Diệp Tam Tiếu đối mặt với Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu đã không còn tươi cười nữa, cầm chiếc búa trong tay thuần thục quay quay, rồi ném về phía Sở Thiên. Người nào chưa từng nhìn thấy Diệp Tam Tiếu ra tay thì sẽ cho rằng đó là hoa không có quả, nhưng hiện tại, không một ai dám coi thường tay búa của y.
Sở Thiên né sang bên cạnh, đơn giản thoát khỏi tầm quay của chiếc búa. Diệp Tam Tiếu cũng không cần chiêu thức phức tạp gì, búa trong tay cứ thế biến hóa chém theo thân hình của Sở Thiên, hàn quang lóe ra hình vòng cung. Sở Thiên lui về phía sau hai bước, chân vừa chạm đất thì đạp mũi chân xuống đất, toàn thân bay lên, hai tay giống như cánh, làm thành hai chưởng, bổ xuống đầu Diệp Tam Tiếu, thế tới hung mãnh.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên đánh tới, coi thường Sở Thiên tay không có binh khí, không tránh không né, ngược lại, tiến lên trước một bước, tay trái che ngực, tay phải cầm búa, bổ về phía Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tới chữ "đao", lập tức chiến đao thượng cổ Minh Hồng đã xuất hiện nơi cổ tay, bổ thẳng về phía cổ tay Diệp Tam Tiếu. Minh Hồng đao so với búa của Diệp Tam Tiếu dài hơn, nên khi búa của Diệp Tam Tiếu chém đến người Sở Thiên, thì chỉ sợ tay đã sớm bị chặt đứt.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên không hiểu sao trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, lòng cả kinh, biết rõ búa của mình ở vào hoàn cảnh xấu. Vì vậy phản lui một bước, lưỡi búa hướng lên, vừa vặn ngăn cản chiến đao của Sở Thiên bổ tới. Keng một tiếng, Diệp Tam Tiếu liền lùi lại vài bước. Sở Thiên đứng ở chỗ Diệp Tam Tiếu vừa rồi đứng, lạnh nhạt cười. Diệp Tam Tiếu cúi đầu xem búa của mình, thấy có lỗ hổng, trong nội tâm không khỏi thầm khen đao của Sở Thiên đúng bảo đao.
Diệp Tam Tiếu lần nữa quát một tiếng, bước về phía trước một bước, tay phải giơ búa lên, một cổ kình phong ứng với búa mà phát ra, cuốn về hướng ngực Sở Thiên. Búa chưa tới, Sở Thiên liền cảm thấy nóng không chịu nổi, da thịt ở ngực như bị lưỡi đao đâm cắt. Sở Thiên một mặt co người lại, tay phải cầm đao hướng lên, vừa vặn đỡ búa của Diệp Tam Tiếu ngay trước ngực. Diệp Tam Tiếu thấy búa thế công bị phá, quyền trái trực tiếp đánh tới, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng khí thế kinh người, lực đạo mạnh mẽ. Sở Thiên nhảy lên, tránh thoát một kích này.
Diệp Tam Tiếu chính là dùng hư chiêu, biết rõ lúc này không thể cho Sở Thiên cơ hội được thở, tiến một bước dài, đến gần sát bên người Sở Thiên, hoàn toàn không để cho Sở Thiên dùng đao phòng vệ, búa trong tay trực tiếp đánh vào eo trái Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, Minh Hồng đao lập tức đã chạy sang tay trái, chặn ngang eo. Lại keng một tiếng, đơn giản chặn một hư chiêu của Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu thật không ngờ Sở Thiên xuất đao nhanh như thế, trong nội tâm khiếp sợ tột độ. Tay phải Sở Thiên đã đặt ở lồng ngực y, nội kình phát ra, Diệp Tam Tiếu như diều đứt dây, bật ra vài mét. Diệp Tam Tiếu tung người như cá chép, một lần nữa cầm búa trong tay, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, nhưng sự đau đớn trong ngực khiến y không thể tự tin như lúc mới bắt đầu.
Sở Thiên như chiếc lá bay tới bay tới, Minh Hồng đao trong tay trực tiếp đâm vào ngực Diệp Tam Tiếu, chậm chạp khiến cho người ta cảm giác được áp lực cùng sợ hãi, Diệp Tam Tiếu con mắt cơ hồ không nhìn Sở Thiên, mà là nhìn chằm chằm vào Minh Hồng đao trong tay hắn, nhìn xem hướng đi của cây đao. Diệp Tam Tiếu tựa hồ có chút khó tin, Sở Thiên đao thế thật không ngờ chậm chạp đến thế, chậm chạp lại khiến cho người ta thấy bất an. Diệp Tam Tiếu đợi Minh Hồng đao cách ngực mình chừng một mét, đột nhiên vung búa, bổ về phía Minh Hồng đao, muốn chém gãy nó, bỗng nhiên, Sở Thiên dừng lại, Minh Hồng đao lập tức dừng lại. Diệp Tam Tiếu một búa bổ vào khoảng không, lại thấy Minh Hồng đao dừng lại, hơi sững sờ, lúc này, tay Sở Thiên khẽ run lên, Minh Hồng đao lập tức gia tốc mấy lần, đâm vào bụng Diệp Tam Tiếu, rồi quét ngang một đường. Diệp Tam Tiếu máu tươi bắn ra, lùi lại vài bước. Sở Thiên lại quét Minh Hồng đao qua ngực trái y, Diệp Tam Tiếu không kịp dùng búa ngăn cản, vô thức nâng tay trái lên, phựt một tiếng, các đốt tay bị Sở Thiên chém đứt.
Diệp Tam Tiếu chịu đựng đau đớn, tay run run, búa hướng về Sở Thiên bay tới. Thời điểm Diệp Tam Tiếu tinh lực tràn đầy còn không thể làm bị thương Sở Thiên, giờ trọng thương, càng không thể chạm tới Sở Thiên. Sở Thiên nghiêng đầu tránh cây búa, tung người lên, một cước đá vào ngực Diệp Tam Tiếu. Rầm một tiếng, Diệp Tam Tiếu bắn vào vách tường, trong miệng chảy máu tươi, ánh mắt thống khổ khó tả, bây giờ y đã chính thức cảm giác được thần chết đang tới từ từ.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, Mật Sát đường Cam Trường Sơn mặt mũi tràn đầy gió xuân từ một góc của thư phòng vọt ra, nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đã nửa chết nửa sống, trên mặt vốn có chút sợ hãi, lập tức khôi phục thái độ bình thường. Dù sao Diệp Tam Tiếu đã không có đủ sức uy hiếp mình rồi, sau đêm nay, toàn bộ Phủ Đầu bang đều là của mình, còn sợ Diệp Tam Tiếu làm gì, vì vậy hấp tấp đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu thống khổ lắc đầu, vì sao Phủ Đầu bang phản đồ nhiều như vậy? Chẳng lẽ đám người này không biết nghĩa khí là gì sao? Chính mình cả đời thông minh, vậy mà không hề phát hiện ra người bên cạnh trở mặt phản cốt.
Sở Thiên vỗ vỗ Cam Trường Sơn, nói:
- Muốn lên vị trí mình muốn, chính mình cũng nên làm chút chuyện, chuyện còn lại ngươi tự lo.
Cam Trường Sơn gật gật đầu, nhìn bàn bàn tay phải đã đứt hết ngón tay, thầm nghĩ, cái ngón tay này thật đúng là đáng giá, cho mình đổi lấy vị trí của Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn dùng tay trái nhặt búa lên, từng bước một đi về phía Diệp Tam Tiếu.
Sở Thiên mang theo mấy người Thiên Dưỡng Sinh đi ra cửa thư phòng. Chú Vương đã ở ngoài cửa, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Tôi đã dẫn người đi rồi, các cậu có thể theo đường cũ an toàn quay về. Diệp Tam Tiếu ra sao?
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói:
- Chú Vương, 15 phút sau mang mấy người vào thư phòng nhặt xác, nếu như đoán không sai, Diệp Tam Tiếu cùng Cam Trường Sơn sẽ đồng quy vu tận, nếu như Cam Trường Sơn không chết, giết chết hắn ngay tại chỗ, những thứ khác, chú biết phải sắp xếp thế nào rồi.
Chú Vương có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết Diệp Tam Tiếu, nhưng hiện tại đã đủ để cho lão hài lòng, nhìn bóng dáng mấy người Sở Thiên dần dần rời đi, âm thầm gật gật đầu, vẻ cảm kích hiện rõ trên mặt.
Lúc này Cam Trường Sơn cầm búa nhe răng cười chém chém vào cổ và bả vai Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn và Diệp Tam Tiếu cơ hồ mũi chạm mũi, mắt đối mắt. Gã đắc ý nói:
- Tôi muốn ngồi chỗ của ông, nằm trên giường của ông, dùng tiền của ông vui đùa mấy cô gái xinh đẹp kia. Đó là những thứ khiến ông thích thú nhất, đúng vậy không, bang chủ?
Cam Trường Sơn còn chưa cười dứt, đột nhiên thấy dáng vẻ tươi cười rợn tóc gáy của Diệp Tam Tiếu, ngẩn ra, tay phải của Diệp Tam Tiếu dùng sức lực còn sót lại, mò tới cây búa mà Sở Thiên nhét vào bên cạnh tay lão, ra sức chém vào phần bụng của Cam Trường Sơn. Cam Trường Sơn cuối cùng cảm nhận được mình bị búa chém trúng, gã thấy ở bụng rất lạnh, rất lạnh, muốn thoát ra cầu cứu, lại bị Diệp Tam Tiếu dùng tàn lực giữ lấy, vùng vẫy không được, hơn nữa cửa cũng bị Sở Thiên khóa trái rồi.
Cây búa kia là do Sở Thiên cố ý nhét vào túi Diệp Tam Tiếu. Sở Thiên kiểm soát lực đạo của mình, để cho Diệp Tam Tiếu lưu lại một cơ hội, một chút sức lực cũng đủ giết chết Cam Trường Sơn.
Mười lăm phút sau, chú Vương mang theo mười mấy người phá cửa thư phòng của Diệp Tam Tiếu, nhìn thấy Cam Trường Sơn tay cầm búa chém vào cổ Diệp Tam Tiếu, vẫn còn thở dốc một hơi cuối cùng, ánh mắt chú Vương giật giật, hô to:
- Cam Trường Sơn, cái tên phản đồ này, dám lẻn đi vào đây ám sát bang chủ, các huynh đệ, bắt hắn cho ta, chém thành thịt vụn.
Đám mười mấy tên đệ tử Phủ Đầu bang nhìn thấy Cam Trường Sơn cầm búa chém vào người Diệp Tam Tiếu, lại thấy bốn đội trưởng hộ vệ chết thảm trên mặt đất, lại thêm tiếng gào thét của chú Vương, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận, rút búa ra, hướng về Cam Trường Sơn chém tới. Sau một hồi, Cam Trường Sơn không chỉ không còn sức lực, mà thân thể đều bị chém thành bốn tám phần rơi rớt. Cam Trường Sơn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, giấc mộng bang chủ đẹp đẽ của mình chấm dứt nhanh như vậy, kết cục của mình lại thảm như vậy. Gã không bao giờ có thể ngờ Sở Thiên lại có lúc không có chút khí phách như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn trả Cam Trường Sơn này một miếng chứ? Ý niệm cuối cùng hiện lên trong tâm của gã chính là: kiếp sau không hồ đồ nữa. Nguồn truyện:
Trên mặt chú Vương hiện lên nét mỉm cười, lập tức trở nên nghiêm túc cùng bi phẫn, nhào vào thi thể máu tươi đầm đìa của Diệp Tam Tiếu, thê thảm hô lên một tiếng:
- Bang chủ!
Sau đó gào thét:
- Không ngờ rằng Cam Trường Sơn cấu kết trong ngoài với Tương bang, để Tương bang ở ngoài công kích các đường khẩu của chúng ta, Cam Trường Sơn ở trong ám sát Diệp bang chủ lão nhân gia. Chú Vương ta thề tại đây, thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Trong tình huống không đầu không đuôi, chú Vương bình thường chỉ tham gia chuẩn bị các công việc vặt trong bang lập tức trở thành người đáng tin cậy của mọi người, lời nói của người này tự nhiên rất có uy nghiêm, rất có giá trị.
Mười mấy tên đệ tử của Phủ Đầu bang không rõ chân tướng cũng giơ cây búa đầy máu lên, gào thét:
- Thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Lúc này chú Vương chẳng khác nào nắm Phủ Đầu bang trong tay, đúng như lời Sở Thiên đã nói với ông ta, nếu muốn Phủ Đầu bang không ai kịp dừng lại để suy xét toàn bộ sự tình, phương pháp tốt nhất là để cho bọn chúng bận rộn liên tục, đợi thời gian qua đi lâu rồi, sự tình phai nhạt, sẽ không có người chú ý đã xảy ra chuyện gì nữa. Hoặc là chuyện diễn ra như thế nào nữa. Khi đó, bọn chúng đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh của chú Vương, vị trí của chú Vương cũng ổn định rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành trở lại vị trí thủ lĩnh Tương bang đương nhiên rất vui vẻ, thế nhưng vui vẻ cũng chỉ được vài ngày, nụ cười liền hoàn toàn biến mất. Phủ Đầu bang hơn bốn trăm người không ngừng tập kích ba đại đường khẩu của Tương bang. Vốn dĩ bang chúng lớn nhỏ trong Tương bang có hơn bảy trăm người, cũng đủ để đối kháng với sự "trả thù" tàn khốc của Phủ Đầu bang. Nhưng Trường tôn Cẩn Thành biết rõ đạo lý trong tay không có quân, thì lời nói cũng vô dụng. Quả thực là chỉ cần cùng điều động hơn hai trăm quân tinh nhuệ do các đường khẩu trực tiếp quản lý, như vậy, nhân số của Phủ Đầu ang cùng với nhân số của Tương bang cơ bản là tương đương. Theo lý mà nói, ngày xưa hai bên có thể đánh một trận ngang sức ngang tài, nhưng Phủ Đầu bang là do ôm hận mà đến, cái gọi là binh ai tất thắng, đều lấy một làm hai, anh dũng liều mạng. Bang chúng Tương bang thì lại không biết bọn Phủ Đầu bang vì sao lại liều mạng như vậy, lại thêm trở tay không kịp. Tất cả đại đường khẩu của Tương bang còn kinh hồn bạt vía hơn. Bọn Lâm Hùng Tuấn vội gọi điện thoại cho Trường Tôn Cẩn Thành cầu cứu, yêu cầu phái hơn hai trăm tinh nhuệ nhanh chóng cứu trợ tất cả đường khẩu. Nhưng mà Trường Tôn Cẩn Thành lại vô cùng cẩn thận, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của Phủ Đầu bang, sau đó mình sẽ bị giết chết. So sánh với tổn thất của tất cả các đường chủ, thì cái mạng già của mình vẫn là quan trọng hơn. Vì vậy mà sống chết cũng không chịu tiếp viện, chỉ là bảo các đường chủ chờ đến hừng đông, hoặc là rút lui về biệt thự hoa viên Trường Phúc của mình bảo toàn cố thủ.
Bọn Lâm Hùng Tuấn vừa chống cự vừa mắng chửi, trước đây không lâu còn hết sức tôn trọng Trường tôn Cẩn Thành, bất giác nhớ tới bọn Hải Tử, Quang Tử tốt thế nào. Bọn Hải Tử, Quang Tử sẽ không bao giờ vì suy nghĩ cho tính mạng bản thân mà không cứu viện các huynh đệ. Chẳng qua là lúc này đã không thể hối hận được nữa. Muốn bọn chúng vứt bỏ địa bàn của mình rút lui về biệt thự Trường Phúc hoa viên, trong lòng rất không tình nguyện, chỉ có thể vừa chống cự vừa ủy thác cho lão gia của mình đi gặp Trường tôn Cẩn Thành cầu cứu, lay động tình nghĩa huynh đệ xưa nay xem có thể có được chi viện hay không.
Tại biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên đang nhàn rỗi cùng với Bát Gia đánh cờ, bọn Hải Tử, Quang Tử đợi ở bên cạnh lẳng lặng uống nước ăn kẹo. Thiên Dưỡng Sinh vẫn tiếp tục ăn bánh bao, trên vách tường, đồng hồ đã chỉ hướng ba giờ sáng. Đêm đã khuya, nhưng không có một ai trên mặt có vẻ buồn ngủ, trái lại còn có vài tia hưng phấn, đêm nay quả thực là một đêm đáng để kỷ niệm.
Bát Gia duỗi ngón tay, kẹp quân cờ lên, đập pháo xuống. Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy con sĩ lên. Bát Gia gật gật đầu, thở dài ý vị sâu xa:
- Sở Thiên, thật không ngờ, một quân sĩ của con đã cứu sống cả bàn cờ, còn giải quyết xong tất cả hậu hoạn, một chiêu này thật là cao tay đó. Cha tung hoành giang hồ vài chục năm nay, cho tới bây giờ chưa thấy ai đi từng nước sát cơ như vậy, nước nào cũng đan xen kế sách. Tâm tư của con rất cao, trăm năm khó gặp.
Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, bưng tách trà bên cạnh lên, uống "ừng ực, ừng ực"mấy ngụm, cười cười nói:
- Tất cả vẫn là công lao của cha, không có lão nhân gia ra mặt, thì Thiên Lang giáo, Thiên Hùng giáo, Bá Đao hội bọn chúng sao có thể đồng ý xuất hết tinh nhuệ, phối hợp với nhau tập kích Phủ Đầu bang một phen như thế chứ? Lại khiến cho Phủ Đầu bang trong nháy mắt chĩa mũi nhọn vào Tương bang ngay trong lúc đang ngủ mơ thế này?
Sắc mặt Hải Tử hơi động, hiển nhiên là nghe tiếng Tương bang, khơi gợi lên chút hoài niệm, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Quang Tử lại vô cùng hưng phấn, đêm nay Phủ Đầu Bang đánh Tương bang hăng say như vậy, hơn nữa lại không phải là các huynh đệ dòng chính của mình, thật sự là điều khó gặp. Điều quan trọng hơn là, chính tay Quang Tử đã đâm tên Triệu Đại Long vô sỉ hạ lưu kia, trả được nỗi hận bị trúng độc.
Bát Gia nhấc một con mã lên, nghiêng sang bên đánh úp tới, nhàn nhạt nói:
- Chút phần tình mọn này của cha đáng giá bao nhiêu tiền? Bọn hắn tôn trọng một tiếng, ta chính là Bát Gia, còn bọn hắn mà không nể mặt, thì ta chính là lão già bất tử rồi. Không có con kế hoạch chu toàn, không có nhân cách đáng tin cậy của con bảo chứng, những người kia quyết sẽ không mạo hiểm tung ra hết tinh nhuệ như thế đâu, chẳng lẽ không sợ hậu viện lại chó gà cũng không tha hay sao?
Sở Thiên dùng xe ngăn cản bước của Bát Gia, sờ sờ cái mũi, có vẻ có chút tự hào nói:
- Từ đêm nay về sau, cha chính là Bát Gia mãi mãi rồi.
Bát Gia mỉm cười, từ nay về sau, toàn bộ bố cục của bến Thượng Hải đã thay đổi. Sở Thiên không lâu nữa sẽ nhất thống bến Thượng Hải này, trở thành ông vua ngầm, bản thân mình là cha nuôi của Sở Thiên, về sau sẽ không có ai dám gọi mình là "lão bất tử" (ý là già mà không chịu chết) nữa, mà là Bát Gia có trọng lượng thực sự rồi. Bát Gia không quan tâm tới mấy thứ danh lợi này, nhưng nhìn Sở Thiên ngày càng trưởng thành, trong lòng cũng vui mừng khác thường. Trước kia vẫn còn đang ưu sầu lo k biết cho hơn tám mươi mấy đệ tử Thanh bang đi con đường nào, bây giờ đã có Sở Thiên rồi, bản thân hoàn toàn không còn gì phiền não nữa, nên hưởng thụ hạnh phúc thôi.
[hide]
Cam Trường Sơn còn không có cười xong, đột nhiên thấy được Diệp Tam Tiếu sởn hết cả gai ốc dáng tươi cười, khẽ giật mình, Diệp Tam Tiếu tay phải dùng tích góp đứng lên còn sót lại lực lượng, sờ đến Sở Thiên nhét vào tay phải hắn bên cạnh phủ đầu, ra sức chém vào Cam Trường Sơn phần bụng, Cam Trường Sơn rốt cục cảm nhận được mình bị phủ đầu chém trúng cảm giác, hắn cảm giác được lòng tham lạnh, rất lạnh, muốn tránh thoát cầu cứu, lại bị Diệp Tam Tiếu tàn lực gắt gao kéo lấy, giãy giụa không được, huống chi cửa bị Sở Thiên khóa trái rồi.
Cái thanh kia phủ đầu đúng Sở Thiên cố ý nhét vào Diệp Tam Tiếu bên cạnh, Sở Thiên biết tự mình ra tay lực đạo, với cho Diệp Tam Tiếu lưu lại một khẩu khí, một cái đầy đủ giết chết Cam Trường Sơn khí lực.
Mười lăm phút về sau, Vương thúc mang theo mười mấy người phá khai Diệp Tam Tiếu thư phòng, nhìn thấy Cam Trường Sơn nắm trong tay lấy phủ đầu chém vào Diệp Tam Tiếu trên cổ, vẫn còn có chút thở gấp cuối cùng một hơi, Vương thúc con mắt nhất bắn, hô to một tiếng: “Cam Trường Sơn ngươi tên phản đồ này, cũng dám trộm đạo tiến đến ám sát bang chủ, các huynh đệ, bắt hắn cho ta chém thành thịt vụn.”
Mười cái Phủ Đầu bang chúng nhìn thấy Cam Trường Sơn dùng phủ đầu chém vào Diệp Tam Tiếu trên người, lại gặp được bốn cái đội trưởng bảo vệ chết thảm trên mặt đất, tăng thêm Vương thúc gào thét, trong nội tâm không khỏi dâng lên lửa giận, rút ra phủ đầu, hướng Cam Trường Sơn đánh tới, sau một lát, Cam Trường Sơn không chỉ có không có nữa sức lực, liền thân thể đều bị chém bốn lẻ tám rơi. Cam Trường Sơn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bang chủ của mình mộng đẹp chấm dứt nhanh như vậy, kết quả của mình rơi đích thảm như vậy, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Sở Thiên làm sao sẽ lại để cho như thế không có cốt khí, tùy thời cắn ngược lại chính mình một cái Cam Trường Sơn thượng vị đâu này? Cam Trường Sơn trong nội tâm hiện lên người cuối cùng ý niệm trong đầu chính là: Kiếp sau không lăn lộn xã hội đen.
Vương thúc trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, lập tức trên mặt trở nên nghiêm túc cùng bi phẫn, nhào vào Diệp Tam Tiếu máu tươi đầm đìa trên thi thể, trước thê thảm hô lên một tiếng: “Bang chủ.” Sau đó gào thét: “Không thể tưởng được Cam Trường Sơn vậy mà cùng Tương bang hơn... Dặm cấu kết, Tương bang bên ngoài trùng kích chúng ta nơi đường khẩu, Cam Trường Sơn ở bên trong ám sát Diệp bang chủ lão nhân gia, vua ta thúc thề đến tận đây, thề sống chết cùng Tương bang huyết chiến đến cùng.” Đang không có rõ ràng hợp lý dưới tình huống, bình thường tham dự chuẩn bị trong bang sự tình Vương thúc lập tức đã thành mọi người người tâm phúc, hắn mà nói tự nhiên rất có uy nghiêm, rất có phân lượng.
Mười cái không rõ chân tướng Phủ Đầu bang chúng cũng giơ lên mang huyết phủ đầu, gào thét: “Thề sống chết cùng Tương bang huyết chiến đến cùng.”
Lúc này Vương thúc tương đương hoàn toàn nắm trong tay Phủ Đầu bang, chính như Sở Thiên nói cho hắn biết đấy, nếu muốn Phủ Đầu bang chúng không dừng lại để suy nghĩ cả kiện sự tình, phương pháp tốt nhất đúng để cho bọn họ bề bộn không ngừng, đợi thời gian lâu dài, sự tình phai nhạt, sẽ không có người lại đi chú ý phát sinh qua sự tình gì, hoặc là như thế nào chuyện đã xảy ra, khi đó, bọn hắn cũng đã thành thói quen Vương thúc phát số mệnh lệnh, Vương thúc vị trí cũng an vị ổn rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành trở lại Tương bang trên vị trí tự nhiên thật cao hứng, thế nhưng là cao hứng không có vài ngày, dáng tươi cười liền hoàn toàn biến mất, Phủ Đầu bang chúng hơn bốn trăm người không ngừng trùng kích Tương bang Tam đại đường khẩu, vốn Tương bang lớn nhỏ bang chúng có hơn bảy trăm người, đầy đủ đối kháng Phủ Đầu bang tàn khốc ‘trả thù’, nhưng là Trường Tôn Cẩn Thành sau khi trở về, trong nội tâm biết rõ trong tay vô binh, nói chuyện vô dụng đạo lý, đơn giản chỉ cần theo tất cả đường khẩu tổng cộng điều hơn hai trăm tên tinh nhuệ bang chúng trực tiếp quản lý, bởi như vậy, Phủ Đầu bang chúng nhân số hãy cùng Tương bang tất cả đường khẩu nhân số cơ bản ngang hàng, theo đạo lý, mọi người vẫn như cũ có thể đánh cho lực lượng ngang nhau, nhưng là, Phủ Đầu bang chúng đúng hiệp hận mà đến, cái gọi là ai binh tất thắng (), đều bị dùng nhất ngay khi nhị, anh dũng đổ máu, Tương bang tất cả đường bang chúng lại không biết Phủ Đầu bang chúng vì sao liều mạng như vậy, tăng thêm đánh cho trở tay không kịp, Tương bang tất cả đại đường khẩu càng đánh càng kinh hồn bạt vía, Lâm Hùng Tuấn bọn hắn bề bộn gọi điện thoại cho Trường Tôn Cẩn Thành cầu cứu, yêu cầu phái cái kia hơn hai trăm tinh nhuệ hoả tốc cứu trợ tất cả đường khẩu, bất đắc dĩ Trường Tôn Cẩn Thành vô cùng cẩn thận, sợ trúng Phủ Đầu bang điệu hổ ly sơn mà tính, sau đó mình bị người chém chết, so sánh với tất cả đường chủ tổn thất, còn đúng cái mạng già của mình trọng yếu, vì vậy chết sống không chịu tiếp viện, chẳng qua là lại để cho tất cả đường đội lên hừng đông, hoặc là rút lui đến chính mình Trường Phúc hoa viên biệt thự đến ôm đoàn cố thủ.
Lâm Hùng Tuấn bọn hắn một bên chống cự vừa mắng cái này không lâu còn vô cùng tôn trọng Trường Tôn Cẩn Thành, không tự chủ được nhớ tới Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn chỗ tốt đến, Hải Tử cùng Quang Tử chưa bao giờ hội bởi vì cân nhắc tánh mạng của mình mà không cứu viện huynh đệ, chẳng qua là lúc này đã không đã hối hận ăn hết, muốn bọn hắn buông tha cho địa bàn của mình đường khẩu rút lui đến Trường Phúc hoa viên biệt thự, trong lòng cũng là tất cả không tình nguyện, chỉ có thể bên cạnh chống cự bên cạnh ủy thác lão gia của mình tử đi Trường Phúc hoa viên biệt thự tìm Trường Tôn Cẩn Thành cầu cứu, lúc lắc lão tình nghĩa huynh đệ xem có hay không có thể đạt được trợ giúp.
Vân Thủy Sơn Cư biệt thự, Sở Thiên đang rảnh rỗi thần bình tĩnh cùng Bát gia rơi xuống quân cờ, Hải Tử, Quang Tử người xung quanh chờ ở bên cạnh lẳng lặng uống vào nước chè, Thiên Dưỡng Sinh vẫn như cũ cắn vĩnh hằng bất biến màn thầu, trên vách tường đồng hồ đã chỉ hướng ba giờ sáng, đêm đã khuya, nhưng không có có người trên mặt có buồn ngủ, trái lại còn có vài tia hưng phấn, đêm nay quả thực là một đáng giá kỷ niệm ban đêm.
Bát gia duỗi ra ngón tay, kẹp lên quân cờ, vào đầu nhất ‘pháo’, Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy lên một cái ‘sĩ’, Bát gia gật gật đầu, ý vị thâm trường thở dài: “Sở Thiên, thật không ngờ, ngươi một cái sĩ sẽ đem cả bàn cờ cứu sống, còn giải quyết xong tất cả hậu hoạn, một chiêu này, thật sự là cao a..., nghĩa phụ tung hoành giang hồ vài thập niên, cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi như vậy từng bước sát cơ, hoàn hoàn đan xen kế sách, tâm tư của ngươi độ cao, trăm năm khó gặp a...”
Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, bưng lên bên cạnh nước chè, ‘ừng ực, ừng ực’ uống như vậy mấy ngụm, cười cười nói: “Hết thảy hay là nghĩa phụ công lao, không có nhĩ lão nhân gia ra mặt, Thiên Lang giáo, Thiên Hùng giáo, Phách Đao hội bọn hắn lại thế nào chịu ra hết tinh nhuệ, như thế phối hợp đem Phủ Đầu bang hung hăng trùng kích một phen đâu này? Lại để cho Phủ Đầu bang lập tức đem mũi nhọn nhắm ngay trong lúc ngủ mơ Tương bang đâu này?”
Hải Tử mặt hơi động một chút, hiển nhiên là nghe được Tương bang, khơi gợi lên một chút hoài niệm, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, Quang Tử nhưng là vô cùng hưng phấn, đêm nay Phủ Đầu bang cùng Tương bang đánh chính là như vậy lửa nóng, hơn nữa không phải là của mình dòng chính huynh đệ, thật sự khó được, chủ yếu hơn chính là, Quang Tử chính tay đâm Triệu Đại Long cái kia vô sỉ hạ lưu gia hỏa, báo chính mình trúng độc chi kẻ thù.
Bát gia giơ lên một thớt ‘mã’, bên cạnh bên cạnh đánh úp lại, nhàn nhạt nói: “Nghĩa phụ phần này chút tình mọn có thể đáng bao nhiêu tiền vậy? Bọn hắn tôn xưng một tiếng, ta chính là Bát gia, bọn hắn không để cho mặt mũi, ta chính là này lão bất tử. Không có ngươi kế hoạch chu toàn, không có ngươi người tin cẩn cách cam đoan, những người kia đúng quả quyết sẽ không như thế mạo hiểm ra hết tinh nhuệ, chẳng lẻ không sợ hậu viện lại đến cái chó gà không tha sao?”
Sở Thiên dùng ‘xe’ ngăn trở Bát gia ‘mã’ chân, sờ sờ cái mũi, mang một ít tự hào nói: “Đêm nay về sau, nghĩa phụ chính là vĩnh viễn Bát gia.”
Bát gia mỉm cười, tối nay về sau, toàn bộ Thượng Hải bố cục đã cải biến, Sở Thiên dùng không được bao lâu, sẽ nhất thống Thượng Hải ghềnh hắc đạo, trở thành dưới mặt đất hoàng, chính mình thân là Sở Thiên nghĩa phụ, về sau không còn có người dám gọi mình ‘lão bất tử’ rồi, mà là có chân chính có phân lượng ‘Bát gia’ rồi, Bát gia không quan tâm những thứ này danh lợi, nhưng nhìn xem Sở Thiên thời gian dần trôi qua phát triển, trong nội tâm nhưng là dị thường vui mừng, trước kia còn buồn lấy Thanh bang hơn tám mươi tên đệ tử đi con đường nào, hiện tại đã có Sở Thiên, chính mình hoàn toàn không có gì phiền não rồi, nên hưởng hưởng thanh phúc rồi.
Bát gia tiện tay cầm lấy một cái ‘tốt’ tử chọc đi lên, tựa hồ đang nhắc nhở Sở Thiên, nói: “Ngàn vạn không nên bị một ít không có ý nghĩa quân cờ đảo loạn cuộc.”
Sở Thiên đường ngang một cái ‘pháo’, nhắm ngay Bát gia ‘tốt’ tử, cười cười nói: “Vậy dựa vào nghĩa phụ giúp đỡ Sở Thiên dọn sạch những thứ này nhàm chán quân cờ.”
Bát gia mỉm cười, gật gật đầu, thừa dịp Sở Thiên ‘pháo’ rời đi, cầm lấy một cái ‘xe’, thẳng đến trong nội cung, hô: “Tướng quân.”
Sở Thiên bọn hắn rời đi về sau, Trung thúc cầm qua một kiện áo choàng cho Bát gia phủ thêm, mang theo vô cùng thưởng thức nói: “Thiếu gia thật là kỳ nhân, trước kia ta còn lo lắng thiếu gia khó khăn sống qua ngày, sợ hắn bị những bang phái khác chiếm đoạt, thật không ngờ trong vòng một đêm không chỉ có lại để cho Diệp Tam Tiếu cùng Phủ Đầu bang tất cả đường chủ đều chết đi, còn lại để cho Tương bang đã bị Phủ Đầu bang trùng kích, rất nhiều người vài năm, thậm chí vài chục năm làm không được sự tình, tại thiếu gia trong tay dĩ nhiên là như thế đơn giản, Thượng Hải dùng không được bao lâu, liền đều là thiếu gia được rồi, xem toàn bộ Thượng Hải, ai có thể tới địch nổi đâu này?”
Bát gia gật gật đầu, nét mặt biểu lộ đã lâu tự hào, nhàn nhạt cùng Trung thúc nói: “Chuẩn bị xe, ta hiện tại muốn đi gặp Trương Đại Hải.”
Trung thúc cả kinh, nhìn xem trên vách tường thời gian, ba giờ bốn phần mười rồi, chần chờ nói: “Bát gia, hiện ở thời điểm này gặp Trương ủy viên, có phải hay không quá mạo muội rồi.”
Bát gia nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu, trong mắt phóng ra cơ trí, ngực có Càn Khôn nói: “Chỉ sợ Trương ủy viên một đêm không ngủ, tựu đợi đến ta đi qua đâu.”
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên lái vào một bộ cao cấp xe con, một cái Thanh bang đệ tử chạy vào, đối với Bát gia cung kính nói: “Bát gia, Trương Đại Hải, Trương ủy viên đã đến.”
Bát gia cười cười, cao giọng nói: “Cho mời.”
Trung thúc trong nội tâm buồn bực, Trương Đại Hải thật đúng là ngủ không được à?
Trương Đại Hải xác thực một đêm không ngủ, cái này ban đêm với hắn mà nói, tương đối dài dằng dặc, vốn là hơn mười chỗ Phủ Đầu bang nơi gặp trùng kích, lập tức Phủ Đầu bang cùng Tương bang phát sinh đại hỏa liều, hắn cảm giác được áp lực dị thường lớn, dù sao mình thân là hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên, không thể không hỏi đến chuyện này, là trọng yếu hơn đúng, hắn nhi tử tháng sau sẽ tới Thượng Hải làm cục trưởng rồi, hiện tại bốn phía như vậy loạn, về sau như thế nào duy trì Thượng Hải ghềnh trị an, như thế nào lại để cho nhi tử ở chỗ này mò được chính trị vốn liếng tiếp tục trở lên bò đâu này? Hắn nghĩ đến rất là đau đầu, lập tức nghĩ tới Bát gia, cảm thấy Bát gia tại giang hồ lăn qua lăn lại vài thập niên, tự nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra, tự nhiên biết rõ tương lai phát triển xu thế, cho nên suốt đêm đến tìm Bát gia.
Sở Thiên trở lại Thủy Tạ Hoa Đô biệt thự, thư thư phục phục tựa ở trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hai vị ca ca, lại để cho Soái quân hơn trăm tên đàn ông đều đi nghỉ ngơi a, tối nay vô sự.”
Quang Tử có chút giật mình, còn có chút e sợ cho thiên hạ bất loạn hỏi: “Bốn phía sống mái với nhau không có việc gì? Nếu không chúng ta đêm nay thừa cơ mang lên hơn trăm huynh đệ đoạt mấy khối tốt rồi bàn đến? Như vậy mọi người liền đều có phần cơm ăn hết.” Tuy nhiên các bang phái đưa tới vật tư đầy đủ lại để cho Soái quân chống đỡ hơn mấy tháng, nhưng Quang Tử luôn luôn tôn trọng tự lực gánh sinh, cảm thấy có địa bàn mới có cơm ăn, mới có thể sinh tồn, mới có thể phát triển.
Sở Thiên lắc đầu, thân thân lưng mỏi, nhàn nhạt nói: “Một mảnh đất bàn cũng không đoạt, đêm nay nhân vật chính đúng Tương bang cùng Phủ Đầu bang, đêm mai nhân vật chính đúng Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, Phách Đao sẽ cùng Tương bang, ngày sau mới là chúng ta xuất hiện.” Lập tức nhìn xem Hải Tử sắc mặt có chút cô đơn, biết rõ hắn đối với Tương bang còn có khúc mắc, vì vậy khai đạo nói: “Hải ca, không nên rất khó khăn qua, ngươi tuy là Tương bang xuất thân, nhưng Tương bang tất cả đường lại chưa từng bắt ngươi coi như Tương bang người, hiện tại đã tịnh thân xuất bang, ngươi không cần vô cùng cảm khái, Trường Tôn Cẩn Thành tuy nhiên phụ ngươi, nhưng từng có ân ngươi, ta đáp ứng ngươi, ta tuyệt đối không giết hắn, lại để cho hắn đi nước ngoài hảo hảo an hưởng lúc tuổi già.”
Hải Tử nét mặt biểu lộ sắc mặt vui mừng, lông mày hoàn toàn giãn ra, mấy ngày nay xoắn xuýt tâm sự hoàn toàn tiêu tán, cao hứng nói: “Tam đệ, như thế rất tốt, ta còn sợ ngươi giết Trường Tôn Cẩn Thành, tuy nhiên hắn đối với ta vô nghĩa, ta lại không thể vong ân, về phần Tương bang những người khác chúng, ta luôn luôn không có hảo cảm, tùy ngươi như thế nào đối phó ta cũng không có ý kiến.”
Sở Thiên nghĩ một lát, ngẩng đầu đối với Hải Tử nói: “Hải ca, phiền toái ngươi nói cho Thiên Lang giáo bọn hắn, đêm mai bọn hắn tất cả cướp được Tương bang địa bàn, đều là bọn họ, Soái quân vĩnh viễn sẽ không xâm phạm.”
Hải Tử gật gật đầu, lập tức thở dài, đáng tiếc nói: “Thật sự là tiện nghi Thiên Lang giáo bọn hắn, đêm nay Phủ Đầu bang nhất định đem tất cả đường bức bách đến Trường Tôn Cẩn Thành Trường Phúc hoa viên cố thủ, tất cả đường khẩu, còn có từng cái địa bàn căn bản không có người nào phòng thủ, Thiên Lang giáo bọn hắn hoàn toàn chính là nhặt được đại tiện nghi, đoán chừng Tam đệ hứa hẹn sẽ để cho bọn hắn mấy ngày mấy đêm ngủ không yên.”
Sở Thiên gật gật đầu, hắn cũng biết, đây đúng là đại tiện nghi, nhưng là cấp cho đủ những bang phái kia ngon ngọt, nếu không nhân gia tựu cũng không như vậy ra sức mà liều mệnh.
Quang Tử lại nhìn xem yên tĩnh ngoài cửa, đột nhiên mở miệng nói: “Đêm nay đủ những cảnh sát kia bề bộn được rồi, đoán chừng Phủ Đầu bang cùng Tương bang sẽ bị bắt đi không ít người.”
Sở Thiên mỉm cười, đứng lên, thân thân lưng mỏi, bình tĩnh mở miệng nói: “Quang ca, ngươi cũng không cần thay cảnh sát quan tâm, ta có thể nói cho ngươi biết, cảnh sát đêm nay tuyệt đối sẽ không xuất động, bằng không thì ta muộn như vậy còn đi tìm Bát gia làm gì? Ta nghĩ Bát gia nhất định sẽ nói cho Trương Đại Hải, luộc thêm mấy ngày, toàn bộ Thượng Hải ghềnh một lần nữa tẩy bài về sau, sẽ vĩnh viễn bình tĩnh, Trương Đại Hải không có thể sẽ không tính toán khoản này tiện nghi sổ sách.”
Trường Tôn Cẩn Thành lo lắng tại Trường Phúc hoa viên đi tới đi lui, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông Diệp Tam Tiếu vì cái gì điên cuồng càn quét Tương bang, rõ ràng đã đàm phán tốt cùng một chỗ đối phó Soái quân, giải quyết xong nỗi lo về sau về sau lại đến chia lên biển đích thiên hạ, nhưng bây giờ phái người đánh chính mình, có phải điên rồi hay không?
Trường Tôn Cẩn Thành sở dĩ đều muốn giải quyết Soái quân, chính là biết rõ Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử năng lực của bọn hắn, sợ một lúc sau, những thứ này thằng ranh con cánh cứng cáp rồi, liền khó đối phó. Huống chi Trường Tôn Cẩn Thành mặt ngoài cởi mở, trong nội tâm lại hẹp vô cùng, bị Sở Thiên nhục nhã chi kẻ thù một mực nhớ mãi không quên đâu.
Trường Tôn Cẩn Thành bên cạnh đứng đấy đồng dạng lo lắng Lâm lão gia tử bọn hắn, đều tại khẩn cầu Trường Tôn Cẩn Thành phái người giải cứu tất cả đường khẩu, dù sao Trường Phúc hoa viên hiện tại vô sự, hoàn toàn có thể phái chừng trăm tinh nhuệ đi trợ giúp, lại để cho tất cả đại đường khẩu trì hoãn khẩu khí, miễn cho những cái... Kia gia tài đều bị Phủ Đầu bang cướp đi..
Trường Tôn Tử Quân nhẹ nhàng đã đi tới, đầu qua một ly nước ấm cho Trường Tôn Cẩn Thành bình tĩnh bình tĩnh tâm tình, sau đó mỉm cười, đã tính trước đối với Lâm lão gia tử bọn hắn nói: “Lâm thúc thúc, Triệu thúc thúc, Hàn thúc thúc, các ngươi không nên lo lắng, ta vừa rồi đã đã biết Phủ Đầu bang chúng vì sao công kích Tương bang nguyên nhân, bởi vì Diệp Tam Tiếu bị bọn họ phản đồ Cam Trường Sơn giết, sau đó Phủ Đầu bang một ít nơi cũng lọt vào những bang phái khác tập kích, cho nên Phủ Đầu bang cao thấp tưởng rằng Tương bang gây nên, cho nên điên cuồng tiến công chúng ta.”
Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn đều sững sờ, Diệp Tam Tiếu đã chết? Làm sao sẽ bị người giết chết đâu này?
Lâm lão gia tử bọn hắn lo lắng hơn rồi, Diệp Tam Tiếu vừa chết, Phủ Đầu bang cao thấp còn không điên rồi, trách không được liều mạng như thế công kích, Lâm lão gia tử bọn hắn cũng lười đến hỏi Diệp Tam Tiếu chi tử cành lá nhánh cuối, bọn hắn hiện tại nghĩ đến chính là nhà mình nhi tử an nguy, nhà mình tài sản hiểu rõ sĩ, lo lắng vạn phần mở miệng nói: “Bảo chúng ta không nên lo lắng, chúng ta sao có thể không lo lắng đâu này? Tử Quân chất nữ, ngươi để cho chúng ta không nên lo lắng, ngươi ngược lại là cho cái phương án đi ra à?”
Trường Tôn Tử Quân trong mắt hiện lên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Phiền toái các vị thúc thúc, lại để cho tất cả đường đường chủ dẫn đầu thủ hạ toàn bộ rút lui đến Trường Phúc hoa viên bên trong đến, có thể rút lui bao nhiêu người liền rút lui bao nhiêu người, ta dám cam đoan, đêm mai mọi người có thể bình an trở lại từng cái đường khẩu, địa bàn một khối không ít, nếu như bị mất một mảnh đất bàn, ta Trường Tôn Tử Quân tự mình thao đao bắt nó đoạt lại, tuyệt không nuốt lời.”
Trường Tôn Cẩn Thành cũng đình chỉ đi đi lại lại, gật gật đầu, nói: “Cứ dựa theo Tử Quân nói đi làm a.”
Lâm lão gia tử bọn hắn bán tín bán nghi nhìn xem Trường Tôn Tử Quân, kỹ càng tưởng tượng, cũng không có biện pháp khác, đành phải bốn phía bề bộn khai mở, lại để cho tất cả đường người tranh thủ thời gian rút lui đến Trường Phúc hoa viên, tạm thời không cần lo cho những cái... Kia gia nghiệp rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành nhìn bọn họ rời đi, trong mắt ngậm lấy vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Tử Quân, Diệp Tam Tiếu chết thật rồi hả?”
Trường Tôn Tử Quân gật gật đầu, vịn phụ thân, ôn nhu nói: Là (vâng, đúng) đấy, bây giờ là chúng ta khởi động quân cờ ẩn lúc sau.
[/hide]