Lễ tang của Diệp Tam Tiếu đương nhiên rất linh đình, dù sao cũng là nhân vật lừng lẫy một cõi trời ở bến Thượng Hải, cho nên các nhân vật có chút tiếng tăm ở bến Thượng Hải đều tham gia. Đặng Siêu của Thiên Lang giáo, Quan Đông Đao của Bá Đao hội, Hoàng Thiên Hùng từ Thiên Hùng bang, còn có đám người mặc đồ đen Bát Gia đến từ Thanh bang nữa, đã ngồi ở đại sảnh tang lễ từ lâu, chờ đợi những vị khách khác. Chị Lệ cũng dùng thân phận con gái nuôi đứng đó để đón khách, trên mặt đương nhiên là giàn dụa bao nhiêu là nước mắt không biết từ đâu ra.
Di ảnh của Diệp Tam Tiếu bày ở chính giữa linh đường, xung quanh đứng đầy tinh nhuệ của bang Phủ Đầu đến từ các đường khẩu, toàn thân từ trên xuống một sắc màu đen tây phục, áo sơ mi trắng, vẻ mặt trang nghiêm. Bên cạnh còn có vài vị hòa thượng đang lẩm nhẩm niệm kinh, cố gắng cầu siêu cho Diệp Tam Tiếu. Rất nhiều lão đại đang ngồi trong lòng nhịn không được mà bật cười, nếu như Diệp Tam Tiếu có thể siêu độ, vậy thì người trên thế giới này sau khi chết đi đều có thể lên thiên đường gặp Thượng đế rồi. Tuy nhiên đang ở lễ tang, mọi người vẫn không dám cười lộ ra, chỉ là thần sắc đều có vẻ vài phần quái dị.
Bên ngoài linh đường của Diệp Tam Tiếu có mười mấy tên cảnh sát. Bọn hắn theo lệ đăng kí chứng minh thư của khách đến viếng xong, kiểm tra tất cả những đồ vật có thể gọi là binh khí, sau đó bắt đầu nhàn nhã hút thuốc, nói chuyện. Cục trưởng mới lên thay Lý Cục trưởng đã sớm nói chuyện với các lão đại của những bang phái này rồi, lễ tang của Diệp Tam Tiếu cố gắng không gây chuyện ồn ào, để cho bản thân có thể thuận lợi an vị. Các vị lão đại các hắc bang cũng không có ý định gây chuyện gì, đương nhiên sẽ nể mặt y lần này, cho nên ngay cả tham gia lễ truy điệu cũng chỉ mang theo vài tên thân tín.
- Bang chủ Tương bang Trường Tôn Cẩn Thành, cùn con gái Trường Tôn Tử Quân đến.
Người quản lý linh đường hô.
Đám Phủ Đầu bang lập tức kinh động hẳn lên, chen chúc động nghịt tiến lên trước, trong mắt bọn chúng, Tương bang chính là độc thủ lớn nhất giấu mặt phía sau hại chết Diệp Tam Tiếu. Chính là Tương bang và Cam Trường Sơn trong ngoài phối hợp, ám sát Diệp Tam Tiếu. Thêm nữa, sau khi chị Lệ tuyên cáo tạm ngừng chiến, vẫn không quan tâm đến quy tắc, tập kích Phủ Đầu bang ở khắp nơi, cho nên nghe tin Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân đến, lửa giận của bọn chúng lập tức dâng lên, thậm chí muốn cầm ghế lên sống mái một trận.
Một vài môn sinh của Diệp Tam Tiếu quát:
- Trường Tôn Cẩn Thành, lão thất phu nhà ông, hại chết Diệp bang chủ chúng ta, còn dám tới mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.
Còn một vài tên khác hô:
- Trường Tôn Cẩn Thành, tên vô sỉ nhà, sau khi tuyên cáo đình chiến, vẫn đến đánh lén chúng ta, đồ vô sỉ vô nghĩa.
Trường Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc, đối đáp lại những lời ác ngôn này thay cho cha, nói:
- Các vị, tôi hiểu tâm tình của các vị, nhưng chúng tôi có thể thề, Diệp bang chủ tuyệt đối không phải chúng tôi làm hại, là có kẻ xấu muốn giá họa cho chúng tôi, khiến cho hai bang phái chúng ta phát sinh xung đột, để cho hắn ngư ông đắc lợi. Cho chúng tôi ít thời gian, nhất định điều tra ra chân tướng, cho các vị một câu trả lời.
Đám Phủ Đầu bang thấy Trường Tôn Tử Quân là con gái, nói chuyện lại thỏa đáng như vậy, trong nhất thời, hỏa khí mặc dù vẫn còn, nhưng đã không còn ngang ngược nữa.
Trường Tôn Cẩn Thành thở dài, nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành hôm nay chỉ là muốn tới thắp cho Diệp bang chủ nén hương.
Chị Lệ lập tức đứng dậy, uy nghiêm quát đám Phủ Đầu bang:
- Lui ra! Các anh muốn các vị lão đại chê cười hay sao? Hôm nay là tang lễ của Diệp bang chủ, tất cả ân oán tạm thời không đề cập tới.
Sau đó hướng về Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân nhẹ nhàng gật đầu:
- Trường Tôn bang chủ đã có lòng, xin mời qua bên này để thắp hương.
Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân cùng nhau đi vào, các lão đại của các bang hội khác đều âm thầm tán thưởng sự khéo léo trang nhã của chị Lệ, xử sự chu toàn, Phủ Đầu bang dưới sự dẫn dắt của cô ta, rất có triển vọng.
Nhạc buồn nhẹ nhàng cất lên, Trường Tôn Cẩn Thành dẫn Trường Tôn Tử Quân đến trước mặt Diệp Tam Tiếu lạy ba cái, sau đó thắp ba nén hương, quay lại nói khách sáo với chị Lệ một câu:
- Hãy nén đau thương.
Rồi lão đi tới chỗ ngồi của khách ở bên cạnh ngồi xuống.
- Thiếu soái Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử từ Soái Quân đến.
Người quản lý linh đường lại hô.
Tất cả mọi người hơi sững sờ. Ngoại trừ Thiên Lang giáo, Bá Đao hội, Thiên Hùng bang, Thanh bang, Tương bang, Phủ Đầu bang là biết rõ bọn người Sở Thiên ra, các tiểu bang phái khác đều hoàn toàn không biết Soái Quân là bang phái được thành lập từ lúc nào, cái tên nghe ra cũng rất có danh khí. Thủ lĩnh Sở Thiên tuổi còn rất trẻ, khoảng trên dưới mười tám tuổi, khiến cho bọn họ lắc mạnh đầu. Hải Tử và Quang Tử trước kia cũng là nhân vật có tiếng trên giang hồ, sau khi rời khỏi Tương bang sao lại trở nên không có tiền đồ như vậy, đi theo một tên tiểu tử lăn lộn giang hồ.
Chị Lệ hiển nhiên cũng hơi sững sốt, cô ta cũng từng nghe từ miệng Trường Tôn Tử Quân và bang chúng Phủ Đầu bang nói về nhân vật Sở Thiên này rồi, cũng biết Tương bang và Phủ Đầu bang đã từng hiệp nghị diệt trừ sạch sẽ Soái Quân. Chỉ là về sau này xảy ra một loạt biến cố, sự chú ý của mọi người không đặt vào Sở Thiên nữa, huống hồ chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân đều cho rằng, hơn trăm người này của Sở Thiên không có gì đáng ngại, việc cấp bách là tạm dừng sự công kích của Phủ Đầu bang vào Tương bang, cũng như khống chế hoàn toàn Phủ Đầu bang.
Chị Lệ trong nội tâm tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc và trang trọng gật đầu chào Sở Thiên nói:
- Thiếu soái có tình.
Sở Thiên nhìn thấy trên mặt chị Lệ có nước mắt, trong lòng thầm nghĩ, ả đàn bà này thật sự không thể xem nhẹ, rõ ràng trong lòng vui mừng muốn chết, trên mặt lại nặn ra được nước mắt, chẳng trách có thể ở bên cạnh Diệp Tam Tiếu che giấu lâu như vậy mà không bị tên gian xảo Diệp Tam Tiếu phát hiện.
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy bọn Sở Thiên, trong lòng không hiểu sao có một hồi hoang mang, cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy, vội vàng mở điện thoại, âm thầm gửi tin nhắn cho tất cả các đại đường chủ đề cao cảnh giác, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hôm nay Trường Tôn Tử Quân và Trường Tôn Cẩn Thành tới tham dự lễ tang của Diệp Tam Tiếu cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định đến. Tuy bọn chúng biết chị Lệ đã khống chế Phủ Đầu bang, nhưng oán hận giữa Tương bang và Phủ Đầu bang chất chứa từ trước đến nay quá sâu nặng, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống mà chị Lệ không khống chế được, vậy thì chẳng khác nào dê chui vào miệng cọp, bị người của Phủ Đầu bang bao vây. Còn nếu không tham gia, lại khó tránh khỏi có cảm giác thấp thỏm không yên, về sau này sẽ bất lợi cho việc chị Lệ dẫn dắt Phủ Đầu bang quy thuận Tương bang. Cho nên Trường Tôn Tử Quân đã làm hai sự chuẩn bị, cùng lúc tới tham gia, ở xung quanh mai phục hơn hai trăm tinh nhuệ của Tương bang.
Rất nhiều đệ tử Phủ Đầu bang lúc ở Thủy Tạ Hoa Đô đã được chứng kiến sự gan dạ và thân thủ của Sở Thiên, tuy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đêm đó chém giết làm tổn thương hơn hai trăm huynh đệ Phủ Đầu bang, khiến cho bang nguyên khí đại thương, nhưng mọi người đều biết đó là trận chiến sinh tử tồn vong, sống chết cũng không oán hận. Hơn nữa Sở Thiên trong lúc nguy nan, động thân ra tay, vì tình nghĩa huynh đệ, không để ý đến tính mạng mà giải vây cho bọn Hải Tử và hơn trăm người huynh đệ dòng chính, một hán tử gan dạ như thế, quả thực khiến cho người khác kính nể. Nên khi nhìn thấy bọn Sở Thiên cùng Quang Tử, Hải Tử đến, cũng không có lời nói gì ác ý, ngược lại còn có vẻ kính nể và sợ hãi.
Sở Thiên dẫn bọn Hải Tử, Quang Tử đứng trước di ảnh của Diệp Tam Tiếu, nhìn nụ cười sâu không lường được của Diệp Tam Tiếu, lại còn có câu đối "Lưu phương bách thế, di ái thiên thu; âm dung uyển tại, hạo khí thường tồn" thì đều âm thầm lắc đầu, nếu như Diệp Tam Tiếu cũng lưu danh muôn đời, vậy thì ai ai cũng có thể ghi vào sách sử, vĩnh viễn lưu truyền rồi.
- Một lạy, hai lạy, ba lạy.
Người quản lý linh đường lại hô lên, có thể hôn nay đã hô quá nhiều lần, khẽ ngáp một cái.
Bọn Sở Thiên làm xong quy trình trong lúc nhạc buồn được phát lên, liên tục cúi đầu lạy ba cái với Diệp Tam Tiếu.
Người quản lý bỗng nhiên kêu lên một tiếng "ôi chao", quỳ một chân xuống, phá tan sự yên tĩnh của linh đường trang nghiêm. Tất cả mọi người đều hướng về phía y, người quản lý nội sự sờ sờ vào đầu gối đột nhiên đau nhức, chính mình cũng không biết tại sao lại quỳ xuống rồi hô lên, chẳng lẽ là do đứng lâu quá nên mệt rồi? Ngay sau đó thấy mọi người đang nhìn mình, xấu hổ nói:
- Người nhà tạ lễ.
Một vài đệ tử Phủ Đầu bang đã thầm suy nghĩ trong lòng, đợi lễ tang xong, đánh y một trận ra trò, nơi nghiêm túc như vậy mà để xảy ra sai sót.
Trên miệng Sở Thiên lướt qua một tia cười khó mà nhận biết được, đúng lúc vừa định quay người hành lễ với chị Lệ, bỗng nhiên hô lên:
- Mắt Diệp bang chủ chảy máu.
Lời vừa nói ra, chẳng khác nào quăng một quả bom nguyên tử, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người hướng về di ảnh của Diệp Tam Tiếu, quả nhiên rõ ràng nhìn thấy trong mắt trên di ảnh Diệp Tam Tiếu dần dần chảy ra hai hàng vệt máu, trong nội tâm đều vô cùng khiếp sợ. Tuy mọi người đều biết trên thế giới này không có ma quỷ, nhưng lăn lộn trên giang hồ vẫn ưa thích và coi trọng sự may mắn, bây giờ nhìn thấy di ảnh Diệp Tam Tiếu chảy máu, tất cả mọi người đều hoảng hốt, lo lắng bản thân mình nhìn thấy rồi, ra ngoài sẽ gặp xui. Có không ít người âm thầm hối hận vì tới tham gia lễ tang cái tên vương bát đản này mà làm gì, khi còn sống khiến người ta nơm nớp lo sợ, chết rồi cũng không để cho người khác được bình an. Nguồn truyện:
Chị Lệ nhìn thấy di ảnh Diệp Tam Tiếu đổ máu, trong lòng vốn dĩ rất hoảng hốt, lập tức phản ứng lại, nhào tới trước di ảnh của Diệp Tam Tiếu khóc lóc, cố nặn nước mắt, gào khóc thảm thiết:
- Diệp bang chủ, lão nhân gia người thật là chết uổng, bị tên phản đồ Cam Trường Sơn hại chết, người yên tâm, Phủ Đầu bang từ trên xuống dưới đã đem chém Cam Trường Sơn thành thịt vụn để báo thù cho người rồi. Người hãy an tâm mà đi. Con thề trước mặt người, con nhất định tuân theo ý nguyện của người, dẫn dắt năm trăm huynh đệ Phủ Đầu bang, chấn hưng lại sức mạnh của Phủ Đầu bang, sẽ không để cho lão nhân gia người thất vọng.
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đổ huyết lệ, trong lòng biết là có người giở trò quỷ. Hơn nữa biết chắc là Sở Thiên làm, nhưng không có chứng cứ nên không tiện nói gì đó, ngay sau đó nghe thấy chị Lệ khóc lóc kể lể, trong lòng ngược lại trở nên càng vui mừng. Người chị họ này quả thật là phản ứng nhanh nhẹn, chẳng trách lúc trước chú chọn chị ta cài vào bên cạnh Diệp Tam Tiếu.
Phản ứng của chị Lệ, còn có màn giả vờ khóc lóc kể lể, trong mắt những người không rõ sự tình thì rất có lực tác động. Bọn Sở Thiên đều thầm than ả đàn bà này quả nhiên không giống dân thường, đem ý nguyện khống chế Phủ Đầu bang của mình ra trong lúc khóc lóc kể lể mà huỵch toẹt ra, tạo cho mình một "thánh chỉ" danh chính ngôn thuận. Nếu bọn Sở Thiên không có mặt, có lẽ chị Lệ thực sự có thể mượn cớ này thực hiện nguyện vọng rồi. Đáng tiếc, tất cả mọi việc Sở Thiên đã an bài, sao có thể để cho chị Lệ chiếm tiện nghi được? Vừa rồi Sở Thiên bắn ra một mảnh đá, để cho người quản lý linh đường kêu lên "ôi chao" rồi quỳ xuống, thu hút sự chú ý của mọi người, liền sau đó từ trong tay bắn ra hai viên bi máu đã được đông lại, bám vào di ảnh của Diệp Tam Tiếu rồi chảy xuống, làm cho người khác nghĩ rằng Diệp Tam Tiếu thật sự chảy huyết lệ.
Sở Thiên mỉm cười, lập tức vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Các vị, vừa rồi tôi bấm đốt ngón tay đoán thử, Diệp bang chủ sở dĩ chảy nước mắt, không phải là muốn chấn hưng Phủ Đầu bang mà là lo cho tiền đồ của Phủ Đầu bang.
Mọi người lại một lần nữa hơi sững sờ, tất cả đều nhìn Sở Thiên, tên tiểu tử này bỗng nói ra những lời này, nếu như không có bằng chứng chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái sao?
Chị Lệ lập tức dừng tiếng gào, đứng lên, mắt ngấn lệ, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, ánh mắt ác ý một cách dị thường:
- Thiếu soái nói thì bản thân phải có tính toán, nói Diệp bang chủ lo lắng cho tiền đồ của Phủ Đầu bang, không biết là do đâu mà nói vậy? Chỉ mong là không phải lời nói hồ đồ, cố ý nguyền rủa Phủ Đầu bang, như vậy thì không tốt đâu, trên dưới Phủ Đầu bang sẽ không hài lòng.
Việc đầu tiên chị Lệ làm là chụp mũ cho Sở Thiên, di chuyển sự chú ý của bang chúng Phủ Đầu bang. Vốn cô ta có thể danh chính ngôn thuận mượn nguyện vọng "huyết lệ", nhưng giờ lại bị phá hủy, trong lòng đương nhiên tức giận.
Sở Thiên thở dài, nói:
- Trong lòng Sở Thiên, Diệp bang chủ tuyệt đối là một người khiến ta kính phục nhất.
Sở Thiên nói những lời này không phải là giả, sự giảo hoạt của Diệp Tam Tiếu hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Sở Thiên, khiến trong lòng hắn không khỏi thán phục. Sau đó Sở Thiên lại nói:
- Diệp bang chủ sở dĩ lưu huyết lệ, là vì lo lắng cho tiền đồ của Phủ Đầu bang, là vì lão nhân ra còn lo lắng cho con gái Diệp Tiếu Cần còn trẻ thơ, không cách nào cầm đầu Phủ Đầu bang bước qua giai đoạn khó khăn này.
Trong lòng Trường Tôn Tử Quân không hiểu sao cảm thấy lo lắng.
Lúc này mọi người mới nhớ tới Diệp Tam Tiếu có một người con gái, thế nhưng tại sao hiện giờ lkhông thấy xuất hiện ở Linh đường. Một đại đường chủ Phủ Đầu bang chần chờ một chút liền nói:
- Chẳng phải Diệp tiểu thư từ nhỏ đã sang Ý học tập hay sao? Không muốn trở lại để tang cho Diệp bang chủ sao?
Sắc mặt chị Lệ âm tình bất định, nhưng nghĩ tới việc Diệp Tiếu Cần đã làm mồi cho cá biển, chết không có đối chứng, vì vậy trấn định hơn trước, nói:
- Đúng vậy, em gái nuôi của tôi không hợp tính cách với cha nuôi, cho nên tự mình sang Ý học tập, ngay cả tôi cũng vài năm rồi chưa gặp cô ấy. Vài hôm trước tôi từng gọi điện, mời cô ấy trở lại tham gia tang lễ, nhưng cô ấy sống chết cũng không chịu trở lại, bảo sắp có một cuộc thi. Xem ra cô ấy không để ý tới tình cảm cha con, kỳ thật cũng cần gì chứ?
Chị Lệ lộ ra ngữ khí bất lực, rồi lại hạ thấp nhân cách Diệp Tiếu Cần, đúng là vô cùng âm hiểm.
Sở Thiên mỉm cười, nói to với mọi người trong đại sảnh:
- Kỳ thực không phải Diệp tiểu thư không chịu quang minh chính đại trở lại, mà là do sợ kẻ xấu làm hại, vì vậy mới lén lút trở về.
Mọi người lại một lần nữa chấn động trong lòng. Bát gia cũng những người của Thiên Lang giáo sớm đã được lĩnh giáo tác phong lời không khiến người khác kinh ngạc thì chết không cam lòng của Sở Thiên nên vẫn thản nhiên như không. Nhưng chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân thì bộp chộp trong lòng, chẳng lẽ Diệp Tiếu Cần rơi xuống biển nhưng không chết, giờ đã trở về?
Chị Lệ gượng cười, mang theo vẻ cảm động nói:
- Em gái ở nơi đây, mau gọi cô ấy ra để ta nhìn!
Sau lưng Sở Thiên bỗng xuất hiện một thiếu nữ đeo kính râm, thần sắc mang vài phần thê lương, bi ai, nói:
- Chị tốt, rốt cục em đã trở về!
Sau đó liếc nhìn di ảnh Diệp Tam Tiếu, nói:
- Cha, con gái bất hiếu, không thể gặp cha lần cuối!
Sau đó nước mắt chảy ra như mưa.
Bởi Diệp Tiếu Cần từ nhỏ lớn lên ở Ý, không mấy ai trông thấy khuôn mặt thật của cô. Vì vậy thiếu nữ này xuất hiện khiến cho rất nhiều lão đại và bang chúng Phủ đầu bang có chút giật mình. Thiếu nữ này là con gái Diệp Tam Tiếu? Trường Tôn Tử Quân trong thời gian ngắn cũng không biết rõ thật giả, trong lòng hoài nghi.
Trong lòng Sở Thiên thầm nghĩ diễn viên này đúng là chuyên nghiệp, xem ra phải thưởng thêm ngàn mới được. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Sở Thiên mở miệng, rèn sắt khi còn nóng:
- Diệp tiểu thư xin bớt đau buồn. Soái Quân xin thề trong vòng nửa năm Diệp tiểu thư cầm đầu Phủ Đầu bang, Soái Quân tuyệt đối không đối địch với cô.
Thiên Lang giáo Đặng Siêu cũng mỉm cười nói:
- Diệp tiểu thư xin bớt đau buồn, trong vòng nửa năm, Thiên Lang giáo cũng tuyệt đối không đối địch với cô.
Theo sau đó, Thiên Hùng bang và Bá Đao hội cũng đua nhau tỏ thái độ.
Bát gia cũng thở dài một hơi:
- Thanh bang chưa bao giờ bắt nạt phụ nữ và trẻ em!
Bát gia nói rõ thái độ, các tiểu bang tiểu hội khác cũng lập tức làm theo.
Chị Lệ đương nhiên biết rõ người trước mặt là giả, mấy hôm trước cô ta mới gặp Diệp Tiếu Cần, chính tay đẩy Diệp Tiếu Cần xuống biển, hiện giờ không biết thi thể đang ở đâu rồi, làm sao có thể nhảy ra một tiểu thư Diệp gia sống sờ sờ trước mặt. Lúc này thấy dưới sự kích động của Sở Thiên, mọi người đua nhau thừa nhận địa vị của Diệp Tiếu Cần, trong lòng chị Lệ lo lắng, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tức giận, nói:
- Thiếu soái đúng là biết nói đùa, người này sao có thể là em nuôi ta? Tuy số tuổi cô ta tương tự, hình dáng của khá giống nhưng lại không phải là em nuôi ta? Không biết Thiếu soái tìm đâu ra một người giả dạng Diệp Tiếu Cần? Hành động này là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng từ trên xuống dưới Phủ Đầu bang đều là đồ vô dụng?
Dưới sự kích động của chị Lệ, bang chúng Phủ Đầu bang lộ vẻ tức giận đối với Sở Thiên.
Sở Thiên dường như sớm đã ngờ được chị Lệ sẽ nói vậy, không chút hoang mang trả lời:
- Nói đùa? Sở Thiên ta chưa biết nói đùa bao giờ. Chị Lệ nhiều năm chưa gặp Diệp Tiếu Cần, nên nhớ thiếu nữ mười tám thay đổi rất nhiều, cô dựa vào cái gì mà nói đây là Diệp Tiếu Cần giả mạo?
Tất cả mọi người hơi sững sờ, chị Lệ cũng sững sờ. Vừa rồi để tiện cho về sau, cô ta đã nói nhiều năm chưa gặp lại Diệp Tiếu Cần, bây giờ lại thành vũ khí cho Sở Thiên chống lại, trong thời gian ngắn không biết trả lời thế nào, chỉ thấp giọng nói:
- Ta là chị của cô ấy, đương nhiên biết ai là thật, ai là giả.
Sở Thiên thừa dịp truy kích, tiến thêm một bước:
- Nếu chị Lệ khẳng định người đứng cạnh Sở Thiên là giả, vậy phiền chị Lệ gọi điện sang Ý cho Diệp tiểu thư. Chỉ cần nghe được giọng Diệp tiểu thư, tôi sẽ tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người. Nếu chị Lệ không gọi được cú điện thoại này, vậy không có tư cách nói người bên cạnh tôi là giả mạo. Nếu cô vẫn khăng khăng khẳng định đây là Diệp tiểu thư giả, vậy tôi cũng hoài nghi cô đang có rắp tâm, chẳng lẽ là cô muốn mình khống chế Phủ Đầu bang?
Sở Thiên nói lời này vô cùng lợi hại, khiến chị Lệ hoảng loạn. Người đã chết, giờ gọi điện thoại cho ai? Một tên đại đường chủ tiến tới gần, nói:
- Chị Lệ, cô hãy gọi điện thoại cho tiểu thư, cho Soái Quân không còn lời gì để nói, tránh cho bọn họ vu hãm cô!
Chị Lệ bực bội, không tự chủ được quát:
- Câm cái miệng, biết cái đếch gì mà nói!
Sau đó chị ta khôi phục thần sắc bình tĩnh, dù sao cũng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, chớp mắt nói:
- Hôm trước tôi từng gọi cho cô ấy, cô ấy nói muốn chuyên tâm ôn thi, chỉ sợ là cũng sẽ không nhấc máy, nói không chừng là đang thi. Cho nên đề nghị của Thiếu soái cũng không tiện lắm.
Lúc này, trong lòng các bang phái khác cũng đã xuất hiện hoài nghi. Lời nói và hành động của chị Lệ rất kỳ quặc, chỉ một cuộc điện thoại đơn giản, tại sao lại nổi giận và kiếm cớ từ chối?
[hide]
Diệp Tam Tiếu lễ truy điệu tự nhiên rất long trọng, dù sao cũng là Thượng Hải ghềnh phong vân một cõi qua nhân vật, cho nên Thượng Hải ghềnh có chút danh vọng mọi người tham gia, Thiên Lang giáo Đặng Siêu, Phách Đao hội Quan Đông Đao, Thiên Hùng bang Hoàng Thiên Hùng, còn có Thanh bang Bát gia bọn người mặc hắc y, sớm ngồi ở lễ truy điệu đại sảnh, chờ đợi mặt khác khách, Lệ tỷ cũng dùng con gái nuôi thân phận đứng đấy nghênh đón tân khách, trên mặt tự nhiên treo không biết làm sao tới nước mắt.
Diệp Tam Tiếu di ảnh bày ở linh đường chính giữa, chung quanh đứng đầy đến từ Phủ Đầu bang các nơi đường khẩu Phủ Đầu bang tinh nhuệ, toàn thân cao thấp thuần một sắc lấy tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, thần sắc nghiêm túc, còn giống như tại Diệp Tam Tiếu thống soái phía dưới. Bên cạnh còn có mấy cái hòa thượng tại thì thào nhớ kỹ trải qua, cố gắng thay Diệp Tam Tiếu siêu độ, trên chỗ ngồi vô cùng nhiều lão đại trong nội tâm đều ngăn không được bật cười, Diệp Tam Tiếu nếu như đều có thể siêu độ, trên thế giới này người sau khi chết cũng có thể lên Thiên đường gặp Thượng Đế rồi, trở ngại tang lễ nơi, mọi người còn không có bật cười, chẳng qua là thần sắc lộ ra vài phần quái dị.
Diệp Tam Tiếu linh đường bên ngoài có mười mấy cái cảnh sát, bọn hắn theo lệ đăng ký hết khách đến thăm chứng minh thư, thanh tra tất cả có thể xưng là binh khí đồ vật, mà bắt đầu nhàn nhã hút thuốc, trò chuyện, bọn họ thay Lý cục trưởng đã sớm cùng các vị hắc bang lão đại thông qua bảo, Diệp Tam Tiếu lễ truy điệu bên trên tận lực không nên nháo sự, lại để cho mình có thể thuận lợi rời chức, các vị hắc bang lão đại bản thân không có ý định trêu chọc sự tình gì, tự nhiên bán hắn mặt mũi này, cho nên liền tham gia lễ truy điệu cũng chỉ là mang theo mấy cái thân tín.
“Tương bang bang chủ Trường Tôn Cẩn Thành, Trường Tôn Tử Quân đến.” Linh đường xử lý công việc người hô.
Phủ Đầu bang chúng lập tức linh động đứng lên, đông nghịt bức bách đi lên, trong mắt bọn hắn, Tương bang chính là hại chết Diệp Tam Tiếu lớn nhất phía sau màn độc thủ, chính là Tương bang cùng Cam Trường Sơn nội ứng ngoại hợp, ám sát chết Diệp Tam Tiếu đấy, vẫn còn Lệ tỷ tuyên cáo tạm thời ngưng chiến về sau, vẫn như cũ không để ý trên đường quy củ, bốn phía trùng kích Phủ Đầu bang, cho nên nghe được Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân đã đến, lửa giận lập tức dâng lên, thậm chí đều muốn thao khởi ghế sống mái với nhau.
Một ít Diệp Tam Tiếu môn sinh quát: “Trường Tôn Cẩn Thành, ngươi cái này lão thất phu, hại chết chúng ta Diệp bang chủ, còn dám tới mèo khóc chuột giả từ bi.”
Còn có chút bang chúng hô: “Trường Tôn Cẩn Thành, ngươi cái này vô sỉ gia hỏa, tuyên cáo ngưng chiến về sau, lại vẫn đến đánh lén chúng ta, vô sỉ vô nghĩa.”
Trường Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc, thay phụ thân trở lại những thứ này ác nói ác lời nói, nói: “Các vị, ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng chúng ta có thể thề, Diệp bang chủ tuyệt không phải chúng ta làm hại, là có bọn đạo chích đồ giá họa chúng ta, để cho chúng ta hai đại bang phái nảy sinh xung đột, làm cho hắn ngư nhân được lợi, cho chúng ta thời gian, ta nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, cho các vị một cái công đạo.”
Phủ Đầu bang chúng nhìn thấy Trường Tôn Tử Quân đúng nữ nhân, nói chuyện nếu như này vừa vặn, trong khoảng thời gian ngắn, nóng tính mặc dù có, nhưng đã không có giương oai rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành thở dài một hơi, nói: “Trường Tôn Cẩn Thành hôm nay chỉ là muốn vội tới Diệp bang chủ tiến nén hương.”
Lệ tỷ tức thời đứng dậy, uy nghiêm quát lớn lấy vây quanh Phủ Đầu bang bang chúng, nói: “Lui ra, các ngươi là muốn các vị lão đại chê cười sao? Hôm nay là Diệp bang chủ tang lễ, hết thảy ân oán đều tạm thời không đề cập tới.” Sau đó đối với Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Trường Tôn bang chủ cố tình rồi, mời được bên này thắp nén hương a.” Lệ tỷ nhẹ tay nhẹ bãi xuống, Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân nối đuôi nhau mà vào, mặt khác bang hội lão đại đều không khỏi âm thầm tán thưởng Lệ tỷ hào phóng vừa vặn, xử sự chu toàn, Phủ Đầu bang tại hắn dưới sự dẫn dắt,... Có tương lai.
Nhạc buồn nhẹ nhàng giơ lên, Trường Tôn Cẩn Thành mang theo Trường Tôn Tử Quân tại Diệp Tam Tiếu trước mặt cúc ba cái cung, sau đó lên Tam Trụ Hương, trở lại lại cùng Lệ tỷ khách sáo nói câu: “Bớt đau buồn đi.”, phải đi bên cạnh khách nhân chỗ ngồi ngồi xuống.
“Soái quân Thiếu soái Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử đến.” Linh đường xử lý công việc người lần nữa hô.
Tất cả mọi người hơi sững sờ, ngoại trừ Thiên Lang giáo, Phách Đao hội, Thiên Hùng bang, Thanh bang, Tương bang, Phủ Đầu bang người biết rõ Sở Thiên bọn hắn bên ngoài, mặt khác tiểu bang phái hoàn toàn không biết ‘Soái quân’ là lúc nào thành lập tổ chức, danh tự nghe rất lớn tức giận, đầu lĩnh Sở Thiên nhưng là tuổi còn trẻ, mười tám tuổi tả hữu, để cho bọn họ lắc mạnh đầu, Hải Tử cùng Quang Tử trước kia cũng là trên đường nhân vật số má, như thế nào tịnh thân ra Tương bang về sau, trở nên như vậy không có đã có tiền đồ, đi theo tên tiểu tử lăn lộn.
Lệ tỷ hiển nhiên cũng là hơi sững sờ, hắn cũng theo Trường Tôn Tử Quân trong miệng còn có Phủ Đầu bang miệng mồm mọi người trúng giải đến Sở Thiên nhân vật như thế, đã từng biết rõ Tương bang cùng Phủ Đầu bang đã từng hiệp nghị diệt trừ tịnh thân xuất bang ‘Soái quân’, chẳng qua là về sau đã xảy ra một loạt biến cố, sự chú ý của mọi người sẽ không có đặt ở Sở Thiên trên người, huống chi Lệ tỷ cùng Trường Tôn Tử Quân đều cho rằng, Sở Thiên cái này hơn trăm người tạm thời không thành được khí hậu, việc cấp bách đúng đình chỉ Phủ Đầu bang đối với Tương bang công kích, cũng hoàn toàn khống chế Phủ Đầu bang.
Lệ tỷ trong nội tâm tuy nhiên có chút kinh ngạc, nhưng biểu hiện ra hay là giơ lên nghiêm túc biểu lộ, cùng Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Thiếu soái cố tình rồi.”
Sở Thiên nhìn thấy Lệ tỷ trên mặt có chứa nhẹ nước mắt, trong nội tâm thầm nghĩ, nữ nhân này thật sự là không thể xem nhẹ, rõ ràng trong nội tâm vui mừng phải chết, trên mặt lại chen lấn ra nước mắt, trách không được có thể ở Diệp Tam Tiếu bên người ẩn núp lâu như vậy mà không bị giảo hoạt Diệp Tam Tiếu phát hiện.
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy Sở Thiên mọi người, trong nội tâm không hiểu một hồi khủng hoảng, cảm giác có chuyện gì muốn phát sinh giống nhau, bề bộn mở ra điện thoại, âm thầm gởi thư tín cho tất cả Đại đường chủ tại đề cao cảnh giác, để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Hôm nay Trường Tôn Tử Quân cùng Trường Tôn Cẩn Thành tới tham gia Diệp Tam Tiếu lễ truy điệu cũng là suy nghĩ thật lâu mới quyết định đến đấy, tuy nhiên bọn hắn biết rõ Lệ tỷ đã nắm trong tay Phủ Đầu bang, nhưng Tương bang cùng Phủ Đầu bang oán hận chất chứa từ trước đến nay tương đối sâu, khó bảo toàn xuất hiện Lệ tỷ khống chế không nổi tình cảnh, vậy thì chờ tại dê vào miệng cọp, bị Phủ Đầu bang người bao phủ. Nếu như không đến tham gia, lại khó tránh khỏi có thấp thỏm không yên cảm giác, về sau bất lợi Vu Lệ tỷ dẫn đầu Phủ Đầu bang quy thuận Tương bang. Cho nên Trường Tôn Tử Quân làm hai tay chuẩn bị, tại tới tham gia đồng thời, ở chung quanh mai phục lấy Tương bang tinh nhuệ.
Phủ Đầu bang bang chúng rất nhiều tại Thủy Tạ Hoa Đô một trận chiến đã được chứng kiến Sở Thiên gan dạ sáng suốt cùng thân thủ, tuy nhiên Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đêm đó chém giết chém tổn thương Phủ Đầu bang hơn hai trăm tên huynh đệ, lại để cho Phủ Đầu bang nguyên khí đại thương, nhưng mọi người đều biết, đó là sinh tử tồn vong đối chiến, sinh tử không thù oán, huống chi Sở Thiên tại nguy nan chi tế, động thân mà ra, là tình nghĩa huynh đệ, không để ý tánh mạng giải cứu Hải Tử và dòng chính huynh đệ hơn trăm người chi vây, như thế thiết huyết hán tử, quả thực làm cho người ta kính nể, lập tức nhìn thấy Sở Thiên cùng Hải Tử, Quang Tử đám người tiến đến, cũng liền không có vây lên đi ác nói ác lời nói đối lập nhau, ngược lại mang một loại kính nể cùng sợ hãi tình cảnh.
Sở Thiên mang theo Hải Tử, Quang Tử bọn hắn đứng ở Diệp Tam Tiếu di ảnh trước mặt, nhìn xem Diệp Tam Tiếu cái kia sâu không lường được dáng tươi cười, còn có cái kia phó câu đối ‘lưu danh bách thế, di yêu thiên thu. Dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn, chính khí thường tồn’ đều âm thầm lắc đầu, nếu như Diệp Tam Tiếu đều lưu danh bách thế, người nọ mọi người có thể ghi vào sách sử, vĩnh viễn rủ xuống Bất Hủ.
‘Khom người chào, nhị cúi đầu, cúi đầu ba cái.’ Bên trong xử lý công việc không yên lòng hô hào, khả năng hôm nay hô được nhiều lắm, có chút đánh một cái ngáp.
Sở Thiên bọn hắn tại nhạc buồn trong đem những này chương trình làm đủ rồi, liên tục cho đủ Diệp Tam Tiếu ba cái cúi đầu.
Bên trong xử lý công việc bỗng nhiên ‘ôi’ một tiếng, quì xuống, đâm rách yên tĩnh nghiêm túc linh đường, tất cả mọi người hướng hắn nhìn lại, bên trong xử lý công việc sờ sờ đột nhiên đau đớn đầu gối, chính mình cũng không biết làm sao sẽ không hiểu quỳ đi xuống cũng hô lên, chẳng lẽ là đứng lâu rồi mệt mỏi hay sao? Lập tức nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, xấu hổ nói: “Gia thuộc người nhà tạ lễ.” Bên cạnh một ít Phủ Đầu bang chúng trong nội tâm đã thầm suy nghĩ lấy, đợi lễ truy điệu đã xong, hảo hảo đánh thằng này, nghiêm túc như vậy nơi vậy mà sai lầm.
Sở Thiên ngoài miệng lướt qua một tia khó với cảm thấy cười, vừa định phải về thân cùng Lệ tỷ đối với lễ thời điểm, bỗng nhiên hô lên: “Diệp bang chủ trong mắt chảy máu.”
Lời vừa nói ra, không thua gì quăng kế tiếp bom nguyên tử, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người hướng về Diệp Tam Tiếu di ảnh vọt tới, quả nhiên rõ ràng nhìn thấy Diệp Tam Tiếu di ảnh trong mắt thời gian dần qua trượt lên hai hàng vết máu, trong nội tâm cũng không có so khiếp sợ, tuy nhiên mọi người đều biết trên cái thế giới này là không có có quỷ đấy, nhưng đi ra lăn lộn hay là ưa thích chú ý may mắn, hiện tại nhìn thấy Diệp Tam Tiếu di ảnh đổ máu, tất cả mọi người hoảng hốt, lo lắng cho mình gặp được, đi ra ngoài hội không may, có không ít người âm thầm hối hận tới tham gia tên khốn kiếp này lễ truy điệu làm gì, khi còn sống như vậy người chờ đợi lo lắng, chết sống còn làm cho người ta không được an bình.
Lệ tỷ nhìn thấy Diệp Tam Tiếu di ảnh đổ máu, trong nội tâm vốn là hoảng hốt, lập tức kịp phản ứng, nhào vào di ảnh trước mặt, cứng rắn tru lên đi ra, đem nước mắt cũng mang ra ngoài, thê lương hô: “Diệp bang chủ, nhĩ lão nhân gia thật sự là tráng niên mất sớm a..., bị Cam Trường Sơn tên phản đồ này hại chết, ngươi yên tâm, Phủ Đầu bang từ trên xuống dưới đã đem Cam Trường Sơn chém đã thành thịt vụn cho ngươi báo thù rồi, ngươi liền an tâm đi đi, ta Lệ tỷ tại trước mặt ngươi thề, ta nhất định tuân theo di nguyện của ngươi, mang theo Phủ Đầu bang huynh đệ, trọng chấn Phủ Đầu bang hùng phong, sẽ không để cho nhĩ lão nhân gia thất vọng đấy.”
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đổ máu nước mắt, tâm tế như phát hắn biết là có người giở trò quỷ, hơn nữa hơn phân nửa là Sở Thiên, nhưng không có chứng cớ không tốt nói cái gì đó, lập tức nghe được Lệ tỷ ‘khóc lóc kể lể’, trong nội tâm ngược lại trở nên càng vui mừng, cái này biểu tỷ thật sự là phản ứng nhanh nhẹn, trách không được lúc trước thúc phụ chọn hắn đi Diệp Tam Tiếu bên người ẩn núp.
Lệ tỷ phản ứng, còn có Lệ tỷ giả khóc lóc kể lể, tại không biết rõ tình hình người trong mắt đều rất có kích động lực, Sở Thiên bọn hắn đều thầm than cái này Lệ tỷ quả nhiên không giống thường nhân, đem mình khống chế Phủ Đầu bang ý nguyện mượn khóc lóc kể lể bay lên là Diệp Tam Tiếu nguyện vọng, cho mình làm cái danh chính ngôn thuận ‘thánh chỉ’, nếu như Sở Thiên bọn hắn không tại, có lẽ Lệ tỷ thật sự có thể mượn này thực hiện nguyện vọng, đáng tiếc, Sở Thiên an bài tốt đây hết thảy, làm sao sẽ cho Lệ tỷ chiếm tiện nghi đâu này? Sở Thiên vừa rồi trong tay bắn ra mảnh thạch, lại để cho bên trong xử lý công việc người ‘ôi’ quỳ xuống, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lập tức bắn ra trong tay hai khỏa đóng băng thành huyết viên bi, đánh vào Diệp Tam Tiếu di ảnh trước tản ra chảy xuống, làm cho người ta cho rằng Diệp Tam Tiếu thật sự chảy máu nước mắt đâu.
Sở Thiên mỉm cười, lập tức thần sắc nghiêm túc nói: “Các vị, ta vừa rồi véo chỉ tính toán, Diệp bang chúng sở dĩ đổ máu nước mắt, không phải muốn Phủ Đầu bang chấn hưng, mà là lo lắng Phủ Đầu bang tiền đồ.”
Mọi người lần nữa hơi sững sờ, tất cả đều nhìn xem Sở Thiên, tiểu tử này bỗng nhiên nói ra những những lời này, nếu như không có bằng chứng, chẳng phải là tìm phiền toái cho mình?
Lệ tỷ lập tức ngừng tiếng khóc, đứng lên, trong mắt ngậm lấy nước mắt, lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, ánh mắt vô cùng không hữu hảo: “Thiếu soái nói mình véo chỉ tính toán, nói Diệp bang chủ lo lắng Phủ Đầu bang tiền đồ, không biết từ đâu nói lên? Chỉ mong không phải ăn nói bừa bãi, cố ý nguyền rủa Phủ Đầu bang, vậy cũng không tốt, Phủ Đầu bang từ trên xuống dưới đúng sẽ không đáp ứng đấy.” Lệ tỷ thứ nhất là cho Sở Thiên khấu trừ chụp mũ, đúng tức giận Sở Thiên dời đi Phủ Đầu bang chúng lực chú ý, vốn hắn có thể danh chính ngôn thuận mượn ‘huyết lệ’ cầm cái cái gọi là nguyện vọng, bây giờ lại bị Sở Thiên phá hủy, trong nội tâm tự nhiên phẫn nộ.
Sở Thiên thở dài, sâu kín nói: “Tại ta Sở Thiên trong lòng, Diệp bang chủ tuyệt đối là đáng giá để cho ta thán phục một người.” Sở Thiên những lời này thật không có giả, Diệp Tam Tiếu giảo hoạt lừa dối xác thực vượt quá Sở Thiên dự kiến, lại để cho Sở Thiên theo trong nội tâm thán phục, lập tức lời nói xoay chuyển, nói: “Diệp bang chủ sở dĩ đổ máu nước mắt, lo lắng Phủ Đầu bang tiền đồ, là bởi vì hắn lão nhân gia lo lắng năm nào ít con gái Diệp Tiếu Cần, không cách nào mang theo Phủ Đầu bang sống qua đoạn này khó khăn thời gian.”
Trường Tôn Tử Quân trong nội tâm không hiểu luống cuống một chút.
Mọi người lúc này mới nhớ tới Diệp Tam Tiếu có một con gái, thế nhưng là tại trên linh đường như thế nào đều không có nhìn thấy, một cái Phủ Đầu bang thay đường chủ chần chờ xuống, mở miệng nói: “Diệp tiểu thư không phải từ nhỏ ở Italy đọc sách sao? Không muốn trở về đến nhận thức Diệp bang chủ sao?”
Lệ tỷ sắc mặt đột nhiên âm tình bất định, nhưng nghĩ đến Diệp Tiếu Cần đã thi chìm biển rộng, chết không có đối chứng, vì vậy khôi phục vài phần trấn định, nói: Là (vâng, đúng) đấy, ta nghĩa muội luôn luôn cùng nghĩa phụ tính cách không hợp, cho nên từ nhỏ phải đi Italy học bài, ta đều vài năm chưa thấy qua nàng, ta hôm trước gọi điện thoại cho hắn, mời hắn trở về tham gia tang lễ, hắn chết sống cũng không chịu trở về, còn nói muốn cuộc thi, xem ra nàng là không để ý phụ nữ điểm này tình cảm rồi, kỳ thật cần gì chứ?" Lệ tỷ ngữ khí lộ ra không thể làm gì, rồi lại làm thấp đi Diệp Tiếu Cần đích nhân cách, thật sự âm hiểm.
Sở Thiên mỉm cười, đối với đại sảnh hô: “Kỳ thật Diệp tiểu thư không phải không chịu quang minh chính đại trở về, là sợ người xấu vì đoạt vị tổn thương hắn, cho nên hắn vụng trộm đã trở về.”
Mọi người trong nội tâm lần nữa chấn động, Bát gia cùng Thiên Lang giáo bọn hắn đã sớm lĩnh giáo Sở Thiên lời nói không sợ hãi người chết không ngớt tác phong. Lệ tỷ cùng Trường Tôn Tử Quân trong nội tâm càng là lộp bộp một chút, chẳng lẽ Diệp Tiếu Cần rơi vào hải lý không chết, thật sự đã trở về?
Lệ tỷ miễn cưỡng cười vui, mang theo vài phần cái gọi là cảm động, nói: “Muội muội ta ở nơi nào, nhanh làm cho nàng đi ra, để cho ta trông thấy.”
Sở Thiên sau lưng bỗng nhiên lòe ra một cái đeo kính râm nữ hài, thần sắc mang theo vài phần thê lương bi ai, sâu kín nói: “Tỷ tỷ tốt, ta rốt cục đã trở về.” Sau đó quay đầu nhìn xem Diệp Tam Tiếu di ảnh, nói: “Phụ thân, con gái bất hiếu, không có thể gặp nhĩ lão nhân gia một lần cuối cùng.” Trong mắt “Rầm Ào Ào ‘,’ Rầm Ào Ào” chảy xuống.
Bởi vì Diệp Tiếu Cần từ nhỏ ở Italy lớn lên, không có mấy người thấy diện mục thật của nàng, cho nên cô bé này xuất hiện lại để cho rất nhiều lão đại cùng Phủ Đầu bang chúng đều có chút giật mình, cho rằng cô bé này chính là Diệp Tam Tiếu con gái, liền Trường Tôn Tử Quân cũng không biết là thật hay giả, trong khoảng thời gian ngắn nổi lên nghi ngờ.
Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, cái này diễn viên thực chuyên nghiệp, xem ra muốn nhiều phần thưởng cái ngàn đem nguyên rồi, Sở Thiên trong lòng nghĩ đến, trên miệng lại rèn sắt khi còn nóng chắp tay hô: “Diệp tiểu thư mời bớt đau buồn đi, ta Soái quân lúc này thề, Diệp tiểu thư chấp chưởng Phủ Đầu bang trong vòng nửa năm, Soái quân tuyệt không cùng ngươi là địch.”
Thiên Lang giáo Đặng Siêu cũng mỉm cười, nói: “Diệp tiểu thư mời bớt đau buồn đi, trong vòng nửa năm, Thiên Lang giáo cũng tuyệt không cùng ngươi là địch.” Lập tức Thiên Hùng bang, Phách Đao hội cũng nhao nhao tỏ thái độ.
Bát gia cũng thở dài một hơi, nói: “Thanh bang chưa bao giờ khi dễ phụ nữ và trẻ em.” Bát gia nhất tỏ thái độ, mặt khác tiểu giúp đỡ tiểu sẽ tự nhiên cũng đi theo tỏ thái độ.
Lệ tỷ đương nhiên biết rõ đây là giả đấy, hắn mấy ngày hôm trước vừa mới tiếp kiến Diệp Tiếu Cần, gồm hắn đẩy vào hải lý đâu rồi, lúc này thi thể cũng không biết đi đâu, tại sao sống sờ sờ Diệp gia tiểu thư, lúc này thấy đến mọi người tại Sở Thiên kích động phía dưới, nhao nhao thừa nhận cái này giả Diệp Tiếu Cần địa vị, trong nội tâm bắt đầu lo lắng, vì vậy Lệ tỷ sắc mặt trầm xuống, nhãn hàm phẫn nộ, nói: “Thiếu soái thật sự là biết nói cười, người này tại sao có thể là muội muội ta đâu này? Hắn tuy nhiên niên kỷ tương tự, thân thể cũng tương tự, nhưng không phải muội muội ta, ta không biết Thiếu soái làm ra một cái giả Diệp Tiếu Cần, cử động lần này ý muốn như thế nào? Chẳng lẽ lại thật coi Phủ Đầu bang cao thấp đều là người vô năng.”
Tại Lệ tỷ kích động phía dưới, Phủ Đầu bang chúng đối với Sở Thiên bọn hắn có chút lộ ra tức giận thần sắc.
Sở Thiên tựa hồ đã sớm ngờ tới Lệ tỷ như thế trả lời, không chút hoang mang nói: “Chê cười? Ta Sở Thiên chưa bao giờ giảng chê cười, Lệ tỷ nhiều năm chưa từng gặp qua Diệp Tiếu Cần, cái gọi là nữ lớn mười tám biến, ngươi dựa vào cái gì dùng tướng mạo mà nói cái này Diệp Tiếu Cần là giả hay sao?”
Hết thảy mọi người hơi sững sờ, Lệ tỷ cũng hơi sững sờ, vừa rồi để cho tiện về sau bỏ ngay chính mình, cho nên mới đã nói vài năm năm chưa từng gặp qua Diệp Tiếu Cần, bây giờ lại bị Sở Thiên lấy ra chắn chính mình, trong khoảng thời gian ngắn còn thật không biết trả lời, chỉ có thể thì thào nói: “Ta là tỷ tỷ của nàng, ta tự nhiên biết rõ cái nào là thực cái nào là giả dối.”
Sở Thiên thừa âm thanh truy kích, bước lên một bước: “Vậy mà Lệ tỷ cho là ta Sở Thiên bên cạnh cái này Diệp Tiếu Cần đúng giả đấy, phiền toái Lệ tỷ tại chỗ gọi điện thoại đến Italy chuyển được Diệp tiểu thư, chỉ cần có thể nghe được Diệp tiểu thư thanh âm, ta Sở Thiên trước mặt mọi người chưởng miệng của mình, nếu như Lệ tỷ không gọi được cú điện thoại này, liền không có tư cách nói bên cạnh ta Diệp tiểu thư đúng giả đấy, nếu như ngươi càng muốn ấn định nàng là giả dối, ta cũng muốn hoài nghi ngươi rắp tâm ở đâu rồi, không ai không phải là muốn chính mình khống chế Phủ Đầu bang?”
Sở Thiên lời nói này quả thực lợi hại, lại để cho Lệ tỷ vậy mà hoảng loạn lên, mọi người đã bị chết, chạy đi đâu gọi cú điện thoại này đâu này? Một cái thay đường chủ lại gần đi lên, nói: “Lệ tỷ, ngươi liền cho tiểu thư gọi điện thoại, lại để cho Soái quân bọn hắn không lời nào để nói, miễn cho bọn hắn vu hãm Lệ tỷ ngươi.”
Lệ tỷ nhất thời bực bội, không tự chủ được quát: “Ngươi con mẹ nó biết cái đếch gì a...” Lập tức khôi phục lại bình tĩnh thần sắc, dù sao trên giang hồ lăn qua lăn lại lấy, chớp mắt, nói: “Ta hôm trước cho nghĩa muội gọi điện thoại thời điểm, nghĩa muội nói muốn chuyên tâm ôn tập cuộc thi, chỉ sợ cú điện thoại này sợ là không gọi được rồi, nói không chừng đang tại cuộc thi đâu rồi, cho nên Thiếu soái đề nghị này cũng không quá tốt.”
Lúc này, các bang phái trong lòng người đã dậy rồi một ít hoài nghi, Lệ tỷ bộ dạng cùng lời nói và việc làm thật sự cổ quái, gọi điện thoại liền đơn giản như vậy, hà tất nổi giận cùng kiếm cớ từ chối đâu này?
[/hide]