ý kiến, đây đã là nhiều năm thói quen.
Diệp Tam Tiếu không yên lòng uống mấy ngụm trà nước, cau mày nói: “Vương thúc, ngươi nói Hải Tử bọn hắn tịnh thân xuất bang có thể hay không cũng là Trường Tôn Cẩn Thành âm mưu đâu này?”
Vương thúc tiến lên một bước, không có trực tiếp trả lời Diệp Tam Tiếu vấn đề, ngữ khí bình thản nói: “Trường Tôn Cẩn Thành năm đó có thể tại Thượng Hải chế giúp đỡ đặt chân, đồng phát giương đến nay, tuyệt không phải hữu dũng vô mưu chi nhân.”
Vương thúc mà nói tựa hồ nhắc nhở Diệp Tam Tiếu, Diệp Tam Tiếu đứng lên, đi vài bước, liền cười ba tiếng, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, nói: “Trường Tôn Cẩn Thành lão gia hỏa này, thả ra Hải Tử tịnh thân xuất bang tin tức giả phía trước, giả ý cùng ta hợp tác là ở bên trong, thừa dịp ta không sẵn sàng công kích là về sau, thực tiên sư bà ngoại nhà nó chứ lừa dối, vậy mà âm ngã Diệp Tam Tiếu, thật sự là lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy.”
Vương thúc gật gật đầu, là Diệp Tam Tiếu lại rót đầy nước, nhàn nhạt nói: “Diệp gia, hiện tại nên lấy công làm thủ mới có thể đúng tổn thất nhỏ nhất hóa.”
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, liền cười hai tiếng, trên mặt lừa dối thần sắc hiển lộ không bỏ sót, nói: “Vương thúc, phân phó xuống dưới, tất cả đường đường chủ đã chết, phó đường thay lên, tổ chức ba cổ sinh lực, buông tha cho phòng thủ, hung hăng đánh Tương bang Long Hổ báo tất cả đường khẩu.”
Vương thúc con mắt có chút sáng ngời, đều muốn lui ra, sau đó lại dừng lại, chần chờ nói: “Diệp gia, nếu như Hải Tử bọn hắn tịnh thân xuất bang là giả, như vậy chúng ta công kích Tương bang tất cả biểu diễn tại nhà sẽ không bị Hải Tử bọn họ trợ giúp đâu này?”
Diệp Tam Tiếu cười ha ha, lại khôi phục ngày xưa đa mưu túc trí, giảo hoạt nói: “Rất đơn giản, phái người đi cắt bỏ đoạn Thủy Tạ Hoa Đô điện thoại tuyến, lại lại để cho nội bộ người ý tưởng che đậy Thủy Tạ Hoa Đô hai cây số tín hiệu, kể từ đó, Hải Tử bọn hắn chỉ biết cho rằng Thủy Tạ Hoa Đô sẽ gặp chịu lần nữa công kích, cho nên cái kia Hải Tử cái kia bị thương hơn trăm tên dòng chính huynh đệ cũng chỉ hội cố thủ Thủy Tạ Hoa Đô, không dám ra người nghĩ cách cứu viện tất cả đường? Huống chi Thủy Tạ Hoa Đô một trận chiến, Hải Tử cùng tất cả đường mâu thuẫn càng sâu, chúng ta sẽ đưa cái không nghĩ cách cứu viện lý do tốt cho Hải Tử.”
Vương thúc không tự chủ được thán phục Diệp Tam Tiếu thật sự là chỉ Lão Hồ Ly, đầu tùy tiện một chuyến cũng rất nhiều mưu ma chước quỷ đi ra, chứng kiến Diệp Tam Tiếu không có gì phân phó, tựu chầm chậm lui xuống đi an bài Diệp Tam Tiếu ra lệnh.
Thiên Dược Long Đình trong trong ngoài ngoài không dưới trăm người, Diệp Tam Tiếu tại buồn rầu chi tế nhưng vẫn là bảo trì thanh tỉnh, tuy nhiên cảm giác đối thủ rất không có khả năng giết bên trên Thiên Dược Long Đình, nhưng thường trên giang hồ lăn qua lăn lại người, hay là bảo hiểm làm chủ, vì vậy hắn một bên gọi điện thoại hướng chính mình chỗ dựa cầu cứu, phái chút ít cao thủ tới đây, một bên đem gần trăm cái huynh đệ điều nhập biệt thự đến phòng thủ, rõ ràng cương vị ám cương vị canh gác lấy, thậm chí tại mái nhà an bài mấy cái nghiêm chỉnh huấn luyện chặn đánh tay, nhìn xem cái này khắp nơi đầu người tích lũy di chuyển biệt thự, Diệp Tam Tiếu không chỉ có không cảm thấy chen chúc, ngược lại cảm thấy trấn an, lại cao thủ lợi hại cũng không có khả năng như vậy giết tiến đến, huống chi một ít cận thân bảo tiêu trong tay đều đã có súng, chỉ cần có thể bình an đêm nay, rõ ràng Thiên lão gia tử phái tới cao thủ vừa đến, chính mình có thể hoàn toàn ngủ cái an ổn cảm giác rồi, Diệp Tam Tiếu tin tưởng lão gia tử còn hơn tin tưởng mình mệnh.
Thiên Dược Long Đình tất cả đèn đều mở ra, đem toàn bộ biệt thự chiếu rọi tựa như ban ngày, Phủ Đầu bang gần trăm tinh nhuệ mắt trợn tròn bốn phía tuần tra, đêm khuya mặc dù vây khốn, thực sự không dám ngủ, ngáy, Diệp Tam Tiếu đã ra lệnh, ai dám ngủ, ngáy ngủ, bang pháp xử phạt, Phủ Đầu bang bang pháp luôn luôn nghiêm khắc, tùy tùy tiện tiện đúng là đoạn tứ chi, mổ bụng đổ máu mà chết.
Diệp Tam Tiếu đứng lên cửa ra vào nhìn vài lần chính mình những cái... Kia bốn phía lắc lư huynh đệ, trong lòng rất là trấn an, thầm nghĩ, cho dù là có người khiêng pháo cối cũng đánh không đến hắn Diệp Tam Tiếu trước mặt.
Nhưng là, Sở Thiên ngồi xuống trước mặt của hắn.
Diệp Tam Tiếu tại cửa ra vào dò xét về sau, yên tâm thư trả lời phòng suy nghĩ đêm nay đủ loại quái dị sự tình, cũng nghĩ biện pháp như thế nào đối phó Trường Tôn Cẩn Thành, thế nhưng là một lòng luôn khó với bình tĩnh trở lại, Diệp Tam Tiếu chỉ có thể cầm qua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), tại trên bàn sách cố gắng viết ‘nhẫn’ chữ, thế nhưng là tổng cảm giác kém như vậy vài phần, lập tức đã viết mấy cái ‘giết’ chữ, còn không có ngày xưa thoải mái đầm đìa cảm giác, có lẽ đêm nay thật là tâm thần có chút không tập trung rồi, vì vậy, Diệp Tam Tiếu đem bút nhất ném, bưng trà, ở cạnh trên mặt ghế ngồi xuống, muốn cho chính mình yên tĩnh bên trên như vậy một hồi.
Nhưng Sở Thiên lỗi thời ngồi xuống, Diệp Tam Tiếu đột nhiên muốn hô người, nhưng lập tức đóng khẩu, gian phòng này đúng cách âm đấy, bên trong nghiêng trời lệch đất cũng sẽ không có người nghe được vào, trừ phi Vương thúc có việc gấp mới có thể tự tiện tiến đến, hơn nữa hắn cảm giác được trong phòng còn có những người khác tại, giấu ở nhìn hắn không thấy địa phương.
Diệp Tam Tiếu bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nhìn xem gặp một lần, phá hủy hắn Diệp Tam Tiếu nhất thống Thượng Hải ghềnh hắc đạo Sở Thiên, không có bối rối, ngữ khí bình tĩnh nói: “Ta ba cái kia đường chủ, còn có Triệu Đại Long đều là ngươi giết hay sao?”
Sở Thiên trong lòng cũng có chút thán phục Diệp Tam Tiếu gan dạ sáng suốt, chính mình sao xuất quỷ nhập thần ngồi vào trước mặt hắn, lại vẫn có thể như thế bình tĩnh hỏi thăm chính mình, nhìn xem Diệp Tam Tiếu đều muốn đáp án ánh mắt, Sở Thiên lắc đầu, sờ sờ cái mũi, thở dài: “Không phải ta tự mình giết chết, chuẩn xác mà nói, đúng ta an bài người giết chết.”
Diệp Tam Tiếu lắc đầu, trong mắt có như vậy vẻ cô đơn, nhàn nhạt nói: “Thật sự là hậu sinh khả uý, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta Diệp Tam Tiếu kiếp này chưa từng có bội phục qua người nào, Sở Thiên, ngươi là người thứ nhất, chẳng qua là lệ khí quá nặng, như vậy không tốt, liền giết ta ba gã đường chủ, một gã quản sự lại càng không tốt.”
Sở Thiên trong mắt toát ra ánh mắt kiên nghị, nói: “Cảm ơn Diệp bang chủ khích lệ.” Sau đó lời nói xoay chuyển, nói: “Lệ khí quá nặng, xác thực không tốt, nhưng Diệp bang chủ nên biết, nếu như ta Soái quân không tiêu diệt Phủ Đầu bang, Phủ Đầu bang sẽ đã diệt Soái quân, tại đây Thượng Hải ghềnh, luôn luôn không phải ngươi chết chính là ta vong, mạnh được yếu thua, Diệp bang chủ nên không phải không biết.”
Diệp Tam Tiếu gật gật đầu, hắn luôn luôn tuân theo ‘mạnh được yếu thua’ sinh tồn pháp tắc, đây là đặt chân Thượng Hải trụ cột nhận thức, Diệp Tam Tiếu thần sắc tự nhiên uống hai hớp trà, ném ra ngoài cái mê người phương án, nói: “Kỳ thật, ta và ngươi hai bang cũng không nhất định muốn liều cái ngươi chết ta sống, dùng ta và ngươi gan dạ sáng suốt trí tuệ, chúng ta hợp tác, còn sợ Thượng Hải ghềnh cái này lớn bánh ngọt không đủ ăn sao?”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, trong mắt không chút nào tin tưởng Diệp Tam Tiếu chuyện ma quỷ, nói: “Diệp bang chủ, nhĩ lão nhân gia chắc là sẽ không cho chúng ta bánh ngọt ăn, nếu không ngươi cũng sẽ không cùng Trường Tôn Cẩn Thành hợp tác, tuyên bố xúc Soái quân rồi.”
Diệp Tam Tiếu sắc mặt chấn động, trong nội tâm không hiểu bất an, cái này Sở Thiên như thế nào cũng biết đâu này? Mở miệng hỏi thăm: “Chẳng lẽ các ngươi tịnh thân ra Tương bang đều là giả dối? Đều là Trường Tôn Cẩn Thành an bài vừa ra đùa giỡn? Nếu không làm sao ngươi biết chúng ta hợp tác?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười, nói ra một câu nói chuyện không đâu lời mà nói..., nói: “Nếu muốn người không biết, quỷ chưa phát giác ra, trừ phi mình đừng làm.”
Diệp Tam Tiếu nhìn xem cái ánh mắt này lạnh nhạt, tâm tư lại hơn người Sở Thiên rốt cục cảm giác được sợ hãi, nói: “Hẳn là ngươi đêm nay muốn giết ta? Ngươi giết ta, giống nhau trốn không thoát, Phủ Đầu bang tốt nhất hạ tất nhiên hội báo thù cho ta đấy, ta chỗ dựa phía sau cũng sẽ biết phái người đuổi giết ngươi, nói như vậy, ngươi cả đời đều nhất định đang sợ hãi cùng trốn chết trong vượt qua, như vậy đáng giá không?”
Sở Thiên quét mắt Diệp Tam Tiếu, than nhẹ một tiếng, nói: “Diệp Tam Tiếu, ngươi thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời, ta lại có thể ngồi vào trước mặt ngươi, liền chứng minh ta hết thảy đã sớm sắp xếp xong xuôi, yên tâm đi, ngươi đêm nay chết rồi, ta ngày mai, ngày sau, còn có về sau giống nhau có thể an nhàn thần định đi ở bên ngoài trên ghềnh bãi.”
Diệp Tam Tiếu tay run nhè nhẹ một chút, nước trà nhẹ nhàng nổi lên rung động, lập tức khôi phục bình tĩnh.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở, Diệp Tam Tiếu đột nhiên cảm giác được một tia hi vọng, chỉ cần người tiến vào phát hiện tình huống bên trong, hô to một tiếng, chính mình mạng sống cơ hội liền lớn hơn nhiều rồi, Vương thúc mang theo Diệp Tam Tiếu bên người bốn cái thân tín bảo tiêu vào được, sau đó nhẹ nhàng đóng kỹ cửa lại, Sở Thiên vọt ra, Diệp Tam Tiếu thân tín bảo tiêu sắc mặt lập tức ngây người, người này lúc nào vào? Bọn hắn tại Thủy Tạ Hoa Đô thời điểm tiếp kiến Sở Thiên, cũng đã gặp Sở Thiên thân thủ, tự nhiên biết rõ Sở Thiên ra hiện tại nơi đây ý vị như thế nào.
Vương thúc sau khi đi vào, hướng Sở Thiên gật gật đầu, nói: “Bốn người bọn họ thống soái gần trăm Phủ Đầu bang bang chúng cảnh vệ Thiên Dược Long Đình, phải trừ chi, phiền toái Thiếu soái rồi.”
Sở Thiên lộ ra anh tuấn dáng tươi cười, thân mật nói: “Không khách khí, tiện tay mà thôi.”
Bốn cái thân tín bảo tiêu trong lúc đó tức giận nhìn xem Vương thúc, đang chuẩn bị hướng Vương thúc nhào tới thời điểm, đột nhiên phát hiện bên cạnh nhiều hơn hai người, mỗi cái kia mạo không tốt, quần áo bình thường, mang theo khẩu trang, nhưng làm cho người ta cảm giác bọn hắn cực kỳ nguy hiểm, vì vậy không dám động thủ.
Diệp Tam Tiếu đột nhiên giống như già hơn rất nhiều, nhìn xem cái kia hai cái đột nhiên toát ra hai người, lắc đầu, lập tức sắc mặt tái nhợt mà thống khổ nhìn xem Vương thúc, tràn ngập bi phẫn hỏi: “Vương thúc, ta đối với ngươi không tệ, như thân nhân tín nhiệm ngươi, cho ngươi tham dự trong bang quyết định, cho ngươi vinh hoa phú quý, áo cơm không lo, vì cái gì ngươi có thuộc phản bội ta?.”
Vương thúc ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh, tâm tình cũng không chút nào kích động, nhàn nhạt nói: “Diệp Tam Tiếu, ngươi cả đời háo sắc, không biết hủy diệt nhiều ít trong sạch nữ tử danh dự, còn nhớ rõ năm năm trước, ngươi đang ở đây sông Hoàng Phổ bên cạnh, gặp phải một cái đêm khuya về nhà nữ sinh viên sao? Ngươi ham nhân gia sắc đẹp, vậy mà sai khiến thủ hạ, đem nàng kéo vào trong xe ô, sau đó còn chụp được nhân gia hình ảnh ướt át, muốn nhân gia mỗi tuần cam tâm tình nguyện đến bồi ngươi sao? Vị kia học sinh nữ nghĩ không ra, vừa xuống xe liền nhảy sông Hoàng Phổ.”
Vương thúc nói đến đây, ngữ khí lại vẫn rất bình tĩnh, trong mắt lại phóng lấy phẫn nộ nói: “Diệp Tam Tiếu, ngươi biết người nữ kia sinh viên là ai chăng? Đúng nữ nhi của ta, Vương Yến Yến, hắn mụ mụ, thì ra là thê tử của ta, biết rõ Vương Yến Yến chết rồi, trong vòng một đêm cũng choáng váng, sau đó liền treo ngược, ngươi nói ngươi có phải hay không nghiệp chướng đâu này? Càng làm cho người tức lộn ruột chính là, ngươi lại đem đêm đó trải qua bốn phía tuyên dương, trả lại cho thân tín đám bọn họ phái phát hình ảnh ướt át, uổng ta khi đó còn thay Phủ Đầu bang xuất sinh nhập tử, cũng may mắn như thế, ta mới biết được nữ nhi của ta đến tột cùng đúng bởi vì nguyên nhân gì cái chết.”
Diệp Tam Tiếu tựa hồ nhớ tới đêm đó , lập tức lại thống khổ lắc đầu.
Vương thúc còn không có chút nào kích động, tựa hồ giảng thuật câu chuyện là của người khác, ai cũng có thể nhìn ra Vương thúc những năm này sự nhẫn nại mạnh bao nhiêu, đối với cừu nhân lại có thể an tâm ăn cơm ngủ, còn vì hắn quản lý trong bang việc vặt, cho nên nhiều năm như vậy đều nhẫn nại đã tới, hôm nay tự thuật tự nhiên cũng sẽ không kích động.
Vương thúc dài thở dài, trong mắt bắn ra vô cùng oán độc, nhàn nhạt nói: “Tại bên cạnh ngươi đã nhiều năm như vậy, ta liền chờ cơ hội này, chờ ngươi trúng mục tiêu khắc tinh xuất hiện, trời cao có mắt, rốt cục để cho ta chờ đến Thiếu soái, cho nên ta đêm đó mang theo khẩu trang đi Thủy Tạ Hoa Đô tìm Thiếu soái hợp tác, tìm đúng cơ hội đánh chết ngươi. Kỳ thật giết chết ngươi đơn giản, hạ độc chết ngươi cũng dễ dàng, mà ta nghĩ muốn chính là nhìn xem ngươi thủ hạ đắc lực từng bước từng bước chết thảm, nhìn lại ngươi tâm lực lao lực quá độ, thống khổ chết đi, sau đó ta lại lại để cho Phủ Đầu bang cao thấp sống mái với nhau đến tan thành mây khói, thậm chí ta đã gọi điện thoại gọi con gái của ngươi theo Italy trở về, cho ngươi chết không nhắm mắt, vì chính mình phạm qua sai trả giá vô cùng nghiêm trọng một cái giá lớn.”
Diệp Tam Tiếu một câu đều không có nói, hắn biết rõ đêm nay chỉ sợ sẽ là tử kỳ của mình rồi, hắn chẳng qua là lo lắng cho mình theo Italy trở về con gái sẽ có cái gì bất trắc, không nghĩ tới, người mà mình tín nhiệm nhất lại bán rẻ chính mình, trách không được Sở Thiên có thể cái gì cũng biết, trách không được Sở Thiên có thể dễ dàng tiến vào thư phòng mình, hết thảy đều là Vương thúc làm dễ dàng.
Diệp Tam Tiếu bốn cái bảo tiêu cũng không phải ngồi không, thừa dịp mọi người hơi chút phân thần chi tế, nhìn chăm chú liếc, nhanh chóng rút... Ra phần eo súng ngắn, nhiều năm huấn luyện, đã để cho bọn họ theo rút súng, lên đạn đến nổ súng chỉ cần giây, tỉ lệ chính xác %, đây cũng là Diệp Tam Tiếu vì cái gì đem bọn họ với tư cách thân tín của mình bảo tiêu kiêm vệ đội đội trưởng chính là nguyên nhân, chỉ cần bọn hắn có thể nắm lấy súng, chung quanh mấy trăm mét sinh tử liền khi bọn hắn trong khống chế, huống chi cái này hơn sáu mươi m²-mét vuông thư phòng.
Thế nhưng là, cái này giây tại Sở Thiên bọn hắn mà nói, đã đầy đủ rồi, đã đủ dài rồi.
Bốn cái thân tín bảo tiêu còn chưa kịp nổ súng, hai cánh tay, một cây đao đã bắn tới đây, nhanh đến làm cho người ta không biết từ nơi này xuất hiện.
[/hide]